Trình Cảnh đối với nhà mới của chính mình quả thật là không có ấn tượng gì cả. Thời gian ngồi ngây ngốc tại nơi này đều là ngày đầu tiên, hơn nữa lúc đó hầu hết đều là ở trên giường.
Tuy rằng trước kia bản thân cậu cũng ở biệt thự, nhưng nếu so sánh cùng biệt thự này liền khó tránh khỏi có chút đơn sơ.
Tính ra, biệt thự xinh đẹp như thế thì có thể thế nào được cơ chứ. Chính cậu vẫn cứ thành thật mà làm chính mình đi!
Trình Cảnh nhìn biệt thự xa hoa phong cách châu Âu trước mắt, lại cúi người nhìn chính chính mình một thân đồng phục mộc mạc màu đen, nâng tay lên, một lần nữa sửa sang lại quần áo của chính mình, lúc này mới hơi yên tâm mà đi vào.
Mới vừa vào cửa, một dì giúp việc lớn tuổi vội vàng đi tới bên cậu, mang gương mặt hiền từ mà nói:
" Thiếu phu nhân, cơm trưa đã chuẩn bị xong, thiếu gia đang trong phòng ăn chờ cậu!"
A?! Lại đang chờ cậu sao? Trình Cảnh bắt đầu hoài nghi mặt mũi chính mình có phải hay không rất lớn nha...
Nhưng nghe ra được từ trong âm thanh của dì giúp việc, Trình Cảnh lại cảm giác được dì đã vội vàng thúc giục cậu nhanh đi vào...
= = = = = = =
Trên bàn ăn, đồ ăn đã dọn lên cả, phong phú đầy một bạn, Trình Cảnh đứng bên cạnh đã thấy, như thế nào đều là những món yêu thích nha! Đặc biệt là dĩa cánh gà chiên giòn thơm ngon kia nha, cậu nhìn hết đồ ăn trên bàn, đôi mắt liền tức khắc lấp lánh tỏa sáng. Mà miệng nhỏ mềm mại hồng hồng đã sớm thèm đến chảy cả nước miếng ròng ròng.
Nhìn nhìn bàn ăn, thu lại tâm tình của mình lại nhìn đến vị đang ngồi ở vị trí chủ vị, hắn vẫn như cũ chưa chịu ngước lên, Trình Cảnh quyết định vẫn cách xa nam nhân này một chút mới tốt.
Ai ngờ, đang lúc Trình Cảnh chuẩn bị kéo ghế ở vị trí cách Thiệu Nghị Ngạo khá xa, nam nhân đang ngồi vị trí chủ vị đột nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trình Cảnh một cái, giọng nói mang chút tức giận:
" Em ngồi xa như vậy làm gì? Em cứ ngồi tại đây đi."
Thiệu Nghị Ngạo cau mày nói, tay chỉ về vị trí bên phải của mình.
Trình Cảnh thấy Thiệu Nghị Ngạo vừa mở miệng đã mang chút bướng liền không dám đối với hắn nói gì. Rốt cuộc, nói thế nào cũng là địa bàn nhà người ta nha. Cuối cùng phải ngoan ngoãn mà nghe theo lời Thiệu Nghị Ngạo nói, ngồi vào vị trí hắn đã chỉ định kia.
Chờ đến khi Thiệu Nghị Ngạo đã ăn cơm, Trình Cảnh lúc này mới cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Tuy rằng ngồi kế bên nam nhân lạnh nhạt như vậy khiến cậu sợ hãi, nhưng sức quyến rũ của ẩm thực làm sao cậu có thể chốt từ, tất cả sợ hãi đều bay biến hết.
Đã sớm nhìn ngắm dĩa cánh gà ngon lành kia, Trình Cảnh liền vươn đũa gắp một cái bắt đầu ăn. Nha, hương vị thật sự không tồi, so với chính nhà mình còn ngon hơn. Trình Cảnh một bên mỹ mãn gặm cánh gà, một bên trong lòng nghĩ, đợi tí nữa phải tìm đầu bếp hỏi một chút cánh gà này làm cách nào nha, ai, không biết đầu bếp có thể hay không nói cho cậu phương pháp chế biến độc nhất vô nhị này không nữa.
Trình Cảnh lại tiếp tục gắp đồ ăn mình thích, mỹ mãn mà ăn từng miếng. Liền không quan tâm gì mà liếc nhìn Thiệu Nghị Ngạo đang ở vị trí chủ vị, chỉ thấy hắn đã buông đũa xuống, gương mặt không biểu tình đang nhìn cậu.
Trình Cảnh bị cặp mắt đen lạnh nhạt của Thiệu Nghị Ngạo nhìn đến, giựt cả mình. Vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, tay đang đưa lên chuẩn bị gắp đồ ăn của Trình Cảnh cũng nhanh chóng buông xuống, đối mặt với khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh nhạt của hắn, Trình Cảnh lại cực kỳ xấu hổ mà cười cười.
Nhưng mà Thiệu Nghị Ngạo lại không để ý tới Trình Cảnh đang cười cười lấy lòng, mặt như cũ vẫn lạnh nhạt, không nhúc nhích mà nhìn cậu. Chỉ một chút thời gian đó, không khí trên bàn cơm liền trở nên càng thêm xấu hổ.
Đối với không khí trên bàn ăn càng lúc càng xấu hổ, Trình Cảnh đều đã tay chân luống cuống. Không biết ma xui quỷ khiến gì mà cậu lại giựt giựt ngón tay, quyết định dùng đũa gắp một cái cánh gà đặt vào chén của hắn, trên mặt còn mang theo ý cười vô cùng chân thành:
" Cái này... cánh gà thật sự ăn rất ngon, em cảm thấy không tồi... Anh... Anh cũng ăn thêm nhiều một chút."
Trình Cảnh lúc đầu nói còn ngẩng đầu, lúc này âm thanh càng lúc còn nhỏ, so với muỗi còn nhỏ hơn, thậm chí còn chưa nói xong chữ cuối cùng, đầu đã cúi xuống.
Hóa ra, lúc Trình Cảnh đem cánh gà bỏ vào chén của hắn, sắc mặt Thiệu Nghị Ngạo liền bắt đầu trở nên trầm lại.
"Ặc...Anh... thì ra anh không thích ăn cánh gà. Thực xin lỗi, em không biết điều này."
Nhìn Thiệu Nghị Ngạo mây đen đang giăng đầy mặt, Trình Cảnh hoảng sợ mà cúi đầu, đến mức sắp chạm vào chén.
Đợi một lúc vẫn chưa nghe thấy Thiệu Nghị Ngạo lên tiếng, Trình Cảnh lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên. A này là tình huống gì đây, không phải không thích cánh gà sao? Như thế nào lại ăn?
Trình Cảnh thực buồn bực, nhưng chẳng dám đi hỏi, chỉ một mực cuối đầu ăn cơm của mình.
" Không cần chỉ ăn cơm, em ăn nhiều đồ ăn vào một chút."
"A? Vâng ạ, vâng ạ"
Trình Cảnh lại cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, càng lúc càng buồn bực. Người này rốt cuộc là có chuyện gì nha?
= = = = = = = =
Sau khi ăn cơm xong, Thiệu Nghị Ngạo liền mang Trình Cảnh đi vào phòng ngủ, chỉ chỉ vào phòng tắm ý bảo cậu nhanh chóng đi tắm rửa đi.
Trình Cảnh đi theo Thiệu Nghị Ngạo vào phòng ngủ, trong lòng liền loạn lên. Đến khi nhìn thấy giường lớn cùng với chăn vẫn là màu đỏ, Trình Cảnh liền nắn nắn ngón tay, khuôn mặt mềm mại không ngăn được mà đỏ ửng lên.
Môi nhỏ nhấp nháy, Trình Cảnh liền đứng ở giữ phòng ngủ, đi tới đi lui, nhưng đều không chịu đi phòng tắm tắm rửa.
Thiệu Nghị Ngạo cởi tây trang bên ngoài, sau khi cởi nút áo ngay cổ tay, xoay người liền thấy Trình Cảnh vẫn còn đứng ở đó, lập tức liền đi tới chỗ cậu.
Mỗi bước của hắn bước lên, Trình Cảnh đều lùi lại sau một bước, đến khi đụng phải tường không thể bước về sau nữa, Thiệu Nghị Ngạo lúc này mới một tay chống tường, ỷ vào mình cao hơn mà nhìn xuống. Nhìn môi nhỏ mềm mại đo đỏ cùng với xương quai xanh trong áo lúc ẩn lúc hiện, mắt của Thiệu Nghị Ngạo lại có ý đồ đen tối, cười cười hỏi:
" Em rất sợ anh sao?"
Còn không chờ Trình Cảnh trả lời, Thiệu Nghị Ngạo lập tức liền ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, đối với đôi môi nộn nộn đáng yêu của cậu liền lập tức hôn lên.
"A.... ưm... anh...ưm...."
Trình Cảnh há mồm tính phản kháng hắn, nhưng ngược lại lại khiến cho lưỡi của Thiệu Nghị Ngạo tiến vào càng thêm thuận lợi.
Đầu lười của hắn như một con rắn linh hoạt, nhanh chóng tiến thăm toàn bộ miệng nhỏ của cậu, đầu lưỡi đầu tiên liền đảo quanh hàm răng trắng của cậu, thậm chí đến chân răng đều không buông ta, cực kì có kỹ xảo mà liếm láp bên trong miệng cậu. Trình Cảnh chỉ có thể mặc hắn làm càn, đến nuốt nước bọt còn không thể làm gì, chỉ có thể tiếp nhận những cuộc tấn công như vũ bão của hắn trong khoang miêng cậu, nước bọt như sợi chỉ bạc, nhè nhẹ mà nhỏ giọt.
" Thiệu.... Thiệu Nghị Ngạo....ưm.... ưmm. Anh anh buông ra....a..."
Cơ thể nhỏ nhắn của Trình Cảnh căn bản không thể chống đỡ dưới sự tấn công mãnh liệt của hắn. Cánh tay của Thiệu Nghị Ngạo đang ôm lấy hông cậu càng lúc càng chặt hơn. Dùng bàn tay khiêu khích trêu ghẹo cậu ở phần eo, vuốt qua vuốt lại.
Dục vọng ngày càng nghiêm trọng, cảm thấy được cơ thể biệt nữu trong ngực mình bắt đầu vặn vẹo, Thiệu Nghị Ngạo câu môi lên cười, thu hồi bàn tay đang cuối ve ở hông của Trình Cảnh, lập tức tiến vào phía thân thể dưới quần áo mà vuốt ve. Cảm giác da thịt mềm mại trơn nhẵn của cậu đã bị bàn tay của Thiệu Nghị Ngạo đốt lửa.
Hóa ra vùng eo của Trình Cảnh mẫn cảm đến như vậy, lúc đầu chỉ chạm vào cái toàn thân đã hơi run rẩy. Thiệu Nghị Ngạo phát hiện ra điểm này liền theo ý xấu của bản thân mà tại nơi mẫn cảm đó ấn tới ấn đi. Trình Cảnh bị Thiệu Nghị Ngạo khiêu khích làm toàn thân nhũn ra, thiếu chút nữa liền từ trên tường trượt xuống.
May mắn Thiệu Nghị Ngạo kịp thời dùng tay khác nâng cánh mông đang vểnh lên của Trình Cảnh, mà Trình Cảnh lúc này cả người nhẹ như bông mà treo lên người hắn.
Nâng cánh mông vểnh lên laih mềm mại của Trình Cảnh, Thiệu Nghị Ngạo lại mất khống chế bản thân. Cánh mông nhỏ tròn trịa, mềm mại như vậy, cảm giác thật tốt. Thiệu Nghị Ngạo như nghiện trò chơi này, cứ liên tục nắn bóp mông của cậu. Ừm, cảm giác rất tốt, rất mềm mại co dãn.
"A...Ưm..a....ưm đừng.... đừng... đừng bóp nơi đó mà.."
Trình Cảnh lập tức xụi lơ nằm trong lòng ngực của hắn, thở dốc mà rên rỉ. Tay trái của Thiệu Nghị Ngạo vẫn tiếp tục xoa bóp cánh mông mềm mại của cậu, dùng sức mà nắn bóp, không một chút ý tứ tính toán buông tha mông của cậu. Thẳng đến khi Trình Cảnh cảm giác được mông của mình đều bị hắn nắn bóp đến mức sưng lên thì tay của hắn mới có vẻ lưu luyến mà rời đi.
Đang lúc cậu đang nằm trước ngực của hắn, ở trong lòng cầu nguyện hắn buông tha cho chính mình. Đột nhiên Trình Cảnh cảm thấy dây lưng của mình bị cởi bỏ. Trong lòng liền có dự cảm không ổn, cúi đầu nhìn liền thấy Thiệu Nghị Ngạo đang cởi nó ra.
Thân thể Trình Cảnh lập tức cứng đò, vội vàng vươn tay, đẩy Thiệu Nghị Ngạo đang kề sát ngực với mình, lắp bắp mà nói:
" Em...Em...Em còn... chưa tắm rửa nữa."
" Không sao, vừa đúng lúc, chúng ta cùng nhau tắm."
Vừa nói xong, Thiệu Nghị Ngạo liền lập tức hành động, tay dùng sức một chút liền đem quân dài lẫn quần lót của cậu cởi xuống.
"A...Anh...Anh...Anh... làm gì nha?"
Nửa nguời dưới liền lập tức không còn mảnh vải che đậy, Trình Cảnh xấu hổ với giận dữ không nói nên lời. Lại thấy Thiệu Nghị Ngạo nhìn chằm chằm xem thân dưới trần trụi của cậu, Trình Cảnh mặt đỏ lên, vội vàng dùng tay che thân dưới của mình. Nhưng loại cảm giác dùng tay che nơi đó thật ngại ngùng, thế là, tay Trình Cảnh liền cứng đò mà dừng lại tại nơi bí hiểm đó, không biết làm gì tiếp theo.
Thiệu Nghị Ngạo thấy khuôn mặt nhỏ cảu Trình Cảnh đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, bộ dáng túng quẫn, bực tức từ khi Trình Cảnh không chịu lên xe liền giảm bớt không ít. Trên thực tế, từ khi vừa hôn lên môi nhỏ của Trình Cảnh thì biểu tình của Thiệu Nghị Ngạo đã giảm bớt lạnh nhạt không ít.
Tình huống như vậy từ xưa đến nay chưa từng xảy ta, ngay cả bản thân Thiệu Nghị Ngạo cũng không thể tin nổi. Hắn không thể biết chính bản thân hắn vì điều gì mà chỉ cần vừa nhìn thấy vợ bé nhỏ của mình liền không nhịn được muốn "khi dễ" cậu.
Hoàn toàn lơ những điều chống cự của Trình Cảnh, Thiệu Nghị Ngạo liền chặn ngang cậu dùng tư thế ôm công chúa ôm Trình Cảnh đang trần trụi đi, đi vào phòng tắm tiếp tục khi dễ cậu.