Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 62: Có bà xã toàn dựa vào trực giác




Tưởng Trạm Bạch nhớ ông nội rất nhiều lần khen anh, nói anh có trực giác vượt xa mức bình thường.

Đây chính là năng lực bẩm sinh, anh có thể nhanh chóng lựa chọn thứ đó trong một đống ngành sản xuất, có thể nhờ vào trực giác đấu tư trúng ngay thời điểm vừa đấu thầu, dưới anh có một đoàn đội Thiên Thần, dựa vào việc nâng đỡ những công ty nhỏ có tiềm năng không ngừng phát triển, anh đầu tư chưa từng bị lỗ bao giờ.

Trực giác bẩm sinh như này khiến anh vô cùng thuận lợi trong kinh doanh, từ ngày anh tiếp nhận Vạn Cổ đã nhanh chóng thuyết phục được các vị cổ đông, anh chính là thiên tài trời sinh, và năng lực này cũng ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của anh.

Cháo nấu lửa nhỏ được nửa giờ, đã sền sệt.

Tưởng Trạm Bạch múc ra một chén bưng cho Văn Khê, Văn Khê ngốc ngốc ngồi trên sô pha, co chân lên, bàn chân để trên bàn trà trước sô pha, cậu cuộn cả người lại, hai tay ôm lấy túi giữ ấm đang đặt trên bụng mình.

Rõ ràng trên người cậu có mùi rượu nhưng cũng không khó ngửi, có lẽ do dạ dày không tốt nên sắc mặt cậu có chút tái nhợt, ngồi một chỗ không nhúc nhích, nhìn rất đáng thương.

"Ăn chút cháo đi, dạ dày sẽ thoải mái hơn một chút." Tưởng Trạm Bạch cho một muỗng đường vào cháo, anh nếm thấy không quá ngọt lại bỏ thêm một muỗng lớn mới vừa lòng, tự mình đút cậu.

Văn Khê nhìn xuống cái muỗng đưa đến trước miệng mình, trong lòng thầm nghĩ không phải bá tổng nhà người ta lúc này sẽ gọi điện cho bạn từ nhỏ là bác sĩ nói câu "Tôi không cho phép em ấy xảy ra chuyện gì" à? Vì sao tên trước mặt này lại có phong cách khác lạ hơn người thế, sạc túi giữ ấm cho cậu, còn nấu cháo cho cậu ăn.

Ai đời nào ăn cháo mà cho nhiều đường như vậy không! Ai chứ cậu chắc chắn sẽ không!

Văn Khê quay đầu đi, tỏ vẻ cự tuyệt.

Không phải nói chứ túi giữ nhiệt này thật sự dùng rất tốt, hiện giờ cậu đã không còn cảm thấy buồn nôn nữa, dạ dày cũng thoải mái hơn, một lát nữa chắc sẽ ngủ được.

"Không muốn ăn cháo? Vậy uống chút nước ấm nhé."

Một ly nước được đưa tới trước mặt, vẫn là ống hút trẻ con có hình dáng rất đáng yêu, hình như là đồ dùng của Thủy Thủy.

Anh ấy thật sự rất tinh tế, anh ấy còn biết mình ngồi dựa trên sô pha không dễ đút nước nên cắm ống hút cho mình!

Văn Khê lại một lần sinh ra suy nghĩ: Anh cho người cảm giác rất kỳ lạ.

Miệng và hành vi của anh thường xuyên không khớp với nhau, hành vi giống như thoát khỏi sự kiểm soát của não, ngoài miệng ghét bỏ bao nhiêu, hành động lại tri kỷ ngoài dự đoán của mọi người.

Nhìn đi, cõng một người đàn ông say rượu nặng nề đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, đây là việc mà không thích người ta có thể làm được sao?

Nếu thật sự không thích, tại sao lúc mới vừa gặp lại ngày đầu tiên đã nhào lên người cậu? Đó rõ ràng là dáng vẻ không kiềm chế được bản thân, không cách nào chống lại sự dụ dỗ.

Văn Khê dần dần tự thuyết phục chính mình.

Nhưng rất nhanh, cậu lại ép bản thân nhận rõ hiện thực, Tưởng Trạm Bạch nói không sai, anh chỉ nghiện mùi thơm trên người cậu, thích gì đó đều là giả, tuyệt đối không thể bị anh dễ dàng qua mặt được!

Văn Khê uống một ngụm nước ấm, nước ấm trôi vào miệng xuống dạ dày làm cậu ấm lên nhưng sắc mặt cậu vẫn không tốt lên chút nào, cậu lạnh lùng nói: "Anh cách xa tôi ra một chút."

Tưởng Trạm Bạch lập tức cẩn thận lùi ra một chút, anh suy nghĩ rồi đặt ly xuống đi ra ngoài trong chốc lát, một lát sau lại trở về, trên tay cầm thứ gì đó.

Đó là một cái khăn tắm màu trắng được hút chân không kín mít trong túi.

Rất đáng ngờ, đây chính là cái khăn – đầu sỏ gây tội – tắm mà trong mắt Văn Khê hơn bốn năm trước bị cậu để lại và dính rất nhiều thứ dơ bẩn làm cậu không muốn chạm vào.

Nghe nói vào thời cổ đại ở Hoa Quốc, đó là những năm rất khắc nghiệt với nữ giới, nhà chồng sẽ trải lên "khăn hỉ trắng" lên giường của hai vợ chồng tân hôn, để kiểm tra xem con dâu mới tới vẫn còn trong trắng hay không.

Có nhà còn sẽ giữ chiếc "khăn hỉ trắng" này lại.

Văn Khê cảm thấy đã đủ biến thái, nhưng khăn tắm này còn vượt qua năng lực chịu đựng của cậu, vừa nghĩ tới cậu đã từng để lại thứ gì trên chiếc khăn này...Đúng thật là, một bá tổng chất lượng cao như thế, sao lại có thể biến thái nằm ngoài dự đoán của mọi người thế hả!

Chỉ có thể nói, Văn Khê quá mức thuần khiết, đổi tư thế khác trên giường còn không thích nên cậu hoàn toàn không hiểu thú vui thu thập mấy thứ này, hoàn toàn không tiêu hóa nổi sự si mê khác thường mà Tưởng Trạm Bạch biểu hiện bên ngoài, bởi thế nên mới tổng kết tất cả hành vì này là biến thái.

Cậu còn trẻ, vẫn còn con đường dài sau này cần phải học hỏi trong tương lai!

Văn Khê trơ mắt nhìn Tưởng Trạm Bạch cầm chiếc khăn tắm đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, sau đó mở ra túi hút chân không rồi phủi thẳng cho cậu xem: "Em xem, đây là khăn tắm đó."

Tui biết mà má!

Khóe miệng Văn Khê run rẩy, hình như dạ dày lại bắt đầu thấy đau.

"Bốn năm trước, trong một lần trường học tổ chức buổi họp mặt các học sinh xuất sắc, em đã đưa tôi một ly rượu trong buổi họp mặt đó." Tưởng Trạm Bạch bỗng nhiên nhắc lại chuyện cũ.

Văn Khê bị dời lực chú ý.

"Tôi nhớ rõ lúc đó em đã cắt tóc, lộ ra cái trán, mặc một bộ đồ màu trắng rất hợp với dáng em, cài kim cài áo hoa hồng đen trên ngực, rất thu hút và rất đẹp. Từ xa tôi đã nhìn thấy em và cũng nhận ra em, hơn nữa khi tôi nhận lấy ly rượu có vấn đề, trông em rất lo lắng, tôi còn cảm nhận được sự căng thẳng của em, tay em cũng hơi hơi run rẩy."

Văn Khê khiếp sợ đối với sự miêu tả chi tiết này của Tưởng Trạm Bạch, nói thật, ngày hôm đó làm gì, mặc gì, trong buổi tiệc có ai, cậu đã quên sạch tất cả.

Bởi đó là nhiệm vụ pháo hôi cuối cùng của cậu, là thời khắc mấu chốt quyết định cậu có thể lấy thân phận "Văn Khê" tiếp tục sống ở thế giới này hay không, cậu không muốn vì không hoàn thành nhiệm vụ mà bị đào thải bị loại trừ.

Cậu đã xui xẻo lắm rồi, đó là canh bạc được ăn cả ngã về không. Không thành công, cậu sẽ chết, liên quan đến vấn đề sống chết nên vô cùng căng thẳng và lo lắng.

Sau đó những chuyện xảy ra tiếp theo không phải quá tốt với Văn Khê, nhưng cũng tuyệt đối không phải xấu, thậm chí cho đến bây giờ, Văn Khê vẫn cảm thấy rất may mắn vì đêm đó Tưởng Trạm Bạch đã đuổi Lâm Thanh Ngư đi.

Nếu không đuổi Lâm Thanh Ngư, Thủy Thủy sẽ không được sinh ra, người chưa từng trải sẽ không hiểu được niềm vui tự tay mình nuôi con khôn lớn. Chưa kể vì có Thủy Thủy, cậu càng có tình cảm với thế giới này hơn, thậm chí chìm đắm vào cục diện thể xác và tinh thần đều liên kết với một người, cũng là do ly rượu đó tạo thành.

"Ông nội từng nói tôi có một trực giác rất mạnh." Tưởng Trạm Bạch đột nhiên chuyển đề tài: "Bình thường trong phương diện tình cảm vào lúc tôi vẫn chưa ý thức được vấn đề, thì trực giác của tôi sẽ khống chế cơ thể của tôi, thay tôi đưa ra quyết định tốt nhất. Trong buổi họp mặt đó, lúc tôi có thể nhận ra em ngay dù bề ngoài của em hoàn toàn khác với mọi ngày, trực giác của tôi đã biết, tình cảm của tôi đối với em không đơn giản chút nào."

"...Anh, ý anh là gì?" Văn Khê ngây dại.

Cái gì mà trực giác rồi tình cảm không đơn giản, ý là nói sức ảnh hưởng của cậu với anh mạnh hơn lý trí của anh sao? Đây là cách tỏ tình mờ mờ ám ám...có thể khiến người ta động lòng đó à?

"Bây giờ tôi đã biết, kỹ thuật diễn của em rất tốt." Tưởng Trạm Bạch không trả lời vấn đề của cậu, ngược lại tiếp tục nói: "Em không hề giống với em trước đây, suốt ngày vâng vâng dạ dạ, không dám ngẩng lên nhìn người ta, cũng không tỏ ra...thích tôi như trước. Tôi nhớ em viết thư tình, em to gan tỏ tình, em lén theo dõi tôi, trong thư viện em luôn cố gắng ngồi hàng phía sau tôi, em đưa cho tôi trái cây đã cắt sẵn trong phòng thí nghiệm."

"Nhưng tôi cũng nhớ rõ, quay đầu một cái là em đã xé bức thư tình không đưa được cho tôi rồi ném vào thùng rác, trong căn tin em giả vờ bất cẩn làm đổ thức ăn lên người tôi, em làm lộn xộn bàn học của tôi, giấu sách chuyên ngành của tôi...Em làm ra rất nhiều trò mèo, ban đầu tôi rất khó hiểu, hiện giờ suy nghĩ kỹ lại mới thấy em không hề giống với suy nghĩ của tôi. Em không phải bình hoa, em là người tài nghệ song toàn, có kỹ thuật diễn tinh vi, em vẫn luôn diễn với tôi, đúng hay không?"

Văn Khê:...Hai chữ "diễn xuất" hình như không nên dùng trong tình cảnh này chứ?

"Cho nên em xem, tôi có thể nhớ nhiều thứ về em như vậy, căn bản không liên quan gì đến mùi thơm. Tôi rất thích mùi trên người em, nhưng đó cũng là một bộ phận của em, giống như tôi có rất nhiều của cải, tôi có một gia tộc khổng lồ, tôi không thể tách khỏi những thứ đó. Chẳng lẽ em vì tôi quá giàu có mà thích tôi, hay là vì tôi quá giàu có mà không thích tôi sao?"

Văn Khê: Vậy thì không phải, đơn giản là tôi thích mặt anh cơ thể anh đương nhiên cũng miễn cưỡng thích kỹ thuật của anh vậy.

À, chỉ số IQ cao cũng là điểm làm người ta thích, thích nhất học bá.

Còn điểm rất có trách nhiệm dạy Thủy Thủy, nếu nghiêm khắc với Thủy Thủy hơn thì càng thêm hoàn mỹ.

Tính cách cũng khá tốt, rất có phong độ thân sĩ, rất lịch sự lễ phép, là bá tổng có tố chất nhất mà cậu đã từng gặp.

Giọng nói cũng rất hút người, vô cùng trầm thấp dễ nghe, anh luôn nói chuyện không nhanh không chậm, làm người rất ổn trọng, từ trước đến nay chưa từng mất bình tĩnh.

Văn Khê lắc lắc đầu, nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ trong đầu mình ra.

"Tôi muốn ở bên cạnh em, tạo thành một gia đình hoàn chỉnh, không phải vì chứng nghiện mùi gì đó, chẳng qua vì thân thể của tôi quá nhớ em. Lúc không có em nó liên tục can thiệp vào tôi, nó chỉ đang điên cuồng nhắc nhở tôi không thể để mất em, mặc dù chúng ta đã mất đi bốn năm nhưng từ khi gặp lại cho đến nay, mỗi một ngày đều giống như vẫn luôn ở cạnh nhau, tôi biết em cũng nghĩ vậy, có đúng không?"

Bất chợt, Tưởng Trạm Bạch nắm một bàn tay của Văn Khê.

Anh nhìn ngón áp út trống rỗng rồi lấy Trái Tim Vũ Trụ đỏ rực lửa đeo lên cho cậu, chậm rãi nói: "Em thích biển không, tôi có vài hải đảo tư nhân, em chọn một hòn đảo để chúng ta cử hành hôn lễ được chứ? Chúng ta có thể mời tất cả người trong giới giải trí đến xem hôn lễ, em không thích ai thì không mời người đó."

Văn Khê:...

Khó ghê, họ Tưởng nào đó cũng có ngày nói nhiều như thế này, đã vậy còn vô cùng lôi thôi dài dòng.

"Có thể cho tôi chút phản ứng được không? Tôi biết thật ra em không có say." Tưởng Trạm Bạch chưa bao giờ thua lỗ bắt đầu thúc giục.

Văn Khê không đáp lại anh mà rụt tay về, tiếp tục ôm túi giữ ấm.

Tuy rằng cậu không nói gì, sắc mặt cũng không thay đổi, nhưng sự thấp thỏm nôn nóng trong lòng của Tưởng Trạm Bạch lại biến mất một cách kỳ lạ không còn dấu vết.

Cuối cùng anh như trút được gánh nặng, lộ ra tươi cười.

Văn Khê không tức giận, hoặc là nói không hề tức giận trên mức giới hạn, loại giận dỗi hiện tại chính là giận dỗi bình thường, có thể dỗ được!

Đêm nay, có lẽ vì dạ dày khó chịu, có lẽ vì những lời nói đó của Tưởng Trạm Bạch mà Văn Khê bị mất ngủ.

Cậu ngồi một mình ở mép giường bên cửa sổ trong phòng ngủ dành cho khách, từ chỗ cao cao quan sát ngọn đèn của nhà nhà trong thành thị này, suy nghĩ lại trôi đi xa.

Cậu hoàn toàn không ngờ Tưởng Trạm Bạch sẽ nói như thế, chủ động thừa nhận anh thích cậu, chủ động lấy dây thừng tròng lên cổ anh, cũng đưa quyền kiểm soát sự sống chết của mình đặt trên tay cậu.

Có rất kích động, nhưng nhiều hơn là một loại cảm xúc vi diệu khó có thể diễn tả bằng lời.

Ở thế giới này, trước khi có Thủy Thủy, cậu không có tình cảm gia đình máu mủ ruột rà, cậu không có lòng trung thành, rất khó xem nơi này chính là cuộc sống thật sự của mình. Cậu chung thủy chấp hành cuộc sống pháo hôi, lúc nên dây dưa thì dây dưa, lúc nên tỏ tình thì tỏ tình.

Lúc nên kiếm chuyện với vai chính công thụ thì đi kiếm chuyện.

Trăm triệu không ngờ rằng, những hành động thuộc về chính cậu bên ngoài nhiệm vụ sẽ bị một người khác tinh tế nhìn thấy.

Có lẽ khi đó Tưởng Trạm Bạch sẽ nghĩ, người này quá kỳ quái, giống như kẻ bị bệnh tâm thần phân liệt.

Cơ thể cậu, danh tính của cậu đã bị tan thành mây khói trong thế giới gốc, tất cả bạn bè thân thuộc đều theo cậu hóa thành tro bụi trong kiếp nạn long trời lở đất đó, cậu muốn sống nhưng cũng chỉ có thể sống ở thế giới này mà thôi.

Cậu không sợ nghèo khổ, chỉ sợ cô độc.

Nhưng trong thâm tâm cậu lại như kẻ già nua, lười đi tạo lập các mối quan hệ sâu hơn.

Là Tưởng Trạm Bạch, anh cho cậu một bé con có mối quan hệ huyết thống với mình, đào cậu thoát ra khỏi chốn âm u tăm tối rồi lau sạch sẽ, che chở cậu, bây giờ lại vụng về nỗ lực yêu cậu.

Có phải anh muốn nói rằng, bốn năm trước đây, khi cậu còn đắm mình vào nhiệm vụ, ánh mắt của anh cũng đã bị cậu thu hút rồi?

Vì xấu hổ thừa nhận cho nên cho là trực giác của thân thể, trực giác này quá tốt, có thể cứu mạng vào thời điểm mấu chốt.

END CHƯƠNG 62.