Sau Khi Kết Hôn Cùng Ông Xã Khuyết Tật Giàu Sang

Chương 9: Nhà Giả Đò Cấp Quốc Gia Biến Hình”






Khổng Hạo Trí để đồ dùng cá nhân vào vị trí của mình rồi mở tủ quần áo, giấu túi mua hàng vào trong hộc tủ nhỏ.
Như chưa thấy đủ, gã còn dùng chìa khóa kín tủ lại.
Làm xong mới quay sang cười khinh với anh.
Cảnh Hoài cảm thấy buồn cười.
Gã sợ anh làm gì với đồng đồ đắt tiền của gã.
Trước kia có thể anh sẽ tò mò đấy, lúc ấy anh nghèo mà, chưa hiểu được sự đời.
Nhưng bây giờ, ngại quá, bố đây không thèm.
Nhờ ơn ông xã thân iu cho anh biết thế nào là xa hoa, thế nào là “cái này không đắt”.
【Cảnh Hoài: Anh chuẩn bị lên máy bay đi nhé】
【JJY: Ừ】
【Cảnh Hoài: Em lên phòng rồi】
【JJY: Một mình?】
【Cảnh Hoài: Còn một người vừa về】
(JJY = Jì Jìng Yán = Quý Tĩnh Duyên)
Anh đợi một chốc không thấy hắn trả lời, chắc đối phương đang làm thủ tục lên máy bay.
Khổng Hạo Trí thấy anh không quan tâm gã mà chỉ chăm chăm nhìn điện thoại rồi cười ngây ngô thì lạnh giọng kêu lên a ả.
Cậy bạn trai có tiền, ngày nào cũng khoe khoang bạn trai đối với mình tốt như nào.

Cứ làm như mọi người không biết nhà mày nghèo đến cơm còn chả có mà ăn ấy.

Thằng nghèo dựa hơi đàn ông đào đâu ra tư cách lên mặt với gã.
Cảnh Hoài có chút danh tiếng trong khoa bọn họ, trừ gương mặt đẹp, ai ai cũng biết anh ra đời trong thế gia Trung y.

Thậm chí lúc đi học còn được thầy giáo chuyên ngành cố ý nhắc đến.

Trong thời đại khoa học kĩ thuật đổi mới từng ngày, khi Trung y không phát triển mạnh như Tây y, không ngờ vẫn còn gia tộc lâu đời kiên trì duy trì Trung y.

Thầy giáo đặc biệt cảm thán.
Nhiều người ôm tâm tình kính ngưỡng hỏi thăm về nhà họ Cảnh, phát hiện gia cảnh của Cảnh Hoài nói dễ nghe thì là thế gia, chứ thật ra chỉ là một đại gia đình đang xuống dốc mà thôi.
Khổng Hạo Trí mím chặt môi nhìn Cảnh Hoài chằm chằm.
Ánh mắt gã quá thiếu thân thiện nên dù Cảnh Hoài phát hiện cũng không thèm để ý, đưa lưng về phía gã.
“Cảnh Hoài, bệnh của cậu ổn rồi hả?”
Anh liếc gã, nhàn nhạt đáp lại: “Ổn rồi”
“Thế là tốt rồi” Khổng Hạo Trí bày ra nụ cười yên tâm: “Nửa tháng cậu mất tích Dụ Phong đi tìm cậu suốt, tôi ở bên hắn cùng hỏi thăm khắp nơi.

Cậu trở lại rồi sao không báo một tiếng, khiến chúng tôi lo lắng cho cậu lâu như thế”

Mắt Cảnh Hoài rời khỏi điện thoại, chuyển sang gã: “Tôi và cậu quen thuộc lắm sao?”
Người kia suýt thì không khống chế được biểu cảm, nghiến chặt hàm răng.
Vài giây sau khóe miệng gã cong lên tạo thành độ cong đầy tủi thân: “Chúng ta là bạn cùng phòng mà, cậu nói như thế tổn thương người ta quá đấy…”
Anh đảo tầm mắt qua tủ quần áo, Khổng Hạo Trí lập tức bồn chồn dõi theo động tác của anh.
“Vất vả cho cậu rồi”
Ngoài miệng nói cảm ơn nhưng trên mặt anh chả có biểu tình gì.
Khổng Hạo Trí cực kì căm hận thái độ không coi ai ra gì của anh.
Cảnh Hoài nói tiếp: “Mấy người hỏi thăm lâu như vậy, biết tôi bệnh mà không nghĩ được là tôi xin thầy cho nghỉ ốm à?”
Đối phương sững người: “Chúng tôi không nghĩ đến…”
Anh thấy mắc cười, và anh phát ra tiếng cười nhạo thật.

Luôn miệng nói lo cho anh nhưng thật ra chả làm được gì hết.
Tiếng cười như cây kim chui vào tim Khổng Hạo Trí, vẻ quan tâm giả tạo biến mất, giọng gã lạnh căm: “Nửa tháng này Dụ Phong tìm cậu như phát điên, ngồi xổm trước cửa nhà cậu mấy ngày liền cũng không gặp được cậu”
Việc này Cảnh Hoài biết, trong nguyên tác từng đề cập qua.
Anh nhìn Khổng Hạo Trí: “Rồi có liên quan gì đến cậu không?”
Bị thái độ của anh chọc giận, sắc mặt gã vặn vẹo: “Chắc cậu không biết, nửa tháng này đều là tôi ở bên Dụ Phong.

Thấy những thứ tôi mang về không, hắn tặng tôi làm quà cảm ơn đấy, vừa nãy hắn còn đưa tôi đến dưới tầng”
Dứt lời, trong lòng gã dâng lên niềm khoái cảm méo mó.
Gã biết Dụ Phong đã ở bên Cảnh Hoài nhiều năm.

Dụ Phong là con cái nhà giàu, trong khi Cảnh Hoài chỉ là đứa trẻ nghèo trong gia tộc trên đà xuống dốc.

Người nhà Dụ Phong sẽ không đồng ý cho người thừa kế tương lai cặp kè với kẻ không thể trợ giúp cho Dụ gia.

Hai người trông có vẻ ân ái, thực chất ở giữa đã tồn tại nhiều hiềm nghi.
Ngồi yên vị, Khổng Hạo Trí chờ xem Cảnh Hoài thay đổi sắc mặt, chờ anh tức trào máu, chờ anh nổi giận đùng đùng chất vấn gã.

Mới nghĩ đến cảnh tưởng ấy thôi mà gã đã sảng khoái không chịu được, tay gã đặt sẵn trên nút ghi âm trong điện thoại.
Cảnh Hoài: “Ò”
Gã đợi hoài, không nghe được gì khác ngoài
——Ò.
Một chữ này không như mong đợi của gã.

Cơn khó ở tắc nghẹn trong lồng ngực, như dồn hết sức cũng chỉ có thể đấm vào bị bông.
Khổng Hạo Trí bật cười, tiếng cười hàm chứa sự chế nhạo: “Cảm tình của cậu với Dụ Phong chỉ được có thế.


Cậu không xứng với hắn, cậu chỉ coi trọng tiền của hắn thôi”
Cảnh Hoài nhướng mày: “Ví dụ như?”
Gã nghẹn họng không nói được gì.

Sau một lúc lâu, gã khô cằn đáp: “Ai biết được”
Anh cầm điện thoại, nghiêm nghị nhìn Khổng Hạo Trí khiến gã lạnh run.
“Mấy năm ở bên Dụ Phong, tôi không dám nói không tiêu một đồng nào của hắn, nhưng tiêu nhiều hay ít là chuyện riêng của chúng tôi, chả liên quan đến người ngoài như cậu.

Nhưng nếu cậu có lòng quan tâm thì đi tìm Dụ Phong đi, bảo hắn tính toán rõ ràng số tiền hắn từng chi cho tôi, tôi trả lại gấp đôi”
Gã đen mặt cười gằn: “Giả vờ giàu có làm gì, nói thì dễ nghe nhưng có dám làm thật không?”
【JJY: Tôi lên máy bay rồi】
【JJY: Bạn cùng phòng có thân thiện không? Cậu có muốn về nhà không?】
Cảnh Hoài nhìn nội dung, cười nhẹ.
【Cảnh Hoài: Được nạ!】
Khổng Hạo Trí vẫn còn đang nói, gã cố tình chọn lời đâm chọc: “Không có cậu Dụ Phong vẫn sống tốt.

Mấy ngày cậu nghỉ, hắn ở chung với tôi rất vui vẻ…”
“Chúng tôi chia tay rồi, tôi đã kết hôn”.

Truyện Light Novel
Lời dang dở kẹt trong cuống họng, mặt Khổng Hạo Trí cứng lại ở biểu tình trợn mắt há miệng, trông rất buồn cười.
“Tôi chúc phúc cho hai người” Cảnh Hoài nói xong liền ôm sách đi ra ngoài.
Đại học y dược Tĩnh Giang có lịch sử lâu đời và môi trường học đường thấm đậm văn hóa.

Hai bên đường trồng rất nhiều ngô đồng, cành lá tươi tốt xum xuê rợp bóng mát che chắn cho người qua đường.
Ngô đồng
Tiết văn hóa buổi chiều học ở tòa bốn khu học đường.

Muốn đến đó phải đi qua vườn gieo trồng hoa kim ngân và cỏ thơm, những loại thảo dược thường thấy.
Hoa kim ngân
Cỏ thơm
Cảnh Hoài đứng lại ngắm vườn cây, không bao lâu phía sau vang lên tiếng bước chân rối loạn, một giây sau đó lưng anh chợt nặng, người nào đó nhào lên ôm chặt lấy anh.
“Tiểu Hoài…”

Giọng đối phương khàn khàn, mang theo tiếng nức nở đè nén nặng nề.
Anh không hề ngạc nhiên.

Trong nguyên tác đây là nơi anh gặp Dụ Phong, tuy quá trình có điểm khác biệt nhưng kết quả vẫn giống nhau.
Anh vỗ nhẹ lên đôi tay đang vòng quanh eo anh: “Có gì từ từ nói”
Có lẽ ngữ điệu của anh quá bình tĩnh, Dụ Phong sửng sốt hồi lâu mới buông tay.

Cảnh Hoài quay lại nhìn cậu ta.
Thiếu niên rất đẹp trai.

Khác với vẻ ổn trọng và cơ trí của Quý Tĩnh Duyên, trên người Dụ Phong tỏa ra sự kiêu ngạo, lông mày sắc nét, mũi thẳng, môi mỏng.

Đuôi mắt ửng hồng cũng không che giấu được khí thế mãnh liệt.
Trong nguyên tác, nhân vật thụ đáng thương bộc bạch nỗi niềm tương tư và ấm ức, nhưng vừa nói đến chuyện kết hôn, công liền nổi điên kéo thụ về căn phòng của công ở gần trường rồi chịch thụ điên cuồng.
Cảnh Hoài mở lời: “Chốc nữa tôi còn phải lên lớp, qua tiệm cà phê đối diện trường nói chuyện được không?”
Dụ Phong nhìn anh, cảm thấy anh đã thay đổi, cậu nhịn không được mà nhíu mày: “Em làm sao thế?”
“Có vài việc muốn nói với cậu”
Dụ Phong không đồng ý, duỗi tay bắt lấy anh, lẩm bẩm: “Em biến mất không lí do nửa tháng trời, gọi điện hay nhắn tin đều không hồi âm.

Bọn họ nói em đổ bệnh, nhưng anh đến nhà em thì người nhà em lại bảo em không có ở nhà.

Rốt cuộc em đã đi đâu?”
Anh có thể hiểu vì sao người nhà họ Cảnh không muốn nói chuyện anh kết hôn cho cậu.

Dụ Phong mà nổi điên sẽ rất liều mạng, bọn họ sợ nói ra cậu sẽ quấy rối phá hỏng chuyện tốt của họ.
Dừng một chút, Cảnh Hoài hạ giọng nói: “Xin lỗi”
Đối phương cười, sự tủi thân trên mặt biến mất: “Không sao, anh còn tưởng em bị mẹ anh dọa, không muốn anh nữa”
Việc công thụ chia tay trong truyện không thể không kể đến công lao của gia đình đôi bên.
Cảnh Hoài rút tay ra: “Tôi kết hôn rồi”
Nụ cười trên mặt người kia chưa kịp tan, cậu nhìn anh, ánh mắt trống rỗng không hiểu anh vừa nói gì.
Cảnh Hoài lặp lại: “Tôi đã kết hôn rồi”
Lần này Dụ Phong nghe rõ.
Cậu đứng yên tại chỗ, giọng điệu bình tĩnh lạ thường: “Bao lâu rồi?”
Anh yên lặng lùi vài bước: “Từ ba ngày trước”
Dụ Phong nổi điên.
“Ai? Là thằng ngu nào?!” Đối phương rơi vào trạng thái điên cuồng, lòng mắt và mặt cậu đỏ bừng, vươn tay định chộp lấy cổ Cảnh Hoài.

May là anh có dự liệu trước, nếu không đã ngẩng cổ lên trời hát vang.
Ngẩng cổ lên trời hát vang
“Nè, cậu bình tĩnh lại đã”
“Là thằng ngu nào!!!” Tiếng gầm phẫn nộ truyền khắp vườn gieo trồng khiến người qua đường đồng loạt nhìn sang.
Cảnh Hoài gắng gượng làm lơ những ánh mắt đó.

Thà mất mặt còn hơn mất zin!
“Tại sao em lại kết hôn cùng người khác! Có phải do mẹ anh bắt ép em không? Hay do người nhà em? Tại sao em không đợi anh!”
Cảnh Hoài: …
Đợi gì? Đợi cậu nhốt tôi vào phòng, trói tôi lên ghế rồi cái này cái kia tôi, một bên khóc lóc nói “Anh yêu em, anh không thể sống thiếu em”, một bên vỗ tay vì yêu với người ngoài?
Vỗ tay vì yêu
Sau bao lần nguyên tác công nổi khùng nổi điên, nguyên tác thụ vẫn không chừa.

Hai người rơi vào vòng tuần hoàn “Anh vô tình, anh vô nghĩa, anh vô cớ quấy rối” và “Anh vô tình ở đâu, anh vô nghĩa ở đâu, anh vô cớ quấy rối ở đâu”, sau đó thụ tay nhỏ chân nhỏ bị công bê đi mất.
Nhưng Cảnh Hoài không như thế.
Nhà giả đò cấp quốc gia, biến hình.
Anh nói bằng giọng rầu rĩ ỉu xìu: “Dụ Phong, giờ nói mấy chuyện đó có ích gì đâu, xin lỗi cậu, là lỗi của tôi”
Không đợi đối phương mở miệng, Cảnh Hoài tiếp tục: “Tôi thật lòng biết ơn Khổng Hạo Trí luôn ở bên cậu, nếu không có cậu ta, tôi không thể tưởng tượng nổi nửa tháng này cậu sẽ ra sao”
Sau đó anh dịu dàng nhếch môi, trong mắt đã đọng một lớp nước: “Cậu muốn trách thì trách tôi đi, không sao đâu, muốn mắng muốn đánh thế nào cũng được, nhưng cậu đừng giận đến đổ bệnh”
Dụ Phong nghe thấy tên “Khổng Hạo Trí”, cậu sững người giây lát trước khi bị biểu tình của Cảnh Hoài chọc cho đau lòng.
Cậu chưa từng thấy người kia tỏ ra yếu đuối với cậu, đối phương phải khó chịu và bất đắc dĩ cỡ nào mới có thể để lộ bản thân yếu ớt cùng sự tự trách như thế!
Trái tim cậu nát tan, tất cả lửa giận biến mất sạch.
“Tiểu Hoài à, em đừng khóc.

Em li hôn với người đàn ông kia có được không, chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra” Cậu muốn tiến lên ôm lấy Cảnh Hoài vào lòng: “Sau này anh không liên lạc với Khổng Hạo Trí nữa, em có thể kiểm tra điện thoại anh, được không?”
Anh nhanh nhẹn né tránh, vừa che ngực vừa lắc đầu: “Không được đâu Dụ Phong, người kia cho tôi một tỉ tiền lễ, chúng ta trả không nổi”
Dụ Phong ngớ người đúng như ý anh.
Cảnh Hoài tự thưởng một chiếc OK.
Một tỉ không trả được ấy có thể giúp anh đóng vai bé đáng thương, có thể khiến cho vai công tồi tệ chùn bước.

Tui siu siu thích giả đò!
Dụ Phong tức run tay run chân, cả cơ thể sôi sùng sục.
Cậu cả giận: “Không phải chỉ một tỉ à??? Anh về bảo bố anh trả, để thằng ngu kia cầm tiền cút đi!”
Cảnh Hoài há hốc miệng.
Cảnh Hoài hóa đá.
???
Không phải, bạn thân ơi, sao bạn không diễn theo kịch bản???
Hết chương 9Dịch giả có lời muốn nói: Giải thích một chút về đại từ nhân xưng của các nhân vật.
Với Quý Tĩnh Duyên, chủ tịch qua ba chục nồi tất nhiên được ưu ái cho chiếc “hắn”.
Với Cảnh Hoài, theo mình nghĩ thì dù trước khi xuyên sách tác giả không nhắc đến tuổi của em ấy nhưng Cảnh Hoài là người sống hai đời, có suy nghĩ chín chắn và tâm tính bao dung như vậy thì nên dùng đại từ “anh”.
Với Dụ Phong, mình dùng “cậu” cho nhân vật này.

Có thể sẽ có bạn thấy gọi cậu nghe nó hơi bị sai lệch với cái vai “tra công trong nguyên tác” nhưng mình có lí do và suy nghĩ như này.

Trong nguyên tác thanh niên này có vẻ khốn nạn, nhưng khi Cảnh Hoài xuyên qua đã giúp Dụ Phong thay đổi/sửa lại những tật xấu trước kia và dần dần mọi người sẽ thấy Dụ Phong không phải người xấu, chả qua trong truyện gốc không có ai dẫn dắt, dạy bảo em nó ⇒ Không thể gọi là “gã”.
Và vì đây là truyện tập trung vào thụ (là Cảnh Hoài) nên mình tưởng tưởng từ suy nghĩ của Cảnh Hoài, cộng cả hai đời thì chắc chắn anh lớn hơn Dụ Phong, anh từng là người quan sát gần như toàn bộ diễn biến cuộc đời của Dụ Phong thông qua quyển truyện BL, nên có lẽ Cảnh Hoài chỉ coi Dụ Phong như đứa nhóc rắc rối thôi.
Đấy là suy nghĩ của mình ^-^) Không biết mọi người nghĩ sao, nếu có ai thấy cấn có thể nói cho mình biết để mình xem xét lại..