Biên tập: Gà Mê Múi
Hôm nay cô mặc quần thể thao mềm mại, trên lưng quần không có thắt lưng,
Phó Hằng Chi kéo dây cột ra, hơi nâng mông kéo quần cô đến đùi, mặt Kỷ
Hạ nóng hầm hập, cả tai cũng nóng, cô mềm giọng xin tha với Phó Hằng
Chi: “Hằng Chi…chúng ta về nhà được không…ưm..”
Vốn cảm thấy không gian rộng mở nhưng khi Phó Hằng Chi đè xuống đột nhiên
trở nên chật chội, Kỷ Hạ cảm giác không khí dường như biến thành một bộ
phận trên cơ thể Phó Hằng Chi, khiến lúc cô ôm anh thì không thở nổi.
“Do anh nghĩ đến em sẽ thấy khó chịu, nó trướng lên rất đau.” Phó Hằng Chi
nghe cô mềm giọng xin tha thì giọng nói của anh như hóa thành một hồ
nước, khiến người khác không thể sinh ra suy nghĩ kháng cự, “Không nhịn
được đến khi về nhà.”
Trong lời nói kiềm nén của anh lộ ra chút bất đắc dĩ, Kỷ Hạ vừa nghe tim đã
mềm nhũn, cô nhíu mày đắn đo một lúc: “Vậy..chỉ…chỉ làm một lần..”
“Được.”
Phó Hằng Chi cong mắt cười trong đêm, sau đó nghiêng đầu hôn cô, lúc Kỷ Hạ
bị hôn đến mơ màng, ngón tay anh đè lên quần lót của cô.
Nơi đó hơi ẩm ướt, ngón tay Phó Hằng Chi khẽ ấn vào liền bị d*m thủy thấm
ướt, lúc chạm vào vách thịt khiến cô run lên, giữa môi lưỡi bị anh cuốn
lấy chỉ phát ra được một tiếng rên: “Ưm…”
Anh ít khi dùng tay làm cô, ngoại trừ lần đầu sợ cô đau nên mới dùng ngón
tay xem như trãi nghiệm trước, lúc sau dường như chưa từng làm lần nào.
Bởi vì nhịn không được.
Quả thật theo lý thì tiểu huyệt nhỏ là tốt, Phó Hằng Chi cảm thấy thích hợp mới tốt nhất, nhưng Kỷ Hạ không riêng gì tiểu huyệt vừa nhỏ vừa khít,
mỗi lần bị anh làm đều run rẩy đến mức không ngừng chảy nước ra ngoài,
đồng thời liên tục rơi nước mắt, khóc đến mức hai mắt đỏ bừng, muốn nhìn lại không dám nhìn anh, luôn rũ mắt xin tha, dáng vẻ đó thật sự gợi lên thú tính của anh.
Phó Hằng Chi kéo quần lót của cô ra, ngón tay linh hoạt chen vào tiểu huyệt non mềm. Bất thình lình được lắp đầy khiến Kỷ Hạ siết chặt quần áo Phó
Hằng Chi, bàn tay khẽ cào lên lớp áo sơ mi sạch sẽ trắng sáng chỉnh tề
của anh, giống một chú mèo con không có sức, chỉ biết cào nhẹ làm người
ta ngứa ngáy.
Ngón tay anh thong thả ra vào tiểu huyệt ấm áp mềm mại của cô, tựa như chỉ
dùng ngón ta đã cảm nhận được mật dịch sền sệt thơm ngọt, giống như sáp
ong ngọt liệm, chỉ cần nghe thấy tiếng sền sệt vang lên đã không nhịn
được cử động ngón trỏ thật mạnh.
Ngón tay Phó Hằng Chi đi vào trong rất vừa vặn, đầu ngón tay dùng sức khuấy
động mật huyệt của cô, tiếng nước nhớp nháp vang lên rõ ràng trong con
đường yên tĩnh, Kỷ Hạ bị anh làm đến mức hai mắt đỏ bừng, không biết rốt cuộc mình bị làm sao.
“Hằng Chi… a…”
Nơi riêng tư được lắp đầy gãi đúng chỗ ngứa, hoàn toàn không phải sự kịch
liệt như côn th*t của Phó Hằng Chi, nó mang theo cảm giác ôn hòa, khiến
người khác mãi trầm luân.
“Hạ Hạ thích lớn hơn hay nhỏ hơn?”
Câu hỏi này là một cái bẫy, con hồ ly Phó chỉ thiếu đào sẵn hố chờ thỏ
trắng Kỷ tự nhảy vào thôi, nhưng Kỷ Hạ bị ngón tay của anh cắm vào đến
mơ màng, không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ đáp bừa:
“Nhỏ..a..Lớn..ưm…lớn ạ..”
Ngày thường bị côn th*t to lớn của Phó Hằng Chi hầu hạ khiến chú thỏ nhỏ cảm thấy ngón tay mới tốt, nhưng quá nhạt, suy nghĩ không được thỏa mãn
không ngừng gia tăng trong đầu.
Phó Hằng Chi thuận thế đưa ngón tay vào, đầu ngón tay chạm vào vách thịt
mẫn cảm nhất của Kỷ Hạ, kích thích cô run rẩy, từ sâu trong cổ họng đè
nén phát ra tiếng khóc nức nở.