Lực eo của bá tổng trời sinh khả năng không tầm thường, siêu phàm thoát tục, lực rút núi sông.
Dù sao thì Tang Kiều trơ mắt nhìn Phó Hành Chu lấy một cái tư thế rất phi thường không nhân tính hóa, khiêng bình gas từ tầng một tới tầng năm.
Mặt không đỏ khí không suyễn, trừ bỏ tây trang hơi nhăn nhúm, ngay cả hô hấp cũng không loạn.
Tang Kiều giúp Phó Hành Chu vuốt tây trang cho phẳng phiu, cài lại khuy măng sét cho hắn.
Xoay người, gõ cửa nhà bà Lý.
Mấy năm trước, chồng của bà Lý bị bệnh mà mất, con trai con gái đều bận làm việc, bình thường một hai năm cũng không gặp được, trên cơ bản hàng ngày đều là sinh hoạt một người ở nhà.
Người già động tác chậm, qua một hồi lâu, cửa phòng mới mở ra.
Tang Kiều ở ngoài cửa cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với lão thái thái: "Bà Lý, chúng cháu đem bình gas lên cho bà rồi! Bây giờ mang vào phòng bếp đúng không ạ?"
Bà Lý vội vàng để Tang Kiều vào nhà.
Đang định đóng cửa, mới để ý bên ngoài còn có một người đàn ông khác.
Người đàn ông cao lớn đĩnh bạt, ngũ quan so với những minh tinh trong phim chiếu rạp hồi Tết Âm Lịch còn anh tuấn hơn, một thân tây trang phẳng phiu màu xám bạc, giày da bóng lưỡng, dù đứng ngoài hành lang tối tăm vẫn không thể ngó lơ khí tràng ấy——
Chỉ là bình gas đang khiêng trên vai trông không quá hài hòa.
Người nọ cao hơn Tang Kiều nửa cái đầu, càng khiến cho hành lang thêm thấp và khung cửa nhỏ hẹp.
Bà Lý lùi lại về trong phòng hai bước, lo lắng nắm lấy tay Tang Kiều hỏi: "Kiều Kiều, sao cháu lại để người ta khiêng gas vậy?"
Tang Kiều cũng rất vô tội, nghĩ thầm cũng không phải cậu bắt Phó Hành Chu khiêng mà, rõ ràng là cậu bị hắn đoạt lấy.
Còn chưa biết giải thích với bà Lý như thế nào.
Phó Hành Chu đang đứng ngoài cửa đã mở miệng trước: "Nữ sĩ, chào bà, xin hỏi cháu có thể vào chứ?"
Bà Lý: "......"
Tang Kiều: "......"
Hồi trẻ bà Lý làm việc trong nhà xưởng, chờ đến tuổi nghỉ hưu thì về sống ở khu nhà cũ này.
Đời này bà nghe người ta gọi bà là bác gái, là dì, chỉ có nữ sĩ bà không nhớ mình đã từng được gọi như vậy bao giờ.
Nhưng mà Phó Hành Chu trước giờ vô cùng chú ý mấy cái phép tắc này, tuyệt đối sẽ không tự tiện bước vào nhà người khác khi chưa có sự cho phép.
Nhìn thấy bà Lý bên trong không trả lời.
Phó Hành Chu hỏi lại một lần nữa: "Nữ sĩ, xin hỏi cháu có thể vào không?"
Nho nhã lễ độ, thanh âm lại rất lạnh nhạt.
Có loại cảm giác tự phụ xa cách.
Bà Lý: "......"
Bà Lý lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng kêu Phó Hành Chu vào phòng: "Cảm ơn cậu nhé chàng trai, cảm ơn cảm ơn, không cần mang vào phòng bếp đâu, cậu để ở cửa, đối diện cửa phòng là được."
Vừa rồi Phó Hành Chu nghe bà Lý vốn dĩ bảo Tang Kiều mang bình gas để vào phòng bếp, biểu tình lãnh đạm đi vào phòng: "Không có gì, cháu mang vào cho bà.
Không biết phòng bếp ở chỗ nào?"
Bà Lý: "......!Ở bên này ở bên này, mời cậu."
Phó Hành Chu không cười, đa số tình huống trên mặt đều vô biểu tình, đối với người không quen thuộc trước mặt càng có vẻ phá lệ cao quý lãnh diễm.
Chờ Phó Hành Chu một thân tây trang cao cấp khiêng bình gas vào phòng bếp.
Bà Lý liền kéo Tang Kiều sang một bên: "Kiều Kiều, đây là ai vậy, trông thật kỳ lạ!"
Tang Kiều tất nhiên không có khả năng nói ra quan hệ thật sự của mình và Phó Hành Chu, đảo tròng mắt nói: "À......!Là ông chủ của cháu, ông chủ công ty."
Bà Lý lập tức không tán đồng vỗ vào tay Tang Kiều một chút: "Kiều Kiều, sao lại để cho ông chủ của cháu khiêng bình gas thế!"
Tang Kiều: "......"
Cậu không có.
Cậu thật sự không có.
Tang Kiều hết đường chối cãi, chỉ có thể thở dài, kéo bà Lý ngồi xuống sô pha bên cạnh: "Này chỉ là trùng hợp thôi, bà yên tâm, lần sau cháu nhất định không để hắn khiêng, được không?"
Bà Lý oán trách nhìn Tang Kiều một cái, lại dùng ánh mắt tán dương về phía Phó Hành Chu trong phòng bếp, nói với Tang Kiều: "Nhưng mà ông chủ này của cháu nhìn qua trẻ thật, người cũng lễ phép nữa."
Bà Lý đè thấp thanh âm: "Kiều Kiều, ông chủ của cháu kết hôn chưa? Có tiền không? Bà có một đứa cháu gái năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, học múa, dáng người tốt lắm!"
Tang Kiều: "Giàu thì cũng giàu......"
Bà Lý nghe Tang Kiều trả lời liền vô cùng vui mừng, kích động run rẩy tay: "Vậy cháu nói với ông chủ của cháu, xem hắn khi nào rảnh, ra gặp mặt với cháu gái của bà?"
Tang Kiều: "......"
Tuy rằng nói đến xem mắt cũng không phải không được——
Nhưng chuyên mục phổ cập pháp luật trên TV nói rằng nếu như trùng hôn sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Lỡ như Phó Hành Chu làm vậy, chẳng lẽ cậu phải đi thăm tù sao?
Không được không được.
Tang Kiều hơi sầu, lại bị bà Lý lôi kéo.
Một lúc sau, Phó Hành Chu cũng đi ra từ phòng bếp.
Tang Kiều vội vàng nháy mắt với hắn một cái, thành công thu hút sự chú ý của tổng tài bá đạo, sau đó đứng lên, nói với lão thái thái: "Bà Lý, anh ấy ra rồi, bà nói cho ảnh là được!"
Phó Hành Chu từ nhỏ đến lớn, hôm nay không chỉ là lần đầu tiên hắn khiêng bình gas, mà còn là lần đầu tiên hắn giúp người khác mang đồ lên tầng.
Lại nghĩ về những chuyện Tang Kiều trải qua.
Nói chung là, cả người Phó tổng đều tràn ngập một cỗ áp suất thấp sắp bốc cháy đến nơi.
Chỉ tiếc bà Lý chưa từng quen biết Phó Hành Chu, hoàn toàn không hiểu người trước mặt này, cười ha hả đưa cho Phó Hành Chu một quả chuối: "Chàng trai, cậu tên là gì vậy? Công tác ở đâu thế?"
Phó Hành Chu không ăn chuối, cũng không ngồi xuống, ngay ngay ngắn ngắn đứng trong phòng khách: "Họ của cháu là Phó, Phó Hành Chu.
Trước mắt chủ yếu làm hạng mục đầu tư."
Bà Lý cũng không hiểu đầu tư là cái gì, hỏi thêm một câu: "Công tác ổn định sao?"
Phó Hành Chu nhìn mắt Tang Kiều, miễn cưỡng kiên nhẫn vài phần: "Không tính chi nhánh bên nước ngoài cùng trang viên, trước mắt trong nước có 673 doanh nghiệp, 366 cái gara, trên danh nghĩa cá nhân vốn lưu động 3 tỷ 2."
Bà Lý: "......"
Tang Kiều: "......"
Ba ba.
Tôi thật sự có thể.
Cho tôi với.
Phó Hành Chu một bộ dạng kẻ có tiền lên tiếng, bà Lý vốn đang muốn giới thiệu đối tượng với Phó Hành Chu trực tiếp sợ tới mức chưa dám nói gì.
Đề tài nháy mắt bị 3 tỷ 2 kích thích đến im lặng.
Bà Lý cười hai tiếng với hàm răng thưa, tiếp chuyện Phó Hành Chu: "Tiểu Phó đúng là tuổi trẻ tài cao, mau tới đây ngồi đi, bà cùng Kiều Kiều đang nói rốt cuộc là kiểu cô gái nào mới có thể xứng đôi với cháu đấy."
Tang Kiều: "???"
Ai nói?
Tang Kiều sợ ngây người.
Chưa kịp nói lại, đôi giày da nai mềm của Phó Hành Chu đã dẫm lên sàn đá cẩm thạch đi đến trước mặt cậu.
Ngay sau đó.
Một giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu Tang Kiều: "Ồ? Vậy hai người cảm thấy kiểu cô gái nào mới có thể xứng đôi với cháu."
Tang Kiều: "......"
Không có, ngài thích hợp độc mỹ.
Cũng may Phó Hành Chu không có tác oai tác quái trên đầu Tang Kiều quá lâu, giày da chuyển hướng ngồi xuống sô pha đối diện.
Khóe môi mỏng của Phó Hành Chu hơi nhếch lên một chút, giống như là trào phúng, nhưng ngữ khí lại có thói quen lễ phép tích lũy theo năm tháng.
Hắn vai rộng eo thon ngồi ở sô pha, rũ mi nhìn tách trà trên bàn: "Nhưng mà nữ sĩ, cháu đã kết hôn, cho nên không cần nhọc lòng bà cùng......!Kiều Kiều quan tâm."
Tang Kiều: "......"
Bà Lý: "......"
Bầu không khí có thể nói là cực kỳ xấu hổ.
Ngay cả Tang Kiều da mặt dày như vậy cũng không ngồi được nữa, sờ sờ mũi đứng lên, chạy tới chỗ Phó Hành Chu kéo kéo hắn: "Bà Lý, nếu không còn chuyện gì khác, chúng cháu đi trước nhé."
Đáng tiếc Phó Hành Chu ngồi đến đoan đoan chính chính, trọng tâm không di chuyển tí nào.
Tang Kiều kéo nửa ngày cũng không kéo người lên được.
Còn nhìn thấy Phó Hành Chu lấy ví trong túi áo khoác ra, lại từ ví dài lấy ra cuốn séc.
Phó Hành Chu xoay người sang một bên, ngón tay cực kỳ ái muội mà sờ dọc theo đốt ngón tay của Tang Kiều đang để trên cánh tay hắn, thấp giọng nói: "Nghe lời, đi lấy cho tôi cái bút."
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều có biết bút ở chỗ nào đâu, vẫn là bà Lý tìm trong buồng một hồi, mới đưa cho Phó Hành Chu một cái bút dầu đã lâu không dùng tới.
Phó Hành Chu tùy ý viết một chuỗi số trên tờ chi phiếu, xé xuống.
Lại xé thêm một tờ nữa để viết số điện thoại lên mặt sau.
Phó Hành Chu bình đạm nói: "Lý nữ sĩ, số tiền của tờ chi phiếu thứ nhất là một trăm vạn, mặt sau tờ chi phiếu thứ hai là số điện thoại trợ lý của cháu, có chuyện gì bà có thể gọi điện cho hắn."
Phó Hành Chu đẩy hai tấm séc trên bàn trà thủy tinh về phía bà Lý: "Nhưng cháu hy vọng bà có thể không tiếp tục nhờ vả Tang Kiều mấy loại việc nhỏ này, thời gian của em ấy rất quý giá.
Nếu bà đồng ý, cá nhân cháu phi thường cảm tạ."
Tang Kiều: "......"
Bà Lý: "......"
Tuy rằng không khí đã hỏng bét tới triệt để, nhưng thời điểm sắp ra cửa, bà Lý vẫn đưa cho Tang Kiều canh gà mà vợ chồng Tôn gia nấu.
Bên ngoài vẫn mưa to như trút nước, hơi lạnh ban đêm cuốn lấy gió thổi vào người Tang Kiều.
Điều hòa trong xe chỉnh thành gió nóng.
Chiếc Maybach vô cùng rộng rãi từ cửa tiểu khu cũ hẹp lái ra đường lớn.
Canh gà đựng trong hộp inox nắp chống dính, để trong túi nilong màu đỏ.
Canh chưa kịp đun nóng, làm Tang Kiều lạnh run lập cập.
Phó Hành Chu quay đầu sang: "Canh gà để qua đêm không tốt, ôm lạnh, vứt đi."
Tang Kiều nhanh chóng lắc lắc đầu: "Không có việc gì không có việc gì, không lạnh!"
Phó Hành Chu cau mày: "Nãy bà Lý nói, em cho một ông lão khác 50 vạn đi làm phẫu thuật......"
Tang Kiều vội vã ngắt lời hắn: "50 vạn là đủ rồi, Phó tổng anh không cần viết thêm chi phiếu cho người ta nữa đâu!"
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu dừng vài giây: "Về sau mấy ông bà này tôi sẽ giao cho Raven phụ trách, em không cần lo lắng."
Tang Kiều ôm canh gà trong lồng ngực, hiếm khi không nói gì.
Không có Tang Kiều nói chuyện, bản thân Phó Hành Chu vốn không phải người nói nhiều.
Bên trong xe liền có vẻ thập phần yên tĩnh.
Cứ như vậy cho đến khi chiếc Maybach trở về thành phố, vào khu biệt thự, xa xa có thể nhìn thấy tòa nhà của Phó Hành Chu ẩn hiện trong màn mưa.
Tang Kiều đột nhiên nói: "Phó Hành Chu, anh thật là người tốt."
Phó Hành Chu trong một ngày đã bị phát liền hai cái thẻ người tốt: "......"
Phó Hành Chu trầm mặt: "Nếu như em vì chuyện vừa rồi của bà Lý mà cảm thấy không cao hứng, có thể nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng."
Canh gà lấy từ tủ lạnh bị nhiệt độ của Tang Kiều và điều hòa trong xe ủ ấm một đường, lúc này rốt cuộc mới không còn quá lạnh nữa.
Tang Kiều chà xát tay, cong khóe môi, vui vui vẻ vẻ nói: "Phó Hành Chu, tôi không có không cao hứng."
Cây cỏ trong khu biệt thự được trải qua nuôi trồng tỉ mỉ, đèn treo ven đường cũng là chế tạo mô phỏng theo đồ cổ, màu sắc ánh sáng khác nhau.
Khi chiếu rọi xuống, mơ hồ ngay cả màn mưa cũng được nhuộm đầy sắc màu rực rỡ.
Nụ cười của Tang Kiều ngồi trên ghế phụ chính là mảnh sắc màu tươi đẹp nhất trong bức tranh minh diễm này.
Cậu duỗi chân ngồi không yên trên ghế, sau đó quay sang Phó Hành Chu: "Chỉ là anh quá tốt."
Những lời này cùng câu trước của Tang Kiều không khác nhau lắm, ngay cả ý tứ cũng giống.
Nhưng lại cố tình cho người ta cảm giác đây là hai câu nói hoàn toàn bất đồng.
Phó Hành Chu nhíu mày, muốn ngắt lời Tang Kiều.
Tuy nhiên Tang Kiều đã nói tiếp: "Thế giới của anh quá cao quá cao, Phó Hành Chu, anh ngàn vạn lần không cần bởi vì ngoài ý muốn kết hôn với tôi mà đem chính mình đi vào thế giới của tôi."
Tang Kiều khoa tay múa chân một chút, dùng vốn từ ít ỏi của mình giải thích cho Phó Hành Chu: "Anh giống như mây ở trên trời vậy, tùy tiện bố thí một chút cũng là đồ vật ngày thường những người như chúng tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ."
"Nhưng bản chất con người rất tham lam, Phó Hành Chu."
Tang Kiều mặt ủ mày ê thở dài: "Anh tốt như vậy, cho tôi càng nhiều, tôi thiếu anh càng nhiều, sẽ không thể gượng dậy nổi đâu."
Maybach giá trị mấy trăm vạn cách âm rất tốt.
Tiếng mưa rơi ồn ào qua cửa xe chỉ còn lại tiếng tí tách lặng lẽ.
Từ góc độ Phó Hành Chu nhìn qua, vừa lúc có thể thấy Tang Kiều mỏng manh đến nỗi giống như chạm vào một cái liền có thể khiến vai cổ bị gãy.
Cậu thật sự quá gầy, có thể mơ hồ thấy mạch máu xanh nhạt dưới đường cong xương quai xanh tái nhợt.
Cho dù Phó Hành Chu tìm đầu bếp tốt nhất tỉ mỉ điều dưỡng, cũng không thể đem cậu béo lên một chút.
Bởi vì những ngày tháng trong quá khứ thật sự quá khổ, thân thể suy nhược nhiều, có tận lực bồi bổ, cũng không dưỡng lại được hết thời gian trước kia.
Khi hai người chưa kết hôn, Phó gia có đưa tới một phần tư liệu về Tang Kiều.
Phó Hành Chu cũng xem qua.
Cuộc sống của Tang Kiều từ lúc sinh ra cho tới bây giờ đã sắp hai mươi cũng đơn bạc như cơ thể gầy gò của cậu.
Bỏ học sơ trung, làm công chui.
Được người đại diện phát hiện, bắt đầu làm pháo hôi lăn lê bò lết trong giới giải trí.
Phó Hành Chu đột nhiên hỏi: "Tại sao?"
Tang Kiều ôm canh gà quay đầu: "Hả?"
Giọng nói của Phó Hành Chu trầm thấp trong không gian yên tĩnh của xe: "Em cùng tôi đã kết hôn, quyền lợi hai bên chia sẻ với nhau, không có chuyện nợ hay trả lại gì cả."
Tang Kiều tựa hồ chưa từng nghĩ tới cách nói như này, nghe vậy đôi mắt mở to một chút.
Ngay sau đó lắc lắc đầu: "Ài, Phó tổng, quyền lợi chia đều là kết quả của cuộc hôn nhân bình thường căn cứ và dựa vào tình cảm.
Mối quan hệ của chúng ta......"
Ánh mắt Tang Kiều nhìn Phó Hành Chu tràn ngập thiện giải nhân ý kính nể: "Phó tổng anh là người tốt, tôi biết anh thấy tôi đáng thương cho nên mới đồng tình với tôi, anh cũng sẽ không thích tôi."
Phó Hành Chu: "......"
Tang Kiều phá lệ nói có sách mách có chứng, hết sức khiến người ta tin tưởng: "Nhưng mà thực tế, tiểu dân chúng như chúng tôi chính là như vậy, ví dụ như canh gà qua đêm đối với chúng tôi mà nói thì uống cũng rất có dinh dưỡng, đổ đi thì tiếc lắm."
"Cho nên, chúng ta không phải là người của cùng một thế giới."
Tang Kiều kết luận lại, cười hì hì vỗ vỗ ngực: "Dù sao Phó tổng anh yên tâm, tôi nhất định không lấy tiền tiêu vặt của anh không công đâu, về sau hai ta ly hôn, nếu tôi có thể giúp thì anh cứ tùy ý nói."
"Làm cái gì cũng được, giúp anh ký hiệu, đánh nhau, gì cũng được, tôi nói chuyện giữ lời mà."
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Tang Kiều quay sang, cuối cùng còn không quên đánh một phát cam đoan: "Anh đừng nhìn tôi gầy, tôi đặc biệt biết đánh nhau, cũng không sợ máu, cực kỳ trâu bò đấy!"
Phó Hành Chu: "......"
Thực ra.
Sau khi hai người kết hôn, Phó Hành Chu đã cảm thấy chính mình vô hạn tiếp cận Tang Kiều.
Nhưng mà giờ này phút này.
Phó Hành Chu còn chưa có mở miệng, Tang Kiều cũng đã vững chắc ngắt toàn bộ lời hắn.
Người hắn đặt ở đầu quả tim, tính cách tốt, rất thích cười, là ánh mặt trời vui vẻ ấm áp, còn có thể chọc cười người khác.
Tri ân báo đáp.
Có ân tất báo.
Cho nên nhiều năm như vậy, đều nỗ lực ghi nhớ những điều tốt nhỏ nhặt mà người khác cho cậu, báo đáp gấp bội lần.
Đi mẹ nó có ân tất báo!
Cậu thiếu niên tin tưởng vào lòng tốt của thế giới, nhưng không tin rằng sẽ có ai đó yêu mình.
Có lẽ là bởi vì sống trên thế gian này nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ được yêu.
Trái tim Phó Hành Chu nghẹn lại, lời nói đến miệng cũng bị nuốt trở về.
Cuối cùng.
Hắn vươn tay, sờ sờ mái tóc mềm mại của Tang Kiều: "Không nói chuyện này nữa, ngoan, về nhà thôi, quần áo em hẳn sắp đưa đến rồi."
Tang Kiều: "......"
Cái động tác sờ trẻ con này rốt cuộc là như thế nào?
Mấy lời cậu vừa nói Phó Hành Chu có nghe hiểu hay không vậy trời?!
Tang Kiều còn muốn tranh luận lại với Phó Hành Chu chứng minh mình thật sự là một tay đường phố, nhưng mà rõ ràng người ngồi ghế lái một chữ cũng không nói thêm nữa.
Phó Hành Chu xuống xe, vì Tang Kiều che ô rồi mang người vào nhà.
Người giúp việc trong biệt thự sớm đã chuẩn bị tốt khăn ấm, lúc Tang Kiều cùng Phó Hành Chu tiến vào liền nhanh chóng đi lên.
Trên bàn bày ra thức ăn phong phú, hương vị cùng màu sắc giống như hai tuần trước không sai chút nào, tinh xảo lại mỹ vị.
Tang Kiều ăn căn tin hai tuần, đem thịt luộc cùng các món cay nóng Tứ Xuyên đều ăn hết, hiện tại nhìn đến món ăn thanh đạm trên bàn, thế mà vẫn còn nhớ nhung.
Phó Hành Chu đưa ô cho người giúp việc, lại xem thử quần áo trên người Tang Kiều, xác nhận không bị ướt mới nói: "Đi rửa tay trước đi."
Tang Kiều bụng đói kêu vang, siêu cấp ngoan ngoãn gật gật đầu.
Đang muốn tìm chỗ đặt canh gà trong tay xuống, liền thấy Phó Hành Chu nói với người giúp việc bên cạnh: "Đem phần canh gà này đi hâm nóng một chút rồi mang lên bàn."
Người giúp việc: "......"
Người giúp việc trong biệt thự từ sau khi làm việc ở chỗ này, trước nay chưa thấy qua loại canh gà đóng gói bằng túi nilon thị trường nữa, trong lúc nhất thời kinh ngạc một lát, sau đó mới nhận lấy, vội vàng đi về phía phòng bếp.
Mà Tang Kiều cũng ngẩn người, trộm kéo tay áo Phó Hành Chu: "Không cần đun luôn bây giờ đâu, chờ sáng mai lúc tôi ra ngoài làm nóng uống như bữa sáng là được rồi."
Phó Hành Chu hơi hơi cúi thấp đầu: "Nếu sáng mai em muốn uống, tôi lại bảo phòng bếp hầm cho em."
Tang Kiều: "......"
Dáng người cao gầy của Phó Hành Chu đi qua Tang Kiều, dừng bước chân, quay người: "Đều là người, không có lý do gì em uống được mà tôi lại không thể uống."
Tang Kiều: "......"
Đến nhà bà Lý thôi, vì cái gì Phó Hành Chu đột nhiên lại biến thành giang tinh*?
Raw là 杠精: chỉ những người không quan tâm người khác nói gì mà thích nhảy vào bắt bẻ phản bác rằng ta đây giỏi lắm.
Có nhất thiết phải chứng minh một chút hắn làm tổng tài, không chỉ có lực eo tốt nhất, mà năng lực tiêu hóa của dạ dày cũng là thiên hạ đệ nhất không?!
Kết thúc bữa cơm.
Ông chủ Phó không biết có phải năng lực tiêu hóa thiên hạ đệ nhất hay không, dù sao thì bát canh kia đa số cũng vào bụng Phó Hành Chu cả.
Phía thương hiệu áo sơmi đã gửi toàn bộ sản phẩm cao cấp mới trình diễn tại sân khấu ở Paris đến, giám đốc công ty chi nhánh tự mình tới tặng vé tham gia chương trình, còn là hai chỗ ngồi chính giữa.
Tang Kiều nhanh nhẹn ngồi bên trong đống quần áo lục tìm một trận.
Rất mau liền thấy chiếc áo sơmi khổng tước lam giống hệt với cái của Trang Huy.
Cậu lôi cái áo XL kia ra để một bên, lại ngồi trên thảm tìm kiếm trái phải một lúc.
Phát hiện kiểu dáng này ngoại trừ màu khổng tước lam, còn có màu thạch lựu cam khá đẹp.
Tang Kiều thuận tay lấy luôn chiếc áo sơmi cam vàng đấy, đặt cạnh với áo khổng tước lam, lại chọn vài bộ quần áo nhìn qua không tồi, gấp lại bỏ vào vali hành lý nhỏ.
Phó Hành Chu đã thay một bộ quần áo ở nhà sáng màu, vừa tắm xong, bước xuống cầu thang, đứng bên người Tang Kiều: "Về sau mỗi mùa thương hiệu này đều sẽ gửi sản phẩm mới lại đây, còn có mấy thương hiệu khác, tôi sẽ bảo quản gia giúp em treo ở phòng để quần áo."
Tang Kiều đóng vali hành lý, đang định nói gì đó.
Phó Hành Chu liền có chút bất đắc dĩ đánh gãy lời cậu: "Tôi không muốn lại nghe thấy em phát thẻ người tốt cho tôi."
Tang Kiều chớp chớp mắt: "Vậy, chồng tốt?"
Phó Hành Chu trầm mặc mấy giây, nhìn Tang Kiều, mặt vô biểu tình "Ừm" một tiếng: "Tiền tiêu vặt cho em để trên tủ đầu giường, ngày mai đừng quên mang."
Tang Kiều: "......???"
Thế giới thay đổi.
Phó Hành Chu trưởng thành rồi, đùa giỡn cũng không xi nhê gì nữa.
***
Dù sao chỉ có một ngày nghỉ, bảy giờ sáng thứ hai phải đúng giờ có mặt bắt đầu luyện tập, có một vài thực tập sinh sẽ lựa chọn ngủ lại ký túc xá đêm chủ nhật.
Nhưng mà Tang Kiều luôn luôn có thể dây dưa đến phút cuối cùng.
Vui vẻ ngủ trên giường lớn biệt thự tới năm rưỡi, mới bàng hoàng bật dậy từ trong mơ, nhảy xuống giường lao lên xe đến tòa nhà huấn luyện.
Phó Hành Chu không xuống tầng, chỉ phái tài xế đưa cậu đi.
Sau khi chương trình phát sóng tập hai, xếp hạng của các thực tập sinh được đánh giá một lần nữa dựa theo độ nổi tiếng do cư dân mạng bình chọn.
Kết quả xếp hạng công bố, danh tiếng Tang Kiều cao ngoài dự đoán của mọi người.
Không chỉ trực tiếp thoát khỏi danh sách lớp F, mà còn trực tiếp chen vào lớp A.
Mặc dù là người xếp cuối.
Bởi vậy Tang Kiều vẫn luôn hoài nghi do chủ nghĩa hiện thực sa điêu bao ăn bao ở của mình làm cảm động các cư dân mạng, khiến bọn họ bỏ ra một phiếu bầu quý giá.
Mà hôm nay chính là ngày huấn luyện đầu tiên sau khi công bố danh sách lớp mới.
Bạn học Tang Kiều xuất thân từ lớp F không chỉ phải căng da đầu đi theo lớp A huấn luyện, mà còn phải đối mặt với sự thật tàn khốc rằng vòng biểu diễn thứ nhất sắp bắt đầu.
Trong kế hoạch của chương trình có sáu buổi biểu diễn, mỗi lần đều sẽ đào thải ít nhất một nửa số thực tập sinh.
Nói cách khác, màn trình diễn biểu hiện như thế nào sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới tương lai làm ngôi sao của mỗi vị thực tập sinh.
Các vị trí center trong buổi diễn là mỗi lớp lựa chọn ra một người, ba vị đạo sư thảo luận, sau đó người chủ trì Dịch Sở công bố kết quả cuối cùng.
Học viên ưu tú ở lớp A rất nhiều, hiển nhiên không tới phiên Tang Kiều.
Sau khi xác định C vị, các thực tập sinh đứng center sẽ tự chọn đội ngũ của chính mình, tùy ý lựa chọn đội viên từ thực tập sinh các lớp trong chương trình.
Danh sách C vị nhanh chóng được ba vị đạo sư đưa ra.
Phương Dư Châu lớp A là C vị đầu tiên, bắt đầu lựa chọn đội viên.
Là thực tập sinh toàn A đầu tiên trong chương trình, Phương Dư Châu không hề nghi ngờ là gương mặt đại diện cho lớp A.
Bất luận là giá trị nhan sắc hay khí chất, đều giống như mặt hàng tốt nhất được chế tạo ra để debut.
Đồng phục vận động màu cam của lớp A mặc trên người Phương Dư Châu tạo ra cảm giác thời trang.
Ánh mắt hắn đảo qua các thực tập sinh một vòng, khóe miệng chọn một người: "Đội viên thứ nhất của tôi......!Vậy chắc chắn phải chọn Tang Tiểu Kiều nha.
Tang Kiều, xem tôi!"
Tang Kiều: "??"
Dịch Sở: "???"
Tang Kiều vừa mới thay đồng phục lớp A, bởi vì không quá quen thuộc với các thực tập sinh khác của lớp, đang đứng ở cuối đội ngũ đục nước béo cò.
Đột nhiên bị gọi đến tên, Tang Kiều thăm dò ngẩng đầu: "Hở!"
Phụ trách ghi hình vốn đang quay trên người Phương Dư Châu, khi Tang Kiều nói chuyện lại nhanh chóng hướng đến chỗ cậu bên này, sau đó cho hai người mỗi người một cái màn ảnh đặc tả.
Tang Kiều chỉ vào chóp mũi của mình: "Thật sự chọn tôi à?"
Phương Dư Châu tính cách trương dương, có loại tính khí kỳ quái trời sinh thuộc về sân khấu, vẫy vẫy tay với Tang Kiều: "Lại đây."
Trời ban đùi vàng.
Tội gì không ôm.
Tang Kiều lon ton rời đội ngũ, đi ra phía sau Phương Dư Châu, nhân tiện tự hiểu lấy bản thân nói với hắn: "Nói trước này, năng lực cá nhân của tôi không tốt, hiện tại cậu còn có thể đổi ý."
Phương Dư Châu cao hơn Tang Kiều nửa cái đầu, thời điểm nghiêng mặt nói chuyện vừa vặn có thể sượt qua tai Tang Kiều: "Không có vấn đề gì, ca mang cậu bay."
Tang Kiều chắp tay trước ngực, chân thành tha thiết nói: "Cảm ơn đại ca cảm ơn đại ca!"
Từ lớp A đến lớp F, C vị mỗi lớp đều có thể tiến hành một lần chọn đội viên, sau đó lại bắt đầu lại từ lớp A đến lớp F một lần nữa, thẳng cho đến khi các thực tập sinh được chọn hết.
Phương Dư Châu đã lựa chọn xong đội viên thứ nhất, đương nhiên đến phiên C vị lớp B tiến hành chọn lựa.
Máy quay đang dừng trên người Phương Dư Châu và Tang Kiều cũng theo đó dời đi.
Giây tiếp theo.
Cánh tay Phương Dư Châu liền đặt ở trên vai Tang Kiều, người cũng dựa lại đây, tùy tiện nói: "Căng thẳng sao? Căng thẳng thì nói chuyện với ca."
Ngoại trừ thời điểm còn nhỏ ăn không đủ no, sợ bị đánh ra thì sau khi trưởng thành, Tang Kiều không còn trải nghiệm qua mấy cảm giác khẩn trương căng thẳng nữa, thành thật lắc đầu: "Không khẩn trương."
Phương Dư Châu ha ha cười, một phen ôm vai Tang Kiều: "Cậu không khẩn trương, tôi không có chỗ để phát huy."
Tang Kiều: Ồ.
Nói chung Tang Kiều vẫn rất am hiểu phối hợp với người khác, vì thế hơi tượng trưng mà cứng đờ lại một chút: "Tôi khẩn trương, cậu phát huy đi."
Phương Dư Châu: "......"
Phương Dư Châu sửng sốt hai giây, cười nghiêng ngả cả người.
Thật vất vả mới cười xong, lại sát bên tai người nọ: "Tang Kiều, cậu vẫn thú vị như vậy."
Tang Kiều: "???"
Phương Dư Châu giúp Tang Kiều chỉnh lại ba cọng tóc ngốc ngốc, thấp giọng nói: "Tôi đã thấy cậu, trước chương trình này."
Tang Kiều: "???"
Phương Dư Châu: "Với cả, lúc trước sau khi tôi và cậu khiêng vũ xong, có người tới tìm tôi, đưa tiền bảo tôi rời khỏi cậu......"
Phương Dư Châu còn chưa nói xong hết.
Bởi vì Dịch Sở dùng dư quang chú ý tình huống bên này vài phút đồng hồ, thật sự cảm thấy trên đầu Phó Hành Chu cỏ xanh ngày càng nhiều, mọc dào dạt, nhịn không được mở miệng: "Phương Dư Châu hình như vẫn luôn nói nhỏ cùng Tang Kiều."
Quan Mẫn Nhi đang ngồi ghế đạo sư cũng nhìn lại, có chút hiếu kỳ nói: "Tôi cũng phát hiện, hai cậu vừa mới nói nhỏ với nhau nha, không biết đang nói gì, có thể chia sẻ cho chúng tôi một chút không?"
Đột nhiên bị bắt gặp, máy quay lại lần nữa vọt lên.
Chỉ tiếc Tang Kiều cùng Phương Dư Châu một người lại một người vững như lão cẩu, không hoảng hốt tí nào.
Phương Dư Châu còn chủ động kéo Tang Kiều lại: "Mọi người đều thấy chúng em đang nói thầm mà, đương nhiên cần thiết không công khai nội dung! Được rồi, thực ra em với Tang Kiều đang nói muốn thành lập một tổ đội lợi hại nhất, đại sát tứ phương!"
Nói xong.
Phương Dư Châu còn nháy mắt với Tang Kiều, cười nói: "Đúng không, Kiều Kiều?"
Tang Kiều dựng ngón cái.
Trong khoảng thời gian này Dịch Sở chỉ tham gia duy nhất một cái show Your Stage, thời điểm không có việc gì làm cũng sẽ lên Weibo tìm kiếm tin tức liên quan.
Càng biết trước đây CP Phương Dư Châu cùng Tang Kiều từng hot một đợt trên mạng.
Nhưng bởi vì sau đó chính chủ cũng không phát tí đường nào, đại sóng fans cũng đã chạy đi nhiều rồi.
Bằng kinh nghiệm lâu năm của Dịch Sở ở trong cái vòng này.
Chỉ cần mấy cái màn ảnh Phương Dư Châu và Tang Kiều được tung ra, fan CP nhất định sẽ lại phát cuồng một đợt nữa.
Nói thật thì.
Nếu không phải Tang Kiều cùng anh họ nhà mình có tầng quan hệ kia——
Dịch Sở cũng sẽ cảm thấy Tang Kiều với Phương Dư Châu rất có cảm giác CP.
Hai người ngoại hình đều đẹp, chiều cao chênh lệch cũng dễ thương, trọng điểm là tính cách còn bổ sung cho nhau.
Không giống Phó Hành Chu.
Mỗi ngày đều lạnh như băng, quả thực khó có thể tưởng tượng Tang Kiều sống chung với hắn như thế nào.
Dịch Sở sầu đến đau đầu, chuẩn bị lát nữa nói chuyện với tổ tiết mục xem xử lý một đoạn này ra sao.
Tốt nhất là cắt hết.
Nếu không hắn thật sự sợ Phó Hành Chu nổi điên.
Quá trình lựa chọn đội viên của các đội đã được máy quay ghi lại toàn bộ, chế độ luyện tập kế tiếp dựa theo ngày biểu diễn mà điều chỉnh cho hợp lý.
Các đạo sư vốn dĩ rút thăm để quyết định chỉ đạo các lớp khác nhau giờ sẽ luân phiên giảng bài cho các đội ngũ trong quá trình tập luyện.
Tính công bằng của việc luyện tập được bảo đảm rất lớn.
Thực tập sinh lớp A đều có thực lực rất mạnh, ngoại trừ Tang Kiều xếp cuối nhờ vào sa điêu và giá trị nhan sắc trời ban, thứ tự của những người còn lại không có thay đổi gì.
Các đồng đội Phương Dư Châu chọn lựa đa số đều ở lớp A, mà Tang Kiều còn chưa dọn đến phòng ngủ ở trên tầng của học viên lớp A.
Vì thế sau khi cơm nước xong.
Tang Kiều liền tạm biệt các đồng đội khác, trở lại ký túc xá lấy chiếc áo sơmi nhét trong vali sáng nay ra.
Cuộn tròn lại, lén lút ra khỏi phòng như một tên trộm.
Thời điểm vừa mới cơm nước xong trở về phòng ngủ, Tang Kiều nhìn thấy Trang Huy còn ở phòng huấn luyện dưới tầng nói chuyện cùng nhân viên công tác.
Nếu đi xuống nhanh, hẳn là có thể bắt được người.
Tang Kiều trở lại tầng ba, đang định rẽ ở góc cầu thang, liền đụng phải Trang Huy đứng bên tường.
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều nhanh chóng phanh gấp, vẫn không cẩn thận va vào người Trang Huy.
Cậu nhanh nhẹn thu chân, gương mặt tươi cười: "Hì hì, Trang lão sư, thật là trùng hợp nha!"
Trang Huy hôm nay mặc một thân áo trắng, quay người: "Không trùng hợp, tôi đang đợi cậu."
Học sinh dở Tang Kiều lập tức lược lại trong đầu biểu hiện gần đây của mình, rất tích cực nói: "Trang lão sư, gần đây mỗi ngày em đều chăm chỉ luyện tập, kiên quyết không cô phụ sự bồi dưỡng và hậu ái của thầy!"
Trang Huy: "......"
Trang Huy lấy ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng từ trong túi quần: "Cảm ơn lúc trước cậu cho mượn quần áo, vật về với chủ."
Lọ thuốc kia Tang Kiều đặc biệt quen thuộc, trên đấy có dấu răng cậu đều biết.
Nhưng mà Tang Kiều không nghĩ tới chuyện sẽ lấy lọ thuốc này về bao giờ.
Lấy về, không phải tương đương với việc thừa nhận đây là thuốc của mình sao?
Vì thế Tang Kiều hết sức quanh co cong môi cười: "Trang lão sư, chắc thầy nhầm rồi.
Cái này không phải thuốc của em, em còn chưa thấy qua bao giờ đâu!"
Không đợi Trang Huy trả lời.
Tang Kiều liền lấy túi áo sơmi từ phía sau ra, nhét vào tay Trang Huy: "Đây là quần áo của thầy, em trả lại cho thầy.
Chào thầy! Gặp thầy sau!"
Trang Huy: "......"
Tang Kiều quay người chạy dọc theo hành lang trở về, bước chân nhẹ nhàng, chưa gì đã không thấy bóng dáng.
Trên hành lang trống trải chỉ còn lại một mình Trang Huy.
Hắn trầm mặc một lát, sau đó lấy ra chiếc áo sơmi mà Tang Kiều nhét vào tay mình.
Túi chống bụi, bao bì lá vàng.
Thậm chí còn có chữ viết tay của nhà thiết kế sản phẩm mùa mới.
Rất rõ ràng là hàng chính hãng mới tinh.
Trang Huy căn bản không nghĩ rằng Tang Kiều thật sự có thể bồi thường lại quần áo.
Hắn tùy tay xếp quần áo vào túi, nghĩ nghĩ, lại nhét lọ thuốc kia vào cùng.
Đang định rời đi, di động đột nhiên vang lên.
Cuộc gọi được kết nối.
Đầu dây bên kia điện thoại nói: "Này? Lần trước cậu đưa tôi mấy viên thuốc để kiểm tra, tôi nói cậu cũng quá nhạy cảm rồi đấy, nhìn thấy lọ thuốc màu trắng liền nghi ngờ người ta à!?"
Trang Huy đang xuống tầng dừng bước một chút, không trả lời, như thể thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà tôi đề nghị cậu nên mau chóng trả lại lọ thuốc kia cho người ta càng sớm càng tốt."
Bên kia điện thoại lại nói: "Trong lọ có ít nhất ba loại thuốc, hai trong số đó là thuốc chống trầm cảm.
Còn có một loại là Ziprasidone."
Trang Huy nhíu mày: "Cái gì giống nhau?"
"Có nói cậu cũng không hiểu.
Cho nên tôi yêu cầu cậu trả lại thuốc cho người ta, cái này là thuốc nhập khẩu, dành cho rối loạn nhân cách."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Hôm nay vợ của tôi bị người khác mơ ước sao?
Phó Hành Chu: md, tức giận.
Tang Tiểu Kiều: 0.0.