Trên chiến hạm, Lữ Mông nhìn các đồng nghiệp đang hò hét, cảm thấy có chút "cô độc giữa cõi đời."
Nếu con chó lớn này là lão đại tùy tiện tìm được thì không nói, nhưng người này chính là tinh tặc hẳn hoi, thủ lĩnh của Cực Ảnh.
"Bộ trưởng Lữ, là anh giúp lão đại tìm con chó lớn này à? Lợi hại quá!" Nhan Khải mắt sáng rực, nhìn sang, "Lần đầu tiên tôi biết biến dị cấp năm có thể được huấn luyện thành chó quân đội đấy!"
Lữ Mông: "... Quân khuyển thì miễn, nó có hộ khẩu."
Nhan Khải: "Hộ khẩu?"
Lại nghe thấy một tiếng hét kinh ngạc, Lữ Mông quay lại nhìn màn hình giám sát.
Ẩn Vệ như mũi tên xuyên qua bầy sói, biến dị sói không chịu bỏ cuộc, đuổi sát theo nó.
Cả màn hình trở thành cảnh săn mồi giữa những loài dã thú biến dị khổng lồ.
Chạy dọc theo sườn núi đến một vách đá, Ẩn Vệ lao thẳng về phía trước.
"Chết tiệt!"
Nhan Khải không nhịn được buột miệng chửi, "Khoảng cách đến bờ bên kia phải vài trăm mét đấy!"
"Toang rồi, chạy nhanh quá không phanh lại được!"
"Chưa từng nghe nói biến dị cấp năm nào ngã chết cả, chắc là— không sao đâu nhỉ?"
"Phía dưới cao phải đến trăm mét, ngã xuống khó mà nói trước!"
Lữ Mông tim đập thình thịch, lao đến trạm điều khiển hét lớn: "Quay về!"
Nếu thú cưng của lão đại Cực Ảnh chết vì thực hiện nhiệm vụ của quân đội, thì sau này Phi Long liệu có còn ngày nào yên ổn nữa không?
Lời của Lữ Mông dường như có tác dụng, chỉ thấy Ẩn Vệ vẫy mạnh cái đuôi, ngay trước khi chân sau chạm đất đã thực hiện một cú cua gấp với độ khó cực cao, suýt chút nữa đâm vào mép vách đá, rồi như một làn khói biến mất.
Đám sói bám sát phía sau không kịp phản ứng, rơi ào ào như mưa xuống dưới.
"Xuất sắc!"
"Thông minh quá! Chó cấp năm mà cũng có trí thông minh như thế sao?"
"Chết tiệt, làm tôi cũng muốn nuôi chó quá, không biết sau này chó biến dị có thể gia nhập quân đội không nhỉ."
"Tôi cũng muốn nuôi!"
Lữ Mông: "Nuôi chó biến dị cấp năm? Là nó huấn luyện các cậu, hay các cậu huấn luyện nó?"
Các sĩ quan: "......"
Bên trong buồng lái cơ giáp Phi Long—
Trì Nghiêu ước lượng khoảng cách của Ẩn Vệ đến hang động, ra lệnh cho AI của Phi Long bật thiết bị kiểm tra sóng âm.
Cảnh Hi nhìn thoáng qua, khẽ hỏi: "Nhẫn của anh có thể che chắn một phần sóng âm, dữ liệu này e rằng phải tính giảm đi."
Trong trường hợp đại quân cần tiến vào, một chiếc nhẫn không thể bảo vệ tất cả mọi người.
"Nhẫn đưa cho nó không phải để che chắn sóng âm." Trì Nghiêu ra hiệu, giao diện kiểm tra sóng âm bay đến bên tay anh, "Nhẫn là chìa khóa mở giáp, cũng có thể hỗ trợ con chó ngốc, giúp nó phát huy sóng hạ âm một cách mạnh mẽ hơn."
Trong lúc họ nói chuyện, Ẩn Vệ đã tiến vào phạm vi 10 km tính từ hang động theo đường thẳng.
Sóng âm mạnh lên, nó nhe răng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ liên tục, rõ ràng là đang lo lắng và tràn đầy sát ý.
"Tiểu lang đầu." Trì Nghiêu gọi AI trong thiết bị đầu cuối của mình, "Mở nền tảng kiểm tra của nhẫn."
Rất nhanh, trước mặt anh xuất hiện thêm một cửa sổ nhỏ.
Cảnh Hi nhìn qua.
Ngoài các dữ liệu kiểm tra môi trường khác nhau, còn có cả dữ liệu về cơ thể của Ẩn Vệ.
Phía dưới dữ liệu, có hệ thống giải thích kết quả từ dữ liệu phát hiện được kèm theo đề xuất.
Cảnh Hi đột nhiên hiểu ra tại sao Trì Nghiêu phải thiết lập một "chìa khóa" để kích hoạt chức năng của bộ giáp thủ công.
Dù Ẩn Vệ có tỏ ra thuần phục đến đâu, bản chất của nó vẫn là một biến dị cấp năm, mang sức mạnh sát thương khổng lồ. Nếu để nó tự ý thức điều khiển bộ giáp, trong trường hợp mất kiểm soát, sẽ rất khó đối phó.
Nhưng cậu có thể nhận ra, đối với Trì Nghiêu, tình cảm dành cho con chó này không đơn thuần chỉ là nuôi thú cưng.
Từ lúc Ẩn Vệ bắt đầu hành động, cậu cảm nhận được ít nhiều sự căng thẳng của Trì Nghiêu.
Khi chỉ còn cách hang động 5 km theo đường thẳng, Ẩn Vệ đột ngột dừng lại, gầm thét về hướng hang động.
Cùng lúc đó, cả cơ giáp lẫn chiến hạm đều phát hiện ra sự bất thường của sóng âm.
"Chết tiệt!"
Trên chiến hạm, các sĩ quan nhìn chằm chằm vào cảnh báo màu đỏ trên màn hình lớn, ngạc nhiên.
"Lực bộc phát sóng âm tức thời đã vượt qua sóng âm gốc rồi!"
"Đây tuyệt đối là vũ khí hủy diệt!"
"Nhìn kìa! Sóng âm ban đầu đang suy yếu!"
Nhìn màn hình, Lữ Mông cảm thấy cổ họng khô khốc.
Chuyện này thật không thể tin được!
Khi Phi Long mới đối đầu với Cực Ảnh, Lữ Mông đã xem qua tài liệu điều tra.
Con chó bên cạnh Trì Nghiêu xuất hiện cùng anh, hầu như luôn theo sát anh như hình với bóng.
Sự mạnh mẽ của một biến dị cấp năm, ngay cả trẻ con cũng biết, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.
Trì Nghiêu rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể nuôi sát khí thế này làm thú cưng?!
Sóng âm ban đầu sau khi suy yếu một lúc lại khôi phục về mức trước đó, nhìn vào dữ liệu thì Ẩn Vệ có phần vượt trội hơn.
Nhưng tiếng gầm của Ẩn Vệ không thể kéo dài mãi mãi.
Nó đi vòng vòng tại chỗ, dường như đang do dự.
Chạy thêm một kilomet nữa, nó vẫn quyết định quay lại.
Trên đường trở về, Ẩn Vệ đụng phải bầy sói đuổi theo, không tránh khỏi một trận đánh nhau.
Nhìn thấy Ẩn Vệ chiến đấu với bầy sói, răng nanh và móng vuốt đầy máu, Cảnh Hi đánh dấu vị trí mà nó quay đầu lại: "Ngoài xương ống, nó còn thích ăn gì nữa? Về bồi bổ cho nó."
Trì Nghiêu bị cậu trêu chọc, bật cười: "Đừng nuông chiều nó đến mức hư hỏng."
Cảnh Hi nghiêng đầu nhìn anh: "Không cho em chạm, cũng không cho em cho nó ăn?"
Trì Nghiêu nhìn tình hình của Ẩn Vệ, thuận miệng nói: "Em chỉ có thể cho anh ăn thôi."
Cảnh Hi: "..."
Ấu trĩ.
Mười mấy phút sau, hai người đứng ở cửa khoang chờ Ẩn Vệ, từ xa thấy nó từ trong rừng lao ra, đằng sau còn có cả một đàn đuổi theo.
Ẩn Vệ vừa thấy chủ nhân, cái đuôi liền vẫy mạnh.
"Gâu ~"
Trì Nghiêu thấy nó lao thẳng tới, kéo tay Cảnh Hi tránh sang một bên.
Đợi nó vừa nhảy lên, Trì Nghiêu lập tức đóng cửa khoang lại, chắn lũ thú biến dị phía sau.
"Khởi động." Cảnh Hi ra lệnh cho AI của Phi Long.
AI Phi Long: 【Đang khởi động ——】
Trì Nghiêu bảo Ẩn Vệ đi tới góc tường ngồi, vẻ mặt ghét bỏ.
"Chưa rửa sạch thì đừng có mà nhúc nhích."
"Gâu..."
Cái đuôi của Ẩn Vệ rủ xuống, ngay lập tức hết tinh thần.
"Qua đây có thể rửa." Cảnh Hi vẫy tay ra hiệu cho Ẩn Vệ đi theo cậu.
"Gâu!"
Ẩn Vệ nhìn Trì Nghiêu, cẩn thận đứng dậy đi theo Cảnh Hi.
Giống như hành động nhẹ một chút thì Trì Nghiêu sẽ không nhìn thấy.
Trì Nghiêu khịt mũi cười: "Càng lớn càng ngốc."
Cảnh Hi: "Nó có lẽ cảm thấy quen thuộc với em nên mới nghe lời em như vậy."
Trì Nghiêu: "Ai mà biết."
Để Ẩn Vệ bước vào khoang khử trùng, Trì Nghiêu tháo chiếc nhẫn trên vòng cổ của nó xuống, áo giáp dần thu lại vào vòng cổ.
Một lát sau, con chó to lông xù sạch sẽ bước ra từ bên trong.
Cảnh Hi siết chặt bàn tay đang buông thõng bên người, nhịn không động đậy.
"Có phải em lại muốn vuốt lông nó rồi không?"
Bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của Trì Nghiêu, Cảnh Hi hờ hững dời ánh mắt: "Không có."
Trì Nghiêu nắm tay cậu kéo trở về khoang điều khiển.
"Đừng suốt ngày nhớ tới nó, anh còn chưa đủ để em chạm sao?"
Cảnh Hi: "..."
Cảnh Hi: "Anh đâu có lông."
"Nếu anh thú hóa, lông còn mềm hơn nó ——" Trì Nghiêu nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt hơi nheo lại.
Cảnh Hi bị anh nhìn mà cảm thấy khó hiểu.
"Sao vậy?"
Trì Nghiêu: "Em nói dù anh có biến thành dã thú cũng sẽ kết hôn với anh."
Cảnh Hi: "Có vấn đề gì?"
Trì Nghiêu: "Rốt cuộc em thích anh hay thích lông của anh?"
Cảnh Hi: "..."
Ở phía Bắc, Kim Trạch đau đầu không thôi.
Viện trợ đã đến, nhưng dường như lại chưa đến.
Những việc cần làm thì không thiếu việc nào, cuối cùng công lao chiến trận có khi còn bị cướp mất.
"Đội trưởng, anh mệt cả ngày rồi, đi nghỉ chút đi." Sở Tiêu đi tới điểm gác, đưa cho Kim Trạch một chai nước.
Phố xá thường ngày ồn ào náo nhiệt giờ đây tĩnh lặng như tờ.
Kim Trạch ngồi xuống chiếc ghế dài trước cửa một quán cà phê, vặn mở chai nước uống hơn nửa, thấy cậu ta cũng ngồi xuống, liền hỏi nhỏ: "Dạo này cảm thấy thế nào?"
Sở Tiêu tự giễu: "Lên chiến trường mới phát hiện có quá nhiều thứ phải học, trình độ của tôi còn kém xa."
"Ừ, đúng là có rất nhiều thứ không học hết được." Kim Trạch nhìn con đường tối đen ở phía xa, "Nhưng định vị bản thân cũng rất quan trọng, năm tôi ở độ tuổi cậu còn chưa chắc làm tốt hơn cậu."
Sở Tiêu có chút bất ngờ: "Tôi sẽ cố gắng thật tốt."
Kim Trạch vỗ vỗ vai cậu ta, cười nói: "Trẻ thật là tốt."
Câu này, Sở Tiêu lại không mấy đồng tình.
Trẻ có gì tốt? Không kinh nghiệm, không kiến thức, làm cái gì cũng lực bất tòng tâm, luôn bị người khác xem thường.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng động nhẹ, hai người đồng thời biến sắc.
Kim Trạch rút khẩu súng lục ở sau lưng: "Báo cho mọi người hành động!"
Sở Tiêu: "Rõ!"
Chẳng mấy chốc, âm thanh xào xạc khiến người ta dựng tóc gáy truyền đến từ phía trước.
Những chiếc chân dài, mảnh lướt qua mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Lại là nhện biến dị!
Ánh sáng loang loáng lướt qua khóe mắt, da đầu Sở Tiêu tê dại, kéo Kim Trạch trốn sau bức tường.
Một sợi tơ nhện từ trên không phía bên phải bay tới, đâm xuyên qua cửa kính của quán cà phê.
Ngay sau đó, một con nhện cao hai mét, khi sải chân ra dài hơn năm mét rơi xuống vị trí bọn họ vừa đứng.
Thấy con nhện quay đầu nhìn về phía bọn họ, Kim Trạch nhắm ngay mắt nó bắn liền mấy phát.
"Chạy!"
Còn chưa chạy được mấy bước, phía trước cách đó mười mét lại có một con nhện từ trên trời rơi xuống.
"Chết tiệt!" Kim Trạch thấp giọng mắng, lại là vài phát súng.
"Cẩn thận!"
Sở Tiêu kéo khẩu súng bắn tỉa hạng nhẹ trên lưng xuống, vừa định nhắm bắn con nhện đằng sau.
Pằng!
Một tiếng nổ vang.
Con nhện trúng đạn ngã xuống, có người còn nhanh hơn cả cậu ta.
Gần như đồng thời, con nhện phía trước phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Sở Tiêu quay đầu nhìn, hai mắt trợn to.
Một chàng trai trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi ngồi xổm trên đầu con nhện, đang rút con dao găm ra.
"Ế ——" Trần Thịnh vẩy chất nhầy trên móng tay, định lau vào người mình, trước mắt đột nhiên hiện ra gương mặt của Xuân Cầm, sợ đến mức da mặt giật giật, đổi hướng lau vào lông con nhện.
Người này, Sở Tiêu có chút ấn tượng.
Lúc huấn luyện tân binh đã từng gặp, hình như tên là Trần Thịnh, là cộng sự của Lệ Viễn.
"Chui từ đâu ra thế?"
Kim Trạch nhíu mày, vừa định lao tới cứu người nhưng bị Sở Tiêu ngăn lại.
"Anh ta mạnh hơn chúng ta." Sở Tiêu chỉ vào con nhện, "Chỉ một dao đã giết chết nó rồi."
Vừa rồi tình huống nguy cấp, Kim Trạch căn bản không kịp nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại, quả thật là như vậy.
"Cái quái —— gì thế?"
Người này không mặc quân phục, không phải người của Phi Long cũng chẳng phải Bạch Hạc.
Trong đám thường dân lại có người mạnh tới mức một dao giết chết được con nhện biến dị cấp ba sao?
Tiếng gầm rú từ trên đỉnh đầu truyền đến, Sở Tiêu ngẩng đầu, một đoàn chiến cơ bay qua.
Trong đó có một chiếc chiến cơ cỡ nhỏ hạ xuống, cửa khoang mở ra có thể thấy được một người đàn ông to lớn và khẩu súng máy trong tay anh ta.
"Lệ ca!" Hai mắt Sở Tiêu sáng lên, vẫy tay về phía bên kia.
Lệ Viễn chú ý tới hắn, vẻ mặt đầy chán ghét: "Sao lại là cậu nữa vậy nhóc?"
Sở Tiêu nhe răng cười: "Có lẽ đây chính là duyên phận chăng?"
Lệ Viễn: "......"
"Lão Lệ, anh lề mề cái gì vậy?" Trần Thịnh nhảy xuống khỏi con nhện, hét lớn về phía chiến cơ, "Anh nhanh qua đây giải thích tình hình đi, không thì hai tên lính quèn này sắp bắn tụi mình thành cái rổ rồi."
Kim Trạch: "......"
Thấy Lệ Viễn, Kim Trạch thật sự suýt chút nữa đã bóp cò súng.
Tên này chính là tay sai của Cực Ảnh, một băng đảng làm việc đối đầu với Lão Lữ, hắn quá quen thuộc với người này.
Lệ Viễn không bước xuống, chỉ hơi gật đầu về phía Kim Trạch.
"Này, lần này tụi tôi tới đây giúp đỡ miễn phí đó, nhìn cho rõ, đừng có mà bắn bừa."
Kim Trạch nghiến răng: "Ai bảo các người tới giúp?"
Tới hôi của thì có!
Lệ Viễn: "Cụ thể thì tự cậu đi mà hỏi lão đại của các cậu."
Kim Trạch: "......"
Những con nhện từ từ kéo đến gần hơn, không lâu sau, chiến cơ của Phi Long cũng đến nơi.
Trong không khí nhanh chóng ngập tràn mùi thuốc súng và mùi tanh tưởi kỳ quái.
Sở Tiêu nép vào một góc an toàn, giương khẩu súng ngắm nhắm vào bầy nhện, từ việc bắn hai phát mới giết được một con, dần dần hắn đã có thể hạ một con chỉ với một phát đạn, ngày càng vào form hơn.
Bên trong lực lượng cứu viện, bởi vì sự xuất hiện của Cực Ảnh mà nhất thời có chút hỗn loạn.
Cực Ảnh không phải người lạ, đây là nhóm tinh tặc đã đối đầu với quân đội suốt nhiều năm qua. Nhất là khi bọn họ xuất hiện đột ngột trên chiến trường, không cần nghĩ cũng biết là chẳng có ý tốt gì.
Trong kênh liên lạc công khai, một nhóm người đang bàn tán sôi nổi, phần lớn đều ủng hộ việc đuổi họ đi.
Kim Trạch đau đầu như sắp nổ tung, lúc này thiết bị đầu cuối đột ngột vang lên, hắn lập tức mở ra.
【Tạm thời liên minh, đừng để Bạch Hạc phát hiện.】
Sắc mặt Kim Trạch cứng đờ, hắn lau mặt một cái rồi ra lệnh trên kênh liên lạc công khai.
"Trước tiên đuổi lũ thú biến dị đi đã, những chuyện khác để sau!"
Trận chiến kéo dài suốt đêm.
Khi đám nhện rút lui, mặt trời đã mọc lên.
Sở Tiêu vác súng trên lưng, tay cầm chai nước, lang thang trên chiến trường hỗn loạn một hồi, cuối cùng cũng tìm được Lệ Viễn đang ngồi trên bức tường thấp bị sụp đổ, miệng ngậm điếu thuốc.
"Lệ ca!" Sở Tiêu trèo lên ngồi cạnh gã, "Cảm ơn anh, vất vả rồi."
Lệ Viễn liếc nhìn hắn một cái, không nhận lời cảm ơn: "Sao cậu lại nhiệt tình với một tên tinh tặc như tôi vậy?"
Sở Tiêu đáp: "Anh không giống những tên tinh tặc chỉ biết cướp bóc khác."
Thấy hắn hào hứng nói không ngừng, Lệ Viễn nhả một ngụm khói, cười khẩy: "Con trai tôi nếu còn sống thì cũng cỡ tuổi cậu rồi."
Sở Tiêu khựng lại: "Anh còn có con trai sao?"
Lệ Viễn trừng mắt: "Tôi nhìn có giống người không có nổi một mảnh tình vắt vai sao?"
Sở Tiêu nghiêm túc gật đầu, giơ ngón cái lên: "Kẻ sát phu."
Lệ Viễn: "Biến."
Đây là lần đầu tiên Sở Tiêu nghe Lệ Viễn nhắc tới chuyện của mình, hắn tò mò hỏi: "Con trai anh đâu rồi?"
Lệ Viễn hít một hơi thuốc: "Mất rồi."
Sở Tiêu ngừng lại, vừa định hỏi thêm thì từ khóe mắt thấy Trần Thịnh đi tới.
"Lão Lệ, kiếm được món hời rồi!" Trần Thịnh bước tới, lắc lắc chiếc nhẫn kim cương trong tay, "Hai mươi cara đấy."
Lệ Viễn: "Có ích gì đâu, tôi thích vàng hơn."
"Thô thiển." Trần Thịnh ngồi xuống, cười gian xảo: "Đây là bảo bối tán gái đó."
Nhìn bọn họ đấu khẩu qua lại, Sở Tiêu: "?"
Lần lượt từng thành viên của Cực Ảnh đi tới báo cáo, đến lúc này hắn mới nghe ra là đám người Cực Ảnh đã lục soát toàn bộ khu vực đông đúc này một lượt.
Sở Tiêu: "......"
Quả nhiên tinh tặc vẫn hoàn nguyên là tinh tặc.
Lệ Viễn vô cùng hài lòng, vừa phì phèo điếu thuốc, vừa cười gian: "Thật không tồi, duy trì hòa bình thế giới kiếm được nhiều hơn hẳn việc đi cướp bóc."
Trần Thịnh cười lưu manh theo: "Không hổ danh lão đại, tầm nhìn đúng là vượt xa bọn em."
Sở Tiêu: "............"
Không, mấy người có hiểu lầm gì về khái niệm duy trì hòa bình không vậy?
Ở phía nam, nhờ có dữ liệu kiểm tra do Ẩn Vệ mang lại, Cảnh Hi và Trì Nghiêu đã thức trắng đêm để làm bảng đánh giá chi tiết.
"Có thể thu hẹp bán kính khu vực này xuống còn 10km." Trì Nghiêu chỉ vào vùng hang động trên bản đồ ba chiều, "Đi sâu hơn nữa thì cần phải sàng lọc lại nhân sự."
Cảnh Hi bước tới bên cạnh anh, đưa cho anh một cốc cà phê.
"Như vậy có quá gượng ép không?"
Trì Nghiêu nhận lấy, uống một ngụm.
"Chỉ cần trả công xứng đáng, mọi thứ đều có thể nói chuyện."
Cảnh Hi: "Trả công gì?"
Trì Nghiêu cười: "Lấy lòng lão đại của bọn họ."
Cảnh Hi: "......"
Không biết xấu hổ.