"Chương này ai ko thích Tề Tranh mà cmt chửi nữa mình xin phép block luôn. 🙏🙏🙏 v là xong nhé. Nói đến mắc mệt. Không thích có thể out ngay ạ. Xin đừng để lại bất cứ cmt nào của bạn cả""Woa, giường lớn này mềm thật, nằm trên đây chắc chắn rất thoải mái cho coi!"
Tề Tranh nhìn khuôn mặt đã sớm đỏ vì ngại của Trình Cảnh cố ý nói lớn trêu đùa cậu, lập tức ngồi lên giường nằm xuống.
Hừ, Tiểu Cam xấu, chỉ biết trêu chọc cậu!
Tiểu Cam mà cậu nói đang nhanh chóng nhảy dựng lên đem cậu lôi lên giường. Lập tức Trình Cảnh ngã trên người Tề Tranh, hai người đều ngã chồng lên nhau trên giường.
"Tiểu Cam, nhanh chóng buông tớ ra mau!"
"Không nha, Chanh ca ca đẹp trai muốn ôm Cảnh Bảo Bảo ngoan của ca ca ngủ trưa nha!"
Giống như trẻ em chơi xấu, Tề Tranh lấy tay ôm eo Trình Cảnh lại, kéo cậu vào trong người ôm ngủ. Nhìn thấy Trình Cảnh còn muốn nói chuyện, Tề Tranh dứt khoát nhắm mắt lại chơi xấu muốn đi ngủ.
Tiểu Cam ca ca xấu xa, tại sao cậu có thể lúc nào cũng chơi xấu thế này!
Trình Cảnh rốt cuộc cũng chịu thua nhìn Tề Tranh đang nhắm mắt giả vờ nằm trên giường, hiện tại trong ngôi nhà này, cũng không phải là phòng ngủ trước kia của cậu, làm sao có thể cơ chứ?
Tiểu Cam ca ca, chủ nhân ngôi nhà này thật sự không phải tớ nha!!!
Ây da, nghĩ nhiều như vậy làm gì!! Trình Cảnh liền nhích lại phía Tề Tranh ngủ, ngáp một cái đem đầu kề bên cổ Tề Tranh mà ngủ.
Hai người Trình Cảnh cùng Tề Tranh liền nằm lên giường ngủ ngon lành không lo gì, ở nước ngoài ca xôi, Thiệu Nghị Ngạo nghe quản gia báo lại sự việc, giận đến không thể thở được, muốn lập tức trở về đem người tên là Tề Tranh ném ra khỏi phòng mình.
Phòng ngủ của bọn hắn không có cameras cho nên Thiệu Nghị Ngạo cũng không thế biết hai người họ đang làm cái gì. Dù sao, hồi nãy hắn đã nghe quản gia nói đến, thiếu phu nhân cùng bạn học Tề Tranh đã vào phòng ngủ đến bây giờ còn chưa đi ra ngoài, Thiệu Nghị Ngạo liền không nhịn được mà tức giận.
Ở nhà ăn vợ bé nhỏ cùng hắn đã cãi nhau còn chưa tính, hiện tại còn ngang nhiên dẫn bạn đến phòng ngủ của họ mà ngủ, khiêu khích ra mặt hắn đến vậy cơ mà!!!
Còn cái câu gì mà " Cảnh Bảo Bảo ngoan" của bạn học đó lúc nào cũng treo trước miệng nữa đấy!!
Vợ của Thiệu Nghị Ngạo hắn, bản thân hắn còn chưa gọi đến thân mật như vậy đâu!!!
= = = = = = = =
Ba giờ chiều, sau khi hai mèo con tham ăn đã ngủ đã đời, lúc này mới chậm chạp xuống nhà dưới.
Tề Tranh cùng Trình Cảnh thương lượng một chút, lát nữa cùng Tranh gia gia đi đến cô nhi viện bọn họ thường tới, buổi tối sẽ quay lại nơi này ăn cơm. Nói không chừng, Tề Tranh đêm nay còn muốn ở lại nơi này.
Sau khi xuống lầu, Tề Tranh thần thần bí bí mà ghé vào tai Trình Cảnh nhỏ giọng nói:
"Bởi vì Chanh ca ca coi trọng đồ ăn ngon nhà Cảnh Bảo Bảo nha, hắc hắc, đương nhiên, thứ đáng giá hơn đó là Chanh ca ca đặc biệt rất muốn ôm Cảnh Bảo Bảo đi ngủ"
Thổi vài hơi bên tai Trình Cảnh làm cho cậu cảm thấy ngứa ngứa. Hơn nữa nghe xong lời nói của Tề Tranh, Tề Tranh không nhịn được mà bật cười.
Còn chưa chờ đến cả hai cùng ra ngoài, người nhà của Tề Tranh đã gọi tới, làm mọi thứ dự tính liền như có cánh mà bay đi.
Nghe mệnh lệnh không thể kháng cự từ điện thoại nhà mình,Tề Tranh rất khó chịu. Bình thường nếu cậu không muốn quay về chỉ cần nói người nhà là cậu đang chơi cùng Cảnh Bảo Bảo, chắc chắn người nhà sẽ cho qua. Chỉ là không biết hôm nay ra sao, đã xảy ra chuyện gì, người cha nghiêm khắc của cậu lại tự mình gọi điện, nói với câu bất luận là lý do gì, đều phải nhanh chóng về nhà?!
Đừng nhìn Tề Tranh ngày thường thích làm nũng, nhưng chỉ vừa nghe đến giọng nói của cha mình, liền như cún con cụp đuôi xuống mà nghe theo. Bộ dáng ngoan ngoãn kia, có thể xứng với biệt danh " Cam bảo bảo ngoan ngoãn"
Không còn cách nào, cha đã ra mệnh lệnh, Tề Tranh chỉ còn cách đau khổ mà về nhà.
= = = = = = = =
Ngay lúc Tề Tranh vừa mới đi, di động Trình Cảnh liền reo lên.
Lúc nhìn thấy tên người gọi hiện lên là " chồng" của mình, Trình Cảnh liền lập tức đỏ mặt.
Cậu căn bản không biết số điện thoại của Thiệu Nghị Ngạo, càng miễn bàn lưu lại số hắn vào điện thoại mình. Khẳng định, hắn đã lưu lại trong điện thoại mình lúc cậu ngủ. Không ngờ, hắn thế mà còn...còn đem tên người gọi lưu thành như vậy.
"A? Thiệu Nghị Ngạo?" Trình Cảnh bắt máy liền hỏi thử
"Thiệu Nghị Ngạo?"
Thật kỳ quái, Trình Cảnh nhìn điện thoại trên tay, rõ ràng đã kết nối cuộc gọi rồi, nhưng cậu lại không nghe thấy tiếng nha?
"Ừ"
Trình Cảnh lại gọi thêm vài lần, cũng không nghe thấy ai phản ứng, chuẩn bị cúp máy. Liền nghe hắn trả lời lại một tiếng.
Thiệu Nghị Ngạo chỉ sợ là đời này cũng không nghĩ đến được, chỉ cần nghe được âm thanh của cậu từ điện thoại thế mà hắn kích động không ngừng, không biết phải làm sao? Tựa như một thằng nhóc lần đầu yêu đương, mỗi giây mỗi phút đều muốn nhìn thấy người mình yêu, nghe được tiếng của người mình thương, nhưng một khi nhìn thấy, nghe thấy rồi lại không biết làm gì tiếp theo.
Đối với phản ứng mới lạ này, Thiệu Nghị Ngạo cảm thấy rất khinh bỉ chính mình. Đã là người đàn ông 27 tuổi trưởng thành rồi, tại sao lại có cảm giác xúc động của người trẻ tuổi cơ chứ?!
Nghe được Trình Cảnh ôn nhu gọi tên mình, Thiệu Nghị Ngạo bi thương cảm thán phát hiện thế mà vị huynh đệ nhà hắn có phản ứng?! Khốn thật, huynh đệ, ngươi có thể hay không đừng so với anh của ngươi còn kích động hơn được không?
= = = = = = = =
Trình Cảnh bắt đầu cảm thấy buồn bực, người này thật kỳ lạ, đã gọi cho cậu, lại không nói một lời, chính bản thân cậu kêu hắn nửa ngày hơn mới có vẻ như không vui mà trả lời một tiếng?!
Nếu không muốn cùng cậu nói chuyện, thì đừng gọi cho cậu nha! Lúc này, Trình Cảnh cũng không phát hiện ra, khi cậu nhìn đến tên người gọi xuất hiện trên điện thoại là " Chồng", trong lòng lại có một cảm giác hào hứng. Nhưng mà, nghe được lời nói " cực kì không tình nguyện" của hắn thì loại cảm giác đó đã mất đi.
Hừ, nếu hắn không muốn cùng cậu nói chuyện, chúng ta đừng nên nói chuyện đàng quàng nha. Trình Cảnh ở trong lòng tức giận suy nghĩ tiếp theo nên nói thế nào, còn cố ý dùng ngữ khí xa cách.
Thiệu Nghị Ngạo, xin hỏi anh có việc gì sao? Nếu không có gì để nói-----"
"Vợ, anh nhớ em"
"Vợ, em có nhớ chồng em không?"
Thiệu Nghị Ngạo càng nói càng nhỏ, như mất đi tiếng nói. Ở trong đầu tưởng tượng đến Trình Cảnh đang thẹn thùng đỏ mặt, hô hấp của hắn cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
"Thiệu Nghị Ngạo, anh...em..em"
Thiệu Nghị Ngạo còn gọi cậu là vợ cơ, còn tự xưng chính mình là chồng thật thuận miệng, giọng nói tràn ngập gợi cảm, khiến cho cả người Trình Cảnh chấn động. Người này...đúng thật là...
"Vợ, quản gia nói, hôm nay bạn tốt của em đến nhà mình, có phải hay không?"
Nói đến "bạn tốt" của vợ mình, Thiệu Nghị Ngạo lại nghiến răng nghiến lợi nói ra. Chỉ là, bên này Trình Cảnh còn đang bị giọng nói của hắn làm cho đỏ mặt lên, nhịn tim cũng nhanh chóng tăng lên, không để ý tới.
"Đúng nha, Tiểu Cam còn khen cơm ở nhà chúng ta còn rất ngon, giường thật lớn còn rất mềm--- a---"
A--- không xong không xong, như thế nào lại lỡ miệng nói ra cơ chứ! Trình Cảnh theo bản năng cho rằng nếu Thiệu Nghị Ngạo biết được có người khác nằm trên chiếc giường này hắn sẽ rất tức giận.
"A? Giường thật lớn còn rất mềm?"
"Ách...a..."
"Còn gì nữa không?"
"Còn là còn cái gì nha?"
"Vợ, em biết chồng em muốn hỏi cái gì. Vợ em ngàn lần cũng đừng giấu anh, hiện tại nếu em không nói, thì----"
"Em...em...cái kia, tụi em, tụi em chỉ là nằm trên giường ngủ một giấc..." Trình Cảnh sợ nhất vẫn là âm thanh uy hiếp của Thiệu Nghị Ngạo, đúng vậy, nói trắng ra là lúc này nha.