Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 45




"Người này à——" Trì Nghiêu chỉ vào bản thân xấu xí vượt mọi giới hạn lịch sử, tức đến mức nói không nên lời.

Người đàn ông alpha trung niên liếc qua: "Người này là số 38, từng làm thợ mỏ ở tinh cầu mỏ cấp ba suốt 20 năm, thể lực dồi dào, tính tình nóng nảy, có thể xếp vào top ba về thực lực trong nhóm người chơi này, rất có giá trị để đặt cược."

Trì Nghiêu nhướng mày, từ tốn gật đầu: "20 năm——đúng là thợ mỏ kỳ cựu."

Anh đâu có biết mình bắt đầu đào mỏ từ năm năm tuổi đâu?

Người đàn ông alpha trung niên không nhận ra ý mỉa mai trong lời nói của anh, nghiêm túc gật đầu: "Có thể sống được ở tinh cầu mỏ cấp ba, nơi nguy hiểm như vậy trong 20 năm, thực lực không hề tầm thường. Ngài có muốn đặt cược không?"

Đặt cược à? Anh muốn chui vào trong màn hình để đánh người thì có.

Anh thuận tay cắt qua người tiếp theo, coi như đỡ chướng mắt.

Người đàn ông alpha nam trên màn hình trang điểm theo phong cách đậm chất châu Âu, hốc mắt sâu, lông mi dài, môi đỏ rực, khóe miệng có một nốt ruồi đen lớn.

Trên người mặc một chiếc váy nữ hầu không vừa vặn, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, bên trong váy là một chiếc quần đùi màu xám, nhìn lướt qua tưởng mặc quần len, nhìn kỹ mới thấy đó là lông chân.

Chết tiệt!

Trì Nghiêu dụi dụi mắt, suýt nữa bị làm cho mù mắt.

Lão Lệ, nếu anh bị Cảnh Hi bắt cóc thì chớp mắt đi.

Người đàn ông alpha trung niên kịp thời giới thiệu một cách chu đáo: "Người này là má mì của cửa hàng phong tục, khéo léo giao thiệp, tinh thông mười tám loại tài nghệ, tỉ lệ thắng trong trò chơi rất lớn."

Khéo léo cái con khỉ.

Trì Nghiêu không nỡ nhìn thêm một cái nữa, nhanh chóng lướt đến ảnh tiếp theo.

Người đàn ông alpha trung niên thấy anh chọn tới chọn lui mà vẫn chưa chọn xong, trong lòng sốt ruột.

Miếng thịt béo tới miệng rồi, sao có thể để chạy mất được?

"Ngài có yêu cầu đặc biệt gì đối với người chơi không?" ông ta hỏi.

Trì Nghiêu lướt đến cuối, mất hứng thu hồi ánh mắt.

"Cái người đeo bịt mắt, có sẹo A kia, thể hình không tồi, nhưng tiếc là xấu không hợp gu tôi."

Người đàn ông alpha trung niên: "......"

Anh chọn đối tượng đấy à?

Trì Nghiêu cười khẽ: "Hay là thế này, dạo gần đây tôi nuôi hai đứa nô lệ nhỏ, muốn dẫn chúng ra ngoài chơi, nếu chúng thắng thì coi như tôi thắng, còn nếu thua, tôi sẽ bồi thường theo hệ số quy định, thế nào?"

Người đàn ông alpha trung niên cau mày một cách kín đáo rồi nhanh chóng giãn ra: "Thượng cấp có quy định, khách quý không được mang người chơi vào đấu trường."

"Quy định là chết, con người là sống." Trì Nghiêu đặt ly rượu xuống, làm bộ đứng dậy, "Nếu không được thì đổi chỗ khác chơi, Bạch Kình tọa lớn như thế, chẳng lẽ lại không tìm được nơi tiêu tiền?"

Người đàn ông alpha trung niên: "Xin ngài chờ chút——"

Căn phòng nhỏ hẹp chỉ có một cái giường và một nhà vệ sinh đơn sơ, đầu giường và cuối giường dựa vào hai bên tường.

Cảnh Hi tựa vào đầu giường, hồi tưởng lại những thông tin có được trên đường đi.

Sau khi vào một tiệm cầm đồ không mấy bắt mắt và báo mật mã, cậu nhận được giấy thông hành vào sân bay tư nhân số 32 ở khu Tây.

Lên phi thuyền ở đó, tín hiệu của đầu cuối bắt đầu bị gián đoạn, mọi thiết bị định vị đều không thể sử dụng.

Năm tiếng sau, cậu đã đến nơi này.

Đây là một công viên giải trí khổng lồ với phong cách kiến trúc vô cùng màu mè, ngoài ra không còn thấy bất kỳ công trình nào khác.

Nơi căn phòng này tọa lạc là tầng hầm thứ nhất của lâu đài trong công viên giải trí, bị chia ra thành các phòng nhỏ khoảng 6 mét vuông, dường như chuyên dùng cho các "người chơi" ở.

Cốc cốc cốc.

Trên tường đột nhiên vang lên tiếng gõ.

Cảnh Hi hoàn hồn, bên phải căn phòng này là nơi Lệ Viễn ở.

Cốc...... cốc cốc...... cốc cốc......

【Lão đại, cậu ngủ chưa?】

Cảnh Hi: "......"

Cậu nghĩ ngợi một lúc, ngón tay khẽ gõ lên tường.

【Chưa ngủ, đang nghĩ chuyện.】

Phía bên kia đáp lại.

【Cái giường này mẹ nó nhỏ quá, lăn một cái là không lật mình được, bực ghê.】

Cảnh Hi: "......"

Là để tán gẫu với cậu à?

Cảnh Hi lại gõ vài cái.

【Không có việc gì đừng gõ tường, sẽ bị phát hiện.】

Bên kia lại gõ.

【Nhưng mà chán quá đi.】

Cảnh Hi: "......"

Chán quá sao còn đòi theo?

Ban đầu cậu chỉ định tới đây thăm dò tình hình một mình, kết quả là Lệ Viễn nhất quyết đòi theo.

Nếu không phải vì thiếu người dẫn vệ sĩ ngầm, thì ngay cả Phương Lương cũng muốn đi.

Trong hành lang đột nhiên vang lên âm thanh.

Ánh mắt Cảnh Hi thay đổi, giả vờ như vô tình ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của người bên ngoài.

Người ngoài cửa sổ có mái tóc dài màu xám chói mắt, được bện thành một cái đuôi ngựa to, buông xuống tận eo, mặc một chiếc trường bào đen thêu mây, đi một đôi giày vải đế ngàn lớp.

Hai bên má của hắn có vài sợi tóc vụn lòa xòa, hòa cùng bộ râu quai nón xám đậm, trông chẳng khác nào một tên vượn người chưa tiến hóa xong.

Cảnh Hi: "..."

Mẹ nó.

Trì Nghiêu làm như vô tình mà sờ lên nốt ruồi to đen của mình, khóe môi hơi nhếch lên, bước chân vẫn không ngừng mà đi ngang qua bên ngoài căn phòng, ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích.

Cảnh Hi: "......"

Trẻ con.

Trì Nghiêu cũng đã đến.

Xem ra hướng mà cậu tìm tới là đúng.

Nơi này e là cũng có liên quan đến người hóa thú.

Những kẻ đó có thể biến dị thành dã thú, tính công kích mạnh hơn người thường gấp mấy lần, thậm chí là mấy chục lần, nếu như hóa thú tới một mức độ nhất định, có vẻ sẽ mất đi lý trí. Một khi đám người nguy hiểm này mà lộ diện trên diện rộng, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Trì Nghiêu nói rằng người hóa thú vốn dĩ là người bình thường, vậy bọn họ vì sao lại trở thành như thế này, là vô tình hay cố ý? Mục đích của những kẻ đó là gì? Chỉ để làm trò tiêu khiển hay còn mục đích sâu xa khác?

Hiện tại, thế giới bên ngoài không có bất cứ tin tức gì về người hóa thú, ngay cả quân đội cũng không có tình báo, hoặc là không công khai.

Chỉ cần việc này chưa bại lộ trước công chúng, thì vẫn còn nằm trong phạm vi có thể khống chế được.

Cốc cốc.

Bên tường trái truyền đến một âm thanh rất nhẹ.

Cách thức gõ không giống như cách gõ giải mã của Lệ Viễn.

【Tôi đẹp không?】

Cảnh Hi: "..."

Trẻ con.

Bên đó lại gõ thêm vài cái.

【Nốt ruồi của tôi rất hợp với của cậu đó.】

Cảnh Hi: "..."

Không biết xấu hổ.

【Nếu tôi gõ mạnh quá mà bị phát hiện, thì tôi sẽ gỡ bỏ lớp ngụy trang, để người ta nhìn ngắm dung nhan diễm lệ của thiếu tướng đại nhân.】

Cảnh Hi nghiến răng, đổi gối đầu xuống cuối giường, nằm nghiêng về phía cửa, vừa hay có thể che khuất được camera.

Cậu đưa tay nhẹ gõ lên tường.

【Một tên tinh tặc như anh thì học Morse làm gì?】

Trì Nghiêu: 【Thời thượng lắm đó.】

Cảnh Hi: "..."

【Mật mã chuyên dụng của quân đội, anh học từ đâu ra?】

Trì Nghiêu: 【Vấn đề này phải đổi lấy ba tấm ảnh.】

Cảnh Hi: 【Anh tự chụp ba tấm chẳng phải là được rồi à?】

Trì Nghiêu: 【Giờ đẹp quá, không dám chụp.】

Cảnh Hi: "..."

Xem ra anh rất hiểu rõ gu thẩm mỹ của bản thân đấy nhỉ?

Cậu gõ lại.

【Đừng cản trở tôi.】

Trong phòng bên cạnh, Trì Nghiêu và Cảnh Hi cùng một tư thế ngủ.

Bộ râu quai nón lớn lúc nào cũng cọ vào mặt, khó chịu chết đi được.

Nghe thấy hồi đáp của người bên cạnh, anh hừ lạnh một tiếng, gõ lại.

【Bây giờ cậu đang dùng thân thể của tôi đó.】

Cảnh Hi: 【Cảm giác dùng rất tốt.】

Trì Nghiêu: "..."

Tôi hỏi cậu cảm giác làm gì?

Trì Nghiêu: 【Nếu cậu dám làm bậy, tôi sẽ ở trước camera múa hát nhảy sạp.】

Một lúc lâu sau, bên kia mới đáp lại.

【Mỗi anh biết à? Tôi còn biết nhảy quảng trường, múa bụng, nhảy Hawai cơ.】

Trì Nghiêu: "..."

Cậu giỏi thật đấy.

Càng ngày càng biết chơi lưu manh rồi, không biết là học của ai.

Hai tiếng sau, cửa đột nhiên mở ra, tiếng nói lạnh lùng của máy móc phát ra từ loa.

【Giờ dùng bữa trưa - giờ dùng bữa trưa.】

Trì Nghiêu xoay người ngồi dậy, chỉnh lại bộ áo dài này, ung dung đi ra ngoài.

Đến cửa, vừa hay người bên cạnh cũng đi ra.

Hai người nhìn nhau một cái, lập tức quay mặt đi.

Đúng là đập vào mắt nhau mà.

"Khách quan~ chờ người ta với~" một giọng nói thô kệch lại cố tình làm ra vẻ dịu dàng từ bên phải truyền đến.

Hai người đồng thời nhìn qua.

Mẹ mìn Lệ Viễn, nhún nhảy cái eo thùng phi của mình mà đi tới.

Trì Nghiêu/Cảnh Hi: "..."

So với cái này, trang phục của đối thủ của mình vẫn còn chấp nhận được.

Lệ Viễn đi tới bên cạnh Cảnh Hi, vén sợi tóc giả trên vai lên, vô tình đảo mắt nhìn sang Trì Nghiêu, giật mình lùi ra sau nửa bước, quên cả giả giọng: "Chết tiệt! Xấu vãi!"

Trì Nghiêu: "..."

Ở đây chỉ có mỗi mình anh là không có tư cách nói câu đó.

Vừa nói xong, người trong phòng bên cạnh Trì Nghiêu cũng đi ra.

Cảnh Hi nhìn qua, sững sờ.

Người này cao thấp, dáng người đều gần giống với Lệ Viễn, mặc một chiếc váy hoa bó sát người và đôi giày cao gót đến đầu gối, trên đầu cạo trọc có một chữ "Yêu" màu hồng.

Cảnh Hi âm thầm lùi ra sau một bước.

Đây tuyệt đối không phải là đội trưởng tiền phong của cậu ta, tuyệt đối không phải.

Lữ Mông không vặn vẹo eo, nhưng với dáng đứng thô kệch này mà kết hợp với bộ trang phục kia, thật sự là đả kích hủy diệt thẩm mỹ.

Thấy lão đại nhà mình đang nói chuyện với người bên cạnh, Lữ Mông nhìn qua, lập tức bị tên yêu nghiệt Lệ Viễn thu hút hết tầm nhìn.

Lệ Viễn vừa hay cũng nhìn qua.

Ánh mắt chạm nhau giữa không trung, hai tên thô lỗ đồng thời buồn nôn.

Lệ Viễn/Lữ Mông: "Ọe ——!"

Cảnh Hi/Trì Nghiêu: "..."

Bảo đừng diễn quá lố rồi, mà vẫn không nghe.

Người ra khỏi phòng càng lúc càng đông, bọn họ vừa cảnh giác vừa quan sát đối phương.

Gần hai trăm người đi dọc theo hành lang kim loại ra ngoài, không ai nói chuyện.

Tiếng bước chân nặng nề khiến cho không gian nơi đây tràn ngập sự ngột ngạt.

Đến tầng một của tòa thành, tầm mắt lập tức trở nên sáng sủa và rộng rãi.

Không gian nơi này có lẽ rộng đến cả ngàn mét vuông, trang trí bằng bóng bay, bách hợp và hồng tường vi trắng xen hồng, vừa ngập tràn hương vị trẻ thơ mà lại không thiếu đi sự lãng mạn, trên bàn dài đã bày đầy các loại thức ăn, nhìn giống như một bữa tiệc buffet sang trọng.

"Nhiều đồ ăn như thế này!"

"Mẹ nó! Tôi muốn ăn lợn sữa quay!"

"Đây là để chúng ta ăn sao? Có phải nhầm rồi không."

Trì Nghiêu nghe thấy trong đám đông có không ít tiếng nuốt nước bọt.

Trong đám người này không thiếu những kẻ mặc quần áo cũ rách, ai ai cũng mặt mày tái nhợt vàng vọt, hai má hóp vào, trông giống như đã rất lâu rồi chưa được ăn bữa nào no nê.

Người máy ở cửa vươn cánh tay cơ khí ra, làm động tác rẽ phải.

【Xin hãy đến phòng thay đồ đổi trang phục, rồi lần lượt vào dùng bữa.】

Đám đông lại một lần nữa xôn xao.

"Ăn bữa cơm mà còn phải thay đồ, thật là quá cầu kỳ!"

"Là sợ quần áo chúng ta làm bẩn bàn ghế à?"

"Ồ! Có quần áo mới kìa?! Ở đâu?!"

Bọn họ đi theo chỉ dẫn, từ cánh cửa bên phải đi vào trong, rất nhanh đã nhìn thấy vài phòng thay đồ, biển hiệu trên cửa có ký hiệu giới tính, được chia thành ba phòng lớn theo ba loại giới tính ABO.

Mỗi phòng lại chia làm hai hàng theo giới tính sơ cấp, mỗi hàng ngăn thành từng ô nhỏ giống hệt nhau.

"Ở đây đến tên cũng không có, cái nào là của tôi?"

"Nhìn có vẻ như nhau cả, cứ vào đại đi."

"Lỡ vào nhầm thì sao?!"

Một vài người nóng lòng muốn ăn nhanh chóng vào ô nhỏ thay quần áo, những người còn lại thấy họ không sao cũng vội vã đi theo.

Lữ Mông và Lệ Viễn nhìn thoáng qua hai bên nam nữ, rồi lại nhìn qua bộ dạng của mình, dứt khoát vặn eo đi sang bên nữ.

Trì Nghiêu/Cảnh Hi: "..."

Hai người đúng là nhập vai lắm.

Trì Nghiêu liếc mắt một cái, tùy tiện chọn một ô đi vào, mở tủ đồ bên trong, trong đó treo một bộ đồ thể thao màu trắng, giày thể thao trắng và một cảm ứng.

Cảnh Hi thấy anh vào rồi, cũng đi đến ô nhỏ bên cạnh anh.

"Anh có vẻ không lạ gì nơi này." Cậu vừa thay quần áo vừa nói nhỏ.

Trì Nghiêu nhanh chóng thay đồ xong, vuốt vuốt bộ râu quai nón lộn xộn, không hạ thấp giọng nữa: "Không giấu cậu, tôi đã sớm đoán được phải tới đây thay đồ."

Cảnh Hi: "..."

Cậu bước ra khỏi ô nhỏ, cũng không cố ý hạ giọng nữa: "Vậy anh có đoán được ăn cơm ở đây có quy tắc gì không?"

Cảnh Hi hỏi như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

Trì Nghiêu chống tay sau lưng vuốt râu: "Cái này — thiên cơ bất khả lộ."

"Xì ——"

Mọi người xung quanh lập tức giải tán.

Về đến cửa đại sảnh, robot quả nhiên không còn ngăn bọn họ lại.

Mùi thức ăn ngập tràn cả không gian, rất nhiều người theo bản năng bước nhanh hơn.

【Mời cầm khay để lấy thức ăn.】

Trên bàn ăn sau khi vào cửa xếp một hàng khay.

Cảnh Hi liếc mắt một cái, có hai mươi chồng, mỗi chồng chín cái khay, vừa khéo cho 180 người chia đủ.

Mọi người chú ý hết vào những món ăn đắt tiền xa xỉ trên bàn, nghe thấy nhắc nhở này liền thuận tay lấy một cái khay rồi đi.

Đến khi đến lượt bọn họ lấy khay, sau lưng đã không còn ai nữa.

Trì Nghiêu thuận tay cầm lấy cái gần nhất.

Cảnh Hi liếc nhìn anh một cái, cầm cái khay bên cạnh anh.

Lữ Mông và Lệ Viễn nhìn nhau không vừa mắt, xô đẩy lấy hai cái khay cuối cùng.

Thức ăn ở đây nhiều đến mức không thể ăn hết, không ai tranh giành, ăn vài miếng liền bắt đầu thả lỏng bản thân, thỉnh thoảng còn có người phát ra cảm thán.

"Ngon đến nỗi mẹ kiếp không ngờ tới!"

"Nếu đồ ăn ở đây đều tốt như vậy, tôi vui lòng ở lại lâu dài!"

"Có cái ăn có chỗ ở, không cần tiền thưởng cũng được!"

Bốn người Trì Nghiêu ngồi ở góc bàn bốn người, hai tên giả gái ăn rất nhiệt tình.

Lữ Mông bưng khay dưa chuột muối đến trước mặt Trì Nghiêu.

"Đại sư, thứ này khai vị lắm!"

Trì Nghiêu vốn đang ăn rất ngon, vừa ngửi thấy mùi chua này, cả người liền không khỏe.

"Cất đi, dưa chuột ảnh hưởng tới pháp lực của tôi."

Lữ Mông: "?"

Cảnh Hi: "..."

Cậu thuận tay kéo đĩa dưa chuột muối qua, gắp một miếng bỏ vào miệng.

Chua chua ngọt ngọt, giòn rụm.

Trì Nghiêu nghe tiếng rôm rốp bên tai, thấy vẻ mặt hưởng thụ của cậu, dường như ăn rất ngon.

Anh ngừng lại một chút, lại ngừng lại một chút, len lén đưa đũa về phía dưa chuột muối.

Một miếng chắc là không sao đâu nhỉ.

Có khi rất ngon thật đấy!

Còn chưa gắp được thì đã bị đũa của Cảnh Hi đập bay, bên tai nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cậu.

"Đại sư nếu đã thần cơ diệu toán, vậy anh đoán xem kẻ muốn chết có cứu được không?"

Trì Nghiêu: "..."

Ăn một miếng dưa chuột mà cũng tính là muốn chết?

Anh là đoàn trưởng Cực Ảnh mà còn không ăn được dưa chuột sao?

Trì Nghiêu hừ lạnh một tiếng, buông đũa, nghiêm túc nói: "Hơi liều lĩnh một chút mới có thú vui cuộc sống."

Cảnh Hi: "..."

Lao vào nhà vệ sinh nôn mửa không biết là ai.

Một tiếng sau, tất cả mọi người đều đã no.

Dù sao đây là tình huống đặc biệt, mọi người đều phải dè chừng.

Thấy có người ăn sạch sẽ hết những món đã gắp, người khác cũng học theo, kể cả nước canh cũng liếm sạch, sợ nơi này có ẩn chứa quy tắc nào đó.

No nê xong, có người muốn quay về nghỉ ngơi, nhưng lại bị robot ở cửa ngăn lại.

"Tôi no rồi, muốn về nghỉ."

"Buổi chiều không phải ở đây chờ chứ?"

"Bao giờ thì có thể đi?"

Robot: 【Xin vui lòng kiên nhẫn chờ đợi.】

Thấy không ra được, một vài người bắt đầu hoảng hốt, đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh, bầu không khí thay đổi đột ngột.

Lần lượt có người trở về chỗ ngồi của mình, ai nấy đều cảnh giác quan sát.

Đột nhiên một tiếng dương cầm vui vẻ vang lên, trần nhà đại sảnh từ giữa tách ra, một quả cầu kim loại lớn bằng quả bóng rổ hạ xuống.

Quả cầu kim loại lơ lửng giữa không trung trên bàn ăn, chầm chậm xoay tròn.

Có vài người bị dọa giật nảy mình, la hét dán chặt vào tường.

Sợ hãi lan tràn trong đám đông.

Robot ở cửa di chuyển đến giữa đại sảnh.

【Mời mọi người cầm khay lên, kiểm tra con số phía dưới.】

Cảnh Hi thuận tay lật lên, có một con số màu xanh "7".

Lúc mới vào cậu đã để ý qua, không có con số này.

Chắc là sử dụng chất liệu khi gặp nhiệt độ cao mới hiện ra.

"Tôi là số 5." Lữ Mông nói.

Lệ Viễn: "Tôi số 3."

Cảnh Hi nhìn sang Trì Nghiêu ngồi đối diện, dưới đáy khay của anh là con số "9".

Ngay lúc bọn họ nhìn thấy số, camera toàn góc được gắn trong quả cầu kim loại quét qua con số của tất cả mọi người, đồng thời ghi lại vào cảm ứng trên người từng người.

Rất nhanh, phía sau áo của mọi người đều xuất hiện một con số màu đỏ giống hệt con số trên khay của mình.

"Đây là gì? Là số của tôi sao?"

"Không phải đâu, của tôi là 8, của anh ta cũng là 8."

"Hình như không ai có số lớn hơn 10 nhỉ!"

【Trò chơi vòng đầu tiên chính thức bắt đầu ——】

Giọng nói vô cảm vọng ra từ quả cầu kim loại, mang theo cảm giác rùng rợn, lạnh lẽo một cách kỳ quái.

Họ được dẫn đến một khoảng đất rộng cỡ sân bóng, mặt đất là một lớp đá trắng trơn như ngọc bạch ngọc.

Xung quanh khu vực có một vòng tượng nhân vật hoạt hình, tất cả đều tạo dáng reo hò phấn khích.

Trì Nghiêu ngẩng đầu lên, mắt hơi nheo lại.

Người luôn để ý anh là Cảnh Hi lập tức nhận ra, cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức thay đổi.

Hàng trăm chiếc phi thuyền nhỏ xếp thành vòng tròn, lơ lửng trên không gian của khu đất.

Những người đang ngồi bên trong đó, e là cũng giống như ở đấu trường dưới đáy biển, chính là "khách quý" của nơi này.

Khi mọi người đã đứng vào giữa sân, quả cầu kim loại lại cất tiếng.

【Chào mừng đến với Công viên Trên Không, vòng chơi đầu tiên bắt đầu ngay bây giờ —— Trò Chơi Vui Nhộn Chín Ô.】