Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

Chương 55




Chương 55

Hai đôi mắt nhìn nhau thắm thiết.

Chợt cửa lớn bang một tiếng văng ra, giọng nói nhiệt tình của đôi nam nữ từ cửa vọng vào:

"Darling ~s~, chúng ta lại về rồi ~~~"

Giọng mẹ Lục dù đề-xi-ben cao nhưng vẫn cứ du dương dễ nghe như vậy.

Cố Dịch Tân lập tức phản xạ có điều kiện bắn lên ngồi lại chỗ cũ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngoan ngoãn ngồi thiền.

Lục Minh Thời ho nhẹ một tiếng.

Hắn che đậy vạt áo ở nhà bị xốc lên một mảng, nửa nằm ở trên sô pha, khóe mắt quét qua cha Lục mẹ Lục đột nhiên xuất hiện.

Hai lão nhân gia động tác nhất trí dịch sang hai bên, lộ ra ở giữa là một đội ngũ công nhân khuân vác chỉnh tề trật tự.

Một nhóm người mặc đồng phục công nhân cầm trong tay nào là thùng giấy, cặp da, hộp dụng cụ, từ cửa nối đuôi nhau đi vào phía trong, dựa theo mẹ Lục chỉ huy đem đồ vật cung kính chỉnh tề bày biện vào chỗ trống ở phòng khách.

Rồi lại động tác nhất trí xoay người, như người máy đong đưa cánh tay rời đi.

*

Phòng khách Lục gia vô cùng rộng rãi lần đầu tiên có vẻ chật chội.

Cố Dịch Tân và Lục Minh Thời ngồi trên sô pha, đối diện là đống đồ đạc.

Cố Dịch Tân xem đến có chút ngốc, Lục Minh Thời lại gần như không sao cả.

Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy cha mẹ mình, không, chủ yếu là mẹ hắn mang về nhiều thùng lớn như vậy.

"Mỗi lần về nhà ma ma đều sẽ mua một đống vật dụng có thể hữu ích."

Đương nhiên cuối cùng cơ bản đều không được dùng đến.

So sánh với ba ba, đối tượng của mình thật là siêu cấp tiết kiệm tiền, Lục Minh Thời thầm nghĩ.

Cố Dịch Tân ngoan ngoãn đứng lên, cúi thấp đầu chào hỏi: "Con chào chú dì."

Từ nhỏ anh đã quen kêu như vậy, cha mẹ Lục gia cũng đã sớm nghe quen, cũng không giục anh sửa miệng, cười tủm tỉm than một tiếng.

Đôi mắt cha Lục nhìn lướt qua trên bụng con trai mình một cái, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Năng lực tiếp thu của ông quả nhiên vẫn kém hơn so với vợ mình.

Hai ba tháng về Mỹ này, cha Lục mẹ Lục đã bàn bạc lại lần nữa chuyện con trai duy nhất nhà mình vừa khốc vừa soái đột nhiên mang thai.

Trước tiên bọn họ xin giúp đỡ bên phía khoa học, từ cơ sở dữ liệu có thẩm quyền của QWE tìm được bài luận văn phát biểu siêu cấp ngưu bức của An Kiều, cũng tiến hành tham vấn chuyên sâu từ chuyên gia y học có quan hệ với nhà bọn họ, xác nhận hiện tượng này có khả năng xảy ra.

Khi cha Lục một lần nữa xác nhận rằng, chỉ có sau khi bị ( beep —— ) mới có khả năng mang thai, cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật con trai nhà mình là thụ.

Cha Lục vẫn có chút không phục.

"Con trai tôi sao có thể làm thụ như lời các anh nói được, nam tử hán đại trượng phu, muốn làm gay cũng nên đè người khác, sao lại có thể bị người đè. Huống chi sức đứa nhỏ Dịch Dịch yếu như vậy, đánh nhau quyết định trên dưới cũng không thể nào thua đi?"

Mẹ Lục hơi nâng mí mắt, ánh mắt nữ tính lúc này tràn ngập trí tuệ.

Bà từ từ thở dài.

"Có cái suy nghĩ này, là vì anh là trai thẳng, Minh Minh nó không phải."

Mẹ Lục thương cảm mà nói: "Chúng ta quá thiếu quan tâm đối với con mình.

Trong quá trình trưởng thành của nó, nhất định đã sinh ra rất nhiều hoang mang đối với tính hướng của bản thân mình, hơn nữa chứng vô sinh cũng sẽ khiến Minh Minh bối rối. (Nhà họ Lục sinh nở rất ít, cho bạn nào quên nhé!)

Mà Minh Minh chỉ có Dịch Dịch, Dịch Dịch ôn nhu như vậy, nhất định khiến cho Minh Minh khổ sở khắc sâu trong lòng bất giác dựa vào, hai đứa nhỏ tự nhiên sẽ từ từ mà ở bên nhau."

"Thực sự thì, như vậy cũng khá tốt.

Em vẫn luôn lo lắng Minh Minh quá thiện lương, bởi vì thể chất của mình mà không muốn tìm kiếm bạn đời, cuối cùng chỉ có thể cô độc sống quãng đời còn lại.

Bây giờ thật tốt, con cũng có, bạn đời cũng có, chúng ta cũng không cần phải nhọc lòng nữa......"

Trong lòng cha Lục thật ra cũng có ý tưởng như vậy, chỉ là, đối với tạo hình của con trai hiện giờ, ông còn cần thời gian để thích nghi.

Lục Minh Thời bị mẹ Lục lải nhải dặn dò một đống thứ, đem kinh nghiệm năm đó khi bà sinh hắn ra nói hết tất cả một lần, còn nhân tiện nhìn liếc qua trước ngực hắn một cái, nhìn vùng đất bằng phẳng kia, vẫn là đem chuyện liên quan đến bú sữa nuốt trở về.

Không sao cả, có tiền.

Có tiền. Chúng ta uống sữa bột, uống một thùng ném một thùng.

Lục Minh Thời tuy là đã sớm bị An Kiều đè ra giáo huấn các loại tri thức, lúc này cũng vẫn có chút xấu hổ.

Rốt cuộc lời dặn của bác sĩ cùng với chuyện riêng tư mà mẹ mình đào tim đào phổi tâm sự, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Khi Lục Minh Thời cùng với mẹ Lục mẹ một câu con một câu —— chủ yếu là mẹ Lục đơn phương lải nhải.

Cha Lục ngồi xuống sô pha đối diện Cố Dịch Tân, sắc mặt hòa ái, ánh mắt thâm trầm mà xa xăm.

Cố Dịch Tân cũng im lặng mà nhìn lại cha Lục, ánh mắt xa xăm mà thâm trầm.

Tầm mắt hai người nam nhân đan chéo trên không trung, xa xăm, thâm trầm.

Thâm hơn cũng thâm không được nữa.

Lục Minh Thời nhìn thoáng qua mặt cha hắn, nắm tay Cố Dịch Tân lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Bọn con sắp đi ngủ, ba mẹ hai người cũng đi ngủ sớm chút đi."

Hắn đúng lúc mà ngáp một cái.

Dựng phu muốn ngủ, đương nhiên không ai sẽ ngăn cản, cha Lục chỉ có thể muốn nói lại thôi mà nhìn bọn họ tay nắm tay đi lên lầu.

Mẹ Lục nhìn cha Lục, có hơi buồn bực.

"Tối hôm nay anh vẫn chưa nói câu nào, có ý kiến gì sao?"

Cha Lục hỗn độn mà chà mặt, biểu tình hoang mang.

"Anh chỉ muốn biết, mình rốt cuộc nên xem Dịch Dịch là con dâu hay là con rể mà thôi."

Thế nào cũng nghe không được.

Mẹ Lục nghe vậy cũng rất hoảng hốt.

Cha Lục thở dài, lầm bầm lầu bầu.

"Thôi, như nhau cả."

*

Đương nhiên không giống nhau.

Từ lúc biết con trai mang thai, hai vợ chồng già không còn dám nghe lỏm vách tường nữa.

Buổi sáng, hai vợ chồng ở bàn ăn ăn cơm, Lục Minh Thời xuống lầu, bước chân rất nặng, Cố Dịch Tân đi ở phía trước hắn, đề phòng hắn té ngã.

Cha Lục nhìn hai người kia, phát hiện bọn họ đứng chung một chỗ so với trong tưởng tượng còn muốn hài hoà hơn rất nhiều.

Dịch Dịch thật ra đã sớm không còn là thiếu niên yếu ớt trong ấn tượng của ông nữa. Mấy năm nay anh cao lên không ít, tuy rằng nhìn vẫn hơi gầy, nhưng tinh thần hoàn toàn không giống so với trước kia.

Lúc trước Dịch Dịch là bé trai nhỏ yếu tay trói gà không chặt, vừa nhìn thấy Minh Minh thì đã đỏ mặt.

Hiện tại trên người anh có sự bình tĩnh lạ thường, như thể anh không còn sợ hãi bất cứ chuyện gì có thể xảy ra trên thế gian này.

Đó là loại tự tin chỉ có thể đạt được khi trải qua đủ nhiều.

*

"Hôm nay anh được nghỉ, muốn ra ngoài đi dạo không?"

Cố Dịch Tân khó có được chủ động đề nghị.

Anh mới vừa kiếm được một ngàn vạn, sinh ra một chút du͙ƈ vọиɠ mua sắm, cũng là điều dễ hiểu.

Lục Minh Thời nhướng mày, dĩ nhiên cười gật đầu.

—— cùng lắm thì bao hết trung tâm mua sắm, muốn dạo chỗ nào thì dạo chỗ ấy.

Cha Lục nhìn bọn họ, nghĩ thầm, không chỉ Dịch Dịch thay đổi, con trai nhà mình cũng đã thay đổi rất nhiều.

Rất nhiều biểu cảm sinh động.

Cũng không hề ép buộc bản thân quá tàn nhẫn.

Cha Lục cúi đầu cười, cười bản thân quá thô tục.

Chỉ cần bọn nhỏ cảm thấy hạnh phúc, có một số việc thật sự không quan trọng.

"Minh Minh, Dịch Dịch."

Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.

"Mấy tháng tới chuyện công ty ba và mẹ sẽ tới làm, Minh Minh con cứ chuyên tâm ở nhà tĩnh dưỡng. Dịch Dịch,"

Cha Lục ngừng một lát, ôn hòa nói, "Con và Minh Minh hãy chăm sóc bản thân thật tốt, chúng ta sẽ rất yên tâm."

Lục Minh Thời hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Cuối năm ngoái vẫn còn khỏe, gần đây tinh thần hắn không được ổn định, công ty bên kia, thật sự có chút lực bất tòng tâm.

"Có vài người ba có thể dùng, ba."

Lục Minh Thời nói mấy cái tên.

Nghe được "Trần Chí Ngang", Cố Dịch Tân hơi hơi giương mắt.

Tên này sao lại có vẻ quen tai như vậy.

*

Cố Dịch Tân vậy mà không nhớ tới.

Trong nguyên tác Trần Chí Ngang chính là tên đầu sỏ gây tội, cùng Ngụy Tuấn Sam hợp mưu hãm hại Lục gia, khiến Lục Minh Thời phải đi tù.

Gã ta được Lục Minh Thời thưởng thức, nhưng đối với chuyện mình chậm chạp không được thăng chức ghi hận trong lòng. Lục Minh Thời đặt gã ở vị trí đặc trợ, là hy vọng gã sẽ được rèn luyện tốt hơn nữa. Mà Trần Chí Ngang dã tâm bừng bừng, mặt ngoài đối với Lục Minh Thời Lục Minh Thời tất cung tất kính, trong lòng chỉ nghĩ một bước lên trời.

Trên thực tế, trong nguyên tác, Trần Chí Ngang chế tạo chứng cứ phạm tội mấu chốt của Lục Minh Thời đưa cho Ngụy Tuấn Sam. Ngày hôm sau, Lục Minh Thời đang chuẩn bị đề bạt gã làm phó tổng.

Nhưng mà sáng sớm hôm sau, Lục Minh Thời đã bị cảnh sát bắt đi mất.

Cho đến khi chính văn kết thúc, cũng chưa trở về.

*

Cố Dịch Tân móc ra điện thoại vẫn luôn rung ong ong không ngừng, hoá ra tin tức ở tỉnh cuối cùng cũng ra.

Lục Minh Thời thò lại gần nhìn thoáng qua.

"Em biết anh sẽ có trong danh sách mà."

Cố Dịch Tân lại cau mày: "Không được trúng cử cấp quốc gia."

Anh chán nản ném điện thoại.

Lục Minh Thời vỗ vỗ vai anh, an ủi.

"Vốn dĩ anh cũng không muốn thi tuyển cái chiến sĩ thi đua này, tiền trợ cấp cũng không có nhiều bằng anh dọn gạch đâu. Hay là em tiến hành giai đoạn bốn để anh đi làm?"

Cố Dịch Tân lắc đầu: "Đó là lúc trước, bây giờ anh rất muốn trúng tuyển."

Không vì cái gì khác, là vì cái chỉ tiêu nhập học trường tiểu học XX kia.

Đó là tiền cũng không mua được.

Cố Dịch Tân anh, nói sao cũng không thể để bé con thua ở trên vạch xuất phát ~!

Cố Dịch Tân nhìn bụng bụng Lục Minh Thời, nắm tay thầm nghĩ.

Lục Minh Thời hơi ngốc ra: "Ặc...... Ặc."

Sớm biết anh muốn như vậy, đã mua nhiều tuyên truyền một chút.

Lục Minh Thời cũng có chút hối hận.

*

Buổi tối, Cố Dịch Tân nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, vẫn cảm thấy không thể như vậy được.

Anh ở trong ổ chăn lén lấy điện thoại ra, tìm tòi cách nhập học trường tiểu học XX.

Sau đó điều tra xem xét bình luận của nhóm cha mẹ khổ tâm vì con, từ đó tổng kết ra các quy tắc ngầm.

Cố Dịch Tân thề, cả đời anh cũng chưa từng đọc qua nhiều chữ nhỏ rậm rạp như vậy.

Cuối cùng, anh thở phào một hơi, ánh mắt ngừng ở trên một điều mục vừa mới ra lò.

"Vận động viên quốc gia, con cái miễn thi nhập học."

Cố Dịch Tân ở dưới ánh trăng nghiêng mặt, nằm trên gối đầu rơi vào suy nghĩ sâu xa.

Có thể báo hạng mục nào đây?

Cử tạ? Cái này tuyệt đối không thành vấn đề.

Đấu vật? Luyện một chút cũng được.

Quyền anh? Anh có thể, trực tiếp KO là xong.

Ba môn phối hợp, cũng có thể thử xem.

(*) BMPH Ironman gồm 3 môn: Bơi, Đạp xe và Chạy marathon.

Cố Dịch Tân tùy tiện tìm kiếm hộp thư của trường thể dục thể thao thành phố, gửi một bản sơ yếu lý lịch qua.

*

Bản sơ yếu lý lịch này thật sự là cực kỳ tối giản.

Cố Dịch Tân, nam, 18 tuổi, cao 184, thể trọng 147, bằng cấp cao trung, sở trường đặc biệt: dọn gạch.

Sơ yếu lý lịch như vậy có thể báo danh liền gặp quỷ.

Nhưng mà Cố Dịch Tân không phải người bình thường.

Anh là người nổi tiếng.

Cho nên ngày hôm sau, một giấc ngủ dậy anh đã nhận được hồi âm.

"Thân gửi Cố Dịch Tân tiên sinh,

Chúng tôi bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngài, trường thể dục thể thao thành phố được ngài đến sẽ bồng tất sinh huy!

Trân trọng

Kính chào

Toàn thể thành viên trường thể dục thể thao thành phố

Năm X tháng X ngày X"

Cố Dịch Tân vui vẻ mà lay Lục Minh Thời đang mơ mơ màng màng dậy.

Lục Minh Thời dụi dụi đôi mắt, khí tức hơi trầm xuống.

Sau đó hắn đối diện với khuôn mặt vui rạo rực của Cố Dịch Tân.

Thật sự không thể giận nổi......

Lục Minh Thời bất đắc dĩ nói: "Chuyện gì vậy."

"Anh được trường thể thao thành phố tuyển chọn." Cố Dịch Tân tuyên bố nói.

Lục Minh Thời gật gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."

Hắn mơ mơ màng màng không biết bản thân mình đang mơ mơ màng màng nói cái gì.

Đơn giản ở trên mặt Cố Dịch Tân hôn chụt một cái.

Sau đó tỏ vẻ em đã đáp lại anh, buồn ngủ không chịu được, ngã đầu ngủ tiếp.

Cố Dịch Tân nhìn chăn bị bọc thành cục tròn vo, kéo lên đắp cho hắn.

Lục Minh Thời khoá mình trong chăn, thở đều, lồng ngực phập phồng.

Cố Dịch Tân từ phía sau đánh giá, cảm thấy eo hắn tuy rằng thô một vòng, cả người lại bổ nhiều như vậy, kỳ thật vẫn là gầy đi không ít.

Bé con nhà anh thật giỏi tranh đoạt dinh dưỡng với cơ thể mẹ.

Lớn lên tuyệt đối sẽ không bớt lo.

Máy sưởi phần phật phần phật, thổi cho đầu Cố Dịch Tân cũng có chút hun hun.

Tay Cố Dịch Tân hợp với chăn, từ phía sau khoanh lại mẹ của bé con, cách chăn sờ sờ eo bụng hắn, cùng ngủ bù.

Hết chương 55