Sau Khi Hoán Đổi Cơ Thể Với Kẻ Thù, Tôi Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 104




Kết quả là, ảnh chụp và hôn, Trì Nghiêu chẳng nhận được cái nào.

Anh nhìn Cảnh Hi bị một đám binh lính vây quanh, không mấy vui vẻ.

Trong kẽ tay bật ra một màn hình ảo to bằng lòng bàn tay.

[Cần tôi mở rộng tài liệu học tập cho anh không?]

"Cảm ơn vì sự chu đáo của cậu." Trì Nghiêu nhảy khỏi chân Phi Long, giọng lạnh lẽo, "Tối sẽ để cậu ấy thưởng cho cậu một bộ đồ mới."

Tiểu Hắc: [......]

Bên kia, Cảnh Hi dường như cảm thấy gì đó, hơi nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy bóng lưng rời đi của Trì Nghiêu.

Lữ Mông thấy đám binh lính báo cáo xong việc, liền xua họ đi.

"Đến hỗ trợ là Bạch Hạc?" Lữ Mông biểu cảm vi diệu, "Quân đoàn ưu tú của quân bộ nhiều như thế, tại sao lại chọn họ đến? Ai cũng biết chúng ta với Bạch Hạc không hợp mà?"

Cảnh Hi thần sắc thản nhiên: "Phía trên sắp xếp thế nào không phải việc chúng ta can thiệp, làm tốt việc của mình đi."

Nếu không quen biết Cảnh Hi, nghe cậu nói với vẻ mặt lạnh lùng này chắc sẽ chẳng dám nói thêm gì, nhưng Lữ Mông hiểu rõ tính cách lão đại nhà mình, trong lòng đang khó chịu.

"Nếu họ coi trọng chúng ta hơn một chút, cũng không thể làm ra chuyện này! Liều mạng chưa đủ, còn phải phái người đến phá chúng ta!"

Cảnh Hi bỗng dưng thốt lên một câu: "Ai phá ai còn chưa chắc."

Lữ Mông đột ngột trợn tròn mắt, mặt đầy kinh ngạc.

Hắn nghe lầm sao?

Lão đại mà cũng có kiểu suy nghĩ này?!

Lớn rồi!

Khi đã tuần tra một vòng trên chiến trường, Cảnh Hi quay trở lại bên trong phi long cơ giáp.

Trong khoang lái rất yên tĩnh, Trì Nghiêu đang dựa vào ghế bên cạnh ghế điều khiển ngủ, chiếc mặt nạ sinh học trên mặt đã bị anh kéo xuống.

Cảnh Hi rón rén đi vào khoang phụ lấy một chiếc chăn mỏng.

Vì khoảng cách rất gần, ánh mắt của Cảnh Hi từ từ lướt qua lông mày và mắt của Trì Nghiêu, sau đó vụng trộm hôn một cái.

Cảm giác là khô ráo, mềm mại.

Cảnh Hi cẩn thận ngước lên, thấy người vẫn chưa tỉnh, không nhịn được lại hôn thêm một cái nữa.

Khi Cảnh Hi vừa bước vào, Trì Nghiêu đã tỉnh, chỉ là anh không muốn mở mắt.

Sau khi bị hôn ba lần, anh không nhịn được nữa, cắn vào môi đối phương một cái.

Cảnh Hi giật mình, định rút lui nhưng bị Trì Nghiêu nhanh chóng giữ lại trong vòng tay, làm sâu thêm nụ hôn đó.

Không ngoài dự đoán, cả hai lại va phải răng nhau.

Trước khi bị ngạt, Cảnh Hi đẩy anh ra, hơi thở có chút rối loạn.

"Anh tỉnh từ khi nào?"

Trì Nghiêu liếm qua chỗ vừa bị cắn trên môi, cười nhẹ: "Cảm giác thế nào?"

Cảnh Hi: "..."

Lại bị trêu chọc rồi.

Trì Nghiêu nghiêng về phía cổ của cậu, ngửi ngửi.

Mùi hương của tin tức tố nhạt đến mức có thể bỏ qua, những đợt tấn công như hai ngày trước cũng biến mất.

Dù cách lớp quần áo, Cảnh Hi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của Trì Nghiêu, cậu cảm thấy có chút không thoải mái, đứng dậy ngồi vào ghế điều khiển bên cạnh, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

"Anh với tình nhân, vợ cũ của anh đều chỉ yêu đương kiểu tinh thần thôi à?"

Trì Nghiêu: "Chưa bao giờ yêu đương kiểu tinh thần."

Cảnh Hi cài dây an toàn, trên bảng điều khiển các đèn báo lần lượt sáng lên, cậu kéo cần điều khiển, phi long cất cánh.

"Vậy sao kỹ thuật hôn của anh tệ vậy?"

Trì Nghiêu: "..."

Bị nói hai lần rồi.

Trì Nghiêu chẳng có chút áy náy nào: "Em không thích?"

Trên mặt Cảnh Hi không có biểu cảm gì: "Em chỉ tò mò, anh như vậy thì làm thế nào có được tình nhân?"

Trì Nghiêu: "..."

Trì Nghiêu thả lỏng người dựa ra sau, lấy mặt nạ sinh học trong hộp vô trùng dán lên mặt mình.

"Ngay cả em cũng bị anh mê hoặc, còn ai có thể cưỡng lại sức hút của anh chứ?"

Cảnh Hi: "..."

Tên tự luyến đào hoa.

Thật sự không phản bác chuyện "bị mê hoặc" sao.

Trì Nghiêu cười cười, cố ý nói: "Nhân lúc bây giờ có thời gian, để anh kể cho em nghe về tình sử của anh nhé?"

Chân mày Cảnh Hi hơi giật.

"Không cần."

Trì Nghiêu: "Thật sự không nghe? Cơ hội chỉ có một lần này thôi đấy."

Cảnh Hi nhìn màn hình theo dõi: "Ngay cả thời kỳ mẫn cảm cũng không có, anh có tình sử nóng bỏng gì chứ?"

Trì Nghiêu: "..."

Cảnh Hi nghiêm túc: "Chỉ bằng cái tin tức tố có thể hạ gục biến dị cấp năm của anh, em không tin có omega nào có thể chịu đựng được quá một giây ở bên cạnh anh."

Trì Nghiêu: "..."

Khi đến hòn đảo phía bắc, vùng biển nông đã bị nhuộm đỏ, trên mặt biển trôi nổi đủ loại tàn tích và mảnh vụn kim loại.

Các công trình trên đảo gần như bị phá hủy hoàn toàn, khắp nơi đều có dấu vết bị đánh bom.

Kim Trạch đã đến trước, đang dẫn người dọn dẹp chiến trường, thống kê thiệt hại về trang bị quân sự và nhân sự.

"Đội trưởng, Phi Long tới rồi!"

Nghe tiếng đội viên hô to, Kim Trạch ngẩng đầu, trong lòng đầy cảm xúc phức tạp.

Lần này không phải lại là vị cao thủ từng một mình đấu với biến dị cấp năm, cũng là vợ chưa cưới của lão đại đấy chứ?

Chiếc cơ giáp màu trắng vẽ một đường vòng cung đẹp mắt, hạ cánh ổn định, Cảnh Hi với dáng vẻ cao ráo bước xuống từ cơ giáp, phía sau cậu là một người lính cũng cao lớn và chân dài không kém.

Kim Trạch cùng một nhóm người dưới quyền sáng bừng mắt.

"Lão đại, sao cậu lại đến đây?" Kim Trạch tiến lại chào hỏi.

Cảnh Hi: "Anh em thế nào rồi?"

Một đám người đi theo nghe thấy câu đầu tiên mà chỉ huy hỏi là tình hình của bọn họ, trong nháy mắt xúc động đến rơi nước mắt.

"Ba mươi hai anh em rơi xuống biển đã được tìm lại, có năm người bị thương nặng đang được cấp cứu." Kim Trạch lau mặt, "Hai anh em bị nổ tan nát tay, có lẽ không thể tiếp tục—"

Dù có gắn tay giả, họ cũng không đủ điều kiện làm quân nhân nữa, chỉ có thể chuyển sang làm công việc hậu cần hoặc văn phòng, hoặc bị buộc phải xuất ngũ.

Nhưng hàng năm, số người nộp đơn xin những vị trí đó đều nhiều hơn rất nhiều so với nhu cầu.

Cảnh Hi đi dọc bờ biển về phía trước.

"Liên hệ với Giang Phong, bảo cậu ta liên hệ với viện nghiên cứu sinh học trung ương sắp xếp làm tay giả cho họ, chi phí cứ tính vào tài khoản của tôi."

Kim Trạch ngẩn người.

"Lão đại, ở đó làm tay giả đắt lắm, hay là tìm chỗ khác—"

Nguồn lực có hạn, các binh sĩ bị thương tật sẽ được quân bộ hỗ trợ làm tay giả miễn phí, loại tay giả làm từ xương kim loại có độ nhạy tốt, trong sinh hoạt hằng ngày không bị ảnh hưởng gì, nhưng khi ra chiến trường sẽ có nhiều hạn chế.

Còn loại tay giả của viện nghiên cứu sinh học trung ương, là chiết xuất từ gen và mô, dùng phương pháp sinh học để làm ra một cánh tay mới.

Nói là tay giả, nhưng không có điểm nào khác với tay thật.

Chỉ là chi phí rất đắt đỏ, người bình thường không thể nào chi trả nổi.

Cảnh Hi phất tay: "Tôi muốn họ ở lại Phi Long, nhưng nếu họ muốn chuyển bộ phận thì cứ để họ tự quyết định."

"Với vị chỉ huy tốt như cậu, họ có chết cũng không muốn rời đi!" Kim Trạch vừa mừng cho thuộc hạ, vừa tiếc nuối cho ví tiền của lão đại, "Nhưng cậu cũng không cần tự bỏ tiền túi ra mà, hay là chúng ta gây quỹ quyên góp trong đoàn đi?"

Cảnh Hi: "Từng này tiền, không cần quyên góp."

Kim Trạch: "..."

Từng này?

Lão đại, đây là một khoản lớn đó!

Trì Nghiêu thấy trong mắt, phần nào hiểu ra vì sao nội bộ Phi Long lại đoàn kết đến vậy.

"Phá gia chi tử tiêu tiền không chớp mắt."

Bên tai vang lên tiếng thì thầm của Trì Nghiêu, Cảnh Hi: "..."

Kim Trạch vô tình nghe thấy: "..."

Rất khó để không đồng tình.

Đi được mấy bước, Cảnh Hi cảm thấy cần phải biện minh cho mình, vừa định mở miệng đã bị Trì Nghiêu cắt ngang.

"Thôi, tùy em phá." Trì Nghiêu rộng lượng nói, "Em phá ra bao nhiêu, anh sẽ kiếm lại bấy nhiêu."

Cảnh Hi: "..."

Kim Trạch và các thuộc hạ: "..."

Sao lại có mùi cẩu lương thế này?

Sau khi gây tổn thất nặng nề cho bầy thú, số thú còn lại đã phân tán, tạm thời không thể gây ra mối đe dọa nào.

Tại doanh trại trên đảo, mọi người đang bận rộn một cách có tổ chức, ba viên đậu nhỏ màu đỏ, đen và xanh đang lắc lư trong rừng trúc nhỏ.

Trì Nghiêu ngồi trên khoảng đất trống giữa rừng trúc, đưa một bát canh nóng cho Cảnh Hi.

"Em định đánh xuống phía Nam?"

Cảnh Hi nhận lấy, dùng muỗng khuấy nhẹ.

"Phòng thủ mãi cũng không phải là cách, đợi viện binh đến là chúng ta hành động."

Sau khi áp lực ở tiền tuyến giảm bớt, nhân lúc bầy thú chưa kết thành hình, quả thật là cơ hội tốt để truy kích.

"Nhưng người đến là Trần Băng Phong." Trì Nghiêu cười khẩy, "Em chắc ông ga sẽ làm theo ý của em?"

Cảnh Hi: "Cho dù có ân oán cá nhân, ông ta cũng không thể làm gì tôi, nếu nơi này thất thủ, ông ta cũng chẳng được lợi lộc gì."

Trì Nghiêu: "Hy vọng ông ta nghĩ được như vậy."

Trần Băng Phong là cấp trên trực tiếp của Lý Bác, lần này ông ta dẫn quân đoàn của Lý Bác đến, rõ ràng là muốn giúp Lý Bác lấy lại thể diện.

Hơn nữa, trong tay Lý Bác có thẻ của U Linh, khả năng cao là Trần Băng Phong cũng là một "U Linh."

Có Cảnh Hi ở đây, những người khác tự động tránh xa, sợ làm phiền đến lãnh đạo.

Cảnh Hi uống một ngụm canh, giọng trầm: "Còn về hạm đội kia, không định giải thích à?"

Trì Nghiêu tiện tay lấy một quả quýt bắt đầu lột vỏ.

"Anh không quen."

Cảnh Hi nhìn qua rừng trúc, quan sát các binh sĩ đang được điều trị ở phía xa.

"Tàu chiến, tàu tuần dương, chiến cơ em đều chưa từng thấy, nhưng có thể nhận ra họ được huấn luyện bài bản, hoàn toàn khác với lối đánh du kích của Cực Ảnh."

Trì Nghiêu khựng tay khi đang lột vỏ, sau đó lại thản nhiên bẻ một múi quýt bỏ vào miệng.

"Ồ, ai mà biết được."

Anh vừa cắn một miếng thì vị chua làm anh cau mày.

Sao lại muốn ăn quýt cơ chứ? Sống không tốt sao?

Vừa định ném bỏ, tay anh đã bị Cảnh Hi giữ lại.

Trì Nghiêu nhìn Cảnh Hi cắn nửa múi quýt của mình.

"Chua lắm." Trì Nghiêu tốt bụng nhắc nhở.

Cảnh Hi ăn vào, nét mặt không thay đổi chút nào.

"Ngọt mà."

Ngọt sao?!

Vị giác của cậu có phải hơi kỳ lạ rồi không?

Cảnh Hi: "Cho em nữa đi."

Trì Nghiêu nhìn cậu, rồi lại nhìn quả quýt trong tay, bẻ thêm một múi đút qua.

Cảnh Hi nhai vào miệng, tiếp tục chủ đề vừa rồi.

"Trong quân đội luôn có tin đồn rằng có một lực lượng quân sự được giấu kín để thực hiện các nhiệm vụ bí mật, khác với các lực lượng đặc biệt khác, ngay cả sĩ quan cấp tướng cũng không có quyền truy cập vào hồ sơ của họ."

Nhìn vào ánh mắt dò xét của Cảnh Hi, Trì Nghiêu cười nhẹ: "Vậy ai có quyền?"

"Thống soái." Cảnh Hi nhìn thẳng vào mắt hắn, "Ai ngồi vào vị trí thống soái, rất quan trọng."

Ánh mắt Trì Nghiêu thoáng tối lại, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường.

"Chả trách mấy lão già kia tranh giành đến bể đầu chỉ để ngồi vào vị trí đó."

Cảnh Hi không bỏ qua được biểu cảm thoáng qua của anh, rồi cũng thản nhiên chuyển ánh nhìn đi chỗ khác.

"Vị trí thống soái để trống nhiều năm rồi, có vài người đã không còn kiên nhẫn."

Trì Nghiêu cười khẩy: "Nhưng mà họ tranh giành ra sao thì cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta."

Cảnh Hi: "Đúng là không phải thứ chúng ta có thể can thiệp."

Trì Nghiêu tiện tay bẻ thêm một múi quýt, cười nói.

"Nếu không chịu nổi ở quân bộ thì đến Cực Ảnh, anh trai dẫn em đi chinh phục các vì sao."

Cảnh Hi: "Có phải là hạm đội đó không?"

Câu hỏi đột ngột khiến Trì Nghiêu định đáp lời lại chợt im bặt.

Anh nhìn Cảnh Hi: "Em đang gài bẫy anh?"

Cảnh Hi: "Anh biết đúng chứ?"

Dù là câu hỏi, nhưng ngữ điệu rất khẳng định.

Trì Nghiêu: "Anh không biết."

Cảnh Hi nhìn anh nhét múi quýt vào miệng, không kịp ngăn lại.

Trì Nghiêu chua đến mức suýt làm rớt mặt nạ sinh học, sau đó mới nhận ra mình vừa đút nhầm.

"Cho anh cứng miệng."

Bên tai vang lên tiếng cười chế nhạo vô tình của Cảnh Hi, Trì Nghiêu dựa vào cậu, giọng tủi thân: "Vợ à, chua quá."

Cảnh Hi: "..."

Làm nũng đáng xấu hổ thật.

Vậy mà cậu lại chịu được cái trò này.

"Uống cái này đi." Cảnh Hi đưa bát canh trong tay cho anh.

Khóe miệng Trì Nghiêu hơi nhếch lên, anh vui vẻ nhận lấy uống một ngụm to.

"Phụt— Khụ khụ khụ— Em muốn anh chết sao— Khụ khụ—"

Cảnh Hi vỗ vỗ lưng anh: "?"

Cậu nhìn quanh, rồi nhìn thấy chai giấm đã cạn: "..."

Quên mất mình đã thêm giấm vào bát canh.

Cảnh Hi nghĩ nát óc để tìm câu an ủi, cuối cùng nặn ra được một câu: "Chua lâu rồi cũng sẽ quen thôi."

Trì Nghiêu: "..."

Anh tin lời em mới lạ.

Đầu giờ chiều, Trần Băng Phong dẫn quân đoàn Bạch Hạc đến.

Cảnh Hi đứng đợi tại sân bay trực thăng của căn cứ quân đội để chào đón.

"Trung tướng Trần."

Trần Băng Phong liếc mắt nhìn cậu một cái, ngẩng cao đầu bước tới.

Nhan Khải đứng sau lưng Cảnh Hi, nhìn đám người hùng hổ đi ngang qua trước mặt mình, cơn giận lập tức bốc lên.

Dám không thèm để ý đến lão đại, đúng là thứ gì không biết điều!

Đối với thái độ này của Trần Băng Phong, Cảnh Hi không quan tâm, bước đi thong thả theo sau.

Tại phòng họp chỉ huy tạm thời, Cảnh Hi bảo Nhan Khải báo cáo chi tiết tình hình chiến sự hiện tại cho Trần Băng Phong.

Nhan Khải còn chưa kịp mở miệng đã bị Trần Băng Phong ngắt lời.

"Cậu ta nói không rõ đâu, cậu làm đi." Trần Băng Phong hất cằm ra hiệu cho Cảnh Hi.

Dù quân hàm cao hơn một bậc, nhưng lần này Trần Băng Phong đến với tư cách là chỉ huy tạm thời của Bạch Hạc, nên xét về địa vị lẽ ra ông ta và Cảnh Hi phải ngang nhau.

Nhưng trên đường tới đây, ông ta lại thể hiện một thái độ cao cao tại thượng ở mọi nơi.

Nhan Khải bị làm cho tức điên.

HỨn tiến lên một bước một cách kính cẩn, định mở lời thì thoáng thấy động tác của lão đại nhà mình.

Ngón tay Cảnh Hi khẽ lướt qua, màn hình ảo được chiếu xuống giữa bàn họp.

"Đây là hình ảnh quét lúc 11 giờ trưa nay, khu vực màu đỏ là khu vực đang bị tấn công—"

Cảnh Hi nói chậm rãi, chỉ mất vài phút đã báo cáo tình hình chiến trường một cách mạch lạc.

"Đêm qua có một đợt cao điểm à?" Trần Băng Phong hỏi.

Cảnh Hi gật đầu: "Đợt thú triều này kéo dài, dự tính hai ngày nữa sẽ có một đợt phản công mạnh mẽ."

Ngón tay của Trần Băng Phong gõ đều trên mặt bàn.

"Phản công?" Ông ta hừ lạnh, "Ở đâu ra lắm dã thú vậy? Đây là khu vực có người đấy!"

Cảnh Hi hơi khép mắt lại.

Trần Băng Phong nói: "Theo quy luật thú triều, với cường độ hiện tại, đợt mạnh nhất đã qua rồi, sau đó sẽ tiếp tục suy giảm. Cậu ở dưới trướng tôi bao nhiêu năm nay, học hành đổ cả vào bụng chó rồi à?"

Mẹ nó!

Nhan Khải nghe mà tức giận, không kiềm chế nổi biểu cảm hung dữ.

Người này đâu phải đến để cứu viện, mà là để phá rối!

Trì Nghiêu đứng sau Cảnh Hi, khoanh tay trước ngực, ánh mắt liếc qua Trần Băng Phong, bàn tay bên hông xoay xoay chiếc nhẫn.

Thấy Cảnh Hi không biểu lộ cảm xúc gì, để mặc cho ông ta nói, Trần Băng Phong càng thêm khó chịu.

Ông ta ghét nhất là bộ dạng này của Cảnh Hi.

Tổng bộ gửi tin nhắn video đến, Trần Băng Phong bắt máy.

"Tình hình chiến sự thế nào?" Bùi Chấn Nhạc hỏi nghiêm túc.

Trần Băng Phong mở miệng trước: "Sáng nay có đợt cao điểm thú triều nhỏ, đến giờ Bạch Hạc đã ổn định được tình hình chiến sự."

Vừa đến đã cướp công.

Ngay cả Trì Nghiêu cũng phải bật cười.

Còn có người không biết xấu hổ đến mức này.

Cảnh Hi làm thế nào mà ở dưới trướng người này lâu đến vậy?

Nhận được ánh mắt của Cảnh Hi, Trần Băng Phong chẳng thèm để ý, lặp lại chiến quả mà cậu vừa báo cáo cho ông ta nghe.

"Đợt thú triều này tuy có cường độ lớn nhưng vẫn trong tầm kiểm soát, nếu không có gì bất ngờ, trong ba ngày có thể quét sạch dã thú còn lại."

"Làm tốt lắm!" Triệu Hoành Nghĩa lớn tiếng khen ngợi, "Tôi luôn tin tưởng vào công việc của cậu."

Trần Băng Phong gật đầu: "Cảm ơn chỉ huy đã khích lệ."

Bùi Chấn Nhạc quét mắt qua Cảnh Hi, lập tức đoán được bảy tám phần của câu chuyện này.

Đối phương đã không biết xấu hổ đến vậy, ông ta cũng mở lời thẳng thắn.

"Bạch Hạc vừa đến, trong tình huống thu thập thông tin còn hạn chế cũng chỉ có thể phối hợp hành động với Phi Long, trận chiến này đánh đẹp như vậy, nói cho cùng vẫn là nhờ công của Phi Long." Bùi Trấn Nhạc nhìn Cảnh Hi, "Cậu làm rất tốt."

Triệu Hoành Nghĩa giọng châm chọc: "Nếu thực sự tốt như vậy thì cần gì phải gọi cứu viện?"

Bùi Chấn Nhạc: "Biết không đánh lại mà vẫn cố chịu đựng đến chết, đó mới là kẻ ngốc."

"Thôi nào, thôi nào." Bạch Dật ngắt lời họ, "Đánh thắng là chuyện tốt, sao lại cãi nhau thế này?"

Ông ta nhìn sang Cảnh Hi và Trần Băng Phong, đôi mắt cong cong, cười rất hòa ái.

"Trần Băng Phong kinh nghiệm chiến trường phong phú, suy nghĩ thấu đáo khiến người khác rất yên tâm. Cảnh Hi tài giỏi vượt trội, tuổi còn trẻ mà đã có khả năng chỉ huy mạnh mẽ như vậy thật là hiếm thấy, quân bộ rất cần nhân tài như cậu."

Tài giỏi vượt trội?

Sắc mặt của Trần Băng Phong sa sầm.

Ông ta chẳng phải là kẻ thua cuộc, cái "vượt trội" đó đang ám chỉ ông ta sao?

Trì Nghiêu nhạy bén nhận ra biểu cảm của Trần Băng Phong, ánh mắt lướt qua màn hình ảo nơi có hình ảnh của Bạch Dật.

Người này và Cảnh Nhung không cách nhau là bao về tuổi tác.

Khi Cảnh Nhung nghiêm mặt thì rất nghiêm nghị, nhưng khi cười lại giống một ông lão hiền hòa, khiến người ta không nỡ thua khi đánh cờ cùng ông ấy.

Còn Bạch Dật này cười cũng được xem là hòa nhã, nhưng anh lại thấy ghét một cách lạ kỳ.

Sau buổi họp không mấy vui vẻ, Trần Băng Phong lập tức đi vào phòng nghỉ, người của ông ta đã kiểm soát toàn bộ sở chỉ huy.

Cảnh Hi liếc nhìn một cái rồi xoay người bước ra ngoài.

Về đến chỗ ở tạm thời, Nhan Khải không nhịn được mà chửi toáng lên.

"Quá đáng thật! Phi Long đổi mạng lấy chiến thắng mà giờ lại thành công lao của Bạch Hạc sao?"

Cảnh Hi: "Cái gì là của chúng ta, ông ta không cướp được đâu."

Nhan Khải giận đến đỏ cả mắt.

"Lão đại, anh có cách gì không?"

"Cậu quay về giám sát họ." Cảnh Hi hạ giọng, "Yên tâm, quân công của anh em đáng bao nhiêu thì vẫn sẽ là bấy nhiêu."

Đợi người đi rồi, Cảnh Hi nới lỏng cà vạt ngồi xuống sofa, thái dương đau nhức.

Một đôi bàn tay ấm áp áp lên, giúp cậu xoa bóp.

Trì Nghiêu: "Anh đã nói rồi, ông ta không phá là may lắm rồi."

Cảnh Hi nhắm mắt, thư giãn tựa lưng ra sau: "Đúng là rất đáng ghét."

Trì Nghiêu hôn nhẹ lên má cậu một cái: "Ông xã giúp em lấy lại công bằng."

Cảnh Hi: "Anh định làm gì?"

"Đáp lễ gặp mặt." Trì Nghiêu gọi Tiểu Hắc, "Anh Hắc, vụ này làm không?"

Tiểu Hắc: 【Làm.】

Phòng nghỉ của Trần Băng Phong.

Phó chỉ huy của Bạch Hạc cùng hai bộ trưởng chủ lực đang ở trong phòng trò chuyện vui vẻ với anh ta.

"Thật là hả dạ, để bọn họ ngông cuồng như vậy."

"Ở trước mặt Trung tướng Trần, cậu ta dám ngông cuồng thế nào?"

"Chỉ huy của chúng ta gặp chuyện, chắc chắn có liên quan đến Phi Long!"

Trần Băng Phong nằm trên ghế massage, nhắm mắt nghỉ ngơi, ngoài mặt thì không biểu hiện gì, nhưng trong lòng rất hả hê.

Bỗng nhiên, cổ ông ta bị đánh một phát.

"Xì——!"

Trần Băng Phong ôm cổ ngồi bật dậy, đau đến nhăn hết cả mặt mũi.

Ba người kia thấy vậy, vội vàng vây lại.

"Trung tướng Trần, ngài không sao chứ?"

"Cái ghế massage này—!"

Chưa kịp nói xong, hai chân bỗng nhiên bị dập liên tục.

Ba người còn lại thấy hai chân ông ta run lên không ngừng, cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường.

Một người chạy đến bấm công tắc nhưng không tắt được, hai người kia vừa kéo vừa đỡ, cố gắng lôi hai chân của ông ta ra.

"Mẹ kiếp, cái quái gì đây!" Trần Băng Phong vừa tức vừa đau, chửi bới om sòm.

Phó quan: "Chỗ này xa xôi, có lẽ đây là mẫu ghế massage cũ nhiều năm trước, không dùng được nữa rồi."

【Xin chào, tôi là AI thông minh Ba Hắc ở đây, có gì tôi có thể giúp được ngài không?】

Tất cả mọi người: "......"

Trần Băng Phong vừa thẹn vừa tức.

"Tắt ngay cái ghế massage này cho tôi!"

【Được thôi.】

Vừa dứt lời, chiếc ghế massage đang rung lắc điên cuồng liền yên tĩnh trở lại.

Mọi người cũng không để tâm đến chuyện này, sau khi bàn bạc xong thì ai về phòng nấy.

Khi đóng cửa lại, Trần Băng Phong mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Vừa đi tiểu xong, bồn cầu bất ngờ trào lên một vệt nước.

Ông ta tránh không kịp, bị dội ướt cả người.

"Mẹ nó!"

Trần Băng Phong lùi lại trong bộ dạng thảm hại.

【Xin chào, có phải ngài đang gọi tôi không?】

Trần Băng Phong mặt đen lại: "Tắt ngay cho tao!"

【Được thôi.】

Toàn thân đầy mùi nước tiểu, Trần Băng Phong cởi đồ ra ném xa vào góc tường, rồi đi vào phòng tắm để tắm.

"A!"

Trần Băng Phong cố gắng bấm nút để giảm nhiệt độ nước, nhưng bấm mãi cũng không được.

"Hạ nhiệt độ nước xuống ngay!"

Ông ta ép người vào góc tường để tránh nước nóng, vừa chửi rủa.

Phòng tắm nhỏ nhanh chóng đầy hơi nước, nóng đến mức ông ta suýt nghẹt thở, điều hòa không khí cũng không mở được!

【Tôi không hiểu ngài đang nói gì.】

Trần Băng Phong: "Hạ nhiệt độ nước xuống ngay!"

【Được thôi.】

"A!"

Nắp trên của phòng tắm mở ra, tất cả đều chuyển thành vòi sen.

Nghe thấy động tĩnh, Trần Băng Phong ngẩng đầu lên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, nước nóng đổ thẳng xuống đầu ông ta.

"A!"

Ông ta tức giận xé toạc một chiếc áo choàng tắm và muốn ra ngoài, nhưng cửa lại mở không được.

"Mở cửa ra!" Trần Băng Phong đá mạnh vào cửa.

【Được thôi.】

Nhiệt độ trong phòng tắm đột ngột tăng cao, nhanh chóng chạm đến 40 độ.

Trần Băng Phong nóng đến mức suýt ngất, cố gắng đập vào công tắc của hệ thống nhiệt độ, nhưng hoàn toàn vô dụng.

"Mở cửa! Mẹ kiếp, tao bảo mày mở cửa!"

【Được thôi.】

Tách.

Tất cả đèn trong phòng tắm đều tắt.

【Chúc ngài có giấc mơ đẹp, tạm biệt.】

"Chết tiệt!"

Trần Băng Phong phát điên, dùng thiết bị liên lạc gọi cấp dưới đến, nhưng phát hiện ra rằng mấy người họ cũng bị nhốt trong phòng, không ra được.

Cảnh Hi!

Trần Băng Phong gọi liên lạc cho Cảnh Hi.

Vừa mới kết nối, chưa kịp mắng chửi, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói hơi gấp gáp của Cảnh Hi.

"Trung tướng Trần, xin ngài tạm thời nghỉ ngơi trong phòng. Hệ thống điều khiển AI của căn cứ đã bị xâm nhập bất hợp pháp, hiện tại đang trong quá trình sửa chữa khẩn cấp."

Trần Băng Phong nghiến răng: "Mẹ kiếp, mau đến đây mở cửa phòng tắm cho tôi!"

Cảnh Hi: "Xin lỗi, tôi cũng bị kẹt trong phòng rồi."

Trần Băng Phong: "......"

Thấy Cảnh Hi cúp máy, Trì Nghiêu cười lớn.

"Nướng ông ta cho hai mặt vàng ruộm rồi hãy thả ra nha?"

Cảnh Hi: "Ừm."

Trì Nghiêu: "Em đồng ý à?"

Cảnh Hi: "Tinh tặc làm, em không quản được."

Trì Nghiêu: "......"

Thằng nhóc này học được cách vâng lời ngoài mặt rồi.