Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

Chương 14




Tài liệu được để trên bàn Lục Minh Thời tròn ba ngày.

Bởi vì gần đây tâm trạng sếp không tốt, ngay cả dì lao công cũng không dám bước vào văn phòng tổng giám đốc. Sau vài ngày, trên tài tiệu đã đóng một lớp bụi mỏng.

Hôm nay mở hội nghị cấp cao tập trung, các cán bộ cấp trung và cấp cao không dám đi trễ nên đã đến hội trường từ sớm. Ai cũng biết Lục tổng là người rất quý trọng thời gian, đi muộn một chút cũng sẽ bị mắng đến 'cẩu huyết lâm đầu'. . truyện ngôn tình

Nhưng đã tới giờ rồi, người duy nhất không ra mặt lại chính là Lục Minh Thời.

Nữ thư kí xinh đẹp thanh lịch đứng ra xin lỗi, nói thân thể của giám đốc không khoẻ nên sẽ đến muộn 5 phút.

"Không sao không sao."

"Thân thể của sếp quan trọng nhất."

"Chúng ta tự đến là được rồi."

Năm phút sau, quả nhiên, thân hình cao lớn của Lục Minh Thời xuất hiện ở cửa, dưới nách kẹp tư liệu hội nghị hơi mỏng.

Trên má hắn có chút ửng hồng, nhưng khuôn mặt lại tái nhợt, thon gầy. Nếu nhìn kĩ, sẽ thấy hai gò má hơi hõm vào. Ánh nắng chiếu vào mặt hắn tạo nên một bóng mờ.

Hơi thở hổn hển, cúc áo tây trang cài kín mít, nhưng......

Nữ thư kí dụi dụi mắt, cô không nhìn lầm chứ, sếp thế mà lại có bụng nhỏ!

Nữ thư kí cảm thấy buồn thay cho fans trong công ty của tổng giám đốc. Thần tượng đã phản bội chúng ta, tự tiện có bụng nhỏ.

Nói đến lịch trình làm việc của giám đốc gần đây, quả thực thiếu mục tập thể hình nhất, nhưng tần suất đi khám bác sĩ lại cao hơn rất nhiều.

Lục tổng thực vất vả.

Chắc chắn là do quá bận rộn, không có thời gian tập thể hình, nên thân thể mới trở nên không tốt!

——————????——————







Gần đây quả thực Lục Minh Thời rất vất vả.

Không hiểu tại sao, phản ứng của cơ thể hắn lớn hơn rất nhiều so với người bình thường. Vốn ban đầu chỉ thấy hơi khó chịu, nhưng kể từ lúc biết đến sự tồn tại của ku con, mỗi ngày sáng trưa chiều cứ đúng giờ là rối rít nôn mửa.

Lục tổng の lịch trình:

Dậy sớm ói một lần.

Cơm sáng xong ói một lần.

Cơm trưa xong ói một lần nữa.

Buổi chiều xem văn kiện ói từ 1-2 lần.

Cơm chiều xong ói tiếp một lần.

Trước khi ngủ ói thêm một lần.

Đi tiểu đêm ói lần nữa......

—— Cơn buồn nôn có thể sẽ đến muộn, nhưng không bao giờ vắng mặt!

(*)(の [tiếng Nhật]: của. Phiên âm: 'no'.)

Má Trần rất vui khi chứng kiến thức ăn mang vào chỉ còn dư lại cái đĩa trống.

An Kiều nhìn Lục Minh Thời ngày càng gầy, lo lắng không thôi.

An Kiều lấy ra một đống chai nhỏ đưa cho Lục Minh Thời: "Đây là chất dinh dưỡng được chế tạo dành riêng cho thể chất đặc thù của anh........."

Lục Minh Thời trừng mắt nhìn các loại thuốc: "Mùi vị quá kinh, không điều chỉnh lại được sao?"

An Kiều nghiêm mặt: "Thuốc đắng dã tật, Nếu Lục tổng không thích, có thể ăn thêm cây kẹo mút."

Chất dinh dưỡng không phải là giải pháp lâu dài. Ban đêm, Lục Minh Thời ôm bồn cầu ói đến mức hai mắt mông lung đẫm lệ, chưa bao giờ muốn gặp bé khốn nạn đến mức này.

Hắn ngồi trên sàn nhà nhiệt độ ổn định, sờ cái bụng nhỏ không rõ ràng, thủ thỉ: "Cục cưng, cha con chạy trốn, không cần chúng ta nữa rồi. Con ngoan một tí, đừng hành hạ papa nữa. "

Chưa dứt lời, Lục Minh Thời cau mày, che miệng lại.

Aiz.

Có cách nào cho con của tôi không.

Được bầu chọn là mẫu đàn ông lý tưởng nhất toàn thành phố. Đến Lục tổng cao lớn bất phàm phong độ tuấn dật tà mị cuồng quyến cũng phải bó tay.

Hắn cười khổ, vặn vòi nước súc miệng.

Vật nhỏ chỉ to bằng quả nho mà đã nổi loạn như vầy.

Đợi nó ra đời........

Chậc.

Cho nên, thằng cha Cố Dịch Tân rốt cục đang ở đâu?

Lục Minh Thời nằm trên giường, cuộn mình thành một cục tròn tròn. Trong mơ mắng to kẻ phụ tình.

——————????——————







Lục Minh Thời ngồi trước bàn hội nghị.

Hắn nhìn chằm chằm tập tài liệu đã bị mình mở ra, chìm vào suy nghĩ.

Trong phòng họp yên tĩnh đến nỗi một cây tăm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được.

Là hạng mục công tác nào không nên thân khiến tổng giám đốc tức giận?

Hay công ty đang đối mặt với nguy cơ phá sản do thay đổi chính sách?

Mọi người không dám thở mạnh, không một ai dám nhìn Lục tổng đang chìm vào thế giới riêng, cúi đầu ăn năn nhìn đống tài liệu trước mặt.

Nếu ánh mắt có thể kết tinh thành thực thể, bàn hội nghị dài gỗ đỏ đã sớm bị đục ra 50 cái lỗ.

Nữ thư kí đang nghĩ có nên nhắc sếp rằng mình còn đang họp hay không, thì thấy Lục Minh Thời cuối cùng cũng cử động.

Hắn mặt vô biểu tình mở miệng thở dốc, đóng tập tài liệu trước mặt lại, đứng lên-——

Đột nhiên, chiếc ghế dựa ngã rầm xuống, tài liệu rơi loạn xạ.

Hai đùi mọi người run rẩy, sợ sẽ bị giám đốc gọi tên.

Lục Minh Thời: "Tôi có việc gấp cần xử lý, giải tán."

Nữ thư kí thở hổn hển đuổi theo sau: "Sếp, sếp, buổi chiều có một cuộc hẹn với khách hàng quan trọng, ngài xem......"

"Hủy." Lục Minh Thời không quay đầu lại bước lên xe, nói với tài xế, "Đi quận X nhanh nhất mất bao lâu?"

Tài xế kinh ngạc: "Một tiếng rưỡi."

"Lâu vậy." Lục Minh Thời trầm mặt, "Không thể nhanh hơn được sao?"

"......Ông chủ." Cuối cùng, tài xế nhắc nhở, nói, "Ngài có thể đi trực thăng."

Đúng.

Mình là ông chủ.

Mình có thể đi bằng trực thăng.

Lục Minh Thời nghĩ thầm mình đã quên mất. E rằng việc mang thai thực sự sẽ ảnh hưởng đến chỉ số IQ.

Hết chương 14