Tuyết trắng ra đời trong vòng tay của đêm đen
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Kỳ Dạ về đến nhà, đưa nửa viên thần cách Chủ Thần cho Thích Bạch Trà.
"Dung hợp nó, em có thể nhớ ra rất nhiều chuyện." Kỳ Dạ bỗng có chút khẩn trương.
Những ngày tháng huy hoàng năm xưa, bây giờ nghĩ lại đều là đống lịch sử trung nhị đen tối.
Thích Bạch Trà cầm lấy nửa viên thần cách, bình tĩnh nhìn hắn: "Chúng ta có tiền duyên sao?"
Kỳ Dạ dừng một chút, không nói chi tiết: "Đó là một câu chuyện xưa rất dài."
Thích Bạch Trà bình tĩnh "Ồ" một tiếng, khép mắt lại, lấy nửa viên thần cách dung nhập vào thần hồn.
Thần cách hoá thành một luồng sáng ẩn vào giữa trán, ý thức của Thích Bạch Trà lâm vào hư vô, cả người mềm nhũn, được Kỳ Dạ ôm vào lòng.
Tuyết trắng vùi vào lòng đêm đen nhớ lại tất cả.
Đó đúng là một câu chuyện xưa rất dài.
Mở đầu theo một khuôn sáo cũ, rất lâu rất lâu trước kia......
_
Rất lâu rất lâu trước kia, trong đại thế giới vẫn chưa sinh ra Chủ Thần, tôn vị Chủ Vạn Thần vẫn còn đang bỏ trống. Thế giới không có đánh số, không có Cục Quản Lý Thời Không, không có thần sử giữ gìn sự ổn định cho thế giới, nhưng những kẻ xuyên không phi pháp lợi dụng lỗ hổng thời không nhằm trục lợi đã tồn tại.
Trật tự luôn phải được thành lập một cách từ từ. Tội phạm dù sao cũng luôn xuất hiện sớm hơn cảnh sát. Trên đời trước tiên phải có tội phạm, rồi sau đó mới có người tới bắt giữ tội phạm. Khi đó trên thế giới đã xuất hiện những kẻ tới dị thế với mục đích không đơn thuần, nhưng lại chưa có cơ cấu chuyên môn để bắt giữ đám người đó. Không có đại thế giới thống nhất, cũng chưa sáng lập ra Cục Quản Lý Thời Không, thần minh bản thổ tại các thế giới chỉ có thể bảo hộ hoà bình trong nội thế giới, hoàn toàn không hề hay biết tới tình huống về những kẻ tới từ dị thế. App thần thoại chưa được phát triển, thần minh bản thổ không thể liên lạc với thần minh dị giới, đại thế giới cứ như vậy vận hành một cách không hề có chút liên quan.
Trong đó có một thể giới vô cùng cổ xưa.
Thế giới này mới đầu là thời đại Hỗn Độn, chưa khai thiên lập địa, một mảnh mênh mang, thanh khí và trọc khí không thể không giao hoà, nhưng lại bài xích chém gϊếŧ lẫn nhau.
Hai luồng khí này chính là hình thái ban đầu của thế giới, một trong một đục, trời sinh tương khắc. Tụi nó chém gϊếŧ nhau vô số năm giữa Hỗn Độn, lâu tới mức khó có thể đoán được thời gian. Trọc khí cực kỳ hung lệ, luôn ổn định chiếm thế thượng ohong trong mỗi lần giao chiến. Nó đánh tan đám thanh khí thành nhiều mảnh nhỏ, không ngừng cắn nuốt, chèn ép không gian sinh tồn của thanh khí, khiến cho trọc khí nhiều hơn rất nhiều so với thanh khí.
Trọc khí bài xích thanh khí, nhìn thấy sẽ nuốt ngay tức khắc. Thanh khí cũng vừa chán ghét lại vừa sợ hãi trọc khí. Mỗi một thanh khí khi gặp phải trọc khí tấn công đều sẽ lập tức tránh né, tránh né bởi vì sợ bị nuốt chửng rồi đồng hoá.
Pháp tắc thế giới từ trước tới nay đều là cá lớn nuốt cá bé, thanh khí trọc khí vốn là thiên địch, cục diện ngươi chết ta sống này chính là định mệnh.
Chỉ có một sợ thanh khí thanh thuần nhất khi thấy trọc khí ập đến lại không hề tránh né, ngược lại còn tò mò quấn lấy nó.
Đây là tia thanh khí đầu tiên không hề sợ hãi trọc khí trong vô số năm kể từ khi trọc khí đánh tan thanh khí, chiếm thế thượng phong trong trận chiến giữa đôi bên.
Trọc khí cảm thấy mới lạ, động tác vốn định cắn nuốt sợi thanh khí này chợt dừng lại. Nó cảm thấy sợi thanh khí này có khi nào là một tên ngốc, nhìn thấy nó nên sợ tới mức không dám trốn?
Thanh khí hồn nhiên không sợ, sợi sương trắng tinh tế chạy tới chạy lui bên cạnh trọc khí đen nghìn nghịt, cực kỳ thân mật.
Nó không coi trọc khí là thiên địch, chỉ cảm thấy đây chính là bạn chơi cùng.
Đây là lần đầu tiên trọc khí nhìn thấy một thanh khí như vậy, cảm thấy thú vị, tha cho sợi thanh khí này, cho phép nó ngoan ngoãn đi theo.
Cô đơn vô số năm, trọc khí chỉ biết cắn nuốt và chém gϊếŧ, thanh khí trên khắp thế gian đều là thiên địch đối với nó, tránh nó như rắn rết. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nó có đồng bạn, đối phương vậy mà chính là một sợi thanh khí.
Sợi thanh khí này không giống như những thanh khí khác.
Vì vậy cho nên, thời đại Hỗn Độn đã xuất hiện một kỳ quan như này —— giữa lúc một luồng sương đen vĩ đại ập tới, vô số sương trắng chạy tứ tán khắp nơi, chỉ có một sợi sương trắng tinh, quấn quanh người sương đen, có vẻ cực kỳ đột ngột, như thể đã bị lôi kéo vào trận doanh của trọc khí.
Những thanh khí khác vô cùng phẫn nộ —— trong đám tụi nó xuất hiện một phản đồ!
Mà sợi thanh khí thuần khiết nhất kia cũng không quá hiểu rằng tại sao những thanh khí khác nhìn thấy trọc khí đều phải trốn.
Trọc khí chưa từng tổn thương nó bao giờ, nó chỉ coi trọc khí đơn thuần là bạn chơi cùng.
Tuy rằng màu sắc của bạn chơi cùng này không giống với nó, thể tích cũng có hơi lớn.
Nó đối xử bình đẳng giữa trong và đục.
Trọc khí cũng tỏ vẻ cực kỳ dung túng với sợi thanh khí đặc biệt này, chưa từng lộ ra vẻ mặt hung ác đối với nó.
Tuy rằng trọc khí ôn hoà với nó, nhưng không có nghĩa rằng cũng ôn hoà với những thanh khí khác. Thanh khí và trọc khí chém gϊếŧ nhau chính là bản năng, trọc khí vẫn luôn rất rõ ràng mục tiêu của chính mình —— cắn nuốt toàn bộ thanh khí trên thế giới này, đồng hoá thành trọc khí, từ đây, thế giới này chính là thiên hạ của nó.
Hiện tại nó đồng ý khai ân ngoài vòng quy tắc, lưu lại cái đám nho nhỏ được coi là đồng bọn tiểu thanh khí, nhưng những thanh khí khác nên nuốt vẫn phải nuốt.
Có một đoạn thời gian trọc khí đồng hành với tiểu thanh khí của nó, giữa đường gặp phải vài sợi thanh khí. Trọc khí đang muốn một hơi cắn nuốt toàn bộ, tiểu thanh khí bỗng dưng nhảy từ trên người nó xuống, che chắn trước những thanh khí kia.
Tiểu thanh khí vẽ vẽ vài vòng trước mặt trọc khí, thỉnh cầu trọc khí thả đám khí kia đi.
Trọc khí không đồng ý. Nó có thể buông tha cho tiểu thanh khí đã là ân đức vĩ đại nhất rồi, sao còn có thể buông tha cho mấy thanh khí kia.
Tiểu thanh khí sốt ruột xoay vòng vòng, sau một hồi lâu, lại vẽ ra một trái tim.
Trọc khí: ". . . . . ."
Trọc khí không tình nguyện buông tha cho vài sợi thanh khí kia.
Những thanh khí đó vội vàng chạy trốn, trong chớp mắt đã không thấy đâu.
Tiểu thanh khí vui vẻ lượn lờ trước trọc khí, dường như đang nói "Cảm ơn".
Trọc khí tỏ vẻ, chỉ một lần này thôi, không có lần sau.
Nhưng mỗi lần khi trọc khí định cắn nuốt các thanh khí khác, tiểu thanh khí đều sẽ cầu nó đừng làm vậy.
Tiểu thanh khí sinh ra đã thích hoà bình, ghét nhất là gϊếŧ chóc, nó muốn mọi người đều có thể hoà thuận ở chung với nhau.
Nó thực sự trong sáng đến thuần khiết, không có bất kỳ thành kiến gì.
Nhưng lại quá ngây thơ hồn nhiên.
Trọc khí với bản tính tà ác cảm thấy nực cười. Số lần nhiều dần, nó cũng bực mình. Nó cảm thấy nó đã cho tiểu thanh khí quá nhiều khoan dung và kiên nhẫn, nhưng tiểu thanh khí được một tấc lại muốn tiến một thước, lần nào cũng ngăn cản nó cắn nuốt các thanh khí khác, ngăn cản nó trở nên cường đại.
Thanh khí chính là thanh khí, vẫn sẽ hướng về phía của thanh khí, vĩnh viễn không thể trở thành đồng bạn của trọc khí.
Sau một lần thả chạy thanh khí, trọc khí bình tĩnh nói rõ với tiểu thanh khí: Đây là lần cuối cùng ta đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, về sau chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau.
Sau đó không chút lưu tình quay đầu rời đi.
Tiểu thanh khí muốn đuổi theo, nhưng tốc độ di chuyển của trọc khí quá nhanh, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn trọc khí đi xa.
Tiểu thanh khí đứng lại tại chỗ, vô cùng mờ mịt.
Tiểu đồng bọn không cần nó nữa sao?
Nó gần như là sợi thanh khí cuối cùng được tách ra từ nguồn thanh khí, vừa mới ra đời đã gặp được trọc khí. Đồng hành bên trọc khí rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên tiểu thanh khí cách xa nó, nhất thời không tìm thấy phương hướng, không biết nên đi đâu về đâu.
Nó lang thang không có mục đích dạo tới dạo lui giữa Hỗn Độn, bỗng nhìn thấy vài sợi thanh khí khác.
Đây là đồng bạn mới sao?
Tiểu thanh khí đang định sà xuống mặt đất chào hỏi, liền phát hiện ra mấy sợi thanh khí kia thế nhưng cũng đang chém gϊếŧ. Trong đó có một sợi thanh khí cắn nuốt hết những sợi thanh khí khác, rất nhanh đã to ra gấp đôi, nó đưa mắt nhìn chằm chằm về phía tiểu thanh khí nhỏ bé yếu ớt.
Giữa thanh khí cũng có thể cắn nuốt lẫn nhau. Tụi nó đã bị đánh tan thành rất nhiều mảnh nhỏ, sức mạnh phân tán căn bản không thể chống đỡ một luồng trọc khí hoàn chỉnh, chỉ có thể không ngừng cắn nuốt đồng loại để củng cố sức mạnh của bản thân, mới có khả năng đối đầu một trận với trọc khí.
Những thanh khí bị cắn nuốt đó dĩ nhiên cũng vĩnh viễn mất đi ý thức.
Mắt thấy luồng thanh khí lớn kia đang định tới cắn nuốt nó, tiểu thanh khí còn chưa phản ứng kịp. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, luồng thanh khí lớn kia bị sương đen dày đặc nuốt trọn, màu sắc nhanh chóng biến đen, trở thành một bộ phận của trọc khí.
Trọc khí tức giận quở trách tiểu thanh khí: Nhiều năm vậy rồi mà vẫn không tiến bộ, không biết đường mà trốn đi sao?
Tiểu thanh khí lúc này mới lấy lại tinh thần, toàn thân đều vô cùng mất mát.
Nó đột nhiên ý thức được thế giới Hỗn Độn thật tàn khốc.
Thanh trọc đang chém gϊếŧ lẫn nhau, giữa những thanh khí cũng đang gϊếŧ hại lẫn nhau, thiên tính của nó là yêu thích hoà bình, nhưng thế giới này lại ngập tràn sự gϊếŧ chóc.
Mấy năm nay trọc khí bảo hộ nó quá tốt.
Rất khó có thể tưởng tượng được, trọc khí hung lệ và tà ác nhất thế gian lại bảo hộ một sợi thanh khí nho nhỏ được lâu như vậy, bảo hộ nó tới mức ngây thơ trong sáng như vậy.
Tiểu thanh khí khổ sở nhào vào lòng trọc khí.
Trọc khí vốn đang định mắng nó thêm vài câu, tưởng tượng đến cảnh nếu mình tới chậm một bước, tiểu thanh khí sẽ bị cắn nuốt, thậm chí còn tức giận đến nỗi muốn đánh nó.
Tiểu thanh khí mà nó đã phải nhịn xuống bản năng để đặt bên cạnh mình, nuôi nhiều năm như vậy cũng chưa nuốt mất, sao có thể bị đám thanh khí khác cắn nuốt được!
Nhưng tiểu thanh khí nhào vào lòng nó thế này, mấy lời quở trách của trọc khí đều không thốt ra được.
Nó cứng đờ một lúc lâu, sau đó mới tách ra một sợi sương đen nhẹ nhàng ôm ôm tiểu thanh khí.
Không sao cả, có ta bảo hộ người rồi.
Trọc khí và tiểu thanh khí lại lần nữa trở thành đồng bạn, hai tụi nó đã giảng hoà.
Có điều, tiểu thanh khí không hề khuyên trọc khí đừng cắn nuốt thanh khí nữa, nhưng trở nên vô cùng trầm mặc. Nó biết mọi người đều đang thuận theo pháp tắc, chỉ có nó là dị loại, nó không thể khuyên đám khí khác nên khẳng khái rộng lượng.
Nhưng trọc khí biết tiểu thanh khí không thích nhìn thấy nó gϊếŧ chóc này nọ, nên từ đó về sau cũng không còn cắn nuốt thanh khí nữa.
Dù sao thì nó cũng đã ổn định chiếm thế thượng phong, không quá cần thiết biến toàn bộ thế giới thành thiên hạ của trọc khí.
Vì để tiểu thanh khí vui vẻ hơn, trọc khí miễn cưỡng cho phép đám thanh khí nào đó lưu lại trên cõi đời này kéo dài hơi tàn.
Lại trôi qua rất rất nhiều năm, trọc khí và tiểu thanh khí đã thành công trở thành một cặp. Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, đen trắng hoà quyện, triền miên lâm li.
Trọc khí đối xử ôn hoà với tiểu thanh khí khiến các thanh khí khác đều trợn mắt há hốc mồm. Thời gian dần trôi, sau khi xác định trọc khí sẽ không bao giờ cắn nuốt những thanh khí khác nữa, đám thanh khí cũng không hề bỏ chạy khi thấy trọc khí, chỉ là trước sau gì vẫn khó có thể thân cận.
Trên đời này có đến ngàn vạn thanh khí, nhưng trọc khí chỉ thích tiểu thanh khí của nó.
Cuối cùng, rất rất lâu sau này, thời Hỗn Độn sơ khai, mặt đất xuất hiện.
Một vị thần hắc y tuấn mỹ tà mị cao ngạo tỉnh dậy trên mặt đất, mái tóc đen buông xoã, đôi mắt đen trầm lạnh lẽo.
Toàn bộ trọc khí trên khắp thế gian cùng dung hợp vào nhau, hoá thành Tà Thần, xưng danh Kỳ Dạ.
Hắn là thần minh đầu tiên trên thế giới.
Sinh ra là để cường đại.
Lúc này những thanh khí kia bởi sức mạnh bị phân tán, còn nhỏ yếu, nên chưa thể hoá thần.
Tụi nó sợ hãi chứng kiến Tà Thần ra đời, lại vì thế mà hâm mộ.
Thành thần, ai mà không muốn chứ?
Thanh trọc chém gϊếŧ lẫn nhau vô số năm, vốn chính là vì tranh đoạt một cơ hội dẫn đầu trong công cuộc thành thần.
Kỳ Dạ rũ mắt chăm chú nhìn tiểu thanh khí đang hoang mang ngơ ngác quấn quanh đầu ngón tay mình, cong môi khẽ cười, vẻ mặt ôn hoà vui vẻ.
"Tiểu gia hoả, không nhận ra ta sao?"
Tiểu thanh khí lắc lắc khí thể.
Sương trắng cọ cọ trên đầu ngón tay, hoá thành một nắm mềm mại.
Từ đây, thế giới có đêm đen và mặt đất, đó là lãnh địa của Kỳ Dạ.
Sau đó, trên thế gian lại có thêm ban ngày, mặt trời mặt trăng, các vì sao, bốn mùa......
Có Nhật Thần, Nguyệt Thần, Phong Thần, Lôi Thần......
Toàn bộ trọc khí chỉ đúc ra một Tà Thần, nhưng thanh khí kaị được chia làm nhiều phần, hoá thành rất nhiều Tự Nhiên Chi Thần. Sức mạnh của những Tự Nhiên Chi Thần đó đều kém xa Kỳ Dạ, Kỳ Dạ chưa từng để bọn họ vào mắt.
Thú vui duy nhất của hắn là ở lì trong thần điện của mình, thủ thỉ tâm niệm với tiểu thanh khí: "Tiểu gia hoả, khi nào ngươi mới có thể thành thần đây?"
"Cũng chẳng biết ngươi sẽ là thần gì."
"Nếu ngươi hoá hình, dáng vẻ nhất định phải xinh đẹp hơn đám Tự Nhiên Chi Thần ngoài kia."
"Không xinh đẹp cũng không sao cả, ngươi đừng áp lực rồi không dám hoá hình, dáng vẻ ngươi dù có thế nào ta vẫn luôn cảm thấy ngươi xinh đẹp nhất."
. . . . . .
Một ngày nọ, khắp thế gian được một trận tuyết lớn bao phủ.
Đó là trận tuyết đầu tiên trên cõi đời này.
Kỳ Dạ tỉnh dậy sau một giấc ngủ, phát hiện ra ngoài cửa sổ đa bị tuyết trắng phủ kín, không khí tràn ngập cái lạnh, mà trong ngực hắn đang ôm một thiếu niên tóc trắng.
Làn da tựa tuyết, dung mạo tựa băng.
Có một đôi mắt xanh lam băng giá.
Tuyết trắng ra đời trong vòng tay của đêm đen.
++++++
Hình như có người bảo Phù Bạch Khúc là nam..... Mà tôi thì mù tịt, chịu, không biết tra ở đâu.....
26/10/2021
Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ