Sắc trời tối đen, đèn đường kéo dài như một dãy que diêm, chiếu sáng đầy đất.
Quý Dương kéo tay Tần Lộ Dịch, dọc theo đường rộng hai xe (1) của tiểu khu đi vào trong.
(1): Đường dành cho hai xe hơi chạy đều được.
“Ba mẹ anh rất dễ nói chuyện, anh trai anh chị dâu anh hôm nay không ở đây, chỉ có bốn người mình ăn cơm, ” Quý Dương nói những chuyện vụn vặt cho Tần Lộ Dịch, lại sợ hắn căng thẳng nên động viên hắn, “Ba mẹ anh đều rất tùy ý, em gọi người, ăn một bữa, là tắm rửa đi ngủ được rồi.”
Quý Dương nói lần gặp mặt này thành giản dị, là vì cậu thật sự cho rằng ba mẹ mình sẽ không phô trương, hay làm phức tạp người có khí chất loại này như Tần Lộ Dịch.
Ai mà biết mới đẩy cửa nhà ra thôi bản thân Quý Dương đã ngây ngẩn cả người đầu tiên. Đầu tiên là thảm lông cạnh tủ giày được đổi thành một cái mới tinh, thảm trải sàn quanh ghế sô pha phòng khách vốn để đủ loại đồ chơi và búp bê của Quý Văn Văn cũng không còn một cái, cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp.
Mà khiến cho Quý Dương trố mắt cạn lời nhất là khi bước vào trong hai bước, đã thấy ba cậu đang làm bộ pha trà, ngồi giữa hơi nước mịt mờ tựa ông tiên.
Mẹ Quý Dương đang nấu cơm ở phòng bếp, nghe thấy tiếng mở cửa là lập tức nhô đầu ra, ba Quý Dương cũng mắt sáng như đuốc mà nhìn về phía Tần Lộ Dịch, hận không thể đốt cháy một cái lỗ trên mặt hắn.
“Con chào chú dì.” Quý Dương còn đang ngây người, Tần Lộ Dịch đã buông lỏng tay cậu ra trước, đứng đắn gọi người.
Mẹ Quý Dương nhanh nhẹn giảm lửa trên bếp, vừa lên tiếng trả lời vừa vội rửa tay trong máng nước. Ba Quý Dương cũng đứng lên, bắt chuyện với Tần Lộ Dịch: “Tới đây tới đây, tiểu Tần, ngồi ở đây này.”
Ông tiên mới mở miệng đã phá công.
Trong nhà hiển nhiên đã được dọn dẹp một lần, Quý Dương vốn cũng không quá căng thẳng, bị họ làm cho nghiêm túc như vậy, cũng thấy nên làm tốt lần gặp mặt này.
“Ba mẹ, con đưa Lộ Dịch tới phòng khách để đồ trước nhé.” Quý Dương kéo valy, kéo tay Tần Lộ Dịch, đưa người tới phòng khách.
Phòng khách đối diện phòng ngủ chính, cũng vừa lúc đối diện phòng của ba Quý mẹ Quý, cách phòng Quý Dương một phòng khách. Sau khi Quý Dương nói cho Tần Lộ Dịch biết kết cấu căn phòng xong, trên mặt hắn rõ ràng lộ ra chút thất vọng.
Quý Dương giả bộ không nhìn thấy, lập tức chạy ra ngoài.
Trong ấn tượng đầu tiên ba mẹ Quý Dương rất hài lòng về Tần Lộ Dịch, dù sao chỉ nhìn từ bề ngoài, Tần Lộ Dịch đã là người không bới ra được chút khuyết điểm, mà thái độ hắn khiêm tốn nhã nhặn, đối xử với Quý Dương rõ ràng cũng rất coi trọng, một mắt là nhìn ra được.
Cứ thế, khi Tần Lộ Dịch lấy quà cáp, mỗi một thứ đều thật sự rất tri kỷ mà mình dày công chuẩn bị từ trong valy ra, họ lại càng có thiện cảm với hắn hơn.
Tính của con trai mình họ biết rõ, Quý Dương hơi hiểu đạo lí đối nhân xử thế nhưng cũng không cẩn thận, quà biếu quan trọng vẫn là tự Tần Lộ Dịch để bụng mới có thể chuẩn bị tốt đến vậy, xem ra là một đứa bé có tâm.
Ăn một bữa cơm, nói chuyện không ít, ba mẹ Quý Dương hỏi cái gì thì Tần Lộ Dịch trả lời cái đó, khiến Quý Dương cũng biết thêm không ít những chuyện bình thường mà cậu không biết.
Ví dụ như nhà ông ngoại Tần Lộ Dịch.
Lúc trước Quý Dương chỉ biết mẹ ruột của Tần Lộ Dịch qua đời rất sớm, nên cậu sợ chạm phải nơi đau lòng của Tần Lộ Dịch nên không hay hỏi về mặt này, hôm nay trên bàn cơm mới biết, nhà ông ngoại Tần Lộ Dịch thật ra có quan hệ rất tốt với hắn.
“Lúc trước khi nghỉ hè đều đi nước M, nhất là khi mẹ con còn sống, sau này mẹ con qua đời sức khỏe của ông ngoại cũng kém đi, không thể gặp người, ngoại trừ thăm hỏi hàng năm, đi cũng ít rất nhiều.”
Hỏi cũng chỉ là mấy vấn đề này, hơn phân nửa đều là chung sống với người nhà linh tinh, còn vấn đề gia cảnh như thế nào, ba mẹ Quý Dương không để ý nhiều, cũng hiểu là còn chưa tới phần đó. Ngoại trừ biết nhà Tần Lộ Dịch tự mình kinh doanh, ngoài ra thì không nói nữa.
Tán gẫu sau khi cơm nước xong chính là về cuộc sống chung bình thường của Tần Lộ Dịch và Quý Dương.
Mẹ Quý Dương biết rất rõ con trai mình, nên đối mặt với Tần Lộ Dịch, rõ ràng là tổn hại nhưng vẫn âm thần muốn khích lệ đối phương: “Tính của Dương Dương nhà cô chú từ nhỏ đã được chiều quen, bình thường lúc tụi con ở chung không biết nó có tính xấu gì không?”
Nói là nói tính xấu, nhưng bây giờ Tần Lộ Dịch rất chiều tính xấu của Quý Dương, nên chắc chắn không như mẹ Quý Dương mong muốn.
Quý Dương ở cạnh bóc hạt dưa, cậu ăn hạt dưa không thích từng hạt từng hạt, lúc này bóc hết nhân dưa màu trắng ra bỏ vào trong một đĩa nhỏ, xếp chồng thành một đỉnh núi nhỏ khá đồ sộ, phần lớn là Tần Lộ Dịch bóc.
Nghe thấy mẹ cậu nói thế, thì hơi không vui cau mũi một cái: “Tính của con rất tốt.” Quý Dương nói.
Tần Lộ Dịch đang bóc hạt dưa giùm cậu, cũng cười nói: “Tính của Dương Dương thật sự rất tốt, hai tụi con vừa khéo có thể phù hợp nhau.”
Mẹ Quý Dương cười càng vui vẻ: “Dương Dương chỉ là lười biếng, tính thật sự là tốt, nhưng tiếc là cái thói lười biếng này không chữa được, bình thường con cứ để nó làm nhiều việc hơn đi, không thì nó nằm ngủ da mặt rất dày.”
Quý Dương không thể phản bác điểm này, chỉ có thể hừ một tiếng không hài lòng.
Ba Quý Dương ngồi cạnh tình cờ bênh vực giùm Quý Dương đôi lời, nhưng tính hai cha con cũng hệt nhau, bị mẹ Quý Dương nói đều chột dạ, cuối cùng vẫn là mẹ Quý Dương thắng lợi hoàn toàn, thích thú lải nhải với Tần Lộ Dịch chuyện hồi bé của Quý Dương.
Hào hứng lên cao còn lấy album hồi nhỏ của Quý Dương ra cho Tần Lộ Dịch xem. Trên album có rất nhiều ảnh của Quý Dương hồi bé, nhưng cậu muốn cản đã không kịp, mẹ Quý Dương tìm thấy album dưới bàn trà tựa như là biết ảo thuật.
Album mở ra, trang đầu tiên là bé Dương Dương cong cái mông trơn bóng trong bồn tắm, thịt khắp người dồn thành ngó sen, gương mặt thịt đô đô và đôi mắt tròn vo trừng với người cầm camera, kháu khỉnh bụ bẫm vô cùng dễ thương.
“Dễ thương nhỉ?” Mẹ Quý Dương sờ hình qua lại hai lần, bùi ngùi nói, “Lúc trước còn nhỏ như một viên thịt, chớp mắt cái đã dắt bạn trai về rồi.”
Quý Dương hơi xấu hổ, mặt đỏ rần, giơ tay muốn đóng album lại, ảo não nói: “Mẹ, mẹ lấy cái này ra làm gì.”
Tần Lộ Dịch lại rất giống mẹ Quý Dương trên nhận thức đáng yêu của Dương Dương, hai người thật sự ăn nhịp với nhau, hận không thể đầu chen đầu xem hết mấy tấm ảnh sau.
“Sao không xem được chút?” Mẹ Quý Dương lật album ra sau hai trang, lại lộ ra một bức ảnh lúc Quý Dương đi công viên chơi đứng trước bồn hoa hình tròn hai tay chống nạnh đầu nhỏ ngẩng lên, “Bức này là chụp hồi ba tuổi đi thành phố F chơi, từ nhỏ đã như ông cụ non.”
Tần Lộ Dịch nhớ tới nick name weibo của Quý Dương, cảm thấy bức hình này có thể nói là rất thích hợp làm avatar (ảnh đại diện) cho Quý Dương.
“Tấm này đẹp nhỉ? Dương Dương hồi nhỏ rất được người thích.” Mẹ Quý Dương lấy ra bức ảnh cất kỹ mặt sau, giọng điệu tự biên tự diễn làm Quý Dương cảm thấy mất mặt như kiểu bà Vương bán dưa vậy, nhưng cố tình Tần Lộ Dịch lại rất ăn kiểu như vậy, hơn nữa chấp nhận sâu sắc.
“Vâng, bây giờ cũng rất được người thích.” Lời nói hoàn toàn để ý, không chút nào qua loa.
Thật sự là đáng yêu đến nổ, thì ra từ nhỏ đã đáng yêu như thế. Tần Lộ Dịch tranh thủ liếc nhìn Quý Dương ngồi trên ghế sô pha bên cạnh ngăn cản không có hiệu quả nên dứt khoát bỏ cuộc đi uống sữa chua, mang theo sống không thể yêu khi bị công khai lịch sử đen, trong lòng thực sự rất muốn đi nặn cậu một trận, lại hôn người từ đầu đến chân một lần, chắc chắn ngọt chết người.
Chén đũa trên bàn ăn đã được ba Quý Dương dọn dẹp, lật hết một quyển album, mẹ Quý Dương cũng phải đứng lên đi rửa chén.
Tần Lộ Dịch đi theo bà vào phòng bếp trò chuyện tự nhiên.
“Dì, Dương Dương hồi nhỏ có kiêng ăn gì không?”
“Từ nhỏ miệng đã rất kĩ, không thích cái gì là tuyệt đối lừa cũng không lừa vô miệng được, ” Mẹ Quý Dương thân thiện trò chuyện với Tần Lộ Dịch, không chú ý hắn cũng đưa tay vào trong bồn rửa chén.
“Ừm, bây giờ cũng có chút, nhưng không quá nghiêm trọng.”
Chờ sau khi phát hiện, hai người đã rửa chén sắp xong rồi.
Mẹ Quý Dương rất lúng túng, vội bảo Tần Lộ Dịch đi lau tay.
“Dì vừa phải nấu cơm vừa phải rửa chén rất mệt, thật ra bây giờ máy rửa chén rất tiện dụng, sau khi con mua một bộ thì việc rửa chén cực kỳ đỡ lo.” Tần Lộ Dịch nhớ kỹ vụ bị ép rửa chén đau khổ của Quý Dương, nên suy nghĩ trong lòng, vừa nghe theo đi lau tay, vừa tự nhiên nhắc tới tra này.
Lúc nãy Tần Lộ Dịch nói với bà nhiều như vậy, hai người quay quanh Quý Dương rất hợp ý nhau. Bây giờ Tần Lộ Dịch nói theo góc độ của mình, mẹ Quý Dương thật sự có hơi động tâm.
“Vậy à? Vậy chờ qua tháng giêng, để lão Quý theo dì đi xem sao.”
Ngay sau đó, Tần Lộ Dịch nói về cách sử dụng và công năng của máy rửa chén, nói đến mức mẹ Quý Dương càng ngày càng động tâm, vẻ mặt trở nên nhất định.
Tần Lộ Dịch thở phào nhẹ nhõm trong lòng, giành được chiến thắng giai đoạn nhỏ trong tiến trình bảo vệ cặp móng mềm của Quý Dương.
Đêm khuya dân lên.
Sau khi hai người đánh răng rửa mặt xong, ba Quý Dương vẫn còn đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, vì thế Quý Dương và Tần Lộ Dịch liếc nhau, chỉ có thể ai về phòng nấy nằm trên giường nhắn WeChat.
Bình thường giờ này ba cậu đã ngủ từ lâu, giờ không ngủ rõ ràng là biết giữa họ có thể có giao địch PY không nói ra, với việc này Quý Dương không có năng lực phản bác, chỉ có thể khó chịu lăn qua lăn lại.
Tục tưng Dương Dương: Em sao nói chuyện với mẹ anh được vậy chứ, còn nói nhiều hơn là nói với anh.
Lời này bản thân Quý Dương không biết, thật ra có chút ý chua, sao bình thường không nói nhiều với anh vậy chứ.
Tần Lộ Dịch: Thế à?
Tần Lộ Dịch: Bởi vì nói về chuyện hồi đó của anh, thấy rất thú vị, không nhịn được muốn biết nhiều hơn chút, thì ra từ bé anh đã đáng yêu vậy rồi.
Tần Lộ Dịch: Rất muốn cắn anh một cái.
Câu này làm Quý Dương vốn đã thấy tốt đẹp trong lòng càng trở nên tăng thêm.
Đúng, đúng là vậy, Quý Dương mặt lớn như chậu đồng ý trong lòng mình.
Tục tưng Dương Dương: 【 Heo lẩm bẩm 】
Tục tưng Dương Dương: Thiếu niên em rất có mắt đó nha.
Quý Dương thoải mái trong lòng, nói chuyện với Tần Lộ Dịch em một câu anh một câu tới hơn mười giờ, mới thấy hơi mệt mỏi. Chờ đến lúc này cậu rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng ba mình đứng dậy khỏi ghế sô pha vào phòng ngủ.
Quý Dương ngáp một cái dụi dụi mắt ngồi xuống, rón ra rón rén đi tới cửa phòng muốn mở cửa, cửa đã bị người mở từ bên ngoài trước rồi. Cậu vội lui về sau một bước nhường đường.
Tần Lộ Dịch đi đường không tiếng động tựa mèo, người chợt lóe đi vào từ trong khe cửa. Hắn cẩn thận đóng kín cửa, trên đường không phát ra chút tiếng động, rồi ôm lấy Quý Dương một cái, đè người lên giường, vòng chăn lăn thành một con nhộng to.
Quý Dương bị hắn ôm buồn cười khì khì.
Hai người mặt đối mặt ôm trong chăn, chu môi em hôn anh một cái anh hôn em một cái, động tác cũng không vào sâu, nhưng mùi vị thân thiết cũng không giảm. Sau khi hôn xong cơn buồn ngủ cũng mất, liền trò chuyện về những ngày tới rảnh rỗi.
Trang trí trong phòng Quý Dương rất thú vị, Tần Lộ Dịch nhìn quanh một vòng. Có một cái giá đặc biệt để vài món đồ chơi phiên bản limited (giới hạn) được tích góp từ bé đến giờ, còn có một cái giá sách bên trên có đủ loại sách thậm chí còn có truyện H nữa, đều tùy tiện để ở ngoài, xem ra ba mẹ Quý Dương quản lý cậu rất thoáng. Tủ quần áo rất lớn, chắc là vì tính cách làm đẹp của cậu, bên trong nhất định chứa rất nhiều quần áo. Trên bàn sách cũng để không ít thứ thú vị, thấy đầy nhưng cũng không có vẻ loạn, trái lại đập vào mặt nghênh đón một luồng hơi thở cuộc sống.
Nằm trong chăn, tay Tần Lộ Dịch chậm rãi mò tới mông Quý Dương, nhớ tới lúc nãy xem ảnh bé Dương Dương chờ tắm ở trang đầu, không nhịn được nhéo một cái, rồi cười nói: “Xem ra chỗ này từ nhỏ đến lớn chưa từng thay đổi nhỉ.”