Trong phòng điều khiển, Trì Nghiêu tựa lưng vào bàn điều khiển, ngẩng đầu nhìn màn hình ảo.
Tiếng gõ cửa vang lên, Xuân Cầm bước vào, đưa quyển sổ trong tay đến trước mặt anh.
"Bọn họ một mực khẳng định rằng ở lại đây là để chống lại thú triều, bảo vệ gia đình."
Trì Nghiêu nhận lấy rồi mở ra xem.
Mấy kẻ bị bắt lần này đều từng tham gia thi đấu, tình hình không khác lắm so với dự đoán của họ.
"Bảo vệ gia đình?" Trì Nghiêu tiện tay ném cuốn sổ lên bàn, cười khẩy, "Cho nên mới ám sát chỉ huy quân đoàn đến giải cứu bọn họ?"
Xuân Cầm: "Có muốn thử cách thẩm vấn khác không?"
Trì Nghiêu: "Đổi cách nào?"
Ánh mắt Xuân Cầm lóe lên, mỉm cười: "Tôi vừa phát triển một loại độc dược, chưa thử nghiệm trên người bao giờ."
Trì Nghiêu: "..."
Cảnh Hi đứng cạnh nghe: "..."
Đêm đó, Cảnh Hi vẫn chưa về, Trì Nghiêu không có việc gì làm, dựa vào vệ sĩ nghe ghi âm thẩm vấn trong buồng nghỉ.
"Tôi phải bảo vệ gia đình!... A! Đám dã thú sắp đến rồi, bọn chúng sẽ giết hết chúng ta... Tôi phải, bảo vệ..."
Trì Nghiêu nhíu mày, cắt lại và nghe lại đoạn đó.
"Đám dã thú sắp đến rồi... Bọn chúng sẽ giết hết chúng ta!"
Giọng điệu mơ hồ không ngừng lặp lại câu nói này, nghe mà rợn cả tóc gáy.
Không đúng.
Thú triều chẳng phải đã đến rồi sao?
Những con dã thú mà hắn nói không phải là những con đang ở tiền tuyến sao?
Trì Nghiêu sao chép đoạn ghi âm này ra, tiếp tục nghe những đoạn khác.
"Những thứ đó không ngừng rình rập chúng ta, chúng sẽ hủy diệt tất cả!"
"Một ngày nào đó các người sẽ hối hận vì những gì đã làm hôm nay!"
"Không kịp rồi... Mọi người cùng chết thôi..."
Cảnh Hi nghe hết các báo cáo của các bộ phận mới quay lại khoang nghỉ ngơi.
Cậu mệt mỏi xoa nhẹ hai bên thái dương, vừa bước vào cửa đã thấy Trì Nghiêu ngồi trên tấm thảm trải giữa phòng khách, lưng tựa vào Ẩn Vệ, trông rất đăm chiêu.
Cảnh Hi cầm tấm chăn mỏng phủ lên người anh.
"Không mở điều hòa nhiệt độ mà còn ngồi dưới đất, không lạnh à?"
Trì Nghiêu hoàn hồn, kéo cậu ngồi xuống, tấm chăn chia một nửa cho cậu.
"Nghe mấy đoạn ghi âm này đi."
Cảnh Hi càng nghe, lông mày càng nhíu chặt.
"Lời khai của đám sản phẩm thất bại?"
Trì Nghiêu khoác tay lên vai cậu: "Em thấy thế nào?"
Cảnh Hi thoải mái tựa người vào anh.
Người này nhiệt độ cao, quả thực rất ấm áp.
"Giống như bị tẩy não vậy."
Trì Nghiêu: "Chúng nói "chúng nó" là gì? Ở đây còn có đám dị thú chưa bị kích động à? Thậm chí còn nguy hiểm đến mức có thể "hủy diệt tất cả"?"
Cảnh Hi trầm ngâm: "Anh còn nhớ tác dụng của thứ ở số 333 không?"
Hồi tưởng lại lần tự bạo đó, Trì Nghiêu vẫn còn cảm giác kinh sợ.
Anh từng nghĩ rằng đó cũng sẽ là kết cục của mình.
"Khả năng biến dị cao hơn, có thể điều khiển hành động của bầy thú."
Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu, "Ý em là thú triều ở đây cũng do loại người thú hoá này phát động?"
Tiêm gen người vào dị thú, khiến chúng thức tỉnh ý thức của con người, nhưng lại chẳng liên quan gì đến loài người.
Vừa không phải người, cũng chẳng đơn thuần là thú, Trì Nghiêu không biết phải mô tả loại sinh vật này thế nào, tạm thời chỉ có thể gọi nó là người hoá thú.
Cảnh Hi gật đầu nhưng lại lắc đầu: "Nếu chúng cũng bị bỏ rơi dẫn đến thù hận loài người, việc phát động chiến tranh không có gì lạ, nhưng ở đây có tinh tặc, làm sao có thể xem là bị bỏ rơi?"
Nếu "chúng nó" mà tinh tặc nhắc đến ám chỉ thú nhân, thì rõ ràng hai bên này không cùng một chiến tuyến.
Hai người nghĩ rất lâu vẫn không ra manh mối.
Trì Nghiêu: "Lẽ nào U Linh và người hoá thú không phải là thứ cùng một tổ chức?"
Cảnh Hi nhíu mày: "Cũng không phải không thể, hiện tại chúng ta chưa có bằng chứng xác thực chứng minh hai đám này xuất thân từ cùng một tổ chức."
Trì Nghiêu ngả lưng, nằm tựa vào bộ lông mềm mại của Ẩn Vệ, thái dương bắt đầu nhói đau.
"Biến thái một đứa là chưa đủ à?"
Thấy anh cau có bực bội, Cảnh Hi đưa tay qua, nhẹ nhàng xoa bóp lên thái dương của anh.
"Rồi sẽ điều tra ra thôi."
Trì Nghiêu ôm cậu vào lòng, rúc sát vào cổ, hít một hơi thật sâu.
"Anh muốn có được thời gian như em."
Ánh mắt Cảnh Hi lóe lên, những ngón tay dài lùa qua mái tóc của anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán.
"Tuy rằng chúng ta không thể cùng trưởng thành, nhưng nhất định có thể cùng nhau già đi."
Trì Nghiêu: "..."
Đột nhiên, thiết bị đầu cuối rung lên, phá vỡ bầu không khí thân mật.
Trì Nghiêu quẹt nhẹ ngón tay, một cửa sổ ảo lập tức bật ra giữa không trung.
Trong hình là Lệ Viễn.
"Lão đại, có phát hiện rồi." Lệ Viễn ngậm điếu thuốc, cười đầy ác ý, "Địa điểm này lục soát hai lần mới tìm ra, ẩn giấu rất kỹ."
Vừa nói, gã vừa gửi qua một gói tin.
Trì Nghiêu ngồi dậy, mở ra xem.
Lệ Viễn: "Đây là phòng thí nghiệm đặt trong tàu ngầm, tôi phải rình mấy đêm mới chờ được nó ló đầu."
Cảnh Hi cũng ngồi dậy, cùng Trì Nghiêu kiểm tra ảnh chụp.
Ảnh được chụp bằng chế độ ban đêm, đường nét rất rõ ràng, nhưng chi tiết lại không được sắc nét như khi có ánh sáng.
Cảnh Hi hạ giọng hỏi: "Đây là nơi anh từng ở sao?"
Trì Nghiêu lật xem từng tấm, lắc đầu.
"Anh không có ấn tượng gì về việc từng đến đáy biển."
Lệ Viễn: "Tôi tính đi tiếp về phía bắc, Lương ca thì xuống phía nam, xem có tìm ra thêm manh mối gì không—"
"Khoan đã."
Cảnh Hi ra hiệu cho Trì Nghiêu lật lại tấm trước.
Cậu phóng to bờ biển, có thể thấy ba gã đàn ông cao lớn mặc vest, chỉ nhìn ảnh chụp không thể đoán ra nhị tính của họ.
"Hứa Châu." Cảnh Hi nhíu mày.
Sau khi thoát khỏi căn cứ, hắn lại xuất hiện ở đây.
Trì Nghiêu tách riêng tấm ảnh đó ra, tiếp tục lật xem những tấm khác.
Đến tấm cuối cùng, ánh mắt anh trở nên âm trầm, phóng đại các chi tiết lên.
Bên bờ biển đen kịt, cũng có ba người đang đứng, lần này không chỉ có Hứa Châu, mà còn có Lưu Tư Thần—beta trẻ tuổi ở Viện Nghiên cứu Sinh học Hưng Quốc, kẻ từng đồng hành cùng Cừu Thiên Lâm.
"Bọn chúng quen biết nhau." Cảnh Hi khó hiểu.
Lệ Viễn không hiểu hai người đang toan tính gì, đợi một hồi liền nhanh chóng mất kiên nhẫn.
"Vậy hai người cứ từ từ nghiên cứu, tôi ngủ trước đây, mệt chết mẹ rồi."
"Hai người quay về 820 đi." Trì Nghiêu lên tiếng.
Lệ Viễn ngạc nhiên: "Chúng tôi về rồi, vậy ai theo dấu manh mối?"
Trì Nghiêu: "Tôi sẽ cử người khác."
Hai kẻ đó xuất hiện, Trì Nghiêu có dự cảm chuyện bên kia không hề đơn giản.
Lệ Viễn và Phương Lương không có ai khả dụng bên cạnh, nếu xảy ra tình huống bất ngờ sẽ rất phiền phức.
Được về nhà, Lệ Viễn lập tức hết buồn ngủ.
Gã cười hì hì: "Tôi chuẩn bị khởi hành ngay đây!"
Cúp cuộc gọi, Trì Nghiêu mở lại những bức ảnh.
Cảnh Hi hỏi: "Anh định để Ám Bộ tiếp quản?"
Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua từng chi tiết trong bức ảnh, không bỏ sót bất cứ điều gì.
"Trong tình huống này, Ám Bộ thích hợp hơn."
Cảnh Hi gật đầu: "Cũng đúng, bên này thật sự cần sự giúp đỡ của họ."
Việc di chuyển số lượng lớn tinh tặc lên chiến hạm rồi sàng lọc quá phiền phức, lại cực kỳ nguy hiểm.
Nếu Lệ Viễn và Phương Lương đến đây, có thể phối hợp để chủ động tấn công, bắt giữ trong bí mật.
"Đã xem qua Long Tu Khẩu mà bọn chúng nhắc đến chưa?" Trì Nghiêu hỏi.
Cảnh Hi: "Người của em đến bến tàu không phát hiện thấy bất kỳ động tĩnh nào, có lẽ chúng đã nhận ra điều bất thường nên rút lui, cảnh giác rất cao."
Ánh mắt Trì Nghiêu lạnh đi: "Tăng tốc bắt giữ đám tinh tặc, ép bọn chúng phải lộ diện."
Qua trưa ngày hôm sau, Lệ Viễn và Phương Lương được bí mật đưa về từ trạm không gian.
Hai người vừa bước lên chiến hạm đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi.
"Chết tiệt! Đây là thiên đường gì vậy?!" Lệ Viễn ngửi ngửi khắp nơi, bám theo mùi thơm mà lao vào trong.
"Lệ ca!"
Sở Tiêu mặc tạp dề vẫy tay với gã, "Món ăn đã chuẩn bị xong rồi, mau tới ăn đi!"
Lệ Viễn khựng lại.
Phương Lương đi phía sau không ngờ rằng Lệ Viễn lại dừng lại đột ngột, suýt chút nữa đâm phải gã.
"Bị trúng tà à?" Phương Lương đẩy đẩy gã, "Mau lên."
Lệ Viễn kéo Phương Lương lại, ôm lấy cổ hắn, ép vào góc tường.
Gã hạ giọng: "Lão Lương, mau xem xem, tóc tôi có bị rối không?"
Phương Lương liếc mắt nhìn cái đầu đinh của gã.
"Muốn rối cũng khó đấy."
Lệ Viễn ưỡn thẳng lưng: "Vậy quần áo thì sao? Có trông thảm hại lắm không?"
Ánh mắt của Phương Lương càng trở nên kỳ quặc.
"Anh không sao chứ?"
Gã nhìn qua người thanh niên alpha đang đứng trước cửa nhà ăn, rồi lại liếc mắt đánh giá Lệ Viễn.
"Không lẽ... anh muốn ăn cỏ non à?"
Lệ Viễn suýt nữa nổi giận: "Tôi là loại người đó sao?!"
"Tôi không biết đâu." Phương Lương đáp với ánh mắt vô tội.
Lão đại còn có thể ở bên đối thủ truyền kiếp, thế gian này có chuyện gì mà không xảy ra được nữa?
Lệ Viễn: "..."
Không có bạn bè nữa rồi.
Lệ Viễn và Phương Lương đều là cánh tay đắc lực của Trì Nghiêu, trong mắt người ngoài đều là nhân vật hung dữ.
Nhưng giờ đây, hai kẻ hung dữ ấy lại đứng nép vào góc tường mãi chẳng chịu nhúc nhích.
Sở Tiêu: "..."
Có chuyện gì mà không ăn xong mới nói được à?
Đợi mãi, cuối cùng hai người họ cũng xong cuộc nói chuyện.
Sở Tiêu nhìn Lệ Viễn đi tới, hào hứng nói: "Lệ ca, chờ anh mãi!"
Lệ Viễn ho khan một tiếng, vỗ vai hắn: "Lâu rồi không gặp, cao lên rồi nhỉ."
Sở Tiêu: "?"
Vừa mới đo xong, không hề cao thêm tí nào.
"Ăn xong thì tới họp." Trì Nghiêu đứng ở ngã rẽ, vẫy tay với Lệ Viễn và Phương Lương.
Phương Lương mặt không cảm xúc: "Còn chưa bước vào nhà ăn đây này."
Trì Nghiêu: "..."
Khi về tới khoang nghỉ ngơi, Trì Nghiêu lập tức ngửi thấy mùi sữa thơm nức, trong hương sữa còn thoang thoảng mùi caramel cháy, rất dễ chịu.
"Cảnh Hi?"
Trì Nghiêu không thấy ai ngay lập tức, quay người đi về phía nhà bếp.
Trong nhà bếp nửa kín, Cảnh Hi đang xắn tay áo, lau sạch bột dính trên tay.
Vị thiếu tướng uy nghiêm lúc này lấm lem khắp người, trên mặt, tóc, quần áo đều dính đầy bột.
"Hôm nay hứng thú thế?"
Nghe thấy tiếng nói, Cảnh Hi quay đầu lại, nhìn thấy Trì Nghiêu đang khoanh tay đứng dựa vào khung cửa cười.
"Lão Lệ đã về rồi à?"
Trì Nghiêu đi tới, liếc nhìn cái lò nướng đang hoạt động.
"Em không phải làm đồ ăn cho họ đấy chứ?"
Cảnh Hi cố gỡ bỏ bột dính chặt vào kẽ ngón tay.
"Anh nghĩ sao?"
Đôi bàn tay này khi cầm dao cầm súng thì vừa đẹp vừa nhanh nhẹn bao nhiêu, khi vào bếp lại vụng về bấy nhiêu.
Trì Nghiêu thật sự không nhìn nổi nữa, liền bốc một ít bột, rắc lên tay Cảnh Hi rồi nhẹ nhàng xoa.
"Vụng về thế này thì chết luôn đi."
Cảnh Hi đưa tay ra để mặc anh làm gì thì làm.
"Anh chê em?"
Trì Nghiêu hất đầu về phía bếp.
"Em xem em có đáng bị chê không?"
Cảnh Hi nhìn theo hướng anh chỉ.
Trên bếp lộn xộn một mớ, dụng cụ dùng qua vứt lung tung khắp nơi, gia vị, bột nhồi vương vãi khắp chỗ, trông chẳng giống đang nấu nướng, mà giống hiện trường vừa bị cướp.
Cảnh Hi: "... Em sẽ dọn mà."
"Thôi đi." Trì Nghiêu hừ một tiếng, giúp cậu lau sạch tay, rồi đặt dưới vòi nước rửa, "Anh sợ bộ đồ bếp này không giữ nổi mất."
Cảnh Hi: "..."
Đinh!
Lò nướng vang lên tiếng báo hiệu.
Cảnh Hi chẳng kịp lau tay, mở cửa lò định lấy khay bánh ra.
"Đứng yên đó!"
Trì Nghiêu đập tay cậu, lấy khăn lau lót tay rồi lấy khay ra.
Nhìn những thứ trong khay, Trì Nghiêu im lặng ba giây.
"Đây là bánh nướng sao?"
Những cục méo mó, vàng ươm vàng ươm.
Cảnh Hi nghiêm túc đáp: "Dâu tây."
Trì Nghiêu chỉ vào một cục trong đó: "Ở chỗ nào giống dâu tây?"
Cảnh Hi nghiêm túc chỉ vào phần nhỏ hơn ở đầu: "Đây là đầu dâu tây."
Trì Nghiêu: "..."
Cảnh Hi: "Em chắc chắn từng bước đều không sai, sao lại ra thế này nhỉ?"
Trì Nghiêu: "Hỏi anh à?"
Đặt dưới thiết bị làm mát một lúc, bánh đã nhanh chóng nguội đi.
Cảnh Hi lấy một miếng đưa tới miệng Trì Nghiêu: "Thử xem?"
Trì Nghiêu liếc nhìn: "Anh còn cơ hội cùng em già đi không?"
Cảnh Hi: "..."
"Em không bỏ độc đâu, anh mạnh mẽ thế này không chết được đâu."
Nói xong, Cảnh Hi nghiêm túc bổ sung: "Nhưng những thứ khác em không dám chắc."
Trì Nghiêu bị biểu cảm cố gắng đó của cậu chọc cười, mở miệng cắn một miếng.
Dù bề ngoài trông chẳng đẹp chút nào, nhưng nếu không nghĩ tới hình dạng, vị cũng tạm chấp nhận được.
Cảnh Hi có chút căng thẳng: "Thế nào?"
Trì Nghiêu: "Ngon lắm, lần sau đừng làm nữa."
Cảnh Hi: "..."
Tệ đến vậy à?
Cảnh Hi định thử miếng thì bị Trì Nghiêu giữ lấy cổ tay, chiếc bánh quy lại được đưa vào miệng người kia.
Trì Nghiêu: "Sao tự dưng lại muốn làm cái này?"
Chuyện tiền tuyến nhiều như thế, còn có tinh tặc quấy rối, đừng nói là Cảnh Hi, ngay cả anh cũng mấy ngày rồi chưa được ngủ ngon.
Cảnh Hi: "Mấy hôm nay anh không vui, em muốn anh vui hơn một chút."
Trì Nghiêu chợt dừng động tác nhai.
Cảnh Hi bẻ nửa miếng còn lại cho vào miệng mình.
Hơi cứng, quá ngọt.
Trì Nghiêu tựa lưng vào bếp, kéo cậu lại gần vòng tay quanh người, nhẹ nhàng lau bột dính trên mặt cậu.
"Vì muốn làm anh vui nên suy nghĩ rất lâu à?"
Cảnh Hi: "Ban đầu định chụp thêm vài bức ảnh cho anh, nhưng lại thấy quá bình thường."
Bình thường?
Trì Nghiêu cười khẽ: "Những bức ảnh "bình thường" ấy, làm phiền em cho anh thêm vài tấm."
Cảnh Hi ngước mắt: "Nhìn chán rồi thì sao?"
Trì Nghiêu ôm lấy khuôn mặt cậu, cúi xuống hôn.
"Anh chỉ có thể nhìn mãi không chán."
Lệ Viễn và Phương Lương ăn một bữa rồi đi tìm Trì Nghiêu.
Vừa tới cửa, cửa khoang liền mở ra.
【Khớp với thông tin ghi trước, mời vào.】
"Tàu chiến của Phi Long kiểu nào cũng không tồi nhỉ." Lệ Viễn vừa xỉa răng vừa ngó quanh, "Để lão đại dò xem có cách nào lấy được kiểu tương tự không."
Trang bị quân sự đang sử dụng của quân đội không thể mua được, nhưng ở chợ đen có khi lại kiếm được phiên bản đời trước.
Nói một hồi không ai đáp, Lệ Viễn chọc chọc Phương Lương.
Đối phương làm dấu im lặng, chỉ về một hướng.
Lệ Viễn nhìn theo hướng đó, trợn tròn mắt.
"Ôi ——!"
Qua tấm kính nhà bếp, vừa vặn thấy Trì Nghiêu và Cảnh Hi đang hôn nhau bên trong.
Lệ Viễn/Phương Lương: "......"
Biết thế vừa rồi ăn chậm một chút.
Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng, ánh mắt Lệ Viễn dần trở nên gian tà.
Gã ghé sát tai Phương Lương, hạ giọng cười khúc khích: "Xem ra lão đại hoàn toàn đổ rồi."
Phương Lương mặt đơ lôi gã vào phòng khách.
"So với việc tìm một đối tượng không đứng đắn trong đám tịn tặc, thế này tốt hơn."
Lệ Viễn liếc gã: "Hoàn toàn không thể so được, không phải à?"
Điều kiện của Cảnh Hi, để trong toàn bộ đế quốc cũng là một trong những người độc thân sáng giá nhất, sao có thể so với mấy bông hoa bình thường trong giới tinh tặc.
Phương Lương: "Lão đại luôn có mắt nhìn."
Ngay cả năm đó cướp tàu cũng phải chọn tàu lớn nhất mà cướp.
Nếu không phải vậy, có lẽ họ cũng không gặp được nhau.
Lệ Viễn rút ra một điếu thuốc từ bao, cắn vào mép.
"Có điều, với cơ thể của lão đại ——"
Tim Phương Lương chìm xuống, chỉ nghe Lệ Viễn cười đểu: "Nếu chẳng may "ấy ấy" mà đột ngột thú hóa, có khi nào lại rất kích thích không?"
Phương Lương: "......"
Điểm nhấn nằm ở đó sao?
Ngay khi bọn họ vừa vào, Trì Nghiêu và Cảnh Hi đều đã nhận ra.
Có điều, hiếm khi không khí tốt như vậy, chẳng ai muốn dừng lại.
Cho đến khi Cảnh Hi cảm thấy không thở được, hai người mới thở hổn hển tách ra.
"Đợi sau khi cuộc chiến này kết thúc, chúng ta bàn về những chuyện tiếp theo." Cảnh Hi nói nhỏ.
Trì Nghiêu: "Chuyện tiếp theo?"
Cảnh Hi: "Xuân Cầm gửi cho em một số giáo trình, cô ấy nói muốn phá vỡ mối quan hệ đang trì trệ hiện tại, phải để em chủ động."
Trì Nghiêu: "......"
Xuân Cầm, chị là phản đồ!
Giáo trình gì sao lại không gửi cho anh trước chứ!