Câu hỏi khiến Ôn Du Tịnh luống cuống trong chốc lát, cậu tránh tầm mắt của Nhung Thu, khẽ trả lời: "Em, em có một người bạn là fans của anh."
Nhung Thu hỏi tới: "Thật à? Ngay cả trên bách khoa cũng viết anh thích ăn xoài, dù là fans thì làm sao biết được?"
Ôn Du Tịnh ép bản thân bình tĩnh lại: "Vì... Vì cô ấy thích anh từ rất lâu rồi, cô ấy nói, khi anh quay bộ phim đầu tiên, cô ấy lấy được vé fans đi tham quan trường quay. Hình như là quay ở nhà hàng gì đó, anh ăn bánh tart xoài, sau đó vì khó chịu nên ngồi một bên."
Nhung Thu nghe cậu nhắc chuyện này, thật sự nhớ tới chuyện khi quay bộ phim đầu tiên.
Lúc đó anh đóng vai chính là một cảnh sát nằm vùng, ngụy trang thành đầu bếp trong một nhà hàng, thật ra là vì để bắt tội phạm.
Trong tiểu thuyết nguyên tác được cải biên thành phim, nhân vật chính chính trực lương thiện, nhiệt huyết lại có tinh thần trọng nghĩa, hơn nữa những vụ án qua tay đều châm biếm rất nhiều hiện tượng xã hội lúc đó, Nhung Thu rất thích.
Tuy rằng vai chính rất thích xoài, nhưng anh là diễn viên mới, mới vừa đóng phim đã thành công thử được vai chính, Nhung Thu không muốn từ bỏ cơ hội quý báu này cho nên nhận không chút do dự.
Thật ra Nhung Thu chỉ có dị ứng rất nhẹ với xoài, nghiêm trọng nhất chỉ là một lần nổi mẩn đỏ lên cánh tay hồi học cấp ba, phát sốt nhẹ, còn phần lớn chỉ hơi đau bụng, chịu đựng một lúc là sẽ không sao.
Lúc quay đoạn phim ở nhà hàng kia, cũng không biết là tại sao NG rất nhiều lần, bánh tart xoài đổi hết cái này đến cái khác. Tuy anh đã uống thuốc kháng dị ứng trước nhưng càng về sau bụng càng khó chịu, bèn ngồi sang bên cạnh một lát.
Hôm đó đoàn phim có sắp xếp fans thăm đoàn, lúc ấy fans Nhung Thu ít, anh sợ fans lo lắng không cần thiết, tự nhận là ngụy trang rất tốt, không chỉ tặng trà sữa cho các fans có mặt, còn nhân lúc ngồi nghỉ kí tên cho họ.
Sau khi phim được chiếu, anh một lần là nổi tiếng, phối hợp với những đoạn quay hậu trường liên tục được tung ra, quần chúng và truyền thông vô thức cộp mác cho anh thích ăn xoài như vai chính, cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh diễn tốt, khiến cho khoảng thời gian đó dù là phỏng vấn hay biểu diễn lưu động, luôn xuất hiện xoài hoặc các món ăn có xoài.
Xoài gì đó ăn không ít, thuốc kháng dị ứng cũng uống không ít.
"Bạn của em cũng lấy được chữ kí của anh à?" Nhung Thu chưa từ bỏ ý định hỏi.
Ôn Du Tịnh mím môi, trả lời: "Lấy được ạ, cô ấy còn từng khoe khoang với em."
"Vậy à? Bây giờ em ấy còn là fan của anh không?"
"... Còn ạ." Ôn Du Tịnh gật đầu, cho câu trả lời khẳng định.
Phòng trang điểm rơi vào im lặng chốc lát, trợ lý tổ chương trình gõ cửa phá vỡ sự im lặng.
"Thầy Nhung, thầy Ôn, bên này đã chuẩn bị xong, có thể ra chụp hình rồi ạ!"
"Được, bọn tôi đến đây." Nhung Thu cười nói cảm ơn, chờ trợ lí đi rồi anh mới vỗ nhẹ lên vai Ôn Du Tịnh: "Đi thôi, chụp ảnh poster nào."
"Vâng." Ôn Du Tịnh thở phào trong lòng, cùng đi vào trong phòng chụp ảnh.
...
Phòng chụp đã dựng xong bối cảnh trong ngoài phòng học, trên bục đạo cụ còn có ba cuốn sách tham khảo và một quả bóng rổ.
"Thầy Nhung và thầy Ôn ai chụp trước ạ? Chúng ta chụp đơn trước." Nhiếp ảnh gia đứng thẳng dậy khỏi màn hình máy quay.
Nhung Thu lo Ôn Du Tịnh hồi hộp, vuốt nhẹ sau lưng cậu, chủ động nói: "Tôi trước đi."
Ôn Du Tịnh ngoan ngoãn lùi ra khỏi ống kính, đứng một góc xem Nhung Thu chụp ảnh poster.
Nhung Thu nhận bóng rổ từ trợ lý, thuần thục vỗ nhẹ vài cái rồi cầm bằng một tay.
Anh đã sớm hình thành thói quen đứng trước ống kính, chụp ảnh poster với anh đơn giản như ăn cơm uống nước vậy, hơn nữa anh được ông trời ưu ái cho vẻ bề ngoài, nhiếp ảnh gia hoàn toàn không cần phải tìm góc gì đó, tiện tay chụp một bức đã là tạp chí ảnh cao cấp. Cho nên chỉ chốc lát, ảnh poster của anh đã chụp xong.
Lúc đổi thành Ôn Du Tịnh, trợ lý đưa đạo cụ là ba cuốn sách tham khảo.
Ôn Du Tịnh ôm sách ngồi vào bàn thì nghe nhiếp ảnh gia có lòng tốt nhắc cậu: "Thầy Ôn thả lỏng một chút, xem như mình là học sinh, đang ở trong phòng học tự học."
"Vâng."
Trả lời xong, Ôn Du Tịnh mở sách ra, cầm bút đen lên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì đã đổi thành dáng dấp của một học sinh ngoan.
Nghiêm túc chăm chú, trong lòng không có gì khác, hơn nữa ánh đèn chiếu xuống tạo nên cảm giác mông lung, Nhung Thu xuyên qua màn ảnh nhìn Ôn Du Tịnh rồi thất thần trong chốc lát.
Mãi đến khi Kiều Nhất thì thầm nói chuyện bên cạnh: "Nhìn Ôn Du Tịnh rất có thiên phú diễn, kiểu tạo dáng này rất tốt, ánh mắt cũng có hồn."
Nhung Thu lấy lại tinh thần, khóe môi cong lên: "Vâng, chuyện tìm kịch bản có kết quả rồi sao?"
"Có một số thông tin, chờ một thời gian đi, ít nhất chờ đến khi công bố tin tức thử vai."
"Vâng, vậy là được rồi."
Hai người nói chuyện rất khẽ, người ngoài không nghe được.
Rất nhanh Ôn Du Tịnh đã chụp xong ảnh poster của mình, Nhung Thu ở phía xa vẫy vẫy tay với cậu.
Ôn Du Tịnh chạy bước nhỏ tới, nghe Nhung Thu khen cậu: "Em chụp đẹp lắm."
Không chịu được lời khen, lỗ tai Ôn Du Tịnh lập tức đỏ lên: "Cảm ơn anh, anh cũng chụp rất đẹp."
Nhung Thu sờ sờ đầu cậu, Lục Minh ở bên cạnh xem hết nổi, lớn tiếng hô: "Đợi lát nữa rồi chồng chồng hai người hãy phát cơm chó được không? Đến chụp poster của hai người trước đi."
Tất cả nhân viên đều cười ồ lên, Ôn Du Tịnh càng ngượng ngùng, Nhung Thu dắt cậu trở lại trước ống kính.
Poster của hai người phải chú ý một chút, không cần phải cố ý nhìn vào ống kính, mà phải tập trung vào người kia.
Hai người đều là học sinh, hơn nữa tổ chương trình thật sự ấn định danh hiệu cho hai người là học sinh thể dục và học bá, bối cảnh poster lập tức được xác định: Học sinh thể dục và học bá thầm mến nhau ngẫu nhiên gặp mặt trên hành lang ngoài phòng học.
Ôn Du Tịnh ôm sách trong ngực, đứng đối diện với Nhung Thu ở cách đó một khoảng không gần không xa.
Nhung Thu ngẫu hứng kẹp bóng rổ ở bên hông, trong ánh mắt nhìn về phía Ôn Du Tịnh ngoại trừ tình cảm sâu nặng và đầy dịu dàng còn có chút hoảng hốt ngại ngùng khi đột nhiên gặp được người mình thầm mến.
Ôn Du Tịnh vốn có tình cảm đặt biệt với Nhung Thu, lúc này hoàn toàn bị ánh mắt của Nhung Thu thu hút, đứng yên không nhúc nhích, cứ chăm chú nhìn anh như vậy. Có lẽ là trong lòng dâng lên nỗi thẹn thùng trong vô thức, khiến khuôn mặt và vành tai cậu ửng đỏ lên một cách mất tự nhiên.
Nhiếp ảnh gia nắm được chút thay đổi nhỏ này, lập tức nhấn nút chụp, chụp lại hình ảnh dừng trong nháy mắt này.
...
Trên đường đưa Nhung Thu và Ôn Du Tịnh trở về Tây Giao, Kiều Nhất khen Ôn Du Tịnh thêm vài câu: "Hôm nay Ôn Du Tịnh em diễn rất tốt, ánh mắt của hai người trên poster rất thích hợp."
Ôn Du Tịnh ngẩn ra, không dám nói đó là cảm xúc chân thật của mình, chỉ khẽ nói lời cảm ơn:"Cảm ơn chị Kiều, cần phải vậy ạ."
Nhung Thu nghe xong, khó kìm được nụ cười, quay đầu hỏi Ôn Du Tịnh: "Ôn Ôn, còn anh thì sao?"
"Vâng?" Ôn Du Tịnh cảm thấy khó hiểu.
"Biểu hiện của anh thế nào?"
Ôn Du Tịnh khựng lại một chút, như là nhắc nhở bản thân chỉ đang diễn kịch, lại như là trình bày sự thật: "Anh diễn cũng rất tốt ạ, diễn bằng ánh mắt tuyệt đối có thể lấy giả làm thật, em còn chưa đủ hoàn thiện, cần phải học tập anh nhiều hơn."
Nhung Thu bình tĩnh nghiến răng nói: "Được."
...
Lời tác giả
Nhung Thu: Em ấy cảm thấy tôi đang diễn.
Ôn Du Tịnh: Mình phải làm anh thấy cảm thấy mình đang diễn.
Về dị ứng, cách làm của Nhung Thu là sai sai sai, mọi người nhất định đừng học theo!