Cảnh Hi phản xạ rút tay lại, cau mày: "Cẩn thận kẻo lở miệng đấy."
Trì Nghiêu: "..."
Có ba con robot mini hỗ trợ, vượt qua đám thú hóa này là chuyện dễ dàng.
Ra khỏi lối thoát hiểm, Lệ Viễn và Lữ Mông tiện tay đóng cửa kim loại lại, còn khóa luôn.
Cảnh Hi nhìn bản đồ quét mà Tiểu Hồng gửi lại, dẫn họ đi về phía đông, nơi đặt phòng điều khiển trung tâm.
Trên đường đi, cậu liếc qua các lối đi bằng kim loại và bức tường, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Đây là kim loại chuyên dụng cho ngành hàng không quân sự, có khả năng phòng thủ cực tốt, giá thành lại rất cao, không hề được lưu hành trên thị trường.
Vậy mà ở tòa Tháp Vui Vẻ này lại có thể dễ dàng nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Phòng điều khiển trung tâm được bọc trong năm lớp kim loại, cửa lớn đóng kín, dùng bạo lực từ bên ngoài gần như không thể phá vỡ.
Cảnh Hi đang định bảo Tiểu Lam thử phá khóa, cửa lớn bỗng nhiên được mở từ bên trong, một đám người trang bị vũ khí đầy đủ bước ra.
Trì Nghiêu cười cười: "Biết ra đón, cũng coi như lễ phép đấy."
Cảnh Hi: "Tôi trái anh phải."
Hai người gần như cùng lúc ra tay, dây phóng bắn xuyên qua cửa kim loại mở sẵn, cố định chắc chắn.
Sau khi ấn nút thu dây, Trì Nghiêu đạp tường mượn lực, xoay người một vòng, quân đao trong tay lia ngang, một đao kết liễu ba tên.
Cảnh Hi theo đà dây rút ra, rút súng, phát nào cũng bắn trúng đầu.
Cửa phòng bị chặn lại bởi Tiểu Hồng và Tiểu Hắc, chúng biến thành những thanh kim loại dài chèn vào giữa cánh cửa.
Những người vừa ra ngoài ban đầu chỉ nghĩ rằng đây chỉ là một vài người chơi đang tìm cách thoát ra, hoàn toàn không ngờ tới rằng họ đang phải đối mặt với một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Chỉ trong chớp mắt, sự lơ là đó đã phải trả giá bằng toàn bộ lực lượng bảo vệ ngoài cửa phòng điều khiển bị tiêu diệt.
Trì Nghiêu thản nhiên bước vào, đối mặt với ánh mắt đầy sợ hãi của đám lập trình viên bên trong, anh lười biếng nói: "Nếu không muốn chết thì vào cái phòng nhỏ kia mà ở."
Đám lập trình viên liếc nhìn về phía căn phòng nhỏ mà anh chỉ, đó là một kho chứa dụng cụ.
Họ nhìn nhau, rồi rón rén dán mình vào tường di chuyển về phía phòng nhỏ, sau đó đóng cửa lại.
Trì Nghiêu nói: "Tiểu Hồng, ra đây giúp ba canh cửa."
Cảnh Hi: "..."
Ai là ba ai đây?
Tiểu Hồng tất nhiên chẳng thèm để ý đến anh.
Trì Nghiêu lại tiếp tục: "Ngoan ngoãn đi, ba sẽ cho con đi dạo với các anh."
Tiểu Hồng lập tức bay đến trước mặt Cảnh Hi, trên đầu nó bật ra một màn hình nhỏ ảo.
【Thật không?】
Cảnh Hi: "..."
Cậu dễ dụ quá rồi đấy.
Cậu bất đắc dĩ gật đầu: "Nhưng không được đi quá xa đâu."
Tiểu Hồng kêu "vèo" một tiếng bay đến cửa phòng nhỏ, rồi chặn kín khe cửa lại.
Trong phòng điều khiển rộng lớn chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Cảnh Hi tìm ra vị trí của con chip AI nơi này, nâng tay chuẩn bị nổ súng.
"Chờ đã." Trì Nghiêu ấn tay cậu xuống, nở nụ cười đầy mờ ám, "Cơ hội hiếm có, phá hỏng luôn thì phí quá."
Cảnh Hi liếc nhìn lúm đồng tiền mờ mờ trên khóe môi anh.
Lại sắp có người gặp xui xẻo đây mà.
Trì Nghiêu đi tới bức tường lớn toàn màn hình giám sát, ấn vài nút trên bàn điều khiển.
AI: 【Xác nhận tắt giám sát thông minh?】
Trì Nghiêu nhấn xác nhận, đoạt lại quyền kiểm soát giám sát từ tay AI, mở hệ thống điều khiển bằng giọng nói, sau khi chỉnh giọng của mình, anh nói vào thiết bị thu âm.
【Bây giờ là thời gian tổ chức hoạt động nhóm của nhân viên, mong tất cả nhân viên nghe rõ quy tắc sau, nếu vi phạm mà mất mạng, AI này sẽ không chịu trách nhiệm—】
【Mời tất cả đứng yên tại chỗ, cởi bỏ quần áo, gấp gọn gàng để dưới chân, nếu không gấp thành hình vuông như miếng đậu phụ sẽ bị phạt, thời gian là hai phút, bắt đầu đếm ngược—】
Cảnh Hi: "..."
Anh quả là biết vận dụng linh hoạt nhỉ.
Lệ Viễn: "..."
Sao trò chơi này nghe quen thế nhỉ?
Mỗi tầng trong Tháp Vui Vẻ đều có hàng trăm người thú hóa, lúc vừa nghe thấy thông báo này, tất cả đều hơi ngơ ngác.
Vừa bước tới tầng năm, mặt nạ đen và đám thuộc hạ cũng khựng lại.
Tên beta áo đen nhìn về phía hệ thống điều khiển âm thanh, bối rối hỏi: "Lão đại, có phải AI bị lỗi không?"
Mặ nạ đen ngừng một lát, rồi quay người đi lên trên: "Bọn chúng đang ở trong phòng điều khiển!"
Tên beta áo đen giật mình.
Đám người kia tới đó làm gì? Đó không phải là đường ra, cũng không có báu vật gì, nếu bị phát hiện thì có thể mất mạng, chẳng có lý do gì để tới đó cả.
Vừa bước tới cửa thoát hiểm, cánh cửa trước mặt họ bỗng "ầm" một tiếng đóng lại, giọng của AI lại vang lên.
【Mời tuân thủ luật chơi, còn 1 phút 37 giây trước khi trò chơi kết thúc.】
Mặt nạ đen lùi lại vài bước, ra lệnh cho thuộc hạ phá cửa.
Nhưng đây là cửa kim loại hàng không quân dụng, không có vũ khí nhiệt lớn thì không thể phá được.
Thấy tình thế không ổn, hắn quay người đi xuống tầng bốn.
Đi được nửa đường thì thấy cửa thoát hiểm mở sẵn, mặt nạ đen tăng tốc, nhưng ngay khi vừa tới gần thì cửa lại đóng ngay trước mặt.
"Mẹ kiếp!" Tên beta áo đen đi theo phía sau chửi thề, đấm mạnh vào cánh cửa kim loại.
【Còn 57 giây trước khi trò chơi kết thúc—55 giây—】
Chẳng ai để ý đến lời thông báo đó.
Khi thời gian đếm ngược kết thúc, cửa thoát hiểm tầng bốn đột ngột mở ra.
Tên beta áo đen sáng mắt: "Cửa mở rồi!"
Một vài người thú hóa lập tức lao ra ngoài.
"Á——!"
Ngay sau đó, tiếng la hét thảm thiết vang lên.
Những người còn lại tiến đến xem, lập tức hoảng sợ rút về trong hành lang thoát hiểm.
Khu vực bên ngoài hành lang là trò chơi bắn súng.
Nhưng lúc này, những thiết bị bắn súng đều bị kiểm soát và nhắm thẳng vào lối thoát hiểm mà bắn.
Giọng của AI lại vang lên.
【Hai phút đếm ngược bắt đầu lại, mời mọi người tuân thủ quy tắc trò chơi.】
Tên beta áo đen mặt mày tái mét, hoảng loạn hỏi: "Lão đại, phải làm sao đây?!"
Khu vui chơi đã hoạt động nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ gặp phải kẻ nào dám phản lại và chơi ngược lại chúng như thế này!
Nếu ngay từ đầu biết bọn chúng lợi hại như vậy, họ đã không sử dụng kế hoạch cảnh báo này!
"Xuống tầng một."
Cầu thang nối liền các tầng, nhưng tất cả các lối ra đều đã bị chặn lại.
Hiện tại, họ chỉ có thể tìm chỗ tương đối an toàn mà trốn.
Khi thời gian đếm ngược kết thúc, cửa tầng một không mở như lần trước.
Tên beta áo đen tim đập loạn xạ, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.
Phía trên cầu thang bỗng vang lên tiếng động lớn, dường như có vật nặng đang lăn xuống.
Hắn vươn cổ nhìn lên.
Đến khi nhìn rõ, chân hắn bủn rủn run lên.
Là những quả cầu sắt!
Cửa tầng ba mở ra, những quả cầu sắt đường kính hai mét không ngừng lăn ra, theo cầu thang mà lăn xuống tầng một.
"Lão đại, mau dẫm lên tay vịn cầu thang!"
Kích thước của những quả cầu sắt vẫn chưa tới mức không thể né được, dẫm lên tay vịn có lẽ có thể tránh thoát.
Nhưng bọn họ có tới ba mươi người, đến khi nghĩ ra cách tránh né, những quả cầu sắt đã lăn xuống đến tầng hai, tay vịn không thể chứa hết ngần ấy người.
Tên beta áo đen cố gắng kiễng chân, bám vào cầu thang phía trên để giữ thăng bằng, nhìn thấy đám thuộc hạ chết thảm, hắn hoàn toàn hoảng loạn.
"Lão đại, phải làm sao đây? Hay là chúng ta làm theo lời nó đi?"
Bây giờ toàn bộ khu vực cầu thang đã bị phong tỏa, dường như là trò chơi được chuẩn bị đặc biệt dành cho họ.
Mỗi tầng đều có các thiết bị trò chơi có thể di chuyển, cứ thế này, có lẽ họ sẽ bị ép chơi hết tất cả các loại một lần.
Mặt dưới chiếc mặt nạ của mặt nạn đen cực kỳ khó coi.
Hắn búng ngón tay một cái, chuyển sang trang liên lạc.
"Ở số 32 có vài con ruồi bay vào, cử người qua xử lý đi."
Trì Nghiêu vắt chân ngồi trước màn hình giám sát, nhìn khắp nơi trong công viên giải trí loạn thành một mớ, cười đến vui vẻ.
Đến lượt thứ ba, cuối cùng cũng có người làm theo chỉ thị của anh, cởi quần áo, co ro ngồi đó, run rẩy gấp quần áo.
Lệ Viễn cười đến mức mất hết cả mặt mũi.
"Phải để bọn khốn nạn này nếm thử trải nghiệm mới được!"
"Sướng thật đấy!" Lữ Mông nói xong, vô thức liếc mắt nhìn Cảnh Hi một cái, giả vờ như vừa rồi mình chưa nói gì cả.
Tuy rằng đội trưởng Cực Ảnh Trì Nghiêu luôn làm những chuyện chẳng giống con người, nhưng dùng những thủ đoạn này để đối phó với kẻ khác thì thật sự rất đã.
Cảnh Hi nhìn thoáng qua thời gian: "Được rồi, không phải bọn chúng không có đường lui đâu, nên phải đi thôi."
Cả một khu công viên giải trí phi pháp lớn như vậy mà chỉ có vài người canh gác, chắc chắn sẽ không có chuyện đó, một khi viện binh của đối phương đến, bọn họ sẽ rất khó mà trốn thoát.
Trì Nghiêu chẳng hề để ý, nói: "Sợ gì chứ, có hệ thống điều khiển chính trong tay, bọn chúng không làm gì được đâu."
Cảnh Hi: "..."
Lại chơi đến phát nghiện rồi?
Ánh mắt cậu lướt qua những người trên màn hình.
Có vài người trên cơ thể đã bắt đầu xuất hiện đặc trưng thú hóa ở các mức độ khác nhau, chắc chắn là do sự kích thích từ bên ngoài gây nên.
Cậu không phản đối việc Trì Nghiêu đối phó với bọn chúng, nhưng cậu cũng không muốn thấy tay Trì Nghiêu dính quá nhiều máu tanh.
Trì Nghiêu đang định đưa ra chỉ thị chỉnh người thứ hai thì bên tai bất ngờ nghe thấy một tiếng hít vào.
Anh nghiêng đầu, thấy Cảnh Hi đang nắm lấy vết thương trên ngón tay, nhíu chặt mày.
Đó là do bị mảnh kim loại cắt phải, chắc không vấn đề gì lắm.
"Làm sao vậy?" Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Trì Nghiêu vẫn không nhịn được mà hỏi.
Môi Cảnh Hi tái nhợt: "Có thể lúc lựu đạn nổ tôi không cẩn thận chạm vào vết máu bẩn, không sao đâu."
Ánh mắt Trì Nghiêu lập tức thay đổi, anh bước tới giật mạnh tay cậu qua xem.
"Vừa nãy để tôi liếm một cái là không sao rồi mà—"
Nói được nửa chừng, Trì Nghiêu ngừng lại.
Trên ngón tay chỉ có một vết thương màu hồng đã ngừng chảy máu, ngoài ra không có triệu chứng nào khác.
Đáy mắt Cảnh Hi thoáng qua một tia cười không dễ nhận thấy, cậu nghiêm túc nói: "Anh liếm một cái là hết à? Nước bọt của anh thần kỳ thế sao?"
Biết mình bị đùa, Trì Nghiêu ném tay cậu ra, cười lạnh: "Dựa vào việc ôm món nợ khổng lồ, là cậu cứ vô lo vô nghĩ thế đấy à?"
Cảnh Hi: "Không thì sao?"
Trì Nghiêu hậm hực nói: "Trước khi trả hết nợ, cơ thể cậu là của tôi, tôi không cho phép xuất hiện bất cứ thương tổn nào."
Lệ Viễn và Lữ Mông, những người đang nghe hai người họ đấu khẩu: "..."
Cơ thể gì mà cơ thể, hai người rốt cuộc đã làm cái giao dịch không thể cho ai biết gì thế này?!
Bị chuyện này làm gián đoạn, Trì Nghiêu cũng không còn hứng thú chơi tiếp.
Trước khi rời đi, anh rút súng bắn nát con chip điều khiển AI.
Tiểu Hồng đang bay trở lại, trên đầu nhảy ra một màn hình ảo.
【Tên Cyberin già đáng ghét.】
Trì Nghiêu liền chộp nó nhét vào lòng.
【Lão già quả nhiên đều rất đáng ghét.】
Ánh mắt Cảnh Hi thoáng lướt qua Trì Nghiêu, nhưng cậu không nói gì.
Chưa đi đến cửa, cả tòa tháp khẽ rung lắc một cái, Trì Nghiêu dừng bước, đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
"Chết tiệt!" Lệ Viễn chửi thề một tiếng, "Đám này từ đâu chui ra thế?!"
Đúng lúc giữa trưa, bầu trời trong xanh bị bao phủ bởi vô số tiêm kích cỡ nhỏ.
Những chiếc tiêm kích này không ngừng di chuyển về phía Tháp Vui Vẻ, càng đến gần bên này mật độ càng dày đặc.
"KS481." Ánh mắt Cảnh Hi lạnh như băng, "Đây là mẫu mà quân bộ chuẩn bị thải loại cuối năm."
Mỗi năm quân bộ đều thải loại một vài mẫu quân trang cũ, nói là thải loại nhưng thực ra tính năng vẫn tốt hơn nhiều so với vũ khí mà các thương nhân buôn bán ngoài thị trường.
Những quân trang này phần lớn sẽ được chuyển đến các trường quân đội làm công cụ giảng dạy và kho vũ khí, cũng có một số được chuyển đến các hành tinh trung cấp và hạ cấp làm kho quân trang dự bị cho quân đồn trú.
Dù thế nào cũng không thể nào chảy vào tay dân thường, càng không thể bán cho mấy tổ chức phi pháp này.
Lý Bác.
Sau khi về phải điều tra người này trước.
Trì Nghiêu tay đút túi, vẻ mặt lạnh lùng.
"Nhiều chiến cơ như vậy, có AI cũng không đối phó nổi, phải làm sao đây, thiếu tướng đại nhân?"
Nghe giọng điệu trêu chọc quen thuộc này, biểu cảm của Cảnh Hi không chút dao động.
"Sợ à? Sợ thì trốn sau lưng tôi."
Trì Nghiêu: "..."