Biên tập: Gà Mê Múi
“Hạ Hạ, đi ăn không?”
Kể từ ngày đó, Kỷ Vũ thường xuyên đến trường dạo chơi, ngoài mặt bảo đến
thăm em gái nhưng thực tế Kỷ Hạ biết, cô ta đến gặp Lâm Tu.
Kỷ Vũ là bạn cùng trường đại học với Lâm Tu, chắc trước đây Kỷ Vũ ra nước
ngoài vì muốn theo đuổi Lâm Tu, tiếc thay anh ấy dường như không có phản ứng gì, không có vẻ muốn làm thân với Kỷ Vũ.
Mấy hôm liền Kỷ Vũ muốn đi ăn với Lâm Tu nhưng không tìm được lý do, chỉ
đành dụ dỗ Kỷ Hạ dùng thân phận sinh viên mời thầy đi ăn.
“Hôm nay không được ạ.” Kiểm tra cuối kỳ cháy đến lông mày rồi, ngoài việc
học gần như Kỷ Hạ đều vùi mình trong phòng tập múa, lúc này Kỷ Hạ vừa
mới thay giày múa xong.
Kỷ Vũ chớp chớp mắt, áp chế sự không kiên nhẫn trong lòng xuống rồi cười nói: “Vì sao?”
“Hôm nay…Hằng Chi bảo thuận đường nên đến đón em cùng đi ăn.”
Thật ra Kỷ Hạ cảm thấy rất khó xử, vì phải dùng thân phận sinh viên ép buộc
Lâm Tu làm việc anh ấy không muốn làm, nhưng cũng không từ chối được lời năn nỉ của Kỷ Vũ. Hôm qua cô chỉ kể cho Phó Hằng Chi nghe chút ít, cũng chẳng nghĩ nhiều, không ngờ anh lại nói những ngày tới sẽ đến trường
dẫn cô đi ăn.
Cô biết Phó Hằng Chi rất bận, giữa trưa dành thời gian đến đây là điều
không dễ dàng, nhưng anh chỉ mỉm cười nói với cô không sao, sẽ sắp xếp
tốt thời gian.
Chuyện Phó Hằng Chi đã quyết không ai thay đổi được, Kỷ Hạ đành hồi hộp đồng ý.
“Phó Hằng Chi? Anh ta đến đi ăn cùng em?” Kỷ Vũ kinh ngạc: “Không lầm chứ,
anh ta lái xe đến đây rồi về cũng mất cả tiếng, bữa ăn này của em đủ xa xỉ đấy.”
Với người bình thường một tiếng đồng hồ chỉ nhận đúng bao nhiêu lương đó,
nhưng với Phó Hằng Chi thì một tiếng đó không biết đã thay đổi bao nhiêu tiền lương của người khác.
Kỷ Hạ bị Kỷ Vũ nhìn đến ngượng ngùng cúi đầu: “Vâng…”
“Có vẻ Phó Hằng Chi rất thích em.” Kỷ Vũ khoanh tay trước ngực, nhìn cô gái thấp hơn mình nữa cái đầu: “Vậy trưa nay chị và Lâm Tu dành cho hai
người khoảng trời riêng, em đi đi.”
“Vâng, cảm ơn chị Kỷ Vũ.”
Kỷ Hạ cảm ơn xong thì ngoan ngoãn đi xuống lầu, Kỷ Vũ định một mình hẹn
Lâm Tu đi ăn nhưng không kìm nén được bực bội trên mặt, ngẫm nghĩ việc
Phó Hằng Chi quá cưng chiều Kỷ Hạ khiến cô ta tâm phiền ý loạn.
Nói trắng ra, trước đây ba mẹ đã từng hỏi ý kiến cô ta về chuyện Phó Hằng
Chi, tự cô ta từ chối, kiên quyết ra nước ngoài theo Lâm Tu mới dùng Kỷ Hạ thay thế, ai ngờ Phó Hằng Chi chọn thật, dùng đồ vật thay thế ngon
lành.
Nếu sớm biết Phó Hằng Chi ngoài mặt đủ bản lĩnh như vậy thì gả cho anh ta
cũng không có gì là xấu, ít nhất có mặt mũi, so với việc theo đuổi tên
đầu gỗ trong mắt chỉ có vẽ tranh còn tốt hơn nhiều.
Kỷ Vũ càng nghĩ càng mệt mỏi, lúc thấy gương mặt vô cảm của Lâm Tu cũng mất kiên nhẫn hơn.
“Muốn đi ăn cùng không?”
Lâm Tu nghe thế thì liếc mắt nhìn sau lưng cô ta, nhưng không thấy cô gái
thường ngày bị lôi kéo trên mặt đầy áy náy kia: “Kỷ Hạ đâu?”
“Không đi thì thôi.”
Kỷ Vũ nghe thấy hai từ Kỷ Hạ lại tức giận, quay đầu đi về một hướng khác,
Lâm Tu sửng sốt một lúc, sau đó đút tay vào túi quần, chậm rãi đi xuống
lầu.
Chờ Lâm Tu đi đến lầu một, Kỷ Vũ đã đứng trước cửa tòa nhà nhìn về một
hướng bãi đỗ xe, biểu cảm và ánh mắt đó khiến Lâm Tu không rét mà run.
Anh nhìn theo ánh mắt Kỷ Vũ, ở bãi đỗ xe có một chiếc xe đắt tiền, cô gái
cầm hộp cơm đứng cạnh xe cười vô cùng ngọt ngào với người đàn ông bên
cạnh.
Là Kỷ Hạ cùng vị hôn phu của cô.
“Thấy chưa.”
Kỷ Vũ không nhìn anh ta, chỉ lặng lẽ nhìn về hướng chiếc xe rồi nói với Lâm Tu.
Đó vốn dĩ là vị hôn phu của cô ta mới đúng.