Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 193




Đêm khuya, Cảnh Hi đưa Thiết Hùng đang say ngủ vào phòng ngủ kế bên, đặt quả bóng nước mà nó nuôi con cá vàng lên tủ đầu giường.

Một thời gian không gặp, con cá này hầu như chẳng có gì thay đổi, vẫn nhỏ nhỏ ngốc ngốc như trước.

Trở về phòng ngủ, Trì Nghiêu đang nói chuyện với Phương Lương qua màn hình.

Phương Lương: "Các nhóm tinh tặc khác đều đã đến 0520, người của chúng ta đang sắp xếp khu vực hoạt động cho bọn họ."

"Ừm."

Qua khóe mắt thấy Cảnh Hi bước vào, Trì Nghiêu vẫy tay với cậu, rồi nói với Phương Lương: "Đừng để bọn họ tiếp cận đoàn Miêu Miêu, khu vực phía sau chúng ta dọn dẹp ra, tạm thời cho Ám Bộ lưu trú."

Phương Lương gật đầu, chợt nhớ ra một chuyện, do dự nói: "Anh em trong đoàn chúng ta đang hỏi, chuyện về cơ thể cải tạo đã bị phơi bày, vậy sau này chúng ta chỉ có thể ở lại 0520, không được đi đâu khác nữa sao?"

Sức chiến đấu của những người cơ thể cải tạo trong thời gian qua đã được thể hiện một cách rõ ràng, nhưng cùng với đó, sự khác biệt càng lớn, thì người trong đoàn Cực Ảnh càng lo lắng. U Linh đã bị bắt, chẳng lẽ người tiếp theo sẽ là bọn họ sao?

Dù sao cơ thể cải tạo không phải sản phẩm tự nhiên, là một sự tồn tại cấm kỵ.

Đế quốc xử lý việc này theo cách đơn giản nhất là xóa bỏ tất cả những người và những thứ liên quan.

"Không đâu, cậu cứ yên tâm."

Cảnh Hi đứng phía sau ghế sô pha, nhìn vào màn hình nơi Phương Lương xuất hiện, vẻ mặt nghiêm túc: "Thuốc đã được phát triển, lão đại của các cậu là người đích thân thử nghiệm. Tôi không thể hứa các cậu sẽ hồi phục trong thời gian ngắn, nhưng tôi cam đoan quân đội sẽ không từ bỏ bất kỳ ai có hy vọng được chữa trị."

Ánh mắt Phương Lương thoáng lóe lên, ngạc nhiên nhìn Trì Nghiêu.

Trì Nghiêu ngả người vào ghế sô pha, không phủ nhận: "Ngay cả khi quân đội muốn vắt chanh bỏ vỏ, chẳng lẽ chúng ta không thể chạy thoát sao? Cậu xem bao năm nay bọn họ cũng không làm gì được chúng ta mà?"

Phương Lương sờ cằm, suy nghĩ nghiêm túc: "Đúng là, nghĩ kỹ lại thì cũng chẳng có gì phải lo lắng."

Cảnh Hi: "......"

Trì Nghiêu: "Nếu họ thực sự rảnh rỗi đến mức đó, thì sắp xếp cho họ công việc định kỳ hàng ngày, giúp đoàn Miêu Miêu thu hoạch lúa nước."

Phương Lương ngượng ngùng gãi mũi: "Tôi đã hỏi rồi, Kim Đại Vương nói bọn họ tự thu hoạch còn chưa đủ, bảo chúng ta đừng nhúng tay vào."

Trì Nghiêu: "......"

Những người này lấy đâu ra lắm sức lực vậy?

"Vậy thì học làm giấm đi."

Cảnh Hi tiếp lời: "Dù bao nhiêu tôi cũng thu hết."

Vừa có thể giết thời gian, lại vừa kiếm được tiền, chẳng có lý do gì mà từ chối cả?

Thấy ánh mắt vi diệu của lão đại nhà mình, sợ anh phản đối, Phương Lương nhanh chóng nói: "Tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ ngay, chúc ngủ ngon."

Trì Nghiêu không kịp phản đối: "......"

Ý kiến của anh không quan trọng à?

Cảnh Hi đi tới ngồi bên cạnh Trì Nghiêu, tự nhiên ôm lấy eo anh.

"Chuyện này lại cho em chút cảm hứng."

Giới tinh tặc không chỉ là nguồn lực chiến đấu tiềm năng, mà còn là một nguồn lao động không nhỏ.

Nếu chỉ để họ tham gia cứu hộ quân sự thì không thể tăng thêm thu nhập, mà lâu dài dựa vào trợ cấp của quân đội cũng không phải là cách.

Trì Nghiêu: "Anh không đồng ý."

Cảnh Hi chống cằm vào vai anh: "Em còn chưa nói mà."

"Em định biến nhà anh thành nhà máy làm giấm à?" Trì Nghiêu cười khẩy, "Mắt em mà vừa chuyển động là anh biết em đang tính toán cái gì, không được nghĩa là không được."

Cảnh Hi duỗi chân dài qua: "Nghiêu Nghiêu~"

Thiếu tướng sắt đá một khi đã dính người, ai mà cản nổi?

Trì Nghiêu dao động dữ dội: "......"

Cậu nhóc này đúng là càng nhìn càng đẹp trai.

Trì Nghiêu: "Em còn nhớ vụ cá cược lần trước không?"

Cảnh Hi biểu cảm cứng đờ, nhẹ nhàng thu lại chân dài.

"Em còn có việc chưa làm xong."

Trì Nghiêu lập tức kéo cậu lại, đè xuống ghế sô pha.

"Ai thắng thì người đó ở trên, lời thiếu tướng đại nhân nói không thể nuốt lời chứ?"

Nhà không có ai quấy rầy, mọi việc cần giải quyết cũng đã được giải quyết gần hết, anh cũng đã đang dùng thuốc, thiên thời địa lợi nhân hòa đủ cả.

Nhìn người phía trên càng lúc càng gần, Cảnh Hi rõ ràng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn: "Em còn chưa sẵn sàng."

Trì Nghiêu giữ lấy tay cậu, cúi người hôn vào khóe miệng cậu.

"Đã quen thuộc như vậy rồi, cần gì phải chuẩn bị nữa?"

Bị một alpha khác đè lên, cho dù là bạn đời đã được nhận định, về mặt sinh lý vẫn không tránh khỏi một chút bài xích và sợ hãi.

Trì Nghiêu nhận ra điều đó, buông cổ tay cậu ra, đan mười ngón tay vào nhau.

Không khí trong những nụ hôn kéo dài dần dần trở nên nóng bỏng, cả hai đều có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh của đối phương.

Cảm giác có chút khác thường, Cảnh Hi thở dốc lùi ra một chút, đột nhiên ngẩn người.

"Nghiêu Nghiêu, tai của anh ——"

Toàn thân Trì Nghiêu nóng bừng, mồ hôi không ngừng lăn dài theo thái dương.

"Gì cơ?"

Cảnh Hi đưa tay lên, chạm vào đầu anh, cười khẽ: "Tai sói của anh lộ ra rồi."

Cả người Trì Nghiêu cứng đờ, vội vàng sờ lên đỉnh đầu, quả nhiên có hai thứ kỳ lạ!

Cảm giác mềm mại lông xù đúng là tuyệt đỉnh!

Cảnh Hi hoàn toàn không dừng lại được.

Nhưng chưa kịp đắm chìm, cái tai sói trong tay cậu đã chạy mất cùng với người chủ của nó.

Trì Nghiêu lao vào phòng tắm, trong gương, đôi mắt thú của anh đang trợn tròn, trên tóc là hai chiếc tai sói trắng không tự chủ mà khẽ động đậy.

Đây là quái vật gì đây?!

Anh bật vòi nước, dội nước lạnh lên mặt, hít vài hơi thật sâu, ép bản thân bình tĩnh lại.

Qua khóe mắt thấy Cảnh Hi theo vào, Trì Nghiêu theo bản năng muốn tránh cậu.

"Tối nay anh ngủ ở phòng của Thiết Hùng."

Cảnh Hi chặn anh lại, ôm chặt không buông.

"Thà để thằng bé ấy sờ còn hơn để em sờ à?"

Trì Nghiêu đau đầu.

Trước kia cũng đã từng nghĩ có khi nào xảy ra sự cố hay không, nhưng không ngờ khi thực sự xảy ra lại lúng túng thế này.

Cảnh Hi vuốt ve đầu anh, cười cười: "Anh hóa thú tức là cảm xúc đang rất mãnh liệt, chứng tỏ anh rất có cảm giác với em."

Trì Nghiêu: "......"

Anh biết Cảnh Hi không để tâm, chỉ là bản thân anh không thể vượt qua được cảm giác trong lòng mình.

"Anh chỉ muốn em nhớ mãi hình ảnh tôi đẹp trai ngút trời."

Nghe giọng nói trầm trầm bên tai, Cảnh Hi lén lút đưa tay lên sờ tai anh, bật cười.

"Anh bây giờ rất đẹp trai, ngay cả khi hoàn toàn thú hóa cũng rất đẹp trai, thậm chí còn hơn——"

Trì Nghiêu nheo mắt lườm cậu: "Hửm?"

Cảnh Hi nuốt ngược lời nói, giữ mặt thản nhiên mà trái lương tâm nói: "Vẫn là bình thường đẹp trai nhất."

Trì Nghiêu: "Có mắt thẩm mỹ đấy."

Cảnh Hi: "......"

Đợi đến khi Trì Nghiêu bình tĩnh lại, đôi tai và đồng tử thú biến mất.

Cảnh Hi nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi rồi vẫn quyết định gọi cuộc video cho Cừu Thiên Lâm.

Cừu Thiên Lâm: "Trong lúc thân mật xuất hiện thú hóa?"

Cảnh Hi mặt không cảm xúc gật đầu, vô cùng thản nhiên.

Trì Nghiêu chống cằm quay đi, chỉ hận không thể chết ngay tại chỗ.

Cừu Thiên Lâm: "Trong quá trình dùng thuốc sẽ xuất hiện một số tình trạng bất ổn, đây là hiện tượng bình thường. Chỉ cần đừng quá hưng phấn, khiến cảm xúc không kiểm soát được thì về cơ bản không ảnh hưởng đến cuộc sống."

Cảnh Hi: "Vậy tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu?"

Cừu Thiên Lâm nhìn sang Trì Nghiêu: "Mũi tiêm thuốc sửa chữa lần thứ hai, cậu đã tiêm chưa?"

Trì Nghiêu cau có đáp: "Chưa."

Cừu Thiên Lâm: "Nếu không dùng nhanh, hiệu quả của lần tiêm đầu tiên sẽ mất."

Cúp cuộc gọi video, thấy cả người Trì Nghiêu như phát ra hai chữ "tự kỷ", Cảnh Hi ngồi xuống bên cạnh: "Anh ấy nói là không ảnh hưởng, vậy—— chúng ta tiếp tục nhé?"

Trì Nghiêu: "......"

Anh kéo Cảnh Hi vào phòng ngủ, đắp chăn đi ngủ.

Cảnh Hi: "Nghiêu Nghiêu?"

Trì Nghiêu tắt đèn nằm xuống: "Lần này chỉ là thú hóa tai, nếu lần sau thú hóa ở những chỗ khác, em tính làm thế nào?"

Chỗ khác?

Phải một lúc sau Cảnh Hi mới hiểu ra: "............"

Trì Nghiêu ôm cậu vào lòng: "Hy vọng lần tiêm thứ hai sẽ không gặp sự cố nữa."

Cảnh Hi: "...... Có lẽ sẽ không."

Sáng hôm sau, khi hai người xuống lầu, Thiết Hùng đã chơi đùa vui vẻ với đám mèo con ở sân sau.

Trì Nghiêu xắn tay áo sơ mi đi vào bếp.

"Sáng nay em sẽ đến quân bộ à?"

Cảnh Hi tự giác theo vào, phụ trách pha cà phê.

"Hôm nay phải thẩm vấn Bạch Dật, em đã hứa với Thống Soái sẽ ngồi nghe."

Ánh mắt Trì Nghiêu thoáng qua chút thay đổi.

"Anh có thể đi cùng không?"

Cảnh Hi loay hoay với máy pha cà phê.

"Không được, có thể sau này khi mở phiên tòa cũng sẽ không công khai với công chúng."

Mặc dù Bạch Dật phạm tội nghiêm trọng, nhưng liên quan đến quá nhiều người, để bảo vệ các nạn nhân, những hồ sơ này có thể sẽ bị phong tỏa vĩnh viễn.

Cảnh Hi nhìn Trì Nghiêu: "Nhưng nếu anh muốn nghe, cũng không phải là không có cách."

Tám giờ rưỡi, Hoàng Hạo cùng vài đồng nghiệp vừa kịp giờ, vừa cười vừa nói bước vào tòa nhà làm việc.

"Nghe nói Trì Nghiêu bây giờ cũng ở Đế Đô tinh, còn sống tại nhà của Cảnh Hi." Một trung tá beta trẻ tuổi nói.

Nhắc đến anh, Hoàng Hạo cười tủm tỉm: "Tôi không phải đã đăng một video cậu ấy chiến đấu trong bộ giáp sao? Không ngờ lại đạt hơn trăm triệu lượt xem, cậu ta có thể debut rồi đấy nhỉ?"

"Chưa phải là quan trọng nhất." Một thiếu tướng alpha khác nói, "Cậu ấy có thể khiến cả giới tinh tặc phải ngoan ngoãn quy phục, tôi phục thật."

Hoàng Hạo hừ cười: "Đừng nói chỉ có giới tinh tặc, ngay cả quân đội khi đến chỗ cậu ấy cũng phải ngoan ngoãn nữa là."

Thiếu tướng alpha đấm nhẹ hắn một cái, cười mắng: "Câu này mà để Thượng tướng Triệu nghe được, cậu lại viết bản kiểm điểm mười ngàn chữ đấy."

Đang cười nói, một người khác lại bước vào qua cửa.

Giờ này, hầu hết mọi người đều đã vào văn phòng, ai còn đến muộn hơn bọn họ?

Hoàng Hạo quay đầu nhìn, hóa ra là Cảnh Hi.

Hắn lập tức bỏ rơi đồng đội chạy đến: "Đại ca, hôm nay đến muộn thế, Trì Nghiêu ở nhà gây phiền phức à?"

"Cảnh Hi" nhàn nhạt liếc nhìn hắm, hất tóc trên vai, nở nụ cười uể oải: "Cậu ấy đáng yêu thế, làm sao mà phiền được?"

Hoàng Hạo: "......"

Hai viên sĩ quan khác: "......"

Hôm nay Cảnh Hi, hình như có chỗ nào không đúng?

Nhưng cười lên đẹp quá!

Chưa vào đến văn phòng, đúng lúc đụng mặt Bùi Chấn Nhạc đi ngang qua.

Bùi Chấn Nhạc: "Đi thôi, đi nghe thẩm vấn."

Hoàng Hạo nghe vậy, cũng muốn theo.

Bùi Chấn Nhạc thẳng thừng từ chối: "Người không liên quan đến vụ việc, tạm thời không được tham gia."

Hoàng Hạo: "...... Ồ."

Phòng thẩm vấn nằm trong một tòa nhà độc lập, canh gác nghiêm ngặt từ trong ra ngoài.

Trì Nghiêu khoác "lớp da" của Cảnh Hi theo Bùi Chấn Nhạc vào phòng nghe thẩm vấn, qua tấm kính một chiều đã qua xử lý đặc biệt, có thể nhìn rõ tình hình bên trong phòng thẩm vấn.

Vài ngày không gặp, Bạch Dật tiều tụy đi rất nhiều, vẻ nho nhã ôn hòa trước đây hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cảm giác âm trầm và suy sụp.

Trong nửa tiếng, bất kể người thẩm vấn hỏi gì, ông ta tuyệt đối không hé môi.

Trì Nghiêu lạnh mặt đứng dậy: "Tạm dừng đi, tôi muốn nói chuyện với ông ta hai câu."

Bùi Chấn Nhạc nhíu mày: "Cậu định nói gì với hắn?"

Trì Nghiêu xoay người bước ra ngoài: "Yên tâm, sẽ không giết ông ta đâu."

Bùi Chấn Nhạc: "......"

Câu này nghe sao mà kỳ kỳ?

Tiếp tục thẩm vấn theo cách này cũng không mang lại hiệu quả gì, Bùi Chấn Nhạc ngồi ở bàn điều khiển nhấn nút tạm dừng, đứng dậy bước theo ra ngoài.

Giữa buổi thẩm vấn, Bạch Dật được tạm thời đưa đến phòng giam riêng biệt, bốn bề là kim loại chống đạn siêu dày, ngoài một chiếc ghế, không có gì khác.

Ông ta dừng lại ở cửa một lát, chậm rãi bước đến trước ghế ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, cửa lại mở ra.

Bạch Dật ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Cảnh Hi.

"Cậu không có tư cách thẩm vấn tôi."

Trì Nghiêu đóng cửa lại, nghiêng đầu nhìn ông ta, khóe môi nhếch lên.

"Tôi không có tư cách, vậy ai có?"

Thấy nụ cười lạnh lùng này, sống lưng Bạch Dật cứng đờ.

"Cậu không phải là Cảnh Hi, cậu là ai?!"

Trì Nghiêu không nhanh không chậm bước tới.

" Hắc ca, ngắt camera giám sát ở đây đi."

Trong không gian vang lên một âm thanh cơ khí.

"Đang cắt đứt mạng lưới —— đã chặn."

Tiểu Hắc: 【Không.】

Trì Nghiêu: "......"

Bị nhốt ngoài cửa, bị ép vào phòng giám sát, Bùi Chấn Nhạc: "......"

Thủ đoạn đùa giỡn người khác này nhìn quen mắt ghê?

Trì Nghiêu đứng yên cách ông ta ba bước.

"Bây giờ chỉ còn hai chúng ta ở đây, tôi chỉ muốn biết vài vấn đề, thành thật trả lời, ông có thể ít chịu đau đớn hơn."

Bạch Dật ngẩng đầu nhìn anh, cười.

"Cậu không dám động thủ với tôi —— Ưm!"

Bộp!

Còn chưa nói xong, mặt Bạch Dật đau đớn kịch liệt, cơ thể bị một lực lớn hất ngã xuống đất.

Trì Nghiêu co duỗi vài lần ngón tay, xoa xoa cổ tay.

"Tôi đã nói rồi, ở đây chỉ có hai chúng ta."

Bạch Dật bị đánh đến ngơ ngác, như thể có người giẫm qua mặt mình, cả khuôn mặt nóng rát đau đớn.

"Dám dùng tư hình, cậu muốn bị khai trừ khỏi quân đội sao?!"

"Khai trừ thì khai trừ, không sao cả chứ sao."

Trì Nghiêu cúi người túm lấy cổ áo ông, kéo lên, hạ giọng nói: "Dù sao đây cũng không phải là cơ thể của tôi."

Đồng tử Bạch Dật chấn động dữ dội trong giây lát.

"Cậu, cậu, cậu —— nói cái gì?!"

Trì Nghiêu: "Ông còn nhớ lần đầu tiên tôi bị người của ông bắt vào căn cứ nghiên cứu 810 như thế nào không?"

Con ngươi Bạch Dật co rút mạnh.

"Đừng có mà giả vờ nữa!"

"Giả vờ?" Trì Nghiêu cười nhạt, "Nghiên cứu bao nhiêu năm như vậy, đến cả thứ mình tạo ra ông còn chưa nghiên cứu kỹ à?"

Bạch Dật cố sức vùng ra khỏi tay anh, chân va vào ghế, ngã ngồi xuống.

"Thủ đoạn gài bẫy để moi lời, thật sự nghĩ rằng tôi sẽ mắc câu chắc?!"

Trì Nghiêu chậm rãi đi vòng quanh ghế.

"Ông có biết cảm giác khi mổ lấy thú non ra khỏi bụng người là như thế nào không?"

Bạch Dật nghiến răng không nói gì, giữ gương mặt lạnh lùng.

Trì Nghiêu vung tay, ngón tay khẽ quét qua, giữa không trung bật ra hai tấm ảnh.

"Đây là con sói tôi mổ ra sáu năm trước, đây là con cá vừa mổ ra năm ngoái, những con khác hoặc là chết trong bụng, hoặc là bị người của ông bắt đi nghiên cứu rồi."

Bạch Dật theo bản năng liếc qua mấy tấm ảnh, mặt tái nhợt.

Những cảnh máu me ông đã nhìn thấy nhiều rồi, nhưng hai tấm ảnh này lại khiến ông cảm thấy vô cùng khó chịu về mặt sinh lý.

Trong ảnh, một người trần truồng bị treo lơ lửng giữa không trung, bụng bị rạch một cái lỗ lớn, ruột đang chảy ra ngoài, một con sói con được cầm trong bàn tay đầy máu, nối với người kia qua dây rốn, trông như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan.

Bạch Dật chỉ mới lướt qua liền quay đầu đi, không muốn nhìn thêm nữa.

Trì Nghiêu đi đến phía sau ghế, lòng bàn tay ấn lên đỉnh đầu ông, buộc ông phải đối diện với mấy tấm ảnh kia.

"Nhìn đi! Tận mắt chiêm ngưỡng kiệt tác của ông đi."

"Buông tôi ra!"

Bạch Dật muốn bẻ tay anh ra, nhưng lại bị Trì Nghiêu một phát giữ chặt cổ tay.

Rắc.

"Ưm ——!"

Cơn đau dữ dội từ cổ tay truyền đến, khiến mồ hôi Bạch Dật đổ xuống như mưa.

Trì Nghiêu vứt tay ông ra, ngón tay khẽ lướt, từng tấm ảnh lần lượt xuất hiện.

"Người này bị thú ăn đến chỉ còn lại bộ xương, nhưng hôm sau vẫn phải vào rừng săn thú, bởi vì không đạt chỉ tiêu nhiệm vụ, hắn sẽ phải chết, hắn nói con cái ở nhà còn nhỏ, đang đợi hắn kiếm tiền trở về, nhưng hôm sau khi hắn được tìm thấy, chỉ còn lại cái đầu ——"

"Đứa trẻ trong trường đấu thú bị chó săn gặm nhấm, ông nhìn đám khán giả trên khán đài đang hò hét cổ vũ đi ——"

"Đứa trẻ này bị hở hàm ếch, cả người đầy lông, vốn đang vui vẻ cùng bạn học ra ngoài du lịch tốt nghiệp, nhưng lại không thể quay về ——"

"Con quái vật này giống như miếng vải rách được chắp vá với nhau, vừa trốn trong hang vừa khóc, lại vừa không thể khống chế bản năng điên cuồng ăn uống, cuối cùng phát nổ ngay trước mắt tôi ——"

......

Xem hết mấy chục tấm ảnh.

Trì Nghiêu lần lượt giải thích từng tấm, giọng nói rất nhẹ, cũng không có nhiều biến đổi cảm xúc, nhưng lại khiến Bạch Dật sợ hãi rùng mình.

Nhiều thứ trong đó, ông thực sự chưa từng nhìn thấy, thứ ông cần chưa bao giờ là quá trình, mà là kết quả.

Trước khi nhìn thấy những thứ này, ông luôn cho rằng để đạt được mục đích, hi sinh là điều tất yếu.

Chỉ là không ngờ rằng, khi những "hi sinh" đó được đặt trước mặt mình, lại kinh khủng đến vậy.

Trì Nghiêu mỉm cười: "Địa ngục này, có như nguyện của ông không?"

Bạch Dật nắm chặt tay vịn ghế, nghiến răng nói: "Cậu thực sự nghĩ mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của tôi à?"

Trì Nghiêu cười khẩy: "Ông thực sự nghĩ rằng cứ giả vờ không biết, thì có thể coi như chưa xảy ra gì sao?"

Bạch Dật: "Tôi không biết!"

Ông phẫn nộ gào lên, từng đường gân xanh trên cổ, trên trán nổi rõ, "Tôi không biết! Tôi không biết!"

"Không biết?"

Trì Nghiêu buông ông ra, đi vòng qua ghế đứng trước mặt hắn, "Ngay từ lúc ông hạ lệnh dung hợp gen người và thú trên cơ thể sống, tất cả điều này đã là điều tất yếu rồi, tại sao ông không kéo người nhà Bạch gia ra làm thí nghiệm? Ông tự hỏi chính mình xem, thật sự không lường trước được những kết quả này sao?"

Bạch Dật thở hổn hển, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống sàn trước ghế.

"Tôi đã nghĩ đến việc cứu vãn —— nhưng không kịp nữa rồi!"

Trì Nghiêu bật cười, ánh mắt lạnh lẽo.

"Cái ông gọi là cứu vãn, chính là tạo ra những cải tạo nhân mạnh mẽ hơn để thu dọn mớ hỗn độn trước đó, cái này là cứu vãn à?"

"Bạch Dật, ông chết một vạn lần cũng không đủ."

Bạch Dật ngẩng đầu, mặt đầy mồ hôi, hai mắt đỏ ngầu.

"Cậu là Trì Nghiêu?"

Trì Nghiêu không trả lời.

"Vậy nếu Bạc Cận ngay từ nhỏ đã bị cải tạo, là do ông tự tay bồi dưỡng, thì tại sao phải giết ông ấy?"

Tổn thương tinh thần nghiêm trọng, khiến Bạch Dật gần như kiệt sức.

Ông tựa lưng vào ghế, cong gập người.

"Tôi vốn định lợi dụng cậu ta để áp chế Cảnh gia, nhưng không biết có vấn đề ở đâu, quan hệ giữa cậu ta và Cảnh Sâm ngày càng tốt, mấy lần không nghe theo mệnh lệnh của tôi trong tổ chức."

Bạch Dật nhìn vào góc tường trống rỗng, ánh mắt đờ đẫn, "Quân cờ không nghe lời, đương nhiên phải bỏ."

Nói đến đây, ông nhìn về phía Trì Nghiêu: "Nếu cậu đã coi tôi là kẻ thù, vậy tôi đang ở đây, muốn giết thì ra tay đi."

Trì Nghiêu cười, như thể vừa nghe được điều gì đó rất buồn cười.

"Đối với loại người như ông, sự trừng phạt lớn nhất không phải là giết chết ông, mà là tước đoạt tất cả những gì ông đã tốn công sức để đạt được. Cả ông, cả nhà họ Bạch, sau chuyện này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Đế quốc."

Bạch Dật vỗ mạnh vào tay vịn ghế, ánh mắt sắc bén: "Người nhà tôi không biết gì về những chuyện này!"

Trì Nghiêu: "Bọn họ sẽ rơi vào hoàn cảnh thế nào, thì phải xem biểu hiện của ông."

Lúc này, giọng nói của Bùi Chấn Nhạc đột nhiên vang lên trong phòng.

"Tiểu Cảnh, đủ rồi, ra ngoài thôi."

Bạch Dật giật nảy mình, trợn trừng mắt.

"Cậu! Cậu nói là đã cắt đứt mạng lưới rồi cơ mà?!"

Trì Nghiêu: "Chỉ nói chơi thôi, sao lại nghiêm túc thế?"

Sau một hồi bị kích động rồi lại thêm cơn tức giận, máu dồn lên não, suýt chút nữa Bạch Dật đã ngất đi.

Khi Trì Nghiêu đi đến cửa, cửa mở từ bên ngoài.

Trì Nghiêu và Bùi Chấn Nhạc đứng bên ngoài đối diện nhau trong thoáng chốc, rồi không nói gì mà bước ra.

Bùi Chấn Nhạc đóng cửa lại, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Những bức ảnh và video phát trong cuộc thẩm vấn, hôm nay ông cũng mới lần đầu được xem.

Nhiều chuyện, nghĩ tới là một chuyện, nhưng chứng kiến tận mắt lại là chuyện khác.

Trong phòng, một lúc lâu không có ai lên tiếng, chỉ còn lại tiếng thở của Bùi Chấn Nhạc và Bạch Dật.

"Lão Bùi."

Một hồi lâu sau, Bạch Dật mở miệng, giọng khàn đặc và nghẹn ngào: "Nếu tôi nói rằng khi bắt đầu nghiên cứu việc dung hợp gien, là để phát triển các chi giả mạnh hơn, giúp những binh sĩ bị thương trở lại chiến trường, ông có tin không?"

Bùi Chấn Nhạc khoanh tay sau lưng, lặng lẽ nhìn về phía ông ta.

Dựa trên các chứng cứ hiện có, việc nghiên cứu cơ thể cải tạo có thể truy ngược về 46 năm trước, lúc đó Bạch Dật chưa đến ba mươi tuổi, chính là độ tuổi đầy tham vọng và khát vọng cho tương lai.

"Tôi tin."

Một lúc lâu sau, Bùi Chấn Nhạc nói khẽ, "Khi còn trẻ, tôi cũng từng nghĩ đến việc cải tiến chi giả, nhưng tôi không dám nghĩ táo bạo như ông."

"Nghiên cứu khoa học luôn có rất nhiều bất ngờ."

Bạch Dật cười cay đắng, "Không ngờ rằng những bất ngờ đó lại mang đến cho tôi nhiều lợi ích như vậy, rồi tôi dần dần lạc lối—"

Trì Nghiêu ngồi trong phòng giám sát, nghe tiếng Bạch Dật tự thú trong nhà giam, tâm trạng trở nên nặng nề.

【Nghiêu Nghiêu, thẩm vấn xong chưa?】

Trong đầu đột nhiên vang lên giọng của Cảnh Hi, Trì Nghiêu lập tức tỉnh táo lại.

【Gần xong rồi.】

Cảnh Hi đang ngồi trên thảm trong phòng khách nhà mình, trên người treo đầy mèo con, cậu đang cho Yểu Yểu ăn.

Đám mèo con coi cậu như cây cột leo trèo.

Cảnh Hi: 【Ông ta chịu mở miệng à?】

Trì Nghiêu: 【Có cái miệng nào mà anh không mở được sao?】

Cảnh Hi bật cười khẽ:【Người chơi qua mặt được anh, không nhiều.】

Nhìn vào màn hình giám sát, thấy Bùi Chấn Nhạc đang đi ra ngoài, Trì Nghiêu đứng dậy.

【Về nhà rồi nói với em.】

Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Bùi Chấn Nhạc thở dài một hơi.

"Con người ta, quả thật không thể phạm sai lầm."

Nghĩ đến những gì nghe được trong phòng giám sát, ông liếc nhìn người đang đi bên cạnh mình—"Cảnh Hi".

Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là vóc dáng ấy, nhưng dáng đi và biểu cảm so với bình thường lại có chút thoải mái hơn.

"Cậu thật sự là Trì Nghiêu?" Bùi Chấn Nhạc hỏi.

Trì Nghiêu liếc qua, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn: "Ông nghĩ sao?"

Bùi Chấn Nhạc: "Cậu là."

Chỉ dựa vào vẻ mặt này, giọng điệu này, thằng nhóc Cảnh Hi kia xấu xa thì có xấu xa thật, nhưng chưa bao giờ nói chuyện như vậy.

Bùi Chấn Nhạc đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

"Cậu, cậu trước đây có phải cũng từng—"

Trì Nghiêu đưa tay giật lỏng cà vạt.

"Chuyện tiếp theo giao cho các ông, tôi về nhà đây."

Bùi Chấn Nhạc nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa mới tan làm.

"Chưa đến giờ tan làm."

Trì Nghiêu nhìn anh, ánh mắt có chút bực bội: "Tôi đâu phải nhân viên của ông."

Bùi Chấn Nhạc: "......"

Cũng có lý, nhưng có gì đó không đúng lắm.

Trì Nghiêu cười khẩy: "Muốn tôi đi làm? Ông trả nổi không?"

Bùi Chấn Nhạc: "......"