Gặp phải Cảnh Hi, ngay cả Lệ Viễn cũng phải run sợ.
Trì Nghiêu ngẫm nghĩ, hình như ngoài anh ra, không ai có thể vênh váo trước mặt Cảnh Hi.
"Đám tinh tặc hạng hai không lo làm ăn, nhưng lại rất quan tâm đến tin tức." Trì Nghiêu dựa vào ghế sofa, chế nhạo một câu.
Cảnh Hi ngồi tựa lưng vào ghế sofa, vuốt ve cằm anh, nơi vừa mới mọc lởm chởm vài sợi râu: "Sắp tới anh sẽ bận rộn không ít, bảo Phương Lương và Lệ Viễn quay về, việc điều tra 810 em sẽ cho người qua đó."
Trì Nghiêu kéo tay cậu lại: "Không cần, như em nói, cứ để tụi nó đến rồi lôi hết ra Hoang Tinh khai phá."
Cảnh Hi: "Nhưng người đông, không có ai quản thì không được."
Trì Nghiêu: "Anh không lo lắng chúng sẽ làm loạn."
Cảnh Hi: "Anh lo sẽ thu hút U Linh?"
Trì Nghiêu gật đầu.
Vòng tròn tinh tặc càng loạn thì U Linh càng dễ hành động, nếu các đoàn tinh tặc đều nghe lời, hành động của U Linh sẽ trở nên vô cùng rõ ràng.
Cảnh Hi suy nghĩ một lát.
"Em sẽ bàn bạc với Thượng Tướng Bùi, điều quân đến theo dõi."
Trì Nghiêu ngước lên nhìn cậu: "Em tin tưởng ông ta?"
Cảnh Hi cúi người ghé sát vào tai anh.
"Không phải em tin, mà là "ông già" tin, đúng không?"
Trì Nghiêu ngẩn ra, khẽ cười.
"Thật là không có gì qua được mắt em."
Quân đội liên tục đưa ra vài thông báo, tất cả đều liên quan đến việc chấn chỉnh giới tinh tặc, trong đó có một thông báo đã chia sẻ bài viết của truyền thông trung ương về Trì Nghiêu.
Đừng nói đến các thế lực khác, ngay cả người dân bình thường cũng cảm nhận được một chút mùi khác lạ.
Ba ngày trước khi kết quả bầu cử được công bố, các cấp cao trong quân đội họp hàng ngày, phân tích kỹ lưỡng lợi hại của việc Cực Ảnh tự phát tham gia cứu hộ lần này.
Ngồi ở ghế trên là ba vị thượng tướng, Bùi Chấn Nhạc ngồi ở giữa.
Ông ta nhìn về phía các sĩ quan, gương mặt nghiêm nghị: "Công tác chấn chỉnh giới tinh tặc sẽ được đưa vào dự án trọng điểm hàng đầu trong năm năm tới của quân đội, đây cũng là ý của cấp trên, mọi người nộp ít nhất một phương án kế hoạch, hạn nộp trước ngày mười lăm."
Sau khi mọi người đáp lại, ông tiếp tục nói: "Về việc lần này đoàn Phi Long đã dọn dẹp triệt để thú triều ở hành tinh 333, khả năng nắm bắt cục diện và chi tiết đều vô cùng xuất sắc, tất cả mọi người sẽ được thưởng công huân theo tiêu chuẩn nhiệm vụ cấp S0, còn việc đoàn tinh tặc Cực Ảnh đã phối hợp với Phi Long trong việc dọn dẹp và cứu hộ cũng vô cùng ý nghĩa. Đáng ra phải được thưởng công huân, nhưng xét thấy họ không phải quân nhân tại ngũ, phần thưởng sẽ được thay thế bằng huân chương."
"Trao huân chương cho tinh tặc à?" Triệu Hoành Nghĩa giọng không lớn, nhưng ai cũng có thể thấy ông ta không vui, "Chỉ vì họ làm đúng một việc, mà mọi lỗi lầm trong một trăm chuyện sai trước đây đều bỏ qua hết à?"
Bùi Chấn Nhạc bị buộc phải dừng lại, đợi ông ta nói xong mới chậm rãi đáp: "Chuyện nào ra chuyện đó, với những hành vi phạm tội đã được ghi lại của Cực Ảnh, tất nhiên phải xử lý nghiêm khắc, đây chính là điều tôi sắp nói tiếp theo."
Bùi Chấn Nhạc đan hai tay lại trước mặt: "Từ lâu tôi đã suy nghĩ rằng, liệu việc trấn áp và trừng phạt giới tinh tặc của chúng ta có quá đơn nhất hay không, chỉ chăm chăm đàn áp rốt cuộc là tốt hay xấu, liệu có cách nào công bằng hơn để đôi bên đạt được sự cùng có lợi hay không. Các cậu hãy suy nghĩ những vấn đề này khi viết kế hoạch."
Triệu Hoành Nghĩa nghẹn một hơi trong cổ họng, thế nào cũng không thoải mái.
Kết quả bầu cử còn chưa được công bố mà Bùi Chấn Nhạc đã bày ra dáng vẻ của một thống soái rồi!
Bạch Dật ngồi ở bên kia của Bùi Chấn Nhạc, nghe vậy liền hạ giọng: "Chi bằng nhân cơ hội này, để sức mạnh của quân đội thâm nhập vào Cực Ảnh, biến họ thành hình mẫu, dẫn dắt giới tinh tặc hoàn thành tái thiết trật tự."
Bùi Chấn Nhạc nghiêng đầu nhìn ông ta một cái.
"Việc đó rất có thể phản tác dụng, tôi cho rằng giai đoạn hiện tại, quân đội chỉ cần dẫn dắt từ bên ngoài là được, sau đó sẽ tùy tình hình điều chỉnh thêm."
"Là do tôi quá nóng vội." Bạch Dật cười cười, "Vẫn là lão Bùi ông suy nghĩ chu đáo hơn."
Bùi Chấn Nhạc sắc mặt không thay đổi nhiều, lật sang trang tiếp theo.
"Bây giờ bắt đầu phân công công việc khai hoang trong tháng tới ——"
Triệu Hoành Nghĩa lại ngắt lời: "Cũng bàn luôn về việc xử lý Bạch Hạc và Trần Băng Phong đi."
Bùi Chấn Nhạc đặt sổ công tác xuống, nhạt nhẽo nói: "Lần này quân đoàn Bạch Hạc phạm phải sai lầm có ảnh hưởng cực kỳ xấu, gây tổn hại lòng tin của người dân đế quốc, làm giảm nghiêm trọng uy tín của quân đội, cấp trên có ý định đợi sau khi kết thúc bầu cử sẽ xử lý."
Triệu Hoành Nghĩa nghiến chặt răng, sắc mặt trở nên u ám.
Đến lúc đó, chẳng phải đều do ông ta nói hết sao?!
Ngày công bố kết quả bầu cử, tất cả mọi người trong quân đội đều phải tham gia lễ thăng chức thống soái.
Hôm trước, Cảnh Hi ở nhà bị ông bà và Trì Nghiêu vây quanh suốt nửa tiếng đồng hồ, vẻ mặt dần dần lộ ra sự bất đắc dĩ.
"Cháu chỉ là đi tham gia buổi lễ, đâu phải kết hôn, không cần phải ăn mặc trang trọng như thế."
Cảnh Nhung cầm tấm vải nhung cẩn thận lau huân chương đeo trên ngực cậu.
"Đã mười năm rồi quân đội chưa tổ chức một buổi lễ trọng thể như vậy, chắc chắn sẽ được phát sóng trực tiếp, mặc sai sẽ bị cười chê đó."
Bạch Kỳ cầm cả một dãy lễ phục quân đội trên giá treo áo để lên người Cảnh Hi ướm thử.
"Nhóc Hi Hi nhà chúng ta đẹp trai như vậy, nhất định phải cho tất cả mọi người nhìn thấy, đúng không, A Nghiêu?"
Trì Nghiêu ngồi trên ghế cắn táo, cười đáp.
"Ừ ừ, mặc đều như nhau, ai xấu người đó ngại."
Cảnh Hi: "......"
Có phải cuộc thi sắc đẹp đâu.
Chọn quần áo và phụ kiện mất hai tiếng đồng hồ, đến khi Cảnh Nhung và Bạch Kỳ ra khỏi nhà, Cảnh Hi đã kiệt sức, còn mệt hơn cả đánh trận.
"Ngày mai ban ngày anh ở bên ông bà, đến chiều tối em đến đón anh đi dự tiệc rượu."
Những buổi lễ như thế này, với thân phận của Trì Nghiêu, không thích hợp tham dự, nhưng tiệc rượu sau lễ mời Trì Nghiêu, thống soái sẽ đích thân trao huân chương cho Cực Ảnh để thể hiện sự coi trọng sự việc này.
Trì Nghiêu: "Nguyễn Lăng Vân liên lạc với anh, nói rằng ngày mai muốn dẫn anh đi tham quan một nhà máy vũ khí khác."
Cảnh Hi nhíu mày.
"Chọn đúng ngày em không thể đi cùng anh."
Trì Nghiêu cười nhẹ: "Cũng tốt, xem xem cậu ta có thể đưa ra con bài gì."
"Em sẽ cử người bí mật đi theo anh nhé?" Cảnh Hi không giấu được lo lắng, trong lòng cậu hơi bất an, "Tên omega đó không đơn giản."
Trì Nghiêu nhướng mày: "Anh mà còn bị omega bắt nạt à?"
Ánh mắt Cảnh Hi liếc qua: "Ở một số phương diện, kinh nghiệm của cậu ta phong phú hơn anh nhiều đấy, em không thể không lo lắng."
Trì Nghiêu: "......"
Hình tượng phong lưu cứng rắn của Trì Nghiêu sắp không giữ nổi trước mặt Cảnh Hi rồi.
Trì Nghiêu cố vùng vẫy: "Dù sao anh cũng là tay lão luyện tình trường mười mấy năm, sợ cậu ta à?"
Cảnh Hi: "Tay lão luyện chỉ biết trợn mắt thôi hả?"
Trì Nghiêu: "......"
Thực ra Cảnh Hi không lo lắng việc Trì Nghiêu bị Nguyễn Lăng Vân lừa, chỉ là những lời của Cừu Thiên Lâm cứ văng vẳng bên tai, khiến cậu không thể không lo.
Gần đây pheromone của Trì Nghiêu luôn không ổn định, nhất là ban đêm, cậu thường bị pheromone của đối phương tấn công đến mức tỉnh giấc.
Trong tình huống như vậy mà tiếp xúc với omega, không phải chuyện tốt lành gì.
Lỡ mất kiểm soát thì hậu quả khó lường.
"Lần này anh nhất định phải đi." Trì Nghiêu kéo người ngồi lên đùi mình, "Không cần lo lắng, pheromone của cậu ta, không khiến anh hưng phấn nổi."
Cảnh Hi nhìn khuôn mặt ngay trước mắt, thuận thế hôn qua.
"Tốt nhất là vậy."
Sáng sớm hôm sau, khi Trì Nghiêu tỉnh dậy thì Cảnh Hi đã ăn mặc chỉnh tề.
Một bộ lễ phục quân đội màu đen viền vàng, trước ngực đeo dải băng và huân chương thiếu tướng, thắt lưng đeo một thanh kiếm trang trí, mái tóc dài hiếm khi được buộc thành một búi cao, càng làm nổi bật các đường nét tinh xảo quá mức của cậu, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén vừa rút khỏi vỏ.
Vẫn là thanh kiếm đẹp nhất.
Trì Nghiêu chống cằm, vui vẻ chụp lén vài tấm rồi lưu vào album.
"Có phải nghe tụng kinh cả ngày không?"
Nghe vậy, Cảnh Hi quay đầu nhìn qua.
"Buổi sáng diễn tập quân sự và lễ thăng chức, buổi chiều thì các lãnh đạo phát biểu ở hội trường số một."
"Có thể mang theo đồ ăn vặt không?" Trì Nghiêu cười cười, "Chán quá thì ngồi gặm hạt dưa gì đó á?"
Cảnh Hi: "Hay anh mang luôn cái giường đi nhé?"
Trì Nghiêu ngạc nhiên: "Có thể mang giường nữa à, nhân văn thế."
Cảnh Hi ngồi bên giường, nâng mặt anh lên rồi hôn chào buổi sáng.
Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, càng làm anh ngứa ngáy thêm.
Trì Nghiêu kéo người lại, làm sâu thêm nụ hôn này.
"Người cần chú ý an toàn không phải là em à?"
Kết thúc nụ hôn, Trì Nghiêu vẫn chưa thỏa mãn, nhẹ cắn một dấu vết lên môi Cảnh Hi: "Em ăn mặc đẹp thế này, giờ anh lo lắm, sợ em bị dụ mất."
Áo vừa được chỉnh sửa lại đã lộn xộn, nhưng Cảnh Hi không bận tâm, chỉ lướt mắt qua rồi nhìn anh nói: "Nếu lo thì về sớm một chút."
Trì Nghiêu cười cười: "Có thưởng à?"
Cảnh Hi thản nhiên: "Em cũng muốn thưởng lắm, tiếc là anh chưa thành niên, anh trai à."
Trì Nghiêu: "......"
Tiễn Cảnh Hi xong, Trì Nghiêu thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
Mặc dù ngoài kia có nhiều camera giám sát, nhưng đối với anh, việc né tránh chúng cũng không phải là không thể.
Bỗng dưng thiết bị liên lạc kêu lên, anh tiện tay mở ra.
【D: Hôm nay bảo vợ cậu cẩn thận chút, đừng để lão già Bùi Chấn Nhạc bị treo cổ.】
Ban đầu Trì Nghiêu không định để ý, nhưng chữ "vợ" kia lại khiến anh rất hài lòng, miễn cưỡng trả lời.
【Không thể tự về mà trông à?】
【D: Với tình hình hiện tại thì tôi không về được.】
Trì Nghiêu: 【Kêu vợ tôi làm việc mà không có lợi à?】
【D: Sau khi tôi nghỉ hưu, nhường vị trí cho cậu, chẳng phải vợ cậu cũng được hưởng ké à?】
Trì Nghiêu: 【Cút.】
Khi Trì Nghiêu đi tới khu phố sầm uất, xe chuyên dụng của Nguyễn Lăng Vân đã chờ sẵn.
Trì Nghiêu tháo mũ lưỡi trai ra, ánh mắt quét qua hàng ghế trước, nơi Nguyễn Lăng Vân đang bước đến.
"Lần này đừng nói lại dẫn tôi đi xem mấy thứ rác rưởi nữa nhé?"
Nguyễn Lăng Vân cười gượng: "Mấy thứ trước đó đều là hàng cao cấp của công ty chúng tôi mà—"
"Thế thì tôi phải nghi ngờ thực lực của công ty cậu đấy." Trì Nghiêu chống cằm, chân dài bắt chéo, lười biếng nói, "Mấy món đồ tôi thu được từ mấy đoàn tinh tặc hạng ba còn tốt hơn nhiều."
Đôi mắt nửa khép của Nguyễn Lăng Vân chợt lóe lên: "Tôi đảm bảo vũ khí lần này chắc chắn sẽ khiến anh hứng thú."
Trì Nghiêu nhìn đồng hồ: "Trước bốn giờ chiều tôi phải quay lại, cậu lo mà liệu."
Nguyễn Lăng Vân cười đầy ẩn ý: "Trước khi gặp anh, tôi cứ nghĩ anh là kiểu người không sợ trời, không sợ đất, không ngờ trước mặt thiếu tướng Cảnh—— lại ngoan như thế."
"Hôm nay là ngày Cực Ảnh được trao huân chương." Trì Nghiêu nhìn sang, nụ cười trên môi nhạt dần, "Tôi không muốn vì xem mấy món đồ phế liệu mà làm lỡ chuyện chính."
Nguyễn Lăng Vân biến sắc, gượng cười: "Lần này vũ khí chắc chắn không phụ lòng tin của anh."
Họ đi bằng máy bay chuyên dụng, băng qua điểm nhảy không gian và tới hệ sao Long Thần, hành tinh số 3434, vì Đế Đô nằm trong hệ sao Long Thần nên cũng gọi tắt là Đế Đô 3434.
Tất cả các hành tinh ở Đế Đô đều thuộc sở hữu quốc gia, tập đoàn Hưng Bang đã trả trước tiền thuê 30 năm để có quyền sử dụng hành tinh này.
Nhà máy vũ khí lần này có quy mô còn lớn hơn lần trước.
Nguyễn Lăng Vân thấy Trì Nghiêu suốt cả buổi không có chút hứng thú, thậm chí còn lạnh nhạt hơn lần gặp trước, bèn dứt khoát dẫn anh vào khu vực vũ khí cốt lõi.
Các đoàn tinh tặc lớn đều giàu sụ, chỉ cần khiến họ hứng thú với sản phẩm, ký được hợp đồng với họ còn dễ hơn với quân đội, lại ít bị giới hạn.
Các loại súng ống được trưng bày trên giá kim loại.
Trì Nghiêu chậm rãi đi ngang qua các kệ, thỉnh thoảng liếc nhìn.
Nguyễn Lăng Vân thấy ánh mắt anh không dừng lại ở đâu, trong lòng âm thầm lo lắng.
Nếu ngay cả vũ khí ở đây cũng không lọt vào mắt anh, thì e rằng——
"Cái này là mô phỏng của Huyền Phụng à?" Trì Nghiêu cầm một khẩu súng lục xoay vài vòng quanh ngón tay, "Nhẹ quá."
Cuối cùng cũng có thứ khiến anh hứng thú.
Nguyễn Lăng Vân thở phào nhẹ nhõm, giải thích: "Không ngờ Trì tiên sinh lại biết về Huyền Phụng?"
Vợ làm ra, tất nhiên là biết rồi.
Trì Nghiêu liếc nhìn dòng chữ "phoenix" khắc trên nòng súng.
Thoạt nhìn thì giống y hệt, nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện đây là in, còn khẩu của Cảnh Hi là được khắc tay.
"Huyền Phụng là tác phẩm của ngài 11, tôi đã từng sưu tầm vài khẩu." Trì Nghiêu vừa chơi vừa nói, "Nhưng khẩu của cậu ấy là súng máy, còn cái này là súng hơi."
Nguyễn Lăng Vân cười đáp: "Đúng vậy, thiết kế của cậu ấy tất nhiên dẫn đến việc lực giật quá lớn, tính thực tế rất thấp, các kỹ sư của chúng tôi sau khi nghiên cứu đã cải tiến nó thành súng hơi, sức công phá mạnh hơn, giảm 90% lực giật——"
"Phượng hoàng niết bàn, sống dậy từ cõi chết, đó mới là Huyền Phụng." Trì Nghiêu cười nhạt, bất ngờ chĩa súng vào Nguyễn Lăng Vân, "Một món đồ chơi nhẹ hều ai chơi cũng được như này mà dám gọi là Huyền Phụng? Không thấy gọi là gà rừng hợp lý hơn à?"
Đồng tử của Nguyễn Lăng Vân co rút mạnh, biểu cảm trên gương mặt bỗng chốc rối loạn.
Trì Nghiêu nhìn thoáng qua sự hoảng loạn trong chớp mắt của cậu ta, tùy tiện đặt súng lại chỗ cũ.
"Súng hơi yêu cầu rất cao về hệ thống nén khí, hoặc là bắn không xa, hoặc là không đủ mạnh, chẳng có gì thú vị."
Thấy anh tiếp tục tự nhiên bước đi, Nguyễn Lăng Vân mới nhận ra tim mình bắt đầu đập nhanh, đôi môi trắng bệch.
Khoảnh khắc vừa rồi, khi khẩu súng chĩa vào đầu, hắn rõ ràng cảm nhận được sát ý của Trì Nghiêu.
Đi gần hết nửa vòng kho vũ khí, Trì Nghiêu mới cầm lên món thứ hai.
"Cái bệ phóng tên lửa này không tệ."
"Ngài thật có mắt nhìn." Nguyễn Lăng Vân cố lấy lại bình tĩnh, cười đáp, "Đây là sản phẩm do chúng tôi tự phát triển, uy lực không thua gì pháo hạng nặng, trong môi trường khắc nghiệt, một đội bệ phóng tên lửa như thế này có thể so với cả đội xe tăng pháo."
Bên cạnh bệ phóng tên lửa có một tấm bảng phân tích cấu tạo, nhưng Trì Nghiêu chẳng thèm nhìn lấy một cái.
"Là dòng D_3 hay D_30?"
Ánh mắt Nguyễn Lăng Vân chợt lóe lên: "Ngài đúng là chuyên gia."
Trì Nghiêu: "Dù các cậu có thiết kế thế nào, hệ D_3 vẫn bị hạn chế bởi loại năng lượng, sức mạnh chỉ ở mức đó thôi, rất bình thường."
Thấy anh định đi tiếp, Nguyễn Lăng Vân gọi giật lại.
Cấp trên yêu cầu cậu ta nhất định phải đàm phán được đơn hàng của Cực Ảnh.
Đã đi tham quan gần hết rồi, nếu không có thứ gì vừa mắt, thì làm sao đàm phán hợp tác được?
"Là của hệ D_30."
Nghe vậy, Trì Nghiêu quay lại.
"Năng lượng của hệ D_30 đều nằm trong tay quân đội, tôi tuy không phải chuyên gia vũ khí, nhưng dù sao cũng mua bán vũ khí nhiều năm rồi, anh đừng mong lừa tôi."
Nguyễn Lăng Vân vẫy tay ra hiệu cho người đến, tháo rời quả pháo rocket ngay tại chỗ.
"Chúng tôi có kênh riêng để lấy được nguồn năng lượng đó."
Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua cấu tạo bên trong nòng pháo, cười nói: "Theo tôi biết, loại năng lượng này rất khó thu thập, quân đội không thể nào bán cho các cậu, không lẽ là hàng giả?"
Với tính cách của Trì Nghiêu, có thể nói được vài câu về một món vũ khí, chứng tỏ anh cũng có hứng thú với món đó.
Nguyễn Lăng Vân phất tay cho người rời đi.
"Loại năng lượng này không hoàn toàn nằm trong tay quân đội, chúng tôi đã tốn rất nhiều nhân lực và tài lực để tìm thấy loại năng lượng này ở các tinh cầu hoang chưa khai thác, tự mình thu thập mang về."
Nói đến đây, Nguyễn Lăng Vân bổ sung thêm: "Nếu ngài không tin, chúng tôi có thể thử nghiệm ngay tại đây."
Tinh cầu hoang chưa khai thác?
Giết cả một đội thu thập để cướp được nguồn năng lượng này, quả thực tiêu tốn không ít nhân lực.
"Không cần thiết." Trì Nghiêu cười nhẹ, không chút để tâm, "Nói chuyện với người đẹp như cậu thì tâm trạng sẽ thoải mái hơn, không kiềm được nói nhiều hơn vài câu."
Anh tùy tiện chỉ tay: "Mẫu này, mười ngàn chiếc."
Nguyễn Lăng Vân khẽ nhếch môi cười: "Được, tôi sẽ ghi lại cho ngài."
Có sự khởi đầu này, đi thêm vài bước nữa, Trì Nghiêu lại yêu cầu một lô vũ khí quang năng, đạn dược, súng bắn tỉa, chiến cơ và chiến hạm.
Nhìn con số đơn hàng, nụ cười của Nguyễn Lăng Vân dần nở rộng.
Đúng như dự đoán, chỉ cần có được sự tin tưởng của tinh tặc, họ tiêu tiền so với đám lão già trong quân bộ còn sảng khoái hơn nhiều.
Tại khu vực nghỉ ngơi, Trì Nghiêu ngồi bên khung cửa sổ rộng lớn, liếc nhìn thời gian.
Một giờ chiều.
Nguyễn Lăng Vân ngồi đối diện anh, nhã nhặn dùng dao nĩa.
"Chiều tôi sẽ dẫn anh đi tham quan nhà máy số ba ở phía Bắc, bên đó gần đây vừa phát triển một mẫu giáp máy mới, tôi tin anh sẽ hứng thú."
"Được thôi." Trì Nghiêu uống một ngụm cà phê, biểu cảm chẳng có gì biến đổi, "Rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì."
Trong thiết bị đầu cuối có tin nhắn của Cảnh Hi gửi tới, hiển thị cách đây ba giờ.
Bên trong nhà máy vũ khí bị chặn tín hiệu, đến đây mới khôi phục lại.
【Vợ yêu Hi Hi: Mọi chuyện đều thuận lợi.】
Năm chữ ngắn ngủi, chẳng có gì mập mờ, nhưng Trì Nghiêu không kìm được mà khóe môi cong lên, ngay cả cái dấu chấm kia cũng thấy đặc biệt đáng yêu.
【Anh sẽ về khoảng bốn giờ chiều, moah moah chụt~】
Nguyễn Lăng Vân vốn đang rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Trì Nghiêu lúc này, bất chợt thấy chướng mắt vô cùng.
Nụ cười này hoàn toàn khác với nụ cười khi đối mặt với hắn.
"Có chuyện gì vui à?" Nguyễn Lăng thử dò hỏi như thể vô tình.
Trì Nghiêu tắt thiết bị đầu cuối: "Vợ tôi nhắn, bảo tôi đừng ngoại tình."
Sắc mặt Nguyễn Lăng Vân cứng lại: "Trước đây tôi chưa nghe nói anh có phu nhân?"
"Bản thân tôi lộ diện trước mặt người ngoài thì không sao, chẳng lẽ còn phải mang theo em ấy?" Trì Nghiêu cười khẩy, phát ra một tiếng hừ nhẹ từ mũi, "Em ấy à, chỉ cần hưởng thụ tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này là đủ."
Nguyễn Lăng Vân gượng cười: "Không ngờ anh lại chung tình như vậy, chắc hẳn phu nhân rất xinh đẹp?"
"Đương nhiên." Trì Nghiêu cười nhạt, "Nhưng không thú vị bằng cậu."
Nguyễn Lăng Vân ngẩn ra, đôi tai dần ửng đỏ.
Dùng bữa xong, cả hai đi đến nhà máy số ba, tốc độ đặt đơn của Trì Nghiêu còn nhanh hơn cả tốc độ dùng bữa.
Nguyễn Lăng Vân: "Anh không cần kiểm tra hiệu suất à?"
Trì Nghiêu: "Cậu giới thiệu thì tôi yên tâm."
Ánh mắt Nguyễn Lăng Vân khẽ lóe lên, khóe miệng cong lên.
Gương mặt xinh đẹp lại phảng phất thêm chút ngại ngùng.
Trì Nghiêu ứng phó cho có, trong lòng dần cảm thấy chán nản.
Nếu không phải quả thật có thu hoạch, đến ngoài mặt anh cũng chẳng muốn ứng phó.
Về nhà ôm vợ không sướng hơn à? Phải ở đây với một đóa hoa thối giao tiếp cả ngày, mùi hương ô uế đến mức làm anh phát buồn nôn.
Thời gian đã gần đến, Trì Nghiêu ngồi lên phi thuyền trở về.
Giữa chừng, Nguyễn Lăng Vân cầm ly rượu đi tới, ngồi xuống tay vịn, ngồi sát vào anh.
"Hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn."
Trì Nghiêu cầm lấy ly rượu, lắc nhẹ, chưa vội uống.
"Bao lâu thì giao hàng?"
Nguyễn Lăng Vân: "Anh rất vội sao?"
Trì Nghiêu: "Sau khi hợp tác với quân đội, không chừng sẽ lập tức có nhiệm vụ được giao đến, không thể không chuẩn bị sẵn."
Nguyễn Lăng Vân khẽ cười, dò xét: "Bỏ ra nhiều công sức như vậy, cuối cùng chỉ nhận lại một tấm huân chương, việc buôn bán này có vẻ không đáng giá lắm nhỉ?"
"Tôi cứ ngỡ cậu là một omega có tầm nhìn." Trì Nghiêu cười nhạt, "Hóa ra ngay cả cậu cũng không hiểu được giá trị của tấm huân chương đó."
Nguyễn Lăng Vân cắn môi: "Tôi chỉ là một người làm ăn, đương nhiên không có tầm nhìn rộng như ngài Trì đây."
Phi thuyền đi vào điểm nhảy không gian, AI thông báo hành khách chuẩn bị sẵn sàng cho các biện pháp an toàn.
Thấy Nguyễn Lăng Vân đứng dậy, nhưng phi thuyền đột nhiên gặp phải dòng khí lưu, lắc lư một cái, giây tiếp theo hắn ngã nhào vào lòng Trì Nghiêu.
Không khí xung quanh tràn ngập mùi nước hoa và mùi vị tin tức tố ngọt ngào tanh tưởi.
Mặc dù anh thích ăn ngọt, nhưng mùi vị ngọt ngào kiểu này, anh không thể thưởng thức nổi.
Trì Nghiêu đang định đẩy người ra, nhưng đối phương lại đột nhiên siết chặt cánh tay, ôm lấy cổ anh.
"Ngài Trì, mùi hương của anh thật dễ chịu."
Nguyễn Lăng Vân ghé sát vào bên cổ anh, giọng nói khàn khàn đầy mị lực, "Chân tôi mềm nhũn, không đứng dậy nổi rồi."
"Vậy thì ghế này nhường cho cậu."
Trong ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Lăng Vân, Trì Nghiêu xé người khỏi mình, ném vào ghế, còn bản thân thì đứng dậy bỏ đi.
"Ngài Trì!" Nguyễn Lăng Vân nắm lấy cổ tay anh, ngón tay cọ xát vào mặt trong cổ tay, đôi mắt ngấn nước nhìn lên, "Anh không thể ở lại với tôi một lát sao?"
Hương tin tức tố ngọt ngào, gương mặt ửng hồng thẹn thùng, một omega quyến rũ chủ động tiếp cận thế này, alpha thông thường có ai mà không động lòng.
Trì Nghiêu bị hắn chạm vào mà nổi hết da gà, suýt nữa vung tay đánh nát đỉnh đầu của hắn.
"Cậu—"
Vừa mở miệng, mùi tin tức tố trong không khí đột ngột thay đổi.
Hương ngọt ngào bỗng tràn ngập một mùi tanh ngọt kì lạ và nồng nặc.
Tim Trì Nghiêu bất giác đập mạnh, trong khoảnh khắc trước mắt như ngập tràn sắc đỏ, nhưng chỉ chớp mắt lại biến mất.
Đầu óc ù ù, hơi thở trở nên gấp gáp.
Trì Nghiêu lắc lắc đầu, nhưng trạng thái hưng phấn này chẳng hề thuyên giảm.
Rõ ràng không phải là một mùi dễ chịu, nhưng lại có sức hấp dẫn tột cùng đối với anh.
Muốn—
Rất muốn ăn cậu ta—
"Trì tiên sinh? Trì tiên sinh?" Nguyễn Lăng Vân kéo tay anh đặt lên môi, "Ngồi cạnh tôi đi."
Trì Nghiêu không kiềm chế được bước chân tiến về phía trước.
Nguyễn Lăng Vân nhìn anh đi tới, trong mắt thoáng qua ý cười, vừa định hôn lên mu bàn tay của anh, nhưng còn chưa chạm đến, giây tiếp theo đã bị hất văng xuống đất.
Trong chớp mắt, hắn quên mất việc che giấu, kinh ngạc nhìn Trì Nghiêu.
Không thể nào, người này tuyệt đối không thể chống lại tin tức tố của mình!
Trì Nghiêu đứng cao hơn nhìn xuống hắn, mặt không chút biểu cảm: "Xin lỗi, chỗ này hôi quá, tôi sắp nôn rồi."
Nói xong, anh quay lưng rời đi.
Nguyễn Lăng Vân nhìn anh bước ra khỏi khoang tàu, nghiến chặt răng, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Cửa khoang vừa đóng lại, trước mắt Trì Nghiêu chao đảo, anh dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng vững.
Đây tuyệt đối không phải là tin tức tố của omega con người.
Loại tấn công tinh thần mạnh đến vậy, anh chỉ từng cảm nhận trên những con thú biến dị.
Dù không còn ngửi thấy mùi đó nữa, nhưng các triệu chứng không hề thuyên giảm, Trì Nghiêu cảm thấy rất nóng, ngày càng nóng, tim đập không ngừng.
Cảnh tượng buổi sáng khi môi lưỡi quấn quýt với Cảnh Hi không ngừng hiện lên trước mắt.
Muốn gặp Cảnh Hi—
Muốn gặp Cảnh Hi ngay lập tức—
Trì Nghiêu vừa ngồi xuống thì tàu vũ trụ bắt đầu chao đảo dữ dội.
Tim Trì Nghiêu đập mạnh và nhanh không ngừng.
Giống như cảm giác mỗi khi anh và Cảnh Hi hoán đổi thân xác.
Nhưng bây giờ Cảnh Hi không có ở đây!
Trước mắt anh quay cuồng, ý thức dần dần mất đi.
Bên tai đột nhiên vang lên câu nói của Cảnh Hi đêm hôm đó.
Nếu việc hoán đổi là do năng lực của anh, thì người gần anh nhất bây giờ là Nguyễn Lăng Vân.
Tuyệt đối không thể hoán đổi sang cơ thể của người đó!
Mồ hôi lạnh lăn dài trên má, Trì Nghiêu ngồi thẳng, tay đặt trên tay vịn siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Trong một khoang nghỉ khác, Nguyễn Lăng Vân không dám hành động sau khi thất bại trong việc quyến rũ.
Nếu Trì Nghiêu hủy đơn đặt hàng, hắn không cách nào ăn nói với cấp trên được.
Qua màn hình giám sát, hắn nhìn Trì Nghiêu ngồi đó, cơ thể dường như không có phản ứng gì.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Khi trở lại trạm không gian dân dụng ở đế đô tinh.
Nguyễn Lăng Vân vừa định tìm Trì Nghiêu, nhưng đối phương đã bước ra trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
"Nguyễn tiên sinh." Trì Nghiêu bước tới, "Nếu muốn hợp tác lâu dài, tôi hy vọng sẽ không có lần sau."
Sắc mặt Nguyễn Lăng Vân trắng bệch.
"Xin lỗi, nhưng tôi đối với anh là—"
"Ăn đậu hũ thối trên tàu vũ trụ là điều tôi tuyệt đối không thể chịu được." Trì Nghiêu đi ngang qua hắn, hờ hững nói, "Quản lý lại người của cậu cho tốt."
Mắt Nguyễn Lăng Vân mở to, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt vô cùng khó coi.
Trì Nghiêu lại dám nói tin tức tố của hắn giống đậu hũ thối!
Về đến đế đô tinh, Nguyễn Lăng Vân muốn đưa Trì Nghiêu về.
"Để tôi đưa anh về nhé."
Nguyễn Lăng Vân nhận ra có thể mình đã làm hỏng chuyện, từ lâu đã không còn ý định tán tỉnh nữa.
Mỗi lão đại của các tinh tặc đoàn đều có tính cách riêng, nhất là Trì Nghiêu, nghe đồn là tính tình thất thường, tàn bạo, vậy mà hắn lại nghĩ mình có thể chế ngự đối phương.
Trì Nghiêu lạnh mặt: "Không cần."
Trên phố, dòng người đông đúc, màn hình lớn bên đường đang phát sóng trực tiếp lễ thăng chức của Bùi Chấn Nhạc lên thống soái.
Ở phía xa có thể nghe thấy tiếng pháo nổ.
Bình thường không cảm thấy gì, nhưng lúc này Trì Nghiêu lại ngửi thấy mùi tin tức tố từ bốn phương tám hướng.
Của alpha, của omega, đều có.
Thơm, hôi, lẫn lộn với nhau.
Muốn giết người.
Muốn giết hết tất cả những người này!
Trì Nghiêu vừa kéo cửa xe của một người qua đường đã ném hắn ra ngoài, rồi tự mình leo vào và lái đi.
"Xe của tôi!" Người qua đường vừa chửi vừa đuổi theo.
Trì Nghiêu một tay kéo lỏng cổ áo, sắc mặt khó coi: "Hắc ca, bồi thường tiền xe cho anh ta."
Trước mắt bật ra anh màn hình ảo cỡ lòng bàn tay.
【Tình trạng của ngài bây giờ không ổn.】
Trì Nghiêu hít sâu một hơi, thì thầm: "Tôi muốn tìm Hi Hi—"
Anh đã cài đặt đường bay tự động, trực tiếp hướng đến nhà Cảnh Hi.
Buổi sáng Cảnh Hi còn nói với anh.
Trước bữa tối, Cảnh Hi sẽ về nhà đón anh.
Xe chạy được nửa đường, ý thức của Trì Nghiêu đã mơ hồ.
Tiểu Hắc bật ra mấy cửa sổ hỏi anh có muốn liên lạc với Cảnh Hi không, nhưng anh hoàn toàn không có tâm trí mà nhìn.
Thiết bị đầu cuối đột nhiên kêu lên, ngay sau đó là một chuỗi âm báo kéo dài không ngớt.
Tiếng ồn khiến Trì Nghiêu khôi phục một chút ý thức, vừa bắt máy đã nghe thấy một giọng nói trầm khàn.
D: "Cậu đang ở đâu?!"
Trì Nghiêu nhìn vào màn hình định vị, nheo mắt lại nhìn một lúc lâu mới nhìn rõ.
"Đến nhà Hi Hi còn 30km nữa."
"Tôi không hỏi cậu cái này!" Đầu bên kia giọng vô cùng gấp gáp, "U Linh có hành động, tôi chỉ chặn được một phần, số còn lại có thể đã lẻn vào đế đô tinh, cậu lập tức đến tổng bộ ngay, tối nay tiệc rượu tuyệt đối không thể xảy ra sự cố!"
Trì Nghiêu dồn hết sức lực mới nghe rõ được lời ông ta nói.
"Liên quan gì đến tôi?"
D: "Bây giờ không phải lúc giận dỗi, sau này cậu muốn yêu cầu gì tôi cũng đáp ứng, mau đi!"
Nói xong liền cúp máy.
"Mẹ kiếp! Lão già chết tiệt."
Trì Nghiêu ngả người vào ghế hít sâu vài hơi, nhưng càng hít thở lại càng cảm thấy ngột ngạt.
Chốc lát sau, anh giật mạnh vật trang trí hình nón trên xe, đâm thẳng vào cánh tay.
Máu đỏ sẫm lập tức thấm ra ngoài từ trong lớp quần áo.
Cơn đau khiến đầu óc Trì Nghiêu tỉnh táo hơn một chút.
Anh xoay tay lái, chiếc xe lơ lửng trên không vẽ ra một đường cung, hướng về quân khu.
Bên kia, D ngắt liên lạc, bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, nghe xong báo cáo khẩn cấp của cấp dưới mới chậm chạp nhận ra.
"Thằng nhóc đó có vẻ không ổn."
Phó quan: "Cậu ấy sao vậy?"
D nhíu mày, lo lắng nói: "Hy vọng không có chuyện gì xảy ra, nếu không—"
Phó quan: "Cậu Trì chưa bao giờ gặp trục trặc trong việc lớn, có cậu ấy ở đây, ngài không cần lo lắng quá đâu."
D im lặng hồi lâu: "Lập tức phái hai đội người qua đó canh chừng, để phòng bất trắc."
Phó quan: "Người của chúng ta cách Đế Đô tinh rất xa, không bằng để Thượng tướng Bùi tự mình điều binh sẽ—"
"Điều những người đó?" D cười lạnh, "Không biết liệu có chết nhanh hơn không."
Nghe diễn thuyết cả buổi chiều, Cảnh Hi nhìn chiếc máy cuối cùng vẫn rất yên tĩnh, càng lúc càng bồn chồn.
Giờ này, Trì Nghiêu chắc sắp về tới Đế Đô tinh rồi nhỉ?
Tiếng của Tiểu Hồng bỗng vang lên trong đầu.
【Chủ nhân, anh trai nói chủ nhân giả của anh ấy gặp chuyện rồi!】
Tim Cảnh Hi giật thót.
【Anh ấy hiện giờ đang ở đâu? Định vị ngay!】
Trước mắt hiện ra một bản đồ radar, vị trí của Tiểu Hắc đang di chuyển không ngừng về phía quân bộ.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên bên tai, Cảnh Hi nhìn lên sân khấu, chỉ còn một người cuối cùng đang phát biểu.
Cậu vỗ vai Hoàng Hạo ngồi bên cạnh.
"Tôi đi vệ sinh chút."
Hoàng Hạo trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt rõ ràng viết: "Thì ra đại soái ca cũng cần đi vệ sinh sao?"
Cảnh Hi không để ý đến hắn, nhanh chóng đi ra cửa sau, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Đi bộ quá chậm, cậu liền trực tiếp lái xe lơ lửng đi ra ngoài.
Đến cổng Bắc của tổng bộ, vừa khéo thấy xe của Trì Nghiêu định xông thẳng vào, Cảnh Hi lập tức dùng máy của mình quét qua khu cảm ứng.
Cửa lớn mở ra, nhưng sự náo động vẫn khiến nhân viên trực ban chú ý.
"Thiếu tướng Cảnh, chiếc xe này không phải biển số của quân khu, tôi cần phải đăng ký."
Cảnh Hi: "Anh ấy là khách của buổi tiệc tối nay, lát nữa tôi sẽ nộp thông tin cho anh."
Thiếu tướng đã lên tiếng, nhân viên trực ban đương nhiên không thể nói thêm gì.
Cảnh Hi liếc nhìn chiếc xe đó, lái xe về phía sảnh tiệc số ba, tiệc tối sẽ được tổ chức tại đó.
Xe dừng trong hầm để xe, Cảnh Hi cố ý chọn một góc ít camera theo dõi.
Vừa dừng xe xong, cậu liền vội vã xuống xe đi về phía Trì Nghiêu.
Gõ cửa sổ xe một lúc lâu, cửa xe mới từ từ mở ra.
Cảnh Hi cúi người vào trong.
"Trì Nghiêu, anh làm sao—"
Trì Nghiêu kéo tay cậu, ôm người qua, lập tức hôn tới.
"Hi Hi—"
Cảnh Hi bám vào ghế mới không bị ngã lên người Trì Nghiêu.
Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, cậu nhíu chặt mày.
Sao người này nóng như vậy?
Nụ hôn của Trì Nghiêu còn cuồng nhiệt hơn mọi khi, như muốn nuốt chửng cậu, nhưng động tác lại rất dịu dàng.
Có lẽ cảm nhận được sự an toàn từ người Cảnh Hi, pheromone trên người Trì Nghiêu dần dần lan tỏa ra.
Rượu mạnh kích thích các giác quan, xuyên qua da thịt, Cảnh Hi cảm thấy mình như ngâm trong bể rượu, đầu óc mơ màng từng cơn.
Lý trí còn sót lại liên tục nhắc nhở cậu trong đầu—
Thời kỳ mẫn cảm của Trì Nghiêu, đến rồi.