Khi Lệ Viễn bưng canh vào, hai lão đại đang sắp xếp manh mối.
Gã không dám quấy rầy, lại sợ canh nguội, lãng phí nguyên liệu tốt thế này.
Suy đi nghĩ lại, gã mở nắp ra, lấy tay quạt quạt về phía bọn họ.
"Mùi gì vậy?"
Lệ Viễn nghe thấy ánh mắt Trì Nghiêu nhìn qua, cười ha hả, "Tôi đặc biệt—"
Chưa nói xong, Trì Nghiêu đã nhíu mày khó chịu: "Tanh đến mức tôi không tập trung được, mang đi."
Lệ Viễn: "..."
Gã cố gắng cứu vãn: "Lão đại, đây là thứ tốt đó."
Nghĩ đến lời Lệ Viễn nói trước khi rời đi, Cảnh Hi ít nhiều cũng đoán được trong canh là gì, nhưng rõ ràng sự chú ý của Trì Nghiêu vẫn đặt vào hành động tối nay, hoàn toàn không phát giác ra.
Dù nói lúc này bổ sung dinh dưỡng không mấy hợp lý, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của Lệ Viễn.
Cảnh Hi hất cằm: "Đậy nắp lại rồi để đó đi."
Mắt Lệ Viễn sáng rỡ, lén giơ tay làm hình trái tim với Cảnh Hi, vui vẻ rời đi.
Trì Nghiêu nhìn bố cục hành động trên toàn bộ hình ảnh chiếu, một lát sau lại bị mùi hương làm gián đoạn suy nghĩ.
Anh bực bội đứng dậy: "Mang cái thứ gì qua đây vậy."
Cảnh Hi nhìn bản đồ, trong lòng diễn lại quá trình hành động, nhàn nhạt nói: "Có lẽ là thứ gì đó có thể khiến nơi nào đó của anh hồi sinh."
Trì Nghiêu: "..."
Anh mở nắp sứ trắng ra, một luồng khói nóng xộc lên, xông vào đầu khiến anh đau nhức.
Trong nồi hầm là một vật dài dài không rõ, còn nổi lên táo đỏ kỷ tử, và một số thứ anh không nhận ra.
Ngay cả món ăn đen tối vợ nấu cũng còn đáng tin hơn cái này.
Trì Nghiêu giận dữ mang thẳng ra phòng khách.
Lưu Tư Thần trợn tròn mắt đỏ cùng năm tên đàn ông lực lưỡng nhìn qua.
Trì Nghiêu đặt cái khay lên bàn trà trước sô pha, xoay người về phòng ngủ.
"Thưởng cho các cậu đấy."
Năm tên đàn ông liếc nhìn nhau, mở nắp ra xem.
Lưu Tư Thần tò mò, vươn cổ nhìn thử, cả người choáng váng.
Là cảm thấy đàn ông lực lưỡng chưa đủ sao? Còn muốn cho bọn họ uống canh ngẩu pín bò?!
Hắn nằm phịch xuống, đầu ong ong.
Xong rồi, Trì Nghiêu quyết tâm chơi chết hắn rồi.
Không mau mau nghĩ xem còn việc gì cần giao phó không, e rằng không có quả ngọt cho hắn ăn.
"Tôi thật sự bị các người hại chết rồi—"
Trong phòng ngủ, Cảnh Hi thấy Trì Nghiêu trở lại, đưa phương án của mình cho anh xem.
"Người bên này của Ám Bộ, anh có thể điều động được bao nhiêu?"
Trì Nghiêu không trả lời, ngược tay đóng cửa lại, đi thẳng về phía Cảnh Hi.
Thấy Trì Nghiêu đến gần, ánh mắt Cảnh Hi ngỡ ngàng.
"Sao—"
Chưa nói xong, cậu đã thấy Trì Nghiêu cúi xuống sát lại, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau.
Giọng Trì Nghiêu rất thấp: "Vừa nãy em nói hồi sinh chỗ nào của anh bị teo lại?"
Ngón tay Cảnh Hi đặt trên tay vịn khẽ run.
Nơi bị ánh mắt đối phương lướt qua nóng lên chút chút.
Cảnh Hi: "Là Lão Lệ nói mà."
Quăng nồi mà không chút áp lực tâm lý.
Trì Nghiêu nhướn mày, đáy mắt mang ý cười nhàn nhạt: "Em chưa từng nói ư?"
Anh cười một cái, Cảnh Hi căn bản không kiềm chế nổi.
"Đều là anh ta nói." Ánh mắt Cảnh Hi rơi trên môi Trì Nghiêu, bất giác hướng về phía trước.
Chưa chạm tới, Trì Nghiêu đã thẳng người dậy.
"Được, trừ anh ta một năm tiền thưởng."
Cảnh Hi: "... Bao nhiêu?"
Cùng lắm cậu bù gấp đôi.
Trì Nghiêu quay người nhìn dấu hiệu trên bản đồ toàn tức, thuận miệng nói: "Không bao nhiêu tiền cả."
Anh thần sắc chuyên chú, lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc lúc bàn chuyện chính, tựa như đã gạt bỏ hết đoạn xen vừa rồi.
Nhưng Cảnh Hi bị trêu chọc như có mèo con cào vào tim, lại bị để lơ sang một bên.
Cậu nhịn hết lần này đến lần khác, đứng dậy bước tới bên cạnh Trì Nghiêu: "Nghiêu Nghiêu—"
"Chỗ này cũng phải sắp xếp?" Trì Nghiêu chỉ vào một điểm nào đó trên bản đồ toàn tức, cắt ngang lời cậu.
Cảnh Hi liếc nhìn: "Khu vực này những công ty sản xuất loại năng lượng và khoáng thạch có thể dùng đến đều phân bố ở phía đông nam, bọn họ muốn đến Giáp Ngư lấy hàng tất nhiên sẽ đi qua đây."
Trì Nghiêu chậm rãi gật đầu: "Có lý."
Cảnh Hi choàng tay ôm eo anh: "Nghiêu Nghiêu—"
Còn chưa nói xong, lại bị cắt ngang.
Trì Nghiêu: "Vậy còn chỗ này?"
Cảnh Hi nhìn qua: "Vành đai phòng thủ ngoài, ngăn ngừa bị tấn công trong ngoài giáp công."
Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu cười.
"Không hổ là thiếu tướng dày dạn sa trường, nghĩ rất chu đáo."
Còn chưa làm ấm người, người trong lòng đã đi sang đầu bên kia, dường như đã hoàn toàn chìm đắm vào công việc.
Cảnh Hi: "..."
Tối nay còn phải thực hiện nhiệm vụ, không có nhiều thời gian cho họ ngọt ngào.
Sớm biết vậy đã không nhắc đến chuyện kia rồi.
Khóe mắt thấy biểu cảm hối hận của Cảnh Hi, khóe môi Trì Nghiêu khẽ cong lên, rồi lại cố ép xuống.
Cá chưa cắn câu?
Anh thầm đếm ngược.
Năm... Bốn... Ba—
Chỉ đếm đến ba, người đã dán lại.
Cảnh Hi từ phía sau ôm lấy anh: "Nghiêu Nghiêu, còn sáu tiếng nữa mới đến mười giờ, chúng ta—"
"Ừ." Trì Nghiêu gật đầu, nghiêm túc nói, "Không còn nhiều thời gian nữa, sau khi xác định xong phương án anh lập tức đi xin lão gia điều người."
Cảnh Hi: "......"
Liên tục bị cắt ngang ba lần, Cảnh Hi chậm rãi phản ứng lại.
Cậu bị trêu đùa sao?
Trì Nghiêu từ trước tới nay đã bao giờ quan tâm đến phương án tác chiến?
Có lần nào không phải nói làm là làm ngay?
Phân bổ bao nhiêu người ở vị trí nào, làm việc gì vào thời gian nào, trong đầu anh từ lâu đã tự động đưa ra phương án tối ưu nhất rồi.
Trì Nghiêu giả bộ bấm vào thông tin liên lạc của D, còn chưa kịp gọi thì đầu đã bị ép quay lại.
"Đừng làm loạn." Trì Nghiêu dùng sức kéo ra sau.
Cảnh Hi dùng lực sáp lại định hôn: "Vẫn còn thời gian, không cần gấp."
Trì Nghiêu ngửa cổ không cho cậu hôn.
"Xác định xong nhân lực sớm thì mới yên tâm được——"
Một người muốn hôn, một người lại nhất quyết không cho, hai người bắt đầu đấu sức.
Cảnh Hi thấy không kìm được nụ cười bên khóe môi của anh, cậu tức giận nói: "Để em hôn."
Trì Nghiêu bị bộ dạng không vui của cậu chọc cười, nụ cười càng sâu thêm.
"Đang bàn chuyện chính đó, nghiêm túc một chút đi, thiếu tướng."
Cảnh Hi: "Em rất nghiêm túc muốn hôn mà."
Trì Nghiêu bật cười thành tiếng, kéo hai tay đang giữ mặt mình của cậu ra.
Vậy là hai người đánh nhau.
Phòng ngủ rất nhỏ, căn bản không đủ để họ thi triển.
Cảnh Hi vướng phải khung giường, vì né cú đấm của Trì Nghiêu mà ngửa người ra sau, bất cẩn ngã xuống giường.
Cậu lập tức co chân né tránh bàn tay của Trì Nghiêu, trước khi đối phương đứng dậy đã đá một cú về phía anh.
Trì Nghiêu hơi lùi lại tránh được, tóm lấy mắt cá chân của Cảnh Hi, kéo cậu lại, ép xuống.
Trong đầu Cảnh Hi vẫn đang nghĩ cách hóa giải chiêu thức của Trì Nghiêu thì đột nhiên bị hôn.
Trì Nghiêu khẽ cắn lên môi cậu, làm nụ hôn trở nên sâu hơn.
Sững sờ một thoáng, Cảnh Hi vòng tay qua sau cổ anh đáp lại nụ hôn.
Cảm nhận được sức lực của Cảnh Hi, trong cổ họng Trì Nghiêu phát ra một tiếng cười trầm, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh một đứa trẻ tham ăn đến bật khóc, vừa khóc vừa ăn.
Một lát sau, Trì Nghiêu rời ra.
"Độ dẻo dai của thiếu tướng không tệ."
Cảnh Hi thở nhẹ: "Bỏ chân em xuống."
Trì Nghiêu cúi đầu nhìn cậu, lười biếng nói: "Lần sau còn dám khiêu khích anh nữa không?"
Cảnh Hi dùng tay nghịch tóc phía sau gáy của anh, ra vẻ tự tin: "Em khiêu khích anh lúc nào?"
Trì Nghiêu tức giận cắn một cái lên cằm cậu.
"Về nhà anh cho em xem thử xem anh có bị teo không."
Ngón tay Cảnh Hi khựng lại, nghiêm túc hỏi: "Anh đã xem xong hướng dẫn rồi à?"
Trì Nghiêu: "......"
Tin vào hướng dẫn của Xuân Cầm thì sớm muộn gì anh cũng tiêu đời.
Chín rưỡi tối, Trì Nghiêu nhìn thông tin xác nhận vị trí của các đội Ám Bộ trên màn hình, gửi cho Lệ Viễn một tin nhắn chuẩn bị xuất phát.
Cảnh Hi pha cà phê đem tới, đưa cho anh một ly.
"Không cần nói với thượng tướng Lâm một tiếng sao?"
Trì Nghiêu kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình.
"Ông ấy còn mong muốn quẳng hết mớ hỗn độn đó cho anh nữa là."
Cảnh Hi: "Ông ấy rất xem trọng anh, có lẽ anh nên cân nhắc một chút."
Trì Nghiêu cười khẩy: "Cân nhắc cái gì? Gia nhập Ám Bộ sao? Anh nhàn rỗi lắm chắc?"
Cảnh Hi uống một ngụm cà phê, không tiếp lời.
Vốn dĩ là người ngoài quân đội, nhưng lại có thể tự do điều động thành viên Ám Bộ, đây đâu phải là đặc quyền tầm thường.
Mười giờ tối, Trì Nghiêu và Cảnh Hi bước ra khỏi phòng ngủ, Lệ Viễn và Lữ Mông đã có mặt ở đó.
Lữ Mông ngồi trên bàn trà, chỉ tay vào người trên ghế sô pha.
"Họ thì làm sao?"
Trì Nghiêu: "Mang theo."
Lữ Mông thắc mắc: "Lát nữa chúng ta còn chẳng lo nổi cho họ."
"Sẽ có người canh chừng."
Trì Nghiêu lấy một chiếc khẩu trang mới đeo cho Cảnh Hi, vừa đi ra ngoài vừa bảo Tiểu Hắc: "Trừ một khoản từ tài khoản của Lưu Tư Thần để trả phí phục vụ cho các anh chàng cơ bắp."
Rốt cuộc cũng được giải thoát khỏi nỗi ám ảnh của các anh chàng cơ bắp, Lưu Tư Thần còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì thiết bị đầu cuối đột nhiên bật ra thông báo trừ tiền, suýt chút nữa khóc luôn.
Có phải hắn muốn có anh chàng cơ bắp đâu!
Tại sao người bị thương là hắn, mà người phải trả tiền cũng là hắn?!
"Trì Nghiêu, anh anh anh——"
Thấy ánh mắt của Trì Nghiêu liếc qua, Lưu Tư Thần đành nuốt lại lời muốn mắng.
"Khoản tiền này đáng lắm."
Xuống dưới lầu làm thủ tục trả phòng, cô nhân viên beta ở quầy lễ tân nhìn Lưu Tư Thần một cái.
Dù không nói gì nhưng ánh mắt lại viết rõ ràng "nhìn vóc dáng không mấy vạm vỡ, vậy mà khẩu vị không nhỏ".
Lưu Tư Thần bực bội gõ lên quầy: "Làm nhanh lên!"
Cô nhân viên lễ tân mỉm cười: "Thủ tục trả phòng đã hoàn tất, chúng tôi sẽ không ngừng cải tiến dịch vụ đặc sắc, hân hạnh được phục vụ quý khách lần sau~"
Lưu Tư Thần: "......"
Hân hạnh con khỉ ấy, tôi không bao giờ tới nữa đâu.
Trên đường ra ngoài, Hứa Châu và Lưu Tư Thần bị Lệ Viễn và Trì Nghiêu giữ hai bên.
Hứa Châu nhìn biểu cảm vi diệu của Lưu Tư Thần, thấp giọng nói: "Cậu đúng là còn sung sướng hơn tôi nhiều, bao nhiêu anh chàng cơ bắp như vậy đi cùng."
"Cút!" Lưu Tư Thần tối sầm mặt.
Thế giới này nguy hiểm quá, vẫn là phòng thí nghiệm hợp với hắn hơn.
Đến nơi, Trì Nghiêu không đi thẳng tới nhà máy sản xuất đồ Gia Vũ, mà chọn một xưởng sản xuất máy rung kế bên.
Dù là kế bên, nhưng khoảng cách rất xa.
Trì Nghiêu dừng xe trong con hẻm tối, nhanh chóng có người tới gõ cửa kính.
"Mở cửa." Trì Nghiêu thông qua gương chiếu hậu nói với Lữ Mông và Lệ Viễn ở ghế sau.
Lữ Mông mở cửa bên mình, bên ngoài là một beta trẻ tuổi mặc đồ đen.
"Giao người cho cậu ta?"
Thấy Cảnh Hi gật đầu, hắn mới đẩy Lưu Tư Thần ra.
Beta áo đen trông gầy gò nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn, có thể nhận ra là người tập luyện.
Lưu Tư Thần căn bản không thể chống cự, bị còng tay đặc chế, trên cổ còn đeo thiết bị cách âm, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trì Nghiêu đẩy cửa xe bước xuống đi đến.
"Có tình huống gì không?"
Beta áo đen cung kính gọi Trì Nghiêu một tiếng lão đại.
"Hiện tại chưa có, cả hai bên giao dịch đều chưa đến."
Lữ Mông bị một tiếng lão đại làm cho bối rối.
Nhập ngũ đã lâu, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra quân nhân và người bình thường.
Cử chỉ của beta áo đen này cho thấy hắn là người của quân đội, còn là lính cũ nữa.
Sao lại gọi Trì Nghiêu là lão đại?
Chẳng lẽ bị quân đội khai trừ nên tự buông thả mình vào sự nghiệp tinh tặc?
Ngành nghề này có vẻ khác biệt quá lớn rồi?
Chưa kịp nghĩ thông suốt thì nghe thấy Trì Nghiêu lên tiếng: "Mấy người đưa người qua trước đi, mọi việc nghe theo sắp xếp của tôi."
Beta áo đen khom lưng: "Vâng."
Trước khi đi, hắn chần chừ rồi chào Cảnh Hi: "Phu—Thiếu tướng."
Cảnh Hi: "......"
Lữ Mông: "??"
Phu thiếu tướng là cái quái gì?
Trong xe, Lệ Viễn không biết từ xó xỉnh nào lôi ra một vài bộ phận cơ khí, nhanh chóng lắp ráp thành một khẩu súng bắn tỉa nhẹ trên tay.
"Có thể đi chưa?"
"Ừ." Trì Nghiêu nói với gã, "Anh đến vị trí số bốn, chú ý người của bên Giáp Ngư."
Lệ Viễn phấn khích liếm liếm khóe môi: "Hiểu rồi ~"
Cảnh Hi nói với Lữ Mông, người cũng đang lắp ráp: "Cậu ở vị trí số hai, theo dõi bên mua."
Lữ Mông: "Được."
"Hi Hi, em đến vị trí số một nhé." Trì Nghiêu nhìn về phía Cảnh Hi.
Vị trí số một có tầm nhìn tốt nhất, dễ ẩn nấp và rút lui hơn.
"Em đến vị trí số ba." Cảnh Hi nói nhạt, "Hành động tối nay anh chỉ huy, em nghe theo lệnh của anh."
Người chỉ huy phải nắm bắt tình báo trong thời gian thực mới có thể kiểm soát được toàn cục.
Trì Nghiêu nắm tay cậu, hôn lên tay cậu qua lớp khẩu trang, cười nhẹ.
"Thiếu tướng đại nhân nghe lệnh anh, áp lực thật lớn."
Trong mắt Cảnh Hi lóe lên ý cười.
"Lấy kết quả lần này làm phân cao thấp, thế nào?"
Trì Nghiêu: "......"