Sau Khi Kết Hôn Liền Yêu Em

Chương 12: Chồng giúp em tự an ủi nào!




"Bảo bối, là nơi đó sao em? dương v*t lớn của chồng có phải làm tới tử cung em rồi không? Ha? Bảo bối có cảm thấy sướng hay không sướng ha?"

Thiệu Nghị Ngạo liên tiếp nói ra những câu khiến cậu cực kỳ mắc cỡ đồng thời hạ thân liên tục chuyển động, như mãnh hổ xuất sơn nhanh chóng lại ác liệt đến thế. Hai tay hắn giữ hai cánh mông tròn trịa đẫy đà của Trình Cảnh, thời điểm chính hắn nâng hông liền làm mông thịt đó rơi xuống va chạm bình bịch.

Trứng dái hắn sớm đã phồng lên cương cứng, liên tục va chạm đáp vào mông cậu, âm thanh bành bạch va chạm vang lên trong phòng khiến cảm giác dâm dục càng lúc càng nhiều trong phòng.

Phía dưới hai người như gắn vào với nhau, d*m thủy vì bị va chạm mà điên cuồng vẩy ra bốn phía. Chỉ trong chốc lát, những nơi kết hợp của hai người như đùi, bụng, đặc biệt là giữa hai chân đều lầy lội bất kham, dính đầy d*m thủy do bướm nhỏ Trình Cảnh chảy ra.

"A ha...ưm... làm... làm đến....làm đến tử cung...ưm...a ưm...a....a...bảo bối....ưm...bảo bối...thật...ưm....thật sướng....a"

Thân thể cùng suy nghĩ của Trình Cảnh đã bị Thiệu Nghị Ngạo hoàn toàn khống chế, ý thức đã không còn, chỉ còn lại khát vọng tình dục sót lại, Trình Cảnh chỉ có thể phó mặc cho hắn điên cuồng đâm rút vào cơ thể mình, chỉ có thể một tiếng sau so với tiếng trước rên rỉ còn ngọt ngào mị hoặc hơn, càng lúc tiếng rên rỉ càng không thể kìm nén mà to hơn.

Động tác thúc eo của Thiệu Nghị Ngạo càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, như con sói đã cơ khát chờ đợi con mồi nhiều năm lâm trận, làm Trình Cảnh cứ nghĩ mình sẽ bị hắn làm đến chết không chỉ một lần.

Đương nhiên là cảm giác sung sướng của lần này quá mãnh liệt. Va chạm giữa hai nơi càng lúc càng nhanh hơn, Trình Cảnh chỉ còn nước ôm lấy cổ hắn mới có thể giữ vững được cơ thể.

Hơi thở nam tính ổn định thành thục mãnh liệt liên tục cảm nhận được ở nơi cổ mẫn cảm của Trình Cảnh, không khỏi làm Trình Cảnh một lần nữa cam tâm tình nguyện khuất phục, chỉ có thể vùi sâu vào khoái cảm mà hắn mang lại.

Cảm giác rung động trong lòng bất ngờ xuất hiện, miệng của bướm nhỏ của cậu đang ngoan ngoãn hé miệng chịu đựng va chạm, như một người hầu chỉ có thể nghe lời vâng theo chủ nhân của mình, cố gắng dùng sức cắn mút, thịt non bên trong bướm nhỏ như có hơn ngàn cái miệng nhỏ thành kính mà mút lấy cự long đỏ tím.

"Ha... Em cái đồ tiểu yêu tinh dâm đãng này!"

Tuy định lực lúc nào cũng mười phần như Thiệu Nghị Ngạo cũng không nhịn được lúc Trình Cảnh hoàn toàn động tình và " thuần phục" như này. Cự long thô tráng như muốn đem tiểu yêu tinh này đâm thọc xuyên tâm, nhắm thẳng vào chỗ sâu nhất bên trong mà hung hắn đâm vào, khoái cảm điên cuồng cực hạn lan ra khắp người, khiến cho hắn cảm thấy sảng khoái mà phát ra một tiếng kêu rên. Ngay sau đó, cự long liền đem con cháu chính mình đã gom góp lại tưới sâu vào trong tử cung mềm mại đó.

Tử cung yếu ớt của Trình Cảnh bị dòng tinh dịch nóng bỏng xâm nhập càn rỡ không ngăn lại được cảm giác sung sướng tràn trề, từ sâu bên trong liền một lần nữa đạt tới cao trào. Mà dương v*t nhỏ phía trước dưới tình huống hôm nay không có ai chạm vào cũng đã tiết ra lần thứ ba.

Cảm giác bắn tinh cùng với khoái cảm còn sót lại làm cho cả hai người đều không nhịn được mà ngã lên giường. Trình Cảnh ngã vào ngực của Thiệu Nghị Ngạo, da kề da, yên lặng thở ngốc, cảm thụ được cơ thể săn chắc cùng cơ bắp của người này.

Bướm nhỏ giữa hai chân như đang hô hấp, lúc đóng lúc mở, như lấy lòng lại như đang trấn an cự long sau khi bắn tinh vẫn to lớn như vậy.

= = = = = = = =

Nhưng mà khi Trình Cảnh đang cảm thụ dư vị vừa rồi sắp sửa chìm vào giấc ngủ, từ từ dựa vào người Thiệu Nghị Ngạo nghỉ ngơi, đột nhiên hắn lại nâng tay lên, trong nháy mắt liền đem người đang xụi lơ trên cơ thể mình đặt nằm úp xuống, đè dưới thân mình.

Bàn tay thô to trượt dọc theo đường cong sống lưng mềm dẻo lại duyên dáng, từ chỗ cao đến trũng lại đến cao. Cuối cùng, dưới sự run rẩy của bản thân Trình Cảnh cuối cùng bàn tay hắn đã đi đến " mục đích ban đầu" mà hắn nhắm đến.

Bàn tay nhanh chóng bẻ hai cánh mông đã bị xoa nắn hơi sưng kia ra, thoáng chốc, ẩn nấp trong hai cánh mông đó, hoa nhỏ lúc nào cũng xấu hổ khi gặp người liền bị ánh mắt trần trụi cùng thâm thúy của Thiệu Nghị Ngạo mà nhìn chằm chằm.

"A...anh...Anh....đừng nhìn...đừng nhìn nơi đó mà...."

Cả người không còn sức chỉ có thể nằm trên giường lớn, Trình Cảnh trăm triệu lần cũng không nghĩ đến Thiệu Nghị Ngạo thế nhưng lại tách mông cậu ra nhìn nơi đó, nhìn nơi đó nha! Nơi đó... kia dùng để...là địa phương bài tiết cơ mà... như thế nào cơ thế... như thế nào có thể để người khác nhìn ngắm như vậy được nha?!

Dư vị tình dục sau khi bắn tinh lúc trước đã hoàn toàn biến mất, Trình Cảnh thật sự cảm thấy thẹn, lại dần dần cảm thấy phía sau thật ngượng ngùng. Dùng hết sức lực còn lại mà vặn vẹo thân thể mềm dẻo trần truồng được trải đầy dấu hôn để trốn thoát khỏi đôi bàn tay đang làm việc khó nói đó.

Tầm mắt hắn sớm đã nhìn tới cảnh đẹp giữa hai cánh mông này, sớm đã nhìn đến ngây người làm sao lại như Trình Cảnh muốn mà bỏ ra cơ chứ, những lần vặn vẹo của cậu càng làm hắn tách cánh mông càng lớn hơn.

Hoa nhỏ của Trình Cảnh cùng với bướm nhỏ đều là những nơi chưa từng dùng qua. Màu hồng phấn mê người ở cửa động, bất đồng với bướm nhỏ ở phía trước, tuy có từng nếp uốn nhưng dưới d*m thủy tinh tinh tỏa sáng lại cảm thấy dâm mĩ hơn. Có thể bởi vì lần đầu tiên gặp người, hoa nhỏ đó như một miệng nhỏ, liên tục dồn dập mà cơ rút.

Nhìn hoa nhỏ phía sau sớm đã bị d*m thủy từ bướm nhỏ chảy ra làm ướt dầm dề một mảnh, sắc tình mị hoặc. Lúc này đang đóng mở mấp máy, xem ra thế nhưng đây là một miệng nhỏ ham ăn đang dụ dỗ hắn dùng dương v*t mạnh mẽ đâm chọc.

Ánh mắt dần tối dần, hơi thở càng nặng nề, Thiệu Nghị Ngạo đã sớm bị cảnh đẹp làm đỏ cả hai mắt. Rốt cuộc cũng không nén được tình dục một lần nữa tăng vọt, tùy ý vươn ngón trỏ, quét một ít d*m thủy giữa hai chân Trình Cảnh xong liền gấp đến độ không chờ nổi mà đem ngón tay thô to cắm vào hoa nhỏ ẩn nắp sau hai cánh mông.

"A...A ưm...anh...a...nơi đó...a...không cần...đau a...a...ưm...dơ...thật sự rất dơ mà...."

Đau đớn ập tới làm cậu không kịp phòng ngừa, hơn nữa nơi bị tiến vào lại quá thẹn thùng, càng khiến cậu khiếp sợ, chỉ có thể nói năng lộn xộn kèm rên rỉ. Đối với việc này, Trình Cảnh 20 tuổi đời không tin được vào mắt mình, hắn như thế lại đem ngón tay cắm vào nơi bài tiết của cậu. Nơi đó! nơi đó như thế nào có thể sờ được...thật dơ nha...

"A, bảo bối, em không phải là không biết nam với nam làm tình bằng cách nào đi?"

Ngón trỏ của hắn không màng sự ngăn cản của Trình Cảnh mà tiếp tục xâm nhập tiến vào bên trong. Khiến hắn thật giật mình thế mà hoa nhỏ của Trình Cảnh đã sớm tự động mềm mại, ướt mềm trơn trượt ở bên trong. Quả nhiên, bé nhỏ dưới thân hắn trời sinh chính là tiểu yêu tinh được phái tới hút dương khí của hắn.

Một mặt Trình Cảnh phẫn nộ vì việc làm của hắn, một bên lại cảm thụ khoái cảm đó, vô cùng thỏa mãn, khiến Thiệu Nghị Ngạo dục hỏa dâng trào ngày càng nghiêm trọng.

Lại thêm một lóng tay tiến vào, tuy Trình Cảnh đang khóc rống hô đau nhưng vẫn còn có thể chịu đựng được.

Không biết ngón tay hắn khi tiến vào hoa nhỏ đụng đến điểm nào, thân thể Trình Cảnh đột nhiên lại rung lên. Nhìn Trình Cảnh run rẩy không thôi, hắn hiểu ý liền cười, liên tục dùng ngón tay tìm đến điểm đó, bắt đầu dùng sức là ấn vào liên tục.

Nơi mẫn cảm yếu ớt liên tục bị người khác khống chế, Trình Cảnh chỉ có thể từ bỏ phản kháng, thân thể chỉ có thể chịu đựng một đợt rồi lại một đợt khoái cảm đánh úp tới, run rẩy dị thường.

Thấy Trình Cảnh đã sớm chìm đắm vào khoái cảm như vậy, hắn liền quỳ gối giữa hai đùi của cậu, đỡ lấy dương v*t của mình, hơi cong eo, đột nhiên tàn nhẫn đâm về phía trước, một lần thâm nhập như thế liền khiến toàn bộ dương v*t tiến vào trong hoa nhỏ của Trình Cảnh.

"A...đau....đau....a...ô ô....đau"

Dù cho hoa nhỏ đã hoàn toàn ướt át cùng thể lỏng, nhưng nơi đó không phải nơi có thể chịu đựng sự tiến vào của cự long to bự ấy, đột nhiên bị đâm sâu vào, đau đớn là điều có thể xảy ra.

Đau, đau quá, so với lần tiến vào bướm nhỏ phía trước còn đau hơn nhiều. Trình Cảnh bất thình lình chịu đau đớn lập tức khiến nước mắt dự trữ đã lâu liền ứa ra.

"Bảo bối ngoan, bảo bối, nhẫn nại nào, nhịn một chút, qua một lúc liền sẽ cảm thấy thoải mái thôi. Tin tưởng chồng em nào, ha?"

Thiệu Nghị Ngạo đương nhiên nhìn thấy Trình Cảnh đau đến khóc nức nở, nhưng sự tình đã làm đến mức này sao hắn có thể mềm lòng được? Chỉ có thể dịu dàng an ủi, nhẹ nhàng hút đi những giọt nước mắt trên mặt vợ mình.

"Đi ra ngoài... anh đi ra ngoài a...ưm... lui ra ngoài...ô ô..anh...anh đi ra ngoài"

Đem cậu làm cho thê thảm đến như vậy còn an ủi cái lông gì? Lúc này, Trình Cảnh liền không hề cảm thấy sợ hắn như trước, chỉ có thể dùng mặt vì khóc quá nhiều bị thiếu khi mà hồng lên khóc nức nở. Đối với an ủi của hắn cũng không thấy vừa lòng.

Thiệu Nghị Ngạo thấy cậu đã khóc thành như vậy, cũng không dám làm gì khác. Chỉ có thể chịu đựng dương v*t đang kêu gào muốn tung hoành ngang dọc của hắn trong thân thể cậu, cực lực mà chế trụ dục vọng của chính mình.

Kiên nhẫn nhẹ giọng an ủi cậu, tiếng khóc của Trình Cảnh càng lúc càng nhỏ dần, Thiệu Nghị Ngạo liên tục vuốt ve thân thể bóng loáng tinh tế ấy, thẳng đến khi chạm đến phía dưới hắn mới phát hiện, bảo bối dưới dân đang khóc thút thít thế mà lại đang động tình.

Cho dù chỉ là gắng gượng đứng lên, nhưng trong mắt hắn, đó vẫn là dương v*t nhỏ nhắn rất đáng yêu của vợ hắn. Lúc này đang thẳng tắp đứng gượng lên.

Thiệu Nghị Ngạo kêu lên một tiếng, cầm lấy tay của Trình Cảnh tự nắm lấy dương v*t của mình, tay hắn cùng tay của cậu cùng lúc vuốt ve dương v*t nhỏ nhắn đó, dưới sự chỉ dẫn của hắn, bàn tay của Trình Cảnh liên tục vuốt ve đầy sắc tình.

Loại động tác tự an ủi này khiến cho da mặt mỏng manh của Trình Cảnh đỏ lự lên, cực kỳ xấu hổ và giận dữ. Bất đắc dĩ mà so sánh với hắn, sức của cậu thật yếu ớt, không thể thoát khỏi bàn tay đang giữ lấy của hắn, chỉ có thể chịu đựng động tác của hắn mà vuốt ve trên dưới.

"Ưm... a....a ha...a...ưm... thoải mái....a....ưm..."

Suốt 20 năm qua, chỉ có hai lần Trình Cảnh tự an ủi mà thôi, dưới kỹ xảo dẫn dắt của hắn, Trình Cảnh đã bắt đầu cảm nhận được "lạc thú" tự an ủi chân chính là gì.