Biên tập: Gà Mê Múi
Chuyện xin lỗi bên này xem như đã xong nhưng Kỷ Vũ lại chưa xong chuyện này thì chuyện khác ập đến.
Tranh vẽ của cô ta có chuyện.
Trên Weibo có một tài khoản marketing chỉ ra chỗ sao chép của cô ta trong
tranh triển lãm, hơn nữa đó là bức tranh cô ta tự hào nhất trong bộ
tranh.
Tài khoản đó rất chuyên nghiệp, hai tác phẩm khác nhau, từ thời gian vẽ, ý
tưởng của bức tranh hay thậm chí cả những chi tiết nhỏ trùng lập đều bị
chỉ ra rất thuyết phục, hơn nữa câu từ trong bài đăng rất cảm động và
đầy lý lẻ, có thể nói là được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Lúc Kỷ Vũ nhận được điện thoại của bên đối tác còn khinh thường, chuyện nhỏ này không thể tạo thành sóng gió gì, ấy vậy đêm đó đã bị đẩy lên
hotsearch.
“Cô mau nghĩ lại xem bản thân có đắc tội với ai không, một bài đăng được
tài khoản marketing có nhiều fan đăng lên, bây giờ cả trăm vạn fan đều
bơi vào bài đăng đó, cô phải biết người làm nghề sáng tạo kiêng kị nhất
là bị chụp mũ đạo nhái, cho dù là giả thì một khi thanh danh bị hủy hoại thì tương lai coi như chấm hết!”
Chuyện này nổi trên mạng mấy ngày trời, hiện tại đã có mặt khắp nơi. Đối tác
nghe thế thì lo lắng, Kỷ Vũ nóng vội tắt âm rồi mở weibo ra xem.
Cô ta chưa vào mục hotsearch đã thấy được dòng tìm kiếm tin tức cô ta đạo
nhái trên Weibo, Weibo của Kỷ Vũ được vài ngàn người chú ý, lúc cô ta
đăng nhập vào thì mục thông báo hiển thị con số 99+, đọc những dòng bình luận mỉa mai khiến cô ta phải nhanh chóng thoát ra.
Đầu tiên cô ta nghĩ Phó Hằng Chi vẫn chưa nguôi giận, không hài lòng lời
xin lỗi của cô ta, muốn dùng bài đăng này đẩy cô ta vào thế khó, nhưng
cô ta thật sự không có dũng khi đi tìm Phó Hằng Chi.
Người đàn ông đó quá đáng sợ, anh ta làm nhiều chuyện ác độc sau lưng vậy mà
giấu thật kỹ trước mặt Kỷ Hạ, giả vờ như người vô tội, đúng là ảnh đế
tài năng.
Cô ta ngồi trên sofa lướt web, phát hiện đám người này còn lột tẩy cả sản
nghiệp nhà họ Kỷ, thấy quần chúng xúc động đang định chửi bới. Kỷ Vũ lập tức đăng một tin lên Weibo, nhưng tin này vừa đăng chưa đầy năm phút đã nhận lại cả nghìn bình luận nhục mạ.
Kỷ Vũ muốn phát điên, cô ta tức giận suýt nữa đã vứt bể điện thoại, chợt nhận được điện thoại của ba.
“Alo, ba, con nói ba nghe…”
Cô ta như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ, mở miệng định than khổ với
ba, nhưng còn chưa nói đã nghe người đàn ông bên đầu dây bên kia mắng
tới tấp:
“Mày rốt cuộc đang làm gì hả! Tao vừa mới biết mày vẽ là đi sao chép ý tưởng của người ta, mày có biết chuyện này tạo ra ảnh hưởng thế nào đến công
ty không, mày làm gì cũng chẳng thành, tại sao tao có thể sinh ra đứa
con gái như mày!”
“Ba!” Kỷ Vũ uất ức đỏ hồng cả mắt, cô ta cắn chặt môi dưới không nói nên lời.
“Ba gì mà ba, mày còn không nhanh đi tìm Phó Hằng Chi cầu xin cậu ta dùng
đoàn đội quan hệ xã hội của Phó thị giúp giải quyết chuyện này!?” Ông ta khẽ thét vào điện thoại: “Chuyện này đã lớn thành như vậy, bây giờ tao
không có thời gian quản mày nữa, chuyện của mày tự mày giải quyết đi!”
Ông ta hét xong thì tắt máy ngay, Kỷ Vũ không thể kiềm được nước mắt nữa.
Lần đầu cô ta cảm thấy chênh lệch về năng lực sẽ mang đến điều không công
bằng, cảm giác bản thân như con kiến giữa đám người, sinh mạng không do
mình quyết định.
Giống Kỷ Hạ trước đây.
Cô ta hung hăng ném điện thoại lên sàn nhà, sẵn tiện cắt đứt mọi cuộc gọi
đến. Cô ta nổi điên đập nát những món đồ thủy tinh trong nhà, sau đó thở hỗn hổn hển ngã ra sofa.
Nói ra thì châm chọc biết bao, nhưng bây giờ cảm giác như mình bị báo ứng.
Xế chiều, Kỷ Hạ đang ở trong bếp thì nhận được điện thoại của Kỷ Vũ.
Cô chưa bao giờ nghe giọng điệu Kỷ Vũ như vậy, vừa mệt mỏi vừa chật vật
như động vật bị thiên địch truy đuổi đến bước đường cùng không thể tránh né, sắp gặp phải tình cảnh cá lớn nuốt cá bé.
“Kỷ Hạ, trước đây chị đã làm nhiều việc không đúng, bây giờ chị hiểu hết rồi, chị thật sự xin lỗi em.”
“Chị xin em, em có thể nhờ Phó Hằng Chi giải quyết giúp chị chuyện này
không…nếu không sau này chị không thể nào vẽ tranh được nữa, em làm ơn…”
Rốt cuộc cô ta đã đặt tự tôn của bản thân xuống, lúc cô ta khẩn cầu xin
giúp đỡ chợt cảm thấy bản thân hèn mọn như bùn đất hôi tanh.
Cô ta thậm chí còn chuẩn bị tinh thần nghe Kỷ Hạ lăng nhục vài câu rồi cắt điện thoại, cô ta thầm nắm chặt tay, nghĩ mặc kế thế nào cũng phải
nhịn, nhưng lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào ở bên đầu dây kia:
“Tuy em còn chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng chờ Hằng Chi về em sẽ nói với
anh ấy, chị Kỷ Vũ đừng lo lắng, bọn em nhất định sẽ giúp chị.”
Bây giờ cô ta đã cảm nhận được cảm giác của Kỷ Hạ trong vô vàn lần trước
đây, cũng trong nháy mắt đó hiểu rõ vì sao Phó Hằng Chi dùng hết sức lực bảo vệ che chắn cho cô.
—-Là vì cô vẫn giữ nguyên sự thiện lương từ trong nghịch cảnh.
Đột nhiên nước mắt Kỷ Vũ chảy không ngừng, từng giọt từng giọt rơi xuống
nhiều hơn cả việc nghe cha mình chưa hỏi rõ nguyên nhân đã lên giọng
mắng chửi.
“Kỷ Hạ, xin lỗi em, rất xin lỗi, trước đây chị đã làm nhiều việc có lỗi với em, chị đoạt đồ vật em yêu thích, đoạt đi bút và giấy vẽ của em, thật
ra chị không hề thích vẽ, chị chỉ ghen tỵ em học ba lê trễ hơn chị mà
lại múa giỏi hơn chị…Ghen tỵ khi em được cô giáo yêu thích hơn chị..Thật xin lỗi…”
Sau mỗi lời xin lỗi là mỗi câu nhận lỗi, bây giờ nói xin lỗi nhiều quá
không biết có bao nhiêu phần là thật, khiến Kỷ Hạ nghe cũng không kiềm
được đỏ mắt.
Đã nhiều năm trôi qua đến tận giờ phút này cô mới hiểu vì sao trước đây Kỷ Vũ đột nhiên xa cách mình, hóa ra vì một lý do bất đắc dĩ khiến người
ta thổn thức.
“Không sao cả chị Kỷ Vũ, ít ra bây giờ chị thật sự thích vẽ tranh, em cũng
thật sự thích ba lê…” Cô lau nước mắt, sợ nó rơi vào đồ ăn mình đang
nấu: “Có lẽ bây giờ em đi học vẽ sẽ không thể vẽ đẹp như chị…”
Phó Hằng Chi vừa vào nhà đã nghe cô vợ nhỏ của mình thút tha thút thít
trong phòng bếp, anh đứng ngoài cửa nghe cô nói mỗi câu đều là “chị Kỷ
Vũ”, còn khóc nức nở, không cần hỏi cũng biết là chuyện gì.
Anh vừa đi lên lầu tắm rửa thay quần áo vừa lấy điện thoại ra gọi vào dãy
số quen thuộc, đó là số của phòng quan hệ xã hội ở Phó thị.
“Tối nay chờ tin tức của tôi hãy xóa bỏ hotsearch, sau hai ngày chờ nhiệt độ hạ xuống thì ra tay tẩy trắng.”
Mọi chuyện đã qua nhưng người cần được dạy dỗ phải dạy lại một trận, Kỷ Hạ
đã trải qua những ngày mỏi mệt đau khổ không dễ dàng gì, ít nhất phải để Kỷ Vũ nếm mùi đau khổ một lần.
Nhớ lại dáng vẻ Kỷ Hạ ngồi khóc nước mắt nước mũi tèm lem trong nhà bếp,
chắc khóc thành mặt mèo luôn rồi, Phó Hằng Chi yêu chiều cong môi cười.
Kỷ Vũ vẫn chưa hết thuốc chữa, nếu không mèo con kia phải đau lòng rồi.