Không lâu sau, tất cả người của U Linh và Giáp Ngư đều bị bắt.
Lên phi thuyền của Ám Bộ rồi, Trì Nghiêu vẫn còn đang nghĩ về ánh nhìn từ tòa nhà kia.
Cảm giác này rất kỳ quặc.
Khoảng cách đó đối với anh không phải là quá xa, nếu thực sự có động tĩnh thì nhất định anh sẽ cảm nhận được.
Nhưng lần này, anh lại không chắc lắm.
Lệ Viễn và Lữ Mông từ ngoài bước vào khoang chính.
Lệ Viễn ngồi xuống đối diện Trì Nghiêu: "Đám này không phải đồ bỏ đi đâu, tên cầm đầu ngang ngửa với tôi đấy."
Trì Nghiêu hoàn hồn, ngước mắt nhìn gã: "Những kẻ khác thì sao?"
Lệ Viễn nghĩ một lúc: "Cỡ như đám đeo mặt nạ đen thôi."
Trì Nghiêu nhìn sang Lữ Mông: "Bên Giáp Ngư thế nào rồi?"
Lữ Mông nhìn lão đại của mình, thấy cậu không phản đối, liền ngoan ngoãn trả lời: "Từng tên ngoan ngoãn như con gà con, nhưng chẳng chịu nói một lời."
Cảnh Hi: "Tách ra thẩm vấn."
Lữ Mông: "Làm ngay đây."
Trì Nghiêu đang ngẫm nghĩ thì thiết bị đầu cuối rung lên một cái, là hồi đáp từ D.
【Ba công ty này có liên quan đến năm cơ quan mà chúng ta đang theo dõi, đây là manh mối quan trọng! Cậu ngoan lắm, yêu cậu moaz moaz ~】
Trì Nghiêu: "......"
Nghĩ đến gương mặt già nua mà chu môi lên của ông ấy, toàn thân anh đều cảm thấy không ổn.
Cảnh Hi lén nhìn, thấy Trì Nghiêu dần dần trở nên bực bội, cậu bèn hôn nhẹ một cái lên mặt anh, giọng điệu không chút gợn sóng: "Em hôn thay ông ấy."
Tâm trạng của Trì Nghiêu có thể thấy rõ ràng là tốt lên hẳn.
"Em xem cái này đi."
Anh phóng to sơ đồ quan hệ dạng cây mà lão gia tử gửi đến, trên đó dày đặc tên người và tên cơ quan.
Trì Nghiêu: "Đây là tình hình ông già đó nắm được những năm qua, em xem có bổ sung được gì không."
Nói xong, anh dẫn Lệ Viễn đi đến khoang giam giữ người của U Linh.
Cảnh Hi tùy tiện mở một tên cơ quan, lại bật ra một sơ đồ quan hệ dày đặc.
Ám Bộ không biết đã tốn bao nhiêu tâm huyết mới có thể sắp xếp được tài liệu này.
Cậu tốn nửa tiếng mới chỉ đủ để xem qua một lượt.
Liên quan đến nhiều phạm vi hơn cậu tưởng tượng.
Cảnh Hi trở lại trang đầu tiên, xem qua các tên người có liên quan đến Triệu Hoành Nghĩa, tìm một vòng, chỉ có Trần Băng Phong và Lý Bác, phía sau tên Trần Băng Phong có ghi chú ngày xác nhận, còn sau tên Lý Bác thì có một dấu chấm hỏi.
Cậu và Trì Nghiêu thực ra đã có bằng chứng Lý Bác cấu kết với Trần Băng Phong, nhưng nếu muốn kết án, vẫn cần phải chuẩn bị đầy đủ hơn.
Nói cách khác, những gì không có dấu chấm hỏi trên tài liệu này đều là những thứ mà ám bộ đã nắm được chứng cứ thực tế.
Nghĩ vậy, Cảnh Hi tìm tiếp những người có liên quan đến Bạch Dật.
Từ trên xuống dưới xem một lượt, không thấy bất kỳ ai có liên hệ.
Nghĩ đến chuyện của Thiếu tướng Bạc, Cảnh Hi hơi nheo mắt.
Thiếu tướng Bạc đối với Bạch Dật, cũng giống như Trần Băng Phong đối với Triệu Hoành Nghĩa.
Năm đó Bạch Dật đối xử với Thiếu tướng Bạc có thể nói là vô cùng ưu ái, mà Thiếu tướng Bạc cũng rất có chí, không những là người xuất chúng trong số các bạn cùng trang lứa, còn liên tục được thăng cấp, vượt qua cả cấp trên, trực tiếp trở thành tướng quân.
Bạch Dật xuất thân từ đại quý tộc, thực lực và bối cảnh đều không thiếu, đến ngay cả đồ đệ cũng là người xuất sắc nhất, ngồi lên vị trí thống soái gần như không có gì phải bàn cãi.
Kết quả là trận bão năm đó đã hoàn toàn thay đổi cục diện.
Bạch Dật vì đau lòng quá độ, bệnh cũ tái phát, từ bỏ vị trí thống soái có sẵn trong tay, nghỉ phép dưỡng bệnh, từ đó trở thành người trong suốt của quân bộ.
Cảnh Hi hơi cau mày.
Đồ đệ gặp chuyện, thật sự có thể đau lòng đến mức này sao?
Nói ra thì quá lộ liễu, nhưng tìm đồ đệ xuất sắc, chẳng phải cũng là một cách để ổn định địa vị sao?
Vì đồ đệ mà từ bỏ cả địa vị, dường như có chút không đáng.
Năm đó cha cậu và ba cậu cũng gặp chuyện.
Ông nội cậu mất đi con trai duy nhất, vừa phải điều tra vụ án vừa lo việc của quân đội, cũng cố gắng vượt qua, huống hồ đây chỉ là một đồ đệ không có quan hệ máu mủ.
Vợ chồng Thiếu tướng Bạc gặp nạn, ngay sau đó Nghiêu Nghiêu cũng bị bắt cóc, hơn nữa năm đó tất cả chứng cứ đều chỉ ra anh đã chết.
Cảnh Hi mơ hồ cảm thấy việc Thiếu tướng Bạc gặp nạn và việc Bạch Dật lui về ở ẩn là một mắt xích rất quan trọng.
Nhưng nên hỏi ai để tìm hiểu tình hình năm đó đây?
Cậu xoa xoa thái dương đang căng đau, người đầu tiên nghĩ đến là ông nội và bà nội.
Nhưng họ vẫn còn cách xa vòng quyền lực của quân đội quá.
Cảnh tượng trước mắt không ngừng nhảy múa, cuối cùng dừng lại trên gương mặt nghiêm nghị.
Ánh mắt Cảnh Hi lóe lên.
"Thống soái."
Ở phía bên kia, Trì Nghiêu bước vào khoang hành khách, những người áo đen và nhóm lái phi thuyền ném bom trước đó đều đã ở đây.
Anh lười biếng đảo mắt nhìn một vòng, rồi đi về phía alpha cầm đầu.
Nghe tiếng bước chân đến gần, toàn thân alpha căng cứng.
Chốc lát sau, một đôi chân xuất hiện trước mặt hắn.
"Ngẩng đầu lên." Trì Nghiêu uể oải nói.
Nhưng alpha áo đen không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn cúi đầu bất động.
Trì Nghiêu lấy từ phía sau lưng ra chiếc găng tay của Cảnh Hi, thô bạo nắm lấy cằm hắn nâng lên.
Alpha cứng đờ mặt, nhưng đồng tử co rút vẫn để lộ cảm xúc căng thẳng của hắn.
Trì Nghiêu vặn vẹo đầu hắn nhìn trái phải, khinh thường nói: "Biết mình xấu, sợ bẩn mắt tôi? Cũng có chút tự biết mình đấy."
Alpha vùng vẫy, nhưng vẫn không thoát ra được.
Trì Nghiêu: "Sao, lại thêm một tên câm à?"
Lệ Viễn cầm khẩu súng trên tay làm gậy, đập vào lòng bàn tay, châm ngòi: "Lúc ở nhà kho hắn còn biết nói, có khi nào là coi thường cậu đấy, lão đại."
Ánh mắt của alpha lạnh lùng nhìn Lệ Viễn.
"Ồ, dám trợn mắt với ông à?" Lệ Viễn rút ra con dao quân đội đưa cho Trì Nghiêu, "Lão đại, mắt hắn để cho cậu."
Trì Nghiêu không nhận, từ trên cao nhìn xuống alpha, cười nói: "Anh không thấy cái mặt này trông không được hài hòa cho lắm sao?"
Lệ Viễn ghé sát vào nhìn: "Trông gian xảo, phong thủy bảo đó là tướng hao tài."
Trì Nghiêu đặt ngón tay lên xương hàm của alpha, kéo mạnh một cái.
Một chiếc mặt nạ sinh học bị anh thô bạo lột xuống.
"Hoá ra là ——" Lệ Viễn lớn tiếng, "So với móc mắt thì lột da vẫn thú vị hơn."
Trì Nghiêu giơ giơ cái mặt nạ trong tay, rồi vứt đi.
"Ngụy trang thô thiển như thế này, là muốn chơi trò tình thú với tôi sao? Thiếu tướng Lý?"
Alpha áo đen ngẩng đầu lần nữa, lộ ra gương mặt phẫn nộ của Lý Bác.
"Cậu sớm đã biết rồi?!" Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Trì Nghiêu cười nhạt: "Vừa nãy chưa biết, bây giờ thì biết rồi."
Lệ Viễn vốn tưởng rằng Trì Nghiêu sẽ như thường ngày, trước tiên là sỉ nhục một trận rồi mới lấy thông tin, không ngờ lại là người quen cũ.
"Đ*t cụ nó, là cái thằng ngu này à!"
Bị gọi là thằng ngu hết lần này đến lần khác, Lý Bác theo bản năng muốn đứng dậy đánh tới.
Nhưng chưa đứng thẳng đã bị Trì Nghiêu đá một phát ngã trở lại mặt đất.
Trì Nghiêu: "Anh có thể ẩn giấu khí tức?"
Giống như Trần Băng Phong, trên người Lý Bác vốn không có mùi vị của người cải tạo, nhưng giờ lại rất rõ ràng.
Hoặc là họ đã sử dụng phương pháp có thể che giấu khí tức, hoặc là mới được cải tạo gần đây.
Trì Nghiêu cho rằng khả năng trước lớn hơn.
Lý Bác hai tay bị trói ngược ra sau, đùi, bắp chân và mắt cá chân đều bị cố định, ngã xuống đất phải rất vất vả mới bò dậy được.
"Trì Nghiêu, cậu là kẻ phản bội!"
Trì Nghiêu khựng lại, dở khóc dở cười.
"Tôi là kẻ phản bội? Phản bội ai?"
Lý Bác cười lạnh: "Tổ chức đã tốn bao nhiêu công sức để tạo ra cậu, cậu lại dùng sức mạnh đó để đối phó với tổ chức, quả là một con sói, sói mắt trắng."
"Anh nói cái gì?!"
Trì Nghiêu còn chưa nổi giận, Lệ Viễn đã nổi khùng trước, bước tới dùng báng súng đập vào đầu hắn, "Đồ con chó, bản thân thất đức còn dám quay lại nói người khác?!"
Lý Bác lại ngã xuống đất, bị Lệ Viễn dùng một chân giẫm lên cổ, không thể nhúc nhích.
Hắn giãy giụa hai cái, ánh mắt độc ác nhìn Trì Nghiêu: "Ngay từ đầu câu đã sai rồi, kẻ thù của cậu chưa bao giờ là chúng tôi."
Trì Nghiêu cười khẩy: "Vậy anh nói xem, ai là kẻ thù của tôi?"
Lý Bác: "Bọn chúng sắp đến rồi."
Trì Nghiêu nhíu mày.
Lại là bọn chúng.
Lý Bác đột nhiên cười phá lên, cười mãi không ngừng.
Lệ Viễn dùng sức đạp xuống, xương cổ phát ra tiếng răng rắc như thể có thể gãy bất cứ lúc nào.
"Khụ khụ khụ—ha ha khụ—Trì Nghiêu." Không rõ Lý Bác đang cười hay ho, cả khuôn mặt đỏ bừng như bị bơm máu, "Cậu không thay đổi được, cũng không ngăn cản được, vô dụng thôi, chỉ có U Linh mới có thể cứu thế giới này!"
Lời lẽ này như thuộc lòng từ sào huyệt bán hàng đa cấp, khiến Trì Nghiêu buồn cười.
Anh ra hiệu cho Lệ Viễn buông lỏng, không vội vàng nói: "Một câu hỏi trắc nghiệm, một người vừa xúi giục thổ phỉ tấn công làng, lại vừa dạy dân làng đứng lên báo thù, vậy người này là đấng cứu thế hay kẻ sát nhân?"
Trước khi Lý Bác kịp mở miệng, Trì Nghiêu nói tiếp: "A, đấng cứu thế. B, kẻ sát nhân. C, tên trung gian vô lương tâm giả tạo."
Lệ Viễn giơ tay: "Tôi chọn D, thứ không bằng cầm thú, hắn không xứng làm người."
Thấy vẻ mặt khó coi của Lý Bác, Trì Nghiêu nói với Lệ Viễn: "Trả lời đúng, thưởng cho anh một con gà."
Lệ Viễn: "..."
Gà thì sao chứ, gà ngon mà?
Bọn họ hát hò một tràng, Lý Bác không có cơ hội chen lời, mọi câu nói đều bị chặn lại trong cổ họng, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Trì Nghiêu bước đến gần hai bước, lạnh nhạt nói: "Đừng mong tẩy não tôi, nếu để tôi nghe thêm những lời tương tự, tôi sẽ khâu miệng anh lại."
Môi Lý Bác khẽ run, nén một bụng tức giận mà chẳng thể làm gì.
Anh vẫy tay gọi một binh sĩ của Ám Bộ đến.
"Nhốt riêng từng tên một, những kẻ còn lại điều tra rõ ràng, gửi tài liệu cho tôi."
Binh sĩ: "Rõ!"
Khi Trì Nghiêu định rời đi, Lý Bác đột nhiên gọi anh lại.
Li Bác: "Cậu đã sớm không còn liên quan gì đến chữ "người" nữa rồi, cho dù có miễn cưỡng bước trên con đường của con người, rồi cũng sẽ có một ngày trật bánh thôi."
Trì Nghiêu vung tay lên cảm biến, cửa khoang mở ra.
Thấy anh định rời đi, Lý Bác hét lớn.
"Người mà cậu thích, người thích cậu đều sẽ rời bỏ cậu, chỉ có U Linh là nơi thuộc về cậu thôi!"
Cửa khoang đóng lại sau lưng, Lệ Viễn nhìn sắc mặt Trì Nghiêu, an ủi: "Lão đại, đừng nghe hắn lảm nhảm, để tôi lấy kim chỉ đến khâu miệng hắn lại."
Sắc mặt Trì Nghiêu không thể hiện cảm xúc, im lặng cả quãng đường, thấp giọng nói.
"Anh đi thống kê anh em trong đoàn, báo cáo cho tôi vị trí của tất cả mọi người."
"Được." Lệ Viễn khó hiểu, "Gọi họ qua đây à?"
Người của Cực Ảnh bình thường rất khó tập trung đông đủ, giờ lại càng phân tán, ở nhà một đợt, ở 0520 một đợt, 820 một đợt, còn có những kẻ ra ngoài làm việc lẻ tẻ.
Trì Nghiêu nhìn con đường kim loại phía trước, giọng lạnh lùng: "Sắp khai chiến rồi."
Bước chân Lệ Viễn khựng lại.
Những năm qua, Cực Ảnh chưa bao giờ thiếu những trận đánh nhau, với Phi Long, với U Linh, đánh bao nhiêu lần cũng không đếm xuể.
Nhưng chưa từng có trận nào trước khi đánh, lão đại lại yêu cầu thống kê số người.
Là, quyết chiến rồi sao?
Trở lại khoang chính, Trì Nghiêu đang định tìm Cảnh Hi, đối phương vừa hay từ phòng nghỉ nhỏ đi ra.
Hai người đối diện nhau, sắc mặt đều có chút nghiêm trọng.
"Có việc muốn nói với anh."
"Có việc muốn nói với em."
Cả hai cùng đồng thanh.
Gương mặt căng cứng của Trì Nghiêu thoáng hiện nụ cười, quay qua phòng nước pha cà phê.
"Em nói trước đi."
Cảnh Hi tự giác ngồi xuống trước quầy bar, nhìn anh loay hoay.
"Em vừa mới nói chuyện với Thống Soái, là về chuyện của Thiếu tướng Bạc."
Động tác nghiền cà phê của Trì Nghiêu khựng lại, làm như không có gì nói: "Ông ấy làm sao?"
"Đây là biên bản cuộc họp mà Thống Soái tự tay viết trước khi xảy ra chuyện năm đó."
Cảnh Hi mở tài liệu Bùi Chấn Nhạc gửi đến.
Trì Nghiêu ngẩng đầu nhìn, trên màn hình là một tờ giấy chụp lại, giấy đã ngả vàng, nét chữ hơi nhòe, trông có vẻ đã lâu năm.
Cảnh Hi: "Năm đó Quân đoàn Huyền Vũ xuất chinh trở về, gặp phải đợt thú triều bùng phát ở chòm sao Ngư, cấp cao bàn bạc cho Quân đoàn Huyền Vũ, khi đó đang ở gần đó nhất, đi chi viện. Ban đầu là đi điểm nhảy A-8 của chòm sao Ngư, nhưng Thượng tướng Bạch khăng khăng bảo bọn họ đi điểm nhảy D-3 của Bạch Điểu Tọa bên cạnh, kết quả gặp nạn ở đó—"
Trì Nghiêu nhìn bản ghi chép trong sổ, sắc mặt tối sầm lại.
Để trực quan hơn, Cảnh Hi bật bản đồ, vẽ hai đường lên đó.
"So sánh mà nói, đi từ D-3 sẽ mất ít thời gian hơn, chỉ là vào không phận Bạch Điểu Tọa sẽ thêm một bước đăng ký, đi từ A-8 thì xa hơn, nhưng không cần băng qua hai hệ sao."
Quân đoàn xuất chinh, nguyên tắc là băng qua càng ít hệ sao càng tốt, nhưng nếu tình huống khẩn cấp sẽ căn cứ vào tình hình thực tế.
Trì Nghiêu: "Vậy nói như thế, quyết định của Bạch Dật cũng không có vấn đề gì."
Ít nhất là trên bề ngoài là vậy.
"Vì sự kiên quyết của mình mà dẫn đến việc đồ đệ mất mạng, cảm thấy áy náy đến mức suy sụp, nghe có vẻ rất hợp lý nhỉ." Trì Nghiêu cười cười, ánh mắt lại lạnh băng.
Cảnh Hi gật đầu: "Rất hợp lý, anh xem cái này nữa."
Cậu mở hai bản hồ sơ rất sơ sài, chỉ có tên và ảnh, những chỗ khác hoàn toàn trống trơn.
"Hứa Minh, Lưu Vũ?"
Trì Nghiêu lướt qua một cái, nhìn Cảnh Hi, "Bọn họ anh có quen, làm sao thế?"
Cảnh Hi có chút bất ngờ: "Anh quen à?"
Trì Nghiêu: "Trước kia họ dạy tôi, nhưng thường xuyên không có mặt."
Cảnh Hi nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
"Không đúng—rốt cuộc là ở chỗ nào—"
Trì Nghiêu khó hiểu: "Họ làm sao?"
Cảnh Hi ngước mắt nhìn vào mắt anh.
"Họ từng là người của Quân đoàn Huyền Vũ."
Trong ngực Trì Nghiêu đột nhiên như có gì đó nhảy dựng, cảm giác như có thứ gì đó vừa lướt qua trước mắt, nhanh đến mức anh không kịp bắt lấy.
"Tại sao người của Quân đoàn Huyền Vũ lại xuất hiện ở Ám Bộ?"
"Đây cũng chính là điều em muốn nói."
Sắc mặt Cảnh Hi nghiêm trọng, "Năm đó thông báo toàn bộ quân đoàn Huyền Vũ gặp nạn, nhưng bọn họ rõ ràng sống rất tốt, lại trốn trong Ám Bộ, tại sao? Ai có thể đe dọa đến sự an toàn của họ?"
Trong một khoảnh khắc, trong đầu Trì Nghiêu thoáng hiện ra vô số suy nghĩ.
"Là Bùi Chấn Nhạc nói? Tại sao giờ này mới nói?"
Cảnh Hi: "Là em hỏi về Thiếu tướng Bạc, ông ấy mới tiện miệng nói ra thôi."
Nhân số của Ám Bộ rất lớn, dù Bùi Chấn Nhạc có thể xem hồ sơ, cũng không thể tốn thời gian tra từng người vào thời điểm này.
Bùi Chấn Nhạc có thể nhất thời không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng Lâm Trình Đức tiếp quản Ám Bộ nhiều năm như thế, lại chưa bao giờ nhắc đến việc của Quân đoàn Huyền Vũ.
Trì Nghiêu càng nghĩ càng tức, lập tức gọi video qua.
Phía bên kia một lúc sau mới tiếp, trên màn hình xuất hiện gương mặt hơi tiều tụy của Lâm Trình Đức.
"Nhóc con, có thể để cho ông già này ngủ một giấc ngon lành không?"
Trì Nghiêu lạnh mặt: "Ám Bộ từng tiếp nhận người của Quân đoàn Huyền Vũ?"
Lâm Trình Đức ánh mắt lóe lên, sắc mặt nghiêm trọng: "Ai nói cho cậu biết?"
"Đừng quan tâm là ai nói."
Trì Nghiêu gần như nói từng chữ từng chữ: "Ám Bộ có phải có người của Quân đoàn Huyền Vũ không?"
Lâm Trình Đức liếc nhìn Cảnh Hi đang ngồi bên cạnh Trì Nghiêu, trầm giọng nói: "Có thì sao?"
"Vậy tại sao không nói cho tôi?!"
Trì Nghiêu chất vấn.
Lâm Trình Đức bị mắng đến ngơ ngác.
Ông ta đi đến đâu mà chẳng được người ta tôn kính như Phật gia, chỉ có mỗi Trì Nghiêu là dám mắng ông ta như chửi con cháu trong nhà.
"Vì sao tôi phải nói cho cậu?" Lâm Trình Đức cũng nổi giận, "Cậu đến cả cái cục diện này cũng không thèm tiếp quản, tôi nói cho cậu làm gì?"
Trì Nghiêu tức đến bật cười, nắm chặt tay đến nỗi kêu răng rắc.
"Ông già chết tiệt, tôi thấy ông sống đủ rồi."
Lâm Trình Đức theo bản năng ngả người về sau, sợ nắm đấm của Trì Nghiêu giáng vào mặt ông.
"Đệ tử còn chưa đâu vào đâu, tôi không dám chết."
Cảnh Hi thấy hai người này có bộ dạng như muốn đánh nhau, bèn đi đến bên cạnh Trì Nghiêu vỗ vỗ vai anh, nhìn sang Lâm Trình Đức.
"Thượng tướng Lâm, hiện giờ chúng tôi nghi ngờ Quân đoàn Huyền Vũ có liên quan đến người cải tạo, ngài có thể cung cấp danh sách người của Quân đoàn Huyền Vũ hiện đang ở Ám Bộ không?"
"Không thể."
Lâm Trình Đức từ chối thẳng thừng.
Nhìn thấy hai tên nhóc vẻ mặt như muốn nói "ông dám không cho" khiến ông tức đến suýt nữa thì phun máu.
"Danh sách nhân viên của Ám Bộ chỉ có tôi và Thống soái mới được phép xem, đây là quy định."
Trì Nghiêu: "Đừng có giở trò này ra với tôi, đưa hay không?"
Lâm Trình Đức giữ nguyên bộ mặt nghiêm túc: "Không đưa."
"Ông chờ đấy."
Trì Nghiêu gọi ngay một cuộc điện thoại khác, nói với beta trung niên bên kia đang mặc đồng phục đầu bếp: "Lão Hoàng, ông cụ bảo rằng bị tái phát bệnh gút, từ hôm nay không cho phép mua hải sản, ba bữa một ngày chỉ được ăn một bát cháo trắng, một đĩa dưa muối, ăn nhiều hơn là không cho."
Lão Hoàng hất chảo, đổ hết nồi tôm càng kho dầu vào một cái bát to.
"Được rồi! Vậy chỗ này tôi để lại tự mình ăn."
Lâm Trình Đức: "......"
Rốt cuộc ai là lão đại vậy?!
Cảnh Hi: "......"
Nghiêu Nghiêu uy vũ.
Trì Nghiêu ngắt cuộc gọi, lạnh lùng nhìn ông: "Ông không đưa thì tôi cũng có thể lấy được, mau ăn cháo trắng với dưa muối của ông đi."
Thấy anh định ngắt liên lạc, Lâm Trình Đức giơ tay ngăn lại: "Chờ đã."
Trì Nghiêu: "Còn muốn nói gì nữa?"
Lâm Trình Đức nghĩ đến món tôm càng kho dầu, nuốt nước bọt.
"Quy định là quy định, nhưng nếu cậu chịu nhận chức của tôi, cho người kế nhiệm xem trước một chút tài liệu cũng không phải là không thể."
Trì Nghiêu: "Tạm biệt."
Lâm Trình Đức: "......"
Cảnh Hi nắm lấy tay anh đang định ngắt cuộc gọi, ghé sát vào tai Trì Nghiêu, hạ giọng nói.
"Cứ nhận lời trước, sau này có nhận hay không, chẳng phải là anh quyết định sao?"
Trì Nghiêu nhìn Cảnh Hi.
"Em cũng lấy tài liệu kiểu này à?"
Cảnh Hi gật đầu: "Ừ."
Lâm Trình Đức: "............"
Mấy đứa nhóc xấu xa tụ tập lại với nhau hết rồi!
Trì Nghiêu nhìn sang Lâm Trình Đức: "Tôi đồng ý, tài liệu gửi qua đây trong ba phút, nếu không thì đĩa dưa muối cũng không còn đâu."
Lâm Trình Đức: "......"
Rốt cuộc tại sao ông lại phải tận tụy thu nhận con quỷ nhỏ này vào nhỉ?
Ngắt liên lạc xong, Trì Nghiêu nhớ đến những lời vô tình nghe thấy trước lúc bầu cử của ông già.
Nếu lúc đó người kế vị không phải là người ông ta ưng ý, ông thà phá hủy tài liệu chứ không để bọn họ xem.
Trong chuyện này có phải cũng liên quan đến Quân đoàn Huyền Vũ không?
"Anh có liên lạc được với Hứa Minh và Lưu Vũ không?"
Cảnh Hi hỏi, "Bọn họ là những người tham gia sự kiện năm đó, nhất định hiểu rõ tình hình lúc đó hơn bất kỳ ai."
Trì Nghiêu lắc đầu: "Lâu rồi không gặp, thiết bị đầu cuối của bọn họ là mạng nội bộ đặc biệt, không gọi được."
Bây giờ tất cả manh mối đều chỉ về Bạch Dật, thậm chí có thể người này là kẻ đã hại chết cha mẹ anh và Cảnh Hi.
Trì Nghiêu lạnh mặt: "Về Đế Đô tinh, bắt lão già họ Bạch kia về hỏi cho rõ."
Lúc mới biết những chuyện này, Cảnh Hi cũng rối bời, nhưng nhìn thấy Trì Nghiêu như vậy, cậu ngược lại bình tĩnh hơn.
"Chúng ta không có chứng cứ."
"Chứng cứ?" Trì Nghiêu cười nhạt, "Luật pháp cần, nhưng anh thì không."
Cảnh Hi ôm lấy anh.
"Anh đã gần thoát khỏi vũng bùn, đừng sa chân trở lại."
Mùi hương rượu ngọt mát bao quanh.
Trì Nghiêu hít sâu một hơi, cuối cùng để đầu óc đang nóng rực của mình bình tĩnh lại một chút.
Cảnh Hi: "Vừa rồi anh định nói gì với em?"
Trì Nghiêu đẩy cậu ra, tiếp tục pha cà phê.
"Chuyện phiền phức, tổ chức kia có thể đã phát triển một loại thuốc có khả năng ẩn giấu khí tức, phải tìm một người chuyên môn để hỏi."
Còn có thú hóa người.
Từ phản ứng của Lý Bác mà xem, thú hóa người chắc chắn có liên quan đến bọn họ.
"Thơm quá!"
Đang nói, đột nhiên vang lên giọng cười sảng khoái của một người phụ nữ.
Hai người đồng thời nhìn về phía cửa khoang thuyền.
Một nữ alpha dáng người cao ráo, sải bước thẳng về phía này.
Cô trông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc chiếc váy ngắn quyến rũ, trên đầu là mái tóc tết bím, trang điểm đậm một cách khoa trương.
Nhưng lớp trang điểm đậm cũng không che lấp được các đường nét tinh tế trên khuôn mặt.
Cô gái này trông rất xinh đẹp, chỉ là gu thẩm mỹ quá tệ.
Cảnh Hi thầm đánh giá.
"Cừu Sương?"
Trì Nghiêu nhíu mày, "Cô đến đây làm gì?"
Cừu Sương tự nhiên đến mức tự rót cho mình một cốc cà phê vừa mới pha xong.
"Không phải anh bảo tôi tới sao?"
Trì Nghiêu: "Tôi bảo cô đi tới 820."
Cừu Sương: "Ồ, vậy là tôi nhớ nhầm rồi."
Thấy hai người họ có vẻ rất thân quen, Cảnh Hi tò mò hỏi: "Cô ấy là—?"
"Người của ông giá."
Trì Nghiêu cười không tim không phổi: "Chính là quân y xui xẻo bị Xuân Cầm công đó."
"Phụt—"
Cừu Sương phun hết ngụm cà phê ra ngoài, lo lắng nhìn xung quanh, tức giận nói: "Tôi là một top alpha hạng nhất, làm sao có thể bị công được?!"
Cảnh Hi: "......"
Top alpha, cũng có thể bị công mà.