Trong phòng thi, đám tân binh của Thiên Nga rất căng thẳng.
Họ không thể xem được thành tích của các đội khác, chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Sở Tiêu và mấy người hoàn thành vòng bắn đầu tiên đang bám lấy khu vực chờ để lén nhìn.
"Cậu nhìn tư thế nâng súng của họ đi, nhìn một cái là biết cao thủ rồi."
"Điểm trung bình của các đội khác chắc trên 9.9, chúng ta có khi đứng bét mất."
"Ôi trời, làm sao đây?"
Cả đám người nhỏ giọng thảo luận.
Sở Tiêu càng nghe càng lo lắng.
Xem ra mười điểm vẫn chưa đủ.
"Thua vòng đầu không sao, còn hai vòng nữa, cứ đuổi theo là được."
Hắn nói thế, nhưng những người khác càng thêm uể oải.
"Nghe cậu nói thì dễ, hai vòng sau là bắn động và mô phỏng thực chiến, cái nào cũng khó hơn cái nào, chúng ta ngay cả bắn tĩnh còn không bằng."
"Xong rồi, tôi muốn khóc quá, thiếu tướng Cảnh tốt như vậy, chúng ta toàn làm anh ấy mất mặt."
"Đừng nói nữa, tâm trạng tôi sắp sụp rồi."
Sở Tiêu: "..."
Vòng bắn động thứ hai bắt đầu, tân binh cần bắn trúng mười quả cầu nhỏ bật ra cùng lúc từ thiết bị, ai bắn trúng nhiều hơn sẽ thắng.
Đội Thiên Cẩu một mình dẫn đầu, đạt thành tích trung bình 8.5 quả trúng đích.
"Tốc độ bật ra của quả cầu nhỏ năm nay cao hơn năm ngoái khá nhiều, thành tích này đã rất khá rồi."
"Thiên Cẩu đúng là ổn định thật."
"Xem thử Thiên Nga thế nào."
Từ sau khi Trì Nghiêu buông lời thách thức, tất cả các huấn luyện viên đều rất tò mò, muốn xem lần này Thiên Nga sẽ đạt thành tích gì.
Sự cố trên X30 đã lan truyền khắp quân bộ, ai cũng biết Cảnh Hi chẳng hề đặt tâm sức vào việc dẫn dắt tân binh.
Lời lẽ thì đã tung ra rồi, nhưng tất cả đều cảm thấy khả năng Thiên Nga thắng Thiên Cẩu gần như bằng không.
Trì Nghiêu chống cằm, lơ đãng lướt qua những tin nhắn báo cáo mà Giang Phong gửi tới.
Khi thấy một tin, tốc độ lướt của anh chậm lại.
【Bên đó hôm qua phản hồi nói đã tìm được một người phù hợp với yêu cầu, hiện đang ở Bạch Kình tọa, bên đó nói có thể đưa người qua, nhưng độ khó khá cao, phải thêm tiền.】
Người phù hợp yêu cầu? Bạch Kình tọa?
Trì Nghiêu hơi nheo mắt lại, trả lời.
【Bảo bên đó gửi thông tin chi tiết của người này qua đây trước, tôi muốn xác nhận.】
Chưa đến nửa phút, Giang Phong đã trả lời.
【Vậy tôi giúp cậu chuyển trước một nửa chi phí.】
Trì Nghiêu không hiểu lắm, chỉ đáp lại một tiếng "ừ".
Gần như ngay lập tức đã nhận được thông báo trừ tiền.
Số tiền chuyển ra là hai triệu tinh tệ, số dư còn lại 3 hào 6.
Trì Nghiêu: "..."
Đúng là đồ phá của, trách sao không ở nổi biệt thự.
"Ồ! Trúng hết!"
"Đứa mặt búng ra sữa này tên là gì, tôi phải lấy cậu ta."
"Nguyên liệu tuyệt vời cho lính bắn tỉa."
"Lại một cú trúng hết nữa! Tân binh của Thiên Nga Tọa năm nay đúng là không tồi!"
Tiếng ồn ào trong phòng họp kéo Trì Nghiêu về lại thực tại.
Anh tắt thiết bị đầu cuối, nhìn lên màn hình ảo phóng to trên không trung.
Đã đến lượt Thiên Nga Tọa ra sân, Sở Tiêu bắn trúng cả mười phát, hoàn thành xuất sắc và bước ra ngoài, đằng sau là những đồng đội, ai nấy đều như được tiếp thêm sinh lực, không chín thì mười phát trúng.
Trì Nghiêu nhìn thoáng qua, hoàn toàn không bất ngờ.
Mặc dù tốc độ bóng nhanh, nhưng quỹ đạo bay rất dễ dự đoán.
Tân binh cuối cùng của Thiên Nga Tọa bắn xong rồi trở về khu vực chờ, vừa gãi đầu vừa ngơ ngác.
"Có phải tôi bị ảo giác không? Tốc độ bóng lần này chậm quá."
"Đúng đúng đúng, tôi cũng thấy thế! Dễ bắn trúng quá trời."
"Trước giờ nhìn không rõ, lần này nhìn rõ mồn một."
Sở Tiêu nhìn thoáng qua tốc độ bóng hiển thị trên màn hình ảo, hạ giọng nói: "Không phải bóng chậm lại, mà là thị lực động của chúng ta tốt hơn."
So với việc bắn gà rừng biến dị và cá sông biến dị, bắn bóng nhỏ thực sự là quá dễ.
Đám người vui mừng chưa được ba giây, lại bắt đầu ỉu xìu.
"Chỉ có vậy mà tôi còn để trượt một bóng."
"Tôi cũng để trượt, nhìn bóng bay đi mà không làm gì được, haiz."
"Tôi đúng là rác rưởi, kéo thấp điểm trung bình rồi."
Sở Tiêu: "..."
Các cậu bị sao thế?
Khi thành tích của Thiên Nga Tọa hiện trên màn hình ảo, cả phòng họp chìm vào một sự im lặng kỳ quái.
Điểm trung bình 9.5 bóng, cao hơn Thiên Cẩu Tọa một bóng, hơn các tọa khác ít nhất 1.5 bóng.
Chết tiệt, ai bảo bọn họ kém cỏi hả? Rõ ràng là đội hình trong mơ mà!
Một sĩ quan ngồi cạnh Trì Nghiêu không kìm được hỏi: "Cậu đã huấn luyện họ thế nào? Sao họ có thể tiến bộ nhiều như vậy trong thời gian ngắn?"
"Chỉ cần chiến tích như thế này là có thể chơi bời thoải mái rồi, cần gì phải huấn luyện đặc biệt?" Trì Nghiêu nhìn sắc mặt khó coi của Lý Bác, cười nói, "Tân binh mới nhập ngũ, không cần phải tạo áp lực quá lớn."
Các huấn luyện viên: "..."
Chơi bời thôi mà đã thắng hết bọn tôi?
Thật đúng kiểu khoe ngầm.
Bùi Chấn Nhạc: "..."
Tên nhóc này, trước đây nói chuyện có khiến người khác bực mình vậy không?
Chỉ cần đừng làm ông giận, cậu cũng khá là thoải mái đấy.
Lý Bác mặt đen lại, tay nắm chặt trên bàn đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Mới thắng một vòng mà đã đắc ý như vậy!
Tân binh Thiên Cẩu Tọa năm nay có thành tích thực chiến rất tốt, vòng thứ ba chắc chắn có thể lật ngược tình thế.
Nghĩ là vậy.
Nhưng một tiếng sau, khi Lý Bác nhìn thành tích ngày càng xa dần của hai đội, tức đến ngộp thở.
Qua ba vòng, Thiên Nga Tọa ổn định ở vị trí đầu bảng sức mạnh, Thiên Cẩu Tọa rớt xuống thứ hai.
Lý Bác nghiến chặt răng hàm, không nói lời nào.
Vẫn còn bảy tám hạng mục nữa, còn cơ hội!
Hai ngày sau, Sở Tiêu cùng đồng đội vui vẻ chạy ra quảng trường phía Bắc để xem bảng xếp hạng đánh giá.
Có rất nhiều người đến xem thành tích, họ đến trễ, không chen vào được.
Sở Tiêu vô tình va phải một beta phía trước, định xin lỗi thì thấy đối phương nhìn hắn từ đầu đến chân, cười không thân thiện.
"Thiên Nga Tọa? Các cậu còn cần phải xem điểm à?"
Nghe thấy lời này, những người xung quanh không nhịn được cười.
Thiên Nga Tọa gần như năm nào cũng xếp chót, cho dù có may mắn không xếp chót, thì cũng xếp áp chót.
Sở Tiêu liếc nhìn bảng tên trên ngực cậu ta, là Thiên Cẩu Tọa.
"Vậy các cậu cũng không cần xem nữa, sao không nhường chúng tôi qua."
Câu nói không có chút ý mỉa mai nào.
Thiên Cẩu Tọa mạnh là điều ai cũng biết.
"Chúng tôi thì sao giống các cậu được?" Beta cười khẩy, "Nếu tôi là các cậu, bây giờ đã chui vào ký túc xá rồi, đỡ xấu hổ."
Người bình thường nếu nghe những lời lăng mạ này chắc chắn sẽ tức giận.
Nhưng đội nhỏ của Thiên Nga Tọa thậm chí còn muốn gật đầu đồng tình.
Họ đúng là kém thật, kém mãi cũng thành quen rồi mà.
"Đưa ra rồi!"
Đột nhiên có người trong đám đông hét lên.
Tất cả đồng loạt ngẩng đầu.
Sở Tiêu và các đồng đội đồng thời nhìn về vị trí cuối cùng, thấy không phải tên mình, liền thở phào nhẹ nhõm.
Không phải chót!
Sau đó họ bắt đầu nhìn ngược từ dưới lên.
Đến vị trí 180, vẫn chưa thấy tên đâu.
Đến vị trí 160, vẫn không có.
Sở Tiêu không kìm được phải quay lại tìm từ cuối lên, nghĩ rằng mình đã bỏ sót.
"Chết tiệt! Hệ thống bị lỗi rồi à?!"
"Làm sao bọn họ lại xếp hạng nhất được chứ?!"
"Không thể nào! Thiên Nga Tọa?!"
Tiếng kêu kinh ngạc không ngừng vang lên, khi nghe thấy ba chữ Thiên Nga Tọa, toàn bộ đội nhỏ đều ngây người.
Họ cẩn thận ngẩng đầu lên, liền thấy tên của mình treo lủng lẳng trên đầu bảng mà họ đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Chết tiệt!
Ai mà ngờ được chứ.
Sao lại vô tình đạt hạng nhất rồi!
Thật là khó tin.
Một đồng đội bên cạnh đẩy Sở Tiêu, hạ giọng nói: "Lão Sở, tôi không nằm mơ chứ?"
Sở Tiêu im lặng hồi lâu, đợi đến khi tiếng ong ong trong đầu qua đi, mới ngập ngừng nói: "Lần này tân binh yếu đến thế sao?"
Không may, câu này bị beta của Thiên Cẩu Tọa nghe thấy.
Nghĩ rằng hắn đang đáp trả những lời vừa rồi, mặt cậu ta đỏ bừng, bước chân loạng choạng chạy đi.
Hắn hoàn hồn lại, vội vã chạy ra ngoài.
Đồng đội phía sau gọi cậu: "Cậu lại đi đâu thế?"
Sở Tiêu: "Đi cảm ơn thiếu tướng Nhạc!"
Đội viên nhìn nhau, tất cả cùng chạy theo.
Trong phòng họp, Trì Nghiêu mỉm cười tựa lưng vào ghế, nhìn sắc mặt Lý Bác ngày càng tiều tụy.
Bùi Chấn Nhạc liếc nhìn biểu cảm đắc ý của anh, thầm cười nhạt.
Thắng lợi dễ dàng, không hổ danh là người mà ông nhắm đến.
Kết quả có rồi, ông nhìn mọi người: "Sau khi về, tất cả các sĩ quan dẫn đội hãy nộp một bản báo cáo chi tiết về quá trình huấn luyện tân binh, nhớ đối xử nghiêm túc, báo cáo này sẽ được ghi vào đánh giá cuối năm của các cậu."
Tất cả huấn luyện viên đều nhăn nhó đồng ý.
Nhân cơ hội này, Bùi Chấn Nhạc muốn gia tăng cảm tình ở chỗ Cảnh Hi, để chuẩn bị cho việc nhận đệ tử sau này.
Ông tiếp tục nói: "Lần này đội Thiên Nga có thành tích xuất sắc nhất, có thể trong vòng một tháng ngắn ngủi, từ vị trí cuối bảng lội ngược dòng lên đứng đầu, có thể thấy sự tận tâm của Cảnh Hi và hai giáo quan. Hy vọng mọi người có thể giữ vững thái độ này trong công việc sau này."
Không ngờ lại được đại tướng khen ngợi trước mặt mọi người!
Giáo quan mặt tròn và da đem lập tức đứng lên, dậm chân mạnh một cái: "Vâng! Nhất định không phụ sự kỳ vọng của trưởng quan!"
Bùi Chấn Nhạc khẽ gật đầu, để họ ngồi xuống, rồi nhìn sang Cảnh Hi: "Còn cậu thì sao?"
Đã khen cậu rồi, có phản ứng chút không?
Trì Nghiêu: "Cũng không tốn nhiều tâm sức gì."
Bùi Chấn Nhạc: "..."
Những người khác: "..."
Trì Nghiêu cười nhẹ: "Lần này thắng là nhờ đối thủ kém hơn thôi, cảm ơn thiếu tướng Lý."
Lý Bác mặt mày tối sầm.
"Thiếu tướng Cảnh không cần khiêm tốn, là do cậu dẫn dắt tốt."
Những người khác im lặng nghe, không khỏi so sánh hai người họ.
Xét riêng Lý Bác, khả năng cá nhân và chỉ huy của hắn đều rất tốt, trong quân đội cũng được coi là một trong những người dẫn đầu cùng thời, nhưng lại gặp phải Cảnh Hi - người vượt trội hơn ở mọi mặt, khiến hắn bị bỏ xa ngay lập tức.
Lần huấn luyện tân binh này, Cảnh Hi đã dẫn dắt đội yếu nhất lên vị trí đầu bảng.
Còn Lý Bác dẫn đội mạnh nhất lại không thể phát huy hết tiềm năng của họ, thành tích so với lúc nhập ngũ không khác biệt nhiều.
So sánh như vậy, Cảnh Hi đã bỏ xa Lý Bác đến mười tám con phố!
Nếu như Trần Băng Phong có mắt, thì đã không chọn Lý Bác làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, mà lại xem nhẹ Cảnh Hi.
Thật là lãng phí nhân tài!
Trì Nghiêu cười khẩy, không muốn tranh cãi với hắn: "Kết quả đã có rồi, mong anh thực hiện điều kiện cá cược, giao Bạch Kình tọa cho tôi."
Mọi người đều chú ý, dự đoán phản ứng của Lý Bác.
Bạch Kình tọa là một miếng mồi ngon.
Tất cả nguồn lực trong tay Cảnh Hi cộng lại cũng không bằng nó.
Lúc trước chắc chắn Lý Bác không ngờ đến kết quả này, mới dễ dàng lấy Bạch Kình tọara làm tiền cược.
Nếu ngoan ngoãn giao ra, đồng nghĩa với việc hắn sẽ mất đi hơn nửa số tài nguyên trong tay.
Nếu không giao, chưa nói đến việc Cảnh Hi có truy cứu hay không, sau này trong quân bộ hắn cũng không ngóc đầu lên nổi, uy tín sẽ giảm sút nghiêm trọng.
Trước mặt lãnh đạo và đông đảo đồng nghiệp như thế này, Lý Bác rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hắn mấp máy môi, khó nhọc nói: "Bạch Kình tọa vẫn còn vài dự án đang triển khai, tôi sẽ dùng Bạch Hùng tọa để đổi—"
Bốp!
Cái ly trong tay Trì Nghiêu bị đặt mạnh xuống bàn.
Nụ cười trên môi anh dần nhạt đi: "Anh nghĩ tôi là kẻ ăn xin sao?"
Lý Bác mặt mày khó coi: "Nhưng Bạch Kình tọa có giao cho cậu được hay không, tôi không thể quyết định—"
Trì Nghiêu: "Đồ anh không làm chủ được mà cũng dám mang ra cá cược?"
Lý Bác nghiến răng, không nói thêm gì nữa.
Nếu giao Bạch Kình tọa ra, Trung tướng Trần chắc chắn sẽ lột da hắn.
Nhìn thấy bộ dạng Trì Nghiêu sắp nổi khùng đánh người, Bùi Chấn Nhạc lên tiếng: "Đã là cá cược, tất nhiên phải tuân thủ, hay là thế này—"
Lý Bác nhíu mày, trong lòng bất an.
Chỉ nghe Bùi Chấn Nhạc nói: "Hai người các cậu thi đấu lại một lần nữa, nếu Cảnh Hi thắng, Lý Bác sẽ giao Bạch Kình tọa cho cậu ấy, vấn đề thủ tục không cần lo, tôi sẽ lo liệu. Nếu Cảnh Hi thua, vụ cá cược này coi như xóa bỏ."
Ánh mắt ông quét qua hai người họ một lượt.
"Sao nào, thi chứ?"
Trì Nghiêu hờ hững nhìn Lý Bác, cười khẩy: "Tôi thấy ý này không tồi."
Lý Bác mặt tối sầm lại, nhưng không dám gật đầu.
Những người khác đứng xem: "...!"
Sắp có kịch vui rồi!
Lời tác giả:
Trì Nghiêu: Cảm ơn lời mời, tôi vừa muốn đánh người đây.
Bùi Chấn Nhạc: Ngoan nào, thấy tôi hiểu cậu như thế, vào tay tôi đi.
Trì Nghiêu: Tôi là của Hi Hi.
Bùi Chấn Nhạc:...
Cảnh Hi:...
Kally: Sao mà cái mỏ Trì Nghiêu hỗn dữ dậy:))))