Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

Chương 61




Chương 61

Hai ba ba mới kích động mà nhìn chiếc xe đang được đẩy lại đây.

Tuy rằng thời điểm sinh hạ cũng đã nhìn thoáng qua.

Nhưng rốt cuộc không có nghiêm túc 360 độ mọi phương hướng nhìn thật kỹ.

An Kiều lớn tiếng tuyên bố: "Bảo bảo đặc biệt khỏe mạnh! Không có bất cứ vấn đề gì!"

Lục Minh Thời nhoẻn môi cười.

"Đó là đương nhiên, cũng không xem là con trai của ai."

Xe con được đẩy đến mép giường, ngay tại trong tầm tay Lục Minh Thời.

Hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bé con nhà mình.

Ai da ai da, là bé con tự mình sinh ra nha.

Kỳ thật, rất nhiều ba mẹ trẻ trông thấy con mình mới được sinh ra, đều sẽ có chút cảm giác vỡ mộng.

Bởi vì khả năng trẻ sơ sinh trông đẹp, đại khái là ngàn dặm mới tìm được một.

Lục Minh Thời trong thời gian mang thai đã học tập một lượng lớn tri thức, cho nên cũng có chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

Bất quá nói thật ra, bé con này ở bên trong đám trẻ sơ sinh tuyệt đối xem như đẹp.

Có lẽ là kế thừa làn da trắng từ Cố Dịch Tân, bé sơ sinh ửng đỏ rất nhanh đã rút đi hơn phân nửa, mới ra chưa đến hai giờ đồng hồ, đã từ một con khỉ con đỏ bừng xấu xí, tiến hóa thành một con khỉ nhỏ mặt trắng như phấn.

Mắt thẩm mỹ của Lục Minh Thời vốn dĩ đã mang theo bộ lọc gấp mười lần người bình thường, rất nhanh từ một người cha vẫn có thể khách quan nhận thức con khỉ nhỏ vẫn còn rất xấu, tiến hóa thành người cha ngốc "bé con hắn sao lại đốn tim như vậy".

Lục Minh Thời nhìn bé con, hứng thú bừng bừng mà cảm thán: "Con trai mình thật là soái khí."

Mọi người đối với cái nhìn này không có phát biểu.

Nội tâm lại mở làn đạn.

Lục tổng à, bộ lọc của ngài sợ là mang theo Meitu Camera rồi, mới có thể từ trên mặt một con khỉ nhỏ sinh ra chưa được hai giờ nhìn ra soái khí.

(*) Meitu Camera: phần mềm chỉnh sửa ảnh của TQ.

Trong lòng An Kiều giật giật, vừa nhìn qua thấy Cố Dịch Tân ghé vào bên cạnh xe con, cùng bé con mắt to trừng mắt nhỏ.

Cố Dịch Tân nhìn vật nhỏ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ rằng mình một hơi liền đem nó thổi cho không còn.

Trên thế giới sao sẽ có sinh vật thần kỳ như vậy!

Một đoàn thịt bé như vậy —— mặc dù 9 cân thực sự là lớn đối với một đứa trẻ sơ sinh—— nhưng mà vẫn quá nhỏ.

Một nhúm tóc máu mềm mại, làn da bại lộ ở trong không khí thời gian càng dài, sẽ càng trắng mịn như phấn.

Nó mặc tã lót nhỏ thống nhất chung của bệnh viện, nhắm đôi mắt nghỉ ngơi, trong miệng ngậm một núʍ ѵú cao su nhỏ, rúc ở nơi đó làm một Tiểu Bảo Bảo an tĩnh.

Cố Dịch Tân thấy nó vẫn luôn không động đậy, có chút lo lắng, nghi hoặc mà quay đầu tới nhìn An Kiều.

"Nó ngủ rồi sao?"

Hai người ba không hề có tí kinh nghiệm nuôi con nào, thật sự có hơi hết đường xoay xở, mỗi một lát đều phải hướng người ta dốc lòng xin chỉ giáo.

An Kiều có đôi khi không chỉ lâm vào trầm tư, y đường đường là một người phát biểu hơn hai mươi bài luận văn y học cấp cao, sao sẽ trở thành một tên bác sĩ chiến đấu hăng hái ở tiền tuyến khoa phụ sản vậy trời?

Ấy không đúng, là khoa phu sản.

Nói tóm lại cũng có thể coi như là nhánh bên cạnh tuyến đầu y học. An Kiều nghĩ thông suốt một chi tiết này, an ủi chính mình, trong lòng hơi khoan dung.

An Kiều đối mặt với Cố Dịch Tân đầy mặt khiêm tốn, mỉm cười gật gật đầu.

Chờ nó dậy mới có đủ sức lăn lộn cho các người xem.

Bảo bảo khi lăn lộn, rất nhiều gia đình đều dùng sữa mẹ để trấn an.

Nhưng mà hai vị này có chút đặc biệt.

Trong sữa mẹ chứa kháng thể, cái này bảo bảo là không chiếm được. May mắn nó ở trong phôi thai đạt được dinh dưỡng vô cùng sung túc, khỏe mạnh vô cùng, thể chất tốt, cũng không dễ dàng sinh bệnh.

Bởi vậy lúc sinh ra An Kiều liền cho nó ngậm núʍ ѵú cao su, để bảo bối nhi quen dần.

Cố Dịch Tân được sự cho phép, lại bò trở về tiếp tục đơn phương cùng bé con mắt to trừng mắt nhỏ.

Ánh mắt trông mong mà chờ bé con dậy.

Chờ nha chờ, đợi mười phút.

Vật nhỏ rốt cuộc hãnh diện há miệng thở dốc, sau đó mở mắt.

Mắt đen ướt dầm dề sáng ngời đến có thể chiếu ra hạt bụi, lạch cạch lạch cạch chớp xuống.

Thị lực của Tiểu Bảo Bảo chỉ có thể nhìn thấy đồ vật ở rất gần, nó thấy không rõ mặt người trước mặt, nhưng mà có thể cảm nhận được bóng dáng và hơi thở.

Đây là hơi thở quen thuộc với nó, từ trường quen thuộc, nguồn năng lượng quen thuộc.

Thích quá.

Vì thế đôi mắt đen mê mang toát ra vẻ thoải mái.

Một Tiểu Bảo Bảo cũng có thể biểu đạt cảm xúc sao?

Đương nhiên có thể, bởi vì ba ba và ma ma nó, hoặc là ba ba và ba ba, là người thân cận nhất của nó, cũng là người yêu nó nhất.

Cố Dịch Tân che lại ngực.

Muốn mạng. Đòn nghiêm trọng.

Manh quá ai da.

Cố Dịch Tân tuy rằng không nói chuyện, vẻ mặt của anh thực sự có thể nói lên rất nhiều.

Cố Dịch Tân nhìn hồi lâu, mới luyến tiếc dời tầm mắt đi nơi khác, chậm rãi cách xa chút, xác định hơi thở thở ra sẽ không phun đến trên người Tiểu Bảo Bối, lúc này mới chậm rãi nói:

"Này cũng quá đáng yêu rồi!"

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Lục Minh Thời như cũ là giọng điệu mộng ảo suиɠ sướиɠ: "Đương nhiên, cũng không xem là con trai của ai!"

Những lời này, ngắn ngủn hai giờ, hắn nói không dưới năm lần.

Mọi người trầm mặc.

Không có ai sẽ quét ngang hứng thú của Lục Minh Thời.

Vì thế, mọi người dưới sự dẫn dắt của An Kiều mà vỗ tay, sôi nổi dùng miệng lưỡi siêu cấp tuyệt tán vũ trụ tán thưởng:

"Đó là đương nhiên, đây chính là con của Lục tổng mà!"

Lục Minh Thời nghe được lời này, biểu tình lại có chút kỳ quái.

Cố Dịch Tân nhìn hắn một cái, quan tâm hỏi: "Có đau không?"

Lục Minh Thời lắc đầu, An Kiều chầu này thao tác dù sao độ thoải mái vẫn không tồi, đến bây giờ hắn vẫn chưa có cảm giác đau đớn gì.

Đây đương nhiên là con hắn.

Nhưng mà, cũng chính là con của Cố Dịch Tân a.

Là chân chính, có huyết mạch thân duyên, bé con thân sinh đấy.

Nghiêm túc mà nói, bọn họ cũng coi như trước khi sinh hạ đã ở bên nhau nuôi dưỡng bé con.

Nhưng mà, chuyện này chỉ có bệnh viện nhà mình, số ít người bên cạnh biết, đối ngoại vẫn luôn lén gạt đi.

Nếu vẫn luôn không nói, mặc dù hắn và Cố Dịch Tân đã công khai là bạn đời hợp pháp, người đời cũng vẫn chỉ biết thứ nhất, không biết thứ hai.

Hắn nhiều ít cũng sẽ cảm thấy có chút tiếc nuối.

Vậy Cố Dịch Tân thì sao, anh sẽ hy vọng mình công bố chuyện này ra ngoài sao?

Lục Minh Thời đang nghĩ ngợi tới chuyện này, cửa bị người đẩy ra, là cha mẹ hắn vào.

"A a a bảo bối! A a a tiểu bảo bối! A a a tiểu bảo bối nhi!"

Mẹ Lục sắc mặt kích động khôn kể, tràn ngập vui mừng, mở miệng đó là ba cái bảo bối liền.

Trong từ điển của mẹ Lục:

Bảo bối → Lục Minh Thời.

Tiểu bảo bối → Cố Dịch Tân.

Tiểu bảo bối nhi → bé con.

Sắp xếp theo tuổi từ lớn đến nhỏ.

Hai người bọn họ cũng là vì không ngờ ngày sinh sớm hơn so với dự kiến nhiều như vậy, trong công ty gần đây lại có một số chuyện khó làm, mới ở trong khoảng thời gian mấu chốt này đi công tác.

Kết quả liền bỏ lỡ bé con sinh ra.

Trên đường trở về, mẹ Lục vẫn cứ hối hận mãi.

"Trong thời điểm này lại để Minh Minh lại một mình ô ô ô...... Bảo bối của tôi!"

May mà, bọn họ đều bình bình an an.

Mẹ Lục vành mắt còn đỏ, đã khóc. Bà quá lo lắng, đứa nhỏ trong bụng mình chui ra, cũng đồng dạng có vết dao trên bụng, mới có thể sinh ra một bảo bối khác.

Làm mẹ tâm đau nhất.

Nhưng vừa vào cửa, loại đau lòng này liền hoàn toàn ẩn mất, chỉ để lại vui sướng nồng đậm.

"Ba mẹ."

"Cô chú."

Lục Minh Thời như cũ nằm thẳng, cổ được lót, trên tay ghim kim tiêm, nhìn qua dù sao vẫn rất suy yếu.

Mẹ Lục lại đây, đầu tiên là ngắm con trai mình thật kỹ, lôi kéo tay dặn dò trong chốc lát, lúc này mới đi xem tiểu bảo bối mới sinh.

Cha Lục và mẹ Lục vây quanh bé con, cũng giống như Cố Dịch Tân vừa rồi, mắt to trừng mắt nhỏ.

Trời ạ, đứa bé phấn phấn nộn nộn này chính là bảo bối thần kỳ gì đây!

Minh Minh của chúng ta mới sinh ra cũng không có đẹp như vậy!

Mẹ Lục lập tức đem chuyện con trai mình tạm thời ném ra sau đầu một lát.

Mẹ Lục nhìn thoáng qua bé con, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Minh Thời, tự đáy lòng cảm khái nói: "Minh Minh, con thật là kiêu ngạo của mẹ, từ nhỏ chính là kiêu ngạo của mẹ."

Minh Minh của chúng ta từ nhỏ cái gì cũng đều so với người khác giỏi hơn, biết chữ biết đếm, làm thơ ca hát, vận động khỏe mạnh, học lên kinh doanh, vĩnh viễn là người xuất sắc nhất trong đám bạn cùng lứa, một tiểu thiên tài kiệt ngạo.

Bà đã từng cảm thán qua, con trai mình ngoại trừ sinh con, cái gì cũng làm được.

Không nghĩ tới, ngay cả cái chỗ trống này, cũng sẽ được lấp đầy.

Cuộc sống quả nhiên nơi chốn đều là kỳ tích.

Lục Minh Thời:......

Mặc dù là lời khen.

Nhưng mà lúc này, dưới loại tình huống này đột nhiên khen hắn, thật đúng là có chút ngoài ý muốn.

Cha Lục mẹ Lục hạnh phúc mà nhìn bé con.

Đôi mắt nhắm tịt của bé hơi hơi mở một đường, xem xét liếc mắt một cái.

Trong lòng đều mềm nhũn.

Gía trị vui sướng trong lòng mẹ Lục vốn dĩ đã sớm bạo biểu, lần này vẫn có thể cọ cọ cọ bành trướng lên trên.

"Tiểu Bảo bối nhi ~~ bé ngoan ~~"

Tiếp đó núʍ ѵú cao su trấn an bé con rớt ra.

Tiểu gia hỏa há miệng thở dốc, lên tiếng gào khóc.

Kia hét một cái tiếng vang lảnh lót, kinh sợ khắp nơi.

"Oá —— oa ——"

*

Tiểu Bảo Bảo khóc thì làm sao bây giờ?

Cho bú sữa.

Lục Minh Thời sắc mặt không quá đẹp mà nhìn bé con vừa được đẩy tới nửa giờ đã lại bị đẩy đi, bệnh viện cũng có một bộ phận chuyên nghiệp tới chiếu cố bé sơ sinh khuyết thiếu sữa mẹ.

Nhưng mà, loại cảm giác phiền muộn này, thân là người làm mẹ, phì, thân là người làm cha...... Hình như cũng không đúng.

Tóm lại, người tự mình sinh con, đều sẽ hiểu được cảm giác nôn nóng cốt nhục không ở trước mắt này.

Đã từng là một bộ phận cơ thể, vừa mới tách ra, vẫn luôn cần thời gian để thích ứng.

Lục Minh Thời ảo não thật sự.

Hắn thậm chí bắt đầu nghĩ, nếu mà có thể tự mình cho bé con bú, thì sẽ không......

Phì phì, cái ý tưởng này có chút quỷ dị a.

Lục Minh Thời tự mình cảnh giác.

Không thể ở trên lộ tuyến này càng đi càng xa nữa.

Hắn còn phải gánh vác tương lai toàn bộ Lục thị, là trụ cột công ty kìa!

Cho con bú gì đó, tự nhiên không có khả năng mọi chuyện đều tự tay làm lấy.

Cha Lục mẹ Lục đi theo xuống nhìn bé con.

Cố Dịch Tân an ủi mà kéo một phen đầu tóc của Lục Minh Thời.

Lục Minh Thời nhíu mày.

"Đừng đụng vào, ra quá nhiều mồ hôi, dơ."

Cố Dịch Tân lấy khăn ướt lau lau cho hắn, lại cúi đầu đi xem miệng vết thương trên bụng hắn đã dược khâu lại.

Cố Dịch Tân lẳng lặng mà nhìn trong chốc lát, nắm tay hắn: "Đau lắm không?"

Lục Minh Thời không để ý: "Lúc đợi có chút đau."

Lục Minh Thời nhìn anh, hơi hơi nhướng mày: "Muốn biết thật sao, chính anh tự thử xem?"

Cố Dịch Tân: "Trơ tráo như vậy, xem ra rất nhanh sẽ khỏi bệnh."

Hai người liền như vậy một người ngồi, một người nằm, trầm mặc một trận.

Tựa hồ có chút lời muốn nói, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Cố Dịch Tân một tay nắm tay Lục Minh Thời, một tay kia móc điện thoại ra.

Anh lúc trước đến bệnh viện ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái, vừa nhìn lên, quả nhiên thật nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Phóng viên cho anh mượn xe cùng ông bác lái xe bò sôi nổi gửi tin an ủi, một người lặng lẽ hỏi thân thể người yêu anh sao rồi, khi nào có thể bình phục. Một người hỏi anh thành công nhìn thấy vợ mình sinh không, bình an hay không.

Cố Dịch Tân cảm khái mà nghĩ, trên đời vẫn có nhiều người tốt a.

Anh phân biệt đáp lại hai người một cái tin nhắn.

Cố Dịch Tân đánh chữ vốn dĩ đã chậm, bây giờ lại là một tay, liền càng chậm.

Anh ngồi ở chỗ đó, Lục Minh Thời nằm, tự nhiên là nhìn không thấy màn hình điện thoại anh.

Đây là nói chuyện phiếm với ai vậy?

Lục Minh Thời thầm nghĩ.

Chờ Cố Dịch Tân gửi xong tin nhắn, khi quay đầu lại, Lục Minh Thời đã nhắm mắt ngủ, một bộ dáng mệt cực cần được nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cố Dịch Tân dém dém chăn cho hắn, bất tri bất giác cũng ghé vào mép giường ngủ rồi.

Hôm nay hai người đều đã tiêu hao tinh lực quá lớn.

Cha Lục mẹ Lục đem bé con cất vào xe đẩy nhà mình, bé con mặc tã lót nhỏ Minh Minh chọn lựa, thức đậy không hề làm ầm ĩ, thỉnh thoảng mở to mắt liếc trái liếc phải, đúng là bộ dáng đáng yêu nhất.

Cái đầu của cục bột nhỏ to hơn một vòng so với cỡ trung bình của trẻ sơ sinh, nhìn giống như trăng tròn, nếu lại để nó ở trong bụng Lục tổng nghỉ ngơi thêm mười ngày nửa tháng, còn không biết sẽ lớn đến chừng nào.

Trên đường trở về trên lầu, cha Lục và mẹ Lục ngay cả chuyện bé con lớn lên giống ai nổi lên tranh chấp kịch liệt.

"Tiểu bảo bối nhi lớn lên giống Dịch Dịch nhiều hơn." Mẹ Lục khẳng định nói, "Đứa nhỏ mới sinh ra hơn phân nửa lớn lên đều giống ba ba hơn, đây là càn khẳng định quan hệ cha con ruột."

Phía sau lời này còn có một câu.

Sau đó lâu dần sẽ càng ngày càng giống mẹ, bởi vì phát hiện ba ba cũng không có cái gì dùng.

Cha Lục nói: "Màu da giống Dịch Dịch, mặt hình đường nét vẫn là giống Minh Minh, đặc biệt là đôi mắt, cùng Minh Minh khi còn nhỏ giống nhau như đúc."

Nói xong cha Lục liền lấy điện thoại ra, tìm kiếm ảnh của mình hai ba mươi năm trước.

Hai người nói như vậy đi tới cửa phòng bệnh, đẩy cửa, Lục Minh Thời liền mở mắt.

Ánh mắt Lục Minh Thời nhu hòa mà nhìn bé con nhà mình, khát vọng chạm vào trong lòng hắn mãnh liệt như thế, vì thế vỗ vỗ vị trí bên người mình, ý bảo cha Lục mẹ Lục hỗ trợ đem bảo bảo ôm đến trên giường.

Đây chính là một đại công trình. Ngoại trừ bác sĩ hộ sĩ đã thành thạo, thật đúng là không có mấy ai dám dễ dàng di chuyển trẻ sơ sinh, bé sơ sinh cả người đều là mềm oặt không xương, giống như nước biển, sợ chảy xuống kẽ ngón tay.

Cha Lục mẹ Lục liên thủ, chỉnh độ cao xe đẩy hoàn toàn bằng với mép giường, sau đó hai người đồng lòng hợp lực, quấn tấm chăn thật cẩn thận đem Tiểu Bảo Bảo dịch tới bên người Lục Minh Thời.

Giường bệnh của Lục Minh Thời được thiết kế đặc biệt riêng cho hắn, bằng không nam nhân đỉnh đầu gần 1m9, nằm ở trên giường bệnh bình nhất định nghẹn khuất đến không được.

So sánh với nam nhân 1m9, bé con này có thể chiếm bao nhiêu diện tích? Nhưng mà Lục Minh Thời vẫn cứ hướng phía bên phải xê dịch, sợ đè lên người nó.

Vì thế sau khi nằm lâu như vậy hắn lần đầu cảm giác được miệng vết thương nhói nhói đau, tuy rằng không mãnh liệt, nhưng vẫn làm hắn rên một tiếng.

Cố Dịch Tân lập tức tỉnh, anh dụi dụi mắt, phát hiện cái cổ Lục Minh Thời nghiêng đi đưa lưng về phía anh, mà xe đẩy của bé con đã đẩy trở về, trống không.

Lục Minh Thời nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ, bánh bao híp đôi mắt, khóe miệng có một chút bọt sữa khô, trên người có mùi sữa.

Lục Minh Thời nhìn hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng cọ một chút tóc máu mềm mại của bảo bảo.

*

Chuyện công ty vẫn cần người xử lý, cha Lục đêm đó đã rời đi trước, mà mẹ Lục vốn là muốn lưu lại chăm sóc Lục Minh Thời, nhưng mà Lục Minh Thời kiên trì muốn bà trở về nghỉ ngơi.

"Nơi này có bác sĩ còn có......"

"Còn có con." Cố Dịch Tân xung phong nhận việc nói.

Mẹ Lục lưu luyến không rời mà lưu luyến từng bước chân: "Ngày mai ma ma lại đến."

Cố Dịch Tân buổi tối liền ở bệnh viện kéo cái giường chắp vá cả đêm.

Giường của Lục Minh Thời là đặc chế, anh không có. Người trẻ tuổi vốn dĩ đã không lùn, trong khoảng thời gian này vóc dáng phát triển đến lợi hại, oa ở trên một cái giường hẹp nhìn cực kỳ ủy khuất.

Bé con của bọn họ tương đối bớt lo, cơ thể cũng đặc biệt khỏe mạnh, theo lý thuyết nhanh nhất ngày hôm sau là có thể xuất viện.

Nhưng Lục Minh Thời rốt cuộc đã trải qua giải phẫu, dù có chăm sóc cẩn thận đến đâu cũng phải mất một thời gian mới có thể lành lại được.

Ngày hôm sau, Cố Dịch Tân vẫn ở bệnh viện đợi, trong lúc đó gọi người tới hỗ trợ đem chiếc xe bị đâm lõm một lỗ to bỏ lại ở ven đường mang về tỉnh thành trả lại cho phóng viên, bồi thường tiền sửa xe cho người ta; lại chuyển khoản cho ông bác thật nhiều tiền.

Tốn như vậy nhiều tiền, nếu là mọi khi anh khẳng định mặc không lên tiếng, lặng lẽ sa sút tinh thần.

Nhưng lần này có chút khác thường.

Lục Minh Thời thấy anh nhạc tươi hớn hở liên lạc với người khác, nhịn không được liền hỏi một câu.

"Anh đang làm gì?"

Cố Dịch Tân thuận miệng đáp: "Chuyển tiền cho người ta."

Lục Minh Thời:?

Cố Dịch Tân lúc này mới nhớ tới còn chưa có nói cho hắn vụ này, vì thế đem chuyện mình như thế nào từ tỉnh thành trở về gấp kể hết ra.

Lục Minh Thời càng cảm thấy quỷ dị, vì sao thời điểm bồi thường tiền anh còn cười vui vẻ đến như vậy.

Lục Minh Thời lo lắng sốt ruột mà nhìn Cố Dịch Tân, duỗi tay đi thử độ ấm cái trán anh.

Không phát sốt a.

Chẳng lẽ là......

Có bé con, vui đến choáng váng?

Cố Dịch Tân giải thích: "Nỗi khổ mất tiền cũng không thể che lấp vui sướng chào đón Tiểu Bảo Bối."

Lục Minh Thời nhìn anh,

Tiểu tử ngốc cao hứng đến ngay cả tiền cũng không để bụng.

" Thực ra thì......" Lục Minh Thời nói, "Anh không cần trở về gấp cũng không sao mà." Trời ạ, chạy 25 km.

Cố Dịch Tân nghiêm túc nói: "Cần." Loại thời khắc này có thể có mấy lần trong đời?

Bé con ở bên cạnh hắt xì một cái.

Cố Dịch Tân mau chóng nhẹ nhàng sờ sờ ngực bảo bảo.

Anh ngay cả chụp cũng không dám chụp, sợ chạm vào sẽ làm vật nhỏ yếu ớt này.

Cũng may bé con vô cùng thân cận anh, bởi vì khi ở trong bụng, cũng đã quen thuộc hơi thở của anh.

Nhanh chóng xoa dịu.

*

Bọn họ ở chỗ này năm tháng êm đềm.

Bên ngoài internet nhưng là tê liệt nghiêm trọng.

Về tin tức Cố Dịch Tân lần lượt được phanh phui, trong lúc đó "Diện mạo giống hệt" nam thần 5 Mao cũng bị xách ra cọ nhiệt độ.

Những chuyện cũ xưa oán hào môn cùng chiến sĩ thi đua anh hùng kiểu mẫu đó, kết hợp với Cố Dịch Tân ở trong Tỉnh Vận Hội khiến cho mọi người chú ý, ở dưới sự tích cực lăng xê của các nhà truyền thông lớn, khiến cho toàn dân nhiệt nghị.

Đặc biệt là sau khi nhân dân Yến thị ở diễn đàn nhà mình các loại thảo luận bị người chụp hình quăng lên hot search.

Về chuyện "Kiếp trước kiếp này của thiên tài vận động viên " "Ai là vị người yêu bi thảm triền miên trên giường bệnh ", tựa hồ ván đã đóng thuyền đã có giải đáp!

Mà sau một lần khi ai đó trộm đăng một bức ảnh ở phòng tập kia, bóng dáng mơ hồ Cố Dịch Tân ôm Lục Minh Thời lên xe cấp cứu......

Quan hệ phức tạp của hai người, cùng với tin tức Lục Minh Thời thân hoạn bệnh nặng, lập tức khuếch tán mở ra.

Lục Minh Thời cũng là danh nhân đó!

Nhà giàu số một cả nước dưới 30 tuổi, nam nhân không cạo râu cũng có thể dẫn dắt tinh anh thương giới bay lên như chong chóng gặp gió.

Sáng sớm 8 giờ 50, trước khi thị trường chứng khoán khai trương, Lục Minh Thời theo thói quen mà mở TV trên tường phòng bệnh, nhìn nhìn kênh kinh tế tài chính.

Sau đó hắn thấy được chính hắn.

"Tin cực buồn, tổng tài Lục thị mắc bệnh hiểm nghèo"

"Điên cuồng bán tháo, thị trường chứng khoán nghênh đón thứ sáu đen tối"

"Dự đoán cổ phiếu tập đoàn Lục thị sẽ rớt giá không ngừng, khiến thị trường giảm liên tục trong tháng tư tới, kiến nghị những người chơi cổ phiếu nên lựa chọn cổ phiếu cẩn thận......"

......

Lục Minh Thời:???

Hắn nhìn xem bé con nhà mình ngủ đến an an vững vàng thơm thơm ngọt ngọt.

Nhìn xem ông xã nhà mình chưa ngủ nằm trên cái giường nhỏ ủy ủy khuất khuất moi ga trải giường.

Lại lấy gương ra nhìn xem sắc mặt hồng nhuận phát sáng của chính mình.

Ai mẹ nó mắc bệnh hiểm nghèo.

Lục Minh Thời cảm thấy bản thân cần phải lập tức xua tan đồn đãi, bằng không thật sự dù rớt giá có thể không xảy ra. Lấy quy mô nhà bọn họ, một chút chuyện đều có thể mang theo vô số tinh phong huyết vũ.

Vì thế Lục Minh Thời cầm lấy điện thoại, đang chuẩn bị làm một chuyện lớn, điện thoại vang lên.

Là cha hắn.

"Alo?"

Giọng nói có chút hoang mang của cha hắn từ trong điện thoại truyền ra.

"Minh Minh, ba và mẹ con đang xuống tay bác bỏ tin đồn, bất quá chúng ta còn chưa có thả đi tin tức, đã phát hiện vô số tiền nóng đang điên cuồng mua vào cổ phiếu chúng ta......"

Trên tường đồng hồ chỉ hướng 9 giờ.

Sàn chứng khoán mở phiên giao dịch.

Lục Minh Thời nhìn về phía TV, chỉ số chứng khoán toàn màu đỏ.

Năm giây sau, số hiệu 16899168 cổ phiếu tập đoàn Lục thị, trúng không ngừng.

Hết chương 61

Hai chương gần đây dài gấp đôi các chương trước và có nhiều từ ngữ rất khó hiểu liên quan đến chứng khoán, mình không biết nhiều nên chỉ có thể vắt óc ra chém gió. Tốc độ cũng vì thế chậm đi, chỗ mình ở dạo này cũng hơi loạn nữa. Các bạn thông cảm giúp mình nếu có ra trễ nhé!!