Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 163




Giao dịch với Giáp Ngư rất suôn sẻ.

Trì Nghiêu đã chọn địa điểm gặp mặt, toàn bộ thiết bị và đá năng lượng đều được vận chuyển không tiếp xúc.

Nhờ có Cảnh Hi, lão đại quân đoàn Bạch Kình Tọa đứng ra điều phối, đá năng lượng được chuyển tới địa điểm mà Trương Sinh chỉ định thông suốt không gặp trở ngại.

"Không hổ danh là lão đại Cực Ảnh, quan hệ thật rộng." Trương Sinh cùng Trì Nghiêu cụng ly, "Không biết ngài có nhận làm những vụ liên quan không?"

Việc vận chuyển lậu đá năng lượng bị cấm trong đế quốc, nhưng lợi nhuận lớn quá khiến không ít người đổ xô vào.

Trì Nghiêu lắc ly rượu mà không uống.

"Trương tổng nói đùa rồi, tuy tôi không có hộ khẩu nhưng vẫn tự nhận là công dân tuân thủ pháp luật và yêu nước, làm sao có thể dính vào những việc như thế này?"

Trương Sinh: "..."

Vừa khi Trì Nghiêu rời đi, thiết bị đầu cuối của Trương Sinh vang lên.

Màn hình ảo bật lên, vẫn là một mảng đen kịt, chỉ có giọng nói già nua từ màn hình truyền đến tai ông.

"Anh đã mua được đá năng lượng chưa?"

Trương Sinh đặt ly rượu xuống, chỉnh lại cổ áo vest, bước về phía bàn làm việc: "Hệ e3 và hệ e7 đều là loại năng lượng hiếm, Tổng Lý và Tổng Ngô bên đó có ba nhà máy đang chờ nguyên liệu để đẩy tiến độ, chúng ta không thể kéo dài được."

Đá năng lượng hiếm không chỉ có sản lượng thấp, mà còn rất khó khai thác, thường nằm trong các khu vực nguy hiểm cấp 5, nơi có quái thú sinh sống.

Phần lớn thời gian, dù có tiền cũng phải xếp hàng mới có hàng.

Đó cũng là lý do tại sao giao dịch đá năng lượng hiếm trong khu vực xám lại nhiều đến thế.

Giọng nói già nua hỏi: "Anh đã điều tra về Trì Nghiêu chưa?"

Trương Sinh: "Chỉ là một tên tinh tặc tham lam, cần gì phải tốn công điều tra?"

Giọng nói từ màn hình vang lên với chút không hài lòng.

"Cậu ta không phải tinh tặc bình thường."

Trương Sinh cười không để tâm: "Dù cậu ta không bình thường thì cũng sẽ chạy theo lợi ích thôi. Chỉ cần chúng ta không xung đột về lợi ích thì sẽ không phải là kẻ địch."

Giọng già nua: "Anh quá tự tin rồi."

"Ngài quá cẩn trọng thôi." Trương Sinh chống tay lên thành ghế, nhìn thẳng vào màn hình ảo, "Nếu cậu ta thật sự có mục đích khác, với tính cách của cậu ta chúng ta có thể an ổn đến giờ sao?"

Giọng nói già nua: "Cậu ta đã bắt không ít người của chúng ta, vậy mà gọi là an ổn?"

Trương Sinh cười khẩy: "Chỉ là lợi ích cho không đủ mà thôi. Việc này cứ giao cho tôi, tôi sẽ khiến cậu ta trả lại người không thiếu một ai."

Giọng già nua: "Đưa tiền mua người?"

Trương Sinh: "Cũng không phải là không được."

Giọng già nua hừ lạnh.

Hai người bất đồng ý kiến, cuộc trò chuyện kết thúc không vui.

Khi màn hình ảo biến mất, Trương Sinh im lặng một lát, rồi gọi trợ lý vào.

"Hẹn lại ba công ty kia, tiếp tục giao dịch."

Trợ lý có phần khó xử: "Những ngày qua, họ cứ đến tìm chúng ta gây rối, đòi bồi thường thiệt hại. Giờ không chắc họ còn muốn giao dịch nữa."

Trương Sinh đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cậu nói với họ, chúng ta sẽ bồi thường theo đúng hợp đồng, còn đá năng lượng nếu họ không cần, khối người xếp hàng để mua."

Trợ lý: "Rõ!"

Trên chiến hạm chính của phi thuyền Ám Bộ, một nhóm lập trình viên đang theo dõi mạng lưới của Giáp Ngư.

Một người đột nhiên đứng dậy hét lớn với Trì Nghiêu.

"Lão đại, bọn họ chuẩn bị giao dịch rồi!"

Trì Nghiêu ăn nốt quả dâu, lau tay rồi bước tới.

Màn hình ảo phóng đại lên, hiển thị thông tin giao dịch mà lập trình viên chặn được.

"Tiếp tục theo dõi." Trì Nghiêu nói với nhóm binh sĩ chuyên truy vết đá năng lượng, "Chú ý động thái của đá năng lượng."

Cả nhóm đáp: "Rõ!"

Đến trưa hôm sau, đá năng lượng chỉ trong vòng một ngày đã được phát tán ra mười hành tinh, liên quan đến hàng trăm công ty và tổ chức.

Cảnh Hi đang sắp xếp những tài liệu này, cả ngày đêm không ngủ.

Khi Trì Nghiêu từ phòng giam trở về, Cảnh Hi đã nhắm mắt, tựa vào sofa nghỉ ngơi.

Anh nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ lấy một chiếc chăn đắp lên người Cảnh Hi, tiện thể lén hôn một cái.

"Vất vả rồi."

Vừa định lén rời đi, anh thấy Cảnh Hi đột ngột đưa tay lên giữ đầu mình và hôn lại.

"Ngủ trên giường không?" Trì Nghiêu dùng ngón tay cái lướt qua đuôi mắt của cậu, "Quầng thâm mắt sắp chạm đến khóe miệng rồi."

Cảnh Hi kéo anh ngồi xuống: "Anh xem cái này đi."

Cậu mở ra một bản tài liệu vừa được tổng hợp từ trong thiết bị đầu cuối, phóng to ra giữa không trung.

"Mấy công ty này đều là các công ty sản xuất lâu đời, em đã xem qua danh sách mua sắm của quân đội qua các năm, họ đều chiếm không ít thị phần, và lúc đó người phê duyệt cấp hai chính là ông ta."

Vừa nói, Cảnh Hi vừa lấy từ trong hệ thống ra một danh sách mua sắm cũ, lật đến trang người phê duyệt.

"Bạc Cận?"

Sắc mặt Trì Nghiêu thay đổi, trong lòng như bị búa sắt giáng xuống.

Anh liền xem ngay thời gian của hợp đồng này, hai mươi sáu năm trước.

Cảnh Hi: "Em đã kiểm tra rồi, đây là năm thứ hai ông ta thăng chức thiếu tướng."

Trì Nghiêu trầm ngâm: "Có thể tra được tất cả hợp đồng ông ta đã ký trong những năm đó không?"

"Em đã tìm ra rồi." Cảnh Hi mở một thư mục, "Mấy công ty xuất hiện trong tài liệu tổng hợp này, tất cả các hợp đồng mua sắm trong những năm đó đều qua tay ông ta."

Trì Nghiêu mở ra, so sánh từng cái với hồ sơ của công ty, xem từng cái một.

Sắc mặt Cảnh Hi nghiêm trọng: "Người phê duyệt cấp hai thường có ba người, trừ khi là do ông ta yêu cầu, nếu không thì sẽ được phân bổ ngẫu nhiên trong số các sĩ quan cấp tướng, không thể nào trùng hợp như vậy."

Sắc mặt Trì Nghiêu trầm xuống.

"Ông ta chắc chắn có liên quan đến U Linh."

Cảnh Hi chú ý đến vẻ mặt của anh, nhất thời không biết phải an ủi thế nào.

Việc người cha đã mất của anh có thể là nội gián trong quân đội, đối với ai mà nói cũng đều khó chấp nhận.

Trì Nghiêu lạnh nhạt nói: "Thiếu tướng Bạc và Bạch Dật có quan hệ mật thiết, đi theo manh mối này chắc chắn sẽ nắm được điểm yếu của Bạch Dật."

Cảnh Hi: "Cho dù Bạc Cận không phải người của U Linh, thì ông ta cũng là người hưởng lợi, nhưng... em vẫn cảm thấy chúng ta đã bỏ sót điều gì đó."

Trì Nghiêu quay đầu nhìn cậu: "Điều gì?"

Cảnh Hi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Người được cha em luôn miệng khen ngợi, em không nghĩ ông ấy lại là loại người đốn mạt như vậy."

Trì Nghiêu bị chọc cười: "Rm khá tự tin vào con mắt của cha mình đấy?"

Cảnh Hi: "Tất nhiên rồi, nếu không anh nghĩ mắt thẩm mỹ của em di truyền từ ai?"

Hai người nói đùa vài câu, không khí căng thẳng dịu đi phần nào.

Biết Cảnh Hi đang cố gắng an ủi mình, Trì Nghiêu xoa xoa đầu cậu.

"Dù trước kia ông ta thế nào, cũng không thể ảnh hưởng đến anh. Nhưng bộ dạng khó khăn của em khi an ủi anh làm anh cảm thấy rất áp lực."

Cảnh Hi mặt không cảm xúc: "...Tại sao?"

Trì Nghiêu giơ tay: "Em an ủi anh một cách nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ anh không nên thể hiện sự quan tâm hơn một chút sao? Nếu không chẳng phải phụ lòng sự an ủi của em à?"

Cảnh Hi: "..."

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Trì Nghiêu ra hiệu cho Tiểu Hắc mở cửa.

Lệ Viễn bước nhanh vào.

"Lão đại, họ đã tìm thấy Ẩn Vệ rồi!"

Trì Nghiêu nhất thời không hiểu.

"Ai tìm con chó vậy? Tìm nó làm gì?"

"Họ nói trong lúc giám sát tình cờ phát hiện một con tàu và con chó, nó dường như đang lảng vảng ở một nơi không có tín hiệu —"

Sắc mặt Trì Nghiêu thay đổi, anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

"Phát hiện ở hành tinh nào?"

Lệ Viễn bước nhanh theo sau, khó hiểu hỏi: "Chính là ở đây."

Trì Nghiêu không thể tin được: "810?"

"Đi hỏi cho rõ ràng đã." Cảnh Hi bước đi bên cạnh anh, trong lòng cũng nôn nóng không kém.

Ẩn Vệ đi tìm căn cứ nơi Trì Nghiêu từng sống khi còn nhỏ, nó đang lảng vảng ở đó, chẳng lẽ đã tìm được nơi này?

Đến khoang chính, mấy sĩ quan đang thảo luận về việc này.

Thấy Trì Nghiêu và Cảnh Hi bước vào, họ lập tức đứng nghiêm chào.

"Lão đại, đây là vị trí hiện tại của Ẩn Vệ." Một sĩ quan phóng to khu vực nào đó ở bán cầu Đông trên bản đồ ba chiều, "Lần đầu tiên chúng tôi quét không phát hiện khu vực không có tín hiệu này, lần này là nhờ thấy dấu hiệu này nên mới chú ý."

Trì Nghiêu nhìn vào bản đồ, trong một vùng rừng nguyên sinh rộng lớn, có một khoảng trống trơ trụi trên sườn núi, đúng là một chữ "S" rất lớn.

Trì Nghiêu phóng to hình ảnh lên, nhìn kỹ mới thấy, chữ S này kéo dài từ đỉnh xuống chân núi, tất cả cây cối trên đường đi đều bị chặt gãy.

Ở đầu nhọn trên cùng của chữ S, một con chó lớn đang tung tăng chạy nhảy.

Trì Nghiêu: "..."

Cảnh Hi nhìn thoáng qua, ghé vào tai anh hỏi khẽ: "Có phải chỗ này không?"

Trì Nghiêu xoay bản đồ nhìn thêm một lát, lắc đầu: "Nhớ không rõ nữa."

Những nơi này phần lớn đều bị cây cối che phủ, chỉ nhìn thế này thì không thể nhận ra.

Lính: "Có cần cứu chúng về không?"

Trì Nghiêu: "Tôi sẽ tự đi."

Không có gì cần chuẩn bị đặc biệt, sau khi giao lại chuyện đám người của U Linh cho Lệ Viễn, Trì Nghiêu yêu cầu một chiếc chiến cơ cỡ nhỏ bay đến bán cầu Đông.

Trên chiến cơ, Cảnh Hi ngồi trên ghế lái đặt đường bay, cậu nghiêng đầu nhìn Trì Nghiêu đang im lặng, nhất thời không biết phải nói gì.

Tìm kiếm căn cứ suốt bao nhiêu năm, không ngờ nó lại ở gần như vậy, tâm trạng của Trì Nghiêu rất phức tạp.

Đế quốc quá lớn, dù chỉ là một hành tinh nhỏ bé cũng không phải là nơi một người có thể dễ dàng khám phá hết.

"Hi Hi, nhanh hơn chút nữa."

Trì Nghiêu giục.

Cảnh Hi kéo cần điều khiển, tăng tốc lên mức tối đa.

"Có nhớ căn cứ đó nằm trên mặt đất hay dưới lòng đất không?"

Trì Nghiêu: "Có cả hai."

Anh hồi tưởng lại những chuyện lúc đó, thấp giọng giải thích.

"Khu sinh hoạt và khu nghiên cứu ở dưới lòng đất, còn trên mặt đất có nhiều trạm gác, nếu không bị dỡ bỏ thì chỉ cần đến đó là có thể thấy."

Chỉ trong vòng một giờ, trên màn hình giám sát đã xuất hiện chữ "S" khổng lồ.

Chiếc chiến cơ hạ cánh ổn định, lướt qua những cây cao.

Đến đây họ mới nhìn rõ, những cây đó không phải bị chặt mà bị đâm gãy.

Nhìn qua cũng biết đây là tác phẩm của ai.

"Đi tìm Hề Hề trước đã?"

Cảnh Hi hỏi.

Trì Nghiêu gật đầu.

Chó có khứu giác nhạy hơn, đặc biệt khi tìm đến nơi sinh ra của Ẩn Vệ.

Trên mặt đất, vài tân binh đang cắm trại chờ đợi, âm thanh ầm ầm liên tục vang bên tai.

"Đội trưởng Trần, có nên tiêm thuốc an thần cho con chó không? Nó điên cuồng suốt hai ngày nay rồi." Một tân binh đầu húi cua nhỏ giọng hỏi.

Beta được gọi là đội trưởng Trần nhìn ra xa.

"Chờ thêm đã, dù sao cũng là chó của lão đại, để lão đại đến——"

Ầm!

Mặt đất rung chuyển mạnh, bụi bặm như cơn bão cát cuốn tới.

Một nhóm người không kịp né tránh, đầu tóc mặt mày đều phủ đầy bụi.

Tân binh nhịn không được mà ho sặc sụa, chui vào trong lều trú ẩn, vẻ mặt khổ sở.

"Chúng ta có thể chờ được lão đại không?"

Trên đầu toàn lá cây, đội trưởng Trần đáp: "... Lấy kim tiêm ra."

Động tĩnh quá lớn, lỡ như thu hút tinh tặc thì không hay.

Mắt của tân binh sáng lên, tháo ba lô ra lục lọi.

Còn chưa kịp tìm, đột nhiên trên đầu xuất hiện một luồng gió mạnh, một lần nữa thổi tung tất cả lá rụng xung quanh.

Một đám người giơ tay lên che mắt, nhưng vẫn bị gió bụi làm cho không mở nổi mắt.

Giữa tiếng ầm vang, một chiếc chiến hạm màu đen từ từ hiện ra trước mắt họ.

Đội trưởng Trần đưa tay sờ lấy khẩu súng bên hông, nhưng ngay lập tức nhìn thấy ký hiệu của Ám Bộ.

Mắt hắn sáng lên.

Chiến hạm hạ cánh, cửa khoang mở ra trong chốc lát, Trì Nghiêu từ bên trong nhảy xuống.

Nhìn thấy anh, một nhóm tân binh suýt chút nữa nước mắt chảy dài.

"Lão đại, cuối cùng ngài cũng tới!"

Tâm trạng nặng nề hiếm có của Trì Nghiêu tan biến khi thấy bộ dạng nhếch nhác của họ.

"Các cậu bị ai hành hạ thế này?"

Đội trưởng Trần phủi hết lá cây trên đầu, bước nhanh tới.

"Sau khi tới nơi này, Ẩn Vệ đột nhiên sủa liên tục không ngừng, chúng tôi thả nó ra rồi nhưng nó không chịu dừng lại, đã hai ngày rồi."

Ầm!

Mặt đất lại rung chuyển một lần nữa, Trì Nghiêu vô thức ôm lấy Cảnh Hi kéo vào lòng, quay người che chắn trước cơn gió.

Một trận mưa lá cây vừa trút xuống, trên đầu đội trưởng Trần lại xanh rờn một mảng.

"......"

Còn phải vô tận như thế này nữa sao?

Cảnh Hi khẽ thoát khỏi vòng tay, nhìn mái tóc của Trì Nghiêu, suýt chút nữa thì bật cười.

"Anh xanh rồi."

Trì Nghiêu: "......"

"Gâu u u——!"

Từ xa truyền đến tiếng chó sủa, Trì Nghiêu đưa Cảnh Hi đi về phía Ẩn Vệ.

Ẩn Vệ vừa mới dồn sức chuẩn bị cào đổ cái cây chắn trước mặt, nhưng vừa nhìn thấy Trì Nghiêu đến, nó lập tức trượt chân, ngã sấp mặt ngay tại chỗ.

"Gâu u u u——"

Bộ lông lấm lem bẩn thỉu của nó khiến Trì Nghiêu không dám nhìn thẳng.

"Là chỗ này?" anh hỏi.

Ẩn Vệ vội vàng đứng dậy, gật đầu thật mạnh, hai chân trước cố gắng ra hiệu gì đó, đến cái đuôi cũng vẫy loạn xạ.

Mọi người nhìn mà ngơ ngác.

Cảnh Hi nhìn Trì Nghiêu: "Nó nói gì vậy?"

"Nó nói đúng là chỗ này." Trì Nghiêu cười khẩy, "Là nơi nó gặp con sói cái."

Cảnh Hi: "......"

Tuy là sai trọng tâm rồi, nhưng địa điểm thì không sai.

Ở đây không có tín hiệu, Cảnh Hi từ chiến hạm lấy ra vài thiết bị liên lạc kiểu cũ, phát cho họ.

Trì Nghiêu: "Chia nhau tìm đài gác, có gì thì liên lạc ngay."

Là nói vậy, nhưng chó mà chạy nhảy sôi nổi lâu như thế rồi vẫn không có động tĩnh gì, có lẽ nơi này đã sớm bỏ hoang rồi.

Người của họ không đông, Cảnh Hi định chia ra hành động riêng với Trì Nghiêu, nhưng anh không đồng ý.

"Hoặc là theo anh, hoặc là ở lại chiến hạm."

Cảnh Hi: "Sức mạnh của em không thua gì mấy người kia."

Trì Nghiêu điềm tĩnh đáp: "Ý anh là, em hoặc là bảo vệ anh, hoặc là bảo vệ chiến hạm."

Cảnh Hi: "......"

Đi được nửa tiếng, trước mắt ngoài cây cối ra thì vẫn chỉ là cây cối, gần như không có bất kỳ điểm gợi nhớ nào.

Thấy Trì Nghiêu thỉnh thoảng lại nhận biết đường đi, Cảnh Hi hỏi: "Anh có nhớ ra điều gì không?"

Trì Nghiêu lắc đầu: "Cứ dựa vào trực giác mà đi thôi."

Đến một nơi nào đó, giọng nói của Tiểu Hồng vang lên trong đầu Cảnh Hi.

【Ở đây có nhiễu sóng điện.】

Ánh mắt Cảnh Hi lóe lên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Trì Nghiêu: "Sao thế?"

"Em biết có một loại thiết bị phát sóng đặc biệt, có thể tác động lên sóng não, ảnh hưởng đến khả năng phán đoán và cảm nhận của con người."

Cảnh Hi quan sát xung quanh, "Anh không thấy cây cối ở đây được trồng có quy luật à?"

"Mỗi khoảng cách nhất định sẽ xuất hiện một cây giống với cây trước đó." Trì Nghiêu cười khẩy, "Chống trộm bằng tay à?"

Cảnh Hi: "Cách thức này em mới chỉ nghe nói qua trong giờ học ở trường quân sự."

Ánh mắt Trì Nghiêu chợt lóe lên: "Nói cách khác, người xây dựng nơi này rất có khả năng có xuất thân từ quân đội?"

Cảnh Hi: "Không loại trừ khả năng này."

Đi thêm nửa tiếng nữa, bước chân của Trì Nghiêu ngày càng nhanh.

Cảnh Hi để ý thấy phía trước lại xuất hiện cây cổ thụ lùn thấp, đây đã là cái cây thứ mười hai mà họ gặp trên đường rồi.

Dù so sánh cũng không hoàn toàn giống, nhưng khi nhìn lướt qua, ấn tượng mà nó để lại trong đầu rất hạn chế, người bình thường đến lần thứ ba gặp một cây giống y như vậy thì sẽ cho rằng mình đã đi nhầm đường và lựa chọn một con đường khác.

"Là chỗ này."

Trì Nghiêu nắm lấy tay Cảnh Hi, nhanh chân đi về một hướng.

Tiếng nước chảy róc rách bên tai, xuyên qua những khe hở giữa các cây cối, có thể thấy một thác nước nhỏ.

"Đến rồi."

Trì Nghiêu bước một bước ra khỏi rừng cây, trước mắt là một thung lũng nhỏ.

Băng qua đầm nước, bên kia là một vách núi rất cao, dưới chân vách đá là đống đá vụn và một hang động đầy cỏ dại.

"Chỗ kia là nơi anh sinh ra Ẩn Vệ?" Cảnh Hi hỏi.

Nơi này y hệt như lời Trì Nghiêu từng miêu tả.

Trì Nghiêu vừa định gật đầu, nhưng khi phản ứng lại, anh gõ một cái lên trán cậu.

"Là lấy nó ra khỏi bụng sói cái."

Anh ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh vách đá, sắc mặt lạnh đi.

"Nơi đó ở ngay trên kia—"