Biên tập: Gà Mê Múi
May thay trong lúc Kỷ Hạ đạt cao trào thì Phó Hằng Chi nhanh chóng chặn lại tiếng thét của cô, môi lưỡi dây dưa một lúc lâu, tiếng rên vụn vặt
không khiến cậu con trai ngoài của hoảng sợ.
“Xin lỗi, anh nghĩ lại thấy mình nói chuyện kia không đúng.”
Giang Nghiêu luôn chờ không thấy Kỷ Hạ đáp lại, tự nghĩ mình đã nói trúng tim của cô, còn Kỷ Hạ đắm chìm trong cơn khoái cảm đang dần dần khôi phục
lại tinh thần.
“Dù gì bây giờ anh chỉ là đàn anh của em thôi, xét với quan hệ này thì vừa rồi anh đã quan tâm quá mức.”
“Đàn anh…”
Kỷ Hạ ý thức được Giang Nghiêu sắp nói gì, cô gọi cậu một tiếng nhằm ngăn
lại, nhưng Giang Nghiêu ngoài cửa vẫn cố chấp nói: “Kỷ Hạ, anh không
ngại chuyện em và Phó Hằng Chi đính hôn, anh cảm thấy chỉ cần hai người
chưa kết hôn thì ai cũng có tự do.”
“Đàn anh!”
Kỷ Hạ cao giọng hô lên, sau đó theo bản năng nhìn Phó Hằng Chi.
Tuy nhiên Kỷ Hạ không nhìn rõ được biểu cảm của Phó Hằng Chi, không biết
anh đang vui hay giận, anh nhìn vào mắt cô, cười một tiếng rồi cúi đầu
xuống hôn cô.
“Kỷ Hạ, thật ra anh có nghe người khác nói về chuyện đính hôn của em, nghe
nói nhà em chỉ muốn nhờ vả Phó Hằng Chi thôi đúng không? Cho nên giữa
hai người không hề có tình cảm gì, chẳng qua Phó Hằng Chi đang thừa dịp
em gặp khó khăn thôi đúng chứ!”
Giang Nghiêu đứng ngoài cửa kích động nói, Phó Hằng Chi tựa như không quan
tâm đến sự phẫn nộ của cậu trai ngoài kia, anh đỡ chân cô xuống khỏi lan can, ôm cô vào lòng.
Anh dùng sức hôn, tạo thành một cơn sóng tình dục cuốn cô đi, Kỷ Hạ không
có cơ hội giãy giụa đã bị mang vào cơn mơ tình dục, đẩy mọi âm thanh của chàng trai ra khỏi thế giới của mình.
“Kỷ Hạ, em không thể cưới một người mà em không yêu, em có nghe anh nói không, Kỷ Hạ…”
Bây giờ Kỷ Hạ có cảm giác bản thân đang chìm vào đáy biển, còn giọng nói
của Giang Nghiêu giống như âm thanh từ bờ xa truyền đến, cô không nghe
rõ, cũng không phân biệt được cậu đang nói gì, mọi thứ rất hư ảo, chỉ có dòng nước biển đang bao lấy cô mới khiến cô cảm giác được rõ ràng.
“Ưm…”
Hai chân cô không tự chủ được quấn chặt eo Phó Hằng Chi, cảm nhận vòng eo
của anh từ thả lỏng đến căng chặt, ra sức để đầu khất chạm vào nơi sâu
nhất, khiến cô không nhịn được rên lên một tiếng mềm mại.
Phó Hằng Chi đi về phía lan can, cố định eo của cô gái lên trên, bên trên
ra sức quấn chặt lấy môi lưỡi cô, đồng thời bên dưới mạnh mẽ ra vào.
Kỷ Hạ nằm trong lòng Phó Hằng Chi không còn chút sức lực phản kháng nào,
điều duy nhất cô có thể làm là bám chặt vào cơ thể người đàn ông, sau đó nén vô số tiếng rên tỉ gào thét không cách nào phát ra cùng từng cơn
khoái cảm trong bể dục thành từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
Thật ra cô rất muốn nói với Phó Hằng Chi, cô đã hiểu được ý của Giang
Nghiêu, sau này cô sẽ ngoan ngoãn giữ khoảng cách với cậu. Nhưng dường
như Phó Hằng Chi không cho cô cơ hội để nói, anh liên tục dùng khoái cảm nguyên thủy nhất và môi lưỡi dây dưa không cho cô có thời gian suy
nghĩ.
“Kỷ Hạ, em có nghe anh nói không?”
Thanh âm của Giang Nghiêu như những bọt sóng, vừa vào bờ đã nhanh chóng lui
ra xa, bên tai Kỷ Hạ dường như chỉ có tiếng da thịt va chạm, tiếng dâm
thủy nhóp nhép vang lên, ngay sau đó bị cơn cao trào cuốn vào đáy biển
sâu thẩm.
Phó Hằng Chi ôm cô gái sung sướng đến ngây ra trong lòng, sau đó nghe chàng trai nóng nảy không chờ nổi ngoài cửa nói: “Kỷ Hạ, anh có thể vào
không, anh cảm thấy những lời sắp nói nên nói trước mặt em.”
Lần này Giang Nghiêu không chờ cô trả lời nữa, cậu quyết định hành động
ngay. Đến khi Kỷ Hạ hoàn hồn lại, chưa kịp kinh ngạc thì thấy tay nắm
cửa bị vặn một cái….