Nhưng mà chờ đến khi vào trong phòng tắm, Thiệu Nghị Ngạo lại không đem Trình Cảnh tới bồn tắm mà đổi tư thế, đem Trình Cảnh ôm như ôm trẻ em đi tiểu, hai chân mở lớn, đặt ngồi lên bệ rửa mặt.
"A... Lạnh... thật lạnh..."
Mông tròn trịa trần trụi không hề biết trước sẽ bị đặt lên bệ rửa mặt làm bằng thủy tinh đó lập tức liền bị cảm giác lạnh lẽo kích thích đến co rụt lại.
"A.... Anh...Anh...Anh làm cái gì a? Không cần... không cần để tay vào chỗ đó..."
Chỉ thấy Thiệu Nghị Ngạo dùng tay còn lại hướng về phía dưới mông của cậu, tay khác thì ôm lấy eo cậu. Lửa nóng từ bàn tay hắn thoát ra như thiêu đốt cậu, bàn tay đó đã chạm đến hai mép thịt bép múp mềm mại của cậu. Lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, thậm chỉ còn có thể cảm nhận được động nhỏ phía sau của cậu không ngừng co chặt những nếp uốn.
"A.... Anh....ư....ưm....Tay... tay.... bỏ ra..."
Tư thế hiện tại của cậu thật xấu hổ, hai chân tách ra, ngồi trên tay của hắn. Cả người cậu vì cảm thấy xấu hổ mà phát ra từng đợt run rẩy.
"Bảo bối, em không phải nói lạnh hay sao? Như vậy... ngồi trên tay chồng đã thoải mái chưa?"
Thiệu Nghị Ngạo cong môi cười, thực vừa lòng mà nhìn vào gương ở đối diện để thấy kiệt tác của chính mình.
Vợ bé nhỏ xinh đẹp của mình, nửa người trên quần áo đã trở nên hỗn độn, nửa người dưới lại hoàn toàn trần trụi. Cơ thể vì cảm thấy xấu hổ mà run lên từng đợt, cả người ửng hồng cực kỳ đáng yêu. Ngũ quan tinh xảo xinh xắn, khuôn mặt trắng nõn mang lại cảm giác thuần khiết đầy dụ hoặc. Môi nhỏ căng mọng đang nhấp nháy, thấy rõ được cánh môi còn bị sưng lên, còn có hỗn hợp nước bọt của hai người càng làm cho môi nhỏ mềm mại hơn. Sợi chỉ bạc vẫn còn vương trên môi nhỏ đẫm ướt khiến bên dưới hắn lại một trận sôi máu rít gào thèm khát.
Thân dưới trần trụi, hai đùi thon dài trắng nõn bị tách lớn ra, lộ ra địa phương thần bí nhất của cậu. dương v*t nhỏ phấn nộn sạch sẽ lớn lên như chủ nhân của nó, thoạt nhìn rất xinh đẹp. Giờ phút này, nó lại an tĩnh mà ngoan ngoãn nằm ở đó, nhìn qua thật đáng yêu, nhẹ nhàng vuốt ve nó cảm giác yêu thích đến không thể buông tay.
Xuống chút nữa là một bộ phận không thuộc về nam nhân nhưng lại xuất hiện trên người của Trình Cảnh. Bướm nhỏ bị nhìn rõ hoàn toàn từng chút một. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú cực nóng bỏng của Thiệu Nghị Ngạo khiến bướm nhỏ liền run rẩy. Hai chân bị tách lớn khiến cho hai mép thịt cũng hơi tách ra, mơ hồ lộ ra hoa môi đáng yêu đang bao bọc lấy nơi bí ẩn sâu nhất.
Mà động nhỏ phía sau mà đêm tân hôn đã bị Thiệu Nghị Ngạo nhìn thấu như thẹn thùng mà biến mất ở chỗ bàn tay to lớn của hắn.
Lại một lần nhìn về phía trên của vợ bé nhỏ, Thiệu Nghị Ngạo cảm thấy bản thân thật gian ác, cảm giác như hắn đang chơi trò " thuần phục dụ dỗ".
= = = = = = = =
Dưới cái nhìn nóng bỏng của hắn khi rà quét trên người cậu vài lần, dần dần Trình Cảnh cũng cắn môi mình trộm nhìn vào gương xem chính mình.
"A..."
Bị hình ảnh chính mình trong gương làm sợ đến hét toáng lên, Trình Cảnh lập tức liền nhắm mắt lại, thân thể run rẩy, đang ngồi trong ngực của hắn bắt đầu mạnh mẽ giãy dụa kịch liệt.
Người trong gương chính xác là cậu... thật sự là cậu sao? Trình Cảnh lắc đầu, tự thôi miên bản thân mình không thể tin vào cảnh khi nãy. Cảm thấy gương mặt của mình quả thật.... đủ dâm đãng mà.
Cho dù chỉ nhìn một giây rồi nhanh chóng nhắm mắt lại nhưng trong đầu Trình Cảnh vẫn nhớ như in. Cậu nhìn thấy chính mình nửa người dưới trần trụi hai đùi bị tay hắn mạnh mẽ tách rộng ra, bộ phận xấu xí đó hoàn toàn bại lộ rõ ràng, đang đối diện với vòi nước trên bệ rửa mặt.
Ô ô...Ô ô.... người này... như thế nào... như thế nào cũng cố ý khi dễ cậu như vậy!
"Bảo bối, bảo bối em không cần thẹn thùng, cũng không cần sợ hãi như vậy, chúng ta chỉ là làm những việc vợ chồng nào cũng làm mà thôi." Thấy Trình Cảnh vẫn nhắm mắt không chịu mở ra, đôi lông mi dài cong cong ướt át mà run rẩy, trong lòng Thiệu Nghị Ngạo liền chấn động, vội vàng mê luyến nói ngay tai cậu, dùng âm thanh từ tính, ôn nhu nhẹ nhàng an ủi.
"Anh....Anh gạt người! Lúc nào cũng gạt người cả!"
Nào có vợ chồng nào làm như vậy cơ chứ! Tôi mới không thèm tin! Dù giãy dụa đến thế nào cũng không thoát nổi tay hắn đang cố định cậu, Trình Cảnh liền mệt mỏi thở hồng hộc mà dựa vào ngực hắn, không dám lại nhìn gương mặt đang dâm loạn của cậu trong tư thế dâm đãng này, chỉ đành nhắm chặt mắt, cắn môi mà phản bác lại hắn.
" Bảo bối ngoan, em đừng cử động, cho chồng em nhìn miệng vết thương của em đã tốt lên chưa nào?"
Đương nhiên việc này không phải là ý định của hắn, nếu không làm vậy chỉ có thể cùng vợ bé nhỏ ấu trĩ của hắn tiếp tục lãng phí thời gian. Biện pháp duy nhất là dời đi sự chú ý của cậu. Âm thanh của hắn càng lúc càng ôn nhu, nhẹ nhàng mà quyến rũ cậu.
Thừa dịp Trình Cảnh thả lỏng bản thân, Thiệu Nghị Ngạo yên lặng không một tiếng động liền đem tay đang nâng mông cậu rút ra. Dọc theo đùi mà di chuyển xuống địa phương bí ẩn mê người kia, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa mà xoa nắn mân mê ở hai mảnh hoa môi của cậu.
Tuy rằng Thiệu Nghị Ngạo cũng muốn tay mình tiếp tục nắn bóp mông mềm mịn co dãn thật đã của Trình Cảnh trong một tí nữa, nhưng nghĩ đến " đại sự " trước mắt phải làm, hắn vẫn là không thể không cắn răng mà từ bỏ ý đồ đó.
Lại nghe được Thiệu Nghị Ngạo dùng giọng nói đã trở nên khàn khàn vì tình dục xưng hắn chính là "chồng" của cậu, Trình Cảnh lại cảm thấy trong lòng vô cùng xấu hổ, mặt đã đỏ giờ càng đỏ ửng thêm.
= = = = = = = =
"Đừng mà, đã... đã sớm không sao rồi!"
Cảm giác sợ hãi khi bị Thiệu Nghị Ngạo dùng hai ngón tay xoa nắn nơi khó nói đó của cậu khiến Trình Cảnh vội vàng trả lời ngay lập tức.
Ngón tay thô ráp của hắn vẫn tiếp tục xoa nắn mân mê hai hoa môi của cậu, cảm giác ngứa ngáy liền bắt đầu loan truyền ra khắp người cậu. Thậm chí thịt non bên trong cũng ngứa ngáy không ngừng. Sâu bên trong, miệng tử cung truyền đến từng trận co thắt vội vàng như đang muốn có vật gì đó mà mạnh mẽ đâm vào.
Ô ô... chán ghét... thật chán ghét.... lại là cảm giác kỳ quái khiến người muốn ngượng mà!...
"Ha? Đã sớm không sao rồi sao?"
" Đúng rồi...ưm... đã sớm tốt rồi...."
Lo lắng hắn không tin tưởng lời nói của chính mình, Trình Cảnh không chỉ nói mà còn không ngừng gật đầu tỏ vẻ đã sớm tốt rồi.
"Ha hả... ý tứ của bảo bối là hiện tại đã có thể làm tiếp việc kia rồi đúng không?Có phải hay không thế bảo bối?" Lại lần nữa dùng lửa nóng của môi mình, ngậm lấy đầu v* mềm mại của Trình Cảnh. tại cổ Trình Cảnh mà thấp giọng cười ra tiếng hỏi.
" Không phải... không phải mà... anh.... Anh thật quá đáng... thật chán ghét anh...a...ưm..."
Người này như thế nào có thể nghĩ lung tung đến vậy? Rõ ràng cậu không có ý đó, hắn cứ xuyên tạc ý tứ của cậu mà thôi! Trình Cảnh cắn môi mình, tức giận mà lẩm bẩm nói.
= = = = = = = =
"Bảo bối, em xem, nơi này của em thật xinh đẹp, chồng em không thể rời mắt cho được."
Hai mắt hắn bây giờ đã đỏ lên, nhìn chằm chằm vào giữa hai chân của cậu, Thiệu Nghị Ngạo liên tục vuốt ve hai hoa môi phấn hồng của Trình Cảnh, cố ý dùng phần thô ráp ở ngón tay mà cố ý xoa nắn. Đột nhiên hắn lại nảy ra ý xấu nho nhỏ, đem hai mảnh hoa môi niết chạm vào nhau bắt đầu xoa nắn mạnh hơn trước.
"A...ưm....ưm...ưm... không... không cần... không cần sờ nơi đó... đừng sờ mà.... thật kỳ quái.... Nó thật xấu!"
" Như thế nào em lại nói xấu? Chẳng lẽ em đã quên sao, chồng lần trước còn tại nơi này của em, để chồng kể lại cho em nghe, nơi này của em thật sự rất thơm... chờ một lát nữa, chồng lại liếm liếm cho em được không? Bảo bối?"
Lời nói vừa thốt ra xong, Thiệu Nghị Ngạo cũng chợt ngây người ra một lúc. Liếm nơi đó nha, đây cũng chính là lần đầu tiên hắn muốn làm như vậy với người khác đấy.
"A..."
Nghe từ miệng hắn nói muốn liếm nơi đó của cậu, bướm nhỏ của Trình Cảnh đã sớm ngứa đến không chịu nổi, rốt cuộc cũng không thể khống chế được mà phun ra một dòng chất lỏng. Chỉ là lúc này hai mảnh hoa môi đã bị Thiệu Nghị Ngạo dùng ngón tay xoa nắn niết chúng chạm vào nhau, khiến cho bên trong bị khép chặt lại, dòng chất lỏng đó đến miệng ngoài liền khó có thể chảy ra.
Tuy rằng chỉ có một ít dịch thể từ khe hở của hai mảnh hoa môi chảy ra ngoài được nhưng một lượng lớn dịch thể vẫn còn ở bên trong bị hai mảnh hoa môi ngăn chặn.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Thiệu Nghị Ngạo vẫn nắm chặt hai mảnh hoa môi của Trình Cảnh nhất quyết không buông ra. Chỉ trong chốc lát, chỗ hai mảnh hoa môi liền trở nên ướt át dính nhớp.
Trình Cảnh cảm giác tại nơi xấu xí đó của mình thật khó chịu. Cậu cảm giác rõ ràng có nước từ bên trong bướm nhỏ muốn chảy ra ngoài nhưng không tìm ra được chỗ có thể đi ra ngoài.
" Muốn chảy ra... bỏ ra... anh bỏ tay ra..."
Thiệu Nghị Ngạo khó có một lần nghe theo lời thỉnh cầu của Trình Cảnh, ngoan ngoãn bỏ tay ra. Tức khắc, miệng bướm nhỏ đang lầu lội liền phun ra một dòng nước mang hương vị dâm đãng hướng ra ngoài.
Tầm mắt dừng lại trên hai mảnh hoa môi bị tay mình xoa niết đã đỏ lên, lại thấy trên đó đầy nước dâm mà khi nảy Trình Cảnh bắn ra, Thiệu Nghị Ngạo liền tối sầm lại hai mắt, tình dục lại nổi lửa mạnh mẽ lên.
"Bảo bối, em thật nhiều nước."
Tình dục đã bị ngón tay Thiệu Nghị Ngạo khiêu khích mà lan tỏa ra tới, toàn thân Trình Cảnh bắt đầu mềm nhũn ra. Thiệu Nghị Ngạo dùng tay mình ôm lấy vòng eo của cậu, một tay khác thì dừng lại vị trí nóng bỏng giữa hai chân cậu, đem chính bàn tay mình đặt trước bướm nhỏ mà quấy phá. Hơi thở ái muội thở gấp tràn đến tai Trình Cảnh, đôi mắt không dừng lại là nhìn nơi đó của cậu, bàn tay lại dùng sức, một lần rồi một lần xoa bóp sờ nắn nơi bí ẩn đó.
"A...ưm...ưm...a... thật khó chịu... khó chịu.... em khó chịu quá...."
Từng trận ngứa ngáy không ngừng từ sâu bên trong bướm nhỏ lại truyền tới, từng trận từng trận đánh úp cậu. Trình Cảnh nhắm hai mắt lại, cảm nhận được những kích thích từ những trận xoa nắn của Trình Cảnh, hắn xoa nơi đó của cậu, thật sự quá thoải mái. Nhưng không thể nói ra được, chính mình tuyệt đối không nói những lời dâm đãng như này được.
"Bảo bối, em thật sự chỉ cảm thấy khó chịu thôi sao? Có cảm giác gì nữa không? Em nói chồng nghe xem?"
Nhìn Trình Cảnh dần dần đã bị tình dục chi phối khiến gương mặt ửng hồng lên càng quyến rũ người, động tác trên tay của Thiệu Nghị Ngạo càng lúc càng nhanh hơn, dùng hết kỹ xảo của bản thân mà xoa nắn, cố ý dùng chỗ chai trên tay mà xoa lên vùng thịt mềm mại bép múp kia của cậu.
"Ưm...a....a....ưm... Ngứa....a...thật ngứa.... bên trong em thật ngứa...ưm...."
Cậu thật sự không thể chịu nổi bàn tay của Thiệu Nghị Ngạo đang xoa nắn như thế, Trình Cảnh cảm thấy chính mình nơi đó thật khó nói, vừa cảm thấy thoải mái nhưng càng lúc càng thấy ngứa ngáy không chịu nổi. Hơn nữa... hơn nữa... nơi đó lại giống như càng lúc càng chảy nhiều nước hơn... đang chảy ra...
"Nơi nào ngứa? Ha, nói ra nào, ngoan, em chỉ cần nói ra, chồng sẽ giúp em trị ngứa ngay."
Âm thanh của Thiệu Nghị Ngạo nhuốm đầy tình dục, nói những câu biến thái như thế khiến Trình Cảnh cảm giác bị dụ dỗ sập bẫy của hắn dựng lên.
"Ưm...ưm... là do anh.... Tay anh sờ tại nơi đó.... thật ngứa... thật khó chịu mà..."
Trình Cảnh ngoan ngoãn nghe lời, vừa đứt quãng rên rỉ mà trả lời hắn.
Ý thức càng thêm mông lung, Trình Cảnh cảm giác được có một vật gì đó tiến vào bên trong cậu. Là ngón tay của hắn sao? Nhưng chính là cảm giác của đêm tân hôn lần đó không giống nhau. Cảm giác mềm như vậy không giống như ngón tay của Thiệu Nghị Ngạo thô ráp.
Hai mắt đang nhắm nghiền của Trình Cảnh thật nghi hoặc, bướm nhỏ co lại cảm nhận, quả thật không giống ngón tay của Thiệu Nghị Ngạo.
Kia... nếu không phải ngón tay của hắn thì sẽ là cái gì nha?!