Biên tập: Gà Mê Múi
Ngày hôm sau có giờ học chuyên ngành, sáng sớm Kỷ Hạ ngồi xe đến trường học, bất ngờ bắt gặp một chiếc xe quen thuộc dưới lầu khoa nghệ thuật.
Kỷ Vũ đúng lúc bước xuống khỏi xe chuẩn bị đi vào trong khoa, lúc thấy Kỷ
Hạ bước xuống xe cũng sửng sốt, sau đó tháo kính râm trên mặt ra rồi
bước qua.
“Hạ Hạ, em đi học à?”
“Vâng.” Kỷ Hạ gật đầu: “Chị Kỷ Vũ sao lại đến đây ạ?”
“À…chị…” Kỷ Vũ không định nói rõ nguyên nhân mình đến đây cho Kỷ Hạ biết, chỉ
nói qua loa một câu: “À đúng rồi Hạ Hạ, hôm qua định nói với em nhưng
Phó Hằng Chi quấn em chặt quá chị chưa có cơ hội nói.”
“Chuyện gì ạ?” Kỷ Hạ tạm biệt Lưu quản gia xong thì đi theo Kỷ Vũ đến cạnh
chiếc xe thể thao màu đỏ của cô ta, “Chị Kỷ Vũ cứ nói ra đi.”
“Thật ra cũng không có gì, chị thấy em và Phó Hằng Chi tình cảm mặn nồng lắm
nha, nên muốn nhắc nhở em chút, đừng xem mọi chuyện này thành sự thật.”
Kỷ Hạ ngẩn người, vẫn chưa mở miệng đã nghe Kỷ Vũ nói tiếp: “Em biết vì
sao Phó Hằng Chi đồng ý kết hôn với em đúng chứ, em đừng nghĩ là nhất
kiến chung tình đấy.”
“…Em chưa từng nghĩ vậy.”
Người tài giỏi như Phó Hằng Chi có làm bất cứ chuyện gì đều có lý do của mình, Kỷ Hạ biết, nhưng không nghĩ quá nhiều.
“Vậy thì tốt, thật ra nguyên nhân anh ta kết hôn vơi em rất đơn giản.” Kỷ Vũ nói: “Gia tộc nhà họ Phó trước đây đã sớm lưu truyền một nguyên tắc,
nếu người thừa kế có từ hai người trở lên thì người lập gia đình trước
sẽ được các trưởng bối chia lại cổ phần và nhượng quyền kinh doanh, em
trai của anh ta sắp qua hai mươi, nên anh ta phải sốt ruột rồi.”
Kỷ Vũ còn chưa dứt lời, nhanh chóng dùng ánh mắt thương hại nhìn Kỷ Hạ.
“Anh ta nhìn trúng nhà họ Kỷ chúng ta cùng lắm do nhu cầu thôi, anh ta cần
một gia tộc yếu hơn để khống chế, đến khi anh ta nắm giữ toàn bộ nhà họ
Phó thì về sau dễ dàng thoát khỏi sự ràng buộc hơn, nên hiện tại chúng
ta xem như đáp ứng như cầu của anh ta.”
Hai từ ‘thoát khỏi’ được Kỷ Vũ nhấn mạnh, giống như nói ra vận mệnh đã được sắp đặt của cô, tuy nhiên Kỷ Hạ đã chuẩn bị tâm lý hết rồi.
Cô cảm giác Phó Hằng Chi kết hôn với mình vì nguyên nhân không tiện nói
ra, dù bất luận ra sao khi đó cô không có sự lựa chọn nào khác.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý hết rồi, ấy vậy trong giờ phút này Kỷ Hạ vẫn cảm
thấy nghẹn ngào, giống như vô tình nuốt phải một lưỡi dao lạnh lẽo, trái tim bị con dao sắc bén cắt từng nhát, dòng máu nòng hòa lẫn lưỡi dao
lạnh làm tim đau đến tê dại.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Phía sau vang lên giọng đàn ông quen thuộc, Kỷ Hạ chưa kịp quay đầu nhìn đã thấy biểu cảm của Kỷ Vũ sáng bừng lên: “Lâm Tu!”
Cô ta bước nhanh lên phía trước: “Em đến tìm em gái, hóa ra anh nói về
nước là làm giáo sư đại học à, còn cùng trường với em gái của em nữa.”
Lúc này Kỷ Hạ mới chậm rãi xoay người, vừa ngước mắt bèn bắt gặp đôi mắt mèo lạnh nhạt của Lâm Tu: “Chào thầy Lâm.”
“Hôm qua có việc đột xuất nên đi trước không chờ cô nhảy xong, thật ngại
quá.” Lâm Tu vừa nói vừa đỡ giá vẽ trên lưng xuống, sau đó rút ra một
bức tranh đưa cho Kỷ Hạ: “Vẽ hơi qua loa, nhưng cũng xem như đã hoàn
thành.”
Cô nhận bức tranh rồi nhìn thoáng qua, nét vẽ qua loa giống lời Lâm Tu
nói, tuy nhiên cô gái trong tranh được vẻ rất sinh động, Kỷ Hạ chỉ liếc
nhìn một lần đã liên tưởng đến những động tác múa trong đầu, đó không
phải là một bức tranh tĩnh, mà nó rất sinh động, từng động tác làm người xem dễ dàng nghĩ đến hình ảnh những động tác mềm mại uyển chuyển của cô gái ở ngoài thực tế.
“Gì, đây không phải Hạ Hạ sao.” Kỷ Vũ nhìn vào đó, thoáng nhìn cô gái trong
tranh rồi nhìn về phía Lâm Tu trêu chọc: “Đây là chuyện gì vậy nha,
không phải hôm qua anh mới đến làm thủ tục thôi sao.”
“Tôi gặp được cô ấy lúc vẽ cảnh vật ở Kamakura.” Lâm Tu giải thích một câu,
rồi nhìn Kỷ Hạ: “Nếu cô thích thì tôi tặng cho cô, nếu thấy ổn thì cô có thể suy xét về việc làm người mẫu cho tôi lần nữa nhé.”
Bức tranh này giống như giấy giới thiệu của anh.
Kỷ Hạ cảm thấy Lâm Tu làm đến bước này rất có thành ý, cô gật đầu: “Nhưng phải sau đợt thi cuối kỳ, được không ạ?”
“Được, đến lúc đó cô hãy liên hệ với tôi.” Lâm Tu nói: “Lần trước tôi đã ghi số điện thoại của mình cho bạn trai cô rồi.”
“À người đó không phải bạn trai của Hạ Hạ đâu, là chồng ý.” Kỷ Vũ ôm chầm
vai Kỷ Hạ rồi cong mắt cười với Lâm Tu: “Được rồi, việc của anh đã xử lý xong hết rồi, chờ chút nữa anh không có tiết thì chúng ta ra ngoài dạo
mát chút nhé.”
“Em đi học trước đây, thầy Lâm, chị Kỷ Vũ hẹn gặp lại.” Kỷ Hạ cất tranh vẽ
vào túi, sau đó gật đầu chào Lâm Tu rồi đi vào lầu khoa nghệ thuật.
Cả buổi sáng hôm đó cô đều thất thần.
Tuy cô tự nhủ bản thân không nên suy nghĩ nhiều việc, nhưng lại không tự
chủ được nhớ đến mấy lời nói của Kỷ Vũ, sau đó không khống chế được thất thần.
Không phải cô để ý đến mục đích Phó Hằng Chi kết hôn với mình, cũng biết bản
thân không có tư cách quan tâm đến tính toán tương lai của Phó Hằng Chi. Cô xem như đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, trong liên hôn thương nghiệp thì
điều lợi điều hại mới khiến người khác suy nghĩ kỹ càng.
Thế nhưng cô không hiểu nổi, vì sao mình đã chuẩn bị tâm lý cả rồi, ấy vậy
trái tim cực kỳ đau đớn, đau đến mức chỉ cần cô nghĩ sau này mình và Phó Hằng Chi sẽ ly hôn trong hòa bình thì cảm giác không thở nổi ập đến.