Biên tập: Gà Mê Múi
Sau sự việc đạo nhái Kỷ Vũ lập tức chuẩn bị ra nước ngoài định cư, bảo sẽ
không bao giờ về nước nữa, hôm Kỷ Hạ ra sân bay tiễn người, hai chị em
cuối cùng đã phá vỡ màn băng trong nhiều năm, cùng ôm nhau giữa những
lời nhắc nhở các chuyến bay.
Cô ta thật ra hơi tiếc nuối, hai người vất vả mới nói lời thật lòng với nhau nhưng lại phải chia xa.
Tuy nhiên Kỷ Hạ đã hiểu rõ, sự việc đó lớn như vậy, dù bước tiếp theo được
xử lý tốt nhưng vẫn còn tồn đọng nhiều ảnh hưởng, Kỷ Vũ chọn xuất ngoại
cũng là một việc chính xác.
Sau khi tiễn Kỷ Vũ đi, Phó Hằng Chi mới xem đã giải quyết xong xuôi, nhưng
còn việc quan trọng hơn anh phải làm, chuyện trọng đại nhất trong kỳ
nghỉ hè này sắp đến.
Sắp đến sinh nhật Kỷ Hạ.
Tên của cô là Hạ, sinh nhật của cô rời vào ngày nắng nóng nhất giữa tháng
tám, từ đầu tháng bảy Phó Hằng Chi đã bắt đầu suy nghĩ nên tặng quà gì
cho cô, nghĩ tới nghĩ lui đến đầu tháng tám vẫn chưa quyết định được.
Có thể tặng nhiều quà nhưng với tính cách của Kỷ Hạ chắc chắn nhận gì cũng sẽ vui mừng, Phó Hằng Chi không chỉ muốn cô vui mừng mà trừ tâm ý tặng
quà ra còn muốn tặng món cô thật sự thích.
Hơn nữa kỳ sinh nhật này có nghĩa Kỷ Hạ được 20 tuổi, sau khi đi lãnh chứng xong phải sắp xếp hôn lễ, thường ngày Phó Hằng Chi không phô trương
nhưng không muốn bạc đãi Kỷ Hạ trong việc này.
Anh làm việc ngày đêm gần nửa tháng mới dành ra bốn ngày trong tháng tám đi nghỉ dưỡng với cô.
Đêm qua dường như gần sáng Phó Hằng Chi mới chợp mắt, vừa lên máy bay Kỷ Hạ đã đeo bịt mắt vào cho anh.
“Anh ngủ mau nào, sau khi xuống máy bay chúng ta sẽ cùng nhau đi thăm thú!”
Thỉnh thoảng cô sẽ cứng rắn như này, nhưng chỉ được vài giây thôi. Phó Hằng
Chi cong môi để mặc cho cô hạ ghế mình xuống, anh thuận thế nắm tay cô
đưa lên môi hôn một cái.
“Em muốn anh ngủ một lúc sao?”
“Vâng!”
“Còn mình em chán quá thì thế nào?”
“Em không chán đâu!”
“Thật sự không?”
“Không ạ!”
Từ sau khi Kỷ Hạ thỉnh thoảng phát tính ương bướng thì Phó Hằng Chi có một thú vui mới, anh hay chọc cô đỏ mặt, rất thú vị.
Bên cạnh không còn âm thanh nào, Phó Hằng Chi lười biếng nhấc mí mắt nặng
nề lên nhìn cô: “Nếu em cảm thấy chán có thể hôn trộm anh, hôn mấy cái
đều được cả.”
“…”
Thấy cô gái lập tức đỏ mặt lên, Phó Hằng Chi hài lòng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc đến nơi, Phó Hằng Chi nắm tay Kỷ Hạ xuống máy bay, đón nhận
từng cơn gió biển, hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau, nhìn nhau
mỉm cười, trong mắt tràn đầy vị mật ngọt.
Đến khách sạn, Kỷ Hạ thích thú ngắm nhìn cảnh biển từ cửa sổ sát đất trong
phòng, chợt nghe sau lưng có tiếng động, cô quay đầu nhìn, kinh ngạc
phát hiện không biết từ khi nào trên giường xuất hiện một con Corgi được cột nơ bướm trên cổ.
Cô ngơ ngác nhìn chú chó xa lạ này, nó cũng vô tội nhìn cô, bàn chân nhỏ
giẫm nệm lõm xuống hai lỗ nhỏ, sau đó nó đặt mông ngồi xuống giường
luôn.
“Gâu.”
Tiếng sủa này làm tan chảy trái tim Kỷ Hạ, cô nhanh chóng chạy qua bế chú
Corgi nhỏ trên giường lên, sau đó nhìn Phó Hằng Chi đứng bên cạnh: “Nó
nó là…”
“Quà sinh nhật của em.” Phó Hằng Chi ngồi xuống mép giường, hôn lên chóp mũi cô một cái, “Sinh nhật 20 tuổi vui vẻ, em có thích nó không?”
Kỷ Hạ ra sức gật đầu, sau đó cúi đầu nhìn vào hai mắt con Corgi, cảm giác
bản thân như bị hòa tan trong đôi mắt ngây thơ của chú chó.
“Nó đáng yêu quá…”
Nhưng không bằng em.
Phó Hằng Chi nhìn biểu cảm của Kỷ Hạ, cảm giác bản thân cũng chết đuối
trong đôi mắt của cô. Anh giơ tay sờ đầu xù của con Corgi, dùng ánh mắt
hiền hòa như nước nhìn Kỷ Hạ: “Sau này em chính là mẹ của nó, nhé?”
“Mẹ?” Kỷ Hạ vốn định nghĩ sau này bản thân mình phải làm chị chăm sóc chú chó này thật tốt, kết quả nghe xong chữ mẹ khiến cô đỏ mặt lên, lập tức như chú rùa rụt cổ: “Vậy…vậy còn anh…”
Phó Hằng Chi cởi nơ bướm trên cổ con Corgi ra, sau đó ôm lấy chú chó đang
vung chân muốn chạy đi, cúi đầu gãi cằm nó: “Ngoan, gọi ba.”