Do không có quyền sử dụng thang máy chuyên dụng nên Cảnh Hoài chỉ có thể mượn thẻ của em gái lễ tân để đi thang máy thường.
Nhớ lại một màn vừa xảy ra, anh bật cười.
Anh mới bước vào sảnh, cô lễ tân vừa nhác thấy bóng anh đã trợn mắt, nói liên thanh không để anh kịp lễ phép hỏi thăm: “Chào cậu ạ, chủ tịch còn đang mở họp, cậu có thể vào văn phòng chờ một lúc được không? Tôi sẽ giúp cậu liên hệ với thư kí của trợ lí Từ.
Hoan nghênh cậu ghé qua ạ!”
Không biết có phải do ảo giác của anh không mà anh nghe ra niềm vui vỡ òa như sắp khóc trong giọng cô nàng.
Anh cười cười nói cảm ơn.
Cơ mà có thể do bận quá, mãi chưa thấy thư kí hay trợ lí nào liên hệ với anh.
Em gái lễ tân bối rối dõi mắt nhìn anh.
Cảnh Hoài thấy không sao hết, cười nói: “Không hề chi, tự tôi đi lên được”
Tinh——
Thang máy lên đến tầng lầu của chủ tịch.
Hành lang vắng tanh, không vang nổi một tiếng bước chân.
Cảnh Hoài đẩy cửa định vào văn phòng của Quý Tĩnh Duyên trước nhưng cửa đã khóa.
Anh không có chỗ nào để đi, vừa nãy cô lễ tân đã nói hôm nay có cuộc họp nên anh không dám chạy đến quấy rầy, chỉ đành ngồi ngoài cửa rồi lôi điện thoại ra lướt Weibo giết thời gian.
Kết quả Weibo vừa mở, thông báo dưới màn hình đã nhảy vọt lên 999+ tin, đạt kỉ lục trước nay chưa từng có.
Cảnh Hoài:?
Chia sẻ, thả like, bình luận, tin nhắn riêng, mọi thứ ngập trong sắc đỏ.
Cảnh Hoài có hơi nghi hoặc, mở khu bình luận trước tiên.
Anh trông thấy một mớ lời chửi rủa.
【Tôi kiểm tra chủ nhà này rồi, tạo tài khoản từ khi Ôn Thi Kỳ gặp chuyện, trên tường toàn bài viết bôi đen Ôn Thi Kỳ】
【Chả hiểu kiểu gì, ảo tưởng sức mạnh hay sao mà nghĩ mình là bạn gái của Quý Tĩnh Duyên? Cười sảng, đáng tiếc Quý Tĩnh Duyên chỉ thích đàn ông thôi, hờ, khinh thường chủ nhà hạ đẳng】
【Bài viết mới nhất thề son sắt gớm, làm như bản thân là đương sự không bằng, đến các tài khoản uy tín còn chưa dám nói như thế đâu.
Ít hơn năm trăm chia sẻ đều là xàm chó, hiểu không?】
Lúc đăng kí tài khoản, Cảnh Hoài chỉ tùy tiện đặt thông tin cá nhân, không chú ý anh đã điền mục giới tính là nữ.
Ngoài ra còn có dân hóng chuyện.
【Sao bác biết đây là sự thật? Chủ nhà ôi bác còn đó không? Đi ra vài bước cho chúng tôi hít với!】
【Cứ cảm giác mỗi lần có biến, chủ nhà sẽ lặng lẽ lên Weibo đâm chọc.
Này đâu phải xỏ xiên, rõ ràng là dỗi thẳng mặt!】
【Chủ nhà quen Quý Tĩnh Duyên với cô vợ nhỏ của hắn hả, kể tí đê?】
Cảnh Hoài:???.
truyện xuyên nhanh
Khoan đã, sao nhóm người này tìm tới được đây?
Anh không thèm đọc tin nhắn, không cần xem cũng biết chả có lời gì hay.
Khu bình luận còn được coi là ôn hòa, chứ khu tin nhắn riêng đã cháy khét.
Đời trước Cảnh Hoài cũng từng dùng Weibo, do anh nói không thích tác phẩm của ngôi sao này nên bị fan của người ta bám theo mắng mấy ngày liền.
Nào là chó mèo chim bướm, gia phả tổ tông, cái gì cũng lôi ra nói được.
Anh nào ngờ được xuyên vào sách rồi còn có thể hưởng mức đãi ngộ y chang.
Cảnh Hoài bình tĩnh xóa hết thông báo rồi khóa tin nhắn, bắt đầu tìm hiểu xem nhóm người này mò đến kiểu gì.
Anh phát hiện anh đã bị một tài khoản marketing treo tên, cái loại treo không thèm che chắn tên tuổi ấy.
Từ đầu đến cuối bài viết, bất kì tài khoản nào nhắc đến Ôn Thi Kỳ đều bị họ chụp lại.
Đã thế anh còn bị trạm phản anti của Ôn Thi Kỳ theo dõi, lại được điểm tên lần nữa.
Thiếu niên tìm đến tài khoản marketing, hóa ra anh không phải người duy nhất bị dí, trong bài viết còn có vài người khác nữa.
Điểm chung của họ là từng diss Ôn Thi Kỳ.
Mấy nhà quan hệ công chúng, dân hóng hớt với người hâm mộ không có chỗ để nói nên lũ lượt đổ sang nhà anh xem náo nhiệt.
Diss
Anh hiểu rồi, khả năng cao cái tài khoản marketing này là do phòng làm việc của Ôn Thi Kỳ tạo ra, treo những người như anh để tạo độ bàn tán cho nghệ sĩ nhà mình, đồng thời còn để tẩy não người hâm mộ với người qua đường.
Hơn nữa thông qua nội dung anh vừa xem, anh đại khái đoán được, ả ta đang muốn đi con đường giả vờ đáng thương + nữ chính báo thù đây mà.
Mà anh với mấy người bị điểm tên này chính là quân tốt thí.
Cảnh Hoài:...
Tự nhiên không biết nên đen mặt hay đỏ mặt.
Con mẻ nó, tỉ lệ thấp vãi ra mà mấy người cũng sờ được đến đương sự?
Bạn nhỏ à, có phải mi đang hỏi chấm rất nhiều không???
Anh phục rồi, có lẽ giờ anh nên đi mua vé số, biết đâu lại trúng giải độc đắc.
Đã biết ngôn luận trên mạng, Cảnh Hoài có tức giận không?
Vô nghĩa, là bạn bị mắng thì bạn có giận không?
Anh kiềm nén ý muốn trợn trắng mắt, hầm hừ đăng trạng thái mới.
@Hoài nghi nhân sinh: Lần đầu trải nghiệm bão thông báo, cảm ơn sự quan tâm của mọi người nè.
Tôi muốn khuyên chị gái Ôn Thi Kỳ không nên soạn lại bổn cũ, chồng tôi không yêu cô, mà cô cũng không phải bạn gái cũ của anh ấy, xin hãy tém tém cái miệng.
Còn có, cái thủ đoạn giẫm đạp lên ông xã tôi để trèo cao ấy, quá tam ba bận, đi đêm lắm có ngày gặp ma đó nhe!
Weibo vừa lên không bao lâu đã có bình luận.
【Bọn này muốn thấy sự thật chứ không muốn xem cô diễn, Quý Tĩnh Duyên phải dỗ dành tôi cả ngày vì cô đấy!】
【Chủ nhà đã trả lời:??? Thế người đang nằm cạnh tôi là ma à?】
【Giang cư mận đã trả lời: [hình ảnh.jpg]】
Cảnh Hoài ấn mở, trông thấy hình ảnh đã được chỉnh sửa.
Trong đó có một người que dán chữ “tôi” trên trán, mà bên cạnh đó là ảnh chụp Quý Tĩnh Duyên ở sự kiện bóc trần bộ mặt của Ôn Thi Kỳ.
Chất lượng ảnh chụp hơi tệ, không nhìn rõ mặt Quý Tĩnh Duyên, chỉ thấy hắn đang ngồi trên xe lăn.
Và hai nhân vật đang cùng nhau nằm trên giường.
Cái người này có tài quá, may mà Cảnh Hoài không uống nước, nếu không chắc chắn anh đã phải phun ra.
【Chủ nhà đã trả lời: Cam bái hạ phong [ôm quyền] Lần sau tôi sẽ chụp cho bác hình ảnh sắc nét hơn】
【Lại ảo ma canada, chém thì ghê mà có lấy ra được bằng chứng éo đâu, ai chả biết nói dối.
Ôi Ôn Thi Kỳ thật là đáng thương, chịu oan lâu như vậy】
【Chủ nhà đã trả lời: Lại tẩy trắng, nói hay như hát ấy mà có ai nghe éo đâu, ai chả biết tỏ vẻ chính trực.
Ôi chồng tôi thật là đáng thương, chịu oan bạn gái cũ lâu như vậy】
【Internet không nằm ngoài vòng pháp luật đâu, ai cũng phải chịu trách nhiệm vì lời nói của mình! Duy trì hệ thống để tên thật trên mạng, cự tuyệt tin đồn nhảm nhí, tôi sẽ tiên phong!】
【Chủ nhà đã trả lời: Nói đúng lắm, đằng ấy có muốn tôi nhập hội không, tôi chia sẻ bản ghi chép lời nhục mạ của người hâm mộ cho đằng ấy chiem nhá?】
【Há há há, đúng là anti, người hâm mộ chân chính chả thèm để mi vào mắt đâu!】
【Chủ nhà đã trả lời: Thế bạn là người hay chó?】
...
Đương lúc Cảnh Hoài đại chiến ba trăm hiệp với người hâm mộ của Ôn Thi Kỳ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi: “Cậu Cảnh?”
Là Từ Vấn.
Anh tắt điện thoại: “Trợ lí Từ ạ”
Đối phương có chút ngạc nhiên: “Sao cậu lại ngồi đây?”
“Tôi tới tìm Quý Tĩnh Duyên, nhưng nghe nói mọi người đang mở họp nên không tiện quấy rầy” Anh thu hồi thái độ đùa cợt, nghiêm túc nói: “Công chuyện nghiêm trọng lắm à? Đã giải quyết được chưa?”
Từ Vấn cười cười: “Cũng hòm hòm rồi ạ, tôi vừa xuống lấy tài liệu.
Hội nghị sắp kết thúc rồi, cậu có muốn lên cùng tôi không?”
Vốn anh định cự tuyệt, cơ mà nghĩ một chút vẫn gật đầu: “Được”
Đây là lần thứ hai Cảnh Hoài đi vào phòng họp.
Lần đầu đưa hoa không biết đã khiến Quý Tĩnh Duyên vui mừng hay hốt hền nữa.
Lần này anh không mang gì theo, lúc đi ra khỏi thang máy, hội nghị vẫn chưa tan.
Chưa bước vào trong phòng đã cảm nhận được không khí nghiêm cẩn nặng nề.
Từ Vấn đưa tập giấy cho anh: “Đường đi cậu biết rồi, phiền cậu giúp tôi mang tài liệu vào nhé, tôi còn phải xuống dưới kiểm tra phương án”
Cảnh Hoài ngạc nhiên: “Làm thế có ổn không?”
Người kia vẫn giữ vững nụ cười: “Người khác có lẽ không ổn, nhưng cậu thì không có vấn đề gì”
Giọng điệu ẩn chứa vẻ chòng ghẹo mập mờ.
Cảnh Hoài ôm tập tài liệu dày cui đi vào phòng họp.
Có cửa kính phun cát mờ ngăn cách nên anh không thấy rõ cảnh tượng bên trong, chỉ có thể nghe được tiếng nói lạnh thấu xương.
“Đổi tất cả người của phòng kế hoạch đi.
Cuối tuần sau, tất cả nhân viên trong phòng, toàn thể, toàn bộ bay sang nước M, tự thân khảo sát phương án rồi giao nộp lên cho tôi.
Chỉ cần có một sai lầm thì khăn gói cút xéo, hiểu chưa?”
“…Hiểu rồi, hiểu rồi ạ”
Nhận được câu trả lời, Quý Tĩnh Duyên đảo mắt nhìn người đàn ông mặc âu phục làm ông ta giật thót, vội dựng thẳng sống lưng.
Vầng trán giám đốc nhân sự mướt mải mồ hôi, ông ta sờ lên tờ đơn từ chức trong cặp táp rồi cắn môi đứng lên: “Thưa chủ tịch, đây là đơn từ chức của tôi…”
Cốc cốc cốc——
Cửa phòng bị ai đó gõ lên, tiếng động đột ngột vang vọng khắp không gian yên tĩnh.
Mọi người rất muốn ngoái đầu lại theo bản năng nhưng phải kiềm lòng nhịn xuống.
Quý Tĩnh Duyên nhìn cánh cửa chăm chăm, đôi mắt sáng trong lạnh như băng: “Vào đi”
Sau khi cửa mở, một mái đầu thăm dò thò vào trước tiên, thiếu niên ôm chồng giấy nặng trịch tiến lên một bước, cất tiếng gọi: “Chủ tịch ơi”
Giọng nói run run rẩy rẩy, tựa như sợ hãi, lại tựa như đang chơi gì vui lắm.
Không khí trong phòng họp lập tức thay đổi.
Mọi người có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở khiến nhân loại sợ hãi quanh thân chủ tịch nhanh chóng rút lui, cứ như cỏ non đầu xuân xua tan đông tuyết.
Sự tò mò chiến thắng áp lực, mọi người len lén liếc mắt nhìn.
Thiếu niên có diện mạo rất ưa nhìn, khí chất giản dị và tươi mát, đôi mắt đối diện với ông chủ nhà họ vừa nồng nàn vừa yên bình, không hề khiếp đảm, không hề sợ hãi.
Nhóm quản lí nhận ra Cảnh Hoài hít hà một hơi, mà nhóm không nhận ra cũng hít hà một hơi.
——Ông chủ nhỏ, Bồ Tát cứu thế!
——Người này là ai, sao mà to gan thế!
Cảnh Hoài đặt tài liệu xuống trước mặt Quý Tĩnh Duyên: “Trợ lí Từ nhờ em mang lên cho anh”
Người kia không nhìn tài liệu, chỉ mải ngắm anh.
Nhóm quản lí nhận ra, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Nhóm quản lí không nhận ra, xong đời rồi.
Hai luồng suy nghĩ trộn lại tạo thành bầu không khí quỉ dị, trong khi nhóm quản lí không nhận ra chuyện gì dùng ánh mắt cảm thông dõi theo thiếu niên thì ông chủ của họ chợt nói: “Em đói à?”
??????
Họ trợn mắt há mồm, ủa là sao?!
Cảnh Hoài: “Em không đói, anh cứ họp xong đi”
Quý Tĩnh Duyên: “Ừ”
Hắn nhìn đám người ngồi dưới, khí thế của bậc bề trên đã quay về với hắn khiến cho phòng họp bắt đầu nặng nề trở lại.
Hắn nói: “Hội nghị hôm nay kết thúc ở đây, mỗi người tự làm tốt bổn phẩn của mình, đừng để tôi phải nói lần thứ hai”
Rồi hắn quay qua nhìn giám đốc nhân sự: “Ông định nộp đơn từ chức?”
Người được nhắc tên đứng lên, cung kính dâng đơn: “Tôi ý thức được lần này là lỗi do tôi sắp xếp nhân viên không thỏa đáng, tôi nguyện ý chịu trách nhiệm…”
Quý Tĩnh Duyên chỉ nhìn chứ chưa nói gì.
Ông giám đốc lo lắng thấp thỏm, ông đã ngồi vị trí này năm năm, quá rõ ràng chủ tịch là người lạnh nhạt vô tình.
Ông chỉ đang chờ cái gõ búa cuối cùng mà thôi.
Sau đó ông ta nghe thấy Quý Tĩnh Duyên nói rằng: “Lấy công chuộc tội, không có lần sau”
Giám đốc sửng sốt, những người khác cũng sửng sốt.
Trong nháy mắt, mọi người đồng loạt chuyển mắt sang thiếu niên đứng sau lưng ông chủ.
Cảnh Hoài tự nhiên bị mọi ánh mắt đổ dồn vào:?
Hết chương 36.