Cố Dịch Tân và Lục Minh Thời cứ như thế nhìn chằm chằm nhau ba phút.
Rốt cục cũng nhớ ra mọi chuyện không được bình thường.
Lục Minh Thời bất chấp, quyết định giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
Hắn kiên nhẫn chờ Cố Dịch Tân đặt câu hỏi.
Cố Dịch Tân ngồi xuống chiếc ghế dài, rất tự nhiên tạo tư thế bắt chéo chân đẹp đẽ, một tay đặt trên lưng ghế, tay kia gác trên đùi.
Lục Minh Thời nhìn tư thế này sao mà thấy quen quen.
Nhìn sao cũng thấy không hợp lý.
Nhìn sao cũng cảm thấy, người ngồi trên ghế phải là mình mới đúng.
Cố Dịch Tân ngẩng đầu nhìn Lục Minh Thời, dường như đang nghĩ xem nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Nhìn nhìn, cổ hơi mỏi.
Lục Minh Thời người này thân cao, ngồi nhìn hắn thật sự là không nên.
Vì thế Cố Dịch Tân vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho Lục Minh Thời ngồi xuống.
Lục Minh Thời càng khó chịu hơn.
Hắn nghĩ thầm mình mới là ông chủ, làm gì có chuyện ông chủ ngồi nghe công nhân lý sự.
Cố Dịch Tân muốn mình ngồi mình ngồi thật, vậy chẳng phải lại không có mặt mũi.
Cho nên Lục Minh Thời duỗi chân dài bước thẳng lên giường, ngồi khoanh chân.
Giường cao hơn một chút so với ghế quý phi, Lục Minh Thời bình tĩnh ngồi khoanh chân ngay ngắn, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng phòng ngự đầy đủ.
Cố Dịch Tân bình tĩnh hỏi vấn đề thứ nhất.
"Lục tổng."
Tầm mắt anh di động trên người Lục Minh Thời, cuối cùng dừng lại trên cái bụng nhỏ cong mềm của hắn, nói ra suy nghĩ:
"Có phải anh béo lên không?"
Lục Minh Thời chưa từng ngờ rằng bản thân sẽ nhận được câu hỏi như vậy.
Hoàn toàn không có phòng bị, hắn vô thức cúi đầu nhìn bụng mình.
Lúc này mới chỉ hai tháng.
Có cần khoa trương đến vậy không?
Xem ra anh ta cũng nhận ra điều này, Cố Dịch Tân nghĩ.
Lục Minh Thời sờ cái bụng đã hơi nhổng lên, không tự nhiên rụt tay lại.
"Gần đây chểnh mảng vận động." Lục Minh Thời thừa nhận, hắn nhớ tới lời khuyên của An Kiều nên nói thêm, "Ừm, đi xã giao nhiều, uống không ít rượu."
Cố Dịch Tân cảm thấy không đúng lắm: "Nhưng cả tháng nay anh ăn tối ở nhà mà."
Lục Minh Thời nghĩ thầm muốn chệt, trí nhớ của Cố Dịch Tân giống như trở nên tốt hơn.
Như vậy làm sao lừa gạt cho qua được.
Thấy Cố Dịch Tân còn muốn nói thêm gì, Lục Minh Thời ho nhẹ một tiếng cắt ngang.
Lục Minh Thời ném ra một quả bom: "Cậu phải ở nhà một tuần."
Cố Dịch Tân nhăn lông mày.
"Tại sao?"
Lục Minh Thời nhìn từ trên cao xuống.
Nét mặt Lục Minh Thời lạnh lùng, tà mị cuồng quyến, tràn đầy thần thái độc đoán không cho phép từ chối của vị bá vương.
Vị tổng tài khốc huyễn cuồng bá này đang mặc một bộ áo ngủ in hình ba trái dâu tây, ngồi khoanh chân trên giường nhìn xuống anh, trịch thượng phun ra hai chữ to đùng ——
"An thai."
—————????x3—————
•
•
•
Cố Dịch Tân nghe vậy, đứng lên đi xung quanh phòng ngủ bắt đầu tìm đồ.
Anh moi ra một hộp gỗ cổ xưa rất tinh xảo.
Anh lấy từ trong hộp một cây ráy tai bằng vàng ròng.
Dưới ánh nhìn 囧 囧 chăm chú của Lục Minh Thời, Cố Dịch Tân bắt đầu ngoáy lỗ tai.
Nhưng bình thường anh rất chú ý đến vệ sinh cá nhân nên vô cùng sạch, tự nhiên rằng ngoáy nửa ngày cũng không ngoáy ra được gì.
Lục Minh Thời vẻ mặt phức tạp.
Lục Minh Thời cảm thấy nhãi con của mình rất đáng thương.
Cư nhiên có cái cha ngốc.
Nhưng cũng không sao, nhãi con còn có mình.
Có mình ở đây, chắc chắn có thể đưa tên ngốc này quay về chính đạo.
Cố Dịch Tân nhìn cây ráy tai sạch sẽ, ánh vàng phản chiếu suýt chút nữa sáng mù mắt anh.
Giống như cười nhạo.
Cho nên vừa rồi anh không có nghe lầm.
Cố Dịch Tân ngẩng đầu nhìn về phía Lục Minh Thời, người này không biết nghĩ đến cái gì, trong ánh mắt lúc này lại tràn đầy dịu dàng.
Khác hẳn với vừa rồi ở dưới lầu miệng lưỡi giả vờ thâm tình, mà là sự ôn nhu xuất phát từ sâu trong lòng.
Cố Dịch Tân lặp lại: "An thai?"
Lục Minh Thời gật đầu.
Cố Dịch Tân vẻ mặt anh cứ đùa tôi: "Vì sao tôi lại cần an thai?"
Lục Minh Thời buồn bã nói: "Bởi vì cậu mang thai."
Cố Dịch Tân:......
Cố Dịch Tân: "Tôi không có."
Lục Minh Thời khẳng định: "Cậu có."
Cố Dịch Tân yếu ớt biện giải: "Tôi không......"
Cố Dịch Tân trừng Lục Minh Thời: "Anh mới có!"
Lục Minh Thời cũng trừng lại anh: "Tôi không......"
Hai người bắt đầu càn quấy công kích nhau.
Cứ "Anh có!" "Cậu mới có!" "Tôi không có!" như vậy đấu võ mồm 25 phút.
Cả hai đều khát.
Lục Minh Thời chỉ vào Cố Dịch Tân: "Tôi không cãi với cậu nữa."
Hắn đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, nghĩ thầm cuộc sống này thật là gà bay chó sủa. Hay là nghĩ cách đưa ba mẹ về sớm chút, chứ hắn thực sự không thể nói sự thật cho Cố Dịch Tân.
Thật đáng xấu hổ.
Cố Dịch Tân bỗng dưng đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo.
Lục Minh Thời có hơi hoảng sợ.
Cố Dịch Tân cởi hết quần áo tiến lên phía trước, đầu gối kê ở mép giường, bắt lấy tay Lục Minh Thời mạnh mẽ ấn vào bụng mình.
Xúc tua căng cứng.
Lục Minh Thời muốn rụt tay về, Cố Dịch Tân đè lại không cho hắn cử động: "An thai?"
Cố Dịch Tân nghi ngờ nhìn chăm chăm cái bụng mềm của Lục Minh Thời, hơi nghiêng người về trước đè lên, bắt lấy tay Lục Minh Thời áp vào vùng bụng nhỏ thoạt nhìn rất mịn kia.
Trên dưới trái phải thong thả ung dung sờ cho đủ.
Vừa sờ vừa hoài nghi nâng cao âm điệu: "Thấy thế nào cũng là khả năng anh mang thai lớn hơn? Nhỉ? Lục ~ tổng ~"
Lục Minh Thời có lẽ, có thể, đại khái đã gặp phải thử thách lớn nhất trong cuộc đời từ trước tới nay.
Ở trạng thái tỉnh táo lại bị sờ nắn như vậy thực sự rất xấu hổ.
Càng đáng xấu hổ hơn đó là hắn còn rất hưởng thụ.
Lục Minh Thời trấn định nói: "Cậu bình tĩnh một chút, tôi giỡn thôi mà."
Cố Dịch Tân rất khó bình tĩnh: "Anh lặp lại lần nữa, ai mang thai?"
Lục Minh Thời suy nghĩ bay bay, cửa mở.
Mình chưa khoá cửa sao?
Cửa mở như vậy chắc có lẽ là chưa đi.
Nói chung cửa mở.
Một con lông vàng ngoan ngoãn ngồi xổm ở đó.
"Gâu."
Cố Dịch Tân nhìn về phía con lông vàng, khẽ chau mày.
"Đại Hắc, đợi chút nữa tao sẽ dắt mày ra ngoài chơi."
Cô chó lông vàng tên Đại Hắc có hơi bực bội, ngoẹo đầu chui vào.
Lục Minh Thời nhìn Đại Hắc, lại nhìn Cố Dịch Tân.
"Rất rõ ràng." Lục Minh Thời đáp, "Là Đại Hắc mang thai."
Thế là hai người cùng nhau dắt chó đi dạo.
Hoàng hôn chiếu rọi sườn núi dài, rặng mây đỏ loá mắt người đi đường.
Xung quanh Lục trạch rất yên tĩnh, lúc trước cũng có vài thế gia xây nhà cổ ở đây, có từ từ xuống dốc, bán tổ trạch đi; có sự nghiệp phát triển ở nơi khác, chuyển nhà đi.
Duy chỉ có Lục gia đời đời còn ở chỗ này.
Lục Minh Thời đút tay vào túi, liếc nhìn con lông vàng một lúc. Cô chó có khả năng sắp thành tinh rồi, đi dạo với chiếc bụng bự mà thần thái lại như đi trên sàn catwalk.
Cố Dịch Tân vừa cầm dây xích vừa đi, sau đó lại nhìn Lục Minh Thời, vẫn cảm thấy thật cạn lời.
"Cho nên, anh muốn tôi xin nghỉ một tuần ở nhà là vì giúp Đại Hắc an thai?"
Ý tưởng mới tươi mát thoát tục làm sao.
"Ai bảo Đại Hắc thích cậu nhất." Lục Minh Thời bịa đặt lung tung, "Bác sĩ nói nó bây giờ đã quá tuổi sinh sản, cần giữ tâm trạng vui vẻ. Đây là tình huống đặc thù, cậu nên đồng hành với nó nhiều hơn đi."
"Ổ?"
Lục Minh Thời châm thêm lửa: "Mấy năm trước lúc còn học sơ trung cậu từng bị một đám nam sinh xấu quần ẩu, chính Đại Hắc đã xông tới doạ chúng chạy, nó cũng coi như là ân cẩu cứu mạng cậu."
"Ồ."
Lục Minh Thời chờ đợi nhìn Cố Dịch Tân.
Sau khi trầm ngâm một hồi Cố Dịch Tân gật đầu cái rụp: "Vậy tôi sẽ vì ân cẩu cứu mạng mình mà xin nghỉ phép một lần."
—————????—————
•
•
•
Cuối cùng Lục Minh Thời dùng cách thức lừa gạt đạt thành mục tiêu.
Nhưng hắn mau chóng hối hận.
Cố Dịch Tân chỉ lo ở bên chó, không rảnh ở bên hắn.
Mấy ngày kế tiếp, cha Lục mẹ Lục chăm sóc Cố Dịch Tân, Cố Dịch Tân chăm sóc Đại Hắc.
Lục Minh Thời phải quật cường tự chăm sóc chính mình và nhãi con của mình.
Lục Minh Thời tắm xong, dựa vào đầu giường cầm một cuốn sách, ánh trăng quạnh quẽ ngoài ô cửa sổ rọi vào, soi sáng vị tổng tài càng thêm thê thê thảm thảm này.
Hắn quấn chặt chiếc chăn nhỏ.
Qua thêm nửa tiếng, Lục Minh Thời mỏi mắt trông mong nhìn về phía đồng hồ.
9 giờ rưỡi.
Lục Minh Thời thở dài.
"Cùm cụp"
Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, người tới rất cẩn thận kiểm soát tiếng động.
Cố Dịch Tân thấy đèn còn sáng, có hơi ngạc nhiên, anh cho rằng Lục Minh Thời đã ngủ rồi.
Cố Dịch Tân quen cửa quen nẻo đi vào phòng tắm tắm rửa, trần truồng đi ra, ở trước mặt Lục Minh Thời thay đồ ngủ.
Cố Dịch Tân lưu loát leo lên giường, nhìn thoáng qua Lục Minh Thời đang trong trạng thái lão tăng nhập định.
Một tay Lục Minh Thời chống má, giống như đang hoà vào nội dung của cuốn sách.
Cố Dịch Tân tốt bụng nhắc nhở: "Cầm ngược kìa."
Lục Minh Thời yên lặng khép sách lại.
Cố Dịch Tân đề nghị: "Ngủ?"
Lục Minh Thời yên lặng vươn tay tắt đèn.
Cố Dịch Tân nằm xuống, một cánh tay gối dưới đầu, nhìn sang Lục Minh Thời bên cạnh.
Trong bóng đêm, dường như Lục Minh Thời cũng đang nhìn anh.
Cố Dịch Tân ngáp dài, nói ngủ ngon.
Anh dễ dàng chìm vào giấc ngủ, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy một thân thể ấm áp hướng về bên người anh cọ cọ.
Cố Dịch Tân mơ màng ôm lấy, nói mớ: "Đừng quậy, Đại Hắc."
Lục Minh Thời: "......"
Lục tổng tỏ vẻ không muốn nói chuyện...
Hết chương 28
(*) Theo mình thì Đại Hắc là giống chó Golden Retriever.