"Mẹ ơi, mẹ ơi..."
Hiện tại nhìn thấy mẹ mình luôn nhớ tới, Trình Cảnh nghẹn ngào gọi mẹ, hốc mắt cũng đã đỏ lên, như sắp khóc.
Tiểu Cảnh, bé ngoan của mẹ, mẹ vẫn luôn ở nhà chờ con mà!"
Mẹ Trình năm nay đã gần 50 tuổi, thấy con mình về kích động đi đến ôm chầm, một bên vỗ về con mình, một bên khống chế bản thân không được rơi nước mắt.
Trong nhà chỉ có một đứa con này thôi, cho nên hai vợ chồng họ dành hết tình yêu thương cho cậu, toàn bộ mọi thứ tốt nhất đều dành cho cậu. Cũng may Trình Cảnh ngoan ngoãn nghe lời, dù từ nhỏ đã được cưng chiều bảo bọc như vậy nhưng cho đến nay không hề có thói hư tật xấu nào cả.
Bởi vì vậy, cho dù đối mặt với thân thể có khiếm khuyết không thể phẫu thuật, hai vợ chồng họ cũng không để ý đến. Bởi vì vợ chồng hai người cho rằng, thân thể của cậu có khiếm khuyết như vậy là do họ tạo thành, cho nên đối với Trình Cảnh càng lúc càng yêu, càng ngày càng thương nhiều hơn.
Nếu không phải, nếu không phải thật sự không còn cách nào khác vợ chồng họ làm sao có thể chấp nhận gả bảo bối của họ cho người đàn ông này! Chẳng qua, người đàn ông này đã tìm hiểu mọi thứ, nói với bọn họ, thân thể của Trình Cảnh như thế này, không thể cưới phụ nữ được.
Như vậy, không bằng gả cho một người đàn ông như hắn, không chừng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Cho dù, sau này hai người họ không còn nữa, cũng sẽ còn người đàn ông này che chở và bảo vệ cho bảo bối của họ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nói không chừng sẽ còn có nhiều bé con được sinh ra.
Chính vì thế, hai vợ chồng bọn họ suy nghĩ tới lui, vì tương lai của bé ngoan của mình, cũng chỉ còn phải như vậy.
= = = = = = = = =
So với hai người đang ôm nhau khóc kia, hai người đàn ông đứng bên khác đều bình tĩnh hơn hẳn.
Chỉ là, nhìn mẹ vợ đang ôm vợ mình, Thiệu Nghị Ngạo mặt lạnh suy nghĩ trong đầu, bảo bối, về sau chỉ có thể để chồng em ôm thôi. ( Sợ với anh zai, đẻ con đau cả người, nuôi đến lớn xong gả cho anh giờ muốn ôm cũng không cho -,-)
Ba Trình đứng yên nhìn hai người quan trọng nhất trong cuộc đời ông đang ôm nhau khóc, cố gắng giữ lại chút khí thế bản thân không bộc lộ quá nhiều.
Chờ đến khi cả người khóc đến không nổi nữa, Thiệu Nghị Ngạo từ phía sau hơi ôm lấy vợ mình, mặt không biểu tình ôm lấy Trình Cảnh từ trong vòng tay của mẹ Trình.
"Ba, mẹ có thời gian con sẽ mang Tiểu Cảnh về đây, mọi người yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt!"
Một tiếng gọi ba, mẹ của hắn khiến cho ba người ở đây đều bất ngờ.
Đây, đây là người thứ hai gọi bọn họ là "ba, mẹ". Đột nhiên nghe một người gọi như thế, bọn họ cảm thấy có chút không quen. Chẳng qua, nghe được lời này của hắn, xem ra đối với bảo bối nhà họ hẳn là không tồi!
Trình Cảnh đang rất xấu hổ, người này thật là, gọi như vậy cũng thuận miệng quá đi chứ!!!
"Ha ha, ha ha, có lời này của con, mẹ yên tâm rồi."
Mẹ Trình lau nước mắt, cười ha ha trả lời, cũng thuận tiện xóa bỏ bầu không khí xấu hổ ban nãy.
"Đúng rồi, Tiểu Cảnh, con mang Thiệu Thiếu, à không, Nghị Ngạo đi xem phòng ở của con đi! Mẹ cùng ba đi chuẩn bị thức ăn cho bọn con!" Mẹ Trình nghĩ nghĩ, nếu người này đã gọi bản thân mình một tiếng "mẹ", bản thân không thể khách khí nữa, như thế không tốt.
"Không muốn, không muốn mà, mẹ ơi, con muốn ở cùng ba mẹ một chút nữa, mẹ ơi..."
Khó sửa nhất chính là bản tính trẻ con của cậu, Trình Cảnh ôm lấy tay mẹ mình làm nũng đong đưa lúc lắc. Không nghĩ tới động tác này của cậu lại làm cho người đang bơ vơ bên kia oán giận.
"Tiểu Cảnh, anh còn chưa nhìn thấy phòng của em đâu, nhanh dẫn anh lên nhìn xem nào."
"Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Cảnh, con mang Nghị Ngạo đi lên nhìn một cái đi, không phải chỉ tốn một chút thời gian thôi mà, xem xong con có thể đi xuống mà! Đứa nhỏ này, đã lớn đến như vậy, sao còn dính người đến như vậy."
Mẹ Trình buồn cười nhìn con mình bĩu môi, vươn ngón tay, cố tình trở nên giận mà chọc chọc tráng cậu.
"Được rồi, con dẫn anh ấy đi là được. Chẳng qua, mẹ ơi, một lát con xuống chơi với mẹ nha!"
"Haiz, chỉ muốn tìm mẹ của con, Tiểu Cảnh không cần ba nữa rồi!"
"Sao mà không cần ba được, Tiểu Cảnh yêu nhất chính là ba cùng mẹ mà!"
Không nghĩ tới, người nào đó đang đứng bên ngoài nghe xong liền đen mặt. Yêu nhất?! Chỉ có thể là ba cùng mẹ? Thế còn hắn đâu???
= = = = = = = =
"A....ưm ưm....ha...Thiệu Nghị Ngạo...anh...ưm...anh làm cái gì vậy!"
Sau khi vào phòng, Thiệu Nghị Ngạo một tay chống lên cửa, điên cuồng ấn cậu lên cửa mà hôn.
Trình Cảnh bị Thiệu Nghị Ngạo đột nhiên phát tình không biết phải làm sao, động tác mãnh liệt như thế, cậu thiếu chút nữa đã bị tên cầm thú này hôn đến không thể thở nổi. Trình Cảnh hạ quyết tâm, há miệng cắn một cái vào môi hắn.
"A--- bé yêu tinh này, lá gan của em lớn rồi phải không? Còn dám cắn anh sao?"
Trình Cảnh cắn thật sự mạnh, hàm răng thật giỏi, môi dưới của hắn bị cậu cắn đến chảy máu.
"Em, em...ai, ai biểu anh đột nhiên hôn em làm gì, làm cho em không thể thở được!"
Trình Cảnh thấy môi Thiệu Nghị Ngạo bị cậu cắn đến chảy máu, lập tức luống cuống lên. Nhưng nghĩ lại là do hắn khơi mào trước cơ mà, chính là đáng đánh đòn, sao lại quay sang la cậu cơ chứ! Ai, ai biểu hắn lại đột nhiên hôn cậu chứ? Hừ, còn dùng sức đến như vậy!!!