Trì Nghiêu lắng nghe tiếng thở đều đặn của Cảnh Hi, nhưng bản thân lại không hề có chút buồn ngủ.
Trước đây anh không chịu, Cảnh Hi thì cứ trêu chọc không ngừng, giờ anh chịu rồi, ngược lại đối phương lại không có phản ứng gì.
Trì Nghiêu không cam lòng, nhẹ nhàng đẩy người bên cạnh.
"Cảnh Hi?"
Gọi vài tiếng, Cảnh Hi trở mình quay lưng về phía anh, tiếp tục ngủ.
Trì Nghiêu: "..."
Trì Nghiêu sát lại gần, cọ răng vào tuyến thể của Cảnh Hi.
Đầu răng khẽ lướt qua, làn da dưới môi khẽ run lên, chơi một lúc lại khiến anh nghiện.
Cảnh Hi phiền không chịu nổi, đưa tay ra sau mò mẫm lung tung trên đầu Trì Nghiêu.
"Đừng nghịch nữa."
Trì Nghiêu ghé sát tai cậu, thấp giọng hỏi: "Phản ứng của em có phải quá lãnh đạm rồi không?"
Giọng Cảnh Hi khàn khàn, ngập tràn cơn buồn ngủ: "Làm hòa thượng lâu rồi cũng thấy ổn."
Trì Nghiêu: "..."
Câu cá kỹ quá, câu chết con cá rồi?
Ngày hôm sau, Trì Nghiêu gọi Lưu Vũ và Hứa Minh vào phòng họp, tiếp tục câu chuyện dang dở hôm qua.
"Sao rồi? Đã bịa xong câu chuyện chưa?" Trì Nghiêu hỏi.
Lưu Vũ: "..."
Hắn cảm thấy bồn chồn, đẩy Hứa Minh bên cạnh, "Cậu nói đi."
Hứa Minh: "..."
Dưới ánh mắt của Trì Nghiêu, Hứa Minh khẽ hắng giọng.
"Năm đó trên đường về sau chiến dịch, tôi và lão Lưu đã đi làm nhiệm vụ khác, nên trong lúc cơn bão xảy ra chúng tôi không có mặt trong quân đoàn."
Tư liệu quân đội mà Cảnh Hi điều ra cho thấy, tất cả các thành viên của quân đoàn Huyền Vũ đều mất tích trong ngày hôm đó, và sau mười lăm năm, hệ thống tự động phán đoán họ đã tử vong, trong đó có cả Lưu Vũ và Hứa Minh.
Trì Nghiêu: "Nhiệm vụ gì? Ai giao nhiệm vụ cho các anh?"
"Thiếu tướng Bạc."
Hứa Minh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Là để đón con của ngài ấy từ quê về."
Mặt Trì Nghiêu thay đổi.
"Con ngài ấy nuôi ở quê?"
Lưu Vũ tiếp lời: "Ngài ấy và phu nhân thường xuyên bôn ba trên chiến trường, sợ không chăm sóc tốt cho đứa bé, nên từ lâu đã gửi nó ở nhà trẻ trong quê, chuyện này chúng tôi cũng chỉ biết khi nhận nhiệm vụ."
Hứa Minh gật đầu: "Trước đó chúng tôi đều không biết hóa ra ngài ấy và phu nhân đã sinh một đứa con."
Trì Nghiêu nhíu mày: "Không phải tình nhân bí mật, có con mà phải giấu giếm đến thế sao?"
Đưa về quê nuôi dưỡng, thậm chí còn không đăng ký hộ khẩu.
Nghe ra giọng điệu mỉa mai trong lời anh nói, Lưu Vũ mím môi, lời phản bác đã đến cửa miệng lại phải nuốt xuống.
Trì Nghiêu không nhớ rõ nhiều về chuyện hồi nhỏ, thậm chí ngay cả Cảnh Hi cũng chỉ nhớ mang máng một chút, những người khác thì càng không cần phải nói.
Nhưng nếu hai người này thực sự đã đón anh, thì người đưa anh đến nhà họ Cảnh ở Đế Đô tinh chắc chắn là họ, vậy thì hành tung của họ nhất định sẽ bị lộ, không thể nào trong hồ sơ lại không có bất kỳ ghi chép về việc xuất nhập cảnh của họ.
"Các anh đã không đón được người?" Trì Nghiêu hỏi.
Hứa Minh gật đầu: "Chỉ huy nói đây là nhiệm vụ bí mật, không muốn người khác biết, chúng tôi đã qua nhiều điểm trung chuyển, cuối cùng đến Bạch Hùng Toạ, nhưng chậm một bước, đứa bé đã bị người khác đưa đi."
Lưu Vũ tiếp lời: "Chúng tôi liên lạc với chỉ huy, nhưng dù thế nào cũng không thể liên lạc được, lúc đó mới biết tin quân đoàn gặp nạn."
"Rồi các anh liền thuận thế trốn luôn?" Trì Nghiêu hỏi.
Hứa Minh gật đầu: "Vừa nhận nhiệm vụ bí mật xong, quân đoàn lại gặp chuyện, mà đứa bé còn bị người khác đưa đi trước, tôi và lão Lưu bàn bạc, đều cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên quyết định trước tiên phải quan sát tình hình."
Trì Nghiêu: "Sao các anh vào được Ám bộ?"
Lưu Vũ: "Sau khi nghe tin đứa bé được đưa đến nhà phó quan Cảnh, chúng tôi cũng yên tâm, trốn ở Bạch Hùng Toạ một thời gian, lúc đó phó quan của thượng tướng Lâm đã liên hệ với chúng tôi."
Hứa Minh gật đầu: "Ông ấy bảo chúng tôi đừng quay lại quân bộ, nếu muốn điều tra rõ sự cố bão thì đến Ám bộ báo danh."
Năm đó, Bạch Dật và Lâm Trình Đức là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, Bạc Cận lại là người của Bạch Dật, Lâm Trình Đức không có lý do gì để chủ động tiếp nhận người của quân đoàn Huyền Vũ.
Một là ông ấy không thể biết Lưu Vũ và Hứa Minh còn sống, hai là ông ấy cũng không tốt bụng đến vậy.
Trì Nghiêu tạm gác lại những nghi vấn, tiếp tục hỏi: "Những người khác đâu?"
Hứa Minh: "Sau khi chúng tôi vào Ám bộ, lần lượt có thêm vài người anh em của Huyền Vũ đến, họ cũng là những người năm đó được chỉ huy Bạc phái đi làm nhiệm vụ bí mật, nhưng nhiệm vụ cụ thể gì, chúng tôi không thể tiết lộ ra ngoài."
Trì Nghiêu: "Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, các anh điều tra rõ chưa?"
Lưu Vũ và Hứa Minh cúi đầu, vẻ mặt uể oải.
Lưu Vũ: "Chúng tôi vốn nghĩ chỉ là một hòn đảo nhỏ trên mặt biển, không ngờ dưới lòng biển lại ẩn giấu cả một dãy núi..."
Ở đầu bên kia, Cảnh Hi đưa danh thiếp được bọc trong màng bảo vệ đến phòng xét nghiệm của Phi Long.
Vì dấu vân tay còn mới, nên rất nhanh đã có kết quả.
Trưởng phòng xét nghiệm cung kính nói: "Chúng tôi đã đối chiếu với cơ sở dữ liệu công cộng, không có đối tượng nào trùng khớp."
Trương Sinh là tổng giám đốc của tập đoàn Giáp Ngư, công dân hợp pháp của đế quốc, không thể nào lại không được lưu trữ vân tay.
Có hai khả năng khiến không thể khớp được.
Thứ nhất, vân tay Trương Sinh đã đăng ký trong hệ thống là của người khác.
Thứ hai, Trương Sinh hiện tại không phải Trương Sinh.
Cảnh Hi lấy bản báo cáo vân tay, mở cơ sở dữ liệu công cộng, tra hồ sơ của Trương Sinh.
Thông tin cơ bản rất bình thường, lý lịch cá nhân vô cùng nổi bật, sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc.
Dù nhìn thế nào, cũng chỉ là một hồ sơ công dân bình thường.
Cảnh Hi chuyển sang trang kiểm tra máu và vân tay, trích xuất thông tin vân tay rồi so sánh với cái trên danh thiếp.
Quả nhiên không khớp.
Cậu lại xuất vân tay trong hồ sơ ra để so sánh, kết quả chỉ hiện mỗi Trương Sinh.
Kết quả này nằm trong dự liệu của cậu.
Mỗi người có vân tay riêng biệt, để tránh giả mạo đăng ký, hệ thống vân tay không cho phép nhập hai vân tay giống nhau.
Nếu nói Trương Sinh không phải Trương Sinh, thì Trương Sinh thật sự đang ở đâu?
Nếu hắn thực sự là Trương Sinh, vậy thì vân tay trong hồ sơ là của ai?
Dù thế nào đi nữa, Trương Sinh mà gặp Trì Nghiêu, vân tay của hắn lại không có trong cơ sở dữ liệu công cộng.
Chẳng lẽ giống như Trì Nghiêu, là người không có hộ tịch?
Trên đường đi tới khoang chính, Cảnh Hi vừa vặn thấy vài binh sĩ áp giải Hứa Châu và Lưu Tư Thần đi tới.
"Thưa chỉ huy!" Mấy người lính chào.
Cảnh Hi liếc qua một cái, nhàn nhạt hỏi: "Dẫn họ đi đâu?"
Một trong số binh sĩ báo cáo: "Bộ trưởng Lữ nói đưa họ đến khoang thẩm vấn Tây Một, mấy ngày này phải thẩm vấn dày đặc."
Đối diện với ánh mắt của Cảnh Hi, Hứa Châu lo lắng nuốt nước bọt, lặng lẽ dời ánh nhìn.
Ánh mắt này thật sự có chút đáng sợ.
Cảnh Hi: "Tách ra thẩm vấn."
Binh sĩ: "Rõ!"
Vừa nói xong, cửa khoang chính đột ngột mở ra, Trì Nghiêu đi ra, theo sau là Lưu Vũ và Hứa Minh.
"Vân tay kiểm tra ra chưa?" Trì Nghiêu hỏi.
Cảnh Hi: "Ừm."
Cậu vừa định mở miệng, nhưng ánh mắt vô tình bắt gặp cái nhìn chằm chằm từ Lưu Vũ, không để lộ cảm xúc gì, cậu thuận theo ánh mắt đó nhìn sang, vừa hay thấy ánh mắt kinh ngạc của Lưu Tư Thần.
Hai người chỉ chạm mắt nhau trong khoảnh khắc, tựa như chỉ là vô tình.
Cảnh Hi đè nén nghi hoặc trong lòng, làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Có chút kỳ lạ, để em bịgửi cho anh xem."
Dù Trì Nghiêu quay lưng về phía Lưu Vũ và Hứa Minh, nhưng một chút biến đổi trong nét mặt của Cảnh Hi cũng không thoát khỏi mắt anh.
Trì Nghiêu nghiêng đầu, chú ý đến sắc mặt của Lưu Vũ và Hứa Minh, khẽ nâng cằm.
"Đã đến rồi thì cũng đừng rảnh rỗi."
Anh chỉ vào Hứa Châu và Lưu Tư Thần nói với hai người kia: "Hai cậu nhóc này bị nghi ngờ nghiên cứu trái phép và phản quốc, giao cho hai người đấy."
"Chết tiệt!"
Lưu Tư Thần và Hứa Châu, Hứa Minh và Lưu Vũ đồng thời thốt lên.
Hứa Châu: "Tôi chỉ là kiếm chút tiền ngoài thôi, đâu có nghiêm trọng tới mức phản quốc chứ?!"
Lưu Tư Thần: "Tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, xin cho tôi một cơ hội nữa!"
Trì Nghiêu cười khẩy: "Vậy hai người thử hỏi Thiếu tướng đại nhân xem, xem em ấy có cho hai người cơ hội không?"
Hứa Châu/Lưu Tư Thần: "......"
Nào dám hỏi?!
Hứa Minh và Lưu Vũ nghiêm mặt: "......"
Tình huống này nên giải quyết thế nào đây?!
Đợi họ rời đi, Cảnh Hi và Trì Nghiêu quay lại khoang chính.
"Họ có điều kỳ lạ." Cảnh Hi nói.
Trì Nghiêu vuốt cằm, cười: "Trước đây không để ý, nhưng đứng cạnh nhau so sánh, lão Lưu và Lưu Tư Thần thực sự có vài phần giống nhau."
Cảnh Hi: "Muốn kiểm tra quan hệ huyết thống thì dễ thôi."
"Vân tay thế nào?" Trì Nghiêu hỏi.
Cảnh Hi tóm tắt đơn giản kết quả so sánh.
"Ông ta hỏi anh làm tinh tặc cảm thấy thế nào, liệu có phải chúng ta hiểu nhầm ý không? Có thể vì bản thân ông ta vốn là tinh tặc, mới cố ý hỏi như vậy, muốn tìm kiếm sự đồng cảm từ anh?"
Trì Nghiêu nghiêm túc hồi tưởng.
"Nhưng anh không phát hiện trên mặt ông ta dán mặt nạ."
Mặt nạ sinh học không thể thực sự đạt đến mức giả giống thật, người hiểu rõ rất dễ nhìn ra.
Nhưng gương mặt Trương Sinh rất tự nhiên, không thấy dấu hiệu dán mặt nạ.
Cảnh Hi: "Trong giới tinh tặc liệu có ai nhận ra ông ta không?"
Không có hộ tịch tức là không thể tra được thông tin của người này trong bất kỳ hệ thống nào của đế quốc, hiện tại chỉ còn cách dựa vào mối quan hệ của Trì Nghiêu trong giới tinh tặc.
Trì Nghiêu vào nghề muộn, đến nay cũng chưa tới mười năm.
Nhưng anh làm việc luôn không kiêng nể gì, trong giới tinh tặc không có bạn bè, ngược lại kẻ thù thì nhiều vô kể.
"Chuyện này dễ thôi."
Trì Nghiêu mở nền tảng mạng xã hội đã lâu không đăng nhập, phớt lờ hàng tỷ tin nhắn, đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân.
【Tinh tặc đoàn nào muốn tham gia lao động cải tạo thì thêm số liên lạc 2502XXXX250, giới hạn trong 1 giờ, quá hạn sẽ không tiếp.】
Đăng xong, Trì Nghiêu lại cảm thấy một giờ quá ngắn, sợ rằng các tinh tặc đoàn không kịp nhìn thấy.
Vừa định sửa lại thời gian, thiết bị đầu cuối bắt đầu rung dữ dội, yêu cầu tham gia nhóm nổ tung.
Dưới phần bình luận toàn là các tinh tặc đoàn đã được xác thực để lại lời nhắn.
Mãnh Hổ: "Đã thêm số liên lạc rồi, yêu ngài [tim]"
Rắn Độc: "Rắn Độc đã hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ hiện tại, vui lòng kiểm tra."
Chó Săn: "Gâu gâu gâu, tôi đã thêm rồi, đại lão kéo tôi vào nhóm đi!"
Báo Săn: "Cuối cùng cũng đợi được số nhóm rồi!"
Dưới mỗi bình luận đều có rất nhiều cư dân mạng trả lời hóng hớt.
"Nào nào nào, lấy số xếp hàng, đừng chen lấn."
"Giống y hệt cảm giác xếp hàng ở nhà trẻ để ăn kẹo."
"Không ngờ đời này lại thấy được cảnh các tinh tặc đoàn lũ lượt xin được cải tạo lao động, thời đại thực sự khác rồi."
"Người ở trên, đây không phải vấn đề của thời đại, nếu không có Trì Nghiêu làm trụ cột, các đoàn tinh tặc này sao có thể tụ họp lại?"
"Ôi, lo lắng thay cho họ quá! Rắn Độc đã đăng video trồng trọt suốt cả tháng nay rồi, không biết bao giờ mới đủ điều kiện thăng lên đoàn dự bị [mặt chó]"
"Nhìn mấy tinh tặc lúc bình thường kiêu ngạo bây giờ lúng túng khai hoang trồng trọt, vừa cảm động lại vừa buồn cười."
Trì Nghiêu giao việc xét duyệt vào nhóm cho Siêu Trí Tuệ của Tiểu Hắc, rồi nằm dài trên sofa, đầu gối lên đùi Cảnh Hi, vừa lướt xem bình luận.
"Đám cư dân mạng này vẫn còn quá tử tế, lại còn đi đồng cảm với tinh tặc."
Cảnh Hi đang kiểm tra tình trạng lưu chuyển năng lượng thạch, buột miệng nói: "Bất kể là cư dân mạng vì tò mò hay vì lý do gì, càng nhiều người chú ý thì anh càng được lợi."
Cuộc chỉnh đốn giới tinh tặc lần này do quân đội do Phó quan của Bùi Chấn Nhạc dẫn đầu, các cơ quan chính phủ khác đều phải phối hợp.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của vị Thống soái khi lên nhậm chức, ai cũng phải thận trọng, nếu là trước đây, chỉ cần một tinh tặc dám mua tài khoản rồi đăng bài công khai trên mạng xã hội, chưa kể đến chuyện xác minh danh tính thật, tài khoản của họ cũng đã bị khóa từ lâu.
Trì Nghiêu ngước mắt: "Lợi ích?"
Cảnh Hi cúi đầu nhìn qnh: "Chính danh để có được hộ tịch."
Loại tinh tặc mà ai ai trong Đế quốc đều biết như Trì Nghiêu, nói anh phạm mọi tội ác thì hơi quá, nhưng quả thật chưa làm điều gì tốt cả.
Nếu cứ âm thầm mà được cấp hộ tịch, một khi lan truyền ra ngoài, tất sẽ có người chất vấn.
Cảnh Hi ghét phải giải thích, nhất là đối tượng lại là cư dân mạng Đế quốc nổi tiếng là hung hãn, không chừng sẽ lôi ra vô số kẻ công kích, khiến Trì Nghiêu chịu thiệt thòi.
Như hiện tại, khi đã có sự chú ý và dư luận, mọi chuyện chỉ cần tiến triển thuận lợi, tất cả đều sẽ như nước chảy thành sông.
"Không chỉ riêng anh, mà cả những người khác nữa."
Cảnh Hi đẩy màn hình ra xa: "Nếu anh có thể giúp họ có hộ tịch, nhóm người này tất nhiên sẽ không bỏ anh mà đi."
Trì Nghiêu: "...Đổi cách nói khác đi."
Cảnh Hi mặt không cảm xúc: "Một lòng một dạ."
Trì Nghiêu cười khẩy: "Bọn họ chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, chuyện qua cầu rút ván thì làm còn nhiều hơn."
Cảnh Hi vuốt ve gương mặt tuấn tú của anh: "Em tin anh sẽ biết cách chế ngự họ."
Sức mạnh của tinh tặc giống như một lưỡi dao, phát huy đến mức nào là phụ thuộc vào người cầm dao.
Trì Nghiêu tính toán sai, một tiếng đồng hồ vẫn đánh giá thấp năng lực hành động của các đoàn tinh tặc.
Chưa đầy mười phút, nhóm đã có đến hàng ngàn người tham gia.
Anh kéo danh sách xuống, chỉ có vài cái tên là quen thuộc, còn lại chỉ cần nhìn tên đoàn cũng có thể phân biệt được thực lực.
Thiết bị đầu cuối rung lên, một tin nhắn được gửi đến.
【Kim Đại Vương: Đoàn Miêu Miêu của chúng tôi cũng muốn tham gia nhóm.】
Đoàn tinh tặc này chỉ biết trồng trọt, năng lực chiến đấu thảm hại—tốt nhất là bỏ qua đi.
Trì Nghiêu định nhắn tin trả lời, nhưng thấy cửa sổ trò chuyện lại hiện thêm một dòng nữa.
【Kim Đại Vương: Tôi muốn trao đổi với các đoàn khác về việc cử chuyên viên trồng trọt đến hướng dẫn. Nhiều đất đai đang bị lãng phí quá, lòng tôi đau lắm!】
Trì Nghiêu: "..."
Một hành tinh 0520 không đủ để các người trồng sao? Còn muốn đưa tay vào bát cơm của người khác, cố tình mang gạo trắng tặng không?
Cảnh Hi nói: "Sau này có thể để các thành viên của đoàn Miêu Miêu đi dạy ở đại học nông nghiệp, em nghĩ những giáo viên thực tiễn như thế này chắc chắn sẽ được sinh viên yêu thích."
Trì Nghiêu bật cười: "Em còn nghĩ cả đường lui cho họ rồi?"
Cảnh Hi: "Nếu đã chỉnh đốn thì phải chỉnh đốn triệt để."
Trì Nghiêu: "Vậy còn anh? Em đã nghĩ đến đường lui của anh chưa?"
Cảnh Hi mỉm cười nhè nhẹ: "Phu nhân nhà họ Cảnh."
Trì Nghiêu: "..."
Trì Nghiêu không muốn dài dòng, trực tiếp gửi bản sao hồ sơ của Trương Sinh lên nhóm.
【Có ai nhận ra người này không? Hỏi thử các thành viên của mọi người, trước 0 giờ tối nay trả lời trong nhóm.】
Buổi trưa hôm đó, hai người ăn cơm xong, Cừu Sương đề nghị vào rừng tìm mấy Thú Vương để thu thập thêm mẫu vật.
Trì Nghiêu: "Để Xuân Cầm đi cùng cô là được."
Cừu Sương: "Tôi để cô ấy lại phòng thí nghiệm trông chừng mấy đĩa nuôi cấy, cậu đi với tôi đi."
Trì Nghiêu: "Vợ tôi không cho tôi đi riêng với phụ nữ."
Cừu Sương trợn trắng mắt: "Nhưng tôi là alpha."
Trì Nghiêu thong thả lật xem mấy bản thiết kế: "Chính vì cô là alpha, lại còn là thụ, nên vợ tôi mới lo lắng."
"Đừng nói nữa!"
Cừu Sương nhìn xung quanh, lấy tay ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch: "Cậu mà không đi cùng tôi, tôi sẽ đi kể cho Cảnh Hi nghe mấy chuyện xấu hổ của cậu hồi nhỏ đấy."
Trì Nghiêu liếc nhìn: "Tôi lúc nào cũng đẹp trai, có chuyện gì mà xấu hổ?"
Cừu Sương cười gian: "Cậu lén lên mạng mua búp bê Barbie, tưởng không ai biết sao?"
Trì Nghiêu: "...Tôi chưa có mua."
Hồi nhỏ, ấn tượng của anh về Cảnh Hi chỉ là một hình bóng mờ nhạt, mà người ta khi đó lại trắng trẻo, dễ thương quá mức, khiến anh không phân biệt được là nam hay nữ.
Khi rảnh rỗi lướt mạng mua sắm, anh vô tình nhìn thấy một con búp bê Barbie có khuôn mặt giống với hình bóng trong ấn tượng của mình, nên ngắm nghía một lúc lâu.
"Mua búp bê Barbie?"
Nghe thấy giọng của Cảnh Hi, cả hai cùng quay lại nhìn.
Cảnh Hi cúi đầu nhìn Trì Nghiêu đang ngồi trên sofa: "Nếu anh thích, em có thể mua trọn bộ về nhà."
Trì Nghiêu: "..."
Đúng là câu nói của kẻ phá gia chi tử.
Không hổ là em.
Cừu Sương ôm mặt hét lên phấn khích.
"Tôi cũng muốn có bạn trai chịu chi tiền cho mình như vậy!"
Cảnh Hi thản nhiên: "Tôi nghĩ Xuân Cầm sẽ rất sẵn lòng."
Trì Nghiêu không kiêng nể nói thêm: "Cô ấy làm việc từ hồi mới ra trường đến giờ cũng không kiếm được nhiều bằng tiền Xuân Cầm để dành đâu, bám chặt vào cái đùi ấy mà sống."
Cừu Sương: "..."
Tinh tặc kiếm được nhiều tiền thế à?
Cảnh Hi quay sang Trì Nghiêu: " Thượng tướng Lâm đến rồi."
Trì Nghiêu thoáng giật mình: "Ông ta đến làm gì?"
Cảnh Hi: "Có lẽ vì lần này tài liệu anh đưa cho quá nhiều, ông ấy không thể ngồi yên được nữa."
Khó khăn lắm mới điều tra được suốt gần hai mươi năm, khi thấy ánh sáng ló dạng trước mắt, không ai có thể bình tĩnh cho nổi.
Trì Nghiêu nghĩ ngợi một chút rồi đứng dậy: "Cũng tốt, tôi cũng có việc muốn hỏi ông ấy."
Trong khoang chỉ huy, mọi người nhìn vị lão nhân mặc quân phục Thượng tướng không xa mà hóa ngây người.
Đó là một trong bốn bức chân dung treo cao nhất trên tường phòng họp, nhân vật từng được xem là người mất tích của quân đội—Thượng tướng Lâm Trình Đức.
Tại sao ông ấy lại xuất hiện ở đây?!
Thì ra ông ấy vẫn còn sống?!
Kim Trạch len lén chọc vào eo Lữ Mông: "Lão Lữ, cậu nói xem lão đại của chúng ta được chào đón đến mức nào?"
Lữ Mông cũng rất ngạc nhiên, ấp úng đáp: "Không ngờ lão đại còn mời được cả vị này, đây là nhân vật cấp truyền thuyết đó—"
Lứa trẻ trong quân đội chưa từng gặp vị thượng tướng này, nhưng nhiều quy chế và chiến lược thực chiến của quân đội đều do ông ấy cải tiến. Mặc dù đã rời đi gần hai mươi năm, nhưng ảnh hưởng của ông ấy vẫn không hề suy giảm.
Hàn Hữu Thăng, đứng bên kia Kim Trạch, mắt sáng rực lên, miệng gần như nở to đến mang tai.
"Đúng là lão đại không làm thất vọng!"
Cửa khoang bất ngờ mở ra, Cảnh Hi và Trì Nghiêu bước vào.
Lữ Mông cùng những người khác nhìn thấy Lâm Trình Đức đứng lên đích thân ra đón, không khỏi giơ ngón cái trong lòng.
Lão đại đúng là đỉnh!
"Thằng nhóc thối, lâu vậy không gặp, tôi nhớ cậu chết mất!" Lâm Trình Đức chẳng nói chẳng rằng, tiến lên là một cái ôm gấu to.
Trì Nghiêu lạnh lùng đẩy mặt ông ra.
"Mùi già của ông làm tôi ngột ngạt rồi."
Lâm Trình Đức ngửi ngửi quần áo mình, tức giận đến mức đỏ mặt: "Rõ ràng là thơm mà!"
Cảnh Hi chào hỏi xong, liếc nhìn đám thuộc hạ như cây nến đứng đơ đơ ở bên kia, ánh mắt trống rỗng, thần sắc đờ đẫn, không khỏi liếc nhìn kỹ hơn.
Lúc này, trong lòng mấy người Lữ Mông như có cả ngàn con lạc đà tràn qua.
"......"
Thượng tướng Lâm có vẻ rất quen thuộc với Trì Nghiêu!
Trì Nghiêu dám nói chuyện kiểu đó với Thượng tướng Lâm sao?!
Thượng tướng Lâm lại còn tự đâm đầu vào tảng băng lạnh lùng?!
Quan trọng nhất là, Thượng tướng Lâm có vẻ đến đây để gặp Trì Nghiêu?!
Trì Nghiêu rốt cuộc là thần tiên phương nào giáng trần?!