Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Pháo Hôi Mang Con Chạy

Chương 47




Lời nói của Tưởng Trạm Bạch hoàn toàn là một câu ra lệnh nhưng không ai có ý kiến gì, chỉ vì khí thế của người này quá mạnh mẽ, cho dù không biết thân phận của anh cũng hoàn toàn không có cách nào cãi lời anh.

Nhưng người lớn là người lớn, con nít là con nít.

"Con không đi ngủ!" Eric dẫn đầu lớn tiếng kêu: "Con phải ở lại làm chứng cho Thủy Thủy!"

"Con cũng không ngủ, con cũng muốn làm chứng."

"Con cũng muốn con cũng muốn."

"..."

Đại sảnh nháy mắt trở nên ồn ào, đều là trẻ con, làm sao có thể nói lý lẽ với trẻ con chứ? Không thể được, vì thế Tưởng Trạm Bạch không còn cách nào để bọn nhỏ đi ngủ trước.

Văn Khê đi đến chỗ con trai mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nhỏ của bé lộ ra ngoài cánh tay của Tưởng Trạm Bạch: "Nói đi, hôm nay đã làm chuyện xấu gì?"

Thủy Thủy ưỡn ngực, tự hào: "Hôm nay con với mọi người cùng đi đến Miếu Tiên Nữ! Còn có "Phi Phi" nha, nhưng mà nơi đó quá tối, Tịnh Tịnh bị dọa khóc."

"Em mới không khóc." Bé gái ngoan ngoãn đáng yêu phản bác: "Eric mới khóc."

Eric ngượng ngùng cúi đầu.

"Eric không thích "Phi Phi", xém chút tiểu trong quần."

"Anh Mao Mao rất mạnh, vịn Eric để anh ấy không bị rơi xuống!"

Mấy đứa nhỏ chen nhau nói, cực kỳ có tinh thần.

Văn Khê hơi choáng váng, cái gì mà "Phi Phi", cái gì rơi xuống, còn con chó robot đâu?

Đạo diễn Ninh vẻ mặt khó nói đi đến trước mặt cậu: "Văn Khê à, có thể nói hơi khó hiểu, thôi để tôi nói cho cậu nghe."

Vì vậy đoàn người dời địa điểm qua sân sau của khách sạn, nơi này đèn đuốc sáng trưng, Văn Khê vừa nhìn là thấy ở một góc sân có thứ gì đó rất kỳ lạ và to lớn, giống như diều nhưng lại tinh tế hơn diều, ngược lại hai cánh rất lớn.

Hơn nữa nhìn rất quen mắt, khi thấy người tới còn cao hứng lập lòe ánh đèn trên "đầu".

"Thính Thính!" Thủy Thủy kêu nó.

Hai cái cánh của nó nhẹ nhàng phẩy phẩy, như đang đáp lại Thủy Thủy.

Văn Khê:...Được rồi, có vẻ đã hiểu.

Người xung quanh lúc này, dù là người lớn hay trẻ con, dù là tổ tiết mục hay là phụ huynh đều nhìn hình thể diều được biến hóa từ con chó robot bằng ánh mắt tỏa sáng, trong mắt toàn là tò mò và thèm muốn.

"Trạng thái biến hình cấp ba, không thể tự động biến hóa lại." Tưởng Trạm Bạch lên tiếng, anh đi đến cạnh con diều, lắc lắc cánh tay con trai: "Nhìn kỹ, cha sẽ làm cho con xem một lần, lần sau con cứ ấn y như vậy."

Anh nói xong liền thao tác trên đầu con diều, tiếp đó trong nháy mắt, con quái vật khổng lồ sải cánh chừng 5 mét đột nhiên bắt đầu co rút lại, giống như trong phim khoa học viễn tưởng. Quá trình co rút liên tục ngắn ngủn chưa đến ba giây, một lát sau con diều biến mất, chỉ còn lại chú chó robot đáng yêu nhỏ nhắn nhưng nặng nề.

"Oaaa!"

Tiếng kêu ngạc nhiên hết đợt này đến đợt khác, ngay cả Văn Khê cũng khiếp sợ với kỹ thuật tiên tiến như này, đây thật sự là bạn đồng hành của trẻ con sao? Người lớn cũng muốn có một cái đó, làm sao bây giờ! Rốt cuộc nó còn bao nhiêu tính năng, bao nhiêu hình thể nữa vậy trời?

Nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt để nghiên cứu con chó robot này.

Đạo diễn Ninh lên tiếng, kể lại đại khái mọi chuyện: "Là như thế này, hôm nay nắng gắt nên sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp thì mọi người đều trở về phòng, chỉ có bọn nhỏ còn chơi ở bên ngoài. Không biết đã nói gì với dân bản xứ mà sau giờ cơm tối, bọn nhóc rất thông minh tránh khỏi tầm mắt của người lớn, sau đó cưỡi con chó robot đã biến thành diều này bay đến một hòn đảo bên kia.

Chuyện này do chúng tôi không trông chừng bọn nhỏ, vô cùng xin lỗi, may mà tìm lại được bọn nhỏ. Trên hòn đảo đó không có gì đặc biệt, chỉ có một ngôi miếu bỏ hoang, rất lâu không còn ai lên đó cúng bái."

"Không phải!" Eric lại lớn tiếng chen vào, đứa nhóc này luôn tràn đầy sức sống: "Đám quỷ đáng ghét kia nói trên đảo có báu vật, chỉ có buổi tối mới xuất hiện."

"Đó là viên ngọc có thể sáng lên, sau khi nuốt vào có thể đi xuống biển bắt cá lớn."

"Đám quỷ đáng ghét đó còn nói bọn con không dám đi."

"Đúng vậy, con thấy là bọn họ không dám thì có."

"Bọn con đi, nhưng cũng không tìm được viên ngọc."

"..."

Bọn nhỏ lại cậu một lời tôi một câu, ồn ào đến mức Văn Khê đau cả đầu, không thể không cắt ngang: "Đám quỷ đáng ghét là như thế nào?"

Mễ Mễ tuổi lớn nhất nói chuyện rành mạch nhất giải thích cho cậu: "Là bọn trẻ trong thôn ạ, rất hư hỏng. Lần đầu tiên thấy bọn con là lấy đá ném bọn con, còn muốn lấy gậy đánh bọn con, tên dẫn đầu còn nói muốn thả chó cắn bọn con nữa."

"Đúng đúng đúng, anh Mao Mao đánh bọn nó ngã lăn quay!"

"Anh Mao Mao rất mạnh, bọn nó rất nhiều người~"

Mao Mao cứng rắn nói: "Là Thủy Thủy chỉ huy giỏi."

"Thủy Thủy cũng rất lợi hại, dạy bọn con cho con chó đó ăn, sau này con chó đó sẽ không cắn bọn con nữa."

Văn Khê:...Tổng cảm thấy trong bốn ngày ngắn ngủi này, bọn nhỏ đã trải qua rất nhiều chuyện.

Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Tưởng Trạm Bạch, Tưởng Duyệt Y muốn lên tiếng nói gì đó nhưng Tưởng Trạm Bạch giơ tay ngăn cô lại, anh nhìn về phía đạo diễn Ninh: "Đạo diễn Ninh nói xem."

Đạo diễn Ninh áp lực như núi không biết làm sao, dân địa phương và các khách quý cùng tổ tiết mục đều biết tất cả hành động của bọn nhỏ, người lớn hai bên cũng không thấy có vấn đề gì, vì hai bên đều là trẻ con nên bọn họ không tiện nhúng tay vào.

Suy cho cùng bọn họ cũng không bị tổn thất gì, còn có thể xem phim chiến tranh phiên bản mini, thậm chí ông ta còn kêu người lén quay lại! Chuẩn bị cắt nối biên tập để làm chuyện hậu trường.

Nhưng ông ta chỉ trầm ngâm trong giây lát, sau đó một năm một mười kể hết những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

Linh cảm xấu của Văn Khê cuối cùng trở thành sự thật, trong lời kể của đạo diễn Ninh, Thủy Thủy đã hoàn toàn thành đại ca của nhóm nhỏ này, Eric là quân sư quạt mo không ngại hiềm khích, Mao Mao là tay đấm hàng đầu, Tịnh Tịnh là em gái tri kỷ hiểu chuyện nghe lời, Mễ Mễ là bậc thầy trong việc nhiễu loạn tầm mắt của người lớn.

Ngày đầu tiên đi vào thôn Thượng Trì, nhóm cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ bé này đã đối đầu với bọn trẻ trong thôn, đám trẻ đó khoảng mười mấy người, dẫn đầu là đứa trẻ mười mấy tuổi, may mà Mao Mao dậy thì sớm, rất cao nên mặc dù ít người vẫn không bại bởi chiều cao.

Ban đầu đám trẻ đó chỉ đứng xa xa nhìn bọn nhỏ, thừa dịp sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, người lớn đi hết mới lấy đá ném bọn nhỏ từ xa, bắt bọn nhỏ cống nạp. Kết quả Thủy Thủy phất phất tay, chỉ vào đám trẻ đó, nói "Đánh bọn chúng". Tiếp đến, cả đám nhào lên đánh nhau.

Nhờ Mao Mao nhanh chân lẹ tay nhất, hai ba cái là đã xử lý xong đám trẻ kia, đánh cho đám trẻ đó chạy vắt giò lên cổ.

Từ đó kết thành thù hận.

Đám trẻ bị đánh kêu đại ca mình ra, đại ca mang theo một đám nhóc con chặn bọn Thủy Thủy mỗi ngày.

Trong thời gian phát sóng trực tiếp có rất nhiều người, đám trẻ kia sẽ đứng canh gác từ xa không gây chuyện gì, nhưng mỗi ngày chỉ cần sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, bọn chúng luôn tìm cơ hội đánh lén.

Thủy Thủy càng trâu bò hơn, bày binh bố trận, dùng kế ly gián, thu mua một đứa nhóc trong đám trẻ kia làm tình báo cho bên mình. Mỗi ngày, tất cả kế hoạch của "đại ca" bên kia đều sẽ bị đứa nhỏ này tuồn ra, sau đó Thủy Thủy dùng người lớn đe dọa xé chẵn ra lẻ, tiêu diệt từng bộ phận, mỗi đứa nhóc trong đám trẻ kia đều bị Mao Mao đánh, đánh đến mức có mấy đứa không dám tới nữa.

Sau đó nhóc đại ca dắt con chó săn nhà mình ra, sự uy hiếp này quá lớn, đây là lần đầu tiên nhóm của Thủy Thủy thất bại thảm hại.

Tiếp theo, Thủy Thủy trở về hỏi đó là con chó nhà ai rồi xách một đống thịt, trứng, xúc xích, đồ ăn linh tinh chạy đến nhà đó.

Cha mẹ của đại ca vô cùng vui vẻ, tổ tiết mục đến đây quay chụp đều đưa tiền nên họ coi nhóm Thủy Thủy như tổ tông mà cung phụng, nhóm Thủy Thủy chỉ muốn cho chó ăn nên bọn họ tự mình dắt nhóm Thủy Thủy vào.

Cuối cùng con chó đó hoàn toàn quỳ gối trước thức ăn ngon, không chỉ không sủa bọn nhỏ, mà mỗi khi gặp bọn nhỏ còn điên cuồng vẫy đuôi.

Về sau con chó nhà đó không thèm ăn thức ăn trong nhà nữa, phải qua một thời gian dài mới sửa lại được.

Tóm lại xử lý xong chuyện con chó, đại ca dân bản xứ không còn ưu thế nào, làm chuyện gì đều chuốc lấy nhục, bị nhục càng nhiều thì càng không phục, nên mới nói nếu bọn nhỏ dám đi miếu Tiên Nữ vào buổi tối thì sẽ nhận bọn nhỏ làm đại ca.

Thủy Thủy không có hứng thú làm đại ca của đám trẻ này, nhưng rất có hứng thú với miếu Tiên Nữ.

Thủy Thủy rất thông minh, sớm đã hiểu rõ các tính năng của chó robot. Vì thế nghĩ ra một kế hoạch hoàn mỹ, đến khi trời gần tối, nhờ bóng cây rậm rạp che chở, làm Thính Thính biến thành diều lượn chở bọn nhỏ bay đến đảo nhỏ.

Đến khi người lớn phát hiện bọn nhỏ biến đâu mất thì mới lục đục đi nhờ khách sạn mở camera theo dõi, từng bước phát hiện đều làm mọi người ngạc nhiên há hốc mồm.

Chó robot biến thành diều lượn, phim điện ảnh hiện thực cũng không dám quay như vậy đâu! Bây giờ mà đã hiện đại đến mức này cơ à? Đã vậy trên lưng con diều còn phóng ra dây thừng để bọn nhỏ có thể nắm chặt không bị ngã xuống, rốt cuộc con chó robot này đến từ đâu? Không chỉ có thể bắn ra một đống camera nhỏ, mà còn có AI cực cao có thể nghe hiểu bất kỳ mệnh lệnh nào của Thủy Thủy, hiện giờ còn có thể biến hình?

Nếu đoạn này trong tiết mục được chiếu ra...Con chó robot này do công ty nào sản xuất! Nhất định phải đặt hàng...nhất định phải thu tiền quảng cáo!

Sau khi phát hiện được mục tiêu của bọn nhỏ, mọi người không dám chậm trễ, nhanh chóng tìm thuyền đi đến đảo nhỏ đó xách bọn nhỏ trở về.

Mặc dù chó robot biến thành diều lượn nhưng trên người cũng có mở đèn pha, cực kỳ dễ thấy được mục tiêu nên bọn nhỏ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.

Bọn nhỏ lá gan lớn, trên đảo đêm hôm khuya khoắt, khả năng còn có rắn độc, ngay cả dân bản xứ cũng không muốn tới.

Văn Khê nghe đạo diễn Ninh kể lại mọi chuyện diễn ra, càng nghe mặt càng đen.

Thủy Thủy vô cùng nhạy cảm với cảm xúc của ba ba mình, bé con lo lắng nhích nhích mông nhỏ, lặng lẽ thầm thì vào tai cha lớn: "Ba lớn, một lát nữa nhớ chạy nhanh nhanh nha."

Tưởng Trạm Bạch khó hiểu, lúc này anh thật sự cảm thấy con trai mình khá là giỏi, mới bao lớn mà đã làm việc quyết đoán như thế này, có dũng có mưu, biết dùng người, quan trọng nhất là bé còn biết thu phục nhân tâm, bé là người nhỏ nhất trong nhóm nhưng mọi người đều nghe lời bé.

Không hỗ là con trai anh!

Đạo diễn Ninh nói xong, giọng của Văn Khê lạnh lẽo như mùa đông khắc nghiệt: "Văn Cảnh Nghiêu!" Cậu kêu thẳng tên khai sinh của con trai mình.

Thủy Thủy sợ tới mức "Òa" một tiếng, nhanh chóng dùng sức đong đưa thân thể: "Ba lớn, chạy mau nha!"

"Con thiếu đòn đúng không!"

Văn Khê nhào lên.

Tưởng Trạm Bạch theo bản năng nhấc chân chạy trốn.

"Anh thả nó ra! Làm phản rồi, còn dám đánh nhau? Còn dám dắt con người ta đi đánh nhau? Còn dám bay, sao con gan dữ vậy hả!" Văn Khê tức tím người.

Cậu sắp bị dọa chết khiếp, trong chuyện này chỉ cần sai một li là đi một dặm là sẽ xong đời, lỡ như bị đánh thì sao, bị chó cắn thì sao, sông bên này sâu như vậy, lỡ rơi xuống thì làm thế nào? Lỡ như bị rắn độc hay thú hoang cắn thì sao, lỡ như bọn trẻ bị dọa sợ thì phải làm thế nào?

Biết ăn nói ra sao với người nhà mấy đứa nhỏ khác đây?

Chỉ nghĩ thế thôi là Văn Khê đã thấy trước mắt tối sầm.

Chuyện này không chỉ dạy hư con nhà người ta, mà hoàn toàn là dẫn sai đường!

END CHƯƠNG 47.

======