Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 145




Đến khoang y tế, Cảnh Hi muốn đi thăm các binh sĩ bị thương, Trì Nghiêu rẽ vào một phòng đơn cuối hành lang, Lệ Viễn đang tựa vào vách tường, Xuân Cầm đang tiêm cho gã.

"Anh với cái cậu Sở Tiêu đó rốt cuộc là thế nào?"

Trì Nghiêu đóng cửa lại, hỏi thẳng.

Ánh mắt Lệ Viễn né tránh, mặt lộ vẻ ngượng ngùng.

"Thì, thì là cái loại —— Á! Xuân Cầm cô nhẹ tay chút!"

Xuân Cầm điềm nhiên rút kim ra, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi nhé, làm đau anh rồi."

Lệ Viễn: "......"

Chắc chắn cô làm vậy là cố ý!

"Thật sự để ý đến người ta rồi sao?" Trì Nghiêu kéo một chiếc ghế ngồi xuống, không hề nể nang chế nhạo, "Anh có thể làm bố cậu ta rồi đấy."

Lệ Viễn nghẹn cổ nói: "Tôi đúng là bố cậu ấy!"

Trì Nghiêu cau mày: "Xác định là đứa con bị bán đi đó của anh?"

Nghe hai từ "bị bán", Lệ Viễn không khỏi nhớ lại những chuyện tệ hại năm xưa.

Gã sinh ra ở tinh cầu biên giới, từ nhỏ chưa từng làm việc gì chính đáng, mười mấy tuổi đã đi theo đoàn lính đánh thuê làm nhiệm vụ, mắc một đống thói xấu và tật hư.

Đứa trẻ là kết quả của một đêm tình của gã, nói ra thì đúng là trớ trêu, ban đầu gã còn không biết đến sự tồn tại của đứa bé, mãi đến nửa năm sau omega đó mới liên lạc với gã để xin tiền.

Gã chưa bao giờ nghĩ mình có thể có được một cuộc hôn nhân bình thường, nhưng có con thì lại bắt đầu có hy vọng, dù đối phương là một omega làm nghề bán thân, gã cũng từng nghĩ đến việc cùng đối phương sống một cuộc sống ổn định.

Nhưng omega đó giống như thú nuốt vàng, sau khi tiêu sạch số tiền gã cho thì lại đem cả đứa con bán đi.

Gã đã tìm kiếm rất nhiều năm, kết quả là không tìm được đứa con mà chính mình lại sa vào tuyệt cảnh, nếu không phải Trì Nghiêu cứu gã, có lẽ bây giờ gã vẫn còn lưu lạc khắp các trường đấu, cho đến khi bị kẻ thù mạnh hơn giết chết.

Tỉnh lại từ ký ức, Lệ Viễn lau mặt một cái.

"Vết bớt trên người thằng bé giống hệt vết bớt của con trai tôi."

Xuân Cầm thu dọn xong hộp y tế, thuận miệng nói: "Muốn xác định quan hệ huyết thống, kiểm tra một cái là biết ngay."

Lệ Viễn im lặng rất lâu, rồi lắc đầu.

"Thôi, kiểm tra cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần biết nó bình an là được."

"Đây không phải là phong cách của anh." Trì Nghiêu thấy gã ý chí suy sụp, cười khẩy, "Biết đâu nó cũng luôn tìm kiếm bố mẹ ruột của mình, anh không thể quyết định thay nó được."

Lệ Viễn cười khổ: "Tôi không chỉ là tinh tặc, đến người cũng không còn ra người nữa, nó mà nhận tôi làm cha thì chỉ càng thêm rắc rối, nó là một đứa trẻ hiếu thảo, tôi không muốn ràng buộc nó."

Trì Nghiêu chợt nhận ra mình chẳng có tư cách gì để nói Lệ Viễn.

Nếu có một ngày sự tồn tại của anh trở thành trở ngại với Cảnh Hi, anh cũng sẽ chọn cách rút lui.

"Anh tự nghĩ cho kỹ đi."

Trì Nghiêu nhìn sang Xuân Cầm, đổi chủ đề: "Thuốc an thần chuẩn bị thế nào rồi?"

Xuân Cầm nghiêng đầu nhìn qua, khóe môi hơi nhếch lên: "Đủ dùng."

"Phân phát xuống dưới, đảm bảo mỗi người trên người lúc nào cũng có ba ống thuốc." Trì Nghiêu đứng dậy, nhàn nhạt nói, "Tôi không muốn thấy tin tức không đáng có xuất hiện trên mạng."

Xuân Cầm: "Tôi đi làm ngay."

Mở cửa phòng bệnh ra, thấy Sở Tiêu đang đứng dựa vào tường bên ngoài, Trì Nghiêu không cảm thấy bất ngờ.

Ban nãy ở trong phòng, anh đã nghe thấy tiếng động rồi.

Vẻ mặt Sở Tiêu ngây dại, ngơ ngác nhìn anh, dường như vẫn chưa tiêu hóa nổi những điều mình nghe được.

Trì Nghiêu: "Vừa đi vừa nói."

Chuyện tối nay còn rất nhiều, anh không có thời gian lãng phí.

Sở Tiêu nhìn về phía cửa phòng bệnh, rồi vội vàng đuổi theo Trì Nghiêu.

Những điều muốn hỏi có quá nhiều, nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Rất nhiều người giống như anh ấy."

Nghe Trì Nghiêu mở lời, Sở Tiêu nắm chặt tay buông thõng, sắc mặt trầm trọng, ánh mắt lấp lóe.

Trì Nghiêu đút tay trong túi, từ tốn đi về phía khoang y tế nơi Cảnh Hi đang ở.

"Vì muốn tìm kiếm người quan trọng mà bước chân vào cái vòng nguy hiểm này, kết quả là không tìm được người mà bản thân lại sa vào."

"Tại sao? Làm tinh tặc dễ tìm người hơn sao?"

Giọng Sở Tiêu nghẹn lại, hỏi ra rồi lại thấy mình hỏi quá ngu ngốc.

"Người mà không thể tìm thấy qua kênh chính thức, phần lớn là đã trôi dạt vào thế giới mà người bình thường không thể tiếp cận được rồi."

Trì Nghiêu nhìn ngọn đèn trắng ở cuối hành lang, không chút biểu cảm nói, "Muốn tìm được chỗ đứng cho mình trong hàng ngàn hàng vạn tinh cầu, thật sự rất khó."

Họng Sở Tiêu nghẹn lại, khóe mắt ươn ướt.

Dù ba mẹ chưa bao giờ nói rõ về thân thế của hắn, nhưng hắn phần nào cảm nhận được mình không phải con ruột.

"Anh ấy nói mình không còn là người nữa là ý gì?" Sở Tiêu căng thẳng hỏi.

"Đến lúc cần cậu biết, tôi sẽ để cậu biết." Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn hắn một cái, "Cậu chỉ cần biết là anh ta rất mừng vì cậu không sa vào vòng xoáy này, thế là đủ rồi."

Mắt Sở Tiêu mở to, dường như muốn chứng minh điều gì đó, vội nói: "Ba mẹ đối xử với tôi rất tốt, chưa bao giờ để tôi phải chịu khổ."

Trì Nghiêu bất đắc dĩ bật cười, vỗ vai cậu: "Tất cả may mắn của lão Lệ chắc đều truyền hết cho cậu rồi."

Sở Tiêu: "......"

Trì Nghiêu không định can dự vào chuyện của hai cha con họ, nhận nhau cũng được, không nhận cũng chẳng sao, đều không phải chuyện anh có thể xen vào.

Cảnh Hi từ một phòng y tế bước ra, từ xa đã nhìn thấy Sở Tiêu vẫy tay chào Trì Nghiêu, rồi vội vàng chạy về.

"Cậu ấy là ai của lão Lệ?"

Đợi Trì Nghiêu đi đến, Cảnh Hi khẽ hỏi.

Trì Nghiêu nhướng mày: "Em lại biết rồi à?"

Cảnh Hi: "Không phải rõ rành rành ra đó sao?"

Trì Nghiêu: "..."

Trong phòng có một nhóm binh sĩ bị thương đang được điều trị, Trì Nghiêu không tiện nói nhiều.

"Bên em xong chưa?"

Cảnh Hi gật đầu, ra hiệu cho anh quay về.

Trì Nghiêu thuận miệng nhắc đến một chuyện, Cảnh Hi có chút ngạc nhiên.

"Vị omega đó chắc chắn rất xinh đẹp."

Trì Nghiêu bị cậu chọc cười, tâm trạng nặng nề ngay lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Em muốn nói là lão Lệ trông khó coi?"

Cảnh Hi lắc đầu: "Không phải, may mắn là vậy."

Nụ cười trên môi Trì Nghiêu nhạt dần: "Ừ, đúng vậy."

Rơi vào tay tổ chức đó thì gần như không thể tìm thấy nữa.

Dù có tìm được thì cũng chỉ thêm đau khổ.

Cảnh Hi chú ý thấy sắc mặt của anh, chạm nhẹ vào mu bàn tay anh, giây sau đã bị nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cũng là thất lạc từ khi còn nhỏ, Trì Nghiêu bị bắt đi cải tạo, còn Sở Tiêu lại lớn lên trong một gia đình tốt đẹp.

Sự chênh lệch lớn như vậy, có lẽ chỉ đơn giản là do may mắn khác nhau.

Cảnh Hi biết trong lòng anh rất khó chịu.

Không phải là ghen tị hay hận thù, những cảm xúc đó quá nông cạn.

Mà là cảm giác bất lực sâu sắc với bản thân khi còn nhỏ không thể chống lại được thế giới.

Trì Nghiêu: "Có bao nhiêu người bị bắt đi, thì cũng có bấy nhiêu người đang tìm kiếm người thân trên con đường đó."

Cảnh Hi siết chặt tay anh, giọng trầm xuống: "Anh có em, có ông bà nội, không thua kém gì cậu ấy."

Trì Nghiêu nâng tay cắn nhẹ một cái lên ngón tay cậu: "Nghiêm túc chút đi, đừng trêu anh."

Cảnh Hi: "..."

Quay về khoang chính, cả hai ngồi xuống phòng họp nhỏ.

Trì Nghiêu bảo Cảnh Hi kết nối với những người phụ trách ở tiền tuyến.

Người đeo mặt nạ của tổ chức Bóng Ma xuất hiện, quái thú nửa người nửa thú phát ra cảnh báo, tiền tuyến chắc chắn sẽ có vấn đề.

Cảnh Hi lướt ngón tay, mở ra mười mấy cửa sổ ảo cùng lúc, hiển thị các chỉ số ở tiền tuyến.

"Nếu cường độ sóng âm giống như lần trước đo được, chúng ta sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn, nhưng nếu sóng âm tiếp tục tăng, e là phải nhờ đến sức mạnh của Cực Ảnh."

Dưới tác động của sóng âm tần số cao, ngay cả máy móc cũng không thể chịu nổi, huống chi là binh sĩ.

Chỉ có người của Cực Ảnh không sợ sóng âm.

Nhưng giờ đây người đeo mặt nạ của U Linh có lẽ vẫn đang rình rập chờ thời cơ, nếu bị tấn công từ cả hai phía, áp lực lên Cực Ảnh sẽ rất lớn.

Nếu lỡ thú hóa trên chiến trường, lần này không dễ dàng đè nén như ở trạm số 333.

Trì Nghiêu: "Anh đã bảo Xuân Cầm chuẩn bị thuốc an thần rồi, đến lúc đó tùy cơ ứng biến vậy."

Tiếng thông báo vang lên, từng cửa sổ video lần lượt bật mở trước mặt họ.

Thấy chỉ huy nhà mình và Trì Nghiêu ngồi cùng nhau, tất cả mọi người đều không thấy bất ngờ, thậm chí còn cho đó là chuyện đương nhiên.

Trì Nghiêu nhìn về phía Lữ Mông.

"Tiền tuyến thế nào rồi?"

Lữ Mông xem lại dữ liệu trong tay.

"Vừa tới một đàn rắn lớn, rất khó đối phó, cứ chui rúc vào kẽ hở, không cẩn thận là chúng luồn qua ngay!"

Rắn?

Sắc mặt Trì Nghiêu và Cảnh Hi đanh lại.

Cảnh Hi mở cửa sổ theo dõi.

Có thể thu được quỹ đạo hoạt động của con rắn vương nhờ viên đạn mà Trì Nghiêu bắn vào nó tối hôm đó.

Nó đã di chuyển ba mươi cây số về phía tiền tuyến.

"Báo cáo! Phát hiện bầy thằn lằn, đã di chuyển đến cách đây mười cây số, sơ bộ ước tính số lượng hơn vạn con!"

Từ cửa sổ của Lữ Mông bỗng vang lên tiếng báo cáo gấp gáp của binh sĩ.

Nghe thấy vậy, các bộ trưởng lập tức tranh luận sôi nổi.

"Dự trữ đạn dược có đủ không?! Lão Lữ, bảo người của ông gửi báo cáo hao hụt quân bị qua đây ngay!"

"Sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều thế này?! Lão Lâm, trước đó không phát hiện ra sao?"

"Gửi vài tấm ảnh quét thời gian thực từ tiền tuyến qua đây, tôi phải viết báo cáo!"

Cảnh Hi giơ tay ngắt lời họ, nhìn Lữ Mông: "Kiểm tra cường độ sóng âm."

Lữ Mông sững người, rất nhanh đã hiểu ý cậu.

"Chết tiệt! Lại nữa à?!"

Chuyện xảy ra ở trạm số 333 vẫn còn như mới.

Họ chỉ có thể đứng từ xa trốn tránh, nếu không có Cực Ảnh thì hoàn toàn không thể kết thúc chiến tranh nhanh như vậy.

Kim Trạch: "Chẳng lẽ mức độ biến dị của dã thú lại nâng cấp rồi sao?"

Lữ Mông: "Chẳng lẽ muốn ép tôi cũng biến dị luôn? Không thì làm sao diệt được chúng?"

Một câu vô ý lại khiến tim Trì Nghiêu đập mạnh một nhịp.

Ép phải biến dị...

Không giết được...

Giữ lại có mục đích khác...

Bên tai lặp đi lặp lại những lời này, đôi mắt Trì Nghiêu hơi híp lại, một ý tưởng hình thành trong đầu, không thể xua tan được.

Rất nhanh, kết quả kiểm tra sóng âm được gửi tới.

"Không gây ảnh hưởng đến thiết bị, nhưng người thì phải chịu chút đau đớn." Lữ Mông vuốt mái tóc ngắn cũn của mình, chán nản thở dài.

Cảnh Hi: "Bảo họ đeo thiết bị chống sóng âm, cứ mười phút kiểm tra cường độ một lần, giữ khoảng cách an toàn."

Lữ Mông: "Rõ!"

Cảnh Hi đưa ra một loạt điều động mới, huy động nhân lực từ bộ chỉ huy lâm thời và đội cứu trợ đến tiền tuyến hỗ trợ.

"Lão đại."

Phương Lương và Lệ Viễn từ ngoài bước vào.

Trán Phương Lương dính máu, quân phục trên người hơi lộn xộn, trông có phần nhếch nhác.

"Đã rà soát xong khu vực chỉ định, đã đưa U Linh về khoang đỗ."

Trì Nghiêu gật đầu, nhìn về phía Lệ Viễn: "Anh đến đây làm gì?"

"Tôi muốn ra tiền tuyến hỗ trợ." Lệ Viễn nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Trì Nghiêu không có phản ứng gì nhiều, nhưng các bộ trưởng đều hít một hơi lạnh, Lữ Mông phản ứng lớn nhất.

"Lão già này phát điên gì thế?! Lúc này đừng có qua đó gây rối!"

Lệ Viễn nhìn qua, cười lạnh: "Tôi đâu phải đến giúp cậu, la lối cái gì?"

Lữ Mông nghẹn họng: "Anh—!"

Nhìn sắp biến thành địa ngục trần gian, Cảnh Hi giơ tay ngắt lời.

"Ý anh thế nào?" Cảnh Hi hỏi Trì Nghiêu.

Ánh mắt lướt qua thấy Lệ Viễn căng thẳng, Trì Nghiêu sao có thể không hiểu tâm tư của gã.

"Đã nói trước rồi, đều là người một nhà, em quyết định là được."

Các bộ trưởng: "..."

Ai với ai là người một nhà?

"Được." Cảnh Hi nhẹ nhàng đáp, nhìn về phía Lệ Viễn, "Anh cùng đội cứu viện xuất phát, tân binh giao cho anh phụ trách, được không?"

Lệ Viễn vui mừng: "Đương nhiên là không vấn đề gì!"

Các bộ trưởng: "!!!"

Lão đại lại đồng ý rồi! Còn để anh ta dẫn đội nữa sao?!

Không phải dẫn người của Cực Ảnh, mà là dẫn tân binh! Có phải nghe nhầm không vậy?!

Cảnh Hi nhìn Phương Lương: "Vất vả rồi, cậu cứ về nghỉ ngơi—"

Phương Lương nhìn Trì Nghiêu, rồi nói với Cảnh Hi: "Để tôi đi giúp một tay, kinh nghiệm đối phó với dã thú của Cực Ảnh nhiều hơn đối phó với người."

Cảnh Hi: "......"

Chỉ biết quảng cáo.

Các bộ trưởng l: "......"

Ý là Phi Long không khó đối phó bằng dã thú sao?

Chê thực lực của bọn họ kém chứ gì.

Trì Nghiêu: "Tuỳ cậu."

Anh đã lên tiếng, Cảnh Hi lập tức sắp xếp cho Phương Lương.

Chỉ trong một đêm, Cực Ảnh liên tục thực hiện hai nhiệm vụ nguy hiểm cao độ, một nhóm lính kỹ thuật ngồi ở bộ phận đối ngoại cảm thấy vô cùng xấu hổ.

"Nếu mình có thể ra trận thì tốt biết mấy."

"Nghĩ gì thế, công việc của chúng ta cũng rất quan trọng mà!"

"Nhưng để cho tinh tặc chắn trước mặt, mình cảm thấy không xứng đáng làm chiến sĩ của Đế Quốc, haiz, không biết diễn tả cảm giác này như thế nào."

"Tôi hiểu cảm giác của cậu."

Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Hàn Hữu Thăng họp xong trở về, nghe thấy bọn họ thảo luận, nhìn các nền tảng mạng xã hội lớn đang mở sẵn.

Kiểm soát dư luận cũng là công việc rất quan trọng của bọn họ.

Trước thảm họa, ngay cả Cực Ảnh cũng có ý thức cao như vậy, làm sao họ có thể thua kém được?

Hàn Hữu Thăng phất tay: "Đừng lãng phí thời gian nữa, làm việc đi!"

"Bộ trưởng, Cực Ảnh thực sự đã ra tiền tuyến sao?" Có người hỏi.

"Nhiệm vụ do lão đại tự tay giao, chuyện này có giả được sao?" Hàn Hữu Thăng ngồi xuống trước bàn điều khiển, "Nhưng chúng ta cũng không thể nhận không ân tình của họ được."

Các binh sĩ xung quanh lập tức sáng mắt: "Xin chỉ thị!"

Hàn Hữu Thăng: "Cắt hết tất cả video giám sát có liên quan đến Cực Ảnh ra, họ giúp chúng ta chiến đấu vì quốc gia, chúng ta sẽ giúp họ tuyên truyền."

Các binh sĩ: "Tuyệt vời!"

"Hiện giờ đúng thời điểm nóng, người dân đang dần thay đổi cái nhìn về tinh tặc, độ hot cao lắm." Nói rồi, Hàn Hữu Thăng cười hề hề, "Chúng ta ké độ hot của Cực Ảnh, biết đâu có thể kiếm được không ít fan đấy."

Các binh sĩ: "......"

Câu cuối mới là trọng điểm đúng không?

Những thứ mới mẻ và khác thường luôn thu hút sự chú ý đặc biệt.

Kể từ khi Cực Ảnh bắt đầu hỗ trợ chiến trường, chỉ cần những chủ đề liên quan đến Cực Ảnh là có thể đạt được độ hot rất cao.

Giữa khung giờ âm u, bay đêm của những cú đêm, Phi Long đột nhiên đăng tải một loạt video.

【Trước thảm họa, chúng ta chỉ có một thân phận – là con dân của Đế Quốc, cảm ơn anh em Cực Ảnh @Trì Nghiêu.】

Để tránh bị một số người soi mói bắt bẻ, Hàn Hữu Thăng cố tình đưa ra những người có độ phổ biến cao, tiện thể để người đeo mặt nạ xuất hiện một chút.

Binh sĩ bộ phận đối ngoại: "Bộ trưởng, để cho U Linh xuất hiện có ổn không?"

Hàn Hữu Thăng cười lạnh: "Mấy lần bọn chúng ra ngoài quấy phá, chẳng lẽ không cho người ta nói sao? Không thể để chúng biến mất ngay lập tức thì phải loại bỏ chúng từ cấp độ xã hội trước đã!"

Các binh sĩ: "......"

Bộ trưởng, anh hắc hóa thật đáng sợ.

Video này vừa được đăng tải, rất nhanh đã chiếm lĩnh top đầu các nền tảng.

"Trời ơi, Cực Ảnh thật mạnh! Mọi người đều thật tuyệt! Khóc mất thôi."

"Aaaa chết mất! Chồng tôi vung dao thật đẹp trai!"

"Mãi mãi có thể tin tưởng Cực Ảnh!"

"Hy vọng mọi người đều bình an [Cầu nguyện], nói chứ người đeo mặt nạ đó là U Linh sao? Bọn chúng lại đi cướp bóc trên chiến trường sao?! Quá đáng lắm rồi đấy!"

"Trì Nghiêu và Cảnh Hi phối hợp ngày càng ăn ý, ha ha ha ha ha."

"Sức mạnh của tinh tặc không thể coi thường, Cực Ảnh đang viết lại lịch sử của giới tinh tặc!"

Tình hình tiền tuyến không rõ ràng, Cảnh Hi phải trấn giữ ở sở chỉ huy, luôn để ý đến diễn biến tình hình.

Trì Nghiêu đi dạo một vòng kho vũ khí, bổ sung băng đạn, lại cầm thêm một số dụng cụ tiện tay.

Khi quay lại khoang chính, anh thấy Hàn Hữu Thăng đang đợi ở cửa.

Hàn Hữu Thăng gãi mũi, có chút bối rối: "Ngài Trì, động thái mà Phi Long đăng, phiền cậu lúc nào rảnh tương tác một chút."

Trì Nghiêu đi vào trong: "Động thái?"

Hàn Hữu Thăng gật đầu lia lịa: "Tôi đã tag cậu vào."

Lúc này Trì Nghiêu mới nhớ ra, anh có tài khoản rồi.

Tiện tay mở trang cá nhân, số lượng fan lại tăng gấp nhiều lần, tin nhắn riêng đã nổ tung.

Trì Nghiêu không nhìn, trực tiếp từ mục theo dõi vào trang chủ của Phi Long, chia sẻ lại loạt ảnh đó, tiện tay gõ vài chữ.

【Một nhà cả, đừng khách sáo. @Cảnh Hi】

Hàn Hữu Thăng: "......"

Về khoản tạo điểm nhấn, tôi thua rồi.

Giữa đêm hôm không ngủ, cứ canh mãi động thái của Trì Nghiêu, cư dân mạng nổ tung.

"Aaaa! Trì Nghiêu nói một nhà, còn tag thiếu tướng Cảnh nữa!"

"Mọi người ơi, mùa xuân của fan CP sắp đến rồi sao?"

"Huhu nhìn hai người yêu nhau đến đánh nhau mẹ thấy vui lắm!"

"Cố lên bé ơi! Lại gần thêm một bước với việc lấy được hộ khẩu rồi đấy!"

Trì Nghiêu đăng xong thì không quan tâm nữa.

Bước lên bàn chỉ huy, anh nói với Cảnh Hi: "Tối nay không thể ở bên em, nhớ nghỉ ngơi nhé."

Cảnh Hi vừa liếc mắt đã thấy băng đạn đông máu gắn ở túi đùi của anh.

"Cẩn thận, đặc biệt lưu ý kẻ đeo mặt nạ bạc."

Trì Nghiêu cười khẩy: "Anh chỉ sợ hắn không ra thôi."

Nói rồi, anh vuốt tóc dài của Cảnh Hi, khẽ nói: "Dù chưa thể xác định mục đích của bọn chúng, nhưng em chắc chắn là một trong những mục tiêu, trong lúc anh đi, tuyệt đối đừng ra ngoài."

Sức chiến đấu của Cảnh Hi không thể nghi ngờ, nhưng người cải tạo và người thường không cùng một cấp độ sinh vật, có một số thứ không thể giải quyết bằng sức mạnh, chẳng hạn như sóng âm.

Cảnh Hi: "Em biết rồi."

Nhìn vị trí mà đội cứu viện đã đến trên màn hình giám sát, Trì Nghiêu cúi xuống hôn lên mặt Cảnh Hi, hít một hơi thật mạnh.

"Anh đi đây."

Trong khoang chính, những người khác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám động cũng không dám nhìn, cố gắng làm một cái phông nền đạt chuẩn.

"......"

Ngay sau khi Trì Nghiêu chia sẻ video, cư dân mạng tinh mắt phát hiện ra Thống Soái đã nhấn thích và bình luận cho anh!

【Bùi Chấn Nhạc: Tương lai hứa hẹn, cố lên.】

Rất nhiều người ăn dưa cả đêm đến sáng, vui mừng đến mức không thể ngủ được. Không có điều gì khiến người ta vui hơn việc thần tượng mình yêu thích được giới quyền uy công nhận.

"Trước đây khi tôi hâm mộ Trì Nghiêu, bạn bè xung quanh đều mắng tôi. Bây giờ, hừ, từng đứa gọi anh ấy là chồng còn chăm hơn cả tôi."

"Tư cách của một người thế nào có thể nhìn ra từ những chi tiết nhỏ nhặt, Trì Nghiêu vốn dĩ không phải là người ác."

"Thiếu tướng đại nhân thật là có mắt nhìn! Hy vọng sẽ có nhiều tinh tặc như Trì Nghiêu được đưa về đúng đường hơn nữa."

"Cực Ảnh làm việc tốt tất nhiên phải được khen, nhưng cái đám U Linh suốt ngày gây rối thì phải xử lý thế nào? @Thống soái Bùi Chấn Nhạc."

Trời vừa sáng, rất nhiều người chuẩn bị dậy đi làm.

Tiện tay làm mới trang một cái, ôi trời ơi! Hiệu trưởng trường quân đội đế quốc Cảnh Nhung cũng đã thả tim và bình luận cho Trì Nghiêu rồi.

【Cảnh Nhung: Thả tim một cái, chứng tỏ ánh mắt của ông cũng không tồi.】

Dưới bình luận này, toàn một loạt tiếng cười ha ha ha—

"Hiệu trưởng ghen tị rồi, cảm giác rất có tính hình ảnh."

"Hiệu trưởng đáng yêu quá ha ha ha."

"Nếu cháu trai của ngài có ánh mắt giống ngài thì tốt quá [mặt chó cầu sống]"

Không biết có phải là đã mở ra chế độ bám đuôi kỳ lạ hay không, bài đăng video này rất nhanh đã thu hút vô số người nổi tiếng thả tim.

Những tinh tặc đang ngày đêm khai hoang trên hoang tinh thì ngưỡng mộ vô cùng.

Trì Nghiêu làm thế nào mà có thể hoành tráng như vậy chứ?!

Mạnh Đại Hổ và Lão Cẩu ngồi dưới đất, uống làn gió Tây Bắc thuần khiết không có hại, trong lòng cảm thấy trống trải vô cùng.

Mạnh Đại Hổ uống rượu: "Tôi cũng muốn có nhiều người tâng bốc mình như vậy, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi."

Lão Cẩu nhai lương khô: "Ai mà chẳng muốn chứ?"

Mạnh Đại Hổ nghĩ ngợi một lát: "Hay là—chúng ta cũng mở một cái tài khoản đi?"

Lão Cẩu dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn: "Cậu có hộ tịch không?"

"Có thể đi mua ở chợ đen mà."

Mạnh Đại Hổ càng nghĩ càng thấy việc này khả thi, ngồi thẳng dậy hào hứng nói: "Chúng ta cũng đăng việc mình làm mỗi ngày lên, sau đó tag lão đại Trì vào, nhất định có thể ké được không ít nhiệt độ."

Đăng tin tức thì được, nhưng tag Trì Nghiêu vào sao?

Lão Cẩu: "Cậu không sợ bị đánh à?"

Mạnh Đại Hổ run bắn lên, một lát sau liền hét lớn một tiếng.

"Mặc kệ! Đánh thì đánh, ông đây muốn ngẩng cao đầu làm người!"

Âm thanh của bọn họ không nhỏ, mấy đoàn ở cạnh nghe thấy rất có lý, lập tức quay đầu đi mua tài khoản chợ đen.

Trì Nghiêu đang mai phục ở tiền tuyến hoàn toàn không biết rằng, một bài đăng tùy ý của anh đã dẫn đến hiệu ứng dây chuyền lớn đến mức nào.

Đến khi anh có thời gian xem lại thì phát hiện, có đến hàng chục tài khoản lấy tên các đoàn tinh tặc đang điên cuồng tag anh.

Cảnh Hi khi gửi tình báo cho anh còn nhắn thêm một câu ở cuối.

【Bây giờ cả thế giới đều biết anh lấy sức một người kéo cả giới tinh tặc điên cuồng làm việc tốt, anh ơi, tương lai hứa hẹn lắm đó~】

Tầm mắt Trì Nghiêu dừng lại ở hai chữ anh ơi.

"......"

Làm việc nghiêm túc thì đừng có trêu anh.