Từ nay về sau em nghe lời anh tất
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Suốt một buổi tối Thích Bạch Trà chẳng thể ngủ ngon, trong đầu chỉ nghĩ về tờ giấy kia.
Ngày mai nhất định phải dậy sớm để đến lớp học đầu tiên.
Thích Bạch Trà mặc niệm vài tiếng rồi mới nhắm mắt lại.
Kỳ Dạ cũng trằn trọc không ngủ được. Đây là buổi tối đầu tiên hắn ngủ chung phòng với Thích Bạch Trà, có thể ngủ được mới là lạ, cách một lúc lại muốn mở mắt ra nhìn Thích Bạch Trà ở đối diện, cũng không biết có gì đẹp, nhưng vẫn nhìn rất lâu.
Trong bóng tối, mặt Thích Bạch Trà hướng sang bên kia, bọc chăn kín mít, Kỳ Dạ chỉ có thể nhìn thấy bóng đen của cái ót.
Sao cậu ấy không trở mình nhỉ?
Kỳ Dạ liên miên trong câu hỏi ấy, dần dần chìm vào mộng đẹp.
_
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Dạ bị tiếng bước chân đi lại trong phòng ngủ đánh thức.
Kỳ Dạ mơ mơ màng màng mở điện thoại ra xem giờ, 5 giờ 57 phút.
6 giờ chuông báo thức mới kêu.
"Cậu dậy sớm thế." Kỳ Dạ chống đầu ngồi dậy, "Trời còn chưa sáng mà."
"Trời sáng rồi." Thích Bạch Trà vạch trần hắn, "Chúng ta thay phiên nhau dọn dẹp ký túc xá, hôm nay anh trực nhật đi, em đi trước."
Dứt lời liền xách cặp mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.
"Ây ——" Kỳ Dạ khiếp sợ, "Báo thức còn chưa kêu —— mà cậu ——" mà cậu còn không thèm nghe anh nói xong đã đi!
Thích Bạch Trà đã đi xa.
Kỳ Dạ vò vò mái tóc tổ quạ, buồn ngủ ngáp một cái, chậm chạp bắt đầu mặc quần áo.
Bạn cùng bàn là lạ à nha, lạnh lùng như vậy, tức giận sao?
Nhưng hắn cũng không làm gì mà......
Thích Bạch Trà ra khỏi phòng từ rất sớm, trời mới đang tờ mờ sáng, trên đường đi vắng vẻ hiu quạnh.
Cậu thậm chí còn không tới canteen ăn sáng, vội vội vàng vàng đi một mạch tới phòng học. Cả toà dạy học im ắng không một bóng người, cậu là người tới sớm nhất.
Thích Bạch Trà mở cửa sổ, tay thò qua cửa sổ lần tới then cửa lớp học, thành công mở được cửa lớp, vừa bước vào liền chạy vội tới chỗ ngồi của Kỳ Dạ.
Vừa liếc mắt tới ngăn bàn hắn, trước mắt Thích Bạch Trà tối sầm.
Ngăn bàn của Kỳ Dạ...... vô cùng lôi thôi.
Sách giáo khoa vứt loạn vào với nhau cực kỳ chiếm diện tích, đồ dùng, vở bài tập nhét ngổn ngang, còn thêm chút rác chưa kịp vứt đi.
Trông chả khác nào bức chết một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà hít sâu một hơi, phải nhanh chóng tìm được tờ giấy trước khi người thứ hai bước vào phòng học, không thể bị người khác phát hiện ra cậu đang lục lọi ngăn bàn của Kỳ Dạ được.
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất để dọn sạch đống rác được Kỳ Dạ lưu trữ lại, sau đó lôi hết đống sách vở của hắn ra xếp chồng trên bàn, bắt đầu tìm kiếm tờ giấy nhỏ giữa đống đồ dùng học tập của hắn.
Như tìm kim giữa biển rộng, tìm thế nào cũng không thấy.
Thích Bạch Trà nhíu mày, thời gian cứ trôi đi từng phút từng giây, lòng cậu cũng dấy lên chút nôn nóng.
Trên hành lang chợt truyền tới tiếng bước chân, tay Thích Bạch Trà run lên, giấy nháp của Kỳ Dạ rơi ra từ bàn học.
Một học sinh đi ngang qua cửa sổ, bước vào lớp 11-4 bên cạnh.
Là học sinh lớp khác.
Thích Bạch Trà vẫn chưa thể thả lỏng. Có học sinh khác đến khu dạy học, chứng tỏ lúc này phần lớn học sinh đều đã nhanh chóng ăn xong bữa sáng, chuẩn bị lên lớp học để đọc sách sớm.
Thời gian của cậu không còn nhiều.
Thích Bạch Trà cúi người nhặt tập giấy nháp kia lên. Tập nháp kia rơi xuống vừa vặn bị mở ra, lật đến một trang giấy.
Ánh mắt Thích Bạch Trà ngưng lại.
Trang giấy kia bị viết kín.
Nhưng không phải kín bởi những biểu thức số học.
Mà là viết kín...... tên của cậu.
_
Thích Bạch Trà bỗng nhớ tới một chi tiết.
Tối hôm qua Kỳ Dạ cầm giấy nháp tới hỏi cậu không ít câu, mỗi lần tìm cậu đều sẽ lật giấy nháp sang một tờ mới tinh. Có câu cậu vừa giảng qua, Thích Bạch Trà lật nháp về mấy trang trước định xem lại, Kỳ Dạ lập tức lấy lại vở nháp, che che giấu giấu nói: "Không cần đâu, tự dưng anh hiểu ra rồi."
Tuy lúc ấy Thích Bạch Trà cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không để ý.
Bây giờ thì cậu biết đáp án rồi.
Nguyên nhân vì sao mà Kỳ Dạ lại không cho cậu nhìn mấy trang nháp trước đó.
Là bởi vì......
Thích Bạch Trà lật lật từng trang.
Mỗi khi Kỳ Dạ làm bài tập, trông hắn cứ như đang bước vào cõi thần tiên, chữ số thì không nhiều lắm, ngược lại có không ít chữ, phần lớn đều là ba chữ "Thích Bạch Trà".
Viết nhiều tên của cậu như vậy để làm gì?
Thích Bạch Trà lật lật vài tờ, cuối cùng cũng nhìn thấy một tờ không giống với mấy tờ trước.
Chữ viết của Kỳ Dạ cũng ngổn ngang y như ngăn bàn của hắn, đông viết một câu tây viết một câu, chữ cẩu thả vô cùng, vừa nhìn đã biết lúc hắn hạ bút là đang suy nghĩ linh tinh gì đó.
Kỳ Dạ viết một dòng: Chết rồi, hình như mình thích bạn cùng bàn ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Em ấy rất đẹp, là người đẹp nhất mà mình từng nhìn thấy.
Làm sao bây giờ? Có nên mở lời hay không đây? Liệu mình nói ra em ấy có cảm thấy mình biếи ŧɦái không nhỉ?
Lắm người hỏi em ấy nhiều câu hỏi quá, thật bực mình, nếu em ấy chỉ trả lời câu hỏi của mình thì tốt rồi.
Môi em ấy hồng hồng, muốn hôn.
Câu này vừa viết xong đã bị vài nét bút mạnh mẽ gạch đi, sau đó Kỳ Dạ lại bổ sung thêm một câu: Không được, Kỳ Dạ đây không biếи ŧɦái như vậy.
Cuối cùng là bốn chữ được viết vô cùng nghiêm túc.
Rất thích em ấy.
. . . . . .
Thích Bạch Trà vừa đọc vừa cong môi khẽ cười.
Một đêm bối rối phiền loạn bỗng tan thành mây khói, tâm trạng vui sướng thoải mái chưa từng xuất hiện từ sáng sớm tới giờ chợt ngoi lên.
Thì ra hai người bọn họ ôm tâm tư giống nhau.
Nghĩ đến buổi tối hôm qua khi cậu lựa từ lựa ngữ viết lời tỏ tình trên giấy nháp, Kỳ Dạ cũng đang viết những lời này trên giấy, Thích Bạch Trà bỗng cảm thấy thật buồn cười.
Quả thực quá trùng hợp, người mình thích vừa vặn cũng thích mình, hai người đều có tình cảm với nhau, thích nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Cậu thực sự, rất vui, rất vui.
Thời gian không còn sớm, chốc nữa sẽ có các bạn học khác vào lớp. Thích Bạch Trà quyết đoán ném tập giấy nháp kia về, gom đống sách vở trên mặt bàn đặt về vị trí, làm như không có chuyện gì xảy ra rồi ngồi vào chỗ ngồi của mình.
Cậu không tìm tờ giấy kia nữa, để xem xem khi nào thì Kỳ Dạ sẽ phát hiện ra nó.
Nếu biết Kỳ Dạ cũng có ý này, Thích Bạch Trà đã không cần phải vội vàng làm rõ như vậy. Chủ động tỏ tình bằng lời nói không phù hợp với tính cách của Thích Bạch Trà, dùng tờ giấy nọ để gửi gắm tình cảm đã là điều lớn nhất trong khả năng của cậu. Bước đầu tiên cậu đã thông qua, bây giờ chỉ cần xem xem Kỳ Dạ định khi nào mới ngừng trốn tránh, thẳng thắn với cậu.
Không phải lúc nào cũng là cậu chủ động đúng không nào? Dù sao thì Kỳ Dạ cũng phải hành động một chút chứ.
Chỉ cần Kỳ Dạ hành động, cậu sẽ đồng ý ngay lập tức.
Thích Bạch Trà đã trải rộng đường hoan nghênh Kỳ Dạ, nhưng lại không ngờ tới Kỳ Dạ là một tên đầu gỗ.
Vì phải trực nhật phòng nên sáng nay Kỳ Dạ tới lớp khá muộn. Hôm nay hắn vào lớp, vốn đang định hỏi Thích Bạch Trà vì sao không vui, lại thấy bạn cùng bàn của mình đang cười, tâm trạng có vẻ rất không tồi.
Không cần biết vì sao cậu không vui, nhưng bây giờ chắc đã hết giận rồi nhỉ?
Trong lòng Kỳ Dạ nhẹ nhõm hẳn, ngồi xuống yên tâm đọc bài.
Thích Bạch Trà thấy hắn bình tĩnh như vậy, lại cảm thấy không thoải mái lắm.
Tên ngốc này không phát hiện ra ngăn bàn của hắn bị người khác động chạm vào sao?
Tuy rằng cũng bừa bộn như vậy, nhưng kiểu bừa bộn này không giống với lúc trước mà! Phản ứng của người bình thường chẳng lẽ không phải là lập tức kiểm tra lại ngăn bàn xem có thiếu thứ gì hay không, sau đó cứ thế phát hiện ra tờ giấy kia?
Bình thường nào có đọc sách, bây giờ tự dưng lại giả vờ đứng đắn.
Thích Bạch Trà tức giận cầm sách tiếng Anh che mặt.
Mắt Kỳ Dạ trông thì như đang nhìn sách tiếng Anh, nhưng thực ra trong đầu lại toàn suy nghĩ cái gì mà Thích Bạch Trà vì sao không vui, lại vì sao mà vui.
Thích Bạch Trà thấy Kỳ Dạ thực sự không nhận ra, cố ý nhắc nhở: "Anh không phát hiện ra bàn anh có gì khác biệt à?"
"Hả?" Kỳ Dạ nhìn một vòng, "Không có gì khác mà."
". . . . . Em dọn sạch rác trong ngăn bàn anh rồi đấy." Tính tình Thích Bạch Trà kiên nhẫn, tiến thêm một bước nhắc nhở hắn.
Kỳ Dạ cúi đầu nhìn, rác quả thực đã hết rồi, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn nha."
"Anh cảm ơn gì chứ, em tiện tay mà thôi." Thích Bạch Trà gần như đang trải đáp án ở trước mặt hắn, "Anh có thể bớt chút thời gian chỉnh lại cái bàn của anh được không? Anh không cảm thấy ngăn bàn của anh có chút phản nghịch sao?" Nhanh chóng phát hiện ra tờ giấy kia rồi đáp lại em đi, mau lên chứ!
Kỳ Dạ liếc nhìn ngăn bàn của Thích Bạch Trà, mỗi môn đều được phân loại, sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp, vừa nhìn đã hiểu ra ngay.
Đối lập với hình ảnh ấy, ngăn bàn của hắn quả thực thảm không nỡ nhìn.
"Anh không làm đâu, mỗi lần sắp xếp xong, chưa đến ba ngày sẽ lại bừa bộn thành thế này thôi." Kỳ Dạ thờ ơ nói, "Mất công lắm."
Thích Bạch Trà: ". . . . . ."
Con mẹ nó, cái đồ thiểu năng trí tuệ, xứng đáng độc thân. Thích Bạch Trà thầm mắng một tiếng.
Nếu anh không nỡ dọn dẹp cái ngăn bàn của anh, vậy thì anh yêu nó luôn đi.
Kỳ Dạ không biết Thích Bạch Trà lại làm sao, nhưng hắn có thể nhận thấy tâm trạng của bạn cùng bàn lại tụt xuống rồi.
Kỳ Dạ rất buồn bực, tâm trạng của bạn cùng bàn của hắn sao cứ thay đổi thất thường như thời tiết tháng sáu thế?
Thích Bạch Trà cũng buồn bực, đầu của Kỳ Dạ sao lại bất biến như nốt sần vạn năm vậy chứ?
_
Sau hai tiết học, tinh thần Thích Bạch Trà có chút uể oải, bụng đói kêu vang. Hậu quả của một đêm không nghỉ ngơi tốt và buổi sáng không ăn cơm đã lộ ra, nguyên một buổi sáng cậu vô cùng mệt mỏi, rất muốn nằm sấp xuống ngủ một giấc.
Nhưng thân là học sinh tốt trong mắt giáo viên và các bạn học, Thích Bạch Trà không thể làm vậy.
Kỳ Dạ vẫn luôn chú ý tới Thích Bạch Trà, quan tâm hỏi: "Có phải thân thể cậu không thoải mái không? Sắc mặt không tốt lắm."
Thích Bạch Trà nhàn nhạt nói: "Em không sao." Có sao thì cũng là bị tên đầu gỗ nhà anh chọc giận.
Kỳ Dạ lo lắng nói: "Anh nhìn mặt cậu trắng lắm......"
Thích Bạch Trà: "Da em vốn dĩ rất trắng."
Kỳ Dạ không còn lời gì để nói.
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn không yên tâm: "Sau tiết này có bài chạy, thân thể cậu không khoẻ thì xin nghỉ đi."
"Anh phiền thế." Thích Bạch Trà quay đầu đi.
Bây giờ cậu không muốn nghe Kỳ Dạ nói bất cứ điều gì ngoài lời tỏ tình.
Đang nói, chuông hết tiết vang lên, ≪Khúc quân hành vận động viên≫ thông dụng của cả nước bắt đầu bật, các bạn học đều uể oải tập hợp xếp hàng.
Để rèn luyện thể lực cho các thanh thiếu niên, trường học quy định lớp 10 lớp 11 mỗi ngày đều phải chạy 1000 mét tại sân thể dục vào giữa buổi.
1000 mét đối với Thích Bạch Trà không phải vấn đề gì khó, nhưng hôm nay tinh thần cậu không ổn, thân thể lại không khoẻ, vừa nhìn thấy ánh nắng mặt trời ở bên ngoài đã đau đầu.
Đầu đau, dạ dày cũng không thoải mái.
Các bạn học nữ đến kỳ sinh lý đang xin nghỉ với đại diện ban thể dục, Thích Bạch Trà mím môi, đứng vào đội ngũ chạy bộ, không xin nghỉ theo bọn họ.
Xếp hàng tiến vào sân thể dục, xếp thành đội ngũ hình vuông, chờ cho các lớp tập hợp xong, tiếng còi vang lên, học sinh tự động chạy bộ.
Mặt trời chói chang, đám học sinh người nào người ấy mồ hôi ướt đẫm. Thích Bạch Trà chạy theo đội ngũ hết vòng đầu tiên liền cảm thấy mắt tồi sầm xuống, trước mắt mờ mờ ảo ảo không nhìn thấy rõ.
Chạy rồi lại chạy, bước chân của cậu chậm dần, dần không theo kịp đội ngũ. Kỳ Dạ để mắt tới cậu, chạy nhanh tới bên cạnh đỡ lấy cậu: "Trà Trà, sao vậy?"
Cách xưng hô trong vô thức này khiến cả hai người đều sững sờ.
Thích Bạch Trà rũ mắt xuống, bất tỉnh.
_
Lúc cậu tỉnh lại là ở giường đơn trong phòng y tế, trước cửa sổ treo một lớp mành màu lam, đang được vén sang một bên.
"Không sao hết, hơi tụt huyết áp, ăn chút đường vào là ổn." Giáo viên y tế dặn dò Kỳ Dạ, "Trước mắt cứ nằm nghỉ ngơi trong phòng nghỉ đi, lát nữa em dìu em ấy về. Tôi sang phòng cách vách xem mấy học sinh bị cảm nắng đây."
Kỳ Dạ gật đầu, chờ giáo viên y tế đi rồi mới xoay người nhìn Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà duỗi một tay kéo mành lại.
Kỳ Dạ vén mành ra, ngồi xuống giường: "Không muốn nhìn thấy anh hả? Anh cõng cậu cả một quãng đường tới đây đấy."
Lông mi Thích Bạch Trà giật giật, không nói chuyện.
"Không để ý tới anh? Được thôi." Kỳ Dạ đứng dậy, "Anh đi đây."
"Kỳ Dạ." Thích Bạch Trà cuối cùng cũng gọi hắn lại.
Kỳ Dạ quay đầu lại: "Không gọi học trưởng nữa sao?"
Hắn lại bước trở về: "Cậu cậy mạnh làm gì chứ, anh đã bảo thân thể không thoải mái thì xin nghỉ đi, lại còn không nghe, giờ thì tốt rồi." Giọng điệu hắn bất giác có chút quở trách, Kỳ Dạ nhìn Thích Bạch Trà rũ mắt không nói gì, sợ mình nói nặng, lại hạ giọng xuống, "Cậu ngất xỉu khiến anh...... và các thầy cô, bạn học sợ muốn chết."
"Nghe Từ Phong Giang nói hôm nay cậu là người đầu tiên đến lớp, tới sớm như vậy, có ăn sáng chưa?" Kỳ Dạ hỏi.
Thích Bạch Trà: ". . . . . ."
Kỳ Dạ vừa thấy vậy liền bực mình, hắn đi tới đi lui trước giường bệnh, cuối cùng dừng chân lại uy hiếp: "Không ăn đúng không? Ngày thường ăn thì đã ít, bây giờ tụt đường huyết lại còn không ăn sáng, không sao, anh có cách ép cậu ăn được. Đừng ép anh tẩn cậu, ca ca của cậu là đại ca trường, đánh người rất đau đó."
Thích Bạch Trà ngẩng mặt lên: "Mời anh."
". . . . . ." Kỳ Dạ vung nắm tay lên, giả bộ vẩy vẩy, dừng ngay sát mặt Thích Bạch Trà, cuối cùng sửa thành nhéo nhéo má cậu.
"Ăn cơm đàng hoàng, đừng cậy mạnh, có tâm sự thì cũng phải nói ra, được không?" Kỳ Dạ thấp giọng nói, "Bạn cùng bàn như anh không quản được cậu, bây giờ phải dùng thân phận bạn trai để quản cậu."
Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng nghỉ chợt tĩnh lặng.
Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn hắn.
". . . . . ." Lúc này Kỳ Dạ mới kinh ngạc ý thức được rằng mình nói không lựa lời, lập tức xoay người lại, "Anh ——" anh nói đùa thôi.
"Được." Hắn nghe thấy thiếu niên sau lưng hắn nói như vậy.
"Ca ca quản em đi." Thích Bạch Trà khẽ nói, "Từ nay về sau em nghe lời anh tất."
+++++++
Hậu quả của việc thi muộn và hệ thống của nhà trường bị lỗi ...... Tôi phải thi off :)) sau tết :)))))) Học onl thì off T_T
25/01/2022
Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ