Khi tất cả mọi người trên mạng đang bàn tán sôi nổi về việc Cực Ảnh đến cứu viện, tài khoản chính thức của Phi Long đã chia sẻ lại video do cư dân mạng đăng và đăng tải thêm video và ảnh cứu viện rõ nét, còn đặc biệt đưa cảnh cận của Cảnh Hi và Trì Nghiêu vào giữa.
Thông tin vừa đăng ra, cư dân mạng lại bắt đầu gào thét.
"Aaaaaaa giữ vững phong độ này nhé Trì con, mẹ tin vào con!"
"Quả nhiên đại lão chỉ chơi với đại lão."
"Tư liệu của các đại thần đồng nhân lại tăng rồi."
"Rất mong hai người này là bạn bè, chỉ có mình tôi nghĩ vậy sao?"
Chờ đợi chiến hạm của Cực Ảnh hạ cánh, Cảnh Hi liếc nhìn xu hướng dư luận trên mạng, tiện tay nhấn thích bình luận cuối cùng.
Không ai ngờ lại gây ra cơn bão dư luận.
Chiến hạm của Cực Ảnh khác biệt rõ rệt so với Phi Long, nổi bật nhất chính là lớp vỏ ngoài màu xanh chói mắt của nó.
Chiến hạm vừa lao qua tầng khí quyển, lập tức bị trung tâm giám sát của Phi Long phát hiện.
Cùng lúc đó, Trì Nghiêu đang theo Cảnh Hi đến khoang khách thăm hỏi dân tị nạn.
Để có thể chứa được nhiều người hơn, khoang khách thường là phòng lớn, mỗi phòng đặt hai mươi chiếc giường.
Cách làm này để tạo điều kiện thuận lợi cho quân đoàn di chuyển dân chúng, nhưng mật độ dân số quá lớn cũng sẽ gây ra mâu thuẫn không cần thiết.
Nhan Khải gõ cửa một phòng khách, bên trong có mấy gia đình, có cả người già và trẻ con, nhưng ai cũng đều mang vẻ mặt ủ rũ, trong căn phòng rộng lớn yên ắng lạ thường.
Trì Nghiêu lập tức cảm nhận được bầu không khí có chút vi diệu.
Nhan Khải: "Thiếu tướng Cảnh đến thăm mọi người rồi."
Nghe thấy vậy, họ mới quay ra cửa nhìn, đôi mắt u ám dường như có chút ánh sáng.
Cảnh Hi nhận lấy quà thăm hỏi từ tay cấp dưới và đưa cho hai ông bà lớn tuổi đứng gần nhất.
"Ở đây có điều gì bất tiện không?"
Hai người vội vàng đón lấy, lắc đầu lia lịa: "Không, không, mọi thứ đều tốt!"
Cảnh Hi sinh ra đã mang gương mặt lạnh lùng, xuất thân quý tộc lại còn đảm nhận vị trí cao, trên người tự nhiên toát ra một loại khí chất cấm người khác đến gần.
Trì Nghiêu nhìn hai ông bà già bị Cảnh Hi đến gần dọa cho sợ, đến nói còn không dám nói, càng không dám đưa ra bất kỳ ý kiến gì.
Cảnh Hi tất nhiên cũng cảm nhận được họ đang nói trái lòng mình.
Nền kinh tế chung của hành tinh 820 thuộc dạng trung bình thấp, mà lục địa phía Nam so với hai lục địa còn lại lại càng khó khăn hơn.
Phần lớn bọn họ có lẽ cần dành dụm cả đời mới có thể mua được một căn nhà, nhưng hiện tại lại đang đối mặt với nguy cơ bị san bằng.
Dù là ai gặp phải tình cảnh này cũng sẽ chẳng thể nào vui nổi.
Cậu đến đây thăm hỏi chính là muốn xoa dịu nỗi lo âu trong lòng người dân, nếu chẳng may lại phản tác dụng thì còn ý nghĩa gì nữa.
Cảnh Hi vừa định nói thêm gì đó thì tay áo bị nhẹ nhàng kéo một cái.
Cậu đứng thẳng người quay đầu lại, là Trì Nghiêu.
Đối phương liếc cậu một cái, như muốn nói: "Ngốc thế, để anh làm mẫu cho em xem."
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu tiến đến gần hai ông bà già, mỉm cười hỏi: "Ông bà sống ở khu vực nào ạ?"
Ông lão omega nhìn thấy anh cười thân thiện như vậy, sự ngượng ngùng khi đối diện với một sĩ quan quân đội cũng tan biến không ít.
"Đường Đại Lương số 52, chúng tôi sống trong một khu chung cư cũ."
Trì Nghiêu mở bản đồ ra cho ông xem.
"Là chỗ này phải không?"
Ông lão omega gật đầu, vừa nói khóe mắt vừa đỏ hoe: "Phải, không biết có ảnh hưởng gì không, chúng tôi cũng gần trăm tuổi rồi, nếu ngôi nhà mất đi thì biết phải làm sao..."
Càng lớn tuổi, sự gắn bó với "nhà" càng nhiều.
Ở độ tuổi này, việc mất đi căn nhà đã sống cả đời có lẽ đối với họ cũng là một dấu hiệu chẳng lành.
Trì Nghiêu quay đầu nhìn Cảnh Hi.
Cảnh Hi lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng nói: "Khu vực đó nguy cơ bị ảnh hưởng rất thấp, chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ."
Nghe thấy vậy, ông lão kích động hỏi: "Thật chứ?!"
Thấy Cảnh Hi gật đầu, những người khác cũng vây lại, lần lượt nêu địa chỉ nhà mình, hy vọng cậu cũng có thể đưa ra một lời cam kết.
Khi thảm họa ập đến, phản ứng đầu tiên là chạy thoát, nhưng sau khi đã an toàn, họ lại hy vọng có thể giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất, đây là lẽ thường tình.
Cảnh Hi ra dấu bảo mọi người giữ im lặng.
"Việc bảo vệ tài sản của người dân là trách nhiệm của quân đoàn. Cho dù nhà của mọi người có nằm gần chiến tuyến và bị thiệt hại, Đế quốc cũng sẽ hỗ trợ tái xây dựng, không để mọi người phải tự gánh vác."
Dù các đợt tấn công của thú triều xảy ra khá thường xuyên ở Đế quốc, nhưng đối với mỗi người dân, cả đời có lẽ chỉ gặp phải một lần.
Không phải ai cũng quan tâm đến các điều luật liên quan.
Khi nghe nói Nhà nước sẽ chịu trách nhiệm tái xây dựng, trên gương mặt của đám đông cuối cùng cũng lộ ra nét vui mừng.
"Thiếu tướng, ngày mai chúng tôi có bị đuổi xuống khỏi chiến hạm không? Sau đó sẽ có ai bảo vệ chúng tôi không?" Một người đàn ông beta bế đứa trẻ trong tay lo lắng hỏi, "Con tôi mới một tuổi, tôi ở đâu cũng không sao, nhưng đứa bé..."
"Không phải là đuổi mọi người xuống đâu, sức chứa của đội tàu quân đoàn có hạn, không thể luôn mang theo mọi người, nhưng chắc chắn sẽ có nơi ở thích hợp cho mọi người, đảm bảo cuộc sống cơ bản không bị ảnh hưởng."
Giải thích xong, Cảnh Hi quay sang cấp dưới nói: "Cậu đi xem trong kho vật tư có loại sữa bột cho trẻ một tuổi không."
Người lính: "Rõ!"
Đôi mắt người đàn ông beta sáng lên, vội vàng cảm ơn.
Phi Long khiến hắn cảm thấy khác xa với những gì hắn từng hình dung về quân đội, nơi đây rất có tình người.
Thiếu tướng Cảnh cũng không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Khi Cảnh Hi đang trò chuyện với những người dân, Trì Nghiêu lại đang nghe ngóng thông tin từ hai ông bà già.
Ông lão alpha nhìn Trì Nghiêu: "Cậu nói đến bờ Nam? Tôi với em ấy hồi trẻ từng sống ở khu vực gần bờ biển đó, sau này lớn tuổi bị phong thấp nên mới bán nhà chuyển đến đường Đại Lương."
Lấy được lòng tin chỉ cần một nụ cười.
Đối với Trì Nghiêu mà nói, điều này quá dễ dàng.
Trong phòng chỉ có một bộ bàn ghế dài, trong khi mọi người còn chưa quen biết nhau đều ngồi trên giường của mình.
Trì Nghiêu không muốn ngồi lên giường của hai ông bà nên chỉ có thể khoanh tay đứng tựa vào tường.
"Ở đó nhiều dã thú như vậy, sống ở đó chẳng phải rất nguy hiểm sao?" Trì Nghiêu hỏi.
Ông lão omega vội vàng giải thích: "Trước kia không nhiều đâu, chồng tôi có hộ chiếu thợ săn, việc giết dã thú cấp một là chuyện dễ như chơi."
Ông lão alpha mím môi, có chút ngại ngùng.
"Em còn nhớ chuyện cách đây bao nhiêu năm rồi à?"
Ông lão omega: "Tất nhiên là nhớ, chẳng lẽ anh không biết hồi đó trông mình ngầu thế nào à?"
Trì Nghiêu: "..."
Tôi đâu có đến đây để ăn thức ăn cho chó chứ.
"Dã thú cấp bốn hoặc năm có nhiều không?" Trì Nghiêu hỏi.
"Không có." Ông lão alpha đáp, "Nếu mà nguy hiểm thế thì dân làng đã di dời từ lâu rồi."
Ông lão omega: "Trước kia cao nhất cũng chỉ cấp hai, trong làng các alpha đều biết săn bắn, một số nhà còn dựa vào việc chế tác xương và sừng dã thú mà kiếm được không ít tiền."
"Những chuyện đó là từ bảy, tám mươi năm trước rồi." Ông lão alpha nói, "Không biết từ năm nào, nghe nói trong rừng xuất hiện mãng xà khổng lồ, không ít thanh niên trong làng đi săn bị ăn mất."
"Là cách đây bốn mươi lăm năm." Ông lão omega hồi tưởng, "Sau đó những chuyện kỳ lạ ngày càng nhiều hơn."
Trì Nghiêu thản nhiên hỏi: "Chuyện kỳ lạ?"
Ông lão omega: "Trong rừng thường xuyên phát ra âm thanh kỳ quái, những con dã thú từng lao vào làng ba ngày hai lượt đột nhiên biến mất, rùa biển bò lên bờ rồi chẳng thấy quay về nữa..."
Nói đến đây, Trì Nghiêu giơ tay ngắt lời ông.
"Rùa biển lên bờ rồi không quay về?"
Ông lão alpha cũng quay sang nhìn bà xã mình.
"Sao tôi không biết chuyện này?"
"Tôi có lần đi dạo về, nhìn thấy một con rùa biển bị ai đó đánh dấu lên mai, chắc là trò nghịch ngợm của đứa trẻ nào trong làng, kiểu dấu ấy gặp nước sẽ biến mất."
Khi nói đến đây, ông lão omega tỏ vẻ nghi hoặc: "Nhưng hai năm sau, tình cờ một lần, tôi lại nhìn thấy con rùa biển đó, dấu ký hiệu kia vẫn còn."
Thợ săn có một loại súng có thể đánh dấu lên con mồi, dùng để phân biệt con mồi khi săn theo nhóm.
Trì Nghiêu: "Xác định là vẫn là ký hiệu đó chứ?"
Ông lão Omega gật đầu: "Dấu ký hiệu đó bị mất một góc, và vị trí giống y hệt, không thể nào trùng hợp thế được."
Ông lão Alpha: "Em nhìn nhầm rồi đấy, làm gì có con rùa biển nào mà hai năm không quay về biển?"
Bị hỏi lại như vậy, ông lão omega đột nhiên không chắc chắn nữa.
"Chẳng lẽ em thật sự nhìn nhầm rồi sao?"
Nghĩ đến con rùa biển với dạ dày trống rỗng đó, Trì Nghiêu nửa khép đôi mắt, có vẻ suy tư.
Chưa kịp nghĩ ra được gì, trong tầm mắt của anh đột nhiên xuất hiện một bé gái beta, trông chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, đang dùng ánh mắt rụt rè nhìn anh.
Thấy Trì Nghiêu nhìn lại, cô bé giật mình, nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh.
"Anh là Trì Nghiêu, Nghiêu phải không?"
Nhìn ánh mắt của hai ông lão, Trì Nghiêu đành phải tiếp tục diễn vai "người trẻ dễ gần" này.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, cười nói: "Anh là Trì Nghiêu Nghiêu."
Không ngờ anh lại trả lời như thế, cô bé bị chọc cười, thả lỏng hơn một chút.
"Anh giỏi lắm, em là fan của anh."
Rời khỏi phòng nghỉ này, thấy vẻ mặt ngớ ngẩn của Trì Nghiêu, Cảnh Hi thấp giọng nói: "Nếu mệt thì anh cứ về nghỉ ngơi trước đi, Xuân Cầm bọn họ cũng sắp đến rồi, phải có người tiếp ứng."
Trì Nghiêu: "Em còn chưa mệt, sao anh lại mệt?"
Cảnh Hi: "..."
Trên đường đi xuống phòng nghỉ tiếp theo, Trì Nghiêu xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc huy hiệu hoạt hình.
"Đây là em à?" Cảnh Hi cầm lên xem.
Người tí hon hoạt hình trong bộ quân phục, tóc dài, đứng trước một con cơ giáp ba đầu.
Mặc dù Cảnh Hi thực sự không nhìn ra người này và cậu giống nhau chỗ nào, nhưng đặc điểm của cơ giáp rất rõ ràng.
"Anh dùng sắc đẹp của mình mà đổi lấy." Trì Nghiêu giật lại, lau nó một chút trên quần áo rồi nhét vào túi.
Cảnh Hi: "... Anh lại làm gì nữa rồi?"
Trì Nghiêu: "Anh dùng một cái ôm đổi với fan nhí của anh để lấy cái này."
Cảnh Hi liếc nhìn túi áo của anh một cái: "Đã là fan của anh, tại sao lại đeo huy hiệu có hình em?"
Trì Nghiêu với vẻ mặt đơ cứng nói: "... Cô bé nói có em trấn áp, anh sẽ không thể làm chuyện xấu."
Khóe môi Cảnh Hi nhếch lên, rồi lại bị ánh mắt cảnh cáo của anh ép phải nhịn cười, gật đầu nghiêm chỉnh nói: "Logic chặt chẽ, tư duy rõ ràng."
Trì Nghiêu: "..."
Thời gian có hạn, Cảnh Hi không thể đi qua từng phòng một.
Trì Nghiêu đơn thuần chỉ là đi cùng Cảnh Hi, anh không hề có hứng thú với việc thăm hỏi những người tị nạn này.
Kết quả là, những người tị nạn này lại rất có hứng thú với anh.
"Ngài Trì, Cực Ảnh sau này thật sự sẽ hợp tác với quân đội sao? Giỏi quá!"
"Xin chào, vợ tôi là fan của cậu, có thể xin một chữ ký được không?"
"Ahhhh, anh cao và đẹp trai quá!"
Bị một đám nam nữ trẻ tuổi vây quanh, Trì Nghiêu chỉ lướt mắt nhìn qua, ABO đều có.
"..."
Những pheromone kỳ quái kia dội thẳng vào đầu anh.
"Xin lỗi." Trì Nghiêu nhẫn nhịn sự khó chịu, lùi lại hai bước để giữ khoảng cách với họ, "Vợ tôi không cho phép tôi lại gần người khác quá."
Nghe thấy câu này, Cảnh Hi: "..."
Anh vừa mới ôm fan nhí để đổi lấy một cái huy hiệu.
Nếu không phải nể mặt Cảnh Hi, Trì Nghiêu đã xách bọn họ ném ra ngoài rồi.
Nhưng không hiểu sao, sau khi anh nói xong, mắt đám người này lại sáng hơn, nhìn anh như những con sói đã đói cả tháng.
Trì Nghiêu: "..."
Phiền thật.
Đi đến phòng nghỉ thứ năm, Nhan Khải nhận được tin, thấp giọng báo cáo với Cảnh Hi: "Lão đại, chiến hạm của Cực Ảnh đến rồi."
Ngoài tàu chiến, Xuân Cầm nắm tay Thiết Hùng bước lên bậc thềm ngoài cửa khoang, Ẩn Vệ theo sau.
Vừa bước chân vào cửa khoang, đột nhiên nghe thấy một đám đàn ông cúi người, đồng thanh hét lớn.
"Phi Long hoan nghênh các vị."
Xuân Cầm: "..."
Cô lặng lẽ thu chân lại, nhìn vào dấu hiệu trên bức tường kim loại phía trên.
Đúng là tàu chiến của Phi Long.
Thiết Hùng cười lớn, không nể mặt mà nói: "Không cần hoan nghênh, con đã đến mấy lần rồi."
Sở Tiêu nghển cổ nhìn ra sau lưng con chó lớn.
Lần này Lệ ca không đến à?
Một bên thì đứng, một bên thì cúi người, duy trì tư thế này mấy phút mà chẳng ai nói gì.
Không khí dần dần trở nên ngượng ngập.
"Mọi người đến rồi à?"
Nghe thấy tiếng nói, Thiết Hùng nhìn qua, thấy là Cảnh Hi, bèn vùng khỏi tay Xuân Cầm chạy tới.
"Con đến rồi!"
Cảnh Hi cúi người bế cậu bé lên.
"Cao hơn rồi."
Mắt Thiết Hùng sáng lấp lánh: "Con sắp thành người lớn rồi."
"Đã làm phiền." Xuân Cầm bước tới chào hỏi.
Cảnh Hi: "Người của chị đâu? Để họ qua đây ăn cơm đi, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi."
Đám người cúi chào cũng phụ họa.
"Chuẩn bị rất nhiều xương ống."
"Ăn thoải mái!"
Ánh mắt của họ liếc về phía Ẩn Vệ, vô thức nuốt nước miếng.
Một chú chó đẹp biết bao.
Nhìn dáng vẻ này, thân hình này, bộ lông này, và thực lực này, đúng là chú chó số một của Đế quốc!
Bị nhìn đến mức xù lông, Ẩn Vệ: "..."
Trong phòng ăn, các binh sĩ tất bật ra vào nhà bếp, dọn thức ăn lên cho người của Cực Ảnh.
Thiết Hùng nhìn thấy một chậu lớn xương ống, bèn chạy tới ngồi cạnh Ẩn Vệ để gặm xương.
"Phần lớn đều là hàng thất bại." Xuân Cầm đặt đũa xuống, "Chắc là tân binh và người bổ sung mà U Linh chiêu mộ."
Cảnh Hi: "Người bổ sung?"
Trì Nghiêu giải thích: "Cũng giống như việc quân đoàn tuyển người mới, U Linh cũng có tiêu chuẩn, đạt tiêu chuẩn thì mới vào, những người chỉ phù hợp một phần sẽ được đưa vào danh sách bổ sung, thông qua việc làm nhiệm vụ để giành lấy danh ngạch."
Cảnh Hi trầm mặt, vẻ mặt vô cảm nói: "Bọn họ phái hàng thất bại đến, là sợ em phát hiện điều gì bất thường?"
"Có khả năng." Trì Nghiêu thản nhiên nói, "Người bình thường rất khó phân biệt bọn họ với những người khác."
Sản phẩm thất bại có vẻ ngoài bình thường, không thể thú hóa, chỉ có thử máu mới phát hiện được bất thường.
Bên kia, Sở Tiêu và đám anh em trong trại tân binh đang bận rộn, nhiệt tình hừng hực.
Khi Trì Nghiêu và Cảnh Hi chú ý đến, họ đã hòa mình vào nhóm anh em Phi Long.
"Sở Tiêu đúng là rất giỏi kết bạn."
Trì Nghiêu cười cười, nhớ đến trước đó Lệ Viễn đã dặn dò nên quan tâm hắn nhiều hơn, "Ngay cả lão Lệ cũng bị hắn thu phục."
Cảnh Hi: "Có lẽ là sự đồng cảm giữa các tay súng bắn tỉa?"
Trì Nghiêu: "Vậy sao lão Lệ không có đồng cảm với lão Lữ?"
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Cảnh Hi nổi cả da gà.
"...Có lẽ là lão Lữ không có tim?"
Để đề phòng bất trắc, chiến hạm của Cực Ảnh không dừng lại trong quân hạm.
Họ đi theo Xuân Cầm đến khoang chứa.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Cảnh Hi nhíu mày, không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Khoang chứa có không gian rộng nhất, vốn dùng để đậu các công cụ vận chuyển và chiến đấu, bây giờ lại toàn là người trắng trơn.
Những người này bị lột hết chỉ còn quần lót, bị trói chặt.
Cảnh tượng này khiến Cảnh Hi nghĩ đến cua đồng và heo sữa quay.
Nhưng chỉ trong chốc lát, trước mắt cậu bỗng tối lại.
"Trì Nghiêu?" Cảnh Hi đưa tay định kéo bàn tay đang che mắt mình ra.
"Không cho nhìn."
Trì Nghiêu che mắt cậu lại, đưa người ra ngoài.
Cảnh Hi chẳng thấy được gì, bị người trong lòng dẫn ra ngoài, vừa loạng choạng vừa bị đẩy: "Làm việc đứng đắn đi, đừng có giỡn nữa."
Trì Nghiêu đứng ở cửa khoang, quay đầu nhìn vào bên trong, mặt mày khó chịu.
Không chỉ khó coi, còn khó ngửi.
"Xuân Cầm, chúng ta lên phòng giám sát."
"Được, phòng giám sát đã chuẩn bị điểm tâm."
Cảnh Hi: "..."
Đây là sớm biết Trì Nghiêu sẽ kéo cậu ra ngoài?
Lên đến phòng giám sát, Cảnh Hi kéo tay anh ra.
"Mặc quần đấy, có gì mà không được nhìn?"
Trì Nghiêu làm ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Em còn muốn nhìn không mặc quần?"
Cảnh Hi: "..."
Trọng điểm là ở đây sao?
Màn hình giám sát là hình ảnh hồng ngoại, mặc hay không mặc quần, cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.
Việc Trì Nghiêu đã quyết thì rất khó thay đổi, Cảnh Hi đành ngồi xuống ghế, nghĩ xem nên để Xuân Cầm hỏi gì.
Quay đầu lại, cậu thấy Trì Nghiêu mở album, phóng to ảnh cậu lên.
"Anh đang làm gì đấy?"
Trì Nghiêu: "Rửa mắt trước."
Cảnh Hi: "Anh chụp bao nhiêu ảnh của em là để dùng như thế này à?"
Hơi đáng yêu.
Trì Nghiêu từng tấm từng tấm lật xem, tâm trạng trông thấy rõ là tốt lên.
"Anh không muốn những thân thể trắng trơn đó ở trong đầu anh dù chỉ một giây."
Cảnh Hi: "Cho nên mới thích chụp ảnh?"
Để lúc nào cũng có thể lôi ra xem, xóa đi những ký ức không tốt.
Trì Nghiêu: "Ký ức có thể biến mất, nhưng ảnh thì mãi mãi không."
Cảnh Hi giật mình.
Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn cậu, mỉm cười: "Anh sẽ không quên lần thứ hai đâu—"