Việc Cực Ảnh cướp tài nguyên cứu viện đã trở thành đề tài bàn tán của cư dân mạng.
"Làm gì có năm tháng yên bình, là tinh tặc đang gánh vác ở tiền tuyến [mặt chó]"
"Đổi vị trí mà nói, Cực Ảnh chắc chắn là một quân đoàn hạng nhất."
"Đừng thổi phồng nữa, quân đoàn là phải có tổ chức kỷ luật, khác xa so với băng tinh tặc, nhưng thực lực và khả năng hành động của Cực Ảnh thì đúng là không có gì để chê."
"Cực Ảnh quả nhiên không giống các băng tinh tặc thông thường, chồng tôi đẹp trai quá á á á á á!"
Càng có nhiều cư dân mạng lên tiếng đòi quân đội trả lương cho Cực Ảnh.
Tâm trạng của Bùi Chấn Nhạc, người thắng lợi hoàn toàn, rất tốt, ông tùy ý gõ một dòng chữ rồi gửi đi.
【Cảm ơn tất cả những người đã đóng góp cho chiến tranh, nhờ các cậu mà đế quốc mới càng mạnh mẽ hơn.】
Rõ ràng không chỉ đích danh Cực Ảnh, nhưng dường như ai cũng ngầm hiểu điều đó.
"Có lẽ Cực Ảnh là băng tinh tặc đầu tiên trong lịch sử được quân đội nêu gương khen ngợi ha ha ha—"
"Không nêu tên, nhưng ai hiểu đều hiểu."
"Cố gắng cải tạo trong tù đi, mong đợi nhìn thấy một Cực Ảnh hoàn toàn lột xác."
"Đại tướng Bùi, thưởng chút đi, không cần nhiều, cho bọn họ cái hộ khẩu thôi được không? Xin đấy."
"Hộ khẩu? Nằm mơ à." Bùi Chấn Nhạc bật cười mắng một câu, rồi tắt trang web.
Dù không rõ lý do Cực Ảnh làm vậy, nhưng cũng đoán được vài cái như trả thù Bạch Hạc, thấy thú vị, rảnh rỗi không có gì làm chẳng hạn.
Nghĩ đến Bạch Hạc, Bùi Chấn Nhạc gọi phụ tá vào.
"Thảo một bản thông báo điều tra."
Phụ tá hỏi: "Điều tra ai ạ?"
Bùi Chấn Nhạc: "Bạch Hạc."
Phụ tá tinh thần phấn chấn: "Cái này, bên tướng quân Triệu chắc chắn không vui đâu."
Bùi Chấn Nhạc cười: "Ông ta à? Từ giờ, ý kiến của ông ta đã không còn quan trọng nữa."
Phụ tá hơi trợn mắt, nghĩ đến chuỗi mã mà Cảnh Hi báo cáo.
Mặc dù đến giờ vẫn không ai giải thích, nhưng hắn lại mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.
"Thưa ngài, ngài và thượng tướng Lâm thực sự—"
Hắn còn chưa nói hết, Bùi Chấn Nhạc đã ra hiệu im lặng.
"Chỉ cần không phải kẻ thù thì dễ xử lý thôi."
Chiến trường—
Thú triều đã rút lui, tất cả các điểm an trí đều ít nhất đã được phân phát một lượt vật tư.
Buổi chiều, Trì Nghiêu ngồi trên đầu xe vận tải, dựa lưng vào cái đuôi mềm mại của Ẩn Vệ, tranh thủ chợp mắt.
Thiết bị đầu cuối đột nhiên reo lên, Trì Nghiêu không để ý, nhưng thiết bị cứ liên tục vang lên.
Phiền phức như vậy, chỉ có ông ta mà thôi.
D: 【Bảo bối, lần này để giúp cậu, tôi đã tốn không ít công sức đâu.】
D: 【Không cần cảm ơn, việc đã nói trước đó, nhớ cân nhắc kỹ nhé.】
Trì Nghiêu tiện tay trả lời lại.
【Muốn yêu đương, không có thời gian.】
D: 【Yêu cái quái gì, cậu có chức năng đó không?】
Trì Nghiêu lập tức tỉnh táo.
【Chức năng của tôi vẫn hoạt động tốt!】
Phương Lương tìm đến.
"Lão đại, Bạch Hạc vẫn đang điên cuồng tìm chúng ta."
Trì Nghiêu tắt thiết bị liên lạc.
"Tìm hay không cũng vô ích, họ không có lý do chính đáng để ra tay với chúng ta."
Phương Lương: "Nhưng Trần Băng Phong thì không giống như thiếu tướng Cảnh, có khi ông ta sẽ bắn vài phát vào chúng ta để xả giận."
"Vậy càng tốt." Trì Nghiêu cười, "Ông ta không phải rất thích đánh trận dư luận sao? Đăng mấy bức ảnh lên, ông ta sẽ bị triệu tập ngay."
Phương Lương nghĩ kỹ lại thì thấy đúng.
Bạch Hạc bây giờ đã hoàn toàn bị vô hiệu hóa, tình thế đang rất bất lợi cho họ, việc duy nhất có thể làm là ngoan ngoãn bảo vệ người dân tị nạn, cố gắng giành lại một chút lòng dân.
Ở đầu bên kia, Lệ Viễn và Trần Thịnh dẫn theo một nhóm anh em chuyển đợt vật tư còn lại đến đội cứu hộ của Phi Long.
Kim Trạch nhìn hơn trăm xe đầy vật tư, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tinh tặc Cực Ảnh đến giúp đã đành, giờ lại còn cướp vật tư của Bạch Hạc rồi chuyển sang phía bọn họ, thật đúng là... làm quá tốt!
Lệ Viễn ngậm điếu thuốc xuống xe: "Đây là đợt cuối cùng rồi, đủ cho các cậu ăn hai ngày, đến lúc đó lão đại của các cậu cũng sẽ trở về."
Kim Trạch để người phía dưới tiếp nhận vật tư, nghe vậy liền dừng lại: "Sao anh biết lão đại của chúng tôi khi nào về?"
Lệ Viễn vẻ mặt đầy lẽ đương nhiên: "Lão đại nhà tôi nói vậy!"
Kim Trạch: "Lão đại nhà anh làm sao biết lão đại nhà tôi khi nào về?"
Lệ Viễn kẹp điếu thuốc, hít một hơi sâu, buồn bã nói: "Đừng hỏi, đừng hỏi gì cả."
Kim Trạch: "..."
Khi Bạch Hạc và Cực Ảnh đang đấu chiến du kích, Phi Long cuối cùng cũng xuất phát từ phía nam.
Sau chiến tranh, Cảnh Hi vẫn không được rảnh rỗi.
Là quân đoàn đóng quân và quân đoàn chủ lực của cuộc chiến lần này, cậu còn phải điều phối các bên để dọn dẹp chiến trường và khắc phục hậu quả sau chiến tranh.
Giang Phong từ căn cứ quân sự gửi thông tin đến.
"Nếu cần thiết, tôi có thể qua phụ trách các công việc tiếp theo."
Công việc hậu chiến rất rườm rà, trước đây phần lớn đều là anh ấy đứng ra giao thiệp.
Cảnh Hi nhìn báo cáo do đội cứu hộ phía nam gửi về, lạnh nhạt nói: "Không cần, tạm thời cậu không thể rời khỏi đó, tôi sẽ để Phương Lương giúp."
Giang Phong dừng lại.
Việc của Phi Long mà lại để tinh tặc hỗ trợ.
Hắn do dự nói: "Cậu ấy không hiểu gì về nghiệp vụ của quân đội, e rằng không ổn, hay là tôi dạy Tiểu Nhan——"
Nói đến một nửa, Giang Phong thấy ánh mắt của lão đại nhà mình liếc qua, đột nhiên không thể nói tiếp.
Lẽ nào câu nói vừa rồi của mình có gì không đúng sao?
"Có thể cậu vẫn chưa hiểu rõ đối thủ của mình." Cảnh Hi quay lại tập trung vào màn hình ảo, "Sắp tới tôi sẽ trở về Đế Đô tinh trước, công việc hàng ngày ở căn cứ đóng quân cứ báo cáo cho tôi mỗi ngày một lần."
Không ngờ Phương Lương trong mắt lão đại lại có đánh giá cao đến vậy.
Ánh mắt Giang Phong lóe lên, khẽ gật đầu đáp ứng.
Vài giờ sau, khi về đến phía nam, Cảnh Hi đã triệu tập các đơn vị và người phụ trách đóng quân để họp.
Khi thông báo cho Bạch Hạc, lại bị yêu cầu tất cả mọi người phải đến phòng họp trên chiến hạm chính của Bạch Hạc để họp.
"Chúng ta mới là quân đoàn chủ lực, bọn họ chỉ đến hỗ trợ thôi mà." Nhan Khải rất khó chịu, trẻ tuổi không nhịn được cơn tức giận, "Cũng không làm được bao nhiêu việc, thế mà lại bày đặt ra vẻ."
Cảnh Hi bảo hắn đồng ý, rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Nếu đã ra ngoài, thì cũng tiện thể gặp một người nào đó mấy ngày nay chưa gặp.
Trì Nghiêu rảnh rỗi đang ngồi trong xe tra cứu tư liệu về S810.
Thứ đó nói nó đã nhìn thấy một sĩ quan mặc quân phục trung tướng, người anh nghĩ đến đầu tiên chính là Trần Băng Phong.
Nhưng tên đó giấu quá kỹ, nếu muốn có bằng chứng, không dễ gì.
Thiết bị liên lạc reo lên, là Cảnh Hi.
Trì Nghiêu lập tức bật lên.
"Em đến rồi à?"
Cảnh Hi một tay kéo lỏng cà vạt, cởi áo sơ mi ra.
"Ừm, thay đồ xong em sẽ đi tuần đội cứu hộ."
Trì Nghiêu dựa vào ghế, cười: "Lịch trình của em nói với anh làm gì?"
Dưới làn áo sơ mi mở rộng, đường nét cơ bắp đẹp đẽ của Cảnh Hi ẩn hiện.
Ánh mắt Trì Nghiêu lướt qua, tiện tay chụp vài tấm.
Cảnh Hi nhận ra ánh mắt ngây ngẩn của anh trong chốc lát, thản nhiên tiếp tục cởi quần áo.
"Nói đại vậy thôi, em không muốn nghe thì thôi."
Trì Nghiêu còn chưa kịp nói, cuộc gọi đã bị ngắt.
"Chết tiệt,"
Chưa kịp thấy bờ vai thì đã ngắt rồi, chắc chắn là cố ý!
Ngày cùng nhau hoán đổi chắc cũng sắp đến rồi.
Đến lúc đó thì cứ nhìn cho đã!
Trì Nghiêu khởi động nguồn, đánh mạnh tay lái, quay đầu xe đi về phía trại tị nạn nơi đội cứu hộ đang đóng.
Ban đầu Cảnh Hi chỉ muốn gặp Trì Nghiêu, không ngờ khi cậu đến nơi thì Trì Nghiêu đã cải trang sẵn sàng chờ đợi.
Cảnh Hi: "..."
Ai nói mặt nạ ngột ngạt lắm?
"Trưởng quan." Trì Nghiêu bước đến trước mặt cậu, cười tươi nói: "Đội trưởng bảo tôi đến đón cậu."
"Ừm."
Cảnh Hi bước vào trong, đột nhiên dừng lại.
Giữa nơi đầy binh sĩ của Phi Long, Trì Nghiêu lại dám móc ngón tay vào tay cậu.
"Hử? Trưởng quan, ngài sao vậy?" Trì Nghiêu vẻ mặt vô tội hỏi.
Cảnh Hi hạ giọng: "Bộ quân phục anh mặc ở đâu ra?"
Vậy mà không rút tay ra.
Trì Nghiêu nhìn cậu cười: "Trộm đấy."
Cảnh Hi: "..."
Kim Trạch nghe tin liền vội từ bên ngoài trở về, vừa vặn nhìn thấy Cảnh Hi ngồi trong khoang chỉ huy chiến hạm kiểm tra dữ liệu, bên cạnh cậu còn đứng một binh sĩ lạ mặt.
"Lão đại." Kim Trạch tiến tới chào hỏi.
Cảnh Hi: "Truy xuất dữ liệu cho tôi."
Sau khi Kim Trạch nhận được quyền hạn từ Cảnh Hi, liền bảo thuộc hạ đi làm.
Không có sự ủy quyền của chỉ huy, bất kỳ ai cũng không thể trích xuất dữ liệu chiến đấu từ hệ thống.
Dữ liệu của đội cứu hộ vẫn đẹp như mọi khi.
Số người được cứu trợ chỉ riêng đã gấp hàng trăm lần Bạch Hạc, và đây mới chỉ là số người được chuyển giao giữa các khu vực, chưa bao gồm những người được chuyển giao gần đó.
"Công việc tiếp theo sẽ được các bộ phận cùng chia sẻ, anh sắp xếp cho người của mình nghỉ ngơi hợp lý."
Cảnh Hi bình thản bổ sung thêm một câu: "Tình hình thương vong báo lên nhanh chóng."
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Kim Trạch trở nên nặng nề: "Bạch Hạc không bị xử phạt sao? Cầm binh lực lớn trong tay mà không hành động, bọn họ khác gì đứng nhìn chúng ta chết chứ?!"
Cảnh Hi rất rõ nhân phẩm của Trần Băng Phong, nhưng cậu hầu như chưa từng chiến đấu chung một chiến trường với đối phương.
Cậu không biết đối phương trước đây có phải cũng dựa vào quyền lực để làm ngơ hay không.
"Sẽ có." Cảnh Hi không có biểu cảm gì, giọng nói lạnh nhạt, "Thứ bọn họ tổn hại không phải là lợi ích của Phi Long, mà là của toàn bộ nhân dân trạm số 333."
Chỉ cần liên quan đến nhân dân, quân đội sẽ không thể bỏ qua.
Kim Trạch siết chặt nắm tay, cắn răng nói khẽ: "Nhưng Trần... chỗ dựa quá lớn!"
"Chỗ dựa?" Trì Nghiêu nghe vậy bật cười.
Kim Trạch bất giác nhìn về phía anh.
Vừa rồi còn không chắc chắn, nhưng giờ nghe thấy giọng này.
Chắc chắn là lão đại Cực Ảnh rồi.
Trì Nghiêu đút tay vào túi quần quân phục, thản nhiên nói: "Chỗ dựa của ông ta e là không lo nổi cho ông ta nữa đâu."
Kim Trạch ngây người, nhìn về phía Cảnh Hi, thấy cậu gật đầu, cả người hắn như bị đông cứng.
Chuyện gì thế này? Tinh tặc lại hiểu rõ cục diện hơn cả hắn sao?
Cảnh Hi không nán lại lâu, sau khi lấy dữ liệu xong liền cùng Trì Nghiêu đến soái hạm của quân đoàn Bạch Hạc.
Cậu vừa định ngồi lên chiếc xe cũ, Trì Nghiêu đã mở cửa xe khác ở ghế phụ và ra hiệu mời.
Cảnh Hi liếc nhìn một cái, ngoan ngoãn ngồi vào.
Vừa định thắt dây an toàn thì nghe thấy ai đó kêu lên một tiếng.
"Dây an toàn này khó thắt quá, để anh giúp em."
Dây an toàn trong tay bị giật mất, người nào đó đã ghé sát lại.
Khi gần chạm vào mặt, Cảnh Hi đẩy mặt anh ta ra.
Không hôn được, Trì Nghiêu khó chịu, nhìn cậu với ánh mắt đầy thương tổn.
Cảnh Hi lộ vẻ chán ghét: "Mặt của anh, rm không quen."
Trì Nghiêu mỉm cười, hạ giọng nói: "Chỉ có anh mới được à?"
Cảnh Hi: "Ừm."
Trì Nghiêu vui vẻ thắt dây an toàn cho cậu, rồi đứng dậy đóng cửa xe.
"Thiếu gia đúng là kén chọn."
Cảnh Hi: "..."
Kim Trạch chứng kiến cảnh này: "..."
Nắm đấm không chịu được nữa.
Đến soái hạm của Bạch Hạc, Cảnh Hi bị chặn ở cửa khoang tàu và được yêu cầu làm một loạt kiểm tra để đảm bảo không bị nhiễm bệnh.
"Chúng tôi mới kiểm tra lúc tám giờ sáng nay!" Mặt Kim Trạch lập tức tối sầm lại.
Kiểm tra gì chứ, rõ ràng là cố tình gây khó dễ.
Cảnh Hi ra hiệu cho mọi người làm xét nghiệm xong mới vào.
Một trung tá của Bạch Hạc dẫn họ đến phòng họp.
"Xin vui lòng chờ ở đây."
Vậy mà phải đợi đến một tiếng đồng hồ.
Mọi người nhìn nhau, chỉ có Cảnh Hi ngồi một tiếng, thần sắc không thay đổi, lưng thẳng tắp.
"Ồ, đều đến cả rồi à." Trần Băng Phong thong thả bước vào, ngồi xuống ghế chủ tọa, "Mọi người đều có mặt rồi, vậy thì bắt đầu đi, báo cáo tình hình trong tay các người."
Kim Trạch nhịn cơn giận, chuẩn bị đọc lại tài liệu mang theo, nhưng bị Cảnh Hi giơ tay ngăn lại.
Hắn lập tức ngồi xuống, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt Trần Băng Phong lướt về phía Cảnh Hi: "Cậu có chuyện gì khẩn cấp cần báo cáo sao?"
"Hôm nay mời ngài tham dự cuộc họp này không phải để ngài chủ trì." Giọng Cảnh Hi không vội không chậm, "Là người chỉ huy của lực lượng hỗ trợ, tôi nghĩ ngài cần phải hiểu rõ kế hoạch tiếp theo của Phi Long, chỉ có vậy thôi."
Sắc mặt Trần Băng Phong lập tức trầm xuống.
Câu này không phải là ám chỉ, mà là lời cảnh cáo.
Ông ta chỉ cần tham dự, không có bất kỳ quyền phát ngôn nào.
"Quá quắt!" Trần Băng Phong đập mạnh tay xuống bàn, tức giận đến mức gân xanh trên cổ nổi lên.
Viên phó quan của Bạch Hạc đứng sau lưng ông ta dựa vào khí thế của ông ta, lên tiếng với Cảnh Hi: "Thiếu tướng Cảnh, ngài thấp hơn trung tướng Trần một bậc, đương nhiên cuộc họp này phải do trung tướng Trần chủ trì."
"Ở đây có phần cho anh nói à?" Ánh mắt của Cảnh Hi quét qua.
Phó quan của Bạch Hạc đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh ở tim, lời cảnh cáo vừa mới đến miệng nhưng không thể nào thốt ra được.
Đáng sợ quá!
Ánh mắt này, cứ như đang nhìn một người chết.
Cảnh Hi trực tiếp phớt lờ Trần Băng Phong, yêu cầu các bộ phận báo cáo tình hình tổn thất về vật tư và quân bị.
Sau khi tất cả mọi người báo cáo xong, cậu nhìn về phía Trần Băng Phong: "Không biết tổn thất của Bạch Hạc ra sao?"
Sắc mặt Trần Băng Phong u ám, nhưng không thể rời khỏi cuộc họp.
Họp ở chiến hạm của Phi Long ông ta còn có thể nói đối phương không thông báo, nhưng nếu ở địa bàn của mình mà ông ta không tham gia, nếu báo lên quân bộ, lại thêm một lần bị ghi lỗi.
Việc Triệu Hoành Nghĩa đột nhiên rút lui khiến ông ta rơi vào thế bị động trong chuyện này.
Trần Băng Phong ra hiệu, bảo phó quan của Bạch Hạc đến báo cáo.
Báo cáo giả đã được chuẩn bị từ trước, Cảnh Hi hoàn toàn không thể kiểm chứng được thật giả.
Trì Nghiêu đứng sau lưng Cảnh Hi, giấu tay sau lưng bấm nhẹ vào thiết bị đầu cuối.
Giữa bàn tròn bỗng hiện lên một màn hình ảo lớn, Trì Nghiêu xuất hiện trên màn hình.
"Là Trì Nghiêu!"
"Cực Ảnh!"
Tất cả mọi người lập tức cảnh giác, đặc biệt là Trần Băng Phong, suýt nữa thì ngã khỏi ghế.
"Ồ, trung tướng Trần, lâu rồi không gặp." Trì Nghiêu trên màn hình ảo thoải mái dựa vào đầu xe, "Lương thực trong kho của ngài đã được Cực Ảnh giúp ngài vận chuyển xong rồi, cảm ơn thì không cần nói, cũng không cần đặc biệt mua quà tạ lễ."
Trì Nghiêu chuyển camera sang bên cạnh, trong màn hình xuất hiện một đoàn xe vận chuyển quân bị dài đến mức không thấy cuối.
"Chúng tôi chỉ lấy chút quà nhỏ thôi, không cần ngài phải bận tâm."
Đồng tử của Trần Băng Phong rung chuyển.
Đây đều là quân bị của Bạch Hạc bị cướp!
Toàn bộ đều là mẫu mới xuất xưởng trong ba năm gần đây!
Nếu Cực Ảnh có được lô quân bị này trang bị, thực lực có thể tiến thêm một bậc nữa.
Hơn nữa, vũ khí quân dụng mới nếu rơi vào tay tinh tặc, có thể sẽ dẫn đến một loạt hệ quả không mong muốn, hậu quả không thể lường trước được.
"Đồ không biết liêm sỉ!" Trần Băng Phong túm lấy cổ áo phó quan của Bạch Hạc, chỉ vào màn hình ảo, "Tìm ra vị trí của bọn chúng, mang đồ về nguyên trạng, nghe rõ chưa?"
Phó quan của Bạch Hạc hoảng loạn cả người.
Mất vũ khí không phải chuyện đùa!
Ống kính chuyển một lần nữa, Trì Nghiêu lại xuất hiện trên màn hình.
Anh tựa người, giọng nói thoải mái: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, vậy chúng tôi đi đây. Hợp tác lần sau nhé, tạm biệt."
"Hợp tác lần sau."
Bốn chữ này khiến đầu ngón tay của Trần Băng Phong giật mạnh.
"Nói bậy bạ! Tôi lúc nào hợp tác với cậu chứ?!"
Nhưng khi ông mở miệng, hình ảnh video đã đen ngòm.
Những người khác không dám nói gì, nhưng thỉnh thoảng liếc về phía ông, ánh mắt kỳ lạ.
"Mẹ kiếp, nhìn cái gì?!" Trần Băng Phong trừng mắt với Cảnh Hi, "Có phải cậu làm không?!"
"Anh ấy nói là ông, tại sao lại quay qua chất vấn tôi?" Cảnh Hi không nỡ rời ánh mắt khỏi màn hình ảo, "Dù là việc mất vũ khí, hay giao dịch bất hợp pháp với tinh tặc, đều là điều bị nghiêm cấm."
Trần Băng Phong nghẹn lời, gương mặt đỏ bừng.
Quân công chưa kịp đoạt được, cục diện Đế Đô tinh thay đổi đột ngột, bị Cảnh Hi "chơi xấu", giờ lại phải đối mặt với việc mất lượng lớn vũ khí.
Sớm biết như vậy, ông đã không dính vào vũng nước đục này!
Nhưng điều Trần Băng Phong không ngờ là, đây vẫn chưa phải tình huống tồi tệ nhất.
Cuộc họp chưa kết thúc, cấp trên quân đội đột ngột ban hành lệnh điều tra, do nghi ngờ dữ liệu bất thường, từ giờ sẽ giám sát toàn diện AI của Bạch Hạc - Sethmet, xem xét thủ công tất cả các báo cáo chiến trường và yêu cầu họ lập tức quay về Đế Đô tinh để tiếp nhận điều tra.
Trần Băng Phong bật dậy, huyết áp tăng cao, loạng choạng vài bước suýt ngã.
Triệu Hoành Nghĩa lại không chịu chặn giúp ông chuyện này!
Gần như đồng thời, thiết bị đầu cuối của Cảnh Hi cũng reo lên, cùng là lệnh điều tra, yêu cầu cậu lập tức sắp xếp nhân sự giám sát Bạch Hạc quay về.
Cảnh Hi đứng dậy, vẻ mặt không biểu cảm nhìn Trần Băng Phong.
"Phi Long sẽ lập tức điều người qua, hy vọng Trung tướng Trần có thể trong vòng hai tiếng rút lui toàn bộ nhân sự, phối hợp với lệnh điều tra trở về."
Trần Băng Phong nghiến chặt hàm răng, đập mạnh một cú xuống bàn, phất tay bỏ đi.
Cảnh Hi ngước mắt nhìn Trì Nghiêu, hai người đồng thời nhếch môi cười.
Xuống khỏi chiến hạm chủ của Bạch Hạc, Cảnh Hi bận tâm tình hình chiến trường, bảo Trì Nghiêu lái xe đưa đi vòng quanh các điểm tránh nạn quan trọng, đến khi quay lại chiến hạm Phi Long, trời đã tối.
Khi cửa khoang nghỉ ngơi vừa đóng lại, Trì Nghiêu kéo mặt nạ sinh học trên mặt xuống, thở phào.
"Ngộp chết anh rồi."
Cảnh Hi tháo dây vũ trang đặt lên tủ bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Anh thực sự để họ rút lui rồi à?"
"Đồ đã cầm đến tay, ở lại đây làm gì nữa?" Trì Nghiêu kéo tay cậu, hôn lên mu bàn tay, "Nếu không đợi em, tụi anh đã đi từ mấy ngày trước rồi."
Video trong cuộc họp là do Trì Nghiêu quay trước để phòng khi bất trắc.
Cảnh Hi lướt tay qua gương mặt anh: "Vài ngày nữa anh đi với em về Đế Đô tinh."
Thật ra Trì Nghiêu không muốn đi lắm.
Quá nhiều lần hy vọng rồi lại thất vọng, dù không đến mức tuyệt vọng, nhưng sự mong đợi được trở lại thành một người bình thường của anh đã giảm xuống mức có thể bỏ qua.
Hơn nữa, thứ kia đã cung cấp manh mối của S810, không đi không được.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng đối diện với Cảnh Hi, lý trí bay hết sạch.
"Đi Đế Đô tinh? Đưa anh ra mắt gia đình?" Trì Nghiêu cười nói.
Cảnh Hi bước tới, đẩy anh vào tường.
"Ông bà nội thật sự rất muốn gặp anh."
Trì Nghiêu giơ tay ôm eo cậu, nhìn cậu cúi xuống hôn mình: "Họ sẽ khóc đấy."
"Sẽ không đâu."
Giọng Cảnh Hi khàn khàn.
Phòng nghỉ mở điều hòa dần nóng lên.
Bàn tay Cảnh Hi đặt trên eo Trì Nghiêu khẽ chui vào từ vạt áo anh.
Nhưng vừa chạm đến đã bị Trì Nghiêu nắm lấy.
Trì Nghiêu nhìn cậu: "Làm gì vậy?"
Cảnh Hi: "Tiếp tục."
Trì Nghiêu: "..."
Trì Nghiêu: "Chưa được."
Cảnh Hi cau mày: "Chưa?"
Trì Nghiêu mặt đơ: "Trước khi đính hôn chỉ được hôn thôi, không ai nói với em à?"
Cảnh Hi: "..."
Cảnh Hi: "Không có ai."