Biên tập: Gà Mê Múi
Cô chưa đạt được cao trào, nhưng chỉ kém một bước cuối thôi, Phó Hằng Chi
không muốn cô thoải mái quá nhanh, anh bắt đầu giảm tốc độ cắm vào.
“Ưm…a..Hằng Chi…”
Kỷ Hạ bị đẩy mạnh từ vách gần kề cao trào xuống, cực kỳ khó chịu, huyệt
thịt thít chặt ngón tay Phó Hằng Chi, bàn chân ở giữa không trung cũng
cuộn tròn lại.
“Cho em…a…cho em đi..khó chịu quá…”
Giọng nói cô gái ngọt ngào, giống quả anh đào chín mọng trên cành cao, chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được độ ngọt khi cắn vào.
“Ừ, đều cho em hết.” Phó Hằng Chi khẽ cắn lên cái cổ mịn màng của cô, thấp giọng nói: “Vậy Hạ Hạ muốn cái nào?”
“Em, em muốn…a…” Chân mèo ra sức nắm chặt áo sơ mi sau lưng anh, “Muốn côn th*t của Hằng Chi…a..a…”
Ngoan ngoãn đến đáng thương lại đáng yêu. Phó Hằng Chi hài lòng, dùng lực cắm hai ngón tay vào sâu bên trong, đầu ngón tay nương theo d*m thủy ẩm ướt cọ xát vách thịt non mềm, lực đạo vừa phải, góc độ đúng mức, khiến Kỷ
Hạ lập tức quân lính tan rã, giữa nụ hôn sâu của anh chỉ nghe được tiếng nức nở.
Sau một lúc lâu, thân dưới của cô mềm nhũn, Phó Hằng Chi thả lỏng đôi môi
đỏ hồng của Kỷ Hạ ra, rút ngón tay ra khỏi nơi giữa hai chân, đưa đến
bên môi còn chưa kịp nhấm nháp đã nghe Kỷ Hạ run rẩy khuyên: “Đừng…đừng
ăn nó…bẩn bẩn..”
“Không đâu.” Anh ấp ủ cả buổi chỉ vì mật ngọt trong thân thể cô.
Phó Hằng Chi liếm láp sạch sẽ d*m thủy sền sệt giữa hai ngón tay, sau đó
nâng mông Kỷ Hạ lên đặt tựa lên bàn điều khiển, sau đó cúi đầu ngắm nhìn khe thịt giữa chân cô.
Sau khi ghế phụ được nâng lên thì khoảng cách giữa hai ghế chênh lệch không lớn, độ cao vừa đủ nâng mông Kỷ Hạ, huyệt thịt oánh nhuận d*m thủy
không ngừng co rút dưới cái nhìn của Phó Hằng Chi.
“Hằng Chi..đừng…đừng nhìn…” Rất xấu hổ, cảm giác thẹn thùng này như biến
thành một đốm lửa, thân dưới của cô cực kỳ mê người, làn da mịn màng
bóng loáng, tiểu huyệt nhỏ hẹp không ngừng chảy ra d*m thủy.
Mặt Kỷ Hạ đã sớm đỏ hồng, hai tay che mặt tự lừa mình dối người không nhìn
Phó Hằng Chi nữa, nhưng huyệt thịt rất thành thật chậm rãi chảy nước,
hai cách thịt nho nhỏ khẽ run lên dưới ánh nhìn nóng rực của người đàn
ông, nó tinh xảo đáng yêu khiến người ta thương tiếc không thôi.
Phó Hằng Chi cúi đầu ngậm lấy hang động của cô đồng thời dưới thân Kỷ Hạ
hơi nâng lên, anh tựa như trấn an dùng tay ôm eo cô, sau đó lưỡi đẩy ra
khe hở đi vào.
“A a..Hằng Chi…Hằng Chi!” Cảm giác xa lạ truyền từ tiểu huyệt lan ra khắp
cơ thể, từ cổ đến lưng Kỷ Hạ căng chặt, cô bỗng nghiêng đầu đi: “Anh
không cần…a…không cần liếm…”
“Hạ Hạ ngoan, thả lỏng nào.” Phó Hằng Chi khẽ buông ra rồi ngẩng đầu lên
nhìn cô đang cong thành một đường cung, “Nếu không đầu sẽ đụng vào cửa
xe, đến khi đó lại khóc nhè.”
Kỷ Hạ đã sớm khóc, cô nước mắt lưng tròng nhìn Phó Hằng Chi: “Anh đang làm gì vậy..đừng liếm nhé Hằng Chi…chỗ đó, chỗ đó không phải để liếm..”
Tiếng khóc nức nở của cô càng nghe càng mê người, Phó Hằng Chi nghe thấy mà
trướng lên đau đớn, anh cúi xuống mút lấy tiểu huyệt của cô.
“Anh đang uống mật, Hạ Hạ ngốc.”
Đầu lưỡi của anh dùng lực cọ xát vách thịt lên đến viên trân châu, thỉnh
thoảng dùng lực đè lên, sau đó mút hai vách thịt, tiếp tục hành động
trong sự run rẩy của cô, nhấm nháp chất lỏng ngọt ngào tuôn trào từ tiểu huyệt của cô.
Chân Kỷ Hạ khó nhịn được giật hai cái giữa không trung sau đó vô lực rũ xuống, không kiêng dè gì quấn lấy đầu Phó Hằng Chi.
Khoái cảm bên dưới được đầu lưỡi Phó Hằng Chi khai quật, thân thể cô như muốn hòa tan dưới đầu lưỡi của anh, cô không hiểu vì sao thứ mềm mại đó có
thể mang đến khoải cảm cực lớn, trong đầu giờ đây chỉ còn một mảnh hỗn
loạn.