Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 62




Trì Nghiêu đứng trước bàn làm việc, ánh mắt dừng trên bàn tay đang cầm bút lông của Cảnh Hi, không thể rời đi.

Bàn tay trắng trẻo, thon dài và mạnh mẽ, các khớp ngón tay cân đối, đến cả móng tay cũng được cắt tỉa tròn trịa.

Trì Nghiêu nhớ lại, khi anh dùng thân thể của Cảnh Hi mấy hôm trước, móng tay đã dài ra không ít.

Cảnh Hi viết xong một chữ trên tờ giấy Tuyên Thành, đặt bút xuống.

"Chụp đi."

Trì Nghiêu hoàn hồn, vòng qua bàn làm việc đi tới bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn chữ trên bàn ——艳 (diễm, đẹp).

Trì Nghiêu: "...... Tôi chụp nó làm gì?"

Cảnh Hi: "Không phải anh muốn chụp ảnh nóng sao?"

Trì Nghiêu giật giật chân mày, nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu.

"Giỡn mặt tôi à?"

Cảnh Hi thổi thổi tờ giấy, sau khi mực khô thì đưa nó cho Trì Nghiêu.

"Bao nhiêu người xin chữ của tôi mà xin không được đó, anh phải biết trân trọng đấy."

Trì Nghiêu: "..."

Tại sao câu này nghe quen thế?

Viết xong chữ, Cảnh Hi chỉnh lại tay áo, bình tĩnh bỏ đi.

Vừa đi được vài bước, cậu đã bị Trì Nghiêu nắm lấy cổ tay.

Trì Nghiêu cười đầy lạnh lẽo: "Thiếu tướng, cậu biết thế nào là giữ lời chứ?"

Cảnh Hi: "Tôi cái gì cũng chiều theo ý anh rồi, anh còn muốn gì nữa?"

Hai người đều không nhượng bộ, rất nhanh lại đánh nhau.

"Nợ tôi lâu thế mà cậu cũng dám không trả một tấm." Trì Nghiêu ra tay tàn nhẫn, người bình thường chắc không trụ nổi qua ba chiêu.

Cảnh Hi vừa đánh vừa lui, chờ cơ hội phản công.

"Trong album của anh không phải có rất nhiều sao? Anh chỉ có hai con mắt, chẳng lẽ còn chưa đủ để rửa?"

Trì Nghiêu: "Chưa đủ, có cho không?"

Cảnh Hi: "Không cho."

Trì Nghiêu tức giận, nắm lấy cổ tay cậu kéo về phía mình.

Cảnh Hi không kịp đề phòng, bị anh kéo tới loạng choạng về phía trước một bước.

Trì Nghiêu không quan tâm, ôm lấy mặt cậu rồi áp lên môi mình.

Cảnh Hi ánh mắt thay đổi, đưa tay giữ lấy mặt anh đẩy ra ngoài.

"Trì Nghiêu! Anh muốn làm gì?"

Trì Nghiêu né tránh, tiếp tục ép mặt cậu về phía môi mình.

"Cưỡng hôn cậu."

Cảnh Hi: "..."

Hai người toàn thân đều dùng sức, không cẩn thận va vào tường.

Cảnh Hi bị kiểu ép buộc này làm cho bối rối, tức giận nói: "Anh có liêm sỉ không?"

Trì Nghiêu ép người cậu vào tường, một tay chống lên tường, mặt mày dữ tợn: "Không còn nữa."

Cảnh Hi: "..."

Tức giận đến cực điểm, cậu đấm thẳng một cú qua.

Trì Nghiêu nghiêng đầu né tránh, buộc phải lùi lại.

Hai người từ phòng ăn đánh đến phòng khách, rồi lại từ phòng khách đánh lên lầu.

Trì Nghiêu giơ tay túm lấy cậu, đe dọa: "Không đưa ảnh cho tôi, thì lần sau đổi thân thể, tôi sẽ dùng cơ thể của cậu để tự hôn mình."

Cảnh Hi mặt đen lại: "Anh có thấy ghê tởm không?"

Trì Nghiêu cười khẩy: "Tôi đẹp trai thế này, hôn vào chắc chắn cảm giác rất tuyệt, làm sao mà ghê tởm được?"

Cảm giác?

Cảnh Hi chỉ vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, cả người đã không chịu nổi.

Nhân lúc cậu ngẩn ra trong thoáng chốc, Trì Nghiêu lại thành công túm được người, chẳng nói chẳng rằng cúi xuống hôn.

Cảnh Hi cố hết sức tránh né: "Đưa cho anh."

Trì Nghiêu mắt ánh lên vẻ đắc ý: "Đưa tôi hôn, hay đưa ảnh?"

Cảnh Hi cau mày, sắc mặt lạnh lùng: "Ảnh."

Năm phút sau, Cảnh Hi ngồi trên sofa, mặt vô cảm để Trì Nghiêu tùy ý điều chỉnh tư thế của mình.

"Đây là biểu cảm của ông già gì thế, mắt nhìn về phía tôi, có chút thần thái một tí được không?"

Trì Nghiêu nghiêm túc điều chỉnh tư thế của cậu, nắm lấy má cậu kéo nhẹ: "Cười cho ông một cái."

Cảnh Hi hờ hững nhìn anh, nhếch miệng cười, cười mà không cười.

Trì Nghiêu ngớ người, suýt nữa thì phì cười.

"Cậu có thể cười cho tử tế một chút được không?"

Cảnh Hi: "Tôi cười rất tử tế mà."

Trì Nghiêu để camera lơ lửng trên không, trong màn hình ảo phóng to là hình ảnh vừa chụp được.

Nhưng đổi góc bao nhiêu lần, anh vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.

Biểu cảm cứng nhắc, ánh mắt trống rỗng, trông chẳng khác nào búp bê.

Trì Nghiêu chống cằm, chăm chú suy nghĩ.

Quả nhiên là chưa bắt nạt đủ.

Anh bước tới, dùng một tay nắm lấy cà vạt của Cảnh Hi giật mạnh.

Cà vạt bị giật xuống, anh lại đưa tay cởi cúc áo sơ mi của cậu.

Cảnh Hi nhắm mắt lại, coi như không thấy.

Trì Nghiêu bị cậu chọc cho bật cười.

"Sao, nhanh thế mà đã nằm xuống rồi? Không giống phong cách của cậu nhỉ."

Cảnh Hi: "Mau lên."

Trì Nghiêu cười khẩy: "Còn dám chê tôi chậm? Nếu cậu phối hợp sớm một chút, thì bây giờ đã trả nợ xong rồi."

Cảnh Hi: "Tôi còn phải—"

Cậu chưa nói hết câu, thì cửa phòng bị gõ, Giang Phong và Phương Lương cùng lúc bước vào từ bên ngoài.

Vừa ngẩng đầu, hai người lập tức dừng chân.

Trong phòng khách, Trì Nghiêu quỳ một chân trên ghế sofa, đang cởi cúc áo của Cảnh Hi, mà Cảnh Hi lại nhắm mắt không hề phản kháng, trông chẳng có vẻ gì là bị ép buộc cả.

Giang Phong/Phương Lương: "..."

Cái quái gì đang xảy ra đây?!

Hai người ngưng lại một giây, rồi quả quyết xoay người bỏ đi, giả vờ như chưa từng xuất hiện ở đây.

"Có tin tình báo mới à?"

Cảnh Hi nhắm mắt hỏi.

Giang Phong: "..."

Không thoát được rồi.

Hắn xoay người, cứng ngắc đáp: "Là về những người thú hóa trong công viên giải trí."

Trì Nghiêu ánh mắt thay đổi, buông Cảnh Hi ra rồi ngồi sang một bên, nhìn về phía Phương Lương.

"Thú hóa đã tăng thêm rồi?"

Phương Lương: "Những người đã thú hóa, hiện giờ có một nửa đã vượt quá 30%, những người còn lại tốc độ tăng mỗi ngày là 5%, phần chưa thú hóa thì tạm thời chưa có dấu hiệu."

Cảnh Hi giơ tay, từ tốn cài lại cúc áo, suy tư.

Trước đây nghe Trì Nghiêu nói, những người đó khi bị kích thích từ bên ngoài sẽ xảy ra biến dị, thú hóa vượt quá 30% là không thể đảo ngược.

Những ngày gần đây, những người thú hóa đó bị giam giữ trong không gian tương đối tĩnh, tốc độ biến dị đã giảm rõ rệt.

Cảnh Hi: "Hàng lỗi rốt cuộc có nghĩa là gì?"

Phương Lương liếc nhìn lão đại nhà mình, rồi nhỏ giọng giải thích: "Độ ổn định dưới 50%, cực kỳ dễ bị kích thích từ bên ngoài, quá trình thú hóa diễn ra rất nhanh, chỉ cần đáp ứng ba tiêu chí này thì đều là hàng lỗi."

"Độ ổn định?" Giang Phong chen vào hỏi.

Phương Lương: "Đây là một chỉ số tương đối, chi tiết thì lão đại rõ hơn tôi."

Giang Phong: "..."

Cậu nói thẳng là lão đại không cho nói thì có phải tốt hơn không?

Ánh mắt liếc thấy Trì Nghiêu đã quay đầu, dùng gáy đối diện với mình, Cảnh Hi hiểu rằng bây giờ hỏi thêm cũng sẽ không có câu trả lời.

Cậu chuyển sang một câu hỏi khác.

"Tốc độ thú hóa của hàng lỗi rất nhanh, vậy có phải hàng loại tốt thì tốc độ thú hóa sẽ chậm hơn?"

Phương Lương gật đầu: "Có thể nói như vậy."

Cảnh Hi nhìn Trì Nghiêu một cái: "Có hàng loại tốt không?"

"Đủ rồi đấy." Giọng Trì Nghiêu lạnh lùng, "Tôi không nói thì cậu sẽ hỏi không ngừng à?"

Cảnh Hi: "Anh cứ tự ra giá."

Trì Nghiêu cười lạnh: "Ra giá thì có ích gì, cậu có bao giờ thực hiện đâu."

Chưa nói được mấy câu, hai người lại bắt đầu đối đầu.

Cảnh Hi: "Câu hỏi cuối cùng, phế phẩm từ đâu mà ra?"

Trì Nghiêu đứng dậy: "Muốn biết? Tự mà đi tra."

Cảnh Hi: "..."

Anh giận rồi à?

Sau khi Trì Nghiêu và Phương Lương rời đi, Giang Phong đi theo Cảnh Hi lên thư phòng.

Giang Phong hạ giọng báo cáo: "Người ám sát Vương Liên Cung chưa bắt được, hiện tại đang khẩn cấp truy tìm."

Cảnh Hi: "Hắn thế nào rồi?"

Giang Phong: "Bị dọa sợ, giờ ngày nào cũng khóc đòi thẩm vấn, sợ rằng nếu bị nhốt một mình lại bị ám sát lần nữa."

Ám sát không thành, bên kia sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Cảnh Hi: "Tăng cường giám sát, không cần thêm giờ thẩm vấn."

Giang Phong: "Rõ."

Báo cáo xong mọi chuyện, Giang Phong chuẩn bị rời đi.

Vừa mở cửa, trước mắt hắn hiện ra một cái đầu chó phóng đại.

Giang Phong: "!!!"

Ẩn Vệ dù đang ngồi xổm cũng cao hơn người thường không ít, thấy Giang Phong đứng chặn cửa không đi, nó nhấc chân quét hắn một cái, tự mình chui vào.

"Oa u~"

Cảnh Hi: "Đói rồi?"

Ẩn Vệ gật đầu, mắt nhìn đầy mong chờ.

Cảnh Hi: "Để tao bảo người mang thức ăn lên cho mày."

Mắt Ẩn Vệ sáng rực, nằm phục xuống đất, cằm gác lên bàn làm việc.

"Oa u!"

Tận mắt chứng kiến cỗ máy giết chóc của Cực Ảnh làm nũng với lão đại nhà mình.

Giang Phong: "..."

Tình huống này hình như đang đi theo một hướng rất kỳ quái.

Trong thư phòng, thiết bị đầu cuối của Cảnh Hi rung lên một cái, cậu tùy tay mở ra, là ông nội gửi đến.

【Ông mua xong rồi, khi nào đến đây? Ông muốn trả thù vụ cờ hôm trước [hình ảnh]】

Cảnh Hi mở ảnh ra, hóa ra là một bộ bài, bên cạnh còn đặt một đĩa bánh trứng nướng.

Trì Nghiêu từng đánh cờ với ông nội cậu? Ông còn thua? Còn hẹn đánh bài?

Ông nội cậu lại đồng ý ư?

Một vị giáo sư nghiêm túc như ông nội và một tên đầu sỏ tinh tặc phản nghịch lại chơi cờ với nhau.

Khung cảnh này, cậu không tài nào tưởng tượng nổi.

Ngón tay Cảnh Hi lơ lửng trên màn hình ảo một hồi lâu, gõ xong lại xóa, xóa rồi lại gõ đến cả chục lần.

【Hai tháng tới cháu phải ở Bạch Kình Tọa, e rằng không có thời gian về nhà.】

Chủ yếu là, cậu cũng không biết chơi bài.

Bên kia trả lời rất nhanh.

【Tuần này ông đi công tác, mấy ngày nữa có thể sẽ đến Bạch Kình Tọa.】

Cảnh Hi: "..."

Trì Nghiêu vờ giận dỗi rời khỏi tòa nhà chính, cùng Phương Lương đi dạo đến sân huấn luyện hẻo lánh.

"Bên lão gia gửi tin rồi." Phương Lương gửi một ảnh chụp màn hình qua thiết bị đầu cuối của Trì Nghiêu.

Trì Nghiêu liếc qua một cái, trong ảnh có một đoạn mã hóa, người gửi là Z.

Đoạn mã sau khi được giải mã theo cách thức đặc biệt, chỉ ra hai con số—46.

"46."

Phương Lương biến sắc.

"Nhanh vậy lại mở rồi?"

Trì Nghiêu: "Chưa đến lúc, nhưng cũng sắp rồi."

Phương Lương: "Vậy tôi chọn vài người chuẩn bị trước nhé?"

Đi nửa vòng sân huấn luyện, Trì Nghiêu lắc đầu: "Không cần, tôi tự làm."

Phương Lương có chút lo lắng.

"Lão đại, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ tra rõ, anh đừng vội—"

"Nhưng tôi không thể đợi lâu được." Trì Nghiêu cười nhạt, "Đợi ông ấy thu thập đủ chứng cứ, không biết còn bao nhiêu năm nữa."

Phương Lương: "Nhưng—"

Trì Nghiêu giơ tay chặn anh lại.

"Dù cuối cùng thế nào, tôi chỉ muốn nhanh chóng có một kết quả."

Phương Lương cau mày, nhưng không biết khuyên thế nào.

Kích thích quá nhiều, không phải chuyện tốt.

Rời khỏi sân huấn luyện, từ xa họ nghe thấy tiếng reo hò.

Trì Nghiêu đi tới, thấy Lệ Viễn đứng giữa một đám binh lính của Phi Long, đối diện hắn là Lữ Mông như một con gà trống xù lông.

"Đây là căn cứ quân sự, làm ơn tuân thủ quy định ở đây!" Lữ Mông giọng thô kệch nói, "Hai ngày nay anh trộm ba con gà của tôi, khoản này phải tính toán rồi!"

Lệ Viễn đứng chả ra dáng đứng, tay tùy tiện gãi cổ, đầy vẻ du côn.

"Phi Long lớn thế này, ngay cả con gà cũng không cho ăn? Nói ra ngoài mất mặt đâu phải tôi."

Lữ Mông: "Trong nhà ăn bao nhiêu gà mà chả được, gà của tôi thì không được ăn!"

Lệ Viễn: "Tôi cứ ăn gà của cậu thì làm sao?"

Khi Trì Nghiêu đi tới, hai người họ đang xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau.

"Ngày nào cũng đánh qua đánh lại không thấy phiền à?" Trì Nghiêu tựa người vào lan can, cười đầy ác ý, "Hay là—thi đấu đi?"

Lữ Mông: "Thi thì thi! Thi bắn tỉa mà anh giỏi nhất ấy!"

Lệ Viễn: "Ai thèm chơi bắn tỉa với cậu? Chán chết—"

Chưa kịp nói hết câu, Trì Nghiêu đã nhận lời thay hắn.

"Mọi người hiếm khi tụ tập, đúng lúc có thể giao lưu kỹ năng với nhau." Trì Nghiêu gọi Phương Lương, "Đi chuẩn bị đạo cụ."

Một đám binh lính của Phi Long đứng xem ngơ ngác nhìn nhau.

Có trò vui để xem rồi đây!

Chốc lát sau, Phương Lương tay xách một giỏ trứng gà, lần lượt đặt từng quả lên các cọc gỗ.

"Cậu cẩn thận chút, trứng này đắt lắm đấy!" Giang Phong đi theo phía sau nhắc nhở, mặt đầy tiếc rẻ, "Đổi thành trứng nhà ăn có được không?"

Lão đại nói "bao dung Cực Ảnh", cả Phi Long đều phải chịu đựng, chỉ sợ nảy sinh xung đột khiến lão đại mất vui.

Phương Lương mặt không cảm xúc đặt trứng: "Lão đại nhà chúng tôi chỉ thích cái này."

Giang Phong: "..."

Ở đầu bên kia sân huấn luyện, Lệ Viễn và Lữ Mông tay ôm súng bắn tỉa chờ đợi.

Từ chỗ họ đến mấy cọc gỗ khoảng cách tầm một trăm mét, tổng cộng ba mươi cọc, cao thấp không đều, mỗi cọc đều đặt một quả trứng gà.

Lữ Mông nhìn khẩu súng bắn tỉa đã bị tháo kính ngắm trong tay, hỏi Trì Nghiêu: "Đứng từ đây bắn vỡ trứng trên các cọc gỗ chỉ định?"

Dù thị lực có tốt, đứng xa thế này cũng gần như mù.

Trứng gà mẹ quý như thế, anh nên bắn trúng hay không trúng thì hơn đây?

Đây chẳng phải là âm mưu của Cực Ảnh sao?!

"Không phải." Trì Nghiêu cười nhẹ, "Bắn trứng gà dễ thế, thì chán lắm."

Hô!

Xung quanh vang lên một loạt tiếng hít vào.

Lấy đi kính ngắm mà lại bắn như thế này, còn gọi là dễ à?

"Cực Ảnh cố tình làm khó rồi phải không?"

"Độ khó này lớn quá, cảm giác như đang đùa giỡn bộ trưởng Lữ nhà mình vậy."

"Nghe nói thực lực của họ rất mạnh, không chừng thật sự cảm thấy đơn giản đấy?"

"Chết tiệt, tôi bắt đầu hưng phấn rồi! Bộ trưởng Lữ nhất định không được thua đâu!"

Xung quanh rì rầm bàn tán.

Trì Nghiêu búng ngón tay.

Phía đối diện, Phương Lương nhận được chỉ thị, cầm lấy một nắm lông gà ném về phía mấy cọc gỗ.

Trì Nghiêu nói: "Mỗi vòng bắn trúng lông gà đỏ thì coi như thắng, nhưng đồng thời không được làm vỡ trứng gà."

Lữ Mông và Lệ Viễn đồng thời nhìn qua, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Chuyện quái gì đây — độ khó không phải dạng vừa đâu.

Trì Nghiêu bổ sung: "Nếu cả hai đều bắn trúng hết lông gà, ai hoàn thành trong thời gian ngắn hơn, người đó thắng."

Còn phải so thời gian!

Những người đứng xem bắt đầu căng thẳng.

Vừa vào đã là độ khó địa ngục, lỡ cả hai không ai bắn trúng thì không phải là mất mặt sao?

Có người nghĩ như vậy, cũng có người nói ra điều đó.

"Bắn không trúng? Sao có thể?" Trì Nghiêu tùy tiện cầm lấy khẩu súng trong tay Lệ Viễn, nhắm bắn rồi nhanh chóng bóp cò.

Một mảnh lông gà đỏ kêu "vút" một tiếng bay qua, bị viên đạn ghim vào cọc gỗ, chỉ còn chừa lại một phần nhỏ ở đầu lông.

Đợi đến khi Trì Nghiêu hạ súng xuống, mọi người vẫn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.

Phía bên kia, Giang Phong nhìn cái cọc gỗ bị bắn xuyên, mắt mở to.

Người này là yêu quái à?

Cậu ta còn không cần thời gian ngắm nữa!

Phương Lương quay phim lại tình hình này, thông qua màn hình ảo phóng đại lên để mọi người xem.

Khi thấy rõ lông gà đỏ còn sót lại trên cọc gỗ, cả sân trường lập tức xôn xao.

"Giỏi, giỏi quá!"

"Chết tiệt! Cái này thật sự làm được à?"

"Đáng sợ quá chứ!"

"Tôi thậm chí còn không nhìn thấy trứng gà, nói gì đến lông gà!"

"Tuyệt vời!" Lệ Viễn hô lớn một tiếng, cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Lữ Mông, "Tay súng của lão đại nhà chúng tôi, đó là số một đấy."

Lữ Mông nhìn đến ngây người.

Tay súng này đúng là tuyệt vời thật!

Nghe thấy sự khiêu khích trong lời nói của Lệ Viễn, Lữ Mông cười lạnh đáp trả.

"Cũng được đấy, nhưng vẫn chưa so được với lão đại nhà chúng tôi."

"So cái gì?"

Đang nói, phía sau vang lên giọng của Cảnh Hi.

Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn qua, thấy Cảnh Hi chậm rãi bước tới, anh hời hợt nói: "Lữ nhà cậu nói tôi không bằng cậu, thế nào, có muốn so thử không?"

Cảnh Hi từ trước đến nay không hứng thú với các loại thi đấu.

Cậu cho rằng nếu đã làm, thì phải làm tốt nhất, còn nếu không cần thiết, cậu sẽ không tham gia.

Không vì muốn dẫn đầu hay tụt hậu so với người khác mà bị ảnh hưởng.

Nhưng bây giờ là Trì Nghiêu mời cậu.

Có vẻ như rất thú vị.

"Được." Cảnh Hi thuận miệng đáp, "So thế nào?"

Lữ Mông chạy đến, nhắc lại quy tắc mà Trì Nghiêu vừa nói.

Trì Nghiêu cười nhẹ: "Chỉ thi đấu mà không có thưởng phạt thì chán lắm."

Cảnh Hi vô cùng hợp ý: "Vài món?"

Trì Nghiêu còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy Lữ Mông nghiêm túc nói: "Thế này nhé, ai thắng, tối nay sẽ được thưởng thức tiệc gà đặc biệt của đội tiên phong chúng tôi! Cộng thêm một tháng được uống canh gà!"

Cuối cùng đã phát triển thành trận thi đấu giữa hai lão đại.

Đám lính đứng xem phấn khích đến mức khản cổ, la hét không ngừng.

Trưởng quan của họ xưa nay rất kín tiếng, bình thường không tham gia hoạt động của quân đội, luyện tập cũng không cùng người khác, họ gần như không bao giờ thấy trưởng quan ra tay.

Trì Nghiêu và Cảnh Hi nhìn nhau: "..."

Thế thì để anh thắng vậy.