Biên tập: Gà Mê Múi
Phó Hằng Chi bận rộn cả ngày đến khi kết thúc đã 9 giờ tối, lúc anh chờ
thang máy sẽ theo thói quen gọi điện về nhà hỏi thăm Kỷ Hạ có ăn cơm
chiều không, bèn nghe Lưu quản gia nói đang chờ đón cô ở trường.
“Tại sao hôm nay trễ vậy rồi còn chưa về?”
Hôm nay không phải ngày cô học tự chọn thêm.
“Hôm nay bà chủ bảo muốn tham gia hoạt động của câu lạc bộ mỹ thuật, bảo tôi tối đến đón, cô ấy đã gửi tin nhắn Wechat cho cậu rồi.”
Phó Hằng Chi mở di động ra nhìn mới thấy tin nhắn Kỷ Hạ gửi đến lúc chiều,
khi đó anh đang trong phòng họp, anh nhắm mắt xoa sống mũi của mình:
“Anh về đi, để tôi đón cô ấy.”
Hôm nay bận rộn cả ngày, không có thời gian rảnh đọc tin nhắn, trong lòng
Phó Hằng Chi hơi áy náy, bây giờ gấp không đợi nổi muốn gặp cô.
Sau khi cúp máy, Phó Hằng Chi lái thẳng xe đến trường đại học, đến nơi đậu xe xong thì lên lầu.
Bây giờ đã hơn 9 giờ, chưa đến hai tiếng nữa sẽ đến lúc tắt đèn. Phòng sáng đèn trong tòa nhà nghệ thuật không nhiều, Phó Hằng Chi dựa theo nguồn
sáng tìm vài phòng thì tìm được phòng của câu lạc bộ phác họa.
Trong phòng học dường như không còn ai, chỉ có từng hàng giá vẽ. Phó Hằng Chi chống tay lên cửa nhìn thoáng qua, trong phòng có một người đàn ông mặc áothun rộng đang cong lưng nói gì đó.
Người đàn ông đó hạ thấp giọng, Phó Hằng Chi chỉ nghe ngẫu nhiên vài từ. Anh
giơ tay lên gõ cửa: “Xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi ở đây còn câu lạc bộ
nào hoạt động nữa không?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Kỷ Hạ như một con chuột nhỏ ló đầu khỏi giá
vẽ, đôi mắt vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Hằng Chi sao anh đến đây, không
phải hôm nay anh có cuộc họp sao?”
“Họp xong rồi.”
Cả hai người cùng nhìn anh, khi Phó Hằng Chi nhìn vào đôi mắt mèo của Lâm Tu mới nhận ra người đàn ông này khá quen.
Kỷ Hạ chú ý thấy ánh mắt của Phó Hằng Chi, cô lập tức chủ động giới thiệu: “Vị này là giáo sư khoa mỹ thuật Lâm Tu, trước đây chúng ta đã gặp thầy ấy ở bờ biển Kamakura rồi ạ.”
“Thật trùng hợp lại gặp nhau rồi.” Phó Hằng Chi bắt tay với Lâm Tu: “Không ngờ anh là giáo sư đại học.”
“Chưa đến mức giáo sư, chỉ là thầy tạm thời thôi.” Giọng nói Lâm Tu vẫn lạnh
nhạt như cũ, “Tôi muốn nói hai câu với Kỷ Hạ, sẽ không lâu đâu.”
“Được.”
Phó Hằng Chi cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, Lâm Tu lại cúi gần nói chuyện với Kỷ Hạ, vốn khoảng cách này rất bình thường nhưng lại càng ngày cảm
thấy càng không vừa mắt, đặc biệt thỉnh thoảng Lâm Tu còn nắm tay Kỷ Hạ giảng giải cho cô hiểu các cách cầm bút khác nhau sẽ tạo nên những nét
vẽ khác nhau.
Phó Hằng Chi cảm thấy bản thân mình càng ngày càng lạ lùng.
Anh không muốn can thiệp vào cuộc sống hằng ngày của Kỷ Hạ, nhưng quan
trọng là anh thấy ai cũng cảm thấy người đó không bình thường.
Kỷ Hạ của anh đáng yêu như vậy, đơn thuần như vậy, mọi động tác đều tản ra lực hấp dẫn trí mạng, không có khả năng người đàn ông khác không động
tâm.
Phó Hằng Chi nhớ rõ ban đầu hai người mới gặp, dường như dục vọng chiếm hữu với Kỷ Hạ không cao lắm, chỉ thấy trong nhà có thêm một con sủng vật
đáng yêu, khi anh tan tầm về nhà sờ sờ ôm ôm cô một cái là được.
Bất giác anh dần chú ý đến thời gian tan tầm, bắt đầu lo lắng vội vàng khi
những cuộc họp kéo dài mãi không hết, vì anh biết chờ anh về nhà thì
sủng vật nhỏ bé đã ngủ rồi, anh không thể quấy rầy giấc ngủ của cô, Phó
Hằng Chi cảm thấy mình không đúng lắm.
Anh từng thử điều chỉnh mình, ví dụ như cố tình tăng thêm công việc, hoặc
tạm thời trốn việc rời xa thành phố này, trong thời gian ngắn khắc chế
lại nhanh chóng đón nhận tác dụng phụ, khiến suy nghĩ muốn gặp cô trở
nên mãnh liệt hơn.
“Anh xuống lầu chờ em.”
Phó Hằng Chi suy nghĩ một lúc cảm thấy mình nên khắc chế chút.
Phải chi khiêu khích rõ ràng như Giang Nghiêu thì được, hiện tại chưa xác
định được mục đích của Lâm Tu, nếu xử lý không tốt sẽ khiến người khác
xa lánh Kỷ Hạ.
Anh xuống lầu hút điếu thuốc, chờ nửa tiếng thì thấy Kỷ Hạ ra khỏi tòa nhà, cô đứng ở cửa dùng đôi mắt to tròn tìm kiếm bóng dáng anh trong đêm
tối.
Phó Hằng Chi mở đèn xe lên, cô gái nhanh chóng chạy đến trước mặt anh, giống những con côn trùng bị ánh đèn xe hấp dẫn.
“Nói nhanh vậy sao?”
Một bàn tay anh kẹp điếu thuốc, một tay khác véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì thấy Kỷ Hạ lắc đầu.
“Em bảo thầy Lâm lần sau rồi nói tiếp ạ.”
“Vì sao?” Phó Hằng Chi bật cười trong đêm tối, làn khói trắng nhẹ nhàng bay ra khỏi miệng: “Sợ anh chờ lâu hả?”
“Vâng ạ.”
Kỷ Hạ khẽ gật đầu, đôi con ngươi màu hổ phách tỏa ra ánh sáng như đá quý trong đêm.
Hôm nay cô bận cả ngày, do làm việc riêng trong giờ học chuyên ngành nên bị giáo sư gọi lên dạy dỗ mấy lần, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận được một
chuyện.
Cô dường như luyến tiếc khi ly hôn với Phó Hằng Chi.
Nhưng việc này cô không tính được, chỉ có Phó Hằng Chi mới tính được thôi.
Ngày ly hôn trong hòa bình rồi sẽ đến, Kỷ Hạ nghĩ ngợi cảm thấy mình khổ sở
và đau lòng cũng vô dụng, từ giờ trở đi cô sẽ quý trọng mỗi ngày được ở
bên Phó Hằng Chi.
“Đã hơn chín giờ rồi.”
Kỷ Hạ vươn tay cẩn thận nắm bàn tay rũ bên người của Phó Hằng Chi, rồi đi trước anh một bước.
“Chúng ta về nhà thôi.”