Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 132




Hai người đi song song về phía khoang chỉ huy.

"Có phải anh lại phát hiện ra gì đó không?" Cảnh Hi hỏi.

Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên môi Trì Nghiêu nhạt đi.

"Em còn nhớ loại sóng âm trên số hiệu 333 chứ?"

Cảnh Hi cau mày: "Ở đây cũng có sao?"

Trì Nghiêu: "Rất giống, nhưng yếu hơn nhiều."

Cảnh Hi dừng lại nhìn anh: "Ở vị trí của xà vương à?"

"Có lẽ không phải." Trì Nghiêu tiện tay nắm lấy cậu tiếp tục bước đi.

Cảnh Hi: "Vậy tại sao anh lại quay lại?"

Lúc đó cậu cảm thấy Trì Nghiêu đã định quay về.

"Anh muốn xác nhận một chuyện khác." Sắc mặt Trì Nghiêu nghiêm túc, "Sóng âm đó dường như có thể che giấu bước sóng do dị thú phát ra, hoặc nói là triệt tiêu thì thích hợp hơn?"

Để xác nhận xem đó có phải là năng lực của xà vương không, anh đã mạo hiểm bị vợ mắng để giết xà vương.

Nhưng xà vương cuối cùng đã lột da và trốn thoát.

Đây là dị năng của nhiều loài thú vương thuộc loài bò sát, có thể khẩn cấp lột da để tự bảo vệ khi gặp phải tổn thương chí mạng.

Nhưng điều này cũng đồng nghĩa, việc che giấu bước sóng không phải là năng lực của xà vương.

Cảnh Hi: "Bước sóng nào?"

Trì Nghiêu thử giải thích: "Giống như trên người mỗi người đều có mùi khác nhau, tương tự như dấu hiệu."

"Dấu hiệu bị che giấu." Cảnh Hi suy ngẫm, "Nói cách khác, dị thú rất có thể sẽ tàng hình dưới máy quét?"

Trì Nghiêu gật đầu: "Nhưng hiện tại chỉ là suy đoán, anh cũng không chắc lắm."

"Anh đã nói vậy thì cơ bản là tám chín phần chắc rồi."

Cảnh Hi buột miệng nói một câu, khiến Trì Nghiêu có chút ngạc nhiên.

"Tin tưởng anh như vậy sao?" Trì Nghiêu cười cười.

Hai người đi đến trước khoang chỉ huy, binh sĩ gác cửa nhìn thấy lão đại và lão đại phe địch đi song song lại đây, mặt căng thẳng, mắt nhìn thẳng không liếc ngang.

Cảnh Hi đưa tay quét qua khu vực cảm ứng, cửa khoang mở ra.

"Dù sao anh cũng là vợ em, không tin anh thì tin ai?"

Trì Nghiêu: "......"

Các binh sĩ trợn to mắt, nội tâm kích động như điên.

Vừa rồi lão đại nói gì vậy?!

"Đệt!"

Có người chửi thề một câu, phản ứng lại lập tức bịt miệng.

Không khí trong khoang đột nhiên trở nên ngưng đọng.

Cửa khoang mở ra, Cảnh Hi sải bước chân dài vào trong, thản nhiên ném lại một câu: "Đùa thôi."

Các binh sĩ: "......"

Lão đại đùa kiểu này, nghiêm túc quá.

Trì Nghiêu: "......"

Truyện cười nhạt nhẽo cũng còn đỡ hơn.

Tình hình tiền tuyến hiện tại ổn định, Cảnh Hi xem tình hình một lúc rồi quay đầu lại, thấy Trì Nghiêu đang ngồi bên cạnh bàn họp nhỏ, viết viết vẽ vẽ trên một tấm bản đồ.

Rất hiếm khi thấy đối phương nghiêm túc như vậy, khiến Cảnh Hi nhìn đến thất thần.

Ngón tay cầm bút cảm ứng của Trì Nghiêu thon dài trắng trẻo, dáng ngồi tùy ý, nhưng lưng thẳng tắp, từng điểm đều vừa khéo hợp với thẩm mỹ của Cảnh Hi.

Tên nhóc này, không thể nhìn chăm chú được.

Càng nhìn càng muốn đem anh giấu đến nơi không ai biết.

"Nước miếng chảy xuống cằm rồi kìa." Trì Nghiêu nhìn màn hình, giọng điệu lười nhác lên tiếng.

Biết là không thể, nhưng Cảnh Hi vẫn theo phản xạ đưa tay lau khóe miệng.

"......"

Trì Nghiêu khoanh tròn một khu vực nào đó, viết chú thích, vuốt tóc mái, nháy mắt cười nhẹ với Cảnh Hi: "Có phải chưa từng thấy anh vừa tươi mới lại vừa điềm đạm, đẹp trai không chút giả tạo như thế này?"

Cảnh Hi: "......"

Chỉ thấy đầy dầu mỡ.

"Đang ghi chép à?"

Thấy tạm thời không có việc gì quan trọng, Cảnh Hi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, "Vòng khoanh đại diện cho gì?"

Lấy điểm vừa hạ cánh làm trung tâm, Trì Nghiêu vẽ ba vòng tròn dọc hai bên bờ biển.

"Rất có thể là nguồn gốc của sóng âm."

Anh kể lại mọi thứ phát hiện tối qua một cách tỉ mỉ không sót chi tiết nào.

Trong bụng rùa biển chỉ có ống kim tiêm, rắn khổng lồ khiến người ta không thể cảm nhận, sóng âm lúc có lúc không không rõ nguồn gốc.

Trì Nghiêu không cho rằng những thứ này hoàn toàn không liên quan đến nhau.

"Anh dự định ngày mai sẽ thiết lập bộ chỉ huy tạm thời tại khu vực này."

Cảnh Hi vẽ một vòng tròn nhỏ cách điểm hạ cánh của Trì Nghiêu hơn một trăm km về phía Tây Nam, "Nếu dị thú có năng lực ẩn giấu, thì em không ra tiền tuyến sẽ không thể chỉ huy."

Các loại thiết bị giám sát chính là đôi mắt của chỉ huy, còn những chiến sĩ chiến đấu nơi tiền tuyến là đôi tay của cậu.

Nếu đôi mắt bị che mờ, thì thanh đao trong tay cũng không thể giết địch chính xác.

Trì Nghiêu phóng to hình ảnh lên để kiểm tra.

Khu vực có người sinh sống ở lục địa phía Nam chỉ chiếm một phần năm, và phân bố khá rải rác.

Do kinh tế phát triển lạc hậu, nên các cơ sở vật chất cũng không theo kịp, thuộc khu vực mỗi năm đều phải nhận ngân sách cứu trợ từ chính phủ khu vực Bạch Kình Tọa.

Khu vực mà Cảnh Hi khoanh tròn nằm ở phía Bắc nhất của vùng có người sinh sống này, cách chiến trường tiền tuyến phía Bắc chưa đến hai trăm km, có thể ứng cứu cho tiền tuyến tùy theo tình hình, đồng thời cũng có thể chia người ra để hỗ trợ cứu trợ hậu phương.

Trì Nghiêu: "Cũng tốt, đỡ để anh phải chạy tới chạy lui trên trời dưới đất."

Ánh sáng của ngôi sao leo lên khỏi đỉnh núi, đợt thú triều đầu tiên cuối cùng cũng lắng xuống một chút.

Dưới ánh sáng, sự tàn khốc của chiến trường hiện rõ trước mắt.

Nhà cửa đổ sập tan nát, rừng cây bị bom nổ tạo thành từng hố lớn, nhiều chỗ lửa vẫn chưa tắt, dưới làn khói bụi mịt mù chỉ còn lại những cây cối bị cháy đen và xác thú hoang bị thiêu cháy.

Chiến hạm Phi Long hạ cánh theo kế hoạch, cánh cửa khoang trước mặt mở ra, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh của khu vực có người sinh sống này.

Nhà dân ở đây chủ yếu là cấu trúc gỗ, xám xịt, đường đi nhỏ đến đáng thương.

Đừng nói đến so với Đế Đô tinh, ngay cả so với quê nhà Cực Ảnh cũng còn kém xa.

"Đi thôi."

Cảnh Hi bước qua bên cạnh anh, ngoắc nhẹ ngón út của anh, bước xuống bậc thang.

"Chỉ trêu không nắm tay, chơi xấu à?" Trì Nghiêu lững thững đi theo.

Cảnh Hi: "......"

Hai alpha nắm tay nhau giữa ban ngày ban mặt, không ngứa mắt sao?

Cảnh Hi: "Anh không thích à?"

Trì Nghiêu đi đến bên cạnh cậu, giang rộng hai tay: "Lại đây, cứ trêu thoải mái, không lấy tiền."

Cảnh Hi: "......"

Khu vực này vốn dự kiến khoảng 12 giờ trưa sẽ bắt đầu di dời người dân, nhưng vì bộ chỉ huy tạm thời đặt ở đây, nên Cảnh Hi để cho đội cứu hộ đến các khu vực khác trước.

Dù có phải di dời dân chúng, thì ở đây cũng có đủ binh lực.

Do quân bộ khu vực cách khá xa, Cảnh Hi tìm một trường học gần đó làm bộ chỉ huy.

Đoàn xe mang biển hiệu của quân khu nối đuôi nhau chạy trên đường, rất nhiều người dân không nén nổi sự tò mò, chen nhau đứng chật hai bên đường nhìn ngó.

"Ôi! Nhiều xe tăng thế! Đó là chiến hạm à! Uy phong quá đi!"

"Chiến hạm Phi Long phản ứng nhanh thật, tối qua mới thấy tin tức trên mạng, sáng sớm đã đến rồi."

"Vậy là thú triều thật sự bùng phát sao? Tôi còn tưởng là tin đồn cơ."

"Không biết có được nhìn thấy Thiếu tướng Cảnh không, chồng tôi đó aaa!"

Giữa lúc đang bàn tán, không biết ai nhắc đến Cực Ảnh, rồi bầu không khí liền thay đổi.

"Cực Ảnh vừa mới nhận huân chương mà, lần này có đến không?"

"Hahahaha đoàn tinh tặc đến cứu viện? Nghe thật không thể tin nổi."

"Bọn họ có định bắt tôi giao hết tài sản rồi mới cứu không nhỉ? Vậy thì tôi phải suy nghĩ kỹ xem có nên để họ cứu không."

"Có thể họ sẽ hỏi, muốn tiền hay muốn mạng, cho ba giây để suy nghĩ hahahaha——"

"Tự nhiên thấy mong chờ quá thì phải làm sao?"

"Nói như thật ấy, nếu họ thực sự đến, chắc các người sợ tè ra quần luôn ấy chứ."

Ở đây vẫn còn cách tiền tuyến một khoảng, chưa tận mắt chứng kiến thú triều, nên hầu hết người dân không xem đây là chuyện nghiêm trọng.

Nghe nói thú triều tấn công, còn không bằng việc thấy quân đội Phi Long đến làm người ta lo lắng hơn.

"Em nghe đi." Trì Nghiêu lái chiếc xe vận tải nhỏ đi sau đoàn xe lớn, "Đám người đó gọi em là chồng nồng nhiệt thế, anh ghen đấy."

Cảnh Hi không thích phô trương, chiếc xe chuyên dụng cho chỉ huy vẫn còn để trong gara chưa từng sử dụng.

"Anh cũng có thể gọi mà." Cảnh Hi ngồi dựa vào ghế lái phụ, thu lại tầm mắt từ ngoài cửa sổ, "Chỉ có anh mới được em đáp lại, có phải rất vui không?"

Nói bằng giọng điệu nghiêm túc mà lạnh nhạt, lại có một cảm giác hài hước lạ lùng.

Trì Nghiêu bật cười: "Anh vui đến mức suýt khóc đấy."

Trong mắt Cảnh Hi cũng hiện lên chút ý cười.

Bọn họ luôn ở trên đường, không thể dừng lại để thật sự hiểu rõ về nhau.

Nhưng như thế này cũng không tệ.

Vì lý do an toàn, toàn bộ kính của các xe quân dụng đều là kính chỉ nhìn được từ một phía.

Cảnh Hi nhờ vậy mà tránh được đám đông chặn đường, thuận lợi vào trường học.

Ký túc xá trường học có hạn, sau khi phân chia theo quy tắc, những người còn lại dựng trại tại sân trường và khu vực xung quanh.

Nhan Khải, tuyển thủ dự bị của Giang Phong, bận rộn đến mức gần như đứt cả chân ở bộ chỉ huy tạm thời.

"Lão đại, sắp xếp cho ngài Trì ở cùng tầng với anh được không?"

Phòng họp rộng lớn nhanh chóng được cải tạo, Cảnh Hi đang xem tài liệu báo cáo mà Kim Trạch gửi về.

Nghe vậy, Cảnh Hi không ngẩng đầu: "Không cần phải thế đâu, để anh ấy ở cùng phòng với tôi."

Nhan Khải suýt bị sặc nước miếng.

Thế này rõ ràng quá đi mất!

Có lẽ cuối cùng cảm nhận được ánh mắt khác thường của những người xung quanh, Cảnh Hi nhàn nhạt bổ sung thêm một câu.

"Trong phòng có hai giường, tiện để tôi giám sát gần."

Các sĩ quan: "......"

Ngài nói gì cũng đúng hết.

Nhân lúc tiền tuyến lắng xuống một chút, Trì Nghiêu kéo Cảnh Hi đi nghỉ ngơi.

Tập trung tinh thần trong thời gian dài cực kỳ tiêu hao tâm lực, đặc biệt là Cảnh Hi phải kiểm soát toàn cục, lo liệu mọi việc chu toàn.

"Em muốn đi xem những chỗ anh khoanh tròn kia."

Cảnh Hi bị kéo đi, không cam lòng giãy dụa một chút.

"Quầng thâm của em sắp rủ xuống đến khóe miệng rồi, còn muốn đi đâu nữa?" Trì Nghiêu đẩy cửa phòng ngủ, đưa tay tháo thắt lưng vũ trang của cậu ra, "Thời gian giãn cách giữa các đợt tấn công của thú triều ít nhất cũng phải ba đến năm tiếng, em gấp gáp cái gì?"

Cảnh Hi nhìn anh thành thạo cởi áo khoác ngoài của mình, chỉ có thể ngoan ngoãn giơ tay, xoay người xoay người.

"Quầng thâm của em đậm lắm sao?"

Trước đây thức đêm hai ba tối cũng không sao.

Hỏi nghiêm túc như vậy, Trì Nghiêu không nhịn được cười.

Anh hôn trộm lên môi cậu một cái: "Cũng chỉ nhạt hơn gấu trúc một chút."

Cảnh Hi: "......"

Năm phút sau, Trì Nghiêu ôm người nhào lên giường.

"Mệt quá——"

Cảnh Hi ôm lấy cái gối ôm to đang vùi trong cổ mình, đột nhiên nghĩ ra chuyện tên kia vẫn còn đang trong kỳ mẫn cảm.

"Em tối qua chưa tắm đâu."

Trì Nghiêu hít một hơi thật mạnh trên cổ cậu.

"Không sao, rất thơm."

Cảnh Hi: "..."

Chắc là mùi dầu gội đầu chứ gì?

Nếu cậu giải phóng tin tức tố, Trì Nghiêu sẽ có phản ứng gì?

Ngày tháng sau này còn dài, dần dần cũng phải quen với tin tức tố của đối phương thôi, nhỉ?

Ý nghĩ vừa lóe lên, Cảnh Hi liền lén giải phóng một chút tin tức tố ra ngoài.

"Thu lại ngay." Trì Nghiêu nói giọng có phần nghèn nghẹn.

Cảnh Hi: "..."

"Xin lỗi, lúc nãy không kiềm chế được." Cảnh Hi điềm nhiên thu lại tin tức tố, "Khó chịu lắm sao?"

Trì Nghiêu vốn đang rất vui vẻ ngửi lấy hương thơm, kết quả là người nào đó lại lén thả "đồ cấm", anh không kịp đề phòng, hít vào một hơi thật sâu.

"Em nói xem?"

Không ngờ anh lại bài xích đến thế, Cảnh Hi cảm thấy có chút áy náy, quyết định lần sau sẽ thả ra ít hơn một chút.

Còn chưa kịp nghĩ ra lời dỗ dành nào, cậu đã bị thứ gì đó cạ vào bên chân.

Cảnh Hi: "...?"

Trì Nghiêu ghé sát vào tai cậu, hạ thấp giọng: "Trêu anh vui đến vậy sao? Cố ý không cho anh ngủ đúng không?"

Không ngờ phản ứng của anh lại hoàn toàn khác với dự đoán.

Tim Cảnh Hi đập nhanh không kiểm soát được, giọng cũng căng thẳng: "Thế, em chịu trách nhiệm nhé?"

Trì Nghiêu: "..."

Trì Nghiêu nắm chặt lấy bàn tay đang mon men đến thắt lưng anh, dùng chút kiên nhẫn ít ỏi còn lại mà đẩy ra.

"Để đó, từ từ trả sau."

Cảnh Hi liếc mắt nhìn một cái: "Thế này mà ngủ được sao?"

Trì Nghiêu: "..."

"Thực ra tối qua lúc anh về em định nói rồi." Cảnh Hi nắm lấy sau gáy anh, kéo người lại gần, "Người anh thối lắm."

Trì Nghiêu: "..."

Đánh nhau với đám rắn lâu như vậy, còn lăn lộn dưới đất nữa, không tránh khỏi dính mùi tanh hôi.

Trì Nghiêu nghiến răng, chạy vào phòng tắm tắm rửa.

"Nhân tiện thì giải quyết luôn cả cái đó nhé." Cảnh Hi chỉ vào chỗ bên dưới eo anh.

Trì Nghiêu: "..."

Tắm nước lạnh xong, toàn thân Trì Nghiêu lạnh buốt chui lại vào chăn.

"Sao còn chưa ngủ?"

Cảnh Hi nằm nghiêng, đối diện với anh, nhìn vào khuôn mặt điển trai ngay trước mắt, thấp giọng hỏi: "Anh không bài xích tin tức tố của em à?"

Trì Nghiêu: "Có."

Cảnh Hi: "Nhưng cơ thể anh không nói vậy."

Trì Nghiêu: "..."

Đối mặt với ánh mắt tò mò của Cảnh Hi, Trì Nghiêu giải thích: "Bài xích và thích là hai khái niệm khác nhau."

Tin tức tố giữa những người cùng giới bẩm sinh đã bài xích lẫn nhau, đây là điều không ai thay đổi được.

Nhưng bài xích là bản năng, còn thích hay không là cảm nhận chủ quan.

Cảnh Hi nghĩ một chút rồi nói: "Không hiểu."

Trì Nghiêu vươn tay ôm lấy cậu để sưởi ấm: "Ví dụ không được hay lắm, có vài người thích bị đánh, càng bị đánh càng hưng phấn, đau là thật, sướng cũng là thật."

Nói xong, Trì Nghiêu cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn, Cảnh Hi đang dùng ánh mắt vô cùng vi diệu nhìn anh.

"Thảo nào anh cứ lấy việc chọc tức em làm thú vui, hóa ra là mong em đánh anh." Cảnh Hi nhàn nhạt nói, "Là do em lĩnh ngộ chậm quá rồi."

Trì Nghiêu: "... Anh nói rồi, chỉ là ví dụ thôi mà."

Ngủ đến khi chuông reo, Trì Nghiêu hít một hơi mùi hương của bà xã rồi chui ra khỏi chăn, tiện tay vơ lấy một cái áo sơ mi mặc vào.

"Tóc dựng lên kìa." Cảnh Hi vươn tay chỉnh lại giúp anh, "Lát nữa em đi xem tình hình trước, rồi cùng ra ngoài."

Trì Nghiêu định nói không cần phải đi cùng, nhưng nghĩ lại rồi thôi.

Không nói chuyện khác, chỉ đứng trên lập trường của chỉ huy phi thuyền Phi Long, thì mọi biến động trên chiến trường đều là việc Cảnh Hi bắt buộc phải nắm rõ.

Về đến chỉ huy bộ, Nhan Khải vừa thấy họ liền chạy tới.

"Tình hình tiền tuyến tạm thời vẫn ổn định."

Báo cáo xong, Nhan Khải lại nói: "Kim loại trong ống tiêm anh bảo tôi tra không có tư liệu trong cơ sở dữ liệu thông thường."

Chuyện này đã nằm trong dự liệu của Trì Nghiêu.

Tổ chức đó ẩn nấp sâu như vậy, những thứ chúng dùng tất nhiên không phải là thứ có thể tùy tiện mua được.

Cảnh Hi: "Lúc rảnh thì tiếp tục tra, những thông tin liên quan thì lưu lại hết."

Nhan Khải: "Rõ!"

Sau khi kiểm tra tình hình các đơn vị xong, hai người lái chiếc xe vận tải cỡ nhỏ ra ngoài.

Trên đường đi, thấy Trì Nghiêu có vẻ đang suy nghĩ điều gì, Cảnh Hi hỏi: "Sao thế?"

Trì Nghiêu tựa tay lên vô lăng, nhìn con đường nhỏ hẹp, cũ kĩ phía trước: "Anh đang nghĩ xem cái ống tiêm đó có thể tra được trong tư liệu của Viện nghiên cứu sinh học trung ương không."

Lông mày Cảnh Hi khẽ giật.

Bất kỳ cơ quan nghiên cứu sinh học nào được Đế quốc đăng ký đều do Viện nghiên cứu sinh học trung ương quản lý, chỉ cần quyền hạn đủ, nhỏ đến thiết bị y tế cũng đều có thể tra ra nguồn gốc.

Nhưng nếu thật sự có thể tra ra cái ống tiêm đó trong cơ sở dữ liệu của Viện nghiên cứu sinh học trung ương, vậy thì vấn đề sẽ còn lớn hơn nhiều.

"Liên hệ với Cừu Thiên Lâm đi." Trì Nghiêu cười khẩy, "Hiện tại có vẻ chỉ mỗi anh ta là đáng tin hơn chút."

Cảnh Hi mở giao diện liên lạc của Cừu Thiên Lâm, lúc gửi ảnh đến thì do dự một lát, cuối cùng vẫn tắt đi.

"Đợi về rồi tìm thời gian video call đi."

Nếu chẳng may nhật ký trò chuyện bị đánh cắp, sẽ rất phiền phức.

Đến địa điểm gần nhất mà cậu đã đánh dấu, Trì Nghiêu hạ kính xe xuống.

Chỗ này tựa vào một dãy núi nhỏ, phía trước toàn là ruộng nước, lác đác có vài hộ dân, những ngôi nhà này còn cũ kỹ hơn cả mấy ngôi nhà gỗ trước đó.

Trì Nghiêu đỗ xe dưới chân núi.

"Là chỗ này à?"

Cảnh Hi bước xuống xe, một cơn gió thổi qua làm rối tung tóc mái của cậu, "Em không cảm nhận được gì cả."

Trì Nghiêu cảm nhận một lát, rồi đưa cậu đi về phía ngôi làng.

Đêm qua anh thực sự cảm thấy cường độ sóng âm phía này mạnh hơn một chút.

Là do còn cách quá xa sao?

Vẫn chưa bước ra khỏi rừng cây, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.

Trì Nghiêu và Cảnh Hi cùng lúc lách sang một bên.

Vút!

Một viên đạn sượt qua người cả hai, cắm sâu vào thân cây phía trước, để lại một lỗ đạn rất sâu và nhỏ.

Trì Nghiêu rút súng quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy tán cây đung đưa cách đó cả trăm mét.

Anh giơ súng nhắm vào chỗ đó, nhưng lại bắn trượt.

"Cẩn thận!"

Bên tai vang lên giọng nói lo lắng của Cảnh Hi.

Trì Nghiêu nhanh chóng lùi lại phía sau cây, tiếng va chạm vang lên không dứt.

Anh nghiêng tai nghe kỹ, nhắm vào một hướng rồi bóp cò.

"Ưm ——!"

Một tiếng hét đau đớn vang lên, một người ngã xuống từ trên cây.

Ở đây sao lại có sát thủ?

Bên tai lại vang lên vài tiếng súng, Trì Nghiêu nhìn sang, sắc mặt lập tức trở nên u ám.

Đạn bên phía Cảnh Hi bắn tới dày đặc hơn so với bên anh.

Là nhắm vào Cảnh Hi sao?

Trong đầu Trì Nghiêu chợt lóe lên suy nghĩ, anh gọi Tiểu Hắc dậy.

"Kiểm tra."

Màn hình ảo hiện lên phía trên Tiểu Hắc Đậu, là bản đồ quét trong phạm vi trăm mét.

【Có phản ứng nhiệt năng.】

Chỉ có phản ứng nhiệt năng, tức là chỉ quét được vũ khí của sát thủ.

Trì Nghiêu cau mày.

Trừ khi là camera giám sát, nếu không những người này cũng có thể ẩn mình dưới máy quét.

Kỹ thuật bắn súng của Cảnh Hi không thua kém Trì Nghiêu, trong vài phút đã hạ được hơn chục tên, nhưng tiếng súng vẫn chưa hề ngừng lại.

Nhận ra đám người này là nhắm vào mình, Cảnh Hi cố tình kéo giãn khoảng cách với Trì Nghiêu, gọi Tiểu Lam biến thành kính ngắm nhiệt năng.

"Tiểu Hồng, cậu qua bảo vệ Nghiêu Nghiêu."

Tiểu Hồng bật ra.

【Đã nhận.】

Ánh mắt của Trì Nghiêu vẫn luôn chú ý tới tình hình của Cảnh Hi, thấy cậu càng lúc càng tránh ra xa, cơn giận trong anh bốc lên phừng phừng.

Tên ngốc này biết rõ đám người này nhắm vào cậu, mà còn cố tình tránh ra xa, định một mình giải quyết hết bọn chúng sao?

Rất nhanh, Tiểu Hồng Đậu bay tới trước mặt Trì Nghiêu, biến thành giáp ẩn hình trên người anh.

Trì Nghiêu tức giận: "Cảnh Hi, đưa nó đi!"

Cảnh Hi trốn tránh qua lại giữa những thân cây, mỗi lần bóp cò lại có một sát thủ ngã xuống.

"Em không."

Trì Nghiêu: "Ngứa da rồi?!"

Ánh mắt Cảnh Hi lướt qua khuôn mặt tối sầm của anh, cậu tựa vào thân cây, học theo Trì Nghiêu khi nãy nháy mắt cười nhẹ.

"Bộ dáng anh nổi giận cũng rất đáng yêu nha."

Trì Nghiêu: "............"

Cái này đúng là — báo ứng hiện tại sao?

Đổi vị trí mà nghĩ, Trì Nghiêu cảm thấy tối qua bản thân không bị đánh chết, hoàn toàn là nhờ vợ nhân từ.

Giữa tiếng súng đạn, Trì Nghiêu vừa bắn vừa di chuyển về phía cậu.

"Đừng đùa nữa."

"Em không đùa mà." Cảnh Hi giơ súng bắn, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, ngữ điệu bình tĩnh, "Nhưng mà —— dù em có làm sao, anh cũng cảm thấy em rất đáng yêu đúng không?"

Trì Nghiêu: "............"

Vợ không thể đánh, chỉ có thể xả giận lên đầu đám sát thủ.

Trì Nghiêu mặt lạnh lùng tháo băng đạn, thay bằng loại đạn có độ chính xác cao hơn, giơ tay bắn ngay lập tức.

Sát thủ trúng đạn giữa trán, một phát nổ tung.

Trì Nghiêu nhìn về một hướng khác, kéo dài giọng nói chậm rãi: "Đến vỡ sọ cũng không có, súng này khó dùng quá."

Giọng anh không nhỏ, bên kia Cảnh Hi cũng nghe thấy.

"Của Huyền Phụng có thể làm được." Cảnh Hi tránh sang phía sau một thân cây khác, bắn trúng một sát thủ.

Trì Nghiêu cười: "Đáng tiếc là không mang theo, nếu không còn có thể cho em thưởng thức một màn nghệ thuật não tương bắn tung tóe."

Đám sát thủ nghe thấy bọn họ thản nhiên nói về chủ đề này, không khỏi lạnh sống lưng.

Tỷ lệ thương vong đã vượt quá 80%, nhất định phải rút lui.

Một trong những sát thủ làm ký hiệu rút lui, nhưng tay còn chưa buông xuống đã bị bắn xuyên qua lòng bàn tay.

"Ưm!"

Hắn ta giữ chặt lấy cổ tay, cơn đau đớn từ lòng bàn tay nhanh chóng lan rộng.

Giây tiếp theo, trán hắn đột nhiên bị đập mạnh, hắn loạng choạng rồi ngã thẳng từ trên cành cây xuống.

Những sát thủ khác thấy đội trưởng bị tiêu diệt, lập tức rút lui.

"Giờ mới biết chạy sao?"

Giọng của Trì Nghiêu vang lên từ phía sau, tất cả đều lạnh sống lưng.

Mười phút sau, khu rừng nhỏ yên tĩnh trở lại.

Hai người dẫm lên lá khô tiến tới.

Tên sát thủ dưới đất mặc áo rằn ri, đầu đội mũ bảo hộ, mặt cũng bị che kín.

Trì Nghiêu dùng mũi chân hất tung mặt nạ của người này, lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo.

"Em lùi lại hai bước."

Anh rút con dao găm từ thắt lưng ra, đợi Cảnh Hi lùi lại phía sau, liền nhanh chóng rạch qua tuyến thể của sát thủ.

Tin tức tố bung ra đục ngầu, như rượu trắng hạng kém bị pha loãng với nước và hương liệu.

"Sản phẩm thất bại." Trì Nghiêu nói.

Cảnh Hi mơ hồ ngửi thấy được mùi tin tức tố này, ngoài phản ứng bài xích, cơ thể còn theo bản năng cảm thấy khó chịu.

"Bọn chúng cũng bị cải tạo?"

Trì Nghiêu gật đầu, chà con dao vào quần áo của tên sát thủ để lau đi vết máu, rồi đút dao găm lại vào bao.

"Những người này không thể thích ứng với cải tạo, cơ thể không thể thú hóa, so với người bình thường, sức mạnh không hơn bao nhiêu, nhưng cũng đã được huấn luyện nghiêm ngặt."

Cảnh Hi cau mày.

Nói cách khác, dù bị ép buộc hay tự nguyện tiếp xúc với tổ chức đó, bất kể có cải tạo thành công hay không, đều không còn tự do.

"Đừng thương hại bọn chúng." Sợ mùi hôi xộc lên mũi cậu, Trì Nghiêu kéo cậu đi xa hơn, "Những người này có thể nhận được số tiền thưởng cao hơn gấp mười lần so với thị trường, là họ tự nguyện làm vậy."

Cảnh Hi không phải là thương hại, chỉ là việc gì liên quan đến Trì Nghiêu, cậu đều không nhịn được mà nghĩ nhiều hơn.

"Có thể không nghe theo sự sắp đặt của tổ chức không?"

"Không thể." Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của cậu, Trì Nghiêu giải thích, "Nhưng có thể khiến mình trông thật vô dụng."

Cảnh Hi: "Giả vờ?"

Trì Nghiêu: "Quy tắc của tổ chức rất đơn giản, rất nhiều người không muốn làm hại người khác đều ngoan ngoãn ở khu mỏ đào quặng, khổ thì có khổ, nhưng cũng chưa đến mức không sống nổi."

Ánh mắt Cảnh Hi chợt lóe sáng, cậu đột nhiên nghĩ tới khu C trong sào huyệt của Cực Ảnh.

"Vậy nên anh thiết lập khu C cũng vì lý do này?"

Trì Nghiêu gật đầu: "Để phòng ngừa lỡ như có kẻ ngốc không hiểu quy tắc bị lợi dụng, anh đã cho họ cơ hội lựa chọn lần thứ hai."

Những U Linh bị bắt có thể tự do lựa chọn ở lại khu B hoặc tiến vào khu C.

"Nếu chọn tiến vào khu C, bất kể thắng thua, cuối cùng bọn họ cũng không thể sống." Cảnh Hi nhìn anh, "Cánh cửa này tưởng chừng dẫn đến giàu có, nhưng thực ra là cửa chết."

"Những người này dù có bị cải tạo hay không thì cũng đều là rác rưởi." Trì Nghiêu cười khẩy, "Cải tạo chỉ làm khuếch đại cái ác trong lòng họ, năng lực càng mạnh thì càng làm nhiều điều ác, giữ lại làm gì?"

Nhìn ánh mắt không chút nhiệt độ của anh, Cảnh Hi cảm thấy ngực mình nghẹn lại, nắm chặt tay anh.

"Lúc nào rảnh, kể cho em nghe chuyện trước kia của anh nhé?"

Hai người đi dạo một vòng quanh đó nhưng không phát hiện ra gì.

"Chắc chắn ở gần đây có thứ gì đó, nếu không họ sẽ không kéo đến đây." Trì Nghiêu nói.

Cảnh Hi trầm ngâm: "Có lẽ không nhất thiết phải là ở đây có vấn đề, mà là em đã xâm phạm nghiêm trọng đến lợi ích của họ nên họ định nhân lúc em xuất chinh để giết em."

Trì Nghiêu một tay điều khiển tay lái, tay kia nắm lấy tay cậu.

"Lần sau đừng làm loạn nữa."

Cảnh Hi: "Nhưng mà rất dễ thương mà——"

Trì Nghiêu mặt tối sầm lại.

Thấy Cảnh Hi cười không ngớt, anh cảm thấy rất bất lực.

Thằng nhóc này sinh ra đúng là khắc anh.

Sáng sớm hôm sau, Trì Nghiêu tỉnh dậy, phát hiện Cảnh Hi đã thức dậy rồi, đang nghịch thứ gì đó.

"Mền lạnh ngắt thế này, rốt cuộc em dậy lúc nào vậy?" Trì Nghiêu bước tới.

Cảnh Hi vẫy tay ra hiệu cho anh ngồi xuống: "Chip của anh xong rồi."

Trì Nghiêu ngớ ra: "Chip điều khiển Tiểu Hắc?"

Cảnh Hi gật đầu: "Gần đây bận quá nên giờ mới làm xong."

Con chip đang nằm trong dung dịch, nhỏ đến mức có thể bỏ qua.

Trì Nghiêu chỉ cảm thấy như vừa bị nhỏ thuốc nhỏ mắt, mắt hơi nhói lên một chút, liền nghe thấy giọng điệu bất mãn của Tiểu Hắc vang lên bên tai.

【Tại sao người bị tổn thương lúc nào cũng là tôi?】

Trì Nghiêu: "......"

Cảnh Hi: "Anh thử điều khiển nó biến hình đi?"

Trước kia không có chip điều khiển, Trì Nghiêu chỉ có thể ra lệnh bằng giọng nói, mà Tiểu Hắc cũng chỉ có thể thực hiện vài biến hình thường quy đã được thiết lập.

Nhưng thông qua chip não thì có thể tự do điều khiển.

Nói cách khác, Tiểu Hắc có thể biến hình theo ý nghĩ của Trì Nghiêu, chỉ cần anh có thể tưởng tượng ra được thứ đó.

Trì Nghiêu nhìn viên đậu đen trước mặt, trong đầu vụt qua một hình ảnh.

Gần như cùng lúc đó, lớp vỏ của hạt đậu đen nứt ra, bắt đầu biến hình với tốc độ cực nhanh.

Chớp mắt một cái, một khẩu súng ngắn lơ lửng trước mặt anh, thân súng đen tuyền, một bên nòng súng khắc chữ "phoenix".

"Quả nhiên là nó." Cảnh Hi mỉm cười.

Trì Nghiêu nắm lấy nó, cảm giác trong tay giống hệt với khẩu súng mà Cảnh Hi từng làm, ngay cả trọng lượng cũng không khác chút nào.

"Huyền Phụng là mối tình đầu của anh, em không hiểu đâu."

Cảnh Hi: "......"

Anh có nhiều mối tình đầu thật đấy nhỉ.

"Em nhớ anh từng nói đã thấy Huyền Phụng bản nhái ở Hưng Bang?" Cảnh Hi dọn dẹp đống công cụ trên bàn, "Thật ra lúc đó em cũng từng nghĩ đến việc thiết kế súng hơi, nhưng bộ phận tăng áp hạn chế độ cứng của đạn quá nhiều, cuối cùng em vẫn làm súng cơ học, nhưng đối với Tiểu Hắc thì lại không có hạn chế này."

Đôi mắt Trì Nghiêu sáng rực nhìn cậu: "Nó có thể chuyển sang chế độ súng hơi à?"

Cảnh Hi gật đầu: "Hệ số tăng áp của nó ít nhất gấp mười lần súng hơi cao cấp hiện nay, có cơ hội anh có thể thử xem."

"Không biết làm não bắn ra ngoài có làm được không, nhưng vỡ sọ thì chắc chắn làm được." Cậu lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu.

Trì Nghiêu bật cười: " Hắc ca, tự nhiên tôi cảm thấy cậu thơm ra đấy."

【Hừ, tôi vốn dĩ đã rất thơm mà.】

Trì Nghiêu vừa chơi đùa với Huyền Phụng, vừa suy nghĩ: "Đã biến thành Huyền Phụng được thì những cái khác——"

"Đương nhiên cũng được." Cảnh Hi ngồi xuống bên cạnh anh, "Những năm qua những thứ cướp được từ anh đều trả hết lại rồi, còn hài lòng không?"

Món quà lớn thế này, sao mà không hài lòng cho được?

Trì Nghiêu kéo người lại, trao cho cậu một nụ hôn nồng nàn.

"Cảm ơn vợ."

Một lát sau, Cảnh Hi hơi tách ra, thở gấp.

"Ừm, đây là sính lễ."

Trì Nghiêu: "......"

Tự dưng thấy hơi nóng tay.