Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

Chương 44




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 44

Cố Dịch Tân khiêng nôi gỗ.

Lục Minh Thời ôm giấy hôn thú.

Hai người ngẩng đầu ưỡn ngực trở lại Lục trạch.

Đến cửa nhà, chỉ thấy một chiếc ô tô lao vụt đi, để lại một mồm khói xe.

Đó là xe của cha Lục mẹ Lục.

Cố Dịch Tân hỏi: "Sao chú với dì lại đi nhanh như vậy?"

Lục Minh Thời trông thực mất mát.

"Có thể bọn họ cần một chút thời gian để quen dần với ngoại hình của em."

Con trai mình mang thai, cùng con trai người khác mang thai, chung quy thì khả năng tiếp thu vẫn không giống nhau.

Cố Dịch Tân sờ sờ bụng hắn, an ủi nói: "Không phải đâu, chắc bọn họ có việc gấp, rất nhanh sẽ trở về thăm em."

Hai người đi đến phòng khách, những mùn cưa vương vãi đã được dọn sạch sẽ, để lại bán thành phẩm ngày hôm qua vừa làm ra.

Lục Minh Thời nhìn Cố Dịch Tân khiêng nôi mới trở về, lại nhìn bán thành phẩm đặt ở bên kia, cảm thấy có hơi tiếc.

"Như vậy sẽ lãng phí bốn tiếng công phu của anh."

Cố Dịch Tân cẩn thận nghiên cứu bán thành phẩm một phen.

"Không sao."

Cố Dịch Tân xắn tay áo lên.

"Đổi thành bàn thay tã đi, siêu đơn giản."[Edit] Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy - Chương 44

Lại là một hồi leng keng leng keng.

Bận việc cả một buổi chiều, bàn thay tã bằng gỗ trắng đã được làm xong.

Đặt cạnh cái nôi siêu hài hoà.

Lục Minh Thời nhìn gió lùa vào từ cửa sổ thổi bay tấm rèm vải trên nôi và bàn thay tã lên, dường như nhìn thấy được bộ dáng cục cưng nhỏ ê ê a a nằm trên đó.

Cố Dịch Tân quơ quơ tay trước mắt hắn.

Lục Minh Thời hoàn hồn, đột nhiên móc ra một cuốn sách.

Trên bìa in mấy chữ cái to đùng:

《 Giải thích chi tiết các bước hẹn hò ( dành cho người mới bắt đầu ) 》.

Bọn họ đã cùng nhau đi ra ngoài ăn ba lần.

Theo trình tự, bước kế tiếp hẳn là......

"Chúng ta phải nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo." Lục Minh Thời tuyên bố, "Ra cửa đi dạo phố, cùng nhau mua sắm."

Cố Dịch Tân đồng ý hết, dù sao hôm nay anh cũng được nghỉ phép có lương.

Nhưng anh hơi khó hiểu: "Sao Lục tổng lại vội như vậy?"

Lục Minh Thời nghĩ thầm mình có thể không vội được sao.

Không vội thì làm sao đi theo trình tự.

Không đi theo trình tự làm sao tiến hành đến bước cuối cùng.

Kỳ thật Lục Minh Thời đã hối hận rất nhiều lần, người mình muốn ngủ ở ngay bên cạnh, nhưng chỉ có thể hôn, không thể ngủ.

Đổi thành người khác, có lẽ sẽ nuốt lời ngay tại chỗ.

Nhưng hắn không phải người khác.

Hắn, từ trước đến nay là người đã nói là phải làm, luôn luôn giữ chữ tín.

Đây chính là vũ khí bí mật giúp hắn thuận lợi tung hoành trên thương trường!

Huống chi, bây giờ còn có bé con.

Vậy càng phải nói là làm, để lại gương tốt cho nó.

Giáo dục, phải bắt đầu từ khi con còn ở trong bụng.

Lục Minh Thời dùng thực tế để chứng minh, nam nhân Lục gia, đều là bảo tàng!

*

Hai người đi vào khu trung tâm sầm uất.

Cả hai nhìn nhau, đều cảm thấy hơi mộng bức.

(*) Mộng bức: trạng thái sững sờ, ngẩn tò te.

Nơi bình thường Cố Dịch Tân hay đi là các khu chợ bán sỉ, hoặc các khu chợ mang hơi hướm nông thôn.

Mà Lục Minh Thời trăm công ngàn việc, lại không có thời giờ đi dạo phố.

Hai người mua quần áo, một người là mua với 99 suất giao hàng miễn phí, một người là mời nhà thiết kế về nhà may cho.

Điểm giống nhau là đều không cần ra ngoài.

Cho nên đây là hai tên trạch tự nhiên.

Hai cái người mộng bức này cũng không muốn đi dạo phố nữa, vì thế nhất trí đi tới trung tâm mua sắm.

Ở đại sảnh lầu một, vào cửa chính là mười hai gian hàng nối liền với nhau.

Hai người vào cửa hàng thứ nhất, nhân viên cửa hàng trong nháy mắt đã bị khí chất trên người Lục Minh Thời hấp dẫn.

Nhìn quần áo và khí chất, đây có lẽ chính là đại khách hàng a.

Toàn thân trên dưới Lục Minh Thời toát lên sự khí phái, viết chính là một chữ.

Tiền.

Ánh hào quang trên người hắn quá mức chói mắt, thế cho nên nhân viên cửa hàng trực tiếp bỏ qua Cố Dịch Tân đang đi theo đằng sau.

Nhân viên cửa hàng ân cần xông tới, hỏi Lục Minh Thời có cần giới thiệu sản phẩm hay không.

Lục Minh Thời do dự một chút.

Hắn dường như không thiếu cái gì cả......

Trái lại Cố Dịch Tân hứng thú bừng bừng, ở trong cửa hàng đi tới đi lui, nhìn xem cái này, nhìn xem cái kia.

Sau một lúc lâu, anh chỉ vào một chiếc khăn quàng cổ được may thủ công rất hoàn mỹ nằm phía dưới quầy, lịch sự hỏi nhân viên cửa hàng:

"Vâng, xin hỏi cái này bao nhiêu tiền?"

Cửa hàng chuyên bán hàng hiệu hàng xa xỉ thường không yết giá.

Nếu có bảng giá, Cố Dịch Tân cũng sẽ không hỏi ra miệng.

Nhân viên cửa hàng nhìn thoáng qua, nói một con số, cũng động thủ chuẩn bị lấy khăn quàng cổ ra cho vị khách này mang thử.

Sau khi nghe báo giá, Cố Dịch Tân dại ra một lát, lập tức lịch sự từ chối: "Không, không cần, để tôi xem lại! Cảm ơn!"

Anh lôi kéo Lục Minh Thời rời khỏi.

Lục Minh Thời mờ mịt mà đi theo sau.

*

"Hôm nay anh không mua cái gì hết."

Sau khi dạo hết mười hai gian hàng lầu một, Cố Dịch Tân kiên quyết nói.

*

Nửa tiếng sau.

Một cửa hàng đồ dùng dành cho trẻ em nổi tiếng.

Ánh mắt Cố Dịch Tân vẫn luôn ảm đạm đột nhiên tỏa sáng.

Lục Minh Thời nhất thời không để ý, Cố Dịch Tân đã vọt nhanh vào cửa, chộp lấy một cái xe đẩy nhỏ.[Edit] Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy - Chương 44

Lúc này thì các thương phẩm đều được yết giá rõ ràng, Cố Dịch Tân không ngần ngại bắt đầu so sánh các sản phẩm với nhau, chọn đầy một xe quần áo nhỏ, giày nhỏ, mũ nhỏ, đồ chơi nhỏ, còn có khăn chậm nước miếng, yếm em bé......

Anh thậm chí còn dùng điện thoại lên mạng so giá cả, đóng một quảng cáo vừa nổi lên, đèn xanh lam trị bệnh vàng da ở trẻ sơ sinh![Edit] Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy - Chương 44

Lục Minh Thời kinh ngạc mà nhìn.

Lục Minh Thời rất muốn nói mấy thứ này hắn đã sớm chuẩn bị tốt, không cần phải mua nữa.

Nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dáng này của Cố Dịch Tân, căn bản không nỡ nói ra.

Lúc tính tiền, Cố Dịch Tân nhìn Lục Minh Thời vẫn luôn đứng đực ra đó, nghi hoặc mà run rẩy lông mi.

Thời điểm nhân viên cửa hàng báo giá, Cố Dịch Tân mới dần dần quay về với hiện thực.

Chất lượng sản phẩm ở cửa hàng này rất tốt, giá cả cũng vì vậy mà tương đối chát.

Kinh nghiệm mặc cả phong phú được tích luỹ từ các chợ bán lẻ của Cố Dịch Tân, vào lúc này mất đi ma lực vốn có của nó.

*

Cố Dịch Tân từ khu trung tâm mua sắm đi ra, vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc phức tạp giữa nỗi đau và vui sướng.

Một khắc quẹt thẻ kia là hạnh phúc, mà lúc sau, còn lại là thống khổ vô cùng tận.

Ý niệm gia tăng các loại hình công việc kiêm chức xuất hiện trong lòng. (*) Kiêm chức: việc làm thêm, bán thời gian, nghề tay trái.

Cố Dịch Tân âm thầm hạ quyết tâm.

Ngày mai phải đi ra ngoài tìm việc.

Hầm để xe, Lục Minh Thời ngồi trên ghế lái, Cố Dịch Tân xếp đống đồ trẻ em mà anh mua được thành một toà núi nhỏ ở ghế sau, sau đó mở cửa ghế phó lái.

Cố Dịch Tân dừng một chút.

Trên ghế phó lái, để một cái túi.

Trên mặt in logo của cửa hàng xa xỉ nọ.

......

Cố Dịch Tân nhìn về phía Lục Minh Thời.

Lục Minh Thời ngồi trên ghế lái, ho nhẹ một tiếng, che giấu nói:

"Lúc đi vệ sinh em có đi ngang qua cửa hàng đó, bọn họ đang tổ chức hoạt động, khuyến mãi."

Cố Dịch Tân: "......"

Anh không có ngốc.

Cố Dịch Tân tách chân ra ngồi xuống, ôm túi để lên đùi, lôi cái khăn quàng cổ xinh xắn kia ra.

Lục Minh Thời thấy anh không nói tiếng nào, lại bổ sung thêm: "Coi như là quà sinh nhật tặng trước cho anh."

Cố Dịch Tân vẫn không ừ hử gì.

Lục Minh Thời thấy anh vẫn luôn im lặng,  trong lòng hơi khẩn trương, lại có chút lo lắng.

Hắn nhanh chóng quyết định vươn tay.

"...... Em hiện tại liền đem trả lại."

Nói xong thì định bắt lấy cái túi trong tay Cố Dịch Tân.

Cố Dịch Tân một phen đè lại tay Lục Minh Thời: "Không phải, anh rất thích."

Cố Dịch Tân quay đầu chân thành mà nhìn Lục Minh Thời.

"Nhưng mà, cái khăn quàng cổ này, anh vốn muốn mua cho em, đáp tạ cái khăn quàng cổ màu xanh em đưa lần trước."

"Vốn dĩ định sau khi về sẽ tìm người mua dùm, nếu hôm nay cửa hàng khuyến mãi, vậy bây giờ mua rồi cũng khá tốt."

Cố Dịch Tân móc điện thoại ra, bắt đầu lục tìm hoá đơn trong túi, một bên tìm một bên nói: "Chờ anh nhìn xem bao nhiêu tiền, sẽ chuyển lại cho em."

Hoá đơn mua hàng đã sớm bị Lục Minh Thời cơ trí mà giấu đi.

Lục Minh Thời có chút hoảng hốt.

Lục Minh Thời nỗ lực trấn định nói: "Chúng ta đã kết hôn, còn phân ra làm gì."

Cố Dịch Tân buồn cười nói: "Sao anh có thể để em bỏ tiền ra tặng quà cho chính mình?"

Lục Minh Thời đành phải nói ra một con số thấp đến cực kỳ.

Cố Dịch Tân hơi hơi nghi ngờ: "Bọn họ giảm 25% à?"

Lục Minh Thời gật đầu khẳng định, ngữ khí như người trong nghề.

"Anh hiểu đó, thương phẩm rất quý."

Kỳ thật đó là thương phẩm kinh điển.

Nhưng Cố Dịch Tân một chút cũng đều không hiểu hàng hiệu xa xỉ, vì thế bị hắn lừa gạt cho qua.

Chuyển khoản xong, Cố Dịch Tân nhìn vào số dư dần dần gầy ốm.

Anh cảm thấy quả nhiên cần phải tìm thêm việc mới được.

*

Giữa trưa, Cố Dịch Tân được nghỉ trưa ra ngoài đi dạo, trên đường lớn có một đám đông chen chúc nhau.

Cố Dịch Tân đẩy mọi người ra, phát hiện đây là một cái, hiện trường bạo lực!

Hơn nữa, đang bị bạo hành, lại là người mà anh quen biết!

Cố Dịch Tân xông lên phía trước, một phen trảm hết sáu tay xã hội đen đang thực thi bạo lực, lôi nạn nhân đang hấp hối bị đè ở dưới ra.

Cố Dịch Tân nhìn An Lạc Vũ cả người không có chỗ nào không bị thương.

Anh nhìn sáu gã côn đồ cả người trần trụi, các huynh đệ trái Thanh Long phải Bạch Hổ, lòng đầy căm phẫn:

"Sao các người lại đánh cậu ta? Còn ra tay nặng như vậy?"

Sáu gã diễn viên quần chúng xúi quẩy nằm trên mặt đất nhe răng trợn mắt, hoảng sợ mà nhìn Cố Dịch Tân trước mặt từ trên trời giáng xuống.

An Lạc Vũ cá chép lộn mình bò dậy từ trên mặt đất, thật cẩn thận nói:

"Cố, Cố tiên sinh, chúng tôi là đang quay phim."

Đạo diễn sợ ngây người, nhanh chóng gọi người đưa nhóm diễn viên quần chúng bi thảm đi bệnh viện.

Mà sau khi hiểu biết tình huống thực tế, Cố Dịch Tân áy náy mà cúi đầu.

"Tôi sẽ chi trả tiền thuốc men, bây giờ tôi theo bọn họ đi bệnh viện."

Nói xong định đi lên xe cứu thương.

Đạo diễn vội kéo anh xuống.

"Đều là hiểu lầm." Đạo diễn hòa ái nói, "Đoàn phim mua bảo hiểm loại cao nhất, việc này chỉ là do ngoài ý muốn, có thể tự trả, có thể tự trả."

Đạo diễn đánh giá Cố Dịch Tân, mắt lộ ra tinh quang, thử hỏi:

"Tiểu huynh đệ, cậu có muốn đóng phim không?"

Cố Dịch Tân lắc đầu như cái trống bỏi.

"Tôi không có sở thích này."

Đạo diễn thất vọng: "Vậy sao."

Cố Dịch Tân nhìn nhìn thời gian: "Đạo diễn, buổi chiều tôi còn phải đi làm, không bằng như vậy, nếu mấy vị huynh đệ này gặp vấn đề gì, tùy thời liên hệ tôi."

Điện thoại đạo diễn vang lên.

Đạo diễn nhìn thoáng qua tên người gọi, lập tức tiếp điện thoại.

"Alo, tiểu Lệ à."

"Cô nói cái gì, không thể chi trả?"

Giọng của đạo diễn bỗng dưng cất cao, đầy run rẩy, ngoài ý muốn cùng với không thể tin được.

Cố Dịch Tân nghe tiếng mà rùng mình.

Gọi điện thoại tính hỏi cơm chiều ăn cá hấp hay thịt kho tàu, dì giúp việc trầm mặc thật lâu.

Đạo diễn lại sắp sửa phát huy rồi, thật là khiến người ta tràn ngập gánh nặng.

"Tiểu Vương với tiểu Lý...... Được, được, tôi biết rồi."

Đạo diễn đau kịch liệt cúp điện thoại, thở dài một hơi.

Ông không nhìn Cố Dịch Tân, mà là nhìn về hướng bệnh viện xa xăm.

Đứng lặng thật lâu, chăm chú nhìn thật lâu.

Cố Dịch Tân run giọng hỏi: "Đạo diễn, cuộc điện thoại này......"

Đạo diễn xoay người, tựa như lúc này mới nhớ tới anh còn ở đây.

"Là nhân viên tiểu Lệ gọi tới thông báo tình huống khẩn cấp cho chúng tôi."

Đạo diễn nói, ánh mắt tang thương nhìn chăm chú vào Cố Dịch Tân, phảng phất mang theo chút đồng tình.

"Không biết vì lý do gì, tóm lại tiền thuốc men không thể chi trả, chàng trai trẻ, tiền này cậu phải bỏ ra rồi."

"Mặt khác tiểu Vương và tiểu Lý bị thương nặng, cần ngưng việc nghỉ ngơi một tháng, bọn họ yêu cầu cậu chi trả tiền lương bị mất."

"Tiểu Chu với tiểu Ngô đòi bồi thường phí tổn thất tinh thần, tùy cậu muốn giải quyết công khai hay giải quyết riêng. Tình huống lần này rất nghiêm trọng, xử lý không tốt còn có thể bị......"

Ông còn chưa dứt lời, Cố Dịch Tân đã chém đinh chặt sắt: "Giải quyết riêng!"

Cần phải giải quyết riêng.

Chỉ cần không lên cục cảnh sát được.

Bé con cũng không thể có người cha có tiền án tiền sử.

Đạo diễn vỗ vỗ bả vai Cố Dịch Tân: "Những chi phí này cộng lại khoảng mười triệu." (~36 tỷ VNĐ)

Cố Dịch Tân:......

Đạo diễn lại hòa ái nói: "Vai diễn này của chúng tôi có cát xê hai mươi triệu. Sao nào, có muốn suy xét một chút hay không?"

*

Sau khi Cố Dịch Tân ký xuống khế ước bán mình, tập thể một trăm người trong đoàn phim nhìn theo bóng dáng vị thiếu niên phảng phất già đi mười tuổi, cảm thấy có chút đồng tình.

Nhà sản xuất đau lòng mà nhiễu nước miếng: "Đạo diễn, vai này của chúng ta chỉ có cát xê tối đa mười triệu, sao anh vừa mở miệng liền lên đến hai mươi?"

Đạo diễn bình tĩnh.

"Hai mươi giảm mười, còn không phải là mười."

An Lạc Vũ thắc mắc: "Đạo diễn, tiểu Vương, tiểu Lý, tiểu Chu, tiểu Ngô là ai? Sáu diễn viên quần chúng này đều là tôi tìm đến, rõ ràng bọn họ tất cả đều họ Hắc."

Đạo diễn trầm ổn.

"Tiểu Vương tiểu Lý là tên cặp chó lông vàng nhà tôi, tiểu Chu tiểu Ngô là tên hai con chó nâu nhà cách vách."

"Bí bo bí bo ——"

Xe cấp cứu vừa chạy đi đã trở lại.

Bác sĩ bình tĩnh nhảy xuống, chỉ vào sáu tiểu Hắc đang nâng đỡ nhau đi xuống:

"Trên đường đi đã làm kiểm tra, toàn bộ tung tăng nhảy nhót, riêng người cuối cùng kia thì bị trầy da một chút."

"Nguồn lực y tế rất eo hẹp, phiền các anh chú ý một chút, phán đoán tình huống rồi hẵng gọi 120."

"Chi phí xe cứu thương là 180, tổng phí kiểm tra là 1200. Tiền mặt hay quẹt thẻ?"

......

*

Cố Dịch Tân tinh thần hoảng hốt mà về tới nhà.

"Anh từ chức." Anh tuyên bố nói.

Lục Minh Thời đang xem TV, nghe vậy đột nhiên quay đầu lại.

"Thật tốt quá!"

Lục Minh Thời mừng rỡ như điên.

Trời biết hắn đã sớm ngứa mắt cái phòng tập thể thao của Ngụy Tuấn Sam.

Cố Dịch Tân đáng thương vô cùng mà nhìn chằm chằm hắn.

"Ý em là, nhất định anh có thể tìm được công việc tốt hơn."

Lục Minh Thời lập tức bổ sung.

"Anh tìm được công việc mới, ở đoàn phim."

"Đoàn phim? Cần đi công tác không?"

"Bản địa."

"Vậy là tốt rồi. Quần chúng hay là dọn dẹp?" Lục Minh Thời theo thói quen hỏi.

"Không phải." Cố Dịch Tân thương tâm nói, "Là nam 1."

Lục Minh Thời: "......"

Hết chương 44