Sau một giờ chờ đợi dài dằng dặc, Mãnh Hổ và Cẩu Lang đều nhận được thông báo của Phương Lương về việc đã thông qua nội dung bài đăng, còn chưa kịp thở phào, lập tức đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội vừa mua, đăng tải nội dung và ảnh lên.
Mãnh Hổ: 【Trên đường về nhà trồng trọt tiện tay giúp đỡ quân đội phá một sào huyệt kinh doanh bất hợp pháp [trái tim][ảnh][ảnh][ảnh]】
Cẩu Lang/ 【Lần đầu tiên tham gia hành động của quân đội, mọi người xem Cẩu Lang biểu hiện thế nào nhé? [ảnh][ảnh][ảnh]】
Những bức ảnh họ đăng đều cố tình tránh không để lộ người thú hóa, chỉ là cảnh thành viên trong đoàn chiến đấu anh dũng.
Lượng fan của hai đoàn tinh tặc này cũng chỉ vài trăm nghìn, số người có thể bình luận ngay lập tức còn ít hơn nữa.
Mạnh Đại Hổ đọc bình luận, cười không ngớt.
"Ôi trời, cảm giác làm việc tốt thật là sướng!"
Mấy tên đàn em ngồi xung quanh vừa ăn hạt dưa vừa nướng thịt ——
"Họ đều khen chúng ta này!"
"Cậu nhìn xem! Đều nói chúng ta đẹp trai quá!"
"Ha ha ha, không biết bao giờ mới có nhiệm vụ nữa, tôi muốn làm lần nữa quá."
Mạnh Đại Hổ liên tục bấm làm mới.
Bấm làm mới, hiện lên một thông báo đặc biệt.
【Người bạn thân yêu của bạn "Trì Nghiêu" đã thả tim cho bạn rồi đó~】
"Á! Lão đại Trì chú ý đến tôi rồi!" Mạnh Đại Hổ tim đập thình thịch, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là rung động.
Đám đàn em xúm lại, quả nhiên thấy tên của Trì Nghiêu đứng đầu trong danh sách thả tim.
Bấm làm mới, lượt bình luận và lượt thả tim đột nhiên tăng gấp đôi.
Bấm tiếp, lại tăng gấp đôi.
Cư dân mạng ——
"Trì Nghiêu xuất hiện! Chụp ảnh chung nào!"
"Ha ha ha, đây thật sự là đoàn tinh tặc sao? Tôi sắp quên mất tinh tặc thực chất là làm gì rồi."
"Quản lý của Trì Nghiêu có hiệu quả nhanh thật đấy, tuyệt quá!"
"Chỉ có mình tôi quan tâm đến sào huyệt kinh doanh bất hợp pháp thôi sao? Nhìn có vẻ nguy hiểm quá, nhất định phải chú ý an toàn nhé~"
Trì Nghiêu thả tim cho Mãnh Hổ và Cẩu Lang xong thì mặc kệ luôn.
Anh tắt thiết bị đầu cuối, mở báo cáo xét nghiệm mà Xuân Cầm đưa cho.
Xuân Cầm ngồi trước bàn thí nghiệm không xa, ghi chép số liệu bên cạnh.
"Chất ức chế giống của Lý Bác tôi đã chế ra rồi, loại thuốc giải phóng trước đây tôi đưa cậu cũng đã được cải tiến, khi nào cần cứ hỏi tôi lấy."
Trì Nghiêu đáp lời qua loa, rồi hỏi: "Tiến độ nghiên cứu về thú hoá thế nào rồi?"
Xuân Cầm xoa trán đau nhức, nghiêng đầu nhìn anh.
"Tôi và Tiểu Sương đang thử chế tạo thuốc ức chế thú hoá người, hiện vẫn đang trong giai đoạn điều chỉnh."
Thú hoá người và dã thú biến dị thật sự khác nhau ngoài việc chênh lệch trí tuệ, thực lực của thú hoá người cũng vượt trội không ít, hơn nữa thú vương còn có kỹ năng đặc biệt, khi sở hữu trí tuệ cao, ảnh hưởng của kỹ năng này sẽ bị khuếch đại.
Không nói đâu xa, chỉ riêng việc đối phó với thú vương ở 820, dù là quân đoàn có thực lực như Phi Long, muốn đánh thắng cũng phải trả giá rất đắt, chỉ riêng sóng âm không chừa một kẽ hở nào cũng đã là một rắc rối lớn.
"Khi nào có thể điều chỉnh xong?"
Trì Nghiêu chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc, "Phải nhanh hơn nữa."
Những điều mà Lý Bác và Trần Băng Phong đã nhắc đến về "nó", cùng thái độ của Bạch Dật và tổ chức kia, đều khiến Trì Nghiêu cảm thấy có gì đó không ổn, dường như nguy cơ thật sự vẫn còn đang tiềm ẩn dưới mặt nước, chưa bộc lộ ra ngoài.
Cảm giác trôi nổi trên không trung này, không thể đặt chân xuống đất, khiến anh cực kỳ khó chịu.
"Còn nhanh hơn nữa, cậu giết tôi luôn đi cho rồi, để khỏi phải chịu tội."
Cầu Sươnh từ ngoài bước vào, đôi mắt thâm quầng ngay cả phấn nền cũng không che nổi, đi đứng loạng choạng.
Trì Nghiêu nhìn lướt qua một cái.
"Cô với Cừu Thiên Lâm quả là cùng một nhà, ngay cả quầng thâm cũng giống nhau."
Cầu Song trợn mắt, từ tủ lạnh lấy ra một chai sữa, uống ừng ực gần hết.
"Cũng tại anh ta, làm tôi phải nói lời tạm biệt với cái giường rồi."
Trì Nghiêu không muốn tạo áp lực cho bọn họ, nhưng thực tế không cho phép.
Nếu như là tình huống anh nghĩ, không có biện pháp áp chế hữu hiệu, không ai biết kết quả sẽ như thế nào.
Trì Nghiêu: "Các cô cứ tự chọn trợ lý từ Ám Bộ và Phi Long, chọn ai báo tôi biết, tôi sẽ đi tìm Hi Hi và ông già để điều phối."
Cừu Sương cười tít mắt: "Còn cần điều phối gì chứ? Bây giờ ở Phi Long, chỉ cần báo tên anh là được mở đèn xanh rồi."
Trì Nghiêu dang tay: "Vợ cưng chiều quá, tôi cũng đành chịu thôi."
Cừu Sương: "......"
Nói chuyện phiếm vài câu, thiết bị đầu cuối đột nhiên rung, Trì Nghiêu nhìn thoáng qua, là Cảnh Hi.
【Đây là hồ sơ quân sự của thiếu tượng Bạc Cận, anh lưu lại một bản đi.】
Ngón tay Trì Nghiêu khẽ giật, phẩy tay mở ra.
Vẫn là định dạng hồ sơ muôn thuở, góc phải trên là ảnh chân dung.
Người trong ảnh ngũ quan anh tuấn, khí chất điềm tĩnh, dù là khi chụp ảnh cũng không mỉm cười, không phải kiểu thân thiện.
Ngoại hình không tệ, nhưng Trì Nghiêu nhìn kỹ, vẫn không thấy có điểm nào giống với những gì anh tưởng tượng.
Một bộ dáng cô độc, người này thật sự là cha ruột của anh sao?
Trì Nghiêu tiếp tục lật xuống.
Lý lịch phần này, có thể gọi là hoàn hảo.
Những vinh dự đạt được cùng với các chiến tích cấp A trở lên chi chít mấy chục trang, đối với một sĩ quan chưa đến ba mươi tuổi đã hy sinh, thực sự có phần hơi phô trương.
Nhưng dù sao vẫn là Cảnh Hi lợi hại hơn.
Trì Nghiêu thầm oán thán một câu.
Ít nhất Cảnh Hi có một người chồng tốt như anh đây.
"Sao lại là ông ta..."
Bên tai nghe thấy giọng của Xuân Cầm, Trì Nghiêu quay đầu nhìn qua.
Xuân Cầm đang nhìn vào màn hình ảo, sắc mặt có chút kinh ngạc.
Ánh mắt Trì Nghiêu lóe lên: "Chị quen ông ta sao?"
Xuân Cầm đối diện với ánh mắt của anh, đôi lông mày đẹp hơi nhíu lại.
"Chính là ông ta đã đưa tôi vào cái căn cứ đó."
Bùm!
Trong đầu như có một chùm pháo hoa đột ngột nổ tung.
Trì Nghiêu không dám tin, gần như gằn từng chữ một: "Chị nói gì? Ông ta để chị vào căn cứ 810?"
Ngay cả Cừu Sương cũng là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này.
"Không phải chị bị tổ chức đó bắt đi sao?"
Xuân Cầm không trả lời, chỉ nhìn bức ảnh chân dung, im lặng một lúc.
"Ông ta là thiếu tướng sao?"
Trì Nghiêu nói: "Chỉ huy quân đoàn Huyền Vũ, Bạc Cận, nhưng hơn hai mươi năm trước ông ta đã bị cuốn vào cơn bão và mất tích."
Xuân Cầm nhìn dòng thời gian mà anh chỉ, sau khi nhìn kỹ thời gian cụ thể thì lắc đầu.
"Sau đó tôi còn gặp ông ta."
Trì Nghiêu tim đập thình thịch, cau mày: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Lần này Xuân Cầm im lặng lâu hơn.
Cừu Sương biết trước đây cô từng làm sát thủ, có thể có rất nhiều chuyện không muốn nhắc lại, thấy sắc mặt Trì Nghiêu khó coi, sợ anh làm khó, lên tiếng nói: "Có một số chuyện không tiện nói cho cậu biết—"
Xuân Cầm đưa tay đặt lên mu bàn tay của cô, ánh mắt ra hiệu mình không sao.
Cô nhìn Trì Nghiêu, thần sắc rất đỗi bình thản, gần như không có chút gợn sóng cảm xúc nào.
"Làm nghề sát thủ, không biết nay sống mai chết, tôi sớm đã thấy chán ghét, nhưng ngoài giết người ra tôi chẳng biết làm gì, cũng không biết có thể làm gì."
"Lần hành động đó, tôi bị bên mục tiêu phát hiện, đột nhiên muốn thử cảm giác bị người ta bắn chết một phát, nhưng lại bị người này cứu."
Trì Nghiêu: "..."
Cô cũng chịu chơi đấy nhỉ.
Cừu Sương: "..."
Cái này mà cũng thử được à?
Trong lúc muốn chết lại được cứu, Xuân Cầm cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
Vẫn sống có nghĩa là phải tiếp tục thực hiện các nhiệm vụ ám sát, đối với cô mà nói thật sự quá nhàm chán.
"Tôi đã nói rõ đó là cái chết mà tôi mong muốn, nhưng ông ta nhất định muốn tôi phải báo ân."
Trì Nghiêu / Cừu Sương: "..."
Lấy ân để mưu cầu báo đáp, đây là loại rác rưởi gì vậy, phì!
Xuân Cầm nhàn nhạt nói: "Ông ta nói muốn tôi giúp ông ta bảo vệ một người, vừa hay cũng có thể giúp tôi thay đổi cách sống, nếu vẫn cảm thấy nhàm chán muốn chết thì cứ tùy ý tôi."
Trì Nghiêu từ từ siết chặt tay.
"Vậy nên cô đã nghe theo chỉ thị của ông ta trà trộn vào căn cứ cải tạo 810?"
Xuân Cầm gật đầu: "Thật ra cũng khá thú vị, nên tôi đã ở lại."
Trì Nghiêu: "..."
Chỉ có cô mới cảm thấy việc bị cải tạo là thú vị.
Cừu Sương nghe mà cảm thấy đầu óc rối tung.
"Ông ta muốn chị bảo vệ ai chứ? Tại sao ông ta không tự đi bảo vệ? Mẹ nó, tôi muốn đánh chết ông ta!"
Xuân Cầm nhìn Trì Nghiêu: "Cậu chắc biết đó là ai."
Trì Nghiêu: "Tôi không biết."
Xuân Cầm: "Ông ta nói người đó là con trai của ông ta."
Cơn giận bùng lên, Trì Nghiêu đứng dậy đi ra ngoài.
"Chuyện con trai của ông ta tôi không có hứng thú biết!"
Cừu Sương ngơ ngác nhìn anh lao ra khỏi cửa, đẩy đẩy Xuân Cầm.
"Cậu ấy bị kích động gì vậy?"
Xuân Cầm thu hồi ánh mắt, mỉm cười với cô.
"Cậu ấy vẫn hay nóng tính như vậy, chúng ta tiếp tục nào."
Cừu Sương gật gật đầu.
Nửa tiếng sau, cô bỗng nhiên bật ra một câu: "Con trai của Bạc Cận là Trì Nghiêu?!"
Xuân Cầm: "..."
Phản xạ của cô chậm vậy à?
Cừu Sương: "Tôi mẹ nó... Trì Nghiêu mà có một ông bố trâu bò như vậy, chẳng phải cậu ta sẽ càng vô pháp vô thiên sao?"
Xuân Cầm: "..."
Đây là trọng điểm sao?
Rời khỏi khu y tế, Trì Nghiêu càng nghĩ càng giận.
Nếu như Bạc Cận thật sự chết trong trận bão đó, cho dù nguyên nhân là gì đi nữa, quả thực ông ta không thể nào chăm sóc cho một đứa trẻ còn quá nhỏ.
Nhưng ông ta không chết, thậm chí còn biết anh bị bắt đi, lại không đến cứu, mà chỉ tìm một người không liên quan trà trộn vào, mĩ danh là bảo vệ.
Tu một hơi cạn ly nước đá, cảm xúc cuồn cuộn vẫn không cách nào đè nén.
Móng tay dần trở nên sắc nhọn, da dẻ cũng bắt đầu trở nên thô ráp cứng cáp.
Trì Nghiêu nhìn vào tay mình, đột nhiên bật cười.
Chi bằng không tra ra, càng tra càng thấy lạnh lòng.
Anh trở thành thế này, rốt cuộc là kết quả của bao nhiêu người cùng hợp mưu?
Nếu như không muốn trân trọng, tại sao lại sinh ra anh?
Khi Cảnh Hi tìm đến, Trì Nghiêu đang đứng một mình trước quầy bar.
"Nghiêu Nghiêu—"
Cậu bước đến, khi nhìn thấy đôi tay thú hóa của Trì Nghiêu thì sắc mặt lập tức biến đổi.
"Tay sao vậy? Có phải cơ thể gặp vấn đề gì không?"
Trì Nghiêu không nói gì, lặng lẽ rút tay về.
Cảnh Hi nắm chặt lấy: "Chúng ta đi tìm Cừu Thiên Lâm."
"Không cần đâu."
Sắc mặt Trì Nghiêu lạnh lùng, cười nhạo: "Đây mới là trạng thái bình thường của anh."
Cảnh Hi lập tức nhận ra cảm xúc của anh không ổn.
"Sao vậy?" Cậu hạ giọng, nhìn anh, "Có phải vì tài liệu em gửi cho anh không? Nếu anh không cần thì em sẽ xóa—"
Nhìn thấy sự lo lắng và bất an của Cảnh Hi, Trì Nghiêu biết mình không nên như thế này.
Cảnh Hi chưa từng làm sai bất kỳ chuyện gì, cũng không có lỗi với anh.
"Nếu anh biến mất, ít nhất vẫn còn em nhớ đến anh." Trì Nghiêu nở nụ cười đầy mỉa mai.
Đột nhiên nói ra những lời bi quan như vậy, Cảnh Hi càng thêm chắc chắn đã xảy ra chuyện gì.
"Trước đây anh từng nói với em đừng có cái gì cũng giấu trong lòng, vậy còn anh? Là chuyện gì mà không thể nói với em thế?"
Trì Nghiêu kéo cậu ra khỏi phòng bếp.
"Em từng nói, Bạc Cận và chồng ông ta có mối quan hệ rất tốt, nhưng có lẽ cũng tồn tại những người như thế này, có thể họ yêu nhau, nhưng lại có thái độ lạnh nhạt với con cái của mình."
Cảnh Hi nhíu mày: "Ý anh là sao?"
Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu: "Anh đang nghĩ, có lẽ anh không phải là một đứa trẻ được sinh ra vì mục đích thông thường."
Trong gia đình bình thường, mục đích có con chẳng qua là muốn cùng người yêu có sự kết nối huyết thống, muốn gia đình trở nên hoàn chỉnh hơn, hoặc đơn giản là thích trẻ con, v.v...
"Trong một gia đình bình thường, khi con rơi xuống nước, cha mẹ chắc chắn sẽ lo lắng chết đi được, đúng không?"
Trì Nghiêu cười cười, "Nhưng anh bị bắt đi cải tạo, vậy mà ông ta lại hoàn toàn thờ ơ."
Tình thương của cha mẹ mà người khác dễ dàng có được, đối với anh lại như một trò cười.
Thấy Cảnh Hi với vẻ mặt "em rất muốn an ủi anh nhưng em không hiểu anh đang nói gì", Trì Nghiêu bật cười, xoa xoa mặt cậu rồi kể đơn giản chuyện vừa xảy ra ở khu y tế.
"Kiếm một sát thủ để bảo vệ con trai, thao tác này đến anh cũng không làm nổi."
Cảnh Hi trầm ngâm, sắc mặt nặng nề: "Có khả năng nào là người khác giả dạng không?"
Trì Nghiêu: "Em nghĩ có ai biết anh bị bắt đến đâu, còn giả làm Bạc Cận để cứu một nữ sát thủ, rồi để chị ấy trà trộn vào tổ chức bảo vệ anh?"
Nếu người đó là người của Quân đoàn Huyền Vũ, sau khi phát hiện anh bị bắt, thì nên liên hệ quân đội ngay để cử người đến.
Nếu là người trong tổ chức, làm vậy chỉ là để lừa một nữ sát thủ vào tổ chức, nhưng họ có thể có nhiều cách trực tiếp hơn, không cần phải vòng vo như vậy.
Dù người đó đứng ở lập trường nào, thì cũng không có động cơ để làm thế, trừ khi chính Bạc Cận tự mình làm.
Cảnh Hi: "Vậy ít nhất có thể xác định Thiếu tướng Bạc vẫn còn sống, chỉ cần ông ấy còn sống, sau này sẽ có cơ hội đối chất trực tiếp."
Trì Nghiêu ngồi trên sofa, mặt không vui: "Mẹ kiếp, kiếp trước anh chắc làm nhiều việc ác lắm, nên kiếp này mới đầu thai vào cái gia đình như vậy."
Cảnh Hi ngồi cạnh anh, dựa vai vào, vẻ mặt vô cảm nói: "Vậy thì kiếp trước em chắc đã cứu cả vũ trụ, vừa sinh ra đã ở đích đến của người khác."
Trì Nghiêu: "......"
Trì Nghiêu: "Em đang an ủi anh hay muốn chọc tức anh?"
Cảnh Hi mặt không biến sắc: "Em thích anh."
Trì Nghiêu: "......"
Có thể nghiêm túc một chút không?
Chỉ trong nửa tháng, số lượng khu vui chơi giảm thêm 5%.
Phòng họp nhỏ trong khoang chỉ huy Phi Long.
Trì Nghiêu nhìn bản đồ trên màn hình ảo giữa bàn tròn, ngoài việc đã giảm 15% điểm đỏ, còn xuất hiện thêm một vài dấu sao, đó là những khu vui chơi đã chuyển địa điểm sau khi sự việc xảy ra.
"Chuyển chỗ càng nhiều, chúng ta càng thu thập được nhiều manh mối hơn." Trác Lân nói.
Lâm Trình Đức nhìn Cảnh Hi, cười nói: "Sau này định dùng cớ gì nữa? Nghĩ xong chưa?"
Cảnh Hi: "Công nghệ phục hồi mới."
Lâm Trình Đức: "Cái lý do này không phải dùng rồi sao?"
Cảnh Hi điềm tĩnh nói: "Một loại công nghệ phục hồi mới khác, cụ thể là loại nào, tôi không phải chuyên gia, không rõ lắm."
Lâm Trình Đức: "......"
Thật sự giỏi nói.
Hai đứa nhóc này, một thì bày trò công khai, một thì bày trò ngấm ngầm, quả nhiên là người nhà.
Trì Nghiêu nhìn sang phó quan của Lâm Trình Đức.
"Trừ những điều này ra, họ có đề cập gì khác không?"
Phó quan: "Ngoài chuyển địa điểm và tăng cường hệ thống phòng thủ, phần lớn các khu vui chơi này đều đã khẩn cấp đóng cửa, những nơi chưa đóng cửa chúng tôi đều đã tăng cường nhân lực, sẽ giám sát tất cả những người ra vào."
Trì Nghiêu: "Ừ."
Thấy sắc mặt anh như vậy, Lâm Trình Đức khó hiểu: "Nhóc con, mọi việc tiến triển thuận lợi quá, không vui à?"
Trì Nghiêu: "Thật sự không có gì đáng để vui."
Một khu vui chơi liên quan đến rất nhiều mặt đã được coi là một vụ án lớn rồi, huống hồ là nhiều như vậy.
Nếu muốn nhổ tận gốc tất cả các ngành công nghiệp trắng đen mà tổ chức đó dính vào, thì không biết sẽ làm lung lay bao nhiêu nền kinh tế của các hành tinh.
Quan trọng nhất là, mọi việc càng thuận lợi, thì trong lòng anh lại càng bất an.
Nghĩ càng nhiều càng phiền, Trì Nghiêu dứt khoát bỏ qua, mở trang cá nhân trên mạng xã hội.
Cảnh Hi nhìn lướt qua: "Lại ai đăng trạng thái à?"
Trì Nghiêu: "Rắn Độc, một bài viết chia ra làm mười ngày vẫn chưa viết xong, cái lão già này."
Nửa tháng qua, ngày nào cũng có ảnh chiến trường của các nhóm tinh tặc được đăng tải, Trì Nghiêu rất có trách nhiệm mà bấm thích cho từng người một.
Vì quan hệ của anh, mà chủ đề #Nhóm tinh tặc hôm nay lại tiếp tục làm việc tốt# ngày nào cũng đứng đầu hot search.
Trong buổi họp cấp cao quân đội, sau khi Cảnh Hi báo cáo tiến độ công việc tái thiết sau thảm họa 820, cậu đã gửi báo cáo xét nghiệm của Cừu Thiên Lân.
"Ý của bác sĩ Cừu là, loại thú hóa này không phải do ngoại lực, mà là sự cải tạo ở tầng gien."
Tất cả mọi người trong phòng lập tức biến sắc, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Triệu Hoành Nghĩa nắm chặt tay, nhịn không được mà chửi thề.
"Điều tra cho tôi! Tất cả những ai liên quan tuyệt đối không được bỏ sót!"
Nếu tội tử hình có thể phân cấp, thì cải tạo cơ thể người trái phép chính là trọng tội ở mức cao nhất.
Cảnh Hi: "May mắn là có sự hỗ trợ của quân đội khắp nơi, đoàn trưởng Cực Ảnh đã dẫn dắt các nhóm tinh tặc tại các nơi tham gia vào nhiệm vụ truy quét bắt giữ, tôi cho rằng rất đáng để khuyến khích. Ở đây tôi có đệ trình một danh sách khen thưởng, hy vọng có thể được phê duyệt."
Bùi Chấn Nhạc mở danh sách, chủ yếu là năng lượng và vũ khí cơ bản, tất cả đều là các mẫu mà quân đội đã loại bỏ.
"Có thể." Bùi Chấn Nhạc nói, "Nhưng phải giám sát chặt chẽ, đảm bảo họ không dùng quân bị vào việc phi pháp."
Cảnh Hi gật đầu: "Ngoài ra, điều mà các nhóm tinh tặc mong muốn nhất là có được hộ tịch công dân Đế quốc, tôi đề nghị ban hành các quy định liên quan, áp dụng theo quy định mà thực hiện. Tinh tặc có hộ tịch cũng giúp Đế quốc dễ quản lý hơn, đây là tình huống đôi bên cùng có lợi."
Bùi Chấn Nhạc: "Tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng."
Bạch Dật bỗng lên tiếng: "Trong số tinh tặc có rất nhiều là tội phạm, thậm chí có cả tử tù, nếu dễ dàng cấp hộ tịch lại cho những người này, e rằng sẽ khiến công chúng bất bình."
Cảnh Hi: "Nhưng trong số họ cũng không thiếu những người mất hộ tịch ngoài ý muốn, tôi cho rằng có thể dùng phương pháp kết hợp giữa quy định và tình hình thực tế, lấy điểm tổng hợp mà cân nhắc có cấp lại hộ tịch hay không."
Bạch Dật nhìn cậu thật sâu, mỉm cười nói: "Cậu suy nghĩ rất chu toàn."
Cảnh Hi: "Ngoài ra, bộ phận kỹ thuật lại phát hiện một loại công nghệ phục hồi mới, có lẽ sẽ còn có đột phá."
Bị chuyển đề tài một cách bất ngờ, nụ cười bên môi của Bạch Dật trở nên cứng đờ.
Triệu Hoành Nghĩa: "Rất tốt!"
Bùi Chấn Nhạc: "Làm rất tốt."
Hai người đều đã bày tỏ ý kiến, Bạch Dật buộc phải mở miệng: "Thuộc hạ của cậu rất có năng lực, đáng được khen thưởng."
Cảnh Hi nhàn nhạt đáp: "Đây là việc họ nên làm."
Bạch Dật: "Có thể sửa chữa thêm được bao nhiêu?"
Cảnh Hi: "Không rõ, tôi sẽ để họ cố gắng hết sức."
Bạch Dật: "..."
Đêm xuống, trong căn biệt thự xa hoa, Bạch Dật nổi trận lôi đình.
"Cảnh Hi!"
Bạch Dật vung tay quét hết ấm chén trên bàn trà xuống đất, một hơi nghẹn cứng trong ngực, làm thế nào cũng không nuốt trôi.
Nửa tháng qua cứ như bị lăng trì, từng dao từng dao cắt vào da thịt.
Vốn nghĩ rằng đã đến lúc khó khăn nhất, không ngờ đối phương lại bày thêm chiêu trò mới!
Quản gia co rút vào góc nhà.
"Tôi nghĩ cậu ta chỉ là nói khoác, muốn để Thống soái thêm phần đánh giá cao cậu ta mà thôi."
Bạch Dật trầm mặt: "Có phải nói khoác hay không, sẽ sớm biết thôi."
Trạm điểm bị diệt không chỉ đơn giản là mất một trạm. Một khi sự phá hủy đạt đến một mức độ nhất định, toàn bộ mạng lưới vận hành sẽ sụp đổ, đến lúc đó không cần họ phải khôi phục dữ liệu, họ cũng sẽ bị lộ ra.
Không thể chờ thêm được nữa.
Cảnh Hi và Trì Nghiêu phải chết.