Sáng sớm hôm sau, sau khi kế hoạch đã được chốt hạ, Phương Lương đúng giờ gõ cửa phòng nghỉ.
Trì Nghiêu ung dung bóc trứng đưa cho Cảnh Hi: "Thông báo cho mọi người, tám giờ tập hợp tiến vào khu vực hang động."
Cảnh Hi nhận lấy: "Đạn dược đã được kiểm kê sẵn sàng rồi."
"Không cần mang vũ khí thông minh và năng lượng quang học vào nữa, chúng không có tác dụng gì đâu." Trì Nghiêu lấy thêm một quả trứng nữa, "Mang theo càng ít thiết bị phức tạp càng tốt, máy bay chiến đấu cũng không cần, những chiếc xe địa hình chúng ta mang theo còn bao nhiêu?"
Phương Lương: "Một ngàn chiếc."
Trì Nghiêu quay sang nhìn Cảnh Hi: "Em có bao nhiêu chiếc?"
Cảnh Hi: "Anh cần bao nhiêu, em điều qua bấy nhiêu."
"Tốt." Trì Nghiêu quay lại nói với Phương Lương: "Trang bị cho mỗi người hai liều thuốc an thần, đề phòng bất trắc."
Phương Lương: "Tôi sẽ đi làm ngay."
Trong lúc trò chuyện, từ khóe mắt Cảnh Hi thoáng thấy Thiết Hùng ngồi bên phải cậu, đang bẻ một miếng bánh mì nhỏ ném vào bể cá.
"Cá nhỏ có lẽ không ăn được thứ này đâu." Cảnh Hi nhẹ giọng nhắc nhở.
Thiết Hùng ngẩng đầu nhìn cậu, khó hiểu: "Nó ăn được mà."
Vừa nói, nó vừa thả một miếng bánh mì nhỏ bằng móng tay xuống mặt nước.
Chú cá vàng đang nằm dưới đáy bể bỗng động đậy, nổi lên bơi quanh miếng bánh mì, đột nhiên há to miệng nuốt trọn miếng bánh vào bụng.
"Anh thấy chưa!" Thiết Hùng chỉ tay vào con cá vàng, "Nó ăn tất cả mọi thứ, trừ đất."
Cảnh Hi: "......"
Em còn cho nó ăn cả đất sao?
Trì Nghiêu đưa tay xoa đầu Thiết Hùng: "Đừng có nuôi chết tiểu đệ của nhóc đấy."
Thiết Hùng ôm lấy tay Trì Nghiêu cọ vào mặt, vui vẻ nói: "Không đâu."
Thời gian gần đủ, Trì Nghiêu đứng dậy trở về phòng thay đồ.
Cảnh Hi nhìn bóng lưng anh, do dự một lát rồi theo sau.
Trì Nghiêu vừa mới mặc xong áo sơ mi thì đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
"Em đi cùng anh nhé?" Cảnh Hi thấp giọng nói.
Trì Nghiêu nghiêng đầu nhìn về phía cửa: "Em còn muốn được cấp cứu lần nữa à?"
Cảnh Hi bước tới, đứng ngay trước mặt anh: "Lần này đã chuẩn bị đầy đủ, sẽ không giống như lần trước."
Dĩ nhiên Trì Nghiêu sẽ không đồng ý.
"Nếu đã chuẩn bị đầy đủ, tại sao lại để em đi mạo hiểm?"
Thấy Cảnh Hi một bước cũng không chịu lùi, Trì Nghiêu hơi nhíu mày.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt này, Trì Nghiêu liền biết cậu sẽ không chịu từ bỏ.
Chẳng lẽ trước khi xuất phát còn phải đánh một trận?
Vừa mới nghĩ vậy, Cảnh Hi đã vòng tay ôm lấy eo anh, dựa sát vào.
"Trì Nghiêu..."
Trì Nghiêu khựng lại.
Cậu lại chơi chiêu mềm mỏng, thật không biết xấu hổ!
"Làm nũng cũng không đưa em theo đâu." Trì Nghiêu cố gắng giữ bình tĩnh, kiên quyết từ chối.
Cảnh Hi dụi nhẹ vào cổ anh: "Anh đi một mình, em rất lo."
Ngón tay Trì Nghiêu run lên, anh khẽ vuốt đầu cậu.
"Dưới tay anh có bao nhiêu người, có gì phải lo lắng?"
Cảnh Hi ngẩng đầu: "Em sẽ theo đến nửa đường, nếu không chịu nổi thì quay về, được không?"
Khoảng cách gần, Trì Nghiêu từ đôi mắt cậu thấy được hình ảnh của mình.
Mỹ nhân lạnh lùng mà làm nũng, thật sự không chịu nổi.
Trì Nghiêu cứng rắn được một giây, liền từ bỏ.
"Chỉ năm cây số thôi——"
"Được."
Cảnh Hi buông anh ra rồi đi ra ngoài: "Em đi chuẩn bị."
Mục đích đã đạt được, chú mèo nhỏ vừa làm nũng liền lập tức biến thành thiếu tướng lạnh lùng, suýt chút nữa làm Trì Nghiêu cười sặc.
Cảnh Hi vừa đi một bước đã bị Trì Nghiêu nắm lấy cổ tay kéo ngược lại, bị anh thô bạo hôn.
Trì Nghiêu lau qua khóe môi ướt át của cậu: "Dùng xong là vứt à?"
"Thời gian gấp."
Miệng thì nói thế, nhưng một khi đã bắt đầu, Cảnh Hi lại không kiềm chế được, nâng mặt Trì Nghiêu muốn tiếp tục, "Chúng ta còn hai phút hai mươi tám giây rảnh."
Trì Nghiêu: "..."
Có cần phải tính thời gian chính xác như vậy không?
Môi hai người vừa chạm vào nhau, Trì Nghiêu liếc thấy đôi mắt vô tội, lập tức dừng lại.
Cảnh Hi cũng nhận ra có gì đó, liền nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Thiết Hùng đang ôm chậu cá nhỏ đứng đó, đầy vẻ tò mò, không biết đã nhìn từ lúc nào.
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu: "..."
Thiết Hùng: "..."
Cá: "...ợ"
Thiết Hùng dường như cũng cảm nhận được bầu không khí ngưng đọng, liền lắc lắc chậu cá nhỏ, ngập ngừng nói: "Cá nhỏ ăn no rồi."
Tám giờ đúng, đại quân Cực Ảnh xuất phát.
Trên chiến hạm, Nhan Khải có chút buồn bã.
"Lão đại chỉ mang theo người được điều đến."
Lữ Mông nhìn hình ảnh đoàn xe địa hình và xe vận chuyển tiến vào rừng rậm, loáng thoáng cảm thấy có điều gì đó, nhưng lại không nói ra được.
Hắn đứng phắt dậy, vỗ vai Nhan Khải.
"Đừng nghĩ mấy chuyện vô ích này, tin tưởng lão đại, chờ thông báo."
Nhan Khải lấy lại tinh thần: "Vâng!"
Trong xe, Trì Nghiêu đặt tay lên vô lăng, liếc nhìn Cảnh Hi ở ghế phụ.
"Cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt." Cảnh Hi nhìn qua gương chiếu hậu thấy Thiết Hùng đang nhai đồ gặm răng ở ghế sau, và bông đuôi chó rủ xuống từ cửa sổ xe, "Mang thằng bé theo rất nguy hiểm."
Trì Nghiêu: "Có chó ngốc đi theo, sợ gì?"
Nhận thấy ánh mắt của họ, Thiết Hùng nghiêm túc hỏi: "Lão đại, thiếu tướng đẹp trai có ngon không?"
"Ngon." Trì Nghiêu nhìn Cảnh Hi cười nhẹ, "Em ấy là ngon nhất."
Cảnh Hi: "..."
Thiết Hùng chép miệng: "Có thể cho con xin một miếng không?"
Trì Nghiêu: "Không được, em ấy là con mồi của tôi."
"Awuu——!"
Tiếng gọi của Ẩn Vệ vang lên từ trên nóc xe, bóng chó thoáng qua cửa sổ xe rồi nhảy xuống.
Trì Nghiêu lập tức đạp phanh, nhìn qua Ẩn Vệ về phía đàn chuột trước mặt, nói với Cảnh Hi: "Bảo người của em tắt mọi thiết bị giám sát, anh sẽ bảo Phương Lương khởi động máy chắn tín hiệu."
Lúc Trì Nghiêu nói, Cảnh Hi đã ra lệnh cho Nhan Khải.
Những chuyện xảy ra ở đây dù là người của Phi Long cũng không thể biết.
Tiếng súng từ khắp nơi vang lên, liên tục có chuột biến dị bị bắn hạ.
"Lão đại, có phải sắp bắt đầu rồi không?" Thiết Hùng phấn khích hỏi.
Trì Nghiêu mở cửa sổ trời: "Ừ, nhóc đi theo chó ngốc."
Thiết Hùng gật đầu thật mạnh, đưa khẩu súng đang đeo trên lưng cho Trì Nghiêu: "Cho anh, con phải đi rồi!"
Trì Nghiêu nhận lấy, hờ hững phất tay: "Đừng chạy lung tung——"
Chưa nói dứt câu, Thiết Hùng đã trèo qua cửa sổ trời nhảy ra ngoài.
Cảnh Hi hạ cửa sổ xe, nhắm vào mắt con chuột biến dị cấp bốn mà bắn hai phát, con chuột biến dị hét lên rồi lăn lộn ngã xuống.
Một lúc sau, bóng dáng của Thiết Hùng xuất hiện trên cành cây trong tầm nhìn, cậu không kìm được liếc nhìn một cái.
Thiết Hùng đang cầm súng cao su, trên cổ đeo túi da đựng bi sắt.
Cảnh Hi quan sát một lúc, phát hiện ra thằng nhóc này gần như bách phát bách trúng.
Ước gì môn toán cũng được như vậy.
Không có chuột biến dị cấp năm, nên đối phó cũng đơn giản hơn nhiều.
Đi vào năm cây số, Cảnh Hi lén lút nhìn Trì Nghiêu một cái, thấy anh không nói gì, cậu cũng giả vờ không biết.
Vừa nghĩ vậy, đã nghe Trì Nghiêu lên tiếng: "Đoạn đường tiếp theo, chỉ cần xuất hiện bất kỳ khó chịu gì, em lập tức quay về."
Cảnh Hi: "...Vâng."
Thấy vẻ mặt "sao anh không quên nhỉ" của cậu, Trì Nghiêu bắn vào sói vương, thản nhiên nói: "Anh chỉ muốn xem em có tự giác không thôi."
Cảnh Hi: "..."
Càng đến gần hang động, cấp độ biến dị của dã thú càng cao, tốc độ di chuyển của họ càng chậm lại.
"Lão đại, bầy sói ở khu vực này rất khó xử lý." Giọng của Phương Lương truyền qua thiết bị liên lạc, "Chỉ dựa vào đạn dược không đủ."
Nói rất mập mờ, nhưng Trì Nghiêu hiểu.
"Bảo họ đánh hết sức, chú ý an toàn."
Phương Lương: "Rõ."
Trì Nghiêu tắt máy, mở dây an toàn rồi cùng Cảnh Hi xuống xe.
Xung quanh toàn là tiếng gào thét của lũ sói biến dị, xen lẫn với một vài loài khác.
Trì Nghiêu nhìn những người đồng đội lần lượt xuống xe rồi lao vào chiến đấu.
Ẩn Vệ lao đi giữa đàn dã thú, bộ giáp của nó đã nhuốm đầy máu.
Một con sói biến dị nhân lúc nó đang dây dưa với Sói Vương, lao tới định cắn đuôi nó.
Cảnh Hi nhanh chóng giơ súng, ngắm thẳng vào cổ con sói đó, chuẩn bị bóp cò thì đột nhiên thấy Thiết Hùng nhảy từ trên cây xuống đầu con sói, hai tay nó biến ra móng vuốt sắc nhọn, đâm mạnh vào động mạch cổ của con sói.
Con sói biến dị đau đớn, điên cuồng giãy giụa.
"Cứu tui với—!" Thiết Hùng không bám chắc, bị hất văng ra.
Ẩn Vệ nghe thấy tiếng, vung đuôi quất văng con sói bị thương đi vài mét, dùng chân sau đạp nhẹ đã đón được Thiết Hùng.
Lúc này, Cảnh Hi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt cậu quét qua đám đông, thấy một vài thành viên của Cực Ảnh cũng có biểu hiện hóa thú nhẹ.
"Bọn họ như thế này không sao chứ?" Cảnh Hi hơi lo lắng, "Có bị mất kiểm soát không?"
Trước đó những người hóa thú hình như đều mất lý trí khi hóa đến một mức độ nhất định.
Cậu không thể vì nhiệm vụ mà để bọn họ mạo hiểm như thế.
"Có nguy hiểm." Trì Nghiêu không giấu diếm, "Nhưng mức độ này vẫn có thể dùng thuốc khống chế."
Cảnh Hi nhíu mày: "Đây không phải là cách lâu dài."
Trì Nghiêu trở tay rút dao, tiện tay xử lý một con sói biến dị.
"Tôi có một cách."
Cảnh Hi rút trường đao ra, đứng trên lưng con sói biến dị, hất đi đám máu dính trên đó.
"Dụ bọn chúng ra ngoài?"
"Em có thuật đọc tâm à?" Trì Nghiêu cười khẽ.
Cảnh Hi nhảy xuống, thản nhiên nói: "Chỉ đọc được anh."
Nụ cười của Trì Nghiêu sâu hơn, anh bước đến trước mặt cậu: "Vậy em đọc thử xem anh đang nghĩ gì?"
Cảnh Hi không biểu cảm: "Chắc chắn không phải chuyện đứng đắn."
Trì Nghiêu: "..."
Muốn dụ hết bọn dã thú biến dị trong khu vực này ra ngoài thì phải xâm nhập vào vùng lõi, đồng thời cũng phải đảm bảo an toàn.
Sau cuộc trao đổi ngắn gọn, Trì Nghiêu và Cảnh Hi nhất trí chia điểm để dụ thú.
Cứ mỗi năm cây số sẽ dùng sơn động làm tâm mà bố trí các điểm, tầng tầng lớp lớp thâm nhập, sau đó từ khu vực trung tâm dụ thú ra ngoài.
Phân tán các điểm sẽ dễ dàng giấu hành tung, cũng không kéo quá nhiều một lúc.
Giải quyết xong bầy sói này, Trì Nghiêu khởi động xe, đạp ga lao vút đi.
Cảnh Hi mở thiết bị đầu cuối, mô phỏng nhanh các điểm bố trí xe trên mô hình.
"Đến vị trí mười cây số thì anh để xe lại cho em." Trì Nghiêu nắm chặt tay lái, xuyên nhanh qua rừng cây, "Xe ở vòng ngoài do em chỉ huy."
Cảnh Hi muốn cùng Trì Nghiêu đồng hành sinh tử, nhưng thực tế trước mắt không cho phép.
Cố tỏ ra mạnh mẽ sẽ không giải quyết được gì, thậm chí còn trở thành gánh nặng.
"Được." Cảnh Hi nói nhỏ, "Nhưng anh phải hứa với em, không được dùng tin tức tố."
Trì Nghiêu liếc cậu một cái, cười: "Sao vậy, tin tức tố của anh khó ngửi đến thế à?"
Cảnh Hi: "Anh biết là em không có ý đó."
Dù không biết rõ lý do, nhưng dường như mỗi lần Trì Nghiêu dùng tin tức tố là lại khiến cơ thể anh hóa thú.
Hiện tại cậu chỉ có thể suy đoán sơ bộ rằng, dao động của tin tức tố sẽ gây ra biến động cảm xúc, từ đó dẫn đến khả năng hóa thú.
"Rồi rồi rồi, em là bà xã, em là lớn nhất." Trì Nghiêu đùa, "Chưa kết hôn đã quản nhiều thế này, kết hôn rồi thì còn ra sao nữa?"
Cảnh Hi: "..."
Trên đường đi họ lại phải xử lý vài bầy thú, cuối cùng cũng đến nơi.
Trì Nghiêu dừng xe, nghiêng đầu nhìn Cảnh Hi: "Nếu thấy không ổn thì tự giác lùi ra ngoài. Nếu lần nữa phải vào khoang cứu hộ thì em biết tay anh."
Cảnh Hi lắc đầu: "Có nhẫn của anh ở đây, không sao đâu."
Thấy Trì Nghiêu định xuống xe, Cảnh Hi gọi anh lại.
"Cẩn thận đấy."
Dính dính thế này.
Trì Nghiêu mạnh mẽ hôn lên mặt cậu một cái, không dám nán lại thêm.
Thêm một giây nữa là không nỡ rời rồi.
Nhìn Trì Nghiêu leo lên một chiếc xe khác, Cảnh Hi mở thiết bị mô phỏng.
Từ đây đi tiếp, số xe chỉ còn lại một nửa.
Cậu kết nối tín hiệu của soái hạm, bật kênh thông tin của các bộ phận chủ lực.
Ánh mắt Cảnh Hi quét qua bọn họ, gương mặt nghiêm túc: "Từ bây giờ, nhắm vào tọa độ mà tôi gửi để tiến hành đánh phá định điểm."
Lữ Mông và các chủ lực khác: "Rõ!"
Tuy rằng người và tàu của Phi Long không thể vào đây, nhưng vẫn có thể dùng đạn dược tầm xa hỗ trợ Cực Ảnh.
Đội xe cuối cùng dừng lại cách sơn động năm cây số.
Trì Nghiêu bật kênh công cộng.
"Hành động."
Cực Ảnh đồng loạt: "Rõ!"
Sau khi chia điểm, tất cả các vị trí chỉ cần dụ lũ dã thú trong khu vực của mình ra ngoài là được.
Thi thoảng trên không trung lại có tên lửa bay qua, tiếng nổ ầm ầm không dứt.
Sau khi giết chết lũ dã thú biến dị dưới cấp ba, số lượng dã thú cần dụ giảm mạnh, độ khó của nhiệm vụ cũng hạ xuống nhiều.
Kênh công cộng của Cực Ảnh——
"Đậu má! Cái tên lửa này chuẩn không đấy? Lệch một phát là bọn mình xong đời luôn!"
"Bọn khốn Phi Long có nhân cơ hội trả thù không nhỉ?"
"Cửa kính xe tôi toàn thịt với máu, gạt nước chùi không sạch nổi, mẹ nó!"
"D9 sẽ đến C9 trong tầm mười phút nữa, có khoảng trăm con thú, không có loại biến dị cấp năm, hên!"
"D5 đây là đàn bò, không chịu đi theo bọn này, tức ghê!"
"Lão Lý, hôm nay ông không mặc quần lót đỏ à? Cởi ra mà dụ bọn nó!"
Cảnh Hi đứng chờ ở vị trí, nhìn mô hình động trên màn hình ảo.
Trên mỗi chiếc xe đều có thiết bị định vị, chỉ là cắt quyền theo dõi của Phi Long, còn cậu thì vẫn thấy được.
Chiếc xe của Trì Nghiêu ngồi đã vượt qua cột mốc năm cây số cuối cùng, đang hướng về phía sơn động.
Nghe kênh công cộng ầm ĩ như vậy, Cảnh Hi có cảm giác như trở lại những ngày đầu vừa nhập ngũ.
Cấp bậc quân hàm ngày càng lên cao, dần dần không ai dám nói nhiều trước mặt cậu, đến khi ngoảnh lại thì cậu đã ở một nơi quá mức yên tĩnh.
Cậu mở hệ thống điều khiển bằng giọng nói, chậm rãi nói: "Phi Long sẽ không nhân cơ hội trả thù."
Tần số công cộng đột nhiên im lặng.
Giọng này thật dễ nghe, hình như đã nghe ở đâu rồi.
Khi tất cả mọi người còn đang nghi hoặc, thì giọng nói này tiếp tục: "Nhiệm vụ lần này tôi sẽ đề nghị thưởng quân công cho các cậu. Các cậu không phải quân nhân tại ngũ, nhưng có thể được giảm án trong các phiên xử sau này."
Mọi người: "......"
Mở miệng ngậm miệng đều bảo bọn họ ngồi tù, đúng là lão đại của Phi Long rồi.
"Vậy——cảm ơn?"
Mãi sau, tần số công cộng mới có người lên tiếng.
Liên tiếp có người nói——
"Giảm được bao nhiêu đây?"
"Quen nhau như vậy rồi, không thể không ngồi tù à?"
"Chúng tôi dám ngồi, nhà tù nào dám nhận?"
"Đừng lãng phí tiền của người nộp thuế nữa, chúng tôi có thể tự nuôi sống bản thân."
Cảnh Hi: "......"
Cậu chọn một câu hỏi có thể trả lời: "Dựa theo mức độ cống hiến mà giảm án."
Nói xong, tần số công cộng truyền đến một tiếng cười trầm thấp và từ tính.
Thế giới lại im lặng.
Trì Nghiêu chống tay, một tay đặt lên vô lăng, cười nhẹ.
"Cống hiến nhiều như vậy, có thể giảm bao nhiêu năm?"
Cảnh Hi: "Nhiều nhất giảm còn ba năm."
Trì Nghiêu: "Vẫn phải ngồi ba năm? Vậy không được, vợ tôi ở nhà thủ tiết sẽ bỏ đi mất."
Mọi người trong Cực Ảnh: "......"
Lão đại, tỉnh lại đi, anh lấy đâu ra vợ?
Giọng Cảnh Hi lạnh lùng: "Cũng có thể thi hành án ngoài trại giam dưới sự giám sát của sĩ quan cấp tướng."
Mọi người trong Cực Ảnh: "!!!"
Thi hành án ngoài trại giam? Có thể không ngồi tù?!
Vừa nói xong, lại truyền đến tiếng cười nhẹ của Trì Nghiêu.
Ánh mắt Cảnh Hi lóe lên, đầu ngón tay tê rần.
Trì Nghiêu trước đây giọng có dễ nghe như vậy không?