Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 144




Tim Cảnh Hi loạn nhịp.

Nhưng chỉ trong một thoáng.

"Anh nhớ ra mối tình đầu của mình là ai rồi à?" Cảnh Hi mặt không biểu cảm hỏi.

Trì Nghiêu: "..."

Cảnh Hi thản nhiên nói: "Cô bé năm đó chắc cũng không đến nỗi làm bà nội, chắc là làm mẹ rồi, qnh chắc cô ấy vẫn đang đợi mình sao?"

Trì Nghiêu: "..."

Cảnh Hi không nhanh không chậm bước ra ngoài: "Đừng để đến lúc tái ngộ, lại để đứa con của cô ấy gọi anh là "chú"."

Trì Nghiêu: "..."

Thằng nhóc này càng ngày càng thù dai.

Hai người quay về khoang chính, theo dõi tình hình qua màn hình giám sát.

Để tránh gây nghi ngờ, họ để Lệ Viễn và Phương Lương trà trộn vào đội ngũ kiểm tra an ninh, rồi cho một nhóm binh sĩ mặc thường phục và đám đàn em của Cực Ảnh chờ ở gần đó, chỉ cần phát hiện ra kẻ bị cải tạo, binh lính thường phục sẽ lập tức đến bắt người.

Nhìn thấy hình ảnh Phương Lương và Lệ Viễn mặc quân phục, bộ trưởng Bộ Thông tin và Nhan Khải đang cùng quan sát bên cạnh khẽ bàn luận.

"Nhìn Phương huynh đệ hoàn toàn không giống tinh tặc chút nào." Bộ trưởng Bộ Thông tin cảm thán, "Phong thái khí chất đều như là từ quân đội ra, cậu ấy trước khi làm tinh tặc chắc từng phục vụ trong quân ngũ?"

Nhan Khải: "Anh ấy thậm chí còn không có hộ tịch, làm sao mà phục vụ được?"

Bộ trưởng Bộ Thông tin đập vào đầu: "Phải rồi, quên mất chuyện này."

Gần đây phong cách của Cực Ảnh thay đổi đột ngột, khiến ông nhìn ai cũng thấy có vẻ ngoài thanh tú, gia cảnh trong sạch.

"Không có hộ tịch có nhiều lý do khác nhau." Cảnh Hi vừa chú ý tới Trì Nghiêu, giọng không gợn sóng, "Một là ngay từ đầu đã là hộ đen, chưa từng làm thủ tục đăng ký hộ tịch, một cái khác là trước có, sau không."

"Sau không có?" Nhan Khải khó hiểu, "Tôi chỉ biết những kẻ giết người mới bị xóa hộ tịch—"

Nói được một nửa, đột nhiên nhớ ra Trì Nghiêu cũng ở đây, lập tức ngậm miệng lại.

"Trường hợp bị xóa hộ tịch có nhiều." Thấy Trì Nghiêu nhìn qua, Cảnh Hi nhìn thẳng vào mắt anh, "Toàn bộ người của Cực Ảnh đều không có hộ tịch, chắc là mỗi người mỗi khác, đúng không, Nghiêu Nghiêu?"

Trì Nghiêu: "..."

Trực giác của người này thật đáng sợ.

Anh cười khẽ: "Thiếu tướng đại nhân nếu đã vừa ý cậu ta, nói thẳng ra là được, anh có thể không cho sao?"

Cảnh Hi: "Em chỉ sợ có người không đồng ý."

Trì Nghiêu: "..."

Bộ trưởng Bộ Thông tin và Nhan Khải hoàn toàn không hiểu được họ đang ám chỉ điều gì.

Trong Cực Ảnh, còn ai nói chuyện có trọng lượng hơn Trì Nghiêu chứ?

Giám sát được nửa giờ, nhóm người phối hợp trong tối ngoài sáng đã thành công bắt được tám kẻ cải tạo.

Thấy mọi việc suôn sẻ, Trì Nghiêu đi đến đầu bên kia của bàn giám sát để kiểm tra tình hình tiền tuyến.

Cuộc tấn công lần này của thú triều có cường độ và mật độ phân bố đều khác với ở hành tinh số 333, nhìn tình hình này có lẽ sẽ phát triển thành chiến tranh lâu dài.

Anh nhìn về phía trước, nơi lần trước phát hiện ra xà vương, vẫy tay gọi Cảnh Hi qua.

"Lấy đường đi của xà vương ra đây."

Cảnh Hi ấn vài cái trên bàn phím ảo, trên bản đồ xuất hiện một đường vạch màu đỏ ngoằn ngoèo.

Theo đường vạch đỏ kéo dài, cuối cùng tạo thành một vòng tròn khép kín.

Cảnh Hi: "Nó hoàn toàn chưa ra khỏi khu vực đó."

Trì Nghiêu nhíu mày.

Từ âm thanh nghe được lần trước, con rắn này rõ ràng cũng đã trải qua cải tạo.

Nhưng nó hoàn toàn không tham gia vào cuộc chiến.

Trì Nghiêu cảm thấy có gì đó không đúng, đâu đâu cũng không đúng.

Anh kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp lại những thông tin mình đã nắm trong tay.

Biến dị dã thú đang tấn công loài người, trong số chúng, những loài thú nửa người đã bị cải tạo lại không tham gia vào cuộc chiến.

Giữa loài người có sự tồn tại của cải tạo nhân, và họ cũng không tham gia vào cuộc chiến, thay vào đó lại tấn công vào đội cứu viện của Cảnh Hi.

Bề ngoài, có vẻ như thú nửa người và cải tạo nhân không phải đứng ở lập trường đối nghịch.

Thế nhưng, những người cải tạo ấy lại rất sợ "chúng", bày tỏ rằng "chúng sắp tới rồi", "sẽ hủy diệt tất cả", nhưng lại không có hành động thực tế nào để đối phó với mối nguy cơ sắp đến.

Nếu "chúng" đại diện cho người hoá thú.

Vậy thì tình hình hiện tại chỉ có thể giải thích rằng người hoá thú đang chờ, chờ một cơ hội tấn công, hoặc có thể nói là một mệnh lệnh.

Có vẻ như cả hai bên đều đang chờ.

Họ đang chờ điều gì?

Cảnh Hi cho Bộ trưởng Bộ Thông tin và Nhan Khải đi làm việc, tựa vào bàn điều khiển bên cạnh Trì Nghiêu, thấy anh đang chăm chú nhìn vào bản đồ, cậu do dự một lát, rồi nói nhỏ: "Thật ra có một chuyện em luôn cảm thấy rất kỳ lạ."

Trì Nghiêu lấy lại thần trí, ngước mắt nhìn cậu: "Chuyện gì?"

Cảnh Hi: "Người bị cải tạo thực sự rất nhiều, nhưng người có thể lăn lộn thành dạng như anh thì hiếm như lông phượng sừng lân, mấy năm nay anh làm việc phô trương như vậy, em không tin người đứng sau màn không phát hiện ra anh."

Trước khi họ lần đầu hoán đổi, cậu đã từng thấy U Linh nói với Trì Nghiêu: "Cậu chẳng qua chỉ là may mắn hơn tôi", "Tôi chính là kết cục của cậu."

Ngay cả U Linh còn biết, không có lý nào những kẻ đứng sau màn lại không biết.

Nếu đã biết, tại sao lại không xử lý?

Trì Nghiêu năm đó chẳng phải đã cho nổ tung khu vui chơi rồi bỏ trốn sao, sau đó còn ngược lại đối phó với U Linh, làm sao bọn chúng có thể tha thứ để Trì Nghiêu lộng hành trước mặt chúng?

Trì Nghiêu tựa lưng vào ghế, suy nghĩ một lúc: "A, bọn họ cảm thấy anh vẫn chưa thoát khỏi tầm kiểm soát của họ. B, xem anh là mẫu vật thí nghiệm, bí mật quan sát dữ liệu thí nghiệm. C, cho rằng anh sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho họ. D, giữ anh lại còn có mục đích khác."

Cảnh Hi: "..."

Bây giờ là lúc làm bài trắc nghiệm sao?

Thấy ánh mắt cậu trừng qua, Trì Nghiêu khẽ cười, nghiêm túc nói: "Lúc đầu một hai năm đầu còn đuổi giết anh, sau đó không biết có phải bị đánh sợ rồi hay không, đột nhiên chẳng thèm để ý đến anh nữa."

Cảnh Hi thu hẹp đôi mắt: "Có lẽ có chuyện gì đó khiến chúng sợ hãi hơn cả việc anh tiết lộ thông tin của chúng."

Đang nói, trên màn hình ảo đột nhiên truyền đến tiếng động lạ.

Sắc mặt Cảnh Hi biến đổi, xoay màn hình lại.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, đoàn quân đang trên đường bị một nhóm người đeo mặt nạ tấn công.

Những kẻ này đeo mặt nạ đen có hoa văn đỏ, vẽ một khuôn mặt cười quỷ dị.

"U Linh!" Cảnh Hi cau mày.

"Anh đã đợi chúng lâu rồi."

Trì Nghiêu đứng dậy, sải bước ra ngoài, "Bảo người của em giám sát chặt chẽ khu vực đó!"

Cảnh Hi làm dấu hiệu với Bộ trưởng Bộ Thông tin, để Tiểu Hồng kết nối với hệ thống, đồng bộ hóa các cảnh quay giám sát, sau đó bước theo sau Trì Nghiêu ra ngoài.

Trì Nghiêu vừa mở cửa khoang chiến cơ, Cảnh Hi đã ngồi vào ghế phó lái.

Trên màn hình ảo trước mặt, Lệ Viễn đang dẫn người chiến đấu quyết liệt với đám người của U Linh, vài binh lính bị bắn trúng tay, chật vật chạy trốn.

Binh sĩ nấp sau tòa nhà, đơn giản băng bó vết thương, định chuyển sang tay trái cầm súng.

Bóng đen đột ngột lao ra từ góc tường, khi anh ta phản ứng kịp thì con dao quân dụng đã đến trước mặt.

Pằng!

Binh sĩ trừng to mắt, chỉ thấy kẻ đeo mặt nạ đen trước mặt ngã gục xuống đất, mũi dao lướt qua cổ anh ta, để lại một vết thương rất nông.

Nếu chậm một giây thôi, anh ta đã chết rồi.

Nhịp tim đập loạn xạ, cả người run rẩy không thể kiểm soát, hít thở sâu cũng vô dụng.

"Còn đứng đó làm gì? Lại đây!"

Một tiếng quát thô lỗ khiến anh ta bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lên, là Lệ Viễn đang mặc quân phục.

Lệ Viễn hơi nghiêng nòng súng, cáu kỉnh nói: "Trốn sang bên kia!"

Binh sĩ theo phản xạ nhìn về hướng đó.

Ở đó có một nhóm đàn em của Cực Ảnh mặc đồ thường.

Trước đây, Cực Ảnh đột ngột xuất hiện trên chiến trường 333, một cách khó hiểu đã giúp bọn họ, thậm chí Thống soái còn trao huân chương cho họ, nhưng những người lính thực sự không cảm nhận được gì nhiều.

Bởi vì mọi chuyện quá hoang đường, đến mức sự thật phơi bày ngay trước mắt vẫn không thể tin nổi.

Nhưng vào khoảnh khắc này, anh ta bỗng nhận ra một cách chân thật rằng Cực Ảnh thật sự không phải là kẻ địch nữa.

Không những không phải kẻ địch, mà còn là đồng minh rất đáng tin cậy.

Chỉ vừa nghĩ như vậy, Lệ Viễn đã bị kẻ đeo mặt nạ đen nhảy ra chém trúng tay.

Gã lập tức lùi lại, một cú đấm vào ngay huyệt thái dương của kẻ đeo mặt nạ đen đang lao tới.

"Mẹ kiếp!"

Cơn đau và mùi máu kích thích thần kinh của gã, sức mạnh trong cơ thể cứ liên tục tuôn trào.

Tên đeo mặt nạ bị đánh văng ra xa hơn hai mét, đập mạnh vào cột đèn đường.

"Viện binh sắp đến rồi!" Vài binh lính xung quanh cầm súng xông đến, "Chúng tôi sẽ yểm trợ cho anh!"

Lệ Viễn thở dốc, đồng tử dần giãn ra, răng nanh dài ra.

Cần gì các người yểm trợ?

Lệ Viễn muốn hất mấy người trước mặt đang vướng tay vướng chân này đi, xông lên giết cho đã.

Mấy tên rác rưởi này còn không đủ để anh ta nhét kẽ răng.

Ngay lúc chuẩn bị ra tay, trong đầu gã đột nhiên thoáng qua khuôn mặt của Sở Tiêu, bộ não đang nóng rực lập tức lạnh băng.

Gã xoa xoa cái trán đang đau nhức, túm lấy một binh lính bên trái kéo lại, nắm lấy tay kẻ đeo mặt nạ đen đang cầm dao, dùng lực bẻ ngược lại.

Mũi dao đâm thẳng vào chính giữa nụ cười trên mặt nạ.

"Đều là lũ vô dụng tuyệt tử tuyệt tôn cả!" Lệ Viễn khóa chặt cánh tay định phản kháng của hắn, đấm thẳng vào động mạch chủ ở cổ.

Kẻ đeo mặt nạ đen ngã xuống bồn cây ven đường, trên mặt đất đau đớn co giật, mãi vẫn không đứng lên nổi.

Những binh lính chứng kiến cảnh này: "..."

Sức mạnh thật kinh khủng!

Không hiểu sao họ lại thấy cổ mình đau quá.

Số lượng kẻ đeo mặt nạ đen đông hơn bọn họ nhiều, nhưng các binh lính bị lối đánh thô bạo của Lệ Viễn kích thích, cũng đánh theo nhịp điệu của mình, không hề yếu thế.

Trong bóng tối, dòng người ùn ùn di chuyển, dưới ánh đèn mờ nhạt, những khuôn mặt cười đỏ rực như những sứ giả đến từ địa ngục.

"Đội trưởng, số lượng bọn chúng lại tăng nữa rồi!" Một binh lính hét lên.

"Lão Lệ, có cần rút lui không?"

Binh sĩ trong đội trưởng hướng về phía Lệ Viễn hét lớn.

Lệ Viễn hơi nghiêng tai, âm thanh mơ hồ của tiếng động cơ truyền vào tai gã.

Đó là âm thanh của chiến hạm P9 của quân đội.

Các khớp xương của Lệ Viễn kêu răng rắc, ánh mắt sắc bén: "Không rút! Người của chúng ta đã tới."

Trong cuộc hỗn chiến, tiếng đạn găm vào tường vang lên bên tai như tiếng nổ.

Lệ Viễn vừa mới hất tung một chiếc mặt nạ đen thì bụng gã đột nhiên truyền đến cơn đau dữ dội.

"Lão Lệ!"

Bên tai vang lên tiếng gọi của đội trưởng binh sĩ.

Lệ Viễn ôm bụng, dòng máu nóng chảy ra, trượt qua các kẽ ngón tay, nhanh chóng trở nên lạnh buốt.

Gã nhanh chóng lùi sang một bên, vừa xoay người đã bóp cò súng.

Phát súng này bắn từ khu dân cư nhỏ phía trước mà họ đang định truy lùng.

"Có tay bắn tỉa!"

Lệ Viễn hét lên, vừa quay đầu lại, đã thấy một chiếc mặt nạ đen phía trước đang giơ súng nhắm vào trán gã.

"Pằng!"

Lệ Viễn còn chưa kịp bóp cò thì chiếc mặt nạ đen đột nhiên ngã xuống.

"Lệ ca!"

Từ trên trời vọng xuống tiếng hét của Sở Tiêu, lớn đến nỗi âm thanh bị vỡ.

Cùng lúc đó, các chiến hạm từ bốn phía đáp xuống, bao vây toàn bộ con phố.

"Cuối cùng cũng tới rồi." Lệ Viễn dựa vào tường thở hổn hển, mồ hôi như mưa rơi.

Trì Nghiêu lái chiến cơ bay ngang qua, tiện tay ném một quả lựu đạn khói vào đám địch.

"Chiến cơ cho em." Trì Nghiêu đeo khẩu trang lọc khí, mở cửa khoang chiến cơ.

"Chờ đã." Cảnh Hi gọi anh lại.

Trì Nghiêu thả dây cáp kim loại xuống, tưởng cậu không đồng ý, liền căn dặn: "Em chú ý giám sát khu vực xung quanh, còn cả dân cư nữa, đừng để họ quay được cảnh người cải tạo."

Nhiều tên U Linh như vậy, để đạt được mục đích, chúng có thể thú hóa bất cứ lúc nào, nếu chuyện này lan truyền lên mạng, thì không ai có thể dự đoán sự việc sẽ diễn biến thế nào.

Hiện tại vẫn chưa phải là lúc công khai.

Cảnh Hi đánh thức Tiểu Lam, đẩy nó về phía Trì Nghiêu.

"Dẫn nó theo."

Trì Nghiêu có chút bất ngờ.

Tên này không chỉ không ngăn cản mà còn biết đưa súng cho anh nữa?

Cảnh Hi bước lên ghế lái, nhấn vài nút trên bàn điều khiển, kéo cần lái, tiếp tục hạ cánh chiến cơ.

"Nó nghe lời Tiểu Hắc, anh ra lệnh cho Tiểu Hắc là được."

Trì Nghiêu nắm lấy dây cáp kim loại, kéo mạnh, nghiêng đầu hôn lên mặt cậu.

"Em đúng là chiếc áo bông nhỏ thật chu đáo."

Cảnh Hi: "..."

Cảnh Hi: "Cho phép anh đổi câu khác."

Trì Nghiêu bật cười thành tiếng: "Yêu em lắm."

Cảnh Hi hài lòng: "..."

Chỉ có những lúc như thế này mới biết nói lời tình cảm.

Xác nhận Trì Nghiêu đã hạ cánh an toàn, Cảnh Hi mở tần số công khai mới tạo.

Giọng nói lạnh lùng của cậu vang lên bên tai các binh sĩ và thành viên Cực Ảnh.

"Từ giờ trở đi, tất cả nghe theo lệnh tôi ——"

Trong cơn mơ hồ, tầm nhìn bị hạn chế, nhưng Trì Nghiêu vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của mọi người.

【Tiểu Hắc, chế độ dao quân dụng.】

Tiểu Hắc từ thiết bị của anh chạy ra, vỏ kim loại nhanh chóng biến hình kéo dài.

【Súng không tốt à?】

Chỉ trong chốc lát, hai tay của Trì Nghiêu đã có thêm hai con dao quân dụng, chỉ là con dao bên tay trái ngắn hơn chút.

【Súng tốc độ quá chậm.】

Tiểu Hắc: 【Anh chê tốc độ ngưng tụ đạn khí của tôi à?】

Trì Nghiêu thử cảm giác cầm, khóe miệng cong lên.

【Là tôi chê tốc độ bóp cò của mình.】

Trong trận cận chiến như thế này, dao là vũ khí tốt nhất.

Tất cả binh sĩ nghe theo lệnh của Cảnh Hi, không còn tiếp tục quấn lấy đám U Linh nữa, vừa đánh vừa rút lui di chuyển đến vị trí tương ứng, bao vây toàn bộ đám ma quỷ.

"A—!"

"Ưm—!"

Trong màn sương mù liên tục vang lên tiếng la hét thảm thiết, kèm theo đó là tiếng vũ khí đâm vào xương thịt đục ngầu, khiến tất cả mọi người đều rùng mình.

Mọi người đều nhìn qua kính nhìn thấy Trì Nghiêu đang di chuyển nhanh chóng trong đám U Linh.

Anh ra tay vô cùng tàn nhẫn, con dao trong tay anh dường như đã có mắt, mỗi khi ra tay đều mang theo một mạng người.

Điều đáng sợ nhất chính là, dù máu có bắn tung tóe thế nào, quần áo trên người anh cũng không dính chút bẩn.

Đúng là Tử Thần đến từ trần gian.

Cùng lúc đó, Cảnh Hi đã cho hạ cánh chiến cơ một cách ổn định.

Nhảy xuống khỏi chiến cơ, cậu nghiêng đầu nhìn vào màn sương mù, rồi nói vào tần số công khai: "Hành động."

Tất cả binh sĩ đang chờ lệnh và các thành viên Cực Ảnh lần lượt tiến vào các khu dân cư, tiến hành lục soát kiểu thảm cỏ dưới danh nghĩa điều tra phần tử nguy hiểm.

Sở Tiêu cùng với đội cứu viện nhanh chóng hạ cánh, lao nhanh về phía Lệ Viễn.

"Lệ ca, anh cố lên! Bác sĩ đến rồi!"

Lệ Viễn giơ tay ngăn quân y đưa thiết bị y tế đến.

"Thôi, cứu người khác trước đi."

Quân y vẻ mặt khó xử, nhưng không dám nói nhiều.

Nếu là lính trong quân đoàn, dù có là sĩ quan, dám từ chối phối hợp điều trị, cũng bị mắng té tát, nhưng đây là Cực Ảnh, là đại lão đấm chết U Linh bằng một cú đấm!

"Nếu không điều trị ngay, anh sẽ mất hết máu đấy!"

Sở Tiêu cầm lấy hộp y tế và thiết bị, ra hiệu cho quân y đi cứu người khác.

Lệ Viễn định từ chối, nhưng đến khi lời đến miệng thì lại không nói ra được.

Chỉ trong chớp mắt do dự, gã đã bỏ lỡ cơ hội từ chối.

Sở Tiêu đưa đèn trị liệu hướng vào bụng gã, lấy ra các vật dụng khử trùng khẩn cấp.

Ngón tay run rẩy quá mức, phải xé bao bì đến mấy lần mới xé được.

Lệ Viễn nhìn không chịu nổi nữa, giật lấy và dùng miệng cắn rách: "Người bị thương là tôi, sao cậu còn run hơn cả tôi vậy?"

"Anh sẽ không sao đâu... không sao đâu..."

Lệ Viễn nghe hắn lẩm bẩm trong miệng, khóe mắt đã hơi ươn ướt.

Gã thật sự không hiểu nổi, một kẻ chẳng có gì tốt đẹp như gã, chỉ biết đánh đánh giết giết, có gì đáng để cậu ta gần gũi như thế?

Sức mạnh của huyết thống mạnh đến vậy sao?

"Cha của cậu đối xử với cậu có tốt không?" Lệ Viễn nhìn cậu bận rộn, đến khi tỉnh lại đã buột miệng hỏi ra câu này.

Sở Tiêu vừa định mở miệng, khóe mắt thấy có một cái bóng đen lóe lên.

"Cẩn thận!"

Cậu đẩy mạnh Lệ Viễn ra, lao vào đánh nhau với chiếc mặt nạ đen vừa lao ra.

Bị kéo trúng vết thương, Lệ Viễn hít một hơi khí lạnh.

Gã giơ tay lên định bắn, nhưng đúng lúc đó lại hết đạn.

Gã dùng đôi tay đẫm máu của mình lấy băng đạn mới lắp vào thật nhanh.

Chỉ trong tích tắc ấy, Sở Tiêu và Mặt Nạ Đen đã xông vào con hẻm bên cạnh.

Lệ Viễn vừa quay đầu lại liền thấy Sở Tiêu ăn một cú đá.

"Chết tiệt!"

Lệ Viễn thấp giọng chửi một tiếng, hơi thở vừa ổn định lập tức lại tăng tốc, đồng tử trong nháy mắt biến thành đồng tử dọc, đầu ngón tay trở nên dài và sắc bén, cơn đau ở bụng tan biến.

Không ai được phép làm cậu ấy bị thương!

Vừa đứng dậy, bờ vai đã bị giữ chặt từ phía sau.

Ánh mắt Lệ Viễn sắc lẹm nhìn sang, trong đáy mắt dâng trào sát ý.

"Ngồi yên đừng nhúc nhích, để tôi đi." Cảnh Hi nhìn vào mắt gã, bình tĩnh nói, "Không muốn để cậu ấy lo lắng thì kiềm chế cho tốt."

Lệ Viễn khựng lại.

Trong hẻm lại vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, Cảnh Hi nhanh hơn gã một bước chạy vào.

Sở Tiêu tuy bắn súng giỏi, nhưng quyền cước lại chỉ ở mức trung bình.

Gặp phải một tên U Linh đã được huấn luyện đặc biệt, hắn hoàn toàn lép vế.

Cảnh Hi đứng ở đầu hẻm, mặt không biểu cảm giơ súng bắn thủng cánh tay đang tấn công Sở Tiêu của Mặt Nạ Đen.

Sở Tiêu nhân cơ hội phản kích, khống chế Mặt Nạ Đen.

"Cảm ơn lão đại!" Hắn lau mặt, phấn khích hô lên với Cảnh Hi.

Cảnh Hi: "Đưa hắn qua bên kia."

Sở Tiêu: "Rõ!"

Trong hẻm trở lại yên tĩnh, sau khi Cảnh Hi và mọi người rời đi, cậu mới quay đầu lại.

Ánh mắt vô tình chú ý đến điều gì đó, Cảnh Hi cảnh giác, nghiêng người áp sát tường.

Ngay sau đó, thân cây trong bãi cây xanh phía sau phát ra tiếng động.

Cảnh Hi lạnh lùng nhìn qua.

Bên kia con hẻm, có bóng người lay động.

Đoàng đoàng đoàng!

Tiếng súng nổ liên tiếp.

Cảnh Hi bảo Tiểu Hồng khởi động chế độ ban đêm, khi nhìn thấy chiếc mặt nạ trên mặt người đó, cậu giật mình.

Mặt nạ cười màu bạc!

Khi loạt súng này vừa dứt, cậu lập tức đuổi theo.

Nhớ Trì Nghiêu từng nói, trong đám U Linh, mặt nạ bạc thuộc cấp rất cao, nếu ví như quân hàm, có thể xem là cấp tướng.

Sự xuất hiện của một U Linh cấp bậc như thế này chứng tỏ hành tinh này thực sự có vấn đề rất lớn.

Trì Nghiêu không định lãng phí thời gian, đối với những thứ đã mất đi nhân tính này, anh từ lâu đã mất hết kiên nhẫn.

Anh đã xử lý hầu hết, một số ít bỏ chạy cũng bị các binh sĩ bao vây xung quanh bắt giữ.

Đúng lúc đó, binh sĩ vào khu dân cư tìm kiếm cũng đưa những người cải tạo ra ngoài.

Hiện trường bận rộn mà trật tự, nhưng đã lâu không thấy Cảnh Hi đâu.

"Sếp của các cậu đâu?" Trì Nghiêu bắt một binh sĩ.

Binh sĩ mờ mịt: "Anh ấy không nói gì trong kênh chung cả."

Thấy Lệ Viễn ngồi một mình ở góc tường, Trì Nghiêu định bước qua, thì bị một thiếu úy beta gọi lại.

"Ngài Trì, những người này có nên đưa về trước hay đợi chỉ thị tiếp theo của lão đại?"

Trì Nghiêu: "Đưa về chiến hạm trước, dọn dẹp ở đây luôn."

Thiếu úy beta: "Rõ!"

Đợi Trì Nghiêu đi xa, một thiếu úy alpha khác chọc vào tay thiếu úy beta, thấp giọng nói: "Cậu làm gì phải xin chỉ thị của tinh tặc?"

Thân là chiến sĩ Phi Long, trong mơ hắn cũng không ngờ sẽ có ngày phải nghe theo sắp xếp của lão đại Cực Ảnh.

Thiếu úy beta tỏ vẻ đương nhiên: "Tôi thấy ý của anh ấy nhất định là ý của lão đại, chắc chắn không sai đâu."

Thiếu úy alpha: "...!"

Nghĩ kỹ lại, hình như có lý thật.

"Sao rồi?"

Trì Nghiêu đi đến chỗ Lệ Viễn, ánh mắt lướt qua vết máu trên quần áo gã.

Lệ Viễn nghiến răng: "Còn chịu được."

Trì Nghiêu hất cằm với Sở Tiêu: "Đưa hắn về trước, bảo Xuân Cầm xem giúp."

Sở Tiêu đang khuyên mãi không được, nghe vậy liền lập tức gật đầu đồng ý.

Lệ Viễn bị đỡ dậy, không yên lòng dặn dò: "Cẩn thận, đám khốn nạn đó hiểm lắm!"

Trì Nghiêu không muốn dây dưa, xua tay để bọn họ đi, mở thiết bị liên lạc với Cảnh Hi, nhưng mãi không kết nối được.

【Tiểu Hắc: Đã định vị được vị trí của vợ anh.】

Trong tầm nhìn đột nhiên hiện ra một cửa sổ ảo, Trì Nghiêu liếc mắt một cái, nhanh chóng đi về phía điểm đến.

"Em ấy là vợ tôi, cậu nên gọi là phu nhân."

【Tiểu Hắc: Của anh chính là của tôi.】

Trì Nghiêu: "Muốn mặc áo hoa à?"

【......】

Tiểu Hắc tự giác ngậm miệng.

Một cơn gió lạnh thổi qua, âm thanh mơ hồ truyền vào tai Trì Nghiêu.

"Đến rồi... chúng đến rồi... giết..."

Trì Nghiêu dừng bước, cẩn thận phân biệt.

Âm thanh này không phải là "nghe" thấy.

Có thể cảm nhận được âm thanh này rất xa nơi này.

"Chúng?" Trì Nghiêu nhíu mày.

Ý chỉ những U Linh có mặt nạ này sao?

Cảnh Hi một đường đuổi theo người vào một con hẻm không người, xung quanh tối om, ngay cả đèn đường cũng không có.

【Quét hình.】

【Tiểu Hồng: Đã quét hình, không phát hiện mục tiêu.】

Cảnh Hi nhíu mày.

Sao có thể biến mất vào không trung được?

【Tiểu Hồng: Gần đây có thể có thiết bị gây nhiễu.】

Cảnh Hi hạ nhẹ bước chân tiến về phía trước, sau lưng đột nhiên có tiếng động, cậu lập tức giơ súng quay lại.

"Là anh."

Trì Nghiêu đi đến.

Thần kinh căng thẳng của Cảnh Hi hơi thả lỏng một chút.

"Bên đó giải quyết xong rồi?"

Trì Nghiêu gật gật đầu, nhìn xung quanh.

"Phát hiện gì rồi?"

Cảnh Hi nhìn quanh, thản nhiên nói: "Thấy một người đeo mặt nạ bạc, nhưng em để mất dấu rồi."

Ánh mắt Trì Nghiêu khẽ lóe lên, bình tĩnh hất cằm.

"Mất thì thôi, bên kia vẫn còn nhiều việc lắm, đợi em xử lý đấy."

Đây không phải là nơi để nói chuyện, Cảnh Hi đương nhiên hiểu ý của anh, không nói thêm gì nữa, theo anh cùng rời đi.

Trong căn nhà hai tầng gần đó, người đeo mặt nạ bạc nhìn họ đi xa qua khe rèm cửa, đáy mắt tràn ngập phẫn nộ và sát ý.

"Người đó rất quen, hình như đã thấy ở đâu rồi."

Trở về chiến hạm, Cảnh Hi và Trì Nghiêu đi đến khoang y tế.

Trì Nghiêu: "Những người em từng gặp, nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ thì cũng rất nhỏ, nghĩ kỹ lại đi?"

Cảnh Hi suy nghĩ suốt đường đi, cuối cùng vẫn lắc đầu.

"Đầu óc có chút rối loạn, không thể tĩnh tâm được."

Trì Nghiêu nắm lấy tay cậu: "Em cũng có lúc không thể tĩnh tâm sao?"

Cảnh Hi: "Em luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra."

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Trì Nghiêu tối sầm lại.

Nếu giống như anh đoán, có lẽ tiền tuyến đã có biến động.

Chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Cảnh Hi nói một cách não nề: "Chuyện xảy ra liên tiếp, bao giờ mới có thể quay về cùng anh làm tiếp việc còn dang dở đây."

Trì Nghiêu: "......"

Đây mới chính là điều em thật sự phiền muộn đúng không?