Alpha trẻ tuổi rút trúng thẻ thách đấu thấy đó là câu hỏi ngốc nghếch như vậy, tinh thần sa sút quá nửa.
Chuyện này đến kẻ ngốc cũng không chọn sai được đúng không?
Trì Nghiêu còn chưa báo đáp án, hắn đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Bên kia, Trì Nghiêu trước ánh mắt của tất cả mọi người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn câu hỏi.
Anh chưa từng thích một omega nào, cũng không biết "bạn đời" nên thế nào, bên cạnh toàn là một đám người không bình thường, thật khó để chọn ra một đáp án phổ thông.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đặt Cảnh Hi – người trông thuận mắt một chút vào vai trò "bạn đời".
Chanh dây chua như thế, chắc chắn anh sẽ không ăn, vậy nên ngược lại nếu anh không muốn ăn mà Cảnh Hi cứ bắt anh ăn, thì— chỉ có thể đánh một trận mà thôi.
Nhập vai như vậy, BCD đều đúng.
"Đây là câu hỏi nhiều lựa chọn à?" Trì Nghiêu nghiêm túc hỏi.
Vừa dứt lời, hiện trường lập tức im lặng.
Quả cầu kim loại: 【......】
Những người chơi: "......"
Cảnh Hi: "......"
Anh làm sao mà lộ bản chất chỉ trong một câu nói thế này?
Alpha trẻ tuổi thách đấu: "......"
Không hiểu vì sao, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
"Không ai nói gì?" Trì Nghiêu chậm rãi nói, "Nếu không ai nói gì thì tôi chọn BCD vậy."
Lữ Mông đang tìm cách ra hiệu cho lão đại: "..."
Cảnh Hi chỉ biết chắc chắn không thể chọn nhiều đáp án: "..."
Lệ Viễn không hiểu ra sao: "?"
Bầu không khí sao lại kỳ quái thế này? Rõ ràng rất đúng mà.
Quả cầu kim loại: 【Xin xác nhận lại câu trả lời của bạn.】
Nhìn thấy Trì Nghiêu gật đầu, alpha trẻ tuổi thách đấu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút áy náy.
Nhưng trong tình cảnh này, hắn chỉ có thể lo cho bản thân trước.
Cảnh Hi ánh mắt thay đổi, ánh mắt lướt qua những bức tượng hoạt hình xung quanh sân, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt lại.
"Nhưng mà—"
Trì Nghiêu chậm rãi nói: "Ngoan ngoãn chọn đáp án đúng không phải tác phong của tôi, nên tôi chọn A."
Quả cầu kim loại: 【......】
Cảnh Hi đang chuẩn bị chiến đấu: "............"
Những người khác: "............"
Anh có thể nói hết trong một lần được không!
Alpha trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, quỳ sụp xuống đất.
"Các đại sư đều thích chơi như vậy sao? Hu hu hu ——"
Trì Nghiêu luôn chú ý đến khẩu súng ẩn trong tượng hoạt hình, thấy một khẩu súng khẽ xoay, anh lại lên tiếng: "Nhưng mà——"
Trong đám đông có người không chịu nổi.
"Rốt cuộc anh muốn chọn gì, mau lên! Những người chờ phía sau sắp sợ tè ra quần rồi!"
Trì Nghiêu mỉm cười: "Trong tình huống nghiêm túc thế này, tôi vẫn nên chọn đáp án đúng."
Quả cầu kim loại: 【Vậy đáp án của ngài là gì?】
Trì Nghiêu: "BCD."
Thấy anh đầy tự tin, Cảnh Hi khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên màn hình ảo.
Trên đó hiện ra một cửa sổ nhỏ màu đỏ, báo đáp án sai.
Quả cầu kim loại: 【Thất bại bảo vệ, xin đi đến vị trí chỉ định chọn quả trứng vàng.】
Trì Nghiêu nhướng mày, vén lọn tóc rơi bên má, thản nhiên đi ra ngoài.
"Lão đại—— đại sư!" Lữ Mông vội vàng gọi anh lại, nhìn quả cầu kim loại, trầm giọng nói, "Tôi chịu phạt thay anh ấy!"
Quả cầu kim loại: 【Không cho phép chịu phạt thay.】
Lữ Mông: "Nhưng mà——!"
"Không cần." Trì Nghiêu lên tiếng ngắt lời, "Tôi có pháp lực hộ thân, vận khí bùng nổ, không cần lo lắng."
Lữ Mông: "......"
Lão đại, lần này anh bệnh nặng lắm rồi đấy hu hu hu ——.
Trì Nghiêu bước đi không nhanh không chậm, tiện tay chọn một quả trứng vàng.
Quả trứng vàng nứt ra, màn hình ảo bật lên hiện hai chữ —— bị loại.
Mọi người: "......"
Vận khí của anh chắc đã xài hết rồi.
Ngay khi nhìn thấy hai chữ này, Lữ Mông làm ra vẻ muốn lao ra ngoài.
Cảnh Hi giơ tay ngăn lại, tháo chiếc nhẫn trên ngón giữa, dùng lực búng ra ngoài.
Cạch!
Tất cả mọi người đều lạnh sống lưng.
Để khiến cảnh tượng chết chóc trở nên máu me, kích thích hơn, thỏa mãn tối đa khẩu vị biến thái của các khách quý, hình phạt sử dụng đạn truyền thống, chứ không phải vũ khí quang học.
"Không, không đúng! Anh ta chưa chết?!"
Trong đám đông không biết ai hô lên một tiếng, những người khác chăm chú nhìn.
Vị thần côn tóc xám vẫn đứng đó, chẳng sao cả.
"Chuyện gì thế?!"
"Sao anh ấy chưa chết?!"
Trì Nghiêu giơ tay chụp lấy, một chiếc nhẫn kim loại vừa vặn rơi vào lòng bàn tay anh.
Anh nhẹ nhàng vân vê, chiếc nhẫn kim loại trong tay bị ném ra ngoài.
Chiếc nhẫn kim loại biến hình nhanh chóng trên không trung, cuối cùng trở thành một vòng tròn sắc bén, lướt qua đầu mọi người, bay về phía chú chuột trắng hoạt hình phía trước, chém đứt hoàn toàn đầu chuột.
Đầu chuột rơi xuống đất, lộ ra bên trong bộ điều khiển súng.
Lúc này đã bị chém đứt hoàn toàn, không thể sử dụng được nữa.
Vòng tròn bay ngược lại một vòng lớn.
Khi biến trở về chiếc nhẫn kim loại, nó đã nằm lại trên ngón giữa của Trì Nghiêu.
Trì Nghiêu chơi đùa chiếc nhẫn, ánh mắt vô tình lướt qua Cảnh Hi, mỉm cười: "Mấy thứ cổ lỗ sĩ này đúng là nên loại bỏ, không có gì sai cả."
Cảnh Hi thu tay lại, mặt không biểu cảm quay đi: "......"
Khoe khoang.
Lệ Viễn nhìn sang vị thần côn bên kia, lại liếc qua ngón giữa trơ trụi của lão đại nhà mình, có vẻ suy tư.
Mọi người: "!"
Còn có thể chơi như vậy sao?
Người ta muốn loại bỏ là anh, không phải là súng!
Quả cầu kim loại: 【Mệnh lệnh đã thi hành, sinh mệnh của người chơi vẫn tồn tại, có thể thăng cấp vào vòng sau.】
Mọi người: "!!!"
Vậy chỉ cần tránh được một viên đạn là không cần chết rồi?!
Các vị khách quý trong khoang tàu bị màn trình diễn này của Trì Nghiêu làm cho kinh ngạc đến mức la hét.
"Đẹp mắt! Quả nhiên thần côn giấu tài!"
"Trò chơi này tôi xem hơn mười lần, đây vẫn là lần đầu tiên..."
Hơn năm mươi người chơi còn lại đang chờ rút trứng vàng bắt đầu suy tính.
Trì Nghiêu vuốt lại chòm râu lộn xộn, chậm rãi quay trở về.
"Cảm, cảm ơn!"
Đi ngang qua alpha trẻ tuổi đó, đột nhiên nghe đối phương cảm ơn anh.
Trì Nghiêu nhìn hắn một cái, không nói gì cũng không dừng lại, quay về chỗ cũ.
Thấy Trì Nghiêu trở lại, Cảnh Hi giơ tay, hành động rất kín đáo.
Trì Nghiêu phối hợp đưa tay qua, chạm vào cậu một chút.
Đầu ngón tay hai người khẽ lướt qua nhau, tê tê, như có dòng điện chạy qua.
Thì ra chạm vào tay mình là cảm giác này sao?
Trì Nghiêu không tự giác vê vê ngón tay, cảm giác cũng không tệ lắm.
Cảnh Hi khựng lại, đến khi nắm tay lại thì phát hiện trong lòng bàn tay chẳng có gì.
Cậu nhìn sang, ánh mắt ra hiệu cho đối phương.
【Trả nhẫn lại cho tôi.】
Trì Nghiêu khẽ nhướng mày, xoay xoay chiếc nhẫn trong tay, không chịu trả.
【Đây là của tôi.】
Cảnh Hi chạm vào thiết bị đầu cuối.
【Vậy anh đưa cho tôi cái trắng đen đỏ.】
Trì Nghiêu giấu tay ra sau lưng.
【Cái này cũng là của tôi.】
Cảnh Hi: "......"
Hình phạt vẫn tiếp tục.
Sau khi biết được súng giấu trong tượng điêu khắc, có một nửa số người thoát khỏi cảnh bị bắn nổ đầu.
Lại có một người số 9 rút trúng thử thách, lập tức chọn Trì Nghiêu.
"Tôi muốn khiêu chiến với anh ấy! Chủ đề về giới tính!" Alpha tóc xoăn cao lớn chỉ vào Trì Nghiêu, cười đầy đắc ý.
Khó khăn lắm mới thoát được một kiếp, không ngờ lại gặp phải tên ngốc như thế này.
Lữ Mông dựa vào việc mặc nữ trang không ai nhận ra, bắt đầu buông thả.
"Có bản lĩnh thì chọn lịch sử đi! Địa lý cũng được! Mấy chuyện giới tính bà—— tôi xem chán rồi!"
Cảnh Hi: "......"
Đúng là một bà.
Trì Nghiêu: "......"
Câm miệng đi, lịch sử với địa lý tôi đều không biết.
Alpha tóc xoăn: "Chọn gì là quyền của tôi!"
Trên màn hình ảo một lần nữa hiện lên một câu hỏi tình huống.
【Một đôi tình nhân AO lần đầu nắm tay, alpha phát hiện tay của đối phương lớn gần bằng tay mình, lòng bàn tay còn hơi thô ráp, trong các phương án sau, cách làm phù hợp nhất của alpha là? A: Nói thẳng: tay của em thô thế, không mua nổi kem dưỡng da tay à? B: Nắm chặt tay đối phương trong lòng bàn tay: gần đây em rất vất vả đúng không, tay cũng thô cả rồi, anh đau lòng. C: Đặt hai tay cùng nhau so sánh: em xem, tay của chúng ta đều vừa to vừa thô. D: Hờ hững buông ra: nắm cái gì không biết, không bằng tự nắm tay mình.】
Thấy Trì Nghiêu lại đứng yên bất động, Cảnh Hi xác định anh lại không biết làm gì nữa rồi.
Đến hiện tại, người duy nhất mà Cảnh Hi từng nghiêm túc nắm tay chính là "yaoyao".
Không hề thô ráp, mềm mềm, giống như đậu phụ non.
"Yaoyao" từng áp tay vào lòng bàn tay cậu để so sánh kích cỡ, nói rằng cậu tuy người nhỏ nhưng ngón tay rất dài, sau này nhất định sẽ cao lên.
Liên hệ với tình huống đề bài, miễn cưỡng chỉ có thể chọn C.
Sau một hồi lý luận, Cảnh Hi nhìn thấy Trì Nghiêu nghiêm túc bóp ngón tay, lẩm bẩm nói.
"Ba ngắn một dài thì chọn dài, ba dài một ngắn thì chọn ngắn, không đều nhau thì chọn B——"
Cảnh Hi: "......"
Có thể nghiêm túc hơn chút không?
Thời gian làm bài kết thúc, Trì Nghiêu liếc mắt thấy ánh mắt chắc chắn muốn thắng của gã alpha tóc xoăn, từ tốn nói: "Tôi tính ra đáp án là——B."
Gã alpha tóc xoăn biến sắc.
Không sợ, hắn chắc chắn sẽ đổi đáp án!
Quả nhiên, Trì Nghiêu lại nói: "Nhưng mà——"
"Bàn tay quá nhỏ quá mềm thì không có cảm giác." Anh liếc nhìn Cảnh Hi, cười tủm tỉm nói, "Tay còn to như nhau, chẳng phải là trời sinh một cặp sao?"
Cảnh Hi ung dung, không có bất kỳ biểu cảm gì thay đổi, nhưng bàn tay lại siết đến mức vang lên âm thanh kẽo kẹt.
Quả cầu kim loại: 【Vậy đáp án của anh là?】
Trì Nghiêu: "Tôi vẫn thích C hơn."
Quả cầu kim loại: 【Hãy đến khu vực chỉ định để chọn quả trứng vàng.】
Mọi người: "......"
Lại một lần hoàn mỹ né tránh đáp án đúng.
Trì Nghiêu đi tới, vừa vặn gã alpha tóc xoăn nhường đường cho anh, hai người lướt qua nhau.
"Cảm ơn sự ngu ngốc của anh, giúp tôi giữ được một mạng."
Gã alpha tóc xoăn cười khinh bỉ, lắc lư cái đầu đi tới.
Vừa dứt lời, gã bỗng nhiên bị vấp ngã, cẳng chân truyền đến cơn đau dữ dội.
"A——!"
Trì Nghiêu giẫm lên chân gã mà đi qua: "Cái anh nhặt lại không phải mạng, mà là mắt."
Lần này, anh lại rút trúng thẻ bị loại.
Tất cả mọi người đều nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của anh.
Lần này anh còn sử dụng chiếc nhẫn đó để thoát thân được không?
Trì Nghiêu chẳng làm gì cả, chỉ hơi nghiêng đầu.
Viên đạn sượt qua bề mặt đá, để lại một vết đen.
Sau tiếng súng, anh đi về mà không có chuyện gì, còn ngáp một cái.
Mọi người đều ngây ra.
Đơn giản vậy thôi à?!
Người khác đều sợ đến mức muốn tè ra quần, mà anh ta lại buồn, buồn ngủ ư?!
Cảnh Hi nhìn anh đi về, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Trì Nghiêu, tên này cố ý sao?
Lúc này, trong khoang tàu bàn tán xôn xao——
"Gã thần côn này tuyệt đối là một nhân tài! Vòng hai tôi nhất định cược anh ta gỡ vốn!"
"Vòng hai không biết thi cái gì, nếu thi thể lực, anh ta lớn tuổi vậy chắc chắn không ổn rồi."
"Ai biết chiếc nhẫn đó là cái gì? Sao lại lợi hại như vậy?!"
"Thần côn mà, tất nhiên phải có một hai món pháp khí thần thần quỷ quỷ rồi."
Vòng đầu của trò chơi ô vuông kết thúc, có 20 người chơi bị loại.
160 người còn lại được dẫn xuống tầng hầm của lâu đài để nghỉ ngơi.
Cảnh Hi ngồi dựa vào giường, trong đầu liên tục tua lại những biểu hiện khác thường của Trì Nghiêu trong vòng chơi vừa rồi.
Một kẻ lưu manh ngay cả alpha cũng dám trêu chọc mà lại liên tục trả lời sai hai câu hỏi tình cảm, chuyện này còn khó xảy ra hơn cả việc về nhà hai lần đều không ăn được cải chua.
Vì sao lại cố ý trả lời sai?
Vì hiện giờ đang dùng thân thể của cậu, nên có thể tùy tiện hoành hành?
Hay là để cứu hai người đó.
So với những kẻ kia, thái độ của người đầu tiên tạm coi là được, Trì Nghiêu ra tay cứu giúp cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Còn người thứ hai thì sao?
Trì Nghiêu không bắn chết gã thì thôi cũng coi như kiềm chế lắm rồi, vậy mà lại cứu ư?
Nghĩ đến đây, Cảnh Hi lắc đầu.
Nếu Trì Nghiêu sẵn sàng vì người lạ mà liều mạng, vậy thì cho dù có trăm cái mạng cũng không đủ.
Vậy thì vì sao?
Nghĩ không ra, Cảnh Hi dứt khoát hỏi thẳng người trong cuộc.
Cậu gõ nhẹ lên tường mấy tiếng theo một nhịp điệu.
Cảnh Hi: 【Anh có phải cố ý chọn sai không?】
Bên kia một lúc lâu mới trả lời.
Trì Nghiêu: 【Nghiêm túc đấy.】
Cảnh Hi ngừng lại, đáp lại.
【Nói dối.】
Lần này bên kia trả lời rất nhanh.
Trì Nghiêu: 【Sao vậy, cậu định trả thù việc tôi nhảy quảng trường sao?】
Cảnh Hi: "......"
Cậu còn chưa kịp trả lời, bên kia lại nhắn lại.
Trì Nghiêu: 【Tôi đề nghị cậu chọn chỗ nào tôi có thể nhìn thấy mà nhảy.】
Cảnh Hi: "......"
Trong phòng có đồng hồ đếm giờ.
Cảnh Hi lăn qua lăn lại nửa tiếng, dậy làm một tiếng đồng hồ hít đất và ngồi xổm, sau đó lại nằm xuống.
Nhưng cái vấn đề đó vẫn cứ hiện lên trong đầu, thế nào cũng không bỏ qua được.
Cậu do dự rất lâu, cuối cùng vẫn gõ ra câu hỏi đó.
【Anh từ nhỏ đã không ăn được đồ chua à?】
Hỏi xong Cảnh Hi liền hối hận.
Với quan hệ của cậu và Trì Nghiêu bây giờ, còn chưa gần đến mức này, đột nhiên hỏi vậy, thật sự rất lúng túng.
Nhìn con số trên đồng hồ đếm giờ không ngừng thay đổi, nhưng bức tường lại im lặng.
Ngủ rồi?
Cảnh Hi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy có chút hụt hẫng.
Rốt cuộc cậu đang muốn xác nhận cái gì?
Rõ ràng là không thể nào mà.
Không biết bao lâu sau, bức tường bỗng vang lên tiếng động, tim Cảnh Hi hụt mất một nhịp, cẩn thận lắng nghe.
Đợi nghe hết mấy âm thanh kia, cậu: "......"
【Liên quan gì đến cậu.】
【Dám lấy chuyện này ra công kích tôi, tôi sẽ buộc tóc đuôi ngựa đôi ra ngoài mỗi ngày.】
Cảnh Hi: "......"