Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Chương 57




Tuy là ý loạn tình mê, hai người cũng không quên tiểu sinh mệnh trong bụng. Bụng của Hàn Dẫn Tố nhỏ hơn bụng phụ nữ bình thường khi mang thai rất nhiều, gần bảy tháng rồi mà nhìn qua chỉ như một chiếc vung nồi tròn tròn trên bụng. Mỗi lần Phương Chấn Đông nhìn lại lo lắng quá mức, sau đó khoa phụ sản lấy quyền uy bảo đảm đứa bé trong bụng rất khỏe mạnh thì Phương Chấn Đông mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì vậy, bây giờ Hàn Dẫn Tố mặc dù đang mang thai nhưng không nặng nề mà như một viên châu ngọc ngày càng sáng, ôm vào trong ngực cảm giác thật là tốt. Với lại vì mang thai nên vô cùng nhạy cảm, phong tình vạn chủng tựa như gió xuân làm Phương Chấn Đông hận không thể đắm luôn mình vĩnh viễn vào đó.

Phương Chấn Đông hơi cúi người ôm lấy cô bước nhanh vào phòng trong, hơi thở càng nặng nề, cả người nóng bừng như nước sôi nhưng tay lại cẩn thận đem vợ anh đặt nghiêng người trên giường lớn, bàn tay lướt qua bụng cô đang nhô lên nhỏ giọng nói:

"Bác sĩ nói tận lực dùng tư thế này sẽ tốt với con.”

Nói xong, không nói lời gì tách chân cô ra đi vào rất sâu.

“A….Ưm….”

Hàn Dẫn Tố rên rỉ hai tiếng rồi ôm trọng vật nóng bỏng cứng rắn kia làm cho thân thể cô vốn nhạy cảm càng không thể nhịn được mà run rẩy. Đốm lửa trong lòng dấy lên thật nhanh trong nháy mắt đã đem lý trí cô đốt hơn phân nửa…..

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn túm lấy cánh tay cường tráng, ngón tay dường như cắm vào da thịt anh, đầu nhỏ ngửa lên không ngừng thở dốc…..

Mồ hôi từng giọt lớn từ trán Phương Chấn Đông rỏ xuống, nhỏ lên người Hàn Dẫn Tố, gân xanh như muốn nứt ra nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng chậm chạp.

Dần dần, Hàn Dẫn Tố cảm thấy trong thân thể có một luồng khí nóng ran xông lên, đối với động tác thương cảm của Phương Chấn Đông cô chẳng có chút nào cảm thấy biết hơn, thật bất mãn rầm rì hai tiếng, cái mông nhỏ cố đưa về phía sau đón lấy, miệng bất mãn kêu:

"Phương Chấn Đông. . . . . . Phương Chấn Đông. . . . . ."

Phương Chấn Đông không thể chịu nổi giọng mềm mại van xin của vợ nhỏ, động tác phía dưới cũng không thể khống chế nổi nữa. Tiết tấu cuồng loạn dồn dập giống như gió táp mưa rào, lúc tiến vào nhụy hoa không ngừng co rút lại, xuân triều không ngừng trào ra hòa lẫn tình triều…..

Phương Chấn Đông dường như khống chế không được sự luống cuống trong lòng mình nhưng đáy mắt không khỏi quét qua thân thể cô gái nhỏ dưới thân mình đã hóa thành một vũng nước. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ xuyên thấu qua rèm cửa đăng ten màu trắng tan mất ở trong phòng chiếu vào người cô khiến cả người cô dâng lên một vầng sáng trắng óng ánh trong suốt tựa như bạch ngọc hảo hạng. Mắt cô nhắm chặt, hai má thấu hồng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra khó nhịn thở dốc rầm rì giống như con cá biển bị mắc cạn đáng thương không thể nói ra lời nào.

Đây là người phụ nữ của Phương Chấn Đông anh, anh hận không thể bọc cô vợ của anh vào trái tim mình, anh không thể làm tổn thương cô dù là một chút nên động tác của anh lại không khỏi nhẹ nhàng chậm chạp.

Đáng tiếc cô gái nhỏ một chút cũng không cảm kích, rầm rì hai tiếng, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn cong lên không kiên nhẫn, vội vàng giống như thúc giục:

"Phương Chấn Đông. . . . . . Phương Chấn Đông. . . . . ."

Phương Chấn Đông muốn cười phá lên, ở Phương gia mỗi lần như thế này cô đều ra sức khước từ thật làm cho người ta dở khóc dở cười. Nhưng anh cũng không dám vui mừng khẽ cắn lỗ tai đang đỏ rực của cô:

"Ngoan một chút cho anh, được chứ?”

Giọng nói phả vào tai cô, bàn tay đưa về phía trước, lướt qua cái bụng phình tìm được chốn đào nguyên bí ẩn nhất…..

“Ưm……”

Hàn Dẫn Tố hít sâu một cái, căn bản cô chưa từng nghĩ đến người đàn ông quy củ như vậy lại biết làm điều này, còn chưa nghĩ ra thì cô đã bị bàn tay anh linh hoạt vân vê trêu chọc cho lửa tình càng thêm cháy rực khiến cho lý thiêu đốt thành mây khói.

Hàn Dẫn Tố cảm giác mình giống như một chiếc lá dập dềnh một cái chớp mắt là lên thiên đường, một cái chớp mắt nữa là xuống địa ngục không rõ là thỏa mãn hay là đói khát, vui vẻ hay là khổ sở…..Cho đến khi cả người giống như bay lên trên mây rồi rơi xuống trong nháy mắt thì lý trí mới trở lại……

Ngoài cửa sổ mưa thu róc rách, bên trong cửa sổ xuân tình vừa mới nghỉ. Hàn Dẫn Tố thở dốc hồi lâu mới xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đỏ ửng, vầng trán nhuộm một tầng mồ hôi nhìn qua hết sức kiều diễm, bàn tay nhỏ bé giữ chặt lấy mặt anh bá đạo thẩm vấn:

"Nói! Anh học với ai?”

Đáng tiếc giọng nói vô cùng mềm mại, càng thêm nồng đậm ghen tức khiến khóe miệng Phương Chấn Đông nhếch lên túm lấy tay cô đang giữ chặt lấy mặt mình, quay ngươi hôn lên cái trán trơn bóng, ánh mắt lóe lên một cái bắt đầu nói cái giọng biết rồi còn hỏi:

"Cái gì?"

Khuôn mặt nhỏ của Hàn Dẫn Tố càng đỏ:

"Cái đó. . . . . . Chính là mới vừa rồi anh…anh….”

Ấp úng nói mấy từ mà không thể nghiêm chỉnh nói thẳng ra, ngẩng đầu lại phát hiện ra ánh mắt ranh mãnh của anh không khỏi hận bèn hé miệng cắn lồng ngực anh một cái. Nhưng hàm răng thì nhỏ, sức cũng yếu mà Phương Chấn Đông da dày thịt béo căn bản là không tạo thành uy hiếp gì.

Hiếm khi cô vợ nhỏ điêu ngoa, Phương Chấn Đông cảm thấy lúc này vợ anh càng động lòng người hơn nữa, thích thú không lên tiếng cứ để mặc cho cô cắn.

Hàn Dẫn Tố cắn đến lúc răng mỏi buông ra cũng chỉ là một dấu răng nhàn nhạt, nắm tay lại nhất quyết không tha đấm anh mấy phát:

"Phương Chấn Đông, da của anh sao dày vậy?”

Phương Chấn Đông cười nhẹ kéo chăn qua đắp cho hai người:

"Chồng em là quân nhân, chút sức này của em thì chẳng khác gì gãi ngứa!”

Nói xong, cúi đầu rất có mấy phần không hài lòng quét qua hai mắt cô nhíu nhíu mày:

“Em là do thiếu rèn luyện, thể năng kém, chờ em sinh con xong phải thao luyện cho tốt!”

Hàn Dẫn Tố lườm anh một cái:

"Phương Chấn Đông, em không phải là lính của anh, em là vợ anh đấy!”

Phương Chấn Đông chợt ghé vào tai cô bá đạo nói:

"Thể năng của vợ càng phải đạt tiêu chuẩn, hiện giờ chồng em đang phải kiềm chế, nếu anh mà thi triển ra hết thì em lại bị anh làm cho ngất đi cũng nên.”

Hàn Dẫn Tố hết đỏ mặt lại nhéo lấy tai anh:

"Giờ em hoài nghi cái gương mặt này có phải là đang đeo mặt nạ, sao có mặt nào đen như vậy mà nói ra những lời không biết xấu hổ?”

Phương Chấn Đông trừng mắt:

"Gì mà không biết xấu hổ, đây là đại sự nghiêm chỉnh, không được qua loa.”

Hàn Dẫn Tố mặc kệ anh, người đàn ông này da mặt dày như mặt sắt cô căn bản không phải là đối thủ. Dù sao hiện tại cô cũng đã tìm được biện pháp đối phó anh, nếu anh dám xem cô là lính dưới tay anh cô sẽ ăn vạ xem ai lợi hại?

Phương Chấn Đông nào biết trong lòng cô vợ nhỏ nghĩ gì, kế hoạch huấn luyện cô đã lên từ lâu nhưng nào đâu biết ban ngày anh huấn luyện cô thì tối về cô lại luyện anh quả thật được không đủ bù mất. Cuối cùng không giải quyết được việc gì, hành sự lặng lẽ vẫn là anh, chuyện này tạm thời không đề cập tới.

Lại nói Phương Gia Nhị lão cùng Phương Nam, sáng sớm ngày hôm sau đã đến Miền Nam, tuy Phương Hoa hiện tại đang cao cao tại thượng nhưng cũng không muốn quá tự cao tự đại, hơn nữa trên đường đi bà Phương không ngừng dặn dò ông:

"Đứa trẻ Tố Tố kia quả là khổ, mẹ ruột đi sớm ngay cả học phí cũng là do mình kiếm. Đúng là có mẹ ghẻ thì có bố dượng, cha ruột của Tố Tố tuy quá đáng nhưng dù sao cũng là thân nhân nên chúng ta cần phải qua lại. Dù sao cũng chỉ là nể mặt nhau đôi chút, một số việc ta chỉ cần giả không biết là được, dù sao về sau Tố Tố là người của Phương Gia, có chúng ta yêu thương là được rồi!”

Khuôn mặt của Phương Hoa luôn nghiêm túc cũng không khỏi bật cười nhìn vợ trêu chọc:

"Ban đầu như bà mẹ chồng một mực phản đối sao giờ biến thành người khác vậy?”

Bà Phương liếc ông một cái:

"Quá khứ không thể không nghĩ thông suốt sao? Tôi đâu phải như ông là lãnh đạo nên giác ngộ cao, tư tưởng tiến bộ, ông cũng đừng lấy đó mà châm chọc tôi chứ? Nói tóm lại là không được làm khó Tố Tố.”

Phương Nam ở một bên cũng không nhịn được cười, Bà Phương quay sang Phương Nam nhỏ giọng hỏi:

"Mẹ ghẻ của Tố Tố sẽ không đến đó chứ? Nói thật khi biết Tố Tố chịu khổ như vậy mẹ đã không ưa nổi rồi. Còn có đứa con gái của bà ta nữa, dám quyến rũ anh rể của mình, còn kết hôn, đây là loại người gì vậy? Sao cha của Tố Tố có thể cưới người đàn bà kia vào cửa mà hất con gái ruột của mình ra ngoài?”

Phương Nam biết mẹ cô đang đau lòng thay cho Tố Tố, nhưng nghĩ lại góc độ khác nếu không có lần giày vò đó thì có thể anh trai cô đã không thể tìm được vợ vừa ý. Cho nên nói có được có mất, cuộc sống và tình yêu tất cả đều như vậy, hạnh phúc là quan trọng nhất.

Hàn Thanh Sơn có chút khẩn trương khó nói, lo lắng đến một đêm khó ngủ. Tiếp ông là vị thư ký trung niên rất thân thiết và khách khí.

Vừa đi vào phòng ăn, Phương Hoa trung đã đứng lên đón:

"Thông gia, giờ mới gặp mặt thật là có chút không biết xấu hổ rồi !"

Hàn Thanh Sơn không ngờ vị lãnh đạo chỉ gặp ở trên TV lại gần gũi và bình dị đến thế, những thấp thỏm ban đầu trong nháy mắt đã được dẹp yên không ít. Hàn huyên một lát thì thấy Tiểu Tố và Phương Chấn Đông đang dìu bà ngoại Tiểu Tố vào trong. Bà có chút gầy nhưng sắc mặt vẫn còn tốt và nhìn qua thấy khỏe lên không ít, theo sau là cậu mợ của Tiểu Tố.

Cậu mợ của Hàn Dẫn Tố là người rất an phận, tuy mới ban đầu nghe bối cảnh nhà chồng Hàn Dẫn Tố cũng bị dọa cho sợ hết hồn nhưng khi định thần lại lại lo lắng cho cháu gái sợ trèo cao mà chịu uất ức. Nhưng mắt thấy vị quân nhân khí thế bức người, tuy không câu nệ nói người nhưng ánh mặt vẫn luôn dõi theo cháu gái mình, đáy mắt không thể giấu nổi vẻ dịu dàng. Cậu mợ không rõ nhiều nhưng cũng hiểu hai đứa tình cảm vô cùng tốt cũng yên lòng.

Bà ngoại càng thêm vui vẻ, nụ cười trên mặt không thu lại được kéo lấy Phương Chấn Đông nhìn quanh thấy thế nào cũng hài lòng. Chờ Hàn Dẫn Tố đi, bà còn dặn vợ chồng con trai:

"Mặc dù nhà chồng Tiểu Tố không tầm thường nhưng hai người không cần phải gấp gáp nịnh bợ. Chúng ta đàng hoàng sống qua ngày là tốt rồi, Tiểu Tố có được hạnh phúc ngày hôm nay quả không dễ dàng, chúng ta ngàn vạn lần đừng làm phiền Tiểu Tố.”

Vì vậy đừng xem cậu mợ là người dân bình thường nhưng thật ra lại vô cùng khác biệt. Đối mặt với Phương Gia hiển hách như thế này cũng không lộ ta vẻ xun xoe bỉ ổi chút nào. Nhị Lão Phương Gia cũng âm thầm gật đầu, có lẽ phần tính thẳng thắn của con dâu chính là từ phẩm cách cao thượng mà họ mà dưỡng thành.

Bên này đang lúc khách và chủ đều vui mừng, chợt nghe ngoài cửa có tiếng ồn ào mơ hồ truyền tới. Phương Hoa khẽ nhíu mày, Lão Triệu thư ký đẩy cửa đi vào nhỏ giọng nói bên tai ông khiến mặt của Phương Hoa càng lúc càng khó, quét qua con gái một cái. Phương Nam hiểu ý đứng lên theo Lão Triệu đi ra ngoài.