Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 161




Đang định tìm một người hiểu y học đáng tin cậy, người ta đã tới rồi.

Trì Nghiêu không khách sáo với cô, dẫn người đến phòng thẩm vấn giam giữ Lý Bác.

Cừu Sương không vui, lê thê lết thết đi bên cạnh Cảnh Hi hỏi đông hỏi tây.

"Từ lâu tôi đã nghe nói hai người suốt ngày đánh nhau, không ngờ cậu đẹp trai thế này, chẳng trách—"

Cảnh Hi không biểu cảm gì: "Chẳng trách?"

Chầu Sương cười gian, trêu chọc: "Chẳng trách A Nghiêu ngày nào cũng vui vẻ không biết mệt, ai mà chẳng thích mỹ nhân?"

Cảnh Hi cao hơn cô nửa cái đầu, khẽ cúi nhìn xuống.

"Thảo nào mà Xuân Cầm mãi chẳng quên được cô, ai mà chẳng thích mỹ nhân?"

Sắc mặt Cừu Sương đơ ra, lo lắng nhìn trước ngó sau, ra hiệu im lặng.

"Tôi nhận thua, cầu xin đừng nhắc tên cô ấy nữa."

Trì Nghiêu kéo Cảnh Hi ra xa, cách cô một chút.

"Không phải cô tự xưng là top alpha hạng nhất sao? Sao lại sợ cô ấy như vậy?"

Chầu Sương liếc anh một cái bằng ánh mắt "anh hiểu gì chứ", hừ cười: "Anh cũng nói rồi, chỉ là tự xưng thôi."

Trì Nghiêu: "......"

Đúng là nhát gan.

Cảnh Hi: "......"

Đến căn phòng bên cạnh phòng thẩm vấn, có thể nhìn thấy Lý Bác đang bị giam qua lớp kính một chiều.

"Trước đây cũng có một người như vậy, không thể cảm nhận được sự thay đổi khí tức trên người họ, không khác gì người bình thường."

Trì Nghiêu giải thích một câu, "Cô có cách nào tìm ra phương pháp che giấu khí tức của họ không?"

Cừu Sương khoanh tay đứng trước cửa kính quan sát.

"Phương pháp che giấu khí tức chỉ có mấy loại đó, muốn xác định đại khái một loại rất đơn giản."

Trì Nghiêu: "Vậy anh ta giao cho cô."

Nói xong, anh lại không yên tâm mà bổ sung thêm một câu, "Đừng có chơi chết anh ta đấy."

Cừu Sương không thể tin được mà nhìn anh.

"Tôi dù gì cũng là quân nhân, anh nói vậy có hợp lý không?"

Nghe đến hai chữ "quân nhân", Cảnh Hi không tự chủ được mà lại đánh giá một lần nữa cách ăn mặc của cô.

Dù nhìn thế nào thì cũng chỉ có mỗi chữ "nhân" là phù hợp.

Không đợi Trì Nghiêu lên tiếng, Cừu Sương hất phần tóc tết bím trên vai sang, tự tin nói: "Ít nhất cũng sẽ để lại một hơi thở."

"Còn một việc nữa."

Trì Nghiêu ra hiệu cô ra ngoài, "Chúng tôi đã phát hiện ra dã thú dung hợp với gen người ở khu vực số 333, ông già có bàn bạc gì với các cô không?"

Nói đến việc chính, sắc mặt Cừu Sương nghiêm túc hơn một chút.

"Mười phần thì hết chín cũng có liên quan đến cái tổ chức đó, tôi qua đây cũng là để tìm ít mẫu vật hiểu rõ tình hình."

"Xuân Cầm cũng muốn cô qua đó cùng nghiên cứu."

Trì Nghiêu nói, "Giúp tôi xử lý xong chuyện của Lý Bác, cô đến 820 tìm Xuân Cầm, cô ấy có không ít dữ liệu trong tay."

Cừu Sương bĩu môi, mặt mày bí xị: "Tôi nghiên cứu ở đây được không?"

Trì Nghiêu định mở miệng, đột nhiên cảm nhận được ám hiệu của Cảnh Hi, lại nuốt lời định nói trở vào.

"Ở chỗ tôi có một số mẫu vật của tổ chức, có thể đưa cho cô trước." Cảnh Hi tiếp lời, "Nhưng không thể so với 820, dù sao bên đó các loại hình người thú cũng phong phú hơn."

Cừu Sương vui mừng, tự nhiên đấm lên người Cảnh Hi một cú.

"Có tâm, khi nào rảnh chị mời cậu ăn xiên nướng."

Tưởng rằng kiểu người phô trương như Cừu Sương có lẽ cũng giống như Trì Nghiêu, không chuyên tâm vào công việc, lười biếng không động lực, không ngờ cô lại xách hòm thuốc xông vào phòng thẩm vấn Lý Bác, đến tận trưa hôm sau vẫn chưa ra ngoài.

Cảnh Hi và Trì Nghiêu cùng nhau xem hết toàn bộ bản ghi thẩm vấn của mọi người trong tối hôm đó, nhìn đồng hồ, có chút không yên tâm.

"Đã hơn 10 tiếng rồi."

Trì Nghiêu đang xem xét một đống cửa sổ ảo.

"Mới 10 tiếng, còn sớm."

Cảnh Hi: "...... Có cần mang chút đồ ăn vào cho cô ấy không?"

Trì Nghiêu hoàn hồn, bước tới bên cạnh ghế ngồi, cúi người chống tay lên lưng ghế, tiến lại gần cậu.

"Có phải em quan tâm cô ta quá rồi không?"

Cảnh Hi ngẩng đầu: "Anh ghen à?"

Trì Nghiêu tiến gần hơn: "Anh đã chua đến thế này rồi, em ngửi thử xem."

Khóe môi Cảnh Hi hơi nhếch lên: "Em lại thích vị chua, càng chua càng tốt."

Cậu ngẩng đầu hôn lên khóe môi Trì Nghiêu: "Càng chua càng thích."

Lừa được một nụ hôn, Trì Nghiêu vô cùng hài lòng.

"Kiểu bà chị đó, không cần phải để mắt tới, em chỉ cần nhìn anh là đủ rồi."

Cảnh Hi mặt không cảm xúc, nghiêm túc nói: "Em muốn xin cô ấy cách để lừa đối tượng công mình."

Trì Nghiêu: "......"

Đừng dùng gương mặt nghiêm túc như vậy để nói linh tinh chứ.

Trì Nghiêu: "Chúng ta là quân tử, không thể so với những người phụ nữ vừa tới đã lăn lộn với nhau."

Cảnh Hi: "Quân tử cũng phải lăn lộn mà."

Trì Nghiêu: "......"

Nói đến mức này rồi, nói thêm nữa thì anh cũng phải nghi ngờ bản thân mình có phải thực sự không được không.

Trì Nghiêu vẫy tay, một cửa sổ ảo di chuyển tới.

"Chúng ta bàn chính sự trước đã."

Chuyển chủ đề không một kẽ hở.

Trì Nghiêu làm việc và đối nhân xử thế vốn không kiêng kỵ điều gì, nhưng chỉ cần dính dáng tới cậu thì sẽ trở nên thận trọng.

Cảnh Hi hiểu được sự cân nhắc của đối phương.

Lại một lần tránh né đề tài, Trì Nghiêu liếc nhìn biểu cảm của Cảnh Hi, sờ sờ đầu cậu, nghiêm túc nói: "Nếu em giống như Cừu Sương trốn tránh anh, anh sẽ không im lặng như Xuân Cầm đâu."

Cảnh Hi hiếm khi có chút hiếu kỳ: "Cừu Sương bị ép buộc sao?"

Trì Nghiêu lắc đầu, không biết nghĩ đến điều gì, cười xấu xa: "Có thể xảy ra sự cố, dù sao Xuân Cầm cũng là người cải tạo, lúc không thể tự kiểm soát được thì sự cố nào cũng có thể xảy ra."

Cảnh Hi: "......"

Nếu đúng thật là như vậy, thế thì——khá là thảm.

Hai giờ chiều, Cừu Sương tinh thần phấn chấn bước ra từ phòng thẩm vấn, đập một bản báo cáo xuống trước mặt Trì Nghiêu.

"Đã tiêm chất ức chế, tôi đã thử nghiệm với tuyến thể của hắn, có lẽ trong chất ức chế đã được kết hợp với pheromone giả mạo, có thể vừa ẩn giấu vừa ngụy trang."

Trì Nghiêu cầm lấy bản báo cáo.

Một tập giấy toàn là chữ viết ngoáy.

Lật đến trang cuối cùng, tổng cộng thí nghiệm ba mươi chín lần.

Cảnh Hi thấy con số này, không nhịn được mà hỏi: "Lý Bác vẫn còn sống chứ?"

Cừu Sương đang ăn một đĩa gà nướng lớn.

"Tốt lắm, chỉ là không ăn cơm, đói đến ngất đi thôi."

Cảnh Hi: "......"

Là đói ngất hay bị cô chỉnh cho ngất?

Cừu Sương nhìn về phía Trì Nghiêu: "Nếu cậu muốn công thức chi tiết của loại dược này, thì hôm nay không xong được đâu, phải đợi vài ngày."

"Chuyện này không gấp." Trì Nghiêu đưa bản báo cáo cho Cảnh Hi xem, "Có cách nào phá giải được loại ngụy trang này không?"

Cừu Sương cầm đùi gà, lục lọi từ hộp thuốc ra một chai rồi ném cho Trì Nghiêu.

"Đây là chất giải phóng, không chắc có thể hoàn toàn loại bỏ, nhưng với người như cậu, xịt cho đối phương thì có lẽ sẽ phát hiện ra sơ hở."

Trì Nghiêu sợ bị lừa, muốn tìm người của Giáp Ngư thử nghiệm một chút.

Cảnh Hi: "Anh đi trước đi, em xử lý công vụ một chút."

Trì Nghiêu liếc Cừu Sương một cái, hôn nhẹ lên trán Cảnh Hi rồi bước đi với đôi chân dài.

Đợi khi cửa khoang đóng lại, Cừu Sương nhìn về phía Cảnh Hi.

"Cậu muốn nói gì với tôi?"

Cảnh Hi hỏi rất thẳng thắn: "Nghiêu nGhiêu có khả năng khôi phục bình thường không?"

Cừu Sương vắt chân: "Không biết."

Cảnh Hi: "Các cô chưa từng nghiên cứu, hay là không có tiến triển?"

Cừu Sương cười: "Phá hủy một tòa nhà chỉ cần một quả tên lửa, nhưng muốn sửa chữa lại tòa nhà đó thì rất khó."

Nhà cửa còn khó sửa chữa, huống hồ là con người phức tạp hơn nhiều.

Trong lòng Cảnh Hi hiểu rõ.

Cừu Sương bắt được nét thất vọng trong mắt cậu, trước mắt chợt lóe lên hình ảnh người luôn đi theo sau cô, ngay cả nụ cười cũng là do cô dạy.

"Không cần quá lo lắng, cuối cùng sẽ có cách giải quyết thôi."

Thấy cô đứng dậy định đi, Cảnh Hi gọi lại.

"Một câu hỏi cuối cùng, cô và Cừu Thiên Lâm có quan hệ gì?"

Bước chân Cừu Sương khựng lại, quay đầu nhìn qua.

"Tại sao lại hỏi vậy?"

Cảnh Hi: "Cô có vài nét giống với anh ta."

Cừu Sương: "...... Tôi hóa trang đến thế này mà cậu cũng nhận ra?"

Cảnh Hi mặt không biểu cảm: "Xương cốt, ngũ quan thì không thay đổi được."

Cừu Sương: "......"

Cô mở miệng, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.

"Anh ta là anh họ tôi, nhưng từ nhỏ chúng tôi không hợp nhau."

Đợi Cừu Sương rời đi, Cảnh Hi mở hệ thống hộ khẩu của quân bộ để tra tình hình thành viên nhà họ Cừu.

Rất nhanh đã tìm thấy phần của Cừu Sương.

Thông tin cho thấy hiện cô ta không có việc làm, không có địa chỉ cư trú cố định, trong cuộc điều tra hộ khẩu năm ngoái, điều tra viên có ghi chú.

【Người này tính cách phản nghịch, ăn bám, quan hệ lạnh nhạt với gia đình, không rõ hiện đang ở đâu.】

Trước đây nghe nói thành viên của bộ phận ngầm được rút từ lực lượng quân đội, nhưng xem ra cũng không phải.

Cừu Sương có nhiều năm kinh nghiệm tiếp xúc với người cải tạo, Cừu Thiên Lâm lại có kỹ thuật y học cao siêu, nếu hai người này hợp tác thì chẳng phải chuyện khôi phục cho người cải tạo sẽ được thực hiện sớm hơn sao?

Bên kia, Trì Nghiêu đã xịt cho tất cả người của Giáp Ngư, nhưng khí tức không có gì thay đổi, cảm nhận bước sóng vẫn là cái bộ dạng quỷ quái đó.

Nếu Cừu Sương không lừa anh, thì có nghĩa là những người này đều không phải là người cải tạo.

Trước mắt Trì Nghiêu hiện lên ánh nhìn đêm đó xuất hiện sau lưng.

Sự hợp tác giữa tập đoàn Giáp Ngư và quân bộ là do Bạch Dật làm cầu nối, mỗi đơn hàng đều phải qua sự phê duyệt của ông ta.

Muốn tìm bằng chứng chứng minh Bạch Dật là kẻ quỷ quyệt, vẫn phải bắt đầu từ Giáp Ngư.

Vừa định trở về, ngẩng đầu đã thấy Cảnh Hi từ cuối hành lang kim loại bước đến.

"Anh dự định đến nhà máy Giáp Ngư lần nữa." Trì Nghiêu nói.

Cảnh Hi đi bên cạnh anh: "Gặp tên Trương Sinh đó?"

Trì Nghiêu gật đầu: "Cứ bắt đầu từ việc xác nhận hắn có phải người cải tạo không."

Nếu Trương Sinh là kẻ lén lút, chỉ cần tìm thêm mối quan hệ lợi ích giữa hắn và Bạch Dật, là có thể khiến Bùi Chấn Nhạc ra tay bắt người.

Nếu Trương Sinh không phải, cho dù giữa hắn và Bạch Dật có mối quan hệ lợi ích, thì cũng chỉ tính là hối lộ, đối với một quan chức quân đội cấp cao như Bạch Dật, có thể cuối cùng chỉ tự phạt ba chén là xong chuyện.

Văn phòng tổng giám đốc Giáp Ngư——

Một alpha trung niên mặc vest ngồi sau bàn làm việc, trên mặt đất trước mặt hắn có một cửa sổ ảo, đáng tiếc bên trong cửa sổ tối đen, chỉ có giọng nói già nua từ đó phát ra.

"Nếu ngay cả hàng hóa mà anh cũng không bảo vệ được, thì sau này đừng hợp tác nữa."

Trương Sinh dựa lưng vào ghế, hai tay đan trước ngực, không hề có bất kỳ cảm xúc dao động nào vì lời của đối phương.

Hắn cười nhạt: "Chuyện tối qua là ngoài ý muốn, tất cả tổn thất tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Giọng nói già nua lại vang lên.

"Anh chịu trách nhiệm?"

Trương Sinh: "Theo hợp đồng mà bồi thường, ngài thấy sao?"

Giọng nói già nua: "Đây không chỉ là vấn đề tiền bạc!"

Trương Sinh: "Người của tôi đã đang truy lùng đám tinh tặc đó, hôm nay sẽ có kết quả, toàn bộ hàng hóa tôi cam đoan sẽ tìm lại nguyên vẹn, số tiền bồi thường tôi cũng sẽ không thiếu một xu."

Giọng nói già nua khẽ cười lạnh một tiếng.

"Tìm lại? Anh có biết người đến cướp hàng là ai không?"

"Bất kể kẻ cướp là ai, trong mắt tôi chỉ là tinh tặc mà thôi, chúng cần tiền, mà thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền."

Trương Sinh cười, "Chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề."

"Tự tin thái quá không phải là chuyện tốt." Giọng nói già nua lạnh lùng, "Tôi cho anh một ngày, nếu hàng hóa không tìm lại được, thì hợp tác coi như kết thúc."

Trương Sinh nhìn chằm chằm cửa sổ ảo: "Được thôi."

Cắt đứt liên lạc, ngón tay hắn khẽ gõ lên tay vịn ghế.

Chỉ trong chốc lát, thiết bị đầu cuối vang lên, Trương Sinh liếc nhìn, là một số lạ.

Tim hắn khẽ nhảy, kéo màn hình để nhận cuộc gọi.

Cửa sổ ảo bật lên giữa không trung, trước mắt hắn hiện lên một gương mặt trẻ trung, điển trai.

Trì Nghiêu nhếch khóe môi, cười thản nhiên: "Còn nhớ tôi không, Trương tổng?"

Trương Sinh nhìn gương mặt này ngẩn ra một chút, rồi nở nụ cười mang tính chất công việc.

"Trì tiên sinh, đã lâu không gặp."

Trì Nghiêu ngồi tựa vào ghế sofa, tay cầm ly rượu đạo cụ lắc nhẹ.

"Gần đây tôi mới nhập về một lô vũ khí, nghe nói kính ngắm mà Trương tổng sản xuất cung cấp cho quân đội đạt chất lượng tốt. Không biết gương mặt này của tôi có đủ để đặt một đơn hàng nhỏ ở chỗ anh không?"

Trương Sinh ngồi thẳng dậy, ánh mắt đầy ý cười.

"Việc kinh doanh của công ty chúng tôi đều tuân theo quy trình chính quy của đế quốc, chỉ cần cậu ký vào cam kết không gây hại cho đế quốc, cậu muốn sản phẩm gì, chỉ cần tôi có thể sản xuất là đều có thể đặt hàng."

Trì Nghiêu cười nhẹ: "Có phải anh bận quá không có thời gian xem tin tức? Cực Ảnh sớm đã rửa tay gác kiếm, chuyển qua kinh doanh cứu hộ rồi, nếu không thì Phi Long cũng không dễ dàng để tôi mua vũ khí như vậy."

"Cái tên Phi Long" đang xử lý công vụ liếc nhìn anh một cái, rồi lại nhìn vào màn hình có Trương Sinh bên trong.

Gương mặt này tuy rất chính trực, từng đường nét khi tách riêng ra cũng không xấu, nhưng khi kết hợp lại thì lại trở thành gương mặt người qua đường, không có điểm nào đáng nhớ.

Trương Sinh nói: "Việc cậu thúc đẩy cả giới tinh tặc phát triển hưng thịnh, chỉ cần là công dân đế quốc thì không ai là không biết."

Trì Nghiêu: "Đợi khi Cực Ảnh thử nghiệm thành công, tôi sẽ lần lượt để họ chuyển đổi lĩnh vực, việc mua sắm vũ khí chắc sẽ không ít."

Nụ cười bên khóe môi Trương Sinh càng sâu: "Khi nào cậu rảnh, tôi có thể qua gặp cậu để bàn về chi tiết hợp tác."

Trì Nghiêu: "Không cần, tôi hiện đang trên đường đến nhà máy 810."

Trương Sinh có chút bất ngờ: "Cậu không phải đang cùng quân đoàn Phi Long ở 820 chống lại thú triều sao?"

Trì Nghiêu cười khẩy: "Đừng nhắc nữa, vũ khí không kịp cung cấp, bị Phi Long chế giễu một trận, nếu không tôi cũng chẳng phải vội vàng thế này."

Cảnh Hi đang phê duyệt tài liệu, vừa nghe vừa theo dõi cuộc trò chuyện của họ.

Có cảm giác đôi bên đều hiểu rõ ý đồ của đối phương, nhưng vẫn phối hợp diễn một màn kịch.

Người như Trương Sinh, không phải người đơn giản.

Sau khi hẹn thời gian, Trì Nghiêu ném ly rượu qua một bên, bước về phía phòng sách nhỏ nơi Cảnh Hi đang ở.

"Bữa tối không thể ăn cùng em được rồi."

Trì Nghiêu dựa lưng vào bàn: "Anh hẹn gặp Trương Sinh tại nhà máy Giáp Ngư."

Cảnh Hi: "Em cũng sẽ đi."

Trì Nghiêu lắc đầu: "Anh sẽ đi cùng Lệ Viễn, em giúp anh theo dõi tình hình xung quanh."

Nói rồi, anh bỗng nhớ ra điều gì.

"Lô hàng mà chúng ta cướp được, anh sẽ cho đánh dấu từng món, em giúp anh để mắt nhé."

Cảnh Hi lập tức hiểu ý anh.

"Amh định dùng lô hàng này để giao dịch sao?"

Trì Nghiêu cười nhẹ: "Trong lô hàng này, mấy loại đá năng lượng có nhiều mẫu đang khan hiếm, bọn họ chắc chắn muốn lấy lại. Đã đoán được là anh cướp, vậy thì anh càng làm cho rõ ràng hơn."

Cảnh Hi suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

"Được."

Nếu thành công để lô hàng được đánh dấu này lưu thông, bọn họ sẽ lần theo dấu vết.

Gần đến hoàng hôn, Trì Nghiêu thay vest và cùng Lệ Viễn đến nhà máy Giáp Ngư.

Trên xe, Lệ Viễn liên tục liếc nhìn gương chiếu hậu.

"Tôi có dính cơm trên mặt à?" Trì Nghiêu hỏi.

Lệ Viễn cười hì hì: "Chỉ là tôi nghĩ, nếu cậu mặc quân phục thì chắc chắn không thua kém Cảnh Hi."

Khuy áo cài chặt, Trì Nghiêu xoay xoay cổ tay có chút khó chịu.

"Tôi với vợ tôi thì so sánh làm gì?"

Lệ Viễn: "..."

Chưa đến nơi, Trì Nghiêu tiện miệng hỏi: "Quan hệ của anh với thằng con trai thế nào rồi?"

Nhắc đến Sở Tiêu, Lệ Viễn gãi đầu, có chút không tự nhiên.

"Mỗi ngày nó đều nhắn tin cho tôi, phiền chết đi được."

Trì Nghiêu nhìn gã qua gương chiếu hậu.

"Thật sự không định nhận nó về sao?"

Lệ Viễn đặt tay lên vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước.

"Nhận về làm gì?"

Trì Nghiêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Nếu anh có thể trở lại bình thường, anh có thay đổi suy nghĩ không?"

Lệ Viễn bật cười: "Nhận chứ! Thằng nhóc suốt ngày đòi dưỡng lão cho tôi mà!"

"Nếu không thể trở lại bình thường, có khi nó già rồi, mà tôi vẫn chưa già, ai dưỡng lão cho ai còn chưa chắc – mẹ nó!"

Nói đến đây, nụ cười trên môi gã đột nhiên khựng lại.

Trì Nghiêu thấy Lệ Viễn lau mặt, vành mắt gã có chút đỏ.

Nếu không thể trở lại làm người bình thường, anh có thể thản nhiên chấp nhận việc Cảnh Hi một mình già đi không?

Chỉ nghĩ đến thôi, Trì Nghiêu đã bực mình đến muốn đánh người.

Không thể nào, anh không làm được, anh sẽ phát điên mất.

Đến nhà máy Giáp Ngư, xe oai phong đậu ngay trước cổng chính của nhà máy.

Trương Sinh đã đợi sẵn bên trong.

Xe vừa dừng đã có người đến mở cửa.

Trì Nghiêu bước xuống, chỉnh lại cổ tay áo, nhìn Trương Sinh tiến đến.

Người này khi đứng trong đám đông trông như vô hình, nhưng đứng riêng trước mặt lại có thể cảm nhận được khí thế tỏa ra từ hắn.

"Trì tiên sinh đúng là rất đúng giờ." Trương Sinh đưa tay ra.

Trì Nghiêu liếc nhìn, rồi đưa tay bắt lấy.

"Tôi luôn đúng giờ."

Trương Sinh làm động tác mời, dẫn anh đi vào trong nhà máy.

"Không chỉ kính ngắm, còn có rất nhiều sản phẩm khác, ngài có cần xem qua không?"

Trì Nghiêu chậm rãi đi bên cạnh hắn, lười biếng nói: "Được thôi, đã đến rồi mà."

Bên trong nhà xưởng không gian rộng lớn, hoàn toàn không thua kém nhà máy sản xuất vũ khí của Hưng Bang.

Trương Sinh đích thân giới thiệu tính năng sản phẩm, phía sau còn có một nhóm kỹ thuật viên đi theo.

Trì Nghiêu phất tay, đặt đơn hàng hai vạn kính ngắm.

Trương Sinh: "Ngài muốn thanh toán bằng tiền mặt hay giao dịch theo cách khác?"

Trì Nghiêu không thay đổi sắc mặt hỏi: "Cách khác?"

Trương Sinh cười: "Đôi khi giá trị đơn hàng lớn, chúng tôi cũng hỗ trợ hình thức trao đổi hàng hóa ngang giá."

"Ồ." Trì Nghiêu kéo dài giọng, "Năng lượng thạch cũng được chứ?"

Trương Sinh: "Nếu ngài có kênh phân phối thì tất nhiên được, nếu đúng loại năng lượng thạch mà công ty chúng tôi cần, giá còn có thể giảm thêm 5%."

Lúc này, Lệ Viễn đứng sau Trì Nghiêu bỗng mở miệng.

"Vậy thì dùng năng lượng thạch giao dịch đi!"

Gã quay sang Trì Nghiêu, phấn khởi nói: "Lão đại, chẳng phải gần đây chúng ta vừa có được một mẻ năng lượng rất tốt sao?"

Trì Nghiêu liếc nhìn biểu cảm của Trương Sinh.

Từ lúc gặp mặt đến giờ, đối phương không để lộ chút sơ hở nào, dù cho Lệ Viễn nói thẳng như vậy, hắn vẫn không có chút dao động.

Trì Nghiêu thản nhiên, giả vờ như không mấy hứng thú với cách giao dịch này: "Cứ liệt kê danh sách năng lượng thạch ra cho tôi, lát nữa tôi sẽ cho người xem có khớp với loại nào không."

Trương Sinh gật đầu đồng ý, ra hiệu cho thuộc hạ đi làm.

"Tôi dẫn ngài đi xem qua phân xưởng ống ngắm nhiều lớp."

Trì Nghiêu từ tốn bước đi, thuận miệng thăm dò: "Trương tổng thật dễ gần, đối xử chân thành, tôi thích làm ăn với người như ngài."

Trương Sinh mỉm cười: "Tính cách thẳng thắn của Trì tiên sinh cũng là mẫu khách hàng mà tôi rất thích."

Trì Nghiêu: "Thật ra lần đầu gặp mặt, tôi đã thấy kỳ lạ rồi."

Trương Sinh nghiêng đầu nhìn anh: "Kỳ lạ?"

Trì Nghiêu nhìn gương mặt này, ánh mắt dò xét: "Tôi cứ có cảm giác đã gặp ngài ở đâu đó."

Không ngờ một câu thăm dò vu vơ lại khiến biểu cảm của đối phương khựng lại.

Trì Nghiêu rõ ràng thấy được ánh mắt đối phương lóe lên tia sáng.

Chẳng lẽ họ thực sự đã từng gặp nhau?